Trời đổ tuyết lớn. Lãnh Thanh Thanh ngáp dài, mặc hoàng bào do thượng đẳng thiên tơ kết thành, đợi thời khắc tiếp kiến Tuyết Long đế.

Lãnh Tịnh chưa được như nguyện làm hoàng tử và Bạch Điêu trùm chăn ngồi trên giường hạ cờ, Lãnh Thanh Thanh sợ bọn họ làm xấu hình tượng, liền buông rèm xuống, che bọn họ bên trong rèm.

Lãnh Thanh Thanh đợi ở trước cửa rất lâu, trong lòng y lóe qua rất nhiều hùng tâm tráng chí: Y sắp trở thành hoàng tử của Tuyết Long quốc, sau đó xả thân trong vòng tranh đấu vì nước vì dân, sau đó lên làm Tuyết Long đế, cần chính yêu dân, tạo ra một phen sự nghiệp, hơn nữa còn mang binh quét sạch ma giới, khiến Tuyết Long quốc trở thành cường quốc tam giới, mà y trở thành nhất đại hiền đức đế vương Khanh Khanh đế, vĩnh lưu thanh sử! Tương lai sẽ có người vì y lập tượng vàng Khanh Khanh đại đế, đến lúc đó, hậu đại của y___ Tiểu Tịnh sẽ đem chân tướng chiêu cáo thiên hạ: Tuyết Long đế cúc cung tận tụy, được vạn thế kính ngưỡng, kỳ thật là một con đại bạch xà, như vậy khiến thế nhân nhận thức gian khổ và kiêu ngạo của xà tộc y, khiến thế nhân thấy được nghị lực của xà và đãi ngộ không công bằng mà xà tộc phải chịu a a a a, nghĩ thôi đã cảm thấy rất bi tráng a! Tuyệt đối sẽ khiến gia hỏa Tiểu Tịnh đó ghen tỵ tới chết! Lãnh Thanh Thanh hít sâu một hơi, nhìn hoa tuyết phiêu bay ngoài hành lang, tâm triều trào dâng, một bụng hào tình. Y, sắp trở thành nhất đại đế vương, sẽ kiêu ngạo giữa vòm trời, lan tới bốn phương! Y không thể ngã xuống! Cho dù có khó khăn cũng không thể ngã xuống! Lãnh Thanh Thanh kích động có thừa, quay người trở vào trong điện, chui vào trong rèm giường đem bao kiếm Lãnh Tịnh giấu dưới chăn nệm dùng để ngắm ra.

“Ngươi làm gì?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Trẫm muốn khởi vũ luyện kiếm!” Lãnh Thanh Thanh huyết khí phương cương nói.

“Xì.” Lãnh Tịnh tiếp tục cùng Bạch Điêu hạ cờ.

Thế là Lãnh Thanh Thanh một mình đi ra tuyết đình tràn đầy hương mai, trong tơ tuyết bắt đầu luyện kiếm pháp hỗn loạn trong ảo tuyết như ma giăng.

Xà ba luyện kiếm tiểu ký:

“Hự!” Một kiếm tiếp một kiếm chém lên trụ cửa. Làm như chẻ củi.

“Ha!” Một kiếm tiếp một kiếm khoét ra nhiều hố trên đất. Làm như thỏ ngọc dã thuốc.

“Hây!” Kiếm chỉ trường không năm lần, làm như năm đại tuyệt chiêu.

“Hừm! Khanh Khanh ngự thiên kiếm!” Tuyệt chiêu xuất kích! Kiếm bị ném ra.

Chỉ nghe một tiếng vang thuần, hướng kiếm bị ném ra truyền tới tiếng la hét, có người kêu thét: “Không hay rồi! Có người muốn hành thích thánh thượng!!!”

Lãnh Thanh Thanh ngây ngốc nhìn tất cả biến hóa, chỉ thấy đối diện lùm hoa mai thế nhưng không biết từ lúc nào đi ra một đám người, người đi đầu xem bộ dáng là một trung niên nam tử uy nghĩa lẫm lẫm, mà trong tay hắn lại đang cầm trường kiếm bị linh lực của hắn bẻ gãy, đó chính là cây kiếm Lãnh Thanh Thanh ném ra, vì y luyện kiếm luyện tới quá dụng tâm, nên không hề phát giác được Tuyết Long đế đã tới, hơn nữa y còn không cẩn thận dùng kiếm đánh Tuyết Long đế!

“Bệ hạ! Chúng thần vô năng! Lập tức bắt giữ tên to gan vọng động này!” Thị vệ tùy thân vội quỳ xuống dập đầu.

Tuyết Long đế hơi nhướng khóe mi, đại lượng nói: “Không ngại, trẫm ở đây cũng có một lúc rồi, nhìn được rõ ràng, thiếu niên này là đang luyện kiếm.” Hắn nói xong lại gần Lãnh Thanh Thanh, hỏi: “Ngươi chính là tứ hoàng tử mà Ảo phi đã nói?”

“Ân.” Lãnh Thanh Thanh gật đầu.

“Quả nhiên là ở dân gian lỗ mãng quen rồi, không chủ động yết kiến không nói, gặp trẫm thế nhưng lại đường đột vô lễ như thế. May là hôm nay trẫm tâm tình tốt, đặc biệt tới nhìn ngươi.” Tuyết Long đế vươn ngón tay ra, nâng cằm Lãnh Thanh Thanh, tỉ mỉ đánh giá, một lúc sau, bất giác cười nói: “Quả thật là tử tôn của ta, long khí lại bá đạo cường liệt như thế, đáng tiếc ngươi là hỗn huyết, chỉ sợ long khí bá đạo này đối với ngươi không có chỗ tốt gì, ngược lại theo thời gian gia tăng sẽ khiến toàn thân ngươi chịu thương tổn cực lớn. Không bằng nhân sớm hủy đi nội đan, ngoan ngoãn làm hoàng tử được nuông chiều trong thâm cung.__ Chẳng qua bộ dáng luyện kiếm vừa rồi của ngươi, thật sự là buồn cười, ha ha ha trẫm đã rất lâu không thấy qua người buồn cười như thế rồi!” Tuyết Long đế lớn tiếng cười nhạo.

“… …” Lãnh Thanh Thanh phiền muộn, y nghĩ, nếu là nhi tử Tiểu Tịnh gặp được loại người này sẽ thế nào đây? Thế là Lãnh Thanh Thanh học theo bộ dáng Lãnh Tịnh cũng cười lạnh: “Hừ, người nông cạn thích nhất là đánh giá bề ngoài.”

“Dô, tiểu tử, ngươi cũng rất bướng bỉnh. Vậy cho trẫm xem thử ngươi rốt cuộc thâm sâu bao nhiêu?” Tuyết Long đế khinh thường nhìn y.

“Ta rất thâm.” Lãnh Thanh Thanh ủy khuất, tranh luận theo lý.

“Ha ha ha ha!” Tuyết Long đế cười càng lớn tiếng, hắn tâm tình cực tốt nói: “Không ngờ ta đường đường Tuyết Long đế tôn, thế nhưng lại sinh ra nhi tử ngu xuẩn như vậy! Thật là khiến ta vừa buồn cười vừa tức giận. Lưu ngươi lại bên cạnh nói không chừng là một bảo bối sống, chẳng qua có lẽ quân chủ Hỏa Phụng quốc đó càng thích ngươi không chừng, ha ha!”

“Hỏa Phụng quốc gì chứ?” Lãnh Thanh Thanh hỏi.

“Ảo phi không nói với ngươi sao? Hoàng nhi của ta, ngươi cho rằng tại sao đột nhiên lại gọi ngươi về? Chính là vì lần hòa thân này cùng Hỏa Phụng quốc thiếu đi một người để chọn a!” Tuyết Long đế vuốt mặt y, “Nếu không phải quốc sự khẩn thiết, cho dù ngươi là thân sinh của ta, trẫm cũng sẽ không buông tay, hừ hừ hừ…”

“Thì ra là lấy ta đi hòa thân a a a! Ngươi lừa người! Ngươi căn bản không gọi ta về làm hoàng tử!” Lãnh Thanh Thanh tức giận.

Tuyết Long đế nắm tay y, híp mắt nói: “Hoàng tử? Ngươi hiện tại không phải là hoàng tử sao? Nếu không phải trẫm phát thiện tâm gọi ngươi tới, ngươi chẳng qua vẫn đang lăn lộn trong bùn dơ nhân gian thô tục đó mà thôi. Nói thật, ngửi được cỗ vị tiện dân trên người ngươi, thật khiến người buồn nôn!”

“Ta mới không phải tiện dân! Ta đường đường là tam thái tử Bạch Thiếu Khanh của xà thần tộc!” Lãnh Thanh Thanh tức giận bại lộ thân phận.

“Oa ha ha ha ” Tuyết Long đế bị Lãnh Thanh Thanh chọc tới cười chảy nước mắt, nhưng vẫn uy nghiêm nói: “Xà thần tộc? Đó là tộc loại hạ tiện nào? Thân là huyết mạch của Tuyết Long đế tôn, ngươi thế nhưng dám nói bản thân là xà thần tộc cẩu thí gì đó? Thật là nên giáo huấn ngươi một phen! Ngươi nghe rõ cho ta! Tuyết Long nhất tộc của chúng ta là nhất mạch cao nhất trong long thần, sinh ra đã là vương giả cao cao tại thượng! Nếu còn nói những lời đại nghịch bất đạo đó, ta sẽ cho ngươichân chính biến thành một con sửu xà không sừng không chân!

“Xà mới không phải hạ tiện! Xà cũng có thể làm cha của rồng!” Lãnh Thanh Thanh chu miệng, sắp khóc tới nơi.

“Câm miệng! Những lời thô tục khó nghe đó ngươi vẫn có thể nói ra được!” Tuyết Long đế có quan niệm kỳ thị chủng tộc cực mạnh bị chọc giận, nhấc tay muốn đánh Lãnh Thanh Thanh.

Nhưng một cỗ sức mạnh vô hình lại đẩy hắn ra, Tuyết Long đế lui về sau nửa bước, hai mắt trừng thành hình tròn: “Ngươi dám ngỗ nghịch trẫm?!”

“Xà, rồng, thằn lằn, đều giống nhau, không có gì khác biệt.” Lãnh Tịnh mang theo chiêu bài ngữ điệu trầm ổn, từ trong điện chậm rãi bước ra. “Vạn vật trên đời đều giống nhau, khi sống trên đời hoặc là ăn hoặc là bị ăn, sau khi chết đều hóa thành cát bụi.”

“Ngươi là ai?!” Tuyết Long đế cảm thấy long khí cường đại của Lãnh Tịnh, lập tức sát khí đại trướng, hai cỗ long khí cường liệt va đụng giao phong trong tuyết đình không lớn.

“Ta là bạch long Lãnh Tịnh.” Lãnh Tịnh phun ra từng chữ, đều mang theo long khí dâng cao, mà Tuyết Long đế thân là kẻ mạnh nhất của Tuyết Long tộc, không cam yếu thế, dưới bầu không khí hai người đè ép tới mức thở không nổi, cảnh trí xung quanh đều bị ảnh hưởng, tất cả nảy sinh biến hóa. Những hạ nhân đó sớm đã không chịu nổi giao phong đáng sợ, tất thảy ngã xuống thổ huyết.

“Hừ hừ hừ, tiểu ấu long như ngươi, theo ta thấy, tứ hoàng tử đó là mạo nhận, mà ngươi mới là huyết mạch chân chính của ta!” Tuyết Long đế cười lạnh, “Tốt, rất tốt, đây mới là khí thế nên có của hậu đại Tuyết Long chân chính!” Tuyết Long đế phất tay áo, giả sơn và hoa mai xung quanh đều bị đóng băng tan vỡ.

“Bớt ở nơi này tự khoe đi! Ta và ngươi không có quan hệ.” Lãnh Tịnh không chút dao động.

Tơ tóc ngân sắc của Tuyết Long đế phất phơ uốn lượn, toàn thân được long khí bao bọc, khí thế dọa người, hắn hung ác nói: “Ngươi vẫn còn oán hận ta vứt bỏ thân sinh mẫu thân chân chính của ngươi sao? Hừ hừ, hảo tiểu tử, ta cho ngươi biết, bất kể ngươi có phải tới báo thù hay không, tâm ý lúc đầu của ta một chút cũng không hề thay đổi, dạng nữ tử lòng dạ khó dò như mẫu thân ngươi, cho nàng sống chính là sai lầm lớn nhất mà khi xưa ta đã phạm!”

“Chuyện lông gà vỏ tỏi của ngươi, ta không hứng thú.” Lãnh Tịnh ôm tay.

“Ngay cả mẫu thân của mình cũng không đặt trong lòng, hừ ha ha, quả thật là hổ phụ không sinh khuyển tử, vậy ngươi là xem thường vị trí của ta rồi!!! Hỗn đàn tiểu tử, có ngon thì dựa vào thực lực của mình mà đến lấy đi!” Tuyết Long đế bị chọc giận phát cuồng hú dài một tiếng, long khí hóa ra gió lốc lao thẳng lên trời, tất cả mọi thứ quanh hắn đều bị long khí chấn nát.

Lúc này trong đình viện, hai cỗ long khí giằng co không ngừng, long khí của Tuyết Long đế có lực đạo đáng sợ hủy diệt tất cả, mà Lãnh Tịnh thì sao? Chỉ thấy hắn nhẹ phất tay áo, cây mai và miếng ngói, giả sơn, men sứ, đá lát bị phá hủy trong tuyết đình thế nhưng chậm rãi hồi phục, không chỉ như thế, đình viện được hồi phục mang theo phong cách Lãnh thị rõ ràng__ Cây hoa mai chỉ có thể nở ra hoa màu đỏ biến thành những cành nhánh như lau sậy chằng chéo, hơn nữa nở ra đủ màu đủ dạng, trạng thái yêu dị, giả sơn tái tạo biến thành trong suốt như thủy tinh, trôi nổi giữa không trung, giống như cả đình viện này đều bị kéo vào trong một mộng cảnh uốn khúc, mà sức mạnh uốn khúc tái tạo này giống như thủy triều ào tới Tuyết Long đế đang bị chấn kinh, tuy sức mạnh vô hình vô thể, nhưng dị biến uốn khúc đi qua nơi nào thì quả thật đang chậm rãi khuếch tán, mắt thấy mặt đất bên chân Tuyết Long đế, đã bắt đầu mọc ra những hoa cỏ kỳ dị uốn khúc.

Đứng trước sức mạnh muốn gì làm nấy của Lãnh Tịnh, long khí mang sức phá hoại cực mạnh kia không nổi lên chút tác dụng nào.

“Ngươi… rốt cuộc là ai?!” Long khí của Tuyết Long đế dần bị dập tắt, những lau sậy hình lốc xoáy chậm rãi leo lên góc áo hắn, ngay cả y bào của hắn cũng bắt đầu từ dưới lên trên dần biến đổi sang màu sắc tương đồng với hoa thảo dị hình kia.

“Ta là Lãnh Tịnh. Ta đã nói rồi.” Lãnh Tịnh nói.

“Có thể có loại sức mạnh quái dị mà mạnh mẽ thế nào, chỉ có thái cổ thần long Lãnh Tịnh, đáng chết.” Tuyết Long đế cười lạnh, mang theo hối hận giác ngộ, nhưng trong mắt hắn vẫn có cuồng ngạo không phục, “Ta quả thật không phải đối thủ của ngươi, nếu ngươi cho rằng chỉ dựa vào cái này có thể khiến ta khuất phục, vậy thì ngươi sai rồi. Cho dù phải chôn vùi cả quốc gia, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không đầu hàng ngoại tộc.”

“Hiện tại nói thật nghiêm chỉnh, chẳng qua sau khi trải qua hình phạt của ta, ngươi sẽ khóc cầu ta thôi.” Lãnh Tịnh giả vờ tà ác cười một tiếng, lúc này kết giới của hắn đã giăng phủ đình viện, mà Tuyết Long đế đã không thể động đậy, bị cành nhánh quấn chặt, trong mắt hắn xẹt qua một chút bất an.

Lãnh Tịnh cười tà nói: “Kẻ có lòng tự tôn cực mạnh như ngươi, nếu…”

Nói rồi rút một trái dưa leo thô to ra, cầm trong tay nghịch. [Đây là khi đi mua đồ ăn vặt đã mua.]

Răng Tuyết Long đế nghiến ra tiếng, thanh âm có chút thay đổi nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi thân là nhất quốc chi quân, đây là cái gì, dùng làm gì ngươi chắc sẽ không thể không biết đi?” Lãnh Tịnh huơ huơ dưa leo trong tay.

“Dừng tay! Ngươi dám động thủ ta liền lập tức tự tận!!” Tuyết Long đế gầm lên, đồng thời liều mạng giãy dụa.

“Hừ hừ.” Lãnh Tịnh cầm dưa leo chậm rãi lại gần hắn, Tuyết Long đế muốn mắng chửi, nhưng thân thể không thể động đậy, cổ họng cũng không thể nói ra tiếng nữa.

