Tiết Hậu Dương thỉnh Đằng Thường uống rượu, nhưng không phải tiệc tùng gì, giữa vùng đất trống chỉ đặt một cái bàn nhỏ bên đống lửa, trên bàn bày vài món ăn, không quá tinh xảo, còn có mấy vò rượu lớn.
Cái bàn thực thấp, Tiết Hậu Dương không gọi người đưa ghế đến, trực tiếp ngồi xuống đất, Đằng Thường thoạt nhìn là một văn nhân, nhưng không nói nhiều, dù sao cũng là người từng lăn lộn trên chiến trường, từng đổ máu từng giết địch, liền thuận theo ngồi xuống.
Tiết Hậu Dương gỡ giấy dán bình, đổ đầy hai bát to, nói: “Ngày mai sẽ vào kinh, còn chưa kịp khoản đãi Thường tướng, Thường tướng không trách tội chứ?”
“Sao có thể?”
Đằng Thường cười cầm lấy bát to, một hơi uống cạn, nói tiếp: “Có thể đưa rượu đoạn đầu cũng không phải bằng hữu bình thường, sao Đằng mỗ lại trách tội bằng hữu chứ?”
Tiết Hậu Dương sửng sốt một chút, rót thêm rượu cho Đằng Thường, nói: “Hóa ra ngươi cũng biết đây là rượu gì.”
“Ta luôn tự mình biết mình, có thể được Vạn Niên hầu tiễn đưa, cuộc đời này không uổng.”
Hắn nói thực nhẹ nhàng, sắp tới Trung thu, chỉ vài ngày nữa là mười lăm tháng tám, thời tiết cũng dần lạnh, ngoại ô kinh thành không có rừng cây, một trận gió liền mang theo bụi đất thật dày, khiến đống lửa phát ra thanh âm tí tách, trong đêm tối có vẻ thê lương.
Đằng Thường không ngại bụi bẩn làm dơ rượu và thức ăn, cũng không câu nệ tiểu tiết.
Tiết Hậu Dương chăm chú nhìn đối phương, Đằng Thường cúi đầu nhìn vạt áo mình, nói: “Ta có cái gì không ổn sao?”
“Không… Không có.”
Tiết Hậu Dương thu hồi ánh mắt, hai người uống qua ba tuần rượu, đều có chút say, thân thể không quá lạnh, uống rượu vào lại nóng lên.
Tiết Hậu Dương bỗng nhiên mở miệng: “Thường tướng có nhớ hay không, rất nhiều năm trước kia… Đằng vương vây săn, ngươi cứu một hài tử bị cho là thích khách.”
Đằng Thường nghe hắn nhắc tới, thoáng sững sờ, hiển nhiên không nhớ rõ, nhưng cẩn thận ngẫm, tựa hồ có chút ấn tượng, cười nói: “Sao hầu gia biết được, hay là có thiên lý nhãn? Chuyện rất nhiều năm trước… Đằng vương lúc đó vẫn là tiên hoàng, có hài tử lạc vào bãi săn suýt nữa bị xử tử, ta nhất thời mềm lòng…”
“Tướng gia không nên mềm lòng.”
Chợt nghe Tiết Hậu Dương lạnh lùng mở miệng, Đằng Thường tựa hồ cảm thấy mình uống quá nhiều, đầu vô cùng đau đớn, phản ứng không kịp: “Sao Hầu gia nói lời ấy?”
Tiết Hậu Dương lại chăm chú nhìn đối phương, trầm ngâm nửa ngày, mới lãnh đạm nói: “Thường tướng vì nhất thời nhân từ, hi sinh tính mạng nhiều tướng sĩ, ta nói ra chỉ sợ ngươi phải hối hận.”
Đằng Thường nhìn đối phương, đôi mắt y mông lung như người say, nhìn chằm chằm Vạn Niên hầu ngồi đối diện, tựa hồ thấy được đáp án, khiến lòng y có chút khó chịu, cuối cùng vẫn gian nan mở miệng: “Vì sao?”
“Bởi vì người Tướng gia cứu năm đó, chính là tại hạ.”
Đằng Thường nhất thời đau xót, như là bị tảng đá đập trúng, đau tới mức nói không ra lời, thật lâu sau, cổ họng máy động hai cái, mới cười nói: “Quả thật… Ta quả thật hối hận.”
Trong mắt Tiết Hậu Dương hiện lên một tia thấu hiểu, đứng dậy, nghiêng người qua nói: “Không biết Thường tướng nghe qua chưa, từng có một thuật sĩ nói ta trời sinh thô bạo, lưu lại tất là mối họa… Khi đó ta còn trẻ, tâm tính không ổn định, tức giận bỏ đi, không ngờ gặp Thường tướng ngươi.”
Đằng Thường nở nụ cười, tựa hồ có chút chua xót, y thật sự không ngờ năm đó mình chỉ cứu một hài tử mà thôi, thế nhưng trưởng thành, hài tử này lại là chiến thần của địch quốc.
Đằng Thường không biết phải nói gì mới tốt.
Tiết Hậu Dương xoay người lại, cầm lấy bát to trên bàn, ngửa đầu uống cạn, cuối cùng ném bát xuống đất, cười nói: “Thường tướng nghĩ ta mời rượu, là giữ không cho ngươi đào tẩu sao? Kỳ thật hoàn toàn tương phản, ta là tiễn biệt ngươi… Ngươi đi đi.”
Đằng Thường cũng đứng lên, men rượu bốc đầu, khiến tay chân y như nhũn ra, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, y cười nói: “Đi? Ta chạy đi đâu? Hầu gia muốn thả ta đi? Ta đi, đâu là chỗ dung thân… Ngươi chắc chắn cảm thấy ta cổ hủ, nhưng Hầu gia thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm xem, ta từng cứu mạng ngươi, hiện tại muốn ngươi mang theo năm nghìn tinh binh tạo phản, giết Tiết Quân Lương! Ngươi đồng ý sao?”
Có lẽ y đã say, thanh âm nói chuyện không nhỏ, bọn họ đứng giữa bãi đất trống, bên cạnh có tinh binh đi tuần tra, nghe vậy liền dừng chân nhìn, trường thương trên tay lóe sáng.
Đằng Thường dứt lời, cười nhạt: “Ngươi không chịu ta làm sao có thể đồng ý, như thế… Chỉ có thể đa tạ ý tốt của Hầu gia.”
Tiết Hậu Dương chăm chú nhìn y một cái, liền không nói gì nữa, hai người uống cạn từng bát, vò rượu rỗng lăn long lóc trên bàn.
Một đêm này Đằng Vân cũng không chợp mắt, có vẻ Tiết Quân Lương đã ngủ, Đằng Vân không dám động, lưng khẽ run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm bức tường.
Không biết qua bao lâu, Đằng Vân đột nhiên cảm giác lưng mình bị đè nặng, cánh tay Tiết Quân Lương khoát ngang hông mình, thân thể người kia cũng dán lại, gắt gao ôm lấy hắn.
Đằng Vân liền căng thẳng, hắn nhích dần vào trong, nhưng người kia cũng dịch theo, nếu không phải hô hấp của y vẫn đều đều, hắn nhất định cho rằng Tiết Quân Lương cố ý trêu chọc.
Đằng Vân không dám vội vàng, chờ người phía sau không nhúc nhích mới xê dịch một chút, nhưng y lại lập tức dịch theo.
Đột nhiên Tiết Quân Lương cười khẽ một tiếng, quả nhiên y cũng không ngủ, cánh tay ôm chặt thắt lưng Đằng Vân, kéo Đằng Vân vào trong lòng mình, hơi thở ấm áp phun bên tai đối phương, ái muội cười nói: “Ta có cái gì không ổn, khiến ái phi ghét bỏ như vậy?”
Thanh âm của y rất nhỏ, trong tẩm cung yên tĩnh lại đặc biết rõ ràng, nhưng Đằng Vân không trả lời, xem như không nghe thấy, nhắm mắt lại. Hắn đã lui sát tường, muốn lui nữa cũng lui không được.
Tiết Quân Lương không thèm để ý, kéo tay hắn vào trong chăn, nhẹ vỗ về Đằng Vân, giống như dỗ dành tiểu hài tử ngủ, ôn thanh nói: “Mau ngủ đi.”
Sáng hôm sau, Khương Dụ ở ngoài cửa gọi vài tiếng, cũng chưa nghe được thanh âm của Tiết Quân Lương, chờ thời gian thật sự gấp gáp, mới đề cao thanh âm, chẳng qua cũng không ai ứng.
Đại vương ở tâm cung của hậu phi, không ai dám đi vào, chỉ có hạ nhân lo lắng không thôi, hôm nay là ngày Đằng quốc đại công chúa tiến cung, sáng sớm Vạn Niên hầu liền mang theo tinh binh vào kinh, hiện giờ đã vào cung, chỉ chờ Tiết Quân Lương lâm triều.
Kỳ thật Tiết Quân Lương đã sớm tỉnh, nhưng y vẫn không nhúc nhích, ôm chặt Đằng Vân như cũ, có vẻ đặc biệt nhàn nhã.
Đằng Vân cũng tỉnh, thực ra chưa từng ngủ say, thanh âm Khương Dụ không nhỏ, hơn nữa càng lúc càng lớn, biểu hiện sốt ruột, nhưng người bên cạnh vẫn không động.
Đằng Vân hiểu đối phương nghĩ gì, liền không nói nhiều.
Tiết Quân Lương đơn giản muốn tới muộn một chút, khiến sứ thần Đằng quốc phải chờ, sau đó để mọi người biết, ngày hôm qua bệ hạ ở tẩm cung của hoàng hậu vui đến quên cả trời đất, một Đằng quốc công chúa nho nhỏ, y không để vào mắt.
Lại đợi một khắc, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên tiếng trống, to lớn rung động, lúc này Tiết Quân Lương mới chậm rì rì đứng dậy, gọi Khương Dụ tiến vào.
Khương Dụ vô cùng lo lắng xông tới, trống vang không phải là chuyện nhỏ, trong cung Tiết quốc có một cái trống lớn, mỗi khi trống vang, cho dù đứng ở góc cấm cung cũng có thể nghe được rành mạch.
Trống này là cần chính sở dụng, nếu Đại vương không vào triều sớm, thần tử sẽ nổi trống, cách một nén nhang lại vang lên một lần trống, trống vang ba lần, có thể phế đế lập tân vương.
Tiết Quân Lương không nhanh không chậm, nhưng khổ Khương Dụ, sai người rửa mặt thay y phục cho Tiết vương, vội vàng chuẩn bị bước liễn đến đại điện.
Trước khi Tiết Quân Lương rời đi, còn dặn Tụ Dao hảo hảo chiếu cố hoàng hậu, dược nhất định phải uống đúng giờ, thuốc mỡ phải bôi đúng lúc, nếu cảm thấy dược quá đắng, có thể bảo tiểu trù phòng làm vài món ngọt.
Miệng Tụ Dao ngoác tới tận mang tài, vui vẻ nhìn Đằng Vân, vừa cười ngây ngô vừa thăm dò nói: “Nương nương… Nương nương, thân thể ngài… Khụ, thân thể ngài có khỏe không, có gì khó chịu không? Nô tỳ nhìn nương nương có chút mệt mỏi, có phải mệt không? Hiện tại nô tỳ liền giúp ngài chuẩn bị tắm rửa!”
Đằng Vân vừa nghe còn cảm thấy bình thường, nhưng sau đó nhìn tươi cười ái muội của Tụ Dao, càng ngày càng cảm thấy lời của đối phương là lạ, hơn nữa lúc Tiết Quân Lương đi còn nói một số câu ái muộn, Tụ Dao chắc chắn hiểu lầm.
“Không cần tắm rửa, rửa mặt một chút là được.”
Dù sao đêm qua mới tắm rửa một lần, tuy bây giờ Đằng Vân mang thân thể nữ tử, nhưng cũng không chú ý nhiều, tắm nữa sợ là tẩy luôn cả da.
Tụ Dao vừa nghe, thực kinh ngạc nói: “Không tắm rửa? Nương nương… Cái kia… Không hảo hảo tắm rửa đem cái kia… Rửa đi… Cái kia…”
Đằng Vân nhất thời cảm thấy đau đầu, hắn đích xác có chút mệt mỏi, nhưng kỳ thật là do một đêm không ngủ, Tiết Quân Lương nằm bên cạnh hắn, tinh thần hắn liền khẩn trương không thể thả lỏng.
Tiết Quân Lương lâm triều, gặp qua Đằng quốc sứ thần Đằng Thường, sắp xếp cho công chúa ở tại cung điện mới quét dọn, tuy cung điện đã xây nhiều năm, nhưng chưa có phi tần ở, vừa lúc cấp tân nương nương.
Tân cung cách Vân Phượng cung của hoàng hậu không xa, tuy Đằng Vân không thực thân cận với đại công chúa, nhưng chung quy vẫn là quan hệ huyết thống, hắn muốn đến xem Đằng Thiển Y, lại không dám đi, không biết lấy thân phận gì đối mặt với thân nhân này.
Hôn sự liền định vào Trung thu hai ngày sau.
Mà hai ngày này Tiết Quân Lương vẫn thường xuyên lưu lại Vân Phượng cung, tựa hồ đã tính toán từ trước, tân nương nương muốn nghe ngóng gì đều thược dễ dàng.
Sự tồn tại của Đằng Vân trở thành quân cờ trong tay Tiết Quân Lương, trợ giúp y duy trì quan hệ giữa Phụng quốc và Tiết quốc, đồng thời khắc chế Đằng quốc. Không thể không nói, tuy nói Tiết Quân Lương tu thân dưỡng tính không tốt, nhưng y tinh thông manh kỳ (cờ mồm), chậm rãi diệt gọn đối thủ.
Cái bàn thực thấp, Tiết Hậu Dương không gọi người đưa ghế đến, trực tiếp ngồi xuống đất, Đằng Thường thoạt nhìn là một văn nhân, nhưng không nói nhiều, dù sao cũng là người từng lăn lộn trên chiến trường, từng đổ máu từng giết địch, liền thuận theo ngồi xuống.
Tiết Hậu Dương gỡ giấy dán bình, đổ đầy hai bát to, nói: “Ngày mai sẽ vào kinh, còn chưa kịp khoản đãi Thường tướng, Thường tướng không trách tội chứ?”
“Sao có thể?”
Đằng Thường cười cầm lấy bát to, một hơi uống cạn, nói tiếp: “Có thể đưa rượu đoạn đầu cũng không phải bằng hữu bình thường, sao Đằng mỗ lại trách tội bằng hữu chứ?”
Tiết Hậu Dương sửng sốt một chút, rót thêm rượu cho Đằng Thường, nói: “Hóa ra ngươi cũng biết đây là rượu gì.”
“Ta luôn tự mình biết mình, có thể được Vạn Niên hầu tiễn đưa, cuộc đời này không uổng.”
Hắn nói thực nhẹ nhàng, sắp tới Trung thu, chỉ vài ngày nữa là mười lăm tháng tám, thời tiết cũng dần lạnh, ngoại ô kinh thành không có rừng cây, một trận gió liền mang theo bụi đất thật dày, khiến đống lửa phát ra thanh âm tí tách, trong đêm tối có vẻ thê lương.
Đằng Thường không ngại bụi bẩn làm dơ rượu và thức ăn, cũng không câu nệ tiểu tiết.
Tiết Hậu Dương chăm chú nhìn đối phương, Đằng Thường cúi đầu nhìn vạt áo mình, nói: “Ta có cái gì không ổn sao?”
“Không… Không có.”
Tiết Hậu Dương thu hồi ánh mắt, hai người uống qua ba tuần rượu, đều có chút say, thân thể không quá lạnh, uống rượu vào lại nóng lên.
Tiết Hậu Dương bỗng nhiên mở miệng: “Thường tướng có nhớ hay không, rất nhiều năm trước kia… Đằng vương vây săn, ngươi cứu một hài tử bị cho là thích khách.”
Đằng Thường nghe hắn nhắc tới, thoáng sững sờ, hiển nhiên không nhớ rõ, nhưng cẩn thận ngẫm, tựa hồ có chút ấn tượng, cười nói: “Sao hầu gia biết được, hay là có thiên lý nhãn? Chuyện rất nhiều năm trước… Đằng vương lúc đó vẫn là tiên hoàng, có hài tử lạc vào bãi săn suýt nữa bị xử tử, ta nhất thời mềm lòng…”
“Tướng gia không nên mềm lòng.”
Chợt nghe Tiết Hậu Dương lạnh lùng mở miệng, Đằng Thường tựa hồ cảm thấy mình uống quá nhiều, đầu vô cùng đau đớn, phản ứng không kịp: “Sao Hầu gia nói lời ấy?”
Tiết Hậu Dương lại chăm chú nhìn đối phương, trầm ngâm nửa ngày, mới lãnh đạm nói: “Thường tướng vì nhất thời nhân từ, hi sinh tính mạng nhiều tướng sĩ, ta nói ra chỉ sợ ngươi phải hối hận.”
Đằng Thường nhìn đối phương, đôi mắt y mông lung như người say, nhìn chằm chằm Vạn Niên hầu ngồi đối diện, tựa hồ thấy được đáp án, khiến lòng y có chút khó chịu, cuối cùng vẫn gian nan mở miệng: “Vì sao?”
“Bởi vì người Tướng gia cứu năm đó, chính là tại hạ.”
Đằng Thường nhất thời đau xót, như là bị tảng đá đập trúng, đau tới mức nói không ra lời, thật lâu sau, cổ họng máy động hai cái, mới cười nói: “Quả thật… Ta quả thật hối hận.”
Trong mắt Tiết Hậu Dương hiện lên một tia thấu hiểu, đứng dậy, nghiêng người qua nói: “Không biết Thường tướng nghe qua chưa, từng có một thuật sĩ nói ta trời sinh thô bạo, lưu lại tất là mối họa… Khi đó ta còn trẻ, tâm tính không ổn định, tức giận bỏ đi, không ngờ gặp Thường tướng ngươi.”
Đằng Thường nở nụ cười, tựa hồ có chút chua xót, y thật sự không ngờ năm đó mình chỉ cứu một hài tử mà thôi, thế nhưng trưởng thành, hài tử này lại là chiến thần của địch quốc.
Đằng Thường không biết phải nói gì mới tốt.
Tiết Hậu Dương xoay người lại, cầm lấy bát to trên bàn, ngửa đầu uống cạn, cuối cùng ném bát xuống đất, cười nói: “Thường tướng nghĩ ta mời rượu, là giữ không cho ngươi đào tẩu sao? Kỳ thật hoàn toàn tương phản, ta là tiễn biệt ngươi… Ngươi đi đi.”
Đằng Thường cũng đứng lên, men rượu bốc đầu, khiến tay chân y như nhũn ra, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, y cười nói: “Đi? Ta chạy đi đâu? Hầu gia muốn thả ta đi? Ta đi, đâu là chỗ dung thân… Ngươi chắc chắn cảm thấy ta cổ hủ, nhưng Hầu gia thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm xem, ta từng cứu mạng ngươi, hiện tại muốn ngươi mang theo năm nghìn tinh binh tạo phản, giết Tiết Quân Lương! Ngươi đồng ý sao?”
Có lẽ y đã say, thanh âm nói chuyện không nhỏ, bọn họ đứng giữa bãi đất trống, bên cạnh có tinh binh đi tuần tra, nghe vậy liền dừng chân nhìn, trường thương trên tay lóe sáng.
Đằng Thường dứt lời, cười nhạt: “Ngươi không chịu ta làm sao có thể đồng ý, như thế… Chỉ có thể đa tạ ý tốt của Hầu gia.”
Tiết Hậu Dương chăm chú nhìn y một cái, liền không nói gì nữa, hai người uống cạn từng bát, vò rượu rỗng lăn long lóc trên bàn.
Một đêm này Đằng Vân cũng không chợp mắt, có vẻ Tiết Quân Lương đã ngủ, Đằng Vân không dám động, lưng khẽ run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm bức tường.
Không biết qua bao lâu, Đằng Vân đột nhiên cảm giác lưng mình bị đè nặng, cánh tay Tiết Quân Lương khoát ngang hông mình, thân thể người kia cũng dán lại, gắt gao ôm lấy hắn.
Đằng Vân liền căng thẳng, hắn nhích dần vào trong, nhưng người kia cũng dịch theo, nếu không phải hô hấp của y vẫn đều đều, hắn nhất định cho rằng Tiết Quân Lương cố ý trêu chọc.
Đằng Vân không dám vội vàng, chờ người phía sau không nhúc nhích mới xê dịch một chút, nhưng y lại lập tức dịch theo.
Đột nhiên Tiết Quân Lương cười khẽ một tiếng, quả nhiên y cũng không ngủ, cánh tay ôm chặt thắt lưng Đằng Vân, kéo Đằng Vân vào trong lòng mình, hơi thở ấm áp phun bên tai đối phương, ái muội cười nói: “Ta có cái gì không ổn, khiến ái phi ghét bỏ như vậy?”
Thanh âm của y rất nhỏ, trong tẩm cung yên tĩnh lại đặc biết rõ ràng, nhưng Đằng Vân không trả lời, xem như không nghe thấy, nhắm mắt lại. Hắn đã lui sát tường, muốn lui nữa cũng lui không được.
Tiết Quân Lương không thèm để ý, kéo tay hắn vào trong chăn, nhẹ vỗ về Đằng Vân, giống như dỗ dành tiểu hài tử ngủ, ôn thanh nói: “Mau ngủ đi.”
Sáng hôm sau, Khương Dụ ở ngoài cửa gọi vài tiếng, cũng chưa nghe được thanh âm của Tiết Quân Lương, chờ thời gian thật sự gấp gáp, mới đề cao thanh âm, chẳng qua cũng không ai ứng.
Đại vương ở tâm cung của hậu phi, không ai dám đi vào, chỉ có hạ nhân lo lắng không thôi, hôm nay là ngày Đằng quốc đại công chúa tiến cung, sáng sớm Vạn Niên hầu liền mang theo tinh binh vào kinh, hiện giờ đã vào cung, chỉ chờ Tiết Quân Lương lâm triều.
Kỳ thật Tiết Quân Lương đã sớm tỉnh, nhưng y vẫn không nhúc nhích, ôm chặt Đằng Vân như cũ, có vẻ đặc biệt nhàn nhã.
Đằng Vân cũng tỉnh, thực ra chưa từng ngủ say, thanh âm Khương Dụ không nhỏ, hơn nữa càng lúc càng lớn, biểu hiện sốt ruột, nhưng người bên cạnh vẫn không động.
Đằng Vân hiểu đối phương nghĩ gì, liền không nói nhiều.
Tiết Quân Lương đơn giản muốn tới muộn một chút, khiến sứ thần Đằng quốc phải chờ, sau đó để mọi người biết, ngày hôm qua bệ hạ ở tẩm cung của hoàng hậu vui đến quên cả trời đất, một Đằng quốc công chúa nho nhỏ, y không để vào mắt.
Lại đợi một khắc, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên tiếng trống, to lớn rung động, lúc này Tiết Quân Lương mới chậm rì rì đứng dậy, gọi Khương Dụ tiến vào.
Khương Dụ vô cùng lo lắng xông tới, trống vang không phải là chuyện nhỏ, trong cung Tiết quốc có một cái trống lớn, mỗi khi trống vang, cho dù đứng ở góc cấm cung cũng có thể nghe được rành mạch.
Trống này là cần chính sở dụng, nếu Đại vương không vào triều sớm, thần tử sẽ nổi trống, cách một nén nhang lại vang lên một lần trống, trống vang ba lần, có thể phế đế lập tân vương.
Tiết Quân Lương không nhanh không chậm, nhưng khổ Khương Dụ, sai người rửa mặt thay y phục cho Tiết vương, vội vàng chuẩn bị bước liễn đến đại điện.
Trước khi Tiết Quân Lương rời đi, còn dặn Tụ Dao hảo hảo chiếu cố hoàng hậu, dược nhất định phải uống đúng giờ, thuốc mỡ phải bôi đúng lúc, nếu cảm thấy dược quá đắng, có thể bảo tiểu trù phòng làm vài món ngọt.
Miệng Tụ Dao ngoác tới tận mang tài, vui vẻ nhìn Đằng Vân, vừa cười ngây ngô vừa thăm dò nói: “Nương nương… Nương nương, thân thể ngài… Khụ, thân thể ngài có khỏe không, có gì khó chịu không? Nô tỳ nhìn nương nương có chút mệt mỏi, có phải mệt không? Hiện tại nô tỳ liền giúp ngài chuẩn bị tắm rửa!”
Đằng Vân vừa nghe còn cảm thấy bình thường, nhưng sau đó nhìn tươi cười ái muội của Tụ Dao, càng ngày càng cảm thấy lời của đối phương là lạ, hơn nữa lúc Tiết Quân Lương đi còn nói một số câu ái muộn, Tụ Dao chắc chắn hiểu lầm.
“Không cần tắm rửa, rửa mặt một chút là được.”
Dù sao đêm qua mới tắm rửa một lần, tuy bây giờ Đằng Vân mang thân thể nữ tử, nhưng cũng không chú ý nhiều, tắm nữa sợ là tẩy luôn cả da.
Tụ Dao vừa nghe, thực kinh ngạc nói: “Không tắm rửa? Nương nương… Cái kia… Không hảo hảo tắm rửa đem cái kia… Rửa đi… Cái kia…”
Đằng Vân nhất thời cảm thấy đau đầu, hắn đích xác có chút mệt mỏi, nhưng kỳ thật là do một đêm không ngủ, Tiết Quân Lương nằm bên cạnh hắn, tinh thần hắn liền khẩn trương không thể thả lỏng.
Tiết Quân Lương lâm triều, gặp qua Đằng quốc sứ thần Đằng Thường, sắp xếp cho công chúa ở tại cung điện mới quét dọn, tuy cung điện đã xây nhiều năm, nhưng chưa có phi tần ở, vừa lúc cấp tân nương nương.
Tân cung cách Vân Phượng cung của hoàng hậu không xa, tuy Đằng Vân không thực thân cận với đại công chúa, nhưng chung quy vẫn là quan hệ huyết thống, hắn muốn đến xem Đằng Thiển Y, lại không dám đi, không biết lấy thân phận gì đối mặt với thân nhân này.
Hôn sự liền định vào Trung thu hai ngày sau.
Mà hai ngày này Tiết Quân Lương vẫn thường xuyên lưu lại Vân Phượng cung, tựa hồ đã tính toán từ trước, tân nương nương muốn nghe ngóng gì đều thược dễ dàng.
Sự tồn tại của Đằng Vân trở thành quân cờ trong tay Tiết Quân Lương, trợ giúp y duy trì quan hệ giữa Phụng quốc và Tiết quốc, đồng thời khắc chế Đằng quốc. Không thể không nói, tuy nói Tiết Quân Lương tu thân dưỡng tính không tốt, nhưng y tinh thông manh kỳ (cờ mồm), chậm rãi diệt gọn đối thủ.
Danh sách chương