Thời gian hiện tại đã cách chương trước năm mươi năm.
Một bạch y thiếu niên tiêu sái tuyệt diễm, chân mày tỏa ra hàn khí lãnh tịnh nằm trên lùm cây cạnh khe suối, chân bắt chéo, để mặc hai hổ yêu đấm chân cho mình, dáng vẻ cực kỳ đại gia.
Tiểu bối hoa tinh thỏ yêu trốn trong chỗ tối len lén nhìn hắn, ai nấy đều mặt đỏ bừng. Hoa tinh che mặt nói: “Tịnh thiếu gia thật lợi hại ngay cả ác bá hổ yêu trong sơn cốc cũng không đặt vào mắt, thật soái thật có nam tử khí khái ”
Thỏ yêu cũng xấu hổ nói: “Cho dù Tịnh thiếu gia có là quái thai, người ta cũng cam tâm tình nguyện gả đi a”
Khi các nàng đang hoa si, Lãnh Thanh Thanh đáng thương quấn tạp dề chạy qua, cung thuận nói: “Nhi tử à, cơm làm xong rồi, qua ăn đi.”
Lãnh Tịnh liếc y một cái, ân một tiếng, ra hiệu bằng tay, hổ yêu dừng lại, ngoan ngoãn tề thanh nói: “Cung tiễn lão đại.”
Sửu tiểu xà hiện tại, là nhân vật vang danh cả Bích Hải Thương Đào cốc, Lãnh Thanh Thanh không bao giờ phải sợ có người chế nhạo nhi tử của mình nữa, nhưng y cũng không thể quản được hắn nữa, không chỉ như thế, đâu đâu cũng phải chịu nhi tử quản giáo. 55555 Lãnh Thanh Thanh lắc mông đi theo sau lưng nhi tử, bắt đầu bi ai cho mình.
Tiểu ốc của Lãnh Thanh Thanh ở cạnh bích hồ, vốn là bọn họ trú trong sơn động. Nhưng từ khi nhi tử của mình đọc sách biết chữ, thì liền ồn ào muốn có nhà ở, thế là Lãnh Thanh Thanh sủng ái nhi tử liền dựng lên căn nhà cỏ nhỏ này.
Lãnh Tịnh ngồi trước bàn, vừa ăn cơm vừa xem báo san Bích Hải do hoẵng tinh trong cốc làm.
Hoẵng tinh này thanh nhàn vô sự, mỗi ngày liền thu thập chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, hỗn tạp lộn xộn lại, làm thành một phần tin vắn, sau đó ấn hành cho đám yêu quái các nhà các hộ đọc, để mọi người câu thông tin tức.
Tin tức mới nhất hôm nay chính là Bích Hải cốc sắp bị tiên giới quy vào phạm vi thế lực rồi.
Nói tới Bích Hải cốc này thì nó nằm ở rìa thiên ma nhân tam giới, là thế ngoại đào viên cách tuyệt ngoại thế, nhưng nơi này địa khí ẩn mật, linh lực không tụ, chuyên môn sản xuất ra dạng ngốc yêu tinh như Lãnh Thanh Thanh, cho nên vẫn không hề bị thiên ma nhị giới nhìn tới, thiên ma nhị giới tranh đấu ngàn năm, nhưng chiến hỏa chưa từng dính tới nơi này, thỉnh thoảng thế lực hai giới giằng co, liền có sứ giả hai giới tới tuyên bố thế lực quy thuộc. Cho nên thường xuyên là hôm nay ma giới phái người tới nói Bích Hải Thương Đào cốc là của ma giới, ngày mai lại có sứ giả tiên giới tới tuyên bố Bích Hải Thương Đào cốc là của tiên giới. Lâu dần, cư dân trong cốc đều đã quen, thấy ma giới tới, thì liền treo cờ của ma giới lên, thấy tiên giới tới thì liền dựng cờ của tiên giới lên.
Nhưng lần này xem ra tiên giới tính làm thật rồi, không chỉ tuyên bố thế lực quy thuộc, còn phái tiên nhân tới chuyên môn cai quản nơi xó xỉnh không ai trông nom này.
Nghe nói tiên nhân vào giờ ngọ ba khắc sẽ tới thượng nhiệm, vì thế các dân cư yêu quái nhàn chán cực điểm sớm đã đợi ở nơi đón khách xem náo nhiệt.
Lãnh Thanh Thanh cũng muốn xem náo nhiệt liền ngứa ngáy trong người, muốn thúc giục nhi tử mau ăn, nhưng lại không dám kinh động tới nhi tử quái thai. Y rất sợ nhi tử quái thai nghiêm túc lãnh đạm này. 5555 Lãnh Thanh Thanh gấp tới xém chút cắn luôn đuôi của mình.
Lãnh Tịnh liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Thanh đang ủy khuất một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Đi xem náo nhiệt.”
Lãnh Thanh Thanh lập tức hoan hô: “Tiểu Tịnh vạn tuế ”
Sau đó như thường lệ lắc mông đi theo sau lưng nhi tử ngọc thụ lâm phong, cao hứng phấn khởi đi xem náo nhiệt.
Thật ra Lãnh Thanh Thanh vốn không phải như vậy. Mới đầu y cảm thấy nhi tử của mình là một con xà tàn tật, nhiều hơn sừng và móng vuốt so với những con xà khác, cho nên đặc biệt sủng ái nhi tử. Nhưng theo tuổi tác tăng dần, uy nghiêm trên người Lãnh Tịnh cũng tăng cao từng ngày, Lãnh Thanh Thanh ngược lại trở nên sợ hãi nhi tử, Lãnh Tịnh trừng mắt, là y liền bị dọa run rẩy. Không chỉ là y, yêu quái khác trong cốc cũng đều sợ hắn như thế.
Nói tới cùng, long vẫn là long, rốt cuộc vẫn là một đẳng cấp khác biệt với đám yêu quái quê mùa.
Đài đón khách là một mặt đất trống rộng rãi trong cốc, bình thường được dùng làm nơi các yêu quái tụ hội và công bố tin tức trọng đại, hiện tại đã sớm đứng đầy đám yêu quái quê mùa muôn màu muôn vẻ, ai nấy đều dẫn theo cả nhà lớn nhỏ, mang theo đồ ăn thức uống, sớm đã chiếm vị trí chờ đợi.
Đại hội nghênh tiếp vốn nên là nghiêm trang long trọng, bị đám yêu quái này làm thế, liền trở thành đại hội thưởng tiên uống trà__ Ai bảo cái đám ngu ngốc này chưa từng thấy qua thần tiên chứ? Cho nên không dễ gì mới có thần tiên tỷ tỷ (suy đoán) từ trên trời rớt xuống, đương nhiên phải tỉ mỉ mà thưởng thức.
Lãnh Thanh Thanh thuộc dạng yêu quái thích náo nhiệt, càng nhiều người thì càng hưng phấn, kéo tay nhi tử chen lên chỗ trước nhất, ngồi trên bãi cỏ đợi.
Lãnh Tịnh thì hoàn toàn ngược lại, ghét nhất nơi nhiều người ồn ào, ngáp một cái, rồi vùi đầu vào bụng Lãnh Thanh Thanh đánh giấc.
Lãnh Thanh Thanh chu miệng, xà bình thường chỉ đến mùa đông mới ngủ đông, nhưng nhi tử nhà y bình thường luôn thích ngủ nướng, y nhịn không được hỏi nhi tử: “Tiểu Tịnh, ngươi ngày ngày ngủ nhiều như thế cũng không thấy chán sao?”
“Ta là đang suy tưởng. Đây là một loại học vấn rất sâu, ngươi không hiểu.” Lãnh Tịnh quay người qua, “Thần tiên đến nhớ kêu ta dậy xem.”
Lãnh Thanh Thanh phun một hơi, hài tử lớn rồi, chuyện để trong bụng cũng phức tạp lên a. Bản thân là cha mà càng lúc càng không hiểu nổi hắn.
Y phủ ngoại bào của mình lên người nhi tử, nhẹ vỗ cho hắn vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác,sửu tiểu xà năm đó tới hoa quả cũng cắn không được, chỉ thích dính lấy đuôi mình, hiện tại đã biến thành một con ‘cự xà’ so với y còn uy vũ hơn nhiều.
Các yêu quái từ giữa trưa đợi tới tối, cho tới khi trong không khí là một mảng tiếng ngáy, không biết ai kêu ra tiếng: “Thần tiên tới rồi ” Tất cả mọi người đều giật mình tỉnh lại, toàn bộ ngóng nhìn lên trời.
Quả nhiên từ trong đám mây màu ngũ sắc ở chân trời, nhẹ nhàng hạ xuống một tuyệt thế mỹ nhân thân mặc áo xanh tươi, tay áo phất phơ, mày mục như vẽ, chứa đựng vô hạn ai sầu. Hắn chân trần đáp lên tảng đá to bằng phẳng, chỉ nói một câu: “Ta là Họa Vân tiên. Hiện tới cư trú.” Sau đó thì không mở miệng nữa, lặng lẽ đi về phía bình hồ.
Lúc này, Lãnh Tịnh nhu nhu mắt, ngáp một cái, nhìn thấy bóng lưng bước liêu xiêu của Họa Vân tiên, lấy làm lạ nói: “Hắn tới bình hồ làm gì?”
Lãnh Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đại khái là đi tắm đi.”
Thế là một đám yêu quái liền đi theo sau lưng Họa Vân tiên, xem hắn muốn làm gì.
Chỉ thấy Họa Vân tiên lặng lẽ đi vào trong hồ, độ sâu dần tăng lên, nước hồ dần nhấm chìm thắt lưng hắn, ngực, cuối cùng Họa Vân tiên hoàn toàn chìm vào trong hồ.
Không có yêu quái nào đoán ra, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Ước chừng qua nửa canh giờ, từ trung tâm mặt hồ bình lặng bắt đầu xuất hiện từng trận gợn sóng hình vòng. Gợn sóng đó dần cuộn trào lên, cuối cùng biến thành một vòng nước xoáy cực lớn.
Các yêu quái mục trừng khẩu ngốc đứng nhìn bình hồ, chỉ thấy từ phần đáy xoáy nước, dần dần dâng lên một vật cực đại.
Đó là một pho thạch điêu, lớn cỡ một đầu ngọn núi, mà pho thạch điêu này chính là thạch tượng của Họa Vân tiên, biểu tình của hắn thê lương, vì thạch tượng quá mức to lớn, khiến hắn có vẻ vô cùng đáng sợ. Không thể tin nổi nhất là, từ trong mắt của thạch điêu không ngừng chảy xuống huyết lệ.
Họa Vân tiên biến thành thạch điêu rồi!!
Các yêu quái nửa ngày mới phản ứng lại được, nhưng hoàn toàn không hiểu hắn tại sao lại biến thành thạch tượng cực lớn.
Mây mù bắt đầu bao trùm trên bầu trời sơn cốc, Bích Hải cốc lần đầu tiên xuất hiện thời tiết mưa mù liên miên, khí tức bất an dần bắt dầu lan tràn theo sự xuất hiện của thạch tượng.
Lãnh Thanh Thanh nhìn thạch tượng cực lớn, run rẩy một cái, tránh sau lưng nhi tử mình phát run.
Lãnh Tịnh cũng kinh ngạc nhìn thạch tượng, chấn động không thôi.
Mọi người tản đi trong tiếng nghị luận xôn xao.
Lãnh gia phụ tử sống ở cạnh hồ, rất rõ ràng có thể từ cửa sổ nhìn thấy thạch tượng đó.
Buổi tối, Lãnh Tịnh ngồi bên cạnh hồ, vô cùng nhàm chán nhìn thạch tượng. Mắt của thạch tượng nhìn về phương xa, chân mày nhăn chặt.
Lãnh Tịnh nhịn không được nhặt một viên đá lên, ném về phía thạch tượng.
“Cút đi! Đồ chiếm chỗ!” Hắn mắng một tiếng.
Lúc này, Lãnh Tịnh lớn như vậy rồi lần đầu tiên bị dọa giật nảy__ mắt của thạch tượng đột nhiên nhìn sang bên này.
Đây thật sự là một chuyện vô cùng khủng bố, đặc biệt là bị thạch tượng to như thế nhìn chằm chằm.
Lãnh Tịnh lùi vài bước về sau, không tự chủ được gọi ra tiếng: “Cha! Cha à! Cha mau ra xem!”
Lãnh Thanh Thanh đang ở trên giường lập tức chạy ra, cùng nhi tử chứng kiến một màn càng kinh dị hơn.
Thạch thượng không chỉ trừng mắt nhìn bọn họ, ngay cả mặt cũng chậm rãi quay qua, phát ra thanh âm trầm vang, giống như tiếng tảng đá nặng vạn cân di động.
Sau đó thạch tượng làm ra một khẩu hình, giống như muốn nói gì đó.
“Hắn đang nói cái gì?! Nhi tử! A?” Lãnh Thanh Thanh kéo góc áo nhi tử.
“Hắn nói: Long, cứu mạng.” Lãnh Tịnh độc ngôn ngữ môi của thạch tượng, lau lau mồ hôi lạnh.
“Nhi tử, nhi tử! Thật đáng sợ! 5555” Lãnh Thanh Thanh bị dọa không dám nhìn, kéo nhi tử vào nhà, đóng cửa sổ thật chặt, ủy khuất nói: “Nhi tử, tối nay ngủ chung với cha được không?”
Lãnh Tịnh nói: “Tùy tiện cha.”
Thế là Lãnh Thanh Thanh liền lý lẽ thỏa đáng chui vào ổ chăn của hắn, run rẩy nói: “Nhi tử, thạch tượng đó nói ‘long’ gì?”
Lãnh Tịnh ngoáy lỗ tai, nói: “Ta chính là long.”
“Nói cái gì vậy chứ! Ngươi là xà! Là xà ta thân sinh!” Lãnh Thanh Thanh nghe hắn nói vậy liền không cao hứng, rõ ràng là nhi tử của mình, chẳng qua tướng mạo có hơi quái mộtchút, nhưng sao có thể là ‘long’ mà chỉ trong lời đồn mới có đó được chứ?
“Ta không cãi với ngươi.” Lãnh Tịnh xoay người, trong lòng còn đang nghĩ tới câu nói quá mức kỳ quái của thạch tượng.
Tại sao muốn mình cứu mạng chứ? Hắn muốn mình làm gì?
Khi đang suy nghĩ mãi không hiểu, Lãnh Thanh Thanh bất mãn nói: “Nhi tử! Ngươi mất gốc rồi!”
“A?”
“Ngươi ngay cả bản thân là xà cũng quên! Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi tìm đám Tam Cô giáo dục lại ngươi!” Lãnh Thanh Thanh bày ra quyền uy gia trưởng.
“Tam Cô!? Ngươi kéo hết toàn gia nàng ta mười mấy xà yêu đó tới sao?! Buồn nôn chết được! Nhiều xà như thế ở chung với nhau!” Lãnh Thanh Thanh bài xích nói.
“Tiểu Tịnh! Ngươi thế nhưng nói gia tộc của mình buồn nôn!” Lãnh Thanh Thanh càng tức giận.
“Buồn nôn, chính là buồn nôn.” Lãnh Tịnh khinh thường nói. Không kịp đề phòng thắt lưng mình bị một thứ trơn nhẵn quấn lấy, hắn quay đầu lại nhìn, thế nhưng là Lãnh Thanh Thanh đã hiện ra nguyên hình, một con đại bạch xà đang thè lười với hắn: “Tiểu Tịnh! Cha rất tức giận!”
“A a a a a a Ta hận ngươi!” Lãnh Tịnh phát ra tiếng kêu mất khống chế, hình tượng lập tức sụp đổ__ Không sai, hắn ghét nhất là xà trơn nhẵn dài thòng uốn uốn éo éo.
Đây chính là nguyên nhân Lãnh Thanh Thanh cho tới nay vẫn ngồi ổn trên bảo tọa lão cha, nếu không phải y thỉnh thoảng biến về xà làm Lãnh Tịnh buồn nôn một chút, chỉ sợ ngay cả cha hắn cũng lười gọi.
Lãnh Thanh Thanh ủy khuất quấn lấy hắn: “Tiểu Tịnh, chân thân của ngươi không phải cũng dài thòng sao?”
“Ta hận ngươi.” Lãnh Tịnh vùi đầu bên dưới gối.
“Đúng nga… cha không tốt… cho ngươi một thân thể tàn tật… 5555…” Lãnh Thanh Thanh lại bắt đầu bi thương.
____
“Mì! Mì! Lại là mì!”
“Trong căn nhà nhỏ bên hồ truyên ra tiếng báo oán ầm ĩ của Lãnh Tịnh__ nhi tử phản nghịch lãnh khốc.
Lãnh Thanh Thanh ủy khuất nhìn nhi tử: “Nhi tử à, mì ngon lắm nha. Dài dài.” Nói rồi y cầm đũa khuấy sợi mì lên.
Thật ra mục đích chân chính của y là muốn để nhi tử tăng thêm hảo cảm đối với gia tộc của mình, cho nên đem tất cả những thứ bài trí, ăn mặc gì trong nhà mà có thể tạo thành dạng dài, ngay cả thức ăn cũng đều là một ngày ba bữa mì sợi.
Lãnh Tịnh đối diện với gương mặt bạch si của y cắn cắn răng, hồ loạn húp mấy ngụm mì sợi, sau đó bỏ ra khỏi cửa.
Bên ngoài, mưa mù không dứt.
Bích Hải Thương Đào cốc đã đổ mưa liên tục ba tháng rồi. Từ khi pho thạch tượng quái dị đó nổi lên trong hồ, trong cốc bắt đầu không ngừng đổ mưa ám hồng sắc. Ngay cả nước hồ cũng bị nhiễm thành màu đỏ đục ngầu.
Cây cối và hoa cỏ bắt đầu già úa, yêu quái sống gần hồ đều bắt đầu sinh bệnh, trừ Lãnh thị phụ tử, mọi người đều dọn nhà đi.
Một Lãnh Thanh Thanh luôn luôn hoạt báo vui vẻ, cũng dần chống đỡ không nổi, sắc mặt xấu đi từng ngày, hôm nay làm xong mì cho nhi tử, gượng cười vui vẻ tiễn nhi tử xuất môn, quay đầu liền ngã lên giường, choáng váng đau đầu.
Không biết ngủ bao lâu, cho tới khi y nghe thấy tiếng nhi tử trở về, mắt mới miễn cưởng mở ra một đường kẻ.
Trong tay Lãnh Tịnh cầm một thứ to cỡ lòng bàn tay, óng ánh trắng khiết, uốn như mặt quạt, trên phần đuôi ‘mặt quạt’ này, ẩn ẩn mang theo vết màu đỏ tươi.
Lãnh Thanh Thanh nhìn một cái, liền rơi lệ lập tức: “Nhi tử, ngươi bứt vảy của mình làm gì? Đau chết rồi! Đau lòng chết ta rồi…” Y xuống giường đi nhìn xem vết thương của hắn thế nào, nhưng thân thể lại không thể động đậy được.
Lãnh Tịnh không nói gì cả, lấy ra cối dược, bắt đầu ra sức giã vảy của mình.
Lãnh Thanh Thanh thương tâm che mắt bịt tai, buồn bã nghĩ: Có phải ta làm mì, chọc nhi tử tức giận rồi? Cho nên bức vảy mình để phát tiết? Đau lắm! Đau lắm! Đừng bức! Đừng bức mà!
Lãnh Tịnh cuối cùng giã vảy nát thành bột, sau đó chiếu theo trình tự luyện đan dược đem bột vụn và thảo dược vo thành rất nhiều viên. Hắn lấy một hạt trong đó ra, cưỡng ép Lãnh Thanh Thanh nuốt xuống.
“Thế nào, cảm thấy sao rồi?” Lãnh Tịnh hỏi Lãnh Thanh Thanh.
Lãnh Thanh Thanh ngừng nức nở, cảm thấy viên dược đó vào bụng rồi, giống như có một ngọn lửa đang sưởi ấm, cảm giác khó chịu vừa rồi toàn bộ tiêu tán sạch.
Ước chừng qua nửa canh giờ nữa, Lãnh Thanh Thanh lại hồi phục tinh lực, ôm chặt lấy Lãnh Tịnh khóc lớn: “Mau để cha xem vết thương của ngươi có nặng hay không! Vảy còn có thể mọc ra lại hay không?!”
Lãnh Tịnh giãy y ra, tự nằm lên giường, nói: “Ngươi đem dược đi cho yêu quái khác, sau đó hái ít quả dâu và hoa lộ về đây. Ta trọng thương rồi, không thể ăn mì, ngươi làm chút thứ gì ngon để ăn đi.” Nói xong thì kéo chăn qua ngủ.
“Nhi tử… ngươi lại ngủ…” Lãnh Thanh Thanh đau lòng vuốt tóc hắn.
“Nhàm chán a! Ngày ngày rút trong khe suối nhỏ, không ngủ thì làm gì?” Lãnh Tịnh bất mãn nói.
“Nhi tử, đợi ngươi khỏe rồi, chúng ta ra ngoài được không?” Lãnh Thanh Thanh cẩn thận hỏi. Trước đây y không cho Lãnh Tịnh ra ngoài, là vì thế giới bên ngoài hiểm ác, hiện tại xem ra nhi tử đã trưởng thành rồi, cuối cùng không thể mãi rúc trong đây.
“Vết thương của ta khỏi rồi!” Lãnh Tịnh lập tức ngồi bật dậy, gần như là kẹp cổ Lãnh Thanh Thanh lắc: “Mau dạy ta cách đằng vân giá vụ!”
Thật ra Lãnh Tịnh sớm đã muốn đi lang bạt, chỉ là vì Lãnh Thanh Thanh vẫn luôn giấu hắn, không dạy hắn pháp thuật đằng vân giá vụ, cho nên Lãnh Tịnh cho dù có ra khỏi cốc, đối diện với vách núi vạn dặm cũng không biết làm sao.
Mà xui xẻo là, trong cốc chỉ có một mình Lãnh Thanh Thanh biết phép đằng vân giá vũ, Lãnh Thanh Thanh tuy ngốc nghếch, duy độc trên chuyện này lại giữ kín như bưng, bất luận Lãnh Tịnh uy bức lợi dụ thế nào, y chính là không nói. Càng không biết làm sao hơn là, dù Lãnh Tịnh thiên tư thông tuệ, nhưng làm sao cũng không thể nghiên cứu ra được pháp môn đằng vân giá vụ, vô số lần thực nhiệm đều kết thúc thất bại.
Lãnh Thanh Thanh không dễ gì mới đợi được Lãnh Tịnh dừng lại, ủy khuất nói: “Tiểu Tịnh, thật ra sơn cốc của chúng ta chính là nơi không thể bay nổi. Đại La thần tiên đến chỗ chúng ta cũng phải té chổng đầu… cho nên thiên ma nhị giới đều không muốn chỗ tệ hại này a!”
(Chú thích: Lực hút của cốc này vượt mức một cách nghiêm trọng.)
Sắc mặt Lãnh Tịnh đông cứng một lát, mất nửa ngày mới khó khăn nói: “Tại sao không ai nói cho ta biết?”
“Vì mọi người đều không biết a. Ta cũng là từ miệng của một lão yêu quái ba trăm năm trước từ trên trời rớt xuống, sắp chết tới nơi mà biết.” Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt vô tội.
“Thanh xuân của ta… lãng phí trắng rồi…” Lãnh Tịnh khổ mặt, thất vọng ngã xuống.
“Ngươi còn chưa già a… nhi tử.” Lãnh Thanh Thanh an ủi.
“Ngươi hiểu cái gì… bạch si…” Lãnh Tịnh rúc vào trong chăn, “Là ai nói nhỉ… nổi danh nhân khi còn sớm… thanh xuân của ta… thanh xuân…”
“Là ai nói?” Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt mê mang, chỉ đành nói: “Nhi tử ngươi nghỉ ngơi đi, cha đi đưa dược, tối sẽ làm đồ ăn cho ngươi ”
Một bạch y thiếu niên tiêu sái tuyệt diễm, chân mày tỏa ra hàn khí lãnh tịnh nằm trên lùm cây cạnh khe suối, chân bắt chéo, để mặc hai hổ yêu đấm chân cho mình, dáng vẻ cực kỳ đại gia.
Tiểu bối hoa tinh thỏ yêu trốn trong chỗ tối len lén nhìn hắn, ai nấy đều mặt đỏ bừng. Hoa tinh che mặt nói: “Tịnh thiếu gia thật lợi hại ngay cả ác bá hổ yêu trong sơn cốc cũng không đặt vào mắt, thật soái thật có nam tử khí khái ”
Thỏ yêu cũng xấu hổ nói: “Cho dù Tịnh thiếu gia có là quái thai, người ta cũng cam tâm tình nguyện gả đi a”
Khi các nàng đang hoa si, Lãnh Thanh Thanh đáng thương quấn tạp dề chạy qua, cung thuận nói: “Nhi tử à, cơm làm xong rồi, qua ăn đi.”
Lãnh Tịnh liếc y một cái, ân một tiếng, ra hiệu bằng tay, hổ yêu dừng lại, ngoan ngoãn tề thanh nói: “Cung tiễn lão đại.”
Sửu tiểu xà hiện tại, là nhân vật vang danh cả Bích Hải Thương Đào cốc, Lãnh Thanh Thanh không bao giờ phải sợ có người chế nhạo nhi tử của mình nữa, nhưng y cũng không thể quản được hắn nữa, không chỉ như thế, đâu đâu cũng phải chịu nhi tử quản giáo. 55555 Lãnh Thanh Thanh lắc mông đi theo sau lưng nhi tử, bắt đầu bi ai cho mình.
Tiểu ốc của Lãnh Thanh Thanh ở cạnh bích hồ, vốn là bọn họ trú trong sơn động. Nhưng từ khi nhi tử của mình đọc sách biết chữ, thì liền ồn ào muốn có nhà ở, thế là Lãnh Thanh Thanh sủng ái nhi tử liền dựng lên căn nhà cỏ nhỏ này.
Lãnh Tịnh ngồi trước bàn, vừa ăn cơm vừa xem báo san Bích Hải do hoẵng tinh trong cốc làm.
Hoẵng tinh này thanh nhàn vô sự, mỗi ngày liền thu thập chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, hỗn tạp lộn xộn lại, làm thành một phần tin vắn, sau đó ấn hành cho đám yêu quái các nhà các hộ đọc, để mọi người câu thông tin tức.
Tin tức mới nhất hôm nay chính là Bích Hải cốc sắp bị tiên giới quy vào phạm vi thế lực rồi.
Nói tới Bích Hải cốc này thì nó nằm ở rìa thiên ma nhân tam giới, là thế ngoại đào viên cách tuyệt ngoại thế, nhưng nơi này địa khí ẩn mật, linh lực không tụ, chuyên môn sản xuất ra dạng ngốc yêu tinh như Lãnh Thanh Thanh, cho nên vẫn không hề bị thiên ma nhị giới nhìn tới, thiên ma nhị giới tranh đấu ngàn năm, nhưng chiến hỏa chưa từng dính tới nơi này, thỉnh thoảng thế lực hai giới giằng co, liền có sứ giả hai giới tới tuyên bố thế lực quy thuộc. Cho nên thường xuyên là hôm nay ma giới phái người tới nói Bích Hải Thương Đào cốc là của ma giới, ngày mai lại có sứ giả tiên giới tới tuyên bố Bích Hải Thương Đào cốc là của tiên giới. Lâu dần, cư dân trong cốc đều đã quen, thấy ma giới tới, thì liền treo cờ của ma giới lên, thấy tiên giới tới thì liền dựng cờ của tiên giới lên.
Nhưng lần này xem ra tiên giới tính làm thật rồi, không chỉ tuyên bố thế lực quy thuộc, còn phái tiên nhân tới chuyên môn cai quản nơi xó xỉnh không ai trông nom này.
Nghe nói tiên nhân vào giờ ngọ ba khắc sẽ tới thượng nhiệm, vì thế các dân cư yêu quái nhàn chán cực điểm sớm đã đợi ở nơi đón khách xem náo nhiệt.
Lãnh Thanh Thanh cũng muốn xem náo nhiệt liền ngứa ngáy trong người, muốn thúc giục nhi tử mau ăn, nhưng lại không dám kinh động tới nhi tử quái thai. Y rất sợ nhi tử quái thai nghiêm túc lãnh đạm này. 5555 Lãnh Thanh Thanh gấp tới xém chút cắn luôn đuôi của mình.
Lãnh Tịnh liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Thanh đang ủy khuất một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Đi xem náo nhiệt.”
Lãnh Thanh Thanh lập tức hoan hô: “Tiểu Tịnh vạn tuế ”
Sau đó như thường lệ lắc mông đi theo sau lưng nhi tử ngọc thụ lâm phong, cao hứng phấn khởi đi xem náo nhiệt.
Thật ra Lãnh Thanh Thanh vốn không phải như vậy. Mới đầu y cảm thấy nhi tử của mình là một con xà tàn tật, nhiều hơn sừng và móng vuốt so với những con xà khác, cho nên đặc biệt sủng ái nhi tử. Nhưng theo tuổi tác tăng dần, uy nghiêm trên người Lãnh Tịnh cũng tăng cao từng ngày, Lãnh Thanh Thanh ngược lại trở nên sợ hãi nhi tử, Lãnh Tịnh trừng mắt, là y liền bị dọa run rẩy. Không chỉ là y, yêu quái khác trong cốc cũng đều sợ hắn như thế.
Nói tới cùng, long vẫn là long, rốt cuộc vẫn là một đẳng cấp khác biệt với đám yêu quái quê mùa.
Đài đón khách là một mặt đất trống rộng rãi trong cốc, bình thường được dùng làm nơi các yêu quái tụ hội và công bố tin tức trọng đại, hiện tại đã sớm đứng đầy đám yêu quái quê mùa muôn màu muôn vẻ, ai nấy đều dẫn theo cả nhà lớn nhỏ, mang theo đồ ăn thức uống, sớm đã chiếm vị trí chờ đợi.
Đại hội nghênh tiếp vốn nên là nghiêm trang long trọng, bị đám yêu quái này làm thế, liền trở thành đại hội thưởng tiên uống trà__ Ai bảo cái đám ngu ngốc này chưa từng thấy qua thần tiên chứ? Cho nên không dễ gì mới có thần tiên tỷ tỷ (suy đoán) từ trên trời rớt xuống, đương nhiên phải tỉ mỉ mà thưởng thức.
Lãnh Thanh Thanh thuộc dạng yêu quái thích náo nhiệt, càng nhiều người thì càng hưng phấn, kéo tay nhi tử chen lên chỗ trước nhất, ngồi trên bãi cỏ đợi.
Lãnh Tịnh thì hoàn toàn ngược lại, ghét nhất nơi nhiều người ồn ào, ngáp một cái, rồi vùi đầu vào bụng Lãnh Thanh Thanh đánh giấc.
Lãnh Thanh Thanh chu miệng, xà bình thường chỉ đến mùa đông mới ngủ đông, nhưng nhi tử nhà y bình thường luôn thích ngủ nướng, y nhịn không được hỏi nhi tử: “Tiểu Tịnh, ngươi ngày ngày ngủ nhiều như thế cũng không thấy chán sao?”
“Ta là đang suy tưởng. Đây là một loại học vấn rất sâu, ngươi không hiểu.” Lãnh Tịnh quay người qua, “Thần tiên đến nhớ kêu ta dậy xem.”
Lãnh Thanh Thanh phun một hơi, hài tử lớn rồi, chuyện để trong bụng cũng phức tạp lên a. Bản thân là cha mà càng lúc càng không hiểu nổi hắn.
Y phủ ngoại bào của mình lên người nhi tử, nhẹ vỗ cho hắn vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác,sửu tiểu xà năm đó tới hoa quả cũng cắn không được, chỉ thích dính lấy đuôi mình, hiện tại đã biến thành một con ‘cự xà’ so với y còn uy vũ hơn nhiều.
Các yêu quái từ giữa trưa đợi tới tối, cho tới khi trong không khí là một mảng tiếng ngáy, không biết ai kêu ra tiếng: “Thần tiên tới rồi ” Tất cả mọi người đều giật mình tỉnh lại, toàn bộ ngóng nhìn lên trời.
Quả nhiên từ trong đám mây màu ngũ sắc ở chân trời, nhẹ nhàng hạ xuống một tuyệt thế mỹ nhân thân mặc áo xanh tươi, tay áo phất phơ, mày mục như vẽ, chứa đựng vô hạn ai sầu. Hắn chân trần đáp lên tảng đá to bằng phẳng, chỉ nói một câu: “Ta là Họa Vân tiên. Hiện tới cư trú.” Sau đó thì không mở miệng nữa, lặng lẽ đi về phía bình hồ.
Lúc này, Lãnh Tịnh nhu nhu mắt, ngáp một cái, nhìn thấy bóng lưng bước liêu xiêu của Họa Vân tiên, lấy làm lạ nói: “Hắn tới bình hồ làm gì?”
Lãnh Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đại khái là đi tắm đi.”
Thế là một đám yêu quái liền đi theo sau lưng Họa Vân tiên, xem hắn muốn làm gì.
Chỉ thấy Họa Vân tiên lặng lẽ đi vào trong hồ, độ sâu dần tăng lên, nước hồ dần nhấm chìm thắt lưng hắn, ngực, cuối cùng Họa Vân tiên hoàn toàn chìm vào trong hồ.
Không có yêu quái nào đoán ra, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Ước chừng qua nửa canh giờ, từ trung tâm mặt hồ bình lặng bắt đầu xuất hiện từng trận gợn sóng hình vòng. Gợn sóng đó dần cuộn trào lên, cuối cùng biến thành một vòng nước xoáy cực lớn.
Các yêu quái mục trừng khẩu ngốc đứng nhìn bình hồ, chỉ thấy từ phần đáy xoáy nước, dần dần dâng lên một vật cực đại.
Đó là một pho thạch điêu, lớn cỡ một đầu ngọn núi, mà pho thạch điêu này chính là thạch tượng của Họa Vân tiên, biểu tình của hắn thê lương, vì thạch tượng quá mức to lớn, khiến hắn có vẻ vô cùng đáng sợ. Không thể tin nổi nhất là, từ trong mắt của thạch điêu không ngừng chảy xuống huyết lệ.
Họa Vân tiên biến thành thạch điêu rồi!!
Các yêu quái nửa ngày mới phản ứng lại được, nhưng hoàn toàn không hiểu hắn tại sao lại biến thành thạch tượng cực lớn.
Mây mù bắt đầu bao trùm trên bầu trời sơn cốc, Bích Hải cốc lần đầu tiên xuất hiện thời tiết mưa mù liên miên, khí tức bất an dần bắt dầu lan tràn theo sự xuất hiện của thạch tượng.
Lãnh Thanh Thanh nhìn thạch tượng cực lớn, run rẩy một cái, tránh sau lưng nhi tử mình phát run.
Lãnh Tịnh cũng kinh ngạc nhìn thạch tượng, chấn động không thôi.
Mọi người tản đi trong tiếng nghị luận xôn xao.
Lãnh gia phụ tử sống ở cạnh hồ, rất rõ ràng có thể từ cửa sổ nhìn thấy thạch tượng đó.
Buổi tối, Lãnh Tịnh ngồi bên cạnh hồ, vô cùng nhàm chán nhìn thạch tượng. Mắt của thạch tượng nhìn về phương xa, chân mày nhăn chặt.
Lãnh Tịnh nhịn không được nhặt một viên đá lên, ném về phía thạch tượng.
“Cút đi! Đồ chiếm chỗ!” Hắn mắng một tiếng.
Lúc này, Lãnh Tịnh lớn như vậy rồi lần đầu tiên bị dọa giật nảy__ mắt của thạch tượng đột nhiên nhìn sang bên này.
Đây thật sự là một chuyện vô cùng khủng bố, đặc biệt là bị thạch tượng to như thế nhìn chằm chằm.
Lãnh Tịnh lùi vài bước về sau, không tự chủ được gọi ra tiếng: “Cha! Cha à! Cha mau ra xem!”
Lãnh Thanh Thanh đang ở trên giường lập tức chạy ra, cùng nhi tử chứng kiến một màn càng kinh dị hơn.
Thạch thượng không chỉ trừng mắt nhìn bọn họ, ngay cả mặt cũng chậm rãi quay qua, phát ra thanh âm trầm vang, giống như tiếng tảng đá nặng vạn cân di động.
Sau đó thạch tượng làm ra một khẩu hình, giống như muốn nói gì đó.
“Hắn đang nói cái gì?! Nhi tử! A?” Lãnh Thanh Thanh kéo góc áo nhi tử.
“Hắn nói: Long, cứu mạng.” Lãnh Tịnh độc ngôn ngữ môi của thạch tượng, lau lau mồ hôi lạnh.
“Nhi tử, nhi tử! Thật đáng sợ! 5555” Lãnh Thanh Thanh bị dọa không dám nhìn, kéo nhi tử vào nhà, đóng cửa sổ thật chặt, ủy khuất nói: “Nhi tử, tối nay ngủ chung với cha được không?”
Lãnh Tịnh nói: “Tùy tiện cha.”
Thế là Lãnh Thanh Thanh liền lý lẽ thỏa đáng chui vào ổ chăn của hắn, run rẩy nói: “Nhi tử, thạch tượng đó nói ‘long’ gì?”
Lãnh Tịnh ngoáy lỗ tai, nói: “Ta chính là long.”
“Nói cái gì vậy chứ! Ngươi là xà! Là xà ta thân sinh!” Lãnh Thanh Thanh nghe hắn nói vậy liền không cao hứng, rõ ràng là nhi tử của mình, chẳng qua tướng mạo có hơi quái mộtchút, nhưng sao có thể là ‘long’ mà chỉ trong lời đồn mới có đó được chứ?
“Ta không cãi với ngươi.” Lãnh Tịnh xoay người, trong lòng còn đang nghĩ tới câu nói quá mức kỳ quái của thạch tượng.
Tại sao muốn mình cứu mạng chứ? Hắn muốn mình làm gì?
Khi đang suy nghĩ mãi không hiểu, Lãnh Thanh Thanh bất mãn nói: “Nhi tử! Ngươi mất gốc rồi!”
“A?”
“Ngươi ngay cả bản thân là xà cũng quên! Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi tìm đám Tam Cô giáo dục lại ngươi!” Lãnh Thanh Thanh bày ra quyền uy gia trưởng.
“Tam Cô!? Ngươi kéo hết toàn gia nàng ta mười mấy xà yêu đó tới sao?! Buồn nôn chết được! Nhiều xà như thế ở chung với nhau!” Lãnh Thanh Thanh bài xích nói.
“Tiểu Tịnh! Ngươi thế nhưng nói gia tộc của mình buồn nôn!” Lãnh Thanh Thanh càng tức giận.
“Buồn nôn, chính là buồn nôn.” Lãnh Tịnh khinh thường nói. Không kịp đề phòng thắt lưng mình bị một thứ trơn nhẵn quấn lấy, hắn quay đầu lại nhìn, thế nhưng là Lãnh Thanh Thanh đã hiện ra nguyên hình, một con đại bạch xà đang thè lười với hắn: “Tiểu Tịnh! Cha rất tức giận!”
“A a a a a a Ta hận ngươi!” Lãnh Tịnh phát ra tiếng kêu mất khống chế, hình tượng lập tức sụp đổ__ Không sai, hắn ghét nhất là xà trơn nhẵn dài thòng uốn uốn éo éo.
Đây chính là nguyên nhân Lãnh Thanh Thanh cho tới nay vẫn ngồi ổn trên bảo tọa lão cha, nếu không phải y thỉnh thoảng biến về xà làm Lãnh Tịnh buồn nôn một chút, chỉ sợ ngay cả cha hắn cũng lười gọi.
Lãnh Thanh Thanh ủy khuất quấn lấy hắn: “Tiểu Tịnh, chân thân của ngươi không phải cũng dài thòng sao?”
“Ta hận ngươi.” Lãnh Tịnh vùi đầu bên dưới gối.
“Đúng nga… cha không tốt… cho ngươi một thân thể tàn tật… 5555…” Lãnh Thanh Thanh lại bắt đầu bi thương.
____
“Mì! Mì! Lại là mì!”
“Trong căn nhà nhỏ bên hồ truyên ra tiếng báo oán ầm ĩ của Lãnh Tịnh__ nhi tử phản nghịch lãnh khốc.
Lãnh Thanh Thanh ủy khuất nhìn nhi tử: “Nhi tử à, mì ngon lắm nha. Dài dài.” Nói rồi y cầm đũa khuấy sợi mì lên.
Thật ra mục đích chân chính của y là muốn để nhi tử tăng thêm hảo cảm đối với gia tộc của mình, cho nên đem tất cả những thứ bài trí, ăn mặc gì trong nhà mà có thể tạo thành dạng dài, ngay cả thức ăn cũng đều là một ngày ba bữa mì sợi.
Lãnh Tịnh đối diện với gương mặt bạch si của y cắn cắn răng, hồ loạn húp mấy ngụm mì sợi, sau đó bỏ ra khỏi cửa.
Bên ngoài, mưa mù không dứt.
Bích Hải Thương Đào cốc đã đổ mưa liên tục ba tháng rồi. Từ khi pho thạch tượng quái dị đó nổi lên trong hồ, trong cốc bắt đầu không ngừng đổ mưa ám hồng sắc. Ngay cả nước hồ cũng bị nhiễm thành màu đỏ đục ngầu.
Cây cối và hoa cỏ bắt đầu già úa, yêu quái sống gần hồ đều bắt đầu sinh bệnh, trừ Lãnh thị phụ tử, mọi người đều dọn nhà đi.
Một Lãnh Thanh Thanh luôn luôn hoạt báo vui vẻ, cũng dần chống đỡ không nổi, sắc mặt xấu đi từng ngày, hôm nay làm xong mì cho nhi tử, gượng cười vui vẻ tiễn nhi tử xuất môn, quay đầu liền ngã lên giường, choáng váng đau đầu.
Không biết ngủ bao lâu, cho tới khi y nghe thấy tiếng nhi tử trở về, mắt mới miễn cưởng mở ra một đường kẻ.
Trong tay Lãnh Tịnh cầm một thứ to cỡ lòng bàn tay, óng ánh trắng khiết, uốn như mặt quạt, trên phần đuôi ‘mặt quạt’ này, ẩn ẩn mang theo vết màu đỏ tươi.
Lãnh Thanh Thanh nhìn một cái, liền rơi lệ lập tức: “Nhi tử, ngươi bứt vảy của mình làm gì? Đau chết rồi! Đau lòng chết ta rồi…” Y xuống giường đi nhìn xem vết thương của hắn thế nào, nhưng thân thể lại không thể động đậy được.
Lãnh Tịnh không nói gì cả, lấy ra cối dược, bắt đầu ra sức giã vảy của mình.
Lãnh Thanh Thanh thương tâm che mắt bịt tai, buồn bã nghĩ: Có phải ta làm mì, chọc nhi tử tức giận rồi? Cho nên bức vảy mình để phát tiết? Đau lắm! Đau lắm! Đừng bức! Đừng bức mà!
Lãnh Tịnh cuối cùng giã vảy nát thành bột, sau đó chiếu theo trình tự luyện đan dược đem bột vụn và thảo dược vo thành rất nhiều viên. Hắn lấy một hạt trong đó ra, cưỡng ép Lãnh Thanh Thanh nuốt xuống.
“Thế nào, cảm thấy sao rồi?” Lãnh Tịnh hỏi Lãnh Thanh Thanh.
Lãnh Thanh Thanh ngừng nức nở, cảm thấy viên dược đó vào bụng rồi, giống như có một ngọn lửa đang sưởi ấm, cảm giác khó chịu vừa rồi toàn bộ tiêu tán sạch.
Ước chừng qua nửa canh giờ nữa, Lãnh Thanh Thanh lại hồi phục tinh lực, ôm chặt lấy Lãnh Tịnh khóc lớn: “Mau để cha xem vết thương của ngươi có nặng hay không! Vảy còn có thể mọc ra lại hay không?!”
Lãnh Tịnh giãy y ra, tự nằm lên giường, nói: “Ngươi đem dược đi cho yêu quái khác, sau đó hái ít quả dâu và hoa lộ về đây. Ta trọng thương rồi, không thể ăn mì, ngươi làm chút thứ gì ngon để ăn đi.” Nói xong thì kéo chăn qua ngủ.
“Nhi tử… ngươi lại ngủ…” Lãnh Thanh Thanh đau lòng vuốt tóc hắn.
“Nhàm chán a! Ngày ngày rút trong khe suối nhỏ, không ngủ thì làm gì?” Lãnh Tịnh bất mãn nói.
“Nhi tử, đợi ngươi khỏe rồi, chúng ta ra ngoài được không?” Lãnh Thanh Thanh cẩn thận hỏi. Trước đây y không cho Lãnh Tịnh ra ngoài, là vì thế giới bên ngoài hiểm ác, hiện tại xem ra nhi tử đã trưởng thành rồi, cuối cùng không thể mãi rúc trong đây.
“Vết thương của ta khỏi rồi!” Lãnh Tịnh lập tức ngồi bật dậy, gần như là kẹp cổ Lãnh Thanh Thanh lắc: “Mau dạy ta cách đằng vân giá vụ!”
Thật ra Lãnh Tịnh sớm đã muốn đi lang bạt, chỉ là vì Lãnh Thanh Thanh vẫn luôn giấu hắn, không dạy hắn pháp thuật đằng vân giá vụ, cho nên Lãnh Tịnh cho dù có ra khỏi cốc, đối diện với vách núi vạn dặm cũng không biết làm sao.
Mà xui xẻo là, trong cốc chỉ có một mình Lãnh Thanh Thanh biết phép đằng vân giá vũ, Lãnh Thanh Thanh tuy ngốc nghếch, duy độc trên chuyện này lại giữ kín như bưng, bất luận Lãnh Tịnh uy bức lợi dụ thế nào, y chính là không nói. Càng không biết làm sao hơn là, dù Lãnh Tịnh thiên tư thông tuệ, nhưng làm sao cũng không thể nghiên cứu ra được pháp môn đằng vân giá vụ, vô số lần thực nhiệm đều kết thúc thất bại.
Lãnh Thanh Thanh không dễ gì mới đợi được Lãnh Tịnh dừng lại, ủy khuất nói: “Tiểu Tịnh, thật ra sơn cốc của chúng ta chính là nơi không thể bay nổi. Đại La thần tiên đến chỗ chúng ta cũng phải té chổng đầu… cho nên thiên ma nhị giới đều không muốn chỗ tệ hại này a!”
(Chú thích: Lực hút của cốc này vượt mức một cách nghiêm trọng.)
Sắc mặt Lãnh Tịnh đông cứng một lát, mất nửa ngày mới khó khăn nói: “Tại sao không ai nói cho ta biết?”
“Vì mọi người đều không biết a. Ta cũng là từ miệng của một lão yêu quái ba trăm năm trước từ trên trời rớt xuống, sắp chết tới nơi mà biết.” Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt vô tội.
“Thanh xuân của ta… lãng phí trắng rồi…” Lãnh Tịnh khổ mặt, thất vọng ngã xuống.
“Ngươi còn chưa già a… nhi tử.” Lãnh Thanh Thanh an ủi.
“Ngươi hiểu cái gì… bạch si…” Lãnh Tịnh rúc vào trong chăn, “Là ai nói nhỉ… nổi danh nhân khi còn sớm… thanh xuân của ta… thanh xuân…”
“Là ai nói?” Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt mê mang, chỉ đành nói: “Nhi tử ngươi nghỉ ngơi đi, cha đi đưa dược, tối sẽ làm đồ ăn cho ngươi ”
Danh sách chương