“Trong kết giới uốn khúc này, cho dù là chết cũng cần có sự đồng ý của ta.” Lãnh Tịnh chậm rãi đem dưa leo để gần mặt Tuyết Long đế, sau đó đột nhiên dùng sức đâm vào…!!!!! ______________________________________

Phụ kèmthuyết minh sau ba lần thử nghiệm kết giới của Lãnh Tịnh: Sau khi kết giới được rút lại, trừ Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh, những người khác sẽ không nhớ được bất cứ chuyện gì phát sinh trong kết giới, tất cả vật bị hủy hồi phục nguyên trạng.

Thế là sau khi kết giới biến mất, tất cả trở về trước khi Lãnh Tịnh xuất hiện, Tuyết Long đế đang muốn xuất chưởng về hướng Lãnh Thanh Thanh.

Chỉ là không biết có chuyện gì, trong miệng Tuyết long đế đột nhiên nhiều thêm một trái dưa leo thô to, không ai thấy rõ dưa leo rốt cuộc làm sao xuất hiện.

“Dưa leo là dùng để làm gì? Đương nhiên là dùng để ăn.” Bạch Điêu và Lãnh Tịnh ở trong phòng bắt tay rửa dưa leo ăn.

Ngay cả Lãnh Thanh Thanh sắp bị đánh cùng những người khác trong tay đều có một trái dưa leo, đó là Lãnh Tịnh mời bọn họ ăn.

“Ngô oa oa oa oa oa!!!!” Tuyết Long đế phẫn nộ và không hiểu gì vì duy trì hình tượng của mình, phất tay áo bỏ đi!

Tối đó Lãnh Thanh Thanh chủ động đem y quan hoàng tử nhường cho Lãnh Tịnh. Còn chủ động thừa nhận thân phận giả của mình với Ảo phi tới giám thị, khiến Ảo phi tức giận khóc trời trách đất, bị Lãnh Tịnh nhét vài trái dưa leo vào miệng xong thì xua đi.

Nghe nói lần này Lãnh Tịnh nhặt được tiện nghi, có một lão nông gia ôm đống dưa leo không bán được, được hắn bao hết, mang về mười mấy cân dưa leo. Lãnh Thanh Thanh tiếp tục trở về ngày tháng bầu bạn cùng mì, quả nhiên, y vẫn thích hợp với thoái ẩn, y nghĩ, chuyện chính quyền, vẫn giao cho người trẻ tuổi làm thì hơn.

Cuộc sống hoàng tộc Lãnh Tịnh tha thiết ước mong, cuối cùng thuận lợi kéo màn.

…………..

Tuy vì chuyện dưa leo, hoàng cung trên dưới gà bay chó sủa. Tuyết Long đế vì mặt mũi cuối cùng áp chuyện này xuống, quyết định bữa nào đó sẽ triệu kiến tứ hoàng tử khiến mình mất sạch thể diện, còn tìm thế thân đó, nhưng ngay cả hắn cũng không thể hiểu rõ, rốt cuộc tứ hoàng tử là Lãnh Thanh Thanh ngốc ngếch hay là Lãnh Tịnh vẻ ngoài lãnh khốc, chuyện quốc sự quấn đầy thân, nên hắn nghĩ, là ai cũng không sao hết, chỉ cần có người đi hòa thân là được.

Hậu quả đáng sợ của sự kiện dưa leo là, bắt đầu từ ngày bị Lãnh Tịnh nhét dưa leo, Tuyết Long đế liền không tự chủ được trở nên yêu thích loại rau dưa tới từ dân gian là dưa leo này. Mỗi ngày đều không nhịn được lén cắn vài miếng dưa leo mát miệng, rồi đi phê duyệt tấu chương, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng không ít.

Mà ý niệm triệu kiến tứ hoàng tử, cũng bị xua tan trong quốc vụ lặp lại mỗi ngày. Cho nên, Lãnh Tịnh cuối cùng tại hậu cung chuyển chính đồng thời không ai hỏi qua vấn đề thân phận của hắn nữa.

Nhưng mà, Lãnh Tịnh lòng ôm lý thưởng thay đổi thiên hạ tạo thành thế giới nhân đức không cam tâm làm một hoàng tử trong lãnh cung. Hắn rất nhanh tích cực sả thân vào trong sự vụ của hoàng tử. Chẳng hạn, ngày nào tháng nào đó, Tuyết Long đế tại ngự thư phòng triệu kiến các nhi tử của mình, kiểm tra học nghiệp và kiến thức của họ, Lãnh Tịnh đối đáp trôi chảy và thập tứ hoàng tử cùng được Tuyết Long đế tán thưởng, Tuyết Long đế bận đến bù đầu vì nhi tử quá nhiều, không nhớ được Lãnh Thanh Thanh ngỗ nghịch hắn rốt cuộc là hoàng tử thứ mấy, đối với những đứa con khác của mình cũng không có ấn tượng gì quá nhiều, thế là ở trước mặt mọi người thán tưởng ‘lão tứ’ và ‘lão thập tứ’ một phen, khiến các đại thần đều phải đổi mắt nhìn tứ hoàng tử và thập tứ hoàng tử.

Rất nhiều đại thần từ đó bắt đầu đặt cược, đem hy vọng kế nhậm đại vị sôi nổi đặt lên người tứ hoàng tử và thập tứ hoàng tử. Lãnh Tịnh một bước trở thành điểm tâm ngon trong mắt các đại thần trong triều. Một vài đại thần liên minh thượng thư, khen ngợi Lãnh Tịnh không dứt, thế là lại dùng quốc sự khảo nghiệm, Lãnh Tịnh biết nhìn đại nghĩa, rất có phong phạm minh quân. Long nhan đại duyệt, ban cho Lãnh Tịnh phủ đệ hạ nhân, lệnh Lãnh Tịnh phò trợ một vài chuyện chính sự để rèn luyện năng lực của hắn, thế là nịnh nọt của đại thần đối với Lãnh Tịnh càng tăng.

Mà đồng thời, một phe phái khác ủng hộ thập tứ hoàng tử thì lại xem Lãnh Tịnh như là kình địch trong việc đăng cơ tương lai của thập tứ hoàng tử, đại thần trong triều hình thành tứ phái và thập tứ phái, chỉ trích lẫn nhau, nhất thời thế như nước lửa. Hai hoàng tử thì cũng minh tranh ám đấu, khơi lên trận trận ám lưu trong triều.

Lãnh Tịnh rất nhanh nghênh đón lần ám sát chính trị đầu tiên nhắm vào hắn, đồng thời cũng truyền đạt mệnh lệnh ám sát thập tứ hoàng tử với những tử sĩ thủ hạ của mình. Tuy hắn biết loại lệnh ám sát này đa số là vô công mà về, nhưng vì vòng tuần hoàn chính trị đấu tranh và chính trị phản kích, vẫn không thể thiếu.

Tiếp theo, khi đệ nhất mỹ nữ Tuyết Long quốc tiến cung, tứ hoàng tử và thập tứ hoàng tử lại đồng thời mang mục đích chính trị cường liệt mà yêu thích cùng một nữ tử__ Tuyết Long quốc đệ nhất mỹ nữ Băng Điệp Mộng, tuy bọn họ biết rõ tình cảm đối với nữ tử này sẽ dẫn lên một chuỗi vấn đề, khiến tình trạng huynh đệ bất hòa càng thêm kịch liệt, nhưng căn cứ theo thông lệ đấu tranh chính trị, tâm của mỹ nhân là phần thưởng kèm theo của thắng lợi chính trị, cho nên hai người đồng thời gởi thư tình thâm tình cuồn cuộn tới Băng Điệp Mộng, hơn nữa hữu ý vô tình đi truy cầu vị tuyệt lệ mỹ nữ vốn là phi tử của long đế.__ Loạn luân, cũng là tất yếu trong tranh đấu chính trị hoàng thất.

Cuối cùng, chính là quân công, đây là thứ Lãnh Tịnh thiếu hụt, chẳng qua gần đây hắn đã dâng tấu sớ lên long đế thỉnh cầu được ra tái ngoại chinh chiến, tin rằng tương lai không lâu, trận cung đình tranh đấu huynh đệ tranh quyền đoạt lợi sẽ càng khiến người ta cảm thấy được rõ ràng.

Cuối cùng Bạch Điêu không thể không vỗ chân tán thưởng: “Thiếu đông gia thực TNND quá giống hoàng tử!” Khiến Lãnh Thanh Thanh chỉ làm hoàng tử một ngày đã thấy chết từ bỏ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Khi Lãnh Tịnh đang lăn lộn đến nghiện trong lốc xoáy triều đình, cuối cùng nhớ tới bản thân là tới để điều tra về Vạn Tượng Lâu, thì đã qua mất mấy tháng rồi. Mà lúc này, hắn nghiểm nhiên đã là một trong những kẻ cạnh tranh hoàng vị có thực lực nhất đương triều của Tuyết Long quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện