Đằng Vân nghe y nói như vậy, cười một tiếng, quả nhiên quân vương đều tính toán chi li, một ngàn binh cũng không buông tha. Bất quá nói cũng đúng, Tiết Ngọc có thể mang tới một ngàn binh, tất nhiên là tối chủ lực tối thân tín.
Tiết Quân Lương vốn có ý khó xử hắn, hoàng hậu cùng Tiết Ngọc đứng chung một chỗ là y tận mắt nhìn thấy, nói thế nào cũng khó biện giải, nhưng không ngờ đối phương lại lộ ra ý cười hiểu rõ.
Y biết hoàng hậu thông minh, nhưng dù thông minh cũng là nữ nhân trong hậu cung, còn không bị mình chế phục đến ngoan ngoãn, nhưng y hoàn toàn đánh giá sai Đằng Vân, Đằng Vân là ẩn nhẫn, tóm lại, hắn không giỏi tranh sủng như các nữ nhân trong hậu cung, nhưng nói đến đánh giặc, không ai có thiên phú hơn hắn.
Đằng Vân nói: “Bệ hạ muốn đoạt binh quyền, chỉ cần nói mấy câu.”
Tiết Quân Lương nói: “Còn muốn Tiết Ngọc không thể phản bác.”
“Muốn nhận được thì phải cho đi trước, bệ hạ muốn đoạt binh của Trấn Cương hầu, vì sao không cho hắn ngon ngọt.”
Tiết Quân Lương tựa hồ được hắn nhắc nhở, tư tưởng trở nên sáng sủa, nhưng vẫn muốn nghe Đằng Vân nói hết: “Tiếp tục nói.”
Đằng Vân nói: “Trấn Cương hầu vào kinh trên danh nghĩa tế tổ, sau khi tế tổ sẽ về đất phong, bệ hạ có thể thừa dịp duyệt binh trước khi hắn đi, không thể điều binh, sau đó khâm điểm hơn hai mươi ngự tiền thị vệ, hộ tống Hầu gia trở về.”
Tiết Quân Lương nghe hắn nói đến đây, kinh ngạc cười nói: “Không ngờ ái phi cũng vô lại như vậy.”
“Chính là dùng trí.” Đằng Vân nói: “Khâm điểm ngự tiền thị vệ đi theo, đối với bất kì ai cũng là ân sủng lớn lao, Hầu gia sẽ không mất hứng.”
“Đúng vậy, sau đó dùng hơn hai mươi thị vệ này đổi một ngàn tinh binh, mua bán thực có lời. Đúng không?”
Tiết Quân Lương nói xong, đưa tay vén tóc rơi bên má Đằng Vân ra sau, động tác cực kỳ mềm nhẹ, ôn thanh nói: “Đúng là cân quắc bất nhượng tu mi (phụ nữ không thua kém đàn ông), không ngờ cô lại có một hoàng hậu túc trí đa mưu.”
Đằng Vân nghe y nói như vậy, đột nhiên trong lòng lạnh lẽo, dù sao thân phận của hắn cũng là Phụng quốc trường chủ, dễ bị hoài nghi.
Nhưng Tiết Quân Lương không tiếp tục nói chuyện này, mà đột nhiên chuyển hướng: “Cô thiếu chút nữa quên một chuyện … Tam niên tuyển tú sắp đến, còn cần ái phi giúp cô gia xử lý, tránh rối loạn.”
Tiết Quân Lương vốn tưởng rằng đối phương nghe được chuyện tuyển tú, sẽ khẩn trương một chút, hoàng hậu không có con, hơn nữa đến nay vẫn chưa được lâm hạnh, đây quả thực là chuyện khiến người kinh sợ, dù gì cũng có chút cảm giác nguy cơ.
Mà biểu tình của Đằng Vân lại thản nhiên, giống như không thay đổi nhiều lắm, hai từ tranh sủng thực xa xôi với hắn.
Điều này khiến Tiết Quân Lương phi thường nghi hoặc, dù là phi tử không thích tranh giành, cũng phải bo bo giữ mình, nếu có hy vọng xuất đầu, vẫn sẽ dẫm đạp người khác bước lên, nhưng hoàng hậu không giống thế.
Tiết Quân Lương híp mắt nhìn Đằng Vân, nửa đùa nửa đứng đắn nói: “Có đôi khi cô cảm thấy, thực nhìn không thấu hoàng hậu.”
Đằng Vân bị y nói như vậy, theo bản năng toàn thân căng thẳng, hắn thế thân Phụng quốc trường chủ, không bất luận kẻ nào biết, thậm chí cả Đằng Thường hắn tín nhiệm nhất cũng không biết, lúc này Tiết Quân Lương bỗng nhiên nói ra, khiến Đằng Vân lo lắng, cho là mình sơ hở, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hoàng hậu và tướng quân địch quốc, đây là hai sự tồn tại đối lập nhau.
Tiết Quân Lương tiếp tục nói: “Ngươi xem, ngươi không cho ta chạm vào, có phi tử nào không một ngày thắp hương ba lần, muốn quân vương lưu lại cung của mình? Ngươi so với loại thông minh khôn khéo này còn cơ trí hơn, ngay cả hành quân đánh giặc đều biết… Cô thiếu chút nữa quên, ái phi còn có thể bắn cung.”
Y giống như nói giỡn: “Ái phi chẳng lẽ đầu sai thai, nếu là nam nhi, tất là đại tướng chi tài.”
Tay Đằng Vân dấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, thân thể khẽ run lên.
Tiết Quân Lương đưa tay ôm hắn vào lòng, nghĩ Đằng Vân run rẩy vì lạnh, còn nói: “Ngươi lạnh sao, Phụng quốc ở phía nam, nói vậy ngươi cũng không quá thích ứng thời tiết nơi này… Chỗ các ngươi có tuyết rơi không?”
Đằng Vân theo bản năng tiếp lời: “Không…”
Phụng quốc cũng ở phía nam, nhưng không có khí hậu ấm áp như Đằng quốc, mùa đông đến vẫn có tuyết rơi, cả đời Đằng Vân mới thấy qua một lần, lúc đó hắn còn là thiếu niên hăng hái, tại biên cảnh Tiết quốc đánh bại Vạn Niên hầu, năm ấy trời hạ tuyết, cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy.
Đằng Vân biết mình nói sai, sửa lời: “Không thường xuyên.”
Tiết Quân Lương hiển nhiên không coi trọng việc này, hai người đứng ôm nhau tại tiểu đình tử, hài hòa ấm áp, chẳng qua ai cũng có tâm sự trong lòng.
Trấn Cương hầu là hoàng thất tông mạch, tuy nội tâm Tiết Quân Lương không muốn gặp hắn, nhưng mặt ngoài vẫn diễn huynh đệ tình thâm, cho nên các đại thần cũng không dám chậm trễ, sau tiệc tẩy trần của Tiết vương, lại có nhiều người thỉnh hắn dự tiệc, hoặc là tới cửa bái phỏng.
Tiết Ngọc rời tiệc rượu đã không thể cưỡi nổi ngựa, đại thần quan tâm chuẩn bị nhuyễn kiệu thỉnh hắn hồi phủ, còn muốn đưa vài mỹ nhân xứng đôi, nhưng Tiết Ngọc là người nhã nhặn, không có tâm tư xấu xa gì, chỉ cần cỗ kiệu là được.
Tiết Ngọc dựa người trong kiệu, nhấc mành cửa thông khí, liền nhìn đến nam tử vận y sam nguyệt sắc đi trên đường, Tiết Ngọc nhẹ nhàng cười, chiết phiến vươn đến gõ gõ cửa kiệu, kiệu phu lập tức dừng.
Hắn cũng không hạ kiệu, chỉ vén rèm gọi một tiếng, cười nói: “Đằng tiên sinh, ngươi còn nhận ra ta sao?”
Đằng Thường thình lình nghe người gọi mình, ngừng bước, lại là một công tử trẻ tuổi, người nọ sắc mặt hơi hơi ửng hồng, tựa hồ do say rượu, mặt mày mang theo ý cười thản nhiên.
Trong đầu Đằng Thường tựa hồ hiện lên điều gì đó, dấu đi kinh ngạc, quét mắt nhìn cỗ kiệu xa hoa.
Tiết Ngọc cưỡi ngựa đi dự tiệc, lúc trở về hiển nhiên phải có người dắt ngựa theo, cấp bậc ở Tiết quốc phi thường sâm nghiêm, ngựa của hoàng thân quốc thích dùng dây cương màu gì, phân chia thập phần minh xác.
Đằng Thường chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu được .
Tiết Ngọc thấy đối phương không hề có biểu tình kinh ngạc, nhíu mày nói: “Đã lâu không thấy Đằng tiên sinh, dời bước trà lâu ôn chuyện, thế nào?”
******
Mục đích Trấn Cương hầu vào kinh là tế tổ, năm đó tiên hoàng qua đời, Tiết Ngọc đang đánh giặc tại phía bắc, không kịp trở về gặp tiên hoàng lần cuối, đến cuối cùng cũng không trở về.
Khi tiên hoàng còn tại thế, sủng ái tiểu như tử này hơn bất kì hoàng tử nào, Trấn Cương hầu nói mình thẹn trong lòng, nhất định phải tới quỳ lạy tạ tội.
Đương nhiên tế tổ không phải muốn đi là có thể lập tức di, chỉ cần chuyện lớn, hoàng thân quốc thích đều phải xuất hành, nhất là chuyện tế tổ.
Lần này Tiết Quân Lương cũng muốn đi cùng, hiển nhiên càng hoành tráng hơn, chưa xuất phát, công việc của quan viễn đã lu bù lên, ngoài ăn ở còn tiêu khiển, tuy lộ trình không quá xa, nhưng phải chuẩn bị thỏa thỏa đáng.
Hôm sau sẽ khởi hành, Tiết Quân Lương chỉ định Thái tử và hoàng hậu theo cùng, trong hậu cung trừ bỏ hoàng hậu, những người khác đều không được đi, điều này khiến các phi tử khó nén mất mát.
Đêm hôm trước trời đổ tuyết lớn, gió to mang theo tuyết, không tới một khắc liền thổi bay chăn đệm.
Đằng Thiển Y nghe xong kế sách của Tưu Thủy, đã nhanh chóng chuẩn bị tốt, còn kém thiên thời địa lợi, hiện giờ nghe nói trừ hoàng hậu ai cũng không thể đi theo, trong lòng vừa hận vừa oán, đúng dịp trờ đổ tuyết lớn liền ra tay.
Đằng Thiển Y kêu vài cung nữ theo kế hoạch làm việc, sau đó ban thưởng hậu hĩnh cho họ, rồi nói bọn họ tay chân không sạch sẽ, trộm đồ của chủ tử, vì sợ hãi mà thắt cổ tự sát.
Sáng sớm hôm sau, thị nữ tới thu dọn sân, nếu không quét sạch tuyết đọng cả đêm, khiến Hoàng hậu nương nương bị ngã, ai cũng không tránh được tội, hiển nhiên thấy được bố ngẫu.
Đằng Thiển Y sợ Tiết vương sủng ái hoàng hậu, đặt bố ngẫu giống Trấn Cương hầu không đủ, lại cố ý làm bố ngẫu mặc long bào đội mũ ngọc, hơn nữa dùng dao nhỏ đâm nát.
Khương Dụ vừa được gọi về từ chỗ Đằng Vân, liền thấy có người vội vã đến bẩm báo chuyện này, trong lòng lộp bộp một chút, từ đầu đến chân đều lạnh, tâm nói, hết phiền toái này đến phiền toái khác tìm tới.
Chỉ có thể cúi thấp đầu, tất cung tất kính tiêu vào bẩm báo, Tiết Quân Lương nghe xong, sắc mặt lại không biến hóa gì.
Khương Dụ không dám lên tiếng, giúp Tiết vương thay quần áo, cuối cùng thật sự không có biện pháp, mới nói: “Bệ hạ, chuyện khởi hành, hoãn lại sao?”
Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Chút việc nhỏ ấy cũng cần hoãn lại sao?”
“Vâng vâng… Lão nô ngu dốt.”
Tiết Quân Lương kéo tay áo, nói: “Cách khởi hành còn bao lâu.”
“Bẩm bệ hạ, còn một canh giờ.”
“Ân…”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Đi Vân Phượng cung trước.”
Từ sáng sớm hậu cung đã bất an, Tiết vương bãi giá Vân Phượng cung, còn triệu toàn bộ phi tần, ai cũng biết chuyện bố ngẫu, lúc này Tiết vương gọi qua, nói vậy không phải chuyện tốt.
Chúng phi tần không dám chậm trễ, sợ mình xui xẻo, thời điểm Tiết Quân Lương đến, mọi người đều đã tới, nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh an Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương một thân long bào ung dung đại khí, vốn là y bào tế tổ, hiển nhiên rườm rà hơn, lại càng thể hiện uy nghiêm của quân vương.
Y đi vào đại điện, không nhìn nhóm phi tần đang quỳ, trực tiếp ngồi xuống chủ thượng.
Sau khi Tiết Quân Lương ngồi xuống, hơi hơi hàm chứa ý cười nói: “Hoàng hậu ngồi bên cạnh cô.”
Nói xong vỗ nhẹ chỗ trống trên chủ thượng.
Y vừa nói, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, rõ ràng hoàng hậu phạm sự, còn để nàng ngồi trên? Trong lòng mọi người chợt hiểu, xem ra Tiết vương đã biết gì đó, có lẽ bắt được chủ mưu.
Đằng Vân tạ ân, đi qua ngồi xuống.
Lúc này Tiết Quân Lương mới nói: “Hôm qua gió lớn tuyết đại, cô phái Khương Dụ đưa y phục chống lạnh tới Vân Phượng cung, các ái phi thử đoán xem, Khương Dụ nhìn thấy gì?”
Y nói còn thực nghiêm túc, Đằng Thiển Y quỳ trên mặt đất lập tức cảm thấy trong đầu nổ tung một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nếu không có Tưu Thủy phía sau đỡ, sẽ dọa người.
Tiết Quân Lương mỉm cười: “Cô nghe có người nói, ‘Tiết vương là một bạo quân, lãnh diện lãnh tâm, không lưu mặt mũi cho người khác…’ Cô cũng tự nhìn lại mình, xem ra cần phải nhân từ, cô cho các ngươi đường sống, là ai làm chuyện này, tự mình nói ra.”
Y nói xong, đại điện Vân Phượng cung lập tức yên tĩnh, Khương Dụ đứng phía sau đổ mồ hôi lạnh, nguyên nhân là ngày hôm qua ông chưa từng tới Vân Phượng cung a…
Đằng Vân im lặng ngồi một bên, buông mắt nhìn phi tử quỳ dưới điện, một đám đều cúi đầu, không ai nói gì.
Tiết Quân Lương thay đổi sắc mặt, hình như nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu, ôn hòa nói với Đằng Vân: “Gần đây thời tiết rét lạnh, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể, đừng vì chuyện tuyển tú mà mệt nhọc thân mình.”
Trong lòng Đằng Vân cười lạnh một tiếng, Tiết Quân Lương quả nhiên túc trí đa mưu, trước một khắc là trọng phạt, luôn miệng nói lời uy hiếp, sau một khắc tỏ ra săn sóc mình, nhưng câu này rõ ràng là nói cho cung nữ ở đây nghe.
Kỳ thật là nói cho bọn họ biết, tuyển tú sắp tới, ai nói ra tất nhiên sẽ được ban ân, liền xem ai là người thông minh, ai nghe hiểu lời Tiết Quân Lương.
Đằng Vân còn chưa đáp lời, chợt nghe một tiếng khóc nỉ non.
Tưu Thủy bỗng nhiên lao ra, té trên mặt đất, liều lĩnh bò qua, ôm lấy chân Đằng Vân, ai thanh khóc ròng: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, cứu mệnh nô tỳ a!”
Tiết Quân Lương vốn có ý khó xử hắn, hoàng hậu cùng Tiết Ngọc đứng chung một chỗ là y tận mắt nhìn thấy, nói thế nào cũng khó biện giải, nhưng không ngờ đối phương lại lộ ra ý cười hiểu rõ.
Y biết hoàng hậu thông minh, nhưng dù thông minh cũng là nữ nhân trong hậu cung, còn không bị mình chế phục đến ngoan ngoãn, nhưng y hoàn toàn đánh giá sai Đằng Vân, Đằng Vân là ẩn nhẫn, tóm lại, hắn không giỏi tranh sủng như các nữ nhân trong hậu cung, nhưng nói đến đánh giặc, không ai có thiên phú hơn hắn.
Đằng Vân nói: “Bệ hạ muốn đoạt binh quyền, chỉ cần nói mấy câu.”
Tiết Quân Lương nói: “Còn muốn Tiết Ngọc không thể phản bác.”
“Muốn nhận được thì phải cho đi trước, bệ hạ muốn đoạt binh của Trấn Cương hầu, vì sao không cho hắn ngon ngọt.”
Tiết Quân Lương tựa hồ được hắn nhắc nhở, tư tưởng trở nên sáng sủa, nhưng vẫn muốn nghe Đằng Vân nói hết: “Tiếp tục nói.”
Đằng Vân nói: “Trấn Cương hầu vào kinh trên danh nghĩa tế tổ, sau khi tế tổ sẽ về đất phong, bệ hạ có thể thừa dịp duyệt binh trước khi hắn đi, không thể điều binh, sau đó khâm điểm hơn hai mươi ngự tiền thị vệ, hộ tống Hầu gia trở về.”
Tiết Quân Lương nghe hắn nói đến đây, kinh ngạc cười nói: “Không ngờ ái phi cũng vô lại như vậy.”
“Chính là dùng trí.” Đằng Vân nói: “Khâm điểm ngự tiền thị vệ đi theo, đối với bất kì ai cũng là ân sủng lớn lao, Hầu gia sẽ không mất hứng.”
“Đúng vậy, sau đó dùng hơn hai mươi thị vệ này đổi một ngàn tinh binh, mua bán thực có lời. Đúng không?”
Tiết Quân Lương nói xong, đưa tay vén tóc rơi bên má Đằng Vân ra sau, động tác cực kỳ mềm nhẹ, ôn thanh nói: “Đúng là cân quắc bất nhượng tu mi (phụ nữ không thua kém đàn ông), không ngờ cô lại có một hoàng hậu túc trí đa mưu.”
Đằng Vân nghe y nói như vậy, đột nhiên trong lòng lạnh lẽo, dù sao thân phận của hắn cũng là Phụng quốc trường chủ, dễ bị hoài nghi.
Nhưng Tiết Quân Lương không tiếp tục nói chuyện này, mà đột nhiên chuyển hướng: “Cô thiếu chút nữa quên một chuyện … Tam niên tuyển tú sắp đến, còn cần ái phi giúp cô gia xử lý, tránh rối loạn.”
Tiết Quân Lương vốn tưởng rằng đối phương nghe được chuyện tuyển tú, sẽ khẩn trương một chút, hoàng hậu không có con, hơn nữa đến nay vẫn chưa được lâm hạnh, đây quả thực là chuyện khiến người kinh sợ, dù gì cũng có chút cảm giác nguy cơ.
Mà biểu tình của Đằng Vân lại thản nhiên, giống như không thay đổi nhiều lắm, hai từ tranh sủng thực xa xôi với hắn.
Điều này khiến Tiết Quân Lương phi thường nghi hoặc, dù là phi tử không thích tranh giành, cũng phải bo bo giữ mình, nếu có hy vọng xuất đầu, vẫn sẽ dẫm đạp người khác bước lên, nhưng hoàng hậu không giống thế.
Tiết Quân Lương híp mắt nhìn Đằng Vân, nửa đùa nửa đứng đắn nói: “Có đôi khi cô cảm thấy, thực nhìn không thấu hoàng hậu.”
Đằng Vân bị y nói như vậy, theo bản năng toàn thân căng thẳng, hắn thế thân Phụng quốc trường chủ, không bất luận kẻ nào biết, thậm chí cả Đằng Thường hắn tín nhiệm nhất cũng không biết, lúc này Tiết Quân Lương bỗng nhiên nói ra, khiến Đằng Vân lo lắng, cho là mình sơ hở, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hoàng hậu và tướng quân địch quốc, đây là hai sự tồn tại đối lập nhau.
Tiết Quân Lương tiếp tục nói: “Ngươi xem, ngươi không cho ta chạm vào, có phi tử nào không một ngày thắp hương ba lần, muốn quân vương lưu lại cung của mình? Ngươi so với loại thông minh khôn khéo này còn cơ trí hơn, ngay cả hành quân đánh giặc đều biết… Cô thiếu chút nữa quên, ái phi còn có thể bắn cung.”
Y giống như nói giỡn: “Ái phi chẳng lẽ đầu sai thai, nếu là nam nhi, tất là đại tướng chi tài.”
Tay Đằng Vân dấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, thân thể khẽ run lên.
Tiết Quân Lương đưa tay ôm hắn vào lòng, nghĩ Đằng Vân run rẩy vì lạnh, còn nói: “Ngươi lạnh sao, Phụng quốc ở phía nam, nói vậy ngươi cũng không quá thích ứng thời tiết nơi này… Chỗ các ngươi có tuyết rơi không?”
Đằng Vân theo bản năng tiếp lời: “Không…”
Phụng quốc cũng ở phía nam, nhưng không có khí hậu ấm áp như Đằng quốc, mùa đông đến vẫn có tuyết rơi, cả đời Đằng Vân mới thấy qua một lần, lúc đó hắn còn là thiếu niên hăng hái, tại biên cảnh Tiết quốc đánh bại Vạn Niên hầu, năm ấy trời hạ tuyết, cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy.
Đằng Vân biết mình nói sai, sửa lời: “Không thường xuyên.”
Tiết Quân Lương hiển nhiên không coi trọng việc này, hai người đứng ôm nhau tại tiểu đình tử, hài hòa ấm áp, chẳng qua ai cũng có tâm sự trong lòng.
Trấn Cương hầu là hoàng thất tông mạch, tuy nội tâm Tiết Quân Lương không muốn gặp hắn, nhưng mặt ngoài vẫn diễn huynh đệ tình thâm, cho nên các đại thần cũng không dám chậm trễ, sau tiệc tẩy trần của Tiết vương, lại có nhiều người thỉnh hắn dự tiệc, hoặc là tới cửa bái phỏng.
Tiết Ngọc rời tiệc rượu đã không thể cưỡi nổi ngựa, đại thần quan tâm chuẩn bị nhuyễn kiệu thỉnh hắn hồi phủ, còn muốn đưa vài mỹ nhân xứng đôi, nhưng Tiết Ngọc là người nhã nhặn, không có tâm tư xấu xa gì, chỉ cần cỗ kiệu là được.
Tiết Ngọc dựa người trong kiệu, nhấc mành cửa thông khí, liền nhìn đến nam tử vận y sam nguyệt sắc đi trên đường, Tiết Ngọc nhẹ nhàng cười, chiết phiến vươn đến gõ gõ cửa kiệu, kiệu phu lập tức dừng.
Hắn cũng không hạ kiệu, chỉ vén rèm gọi một tiếng, cười nói: “Đằng tiên sinh, ngươi còn nhận ra ta sao?”
Đằng Thường thình lình nghe người gọi mình, ngừng bước, lại là một công tử trẻ tuổi, người nọ sắc mặt hơi hơi ửng hồng, tựa hồ do say rượu, mặt mày mang theo ý cười thản nhiên.
Trong đầu Đằng Thường tựa hồ hiện lên điều gì đó, dấu đi kinh ngạc, quét mắt nhìn cỗ kiệu xa hoa.
Tiết Ngọc cưỡi ngựa đi dự tiệc, lúc trở về hiển nhiên phải có người dắt ngựa theo, cấp bậc ở Tiết quốc phi thường sâm nghiêm, ngựa của hoàng thân quốc thích dùng dây cương màu gì, phân chia thập phần minh xác.
Đằng Thường chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu được .
Tiết Ngọc thấy đối phương không hề có biểu tình kinh ngạc, nhíu mày nói: “Đã lâu không thấy Đằng tiên sinh, dời bước trà lâu ôn chuyện, thế nào?”
******
Mục đích Trấn Cương hầu vào kinh là tế tổ, năm đó tiên hoàng qua đời, Tiết Ngọc đang đánh giặc tại phía bắc, không kịp trở về gặp tiên hoàng lần cuối, đến cuối cùng cũng không trở về.
Khi tiên hoàng còn tại thế, sủng ái tiểu như tử này hơn bất kì hoàng tử nào, Trấn Cương hầu nói mình thẹn trong lòng, nhất định phải tới quỳ lạy tạ tội.
Đương nhiên tế tổ không phải muốn đi là có thể lập tức di, chỉ cần chuyện lớn, hoàng thân quốc thích đều phải xuất hành, nhất là chuyện tế tổ.
Lần này Tiết Quân Lương cũng muốn đi cùng, hiển nhiên càng hoành tráng hơn, chưa xuất phát, công việc của quan viễn đã lu bù lên, ngoài ăn ở còn tiêu khiển, tuy lộ trình không quá xa, nhưng phải chuẩn bị thỏa thỏa đáng.
Hôm sau sẽ khởi hành, Tiết Quân Lương chỉ định Thái tử và hoàng hậu theo cùng, trong hậu cung trừ bỏ hoàng hậu, những người khác đều không được đi, điều này khiến các phi tử khó nén mất mát.
Đêm hôm trước trời đổ tuyết lớn, gió to mang theo tuyết, không tới một khắc liền thổi bay chăn đệm.
Đằng Thiển Y nghe xong kế sách của Tưu Thủy, đã nhanh chóng chuẩn bị tốt, còn kém thiên thời địa lợi, hiện giờ nghe nói trừ hoàng hậu ai cũng không thể đi theo, trong lòng vừa hận vừa oán, đúng dịp trờ đổ tuyết lớn liền ra tay.
Đằng Thiển Y kêu vài cung nữ theo kế hoạch làm việc, sau đó ban thưởng hậu hĩnh cho họ, rồi nói bọn họ tay chân không sạch sẽ, trộm đồ của chủ tử, vì sợ hãi mà thắt cổ tự sát.
Sáng sớm hôm sau, thị nữ tới thu dọn sân, nếu không quét sạch tuyết đọng cả đêm, khiến Hoàng hậu nương nương bị ngã, ai cũng không tránh được tội, hiển nhiên thấy được bố ngẫu.
Đằng Thiển Y sợ Tiết vương sủng ái hoàng hậu, đặt bố ngẫu giống Trấn Cương hầu không đủ, lại cố ý làm bố ngẫu mặc long bào đội mũ ngọc, hơn nữa dùng dao nhỏ đâm nát.
Khương Dụ vừa được gọi về từ chỗ Đằng Vân, liền thấy có người vội vã đến bẩm báo chuyện này, trong lòng lộp bộp một chút, từ đầu đến chân đều lạnh, tâm nói, hết phiền toái này đến phiền toái khác tìm tới.
Chỉ có thể cúi thấp đầu, tất cung tất kính tiêu vào bẩm báo, Tiết Quân Lương nghe xong, sắc mặt lại không biến hóa gì.
Khương Dụ không dám lên tiếng, giúp Tiết vương thay quần áo, cuối cùng thật sự không có biện pháp, mới nói: “Bệ hạ, chuyện khởi hành, hoãn lại sao?”
Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Chút việc nhỏ ấy cũng cần hoãn lại sao?”
“Vâng vâng… Lão nô ngu dốt.”
Tiết Quân Lương kéo tay áo, nói: “Cách khởi hành còn bao lâu.”
“Bẩm bệ hạ, còn một canh giờ.”
“Ân…”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Đi Vân Phượng cung trước.”
Từ sáng sớm hậu cung đã bất an, Tiết vương bãi giá Vân Phượng cung, còn triệu toàn bộ phi tần, ai cũng biết chuyện bố ngẫu, lúc này Tiết vương gọi qua, nói vậy không phải chuyện tốt.
Chúng phi tần không dám chậm trễ, sợ mình xui xẻo, thời điểm Tiết Quân Lương đến, mọi người đều đã tới, nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh an Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương một thân long bào ung dung đại khí, vốn là y bào tế tổ, hiển nhiên rườm rà hơn, lại càng thể hiện uy nghiêm của quân vương.
Y đi vào đại điện, không nhìn nhóm phi tần đang quỳ, trực tiếp ngồi xuống chủ thượng.
Sau khi Tiết Quân Lương ngồi xuống, hơi hơi hàm chứa ý cười nói: “Hoàng hậu ngồi bên cạnh cô.”
Nói xong vỗ nhẹ chỗ trống trên chủ thượng.
Y vừa nói, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, rõ ràng hoàng hậu phạm sự, còn để nàng ngồi trên? Trong lòng mọi người chợt hiểu, xem ra Tiết vương đã biết gì đó, có lẽ bắt được chủ mưu.
Đằng Vân tạ ân, đi qua ngồi xuống.
Lúc này Tiết Quân Lương mới nói: “Hôm qua gió lớn tuyết đại, cô phái Khương Dụ đưa y phục chống lạnh tới Vân Phượng cung, các ái phi thử đoán xem, Khương Dụ nhìn thấy gì?”
Y nói còn thực nghiêm túc, Đằng Thiển Y quỳ trên mặt đất lập tức cảm thấy trong đầu nổ tung một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nếu không có Tưu Thủy phía sau đỡ, sẽ dọa người.
Tiết Quân Lương mỉm cười: “Cô nghe có người nói, ‘Tiết vương là một bạo quân, lãnh diện lãnh tâm, không lưu mặt mũi cho người khác…’ Cô cũng tự nhìn lại mình, xem ra cần phải nhân từ, cô cho các ngươi đường sống, là ai làm chuyện này, tự mình nói ra.”
Y nói xong, đại điện Vân Phượng cung lập tức yên tĩnh, Khương Dụ đứng phía sau đổ mồ hôi lạnh, nguyên nhân là ngày hôm qua ông chưa từng tới Vân Phượng cung a…
Đằng Vân im lặng ngồi một bên, buông mắt nhìn phi tử quỳ dưới điện, một đám đều cúi đầu, không ai nói gì.
Tiết Quân Lương thay đổi sắc mặt, hình như nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu, ôn hòa nói với Đằng Vân: “Gần đây thời tiết rét lạnh, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể, đừng vì chuyện tuyển tú mà mệt nhọc thân mình.”
Trong lòng Đằng Vân cười lạnh một tiếng, Tiết Quân Lương quả nhiên túc trí đa mưu, trước một khắc là trọng phạt, luôn miệng nói lời uy hiếp, sau một khắc tỏ ra săn sóc mình, nhưng câu này rõ ràng là nói cho cung nữ ở đây nghe.
Kỳ thật là nói cho bọn họ biết, tuyển tú sắp tới, ai nói ra tất nhiên sẽ được ban ân, liền xem ai là người thông minh, ai nghe hiểu lời Tiết Quân Lương.
Đằng Vân còn chưa đáp lời, chợt nghe một tiếng khóc nỉ non.
Tưu Thủy bỗng nhiên lao ra, té trên mặt đất, liều lĩnh bò qua, ôm lấy chân Đằng Vân, ai thanh khóc ròng: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, cứu mệnh nô tỳ a!”
Danh sách chương