Sau khi thiên đế bị Lãnh Tịnh mang ra ngoài, tất cả các tiên tử trong thiên cung đều kinh hoảng thất thố, phải biết những thần tiên may mắn tồn tại như bọn họ, bị vây trong thiên cung này đã mười năm rồi, thiên đế là chủ nhân của họ, cũng là cột trụ tinh thần cho họ, không có thiên đế, tòa thiên cung còn lại này cũng sẽ sụp đổ.

May là, thiên đế rất nhanh lại bị mang về, vẫn là một đạo bạch quang, thiên đế bị Lãnh Tịnh sách cổ áo tha về vương tọa.

Lúc này sắc mặt thiên đế trắng xanh, gục trên vương tọa không ngừng run rẩy, mà nhãn thần cũng kinh hoàng sợ hãi, giống như một tiểu hài bị trách mắng nghiêm khắc.

“Đây không phải là sự thật… ngươi dùng chướng nhãn pháp…” Thiên đế nắm góc áo Lãnh Tịnh, gần như nằm rạp dưới chân Lãnh Tịnh ai thanh nói: “Đây không phải là sự thật đúng không? Bên ngoài mới không phải là cảnh tượng đó?”

“Ngươi nói xem? Muốn ta mang ngươi đi xác nhận lại lần nữa không?” Lúc này Lãnh Tịnh thật sự cao cao tại thượng, vô luận là vị trí hay về mặt tinh thần.

“Đây không phải là thật…” Thiên đế ôm tay Lãnh Tịnh, giống như tóm chặt long thần cường đại hữu lực này rồi, thì có thể khiến trái tim bị kinh hoàng của hắn tìm được chút an ủi.

“Nói rõ chân tướng sự việc và lai lịch của khe nứt, ta có thể giúp thiên giới hồi phục.” Ngữ điệu của Lãnh Tịnh khiến người yên tâm và tín nhiệm, hắn có tiềm chất làm lãnh tụ tôn giáo, trời sinh đã có lực thuyết phục và khiến người ỷ lại.

“Thái cổ thần long…” Thiên đế thống khổ che mặt, “Ta biết ta vẫn luôn tự lừa mình dối người… nhưng ta không có cơ hội hối hận rồi…”

Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đầy mặt nói: “Tai nạn này phải truy ngược về một trăm năm mươi năm trước…”

Một trăm năm mươi năm trước, nhà tiên đoán của xà thần tộc dùng cái chết khuyên can, tự tận mà chết trên thềm ngọc đế cung, đó là lần đầu tiên thiên đế biết tới sự tồn tại của ‘khe nứt’.

Khi biên cảnh thiên giới xuất hiện quái vật dị biến, hắn mới bắt đầu nhìn lại chuyện này, cũng chính là lúc đó, hắn tiếp xúc với “khe nứt”.

Từ đó về sau, …

“Từ đó về sau… ta… tất cả những gì ta làm… đều là… chỉ thị của ‘hắn’…” Thiên đế cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ đến không thể nghe tựa như thở dốc nói: “‘Hắn’ bảo ta trừng trị ba người tiếp cận bí mật đó__ Họa Vân, Long đế và Tố La… ‘hắn’ chỉ thị ta đem khe nứt tới cung điện, phân phát sức mạnh thần kỳ đó cho tất cả thiên nhân… ‘hắn’ cấm ta tiếp xúc với sức mạnh đó, đồng thời phong cả đế cung này lại, vì hắn nói hắn muốn cho ta thứ tốt hơn… đều là ‘hắn’! Tất cả đều là ‘hắn’!”

Thiên đế ngẩng đầu lên, nắm chặt tay áo Lãnh Tịnh nói: “Đều là hắn đều là hắn!! Tất cả đều là hắn tạo thành!! Nhưng đã muộn rồi!! Ta đã không thoát khỏi hắn được nữa!!!!”

Lãnh Tịnh hỏi từng câu từng chữ: “‘Hắn’ là ai?”

Thiên đế cào tóc, tựa hồ can đảm vỡ nát nói: “‘Hắn’! ‘Hắn’! ‘Hắn’ chính là ‘khe nứt’ đó!!”

“Khi ta ở biên cảnh tìm được hắn, ngươi khó thể tưởng tượng cảnh tượng đó… ta từng thấy qua tiên nữ đẹp nhất thiên giới, nhưng đều không so được một phần ngàn mỹ mạo của hắn! Ta không biết lai lịch của hắn, nhưng ta lập tức bị mị lực của hắn hấp dẫn…” Thiên đế ôm đầu nhớ lại, “Nhưng mà, hắn nói với ta thân thể của hắn chính là nguồn gốc sức mạnh vô tận! Chỉ cần hắn theo ta, ta sẽ trở thành ‘thần sáng thế’ chân chính!”

“Tại sao là thần sáng thế? Lẽ nào ngươi không phải là thần sao? Ngươi không phải đã ngồi trên vị trí thiên đế sao?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Không đúng! Tuy ta là thiên đế, nhưng chung quy cũng chẳng qua là cấp bậc thiên nhân mà thôi! Thọ mệnh dù có dài cũng chỉ được mười sáu vạn sáu ngàn năm(166000)! Tóm lại có ngày ta sẽ giống như phàm nhân chấm dứt sinh mạng! Thần lực của ta cũng không phải vô biên vô tận, thậm chí quán tuyệt thiên giới, cũng không thể một tay điên đảo vạn sự vạn vật! Nhưng là ‘hắn’ lại nói với ta, thiên giới, phàm giới thậm chí đến cả thế giới chúng ta đang ở, chẳng qua đều là một bọt khí trong dòng ám hải hỗn đục vô biên mà thôi, bên ngoài kết giới bao bọc tam giới, tràn đầy ‘sức mạnh’ vô cùng vô tận khó thể tưởng tượng__ Một ‘sức mạnh’ trong thoáng chốc có thể sáng tạo ra một thế giới hoàn mỹ… các cự đại linh thần có được sức mạnh này trong biển hỗn đục mới là thần thật sự, bọn họ mặc ý sáng tạo và hủy diệt các loại thế giới, bọn họ có sự tồn tại vĩnh hằng… mà ‘hắn’ hứa, sẽ cho ta sức mạnh có thể sáng thế, để ta trở thành thần chân chính thoát khỏi bọt khí yếu nhược này!” Thiên đế thống khổ nói, “Nhưng mà… ta không ngờ được cả thiên giới lại bị… biến thành địa ngục… mà ta lại trốn ở chỗ này… ta đã vô pháp chống lại ‘khe nứt’ đó rồi…”

“Khe nứt đó ở đâu?”

“Ở… hoa viên lơ lửng tại tầng cao nhất đế cung…” Thiên đế đưa mắt nhìn lên trên, “Ngươi đi tìm hắn đi… có lẽ hắn thao túng ta lâu như thế, chính là để đợi ngươi tới đây… Nhưng ta nhắc nhở ngươi, không ai có thể chống lại mị lực của hắn.”

Thế là Lãnh Tịnh bỏ lại thiên đế đã gần như tan vỡ, đi về đại môn. Thiên đế đột nhiên gọi hắn lại: “‘Hắn’ có tên… hắn tên… ‘Khúc Nguyệt’…”

______

Cái gọi là khe nứt, không phải là một đường nứt, mà là một người cụ thể hóa, người này tên Khúc Nguyệt. Nghe nói hắn có mỹ mạo và mị lực khiến thiên đế cũng phải điên cuồng, và cả mưu kế tỉ mỉ tạo ra tai nạn dị biến.

Người này là nguồn gốc chân chính mang tới tất cả biến dị, là người cuối cùng Lãnh Tịnh phải đối diện.

Từ sự miêu tả của thiên đế, ít nhất có thể phán đoán, Khúc Nguyệt là thứ tới từ dị không gian, tất cả những thứ hắn miêu tả và thổi phồng với thiên đế, có lẽ chính là cảnh tượng của dị không gian.

Thế giới thật sự là một bọt khí nhỏ bé sao? Lãnh Tịnh ngẩng đầu nhìn màn mây màu chì đậm, bên ngoài thiên giới thật sự là không gian hỗn đục vô cùng vô tận, bao bọc vô số thế giới sao? Vậy bao lấy không gian hỗn đục lại là cái gì? Là không gian hỗn đục càng lớn hơn nữa sao? Vấn đề nguồn gốc thế giới, thật sự là một chuyện càng nghĩ càng loạn. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng mình đối diện lại là sinh linh tới từ dị thế giới ẩn hiện. Một quái vật vượt qua tất cả nhận thức của tam giới__ Khúc Nguyệt.

Toàn bộ tầng cao nhất của thiên đế cung là hoa viên nằm lộ bên ngoài. Hoa viên này nở rộ toàn là đóa hoa màu lam, lá cây rậm rạp. Lãnh Tịnh không phí bao nhiêu sức đã vào trong hoa viên, quả nhiên trong biển hoa màu lam phát hiện một người đang ngủ trên giường hoa.

Người này cũng mặc bào tử màu lam, cánh tay thon gầy tuyết trắng gác bên ngoài, bảo trì tư thế ngủ thoải mái. Nhìn nghiêng từ xa xa, thân hình người này giống một thiếu niên.

Đây chính là Khúc Nguyệt trong miệng thiên đế sao?

Lãnh Tịnh nhẹ nhàng lại gần. Thiếu niên đó liền quay đầu qua, cười cười với Lãnh Tịnh.

Nói thế nào đây? Khúc Nguyệt này đích thật có mị lực đáng sợ. Vì trong mắt Lãnh Tịnh, tướng mạo của hắn và Lãnh Thanh Thanh giống y hệt nhau, quả thật chính là phiên bản của Lãnh Thanh Thanh.

Nếu nói tướng mạo của Lãnh Thanh Thanh có thể mê đảo thiên đế đã duyệt qua vô số mỹ nhân, vậy thì thật không thông. Huống hồ dùng loại hình dung thiên đế đã dùng ‘so với tiên nữ đẹp nhất còn đẹp hơn ngàn lần’ để hình dung Khúc Nguyệt, nói rõ tướng mạo của Khúc Nguyệt vượt xa Lãnh Thanh Thanh.

Nhưng Khúc Nguyệt trước mắt, lại giống y như Lãnh Thanh Thanh, tựa như từ một khuôn đúc ra.

Vậy nói rõ điều gì? Nói rõ Khúc Nguyệt trước mắt, thật ra là dùng chướng nhãn pháp, hắn sẽ thay đổi dung mạo tùy theo những gì từng người nghĩ tới trong lòng. Vậy cũng khó trách hắn lại có mị lực lớn như thế.

Vì hắn sẽ biến thành người mà ngươi thích nhất.

“Tiểu Tịnh, ngươi tới rồi.” Khúc Nguyệt cười hi hi nói với hắn một câu, ngay cả giọng nói và ngữ khí đều giống hệt Lãnh Thanh Thanh.

Lãnh Tịnh có chút mê hoặc, cho dù là hắn, cũng không thể nhìn rõ được Khúc Nguyệt này rốt cuộc bộ dáng thế nào. Trong mắt hắn chỉ thấy một Lãnh Thanh Thanh.

“Sao ngươi biết tên của ta?” Lãnh Tịnh cảnh giác hỏi.

“Ta cái gì cũng biết.” Khúc Nguyệt cười cười, dùng hai tay gối đầu, “Ngươi được mang ra khỏi cấm địa thiên giới, bị con bạch xà đó phát hiện rồi dưỡng lớn, nhất cử nhất động của ngươi ở phàm giới ta đều biết.”

“Vậy mục đích ngươi tới thiên giới là gì? Tại sao phải chế tạo ra tai nạn lớn như vậy?”

Khúc Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bộ dáng đó có vài phần đáng yêu, sau đó thốt ra lời nói kinh người: “Ta đưa ra một so sánh, cha ngươi thích làm mì trứng gà cho ngươi ăn, nhưng mì trứng gà phải làm thế nào chứ? Đầu tiên phải trộn mì, sau đó bắt nồi, đun sôi, đánh trứng gà vào trong, rồi lại cho gia vị, ngươi xem, đợi khi bưng tới trước mặt ngươi, một chén mì đơn giản đã trải qua mấy khâu tuần tự. Nhưng các ngươi sẽ cảm thấy phiền sao? Đương nhiên sẽ không phiền, chỉ cần có thể làm ra mỹ thực thỏa mãn ham muốn ăn của mình, con người sẽ không sợ phiền toái. Đạo lý đồng dạng, ta cũng sẽ không để ý lãng phí một chút ít thời gian, chỉ cần có thể đạt tới mục đích cuối cùng là được.”

“Mục đích cuối cùng của ngươi là?”

“Đương nhiên là giống như các ngươi, là vì mỹ thực a.” Khúc Nguyệt lý lẽ đương nhiên nói, còn ngáp một cái, “Ngươi xem, ta đem sức mạnh hỗn đục dẫn vào thế giới này, đây chính là ‘gia vị’ của ta, những sinh linh đó trải qua ‘điều phối’ của ‘gia vị’, sẽ trở nên càng lúc càng ngon miệng, nhưng đây vẫn chưa phải là mỹ thực cực phẩm nhất, đợi khi bọn chúng tự cắn nuốt lẫn nhau, khi kẻ mạnh nhất còn lưu lại, đó mới là lúc thích hợp nhất cho ta hưởng dụng mỹ thực.”

Cũng giống như nguyên lý ma giáo trong võ lâm phàm giới bồi dưỡng chung trùng. Xem ra Khúc Nguyệt này tốn một phen tâm tư tạo nên kịch biến thiên giới, chỉ là vì thỏa mãn khẩu dục(dục miệng: ăn)nguyên thủy nhất.

Sinh vật ngoại lai thọ mạng vĩnh cữu thật sự là cực kỳ nhàn nhã a.

Lãnh Tịnh đột nhiên có xung động muốn bóp chết Khúc Nguyệt này.

“Vậy ngươi chú ý tới ta lại là mục đích gì nữa?” Hắn trầm khí hỏi.

Khúc Nguyệt mang dung mạo Lãnh Thanh Thanh kéo y phục ra, lộ ra cánh tay và đôi chân trắng tuyết, còn làm ra động tác mê người nói: “Lãnh Tịnh, ngươi là sự kinh hỉ trong chuyến hành trình này của ta, lẽ nào ngươi không biết ta đã dụng tâm lương khổ với ngươi sao? Đặc biệt để cho những quái vật đó từng con rơi xuống phàm giới, an bài để ngươi gặp gỡ chúng, khiến ngươi từng bước mạnh dần, chính là vì chuyện hiện tại chúng ta sắp làm a!” Hắn vừa nói, vừa chậm rãi thoát y phục ra, gần như xích lõa, rồi tách hai chân ra, càng thêm dẫn dụ.

“Mau tới đây, lẽ nào ngươi không muốn ôm khối thân thể này sao?” Khúc Nguyệt dùng đầu lưỡi liếm liếm môi mình, “Ta sẽ cho ngươi hưởng thụ tốt nhất.”

Rất khó tin tưởng ‘Lãnh Thanh Thanh’ ở trước mặt mình làm ra động tác và biểu tình yêu mị như thế, Lãnh Tịnh hơi động dung.

Mà hương thơm của biển hoa màu lam xung quanh cũng bao hàm dược hiệu thúc đẩy dục vọng, khiến trái tim Lãnh Tịnh bắt đầu trở nên xao động, hắn cảm thấy mặt mình nóng lên, tim phát hoảng, trong lòng có thứ gì đó đang gõ gõ.

“Ngươi muốn cùng ta sinh hài tử sao?” Một câu nói của Lãnh Tịnh phá thủng tâm tư hắn.

“Ngươi thật không thẹn là người ta nhìn trúng.” Khúc Nguyệt duy trì tư thái và thần tình *** đãng đó, lia miệng cười nói: “Sinh hài tử cùng ta không tốt sao? Đối với ta mà nói, thế giới này của các ngươi thật sự là yếu ớt như gốm sứ, ta có thể cho ngươi sức mạnh thống trị thiên giới và nhân giới này. Lãnh Tịnh, ta sẽ giúp ngươi thành thần vương…hoặc là, nếu ngươi muốn đến biển hỗn đục, ta cũng có thể giúp ngươi trở thành bá vương nơi đó… tới đây đi ta cần ngươi mau lên ”

Thuật mị hoặc của Khúc Nguyệt hầu như không thể chống lại, cho dù Lãnh Tịnh bảo trì biểu tình nghiêm túc, nhưng đã đỏ bừng mặt, hắn ho khan một tiếng nói: “Phàm giới chúng ta có câu ăn no nghĩ chuyện *** dục, ta thấy ngươi vẫn là ăn no trước rồi nói sau đi! Ta nghĩ vì bữa cơm lớn đó của ngươi, nhất định ngươi đã mấy chục năm chưa ăn rồi đi?”

Khúc Nguyệt nuốt nước miếng nói: “Ngươi thật sự hiểu ta, được thôi, đợi ta ăn no rồi sẽ tới cùng người hành sự, dù sao những thức ăn đó cũng sắp tới lúc nuốt chửng lẫn nhau rồi. Lãnh Tịnh, ngươi đừng vọng tưởng giở trò gì, đừng quên thiên giới này đều đang nằm dưới mí mắt ta, nếu ngươi bận tâm đến con bạch xà đó, thì thành thực chờ đợi ở đây.”

Hắn nói xong câu này, những nhánh hoa hồng màu lam từ bốn phương tám hương ào tới, cột chặt cổ tay Lãnh Tịnh, rồi kéo hắn vào sâu trong biển hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện