Editor: Masha

Ngày thứ hai, khi Hạ Sơ Lam tỉnh lại, Cố Hành Giản đã đi. Nàng một mình ngồi trên giường trầm tư, đêm qua trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hắn không hề ngủ, lật người mấy lần. Hôm qua hắn còn đủ loại không thích hợp, vẫn cảm thấy có chuyện gì. Nếu như không phải là chuyện trên triều đình, thì chuyện gì làm hắn phiền lòng như thế? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra. Nàng ở trong tướng phủ, không cần thỉnh an bà bà, cũng không cần lo liệu sự vụ trong nhà, thanh nhàn hơn nhiều so với khi ở Hạ gia.

Triệu ma ma và Tư An vào, hầu hạ nàng rời giường. Tư An ra ngoài lấy nước nóng, Triệu ma ma chải tóc cho nàng, cẩn thận hỏi: “Đêm qua Tướng gia có phải rất khuya mới trở về phòng hay không?”

Hạ Sơ Lam nhìn thần sắc bà phản chiếu trong gương đồng, đáp: “Đúng vậy. Ma ma sắc mặt bà kém quá.”

Triệu ma ma miễn cưỡng cười một cái: “Chắc là gần đây trời lạnh, trong tướng phủ ngủ không quen.”

Hạ Sơ Lam xoay người lại, nắm cổ tay Triệu ma ma), thoáng dùng thêm chút sức: “Ma ma nếu có chuyện ngàn vạn không cần gạt ta.” Triệu ma ma bình thường ru rú trong nhà, lá gan cũng không lớn như Tư An, cất giấu chuyện gì rất dễ dàng nhìn ra.

Nội tâm Triệu ma ma vốn dày vò, đích xác không thể để mặc đại cô nương bản thân mình nuôi từ nhỏ vẫn chưa hay biết gì, liền quỳ trước mặt Hạ Sơ Lam nói ra: “Cô nương, hôm qua tướng gia trở về liền hỏi sự tình của ngài và thế tử Anh Quốc Công. Ta sợ hắn nghe mấy lời loạn thất bát tao từ người khác, lại miên man suy nghĩ, liền nói tất cả sự tình cho hắn biết. Tướng gia còn bắt ta không được nói cho ngài, nếu không sẽ không cho ta ở bên cạnh cô nương hầu hạ … Thỉnh cô nương thứ tội.”

Hạ Sơ Lam cuối cùng minh bạch Cố Hành Giản vì sao khác thường, hóa ra là vì Lục Ngạn Viễn. Hạ Sơ Lam đỡ Triệu ma ma dậy, trấn an: “Không trách bà. Sự việc kia khẳng định chàng đã sớm biết, chỉ là muốn hỏi rõ ràng. Bà không nói, chàng cũng có biện pháp biết từ người khác. Chàng còn nói gì không?”

Triệu ma ma cẩn thận suy nghĩ một chút: “Tướng gia còn hỏi ta thời gian trước có phải cùng ngài tiến đô thành hay không.”

Chẳng lẽ là việc Lục Ngạn Viễn chặn đường nàng ở Thiệu Hưng, cũng bị hắn biết rõ? Nhưng rõ ràng nàng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt Lục Ngạn Viễn, cũng không có làm gì a. Hắn vì sao không hỏi nàng? Sợ biết rõ đáp án, hay là sợ nàng nói dối?

Bất quá chuyện của nguyên chủ, giải thích xác thực phiền toái. Nàng xác thực đã từng rất thích Lục Ngạn Viễn, cho nên Lục Ngạn Viễn mới không cam lòng buông tha, đây là sự thực không cần bàn cãi. Trước mắt Cố Hành Giản không ở trong phủ, Hạ Sơ Lam không thể trực tiếp tìm hắn nói rõ ràng, chỉ có thể chờ lúc hắn trở lại nói sau.

Tư An bưng nước nóng vào, Hạ Sơ Lam đưa mắt cho Triệu ma ma, hai người làm bộ như không có việc gì. Nàng rửa sạch mặt sau đó thoa son, chọn lựa đồ trang sức đeo tay trên bàn trang điểm, như thường ngày, nghe Tư An nói chuyện lý thú trong thành gần đây. Đúng lúc này, Nam bá ở bên ngoài kêu lên: “Phu nhân, người trong cung đến. Ngài mau chuẩn bị một chút.”

Hạ Sơ Lam nhíu mày, nàng không lui tới với người trong cung, Cố Hành Giản lại không ở trong phủ, người trong cung bên đến là muốn làm gì? Nhưng nàng không dám thất lễ, chọn vài món trang sức quý trọng đeo lên tay, lại thêm vài món trang sức trang nhã, đến tiền đường đợi.

Không lâu sau, vài cái nữ quan trong cung đến, người đi đầu mặc nam trang, vẻ mặt ngạo mạn, mơ hồ hơi quen mắt.

Tư An cẩn thận suy nghĩ một chút, không khỏi che miệng. Đây không phải là thị nữ trong cặp chủ tớ bọn họ gặp ở sạp quan phác khi mới vào Lâm An sao? Nàng là nữ quan, như vậy chủ nhân nàng là nương nương trong cung sao? Một nương nương, tại sao sẽ chơi quan phác trên đường phố? Đây cũng thật không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu Ngư ngắm Hạ Sơ Lam: ” Thân thể phu nhân không trở ngại đi?”

“Không trở ngại.” Hạ Sơ Lam khách khí trả lời.

Tiểu Ngư mặt không thay đổi nói: “Vậy là tốt rồi, ngày mai quý phi nương nương mở Mai Hoa tiệc trong nội cung, mời phu nhân đi.”

Mấy ngày trước đây Hạ Sơ Lam không đi nội cung tạ ơn, chắc hẳn vài vị nương nương đều có phê bình kín đáo. Lần này cũng không dám từ chối nữa, vội vàng đáp ứng.

“Phu nhân còn chưa có cáo mệnh, hơn nữa ngày mai chỉ là nhã tập, không tính là yến hội chính thức, có thể mặc xiêm y của bản thân. Phu thân thân thể không khỏe, nên mặcdày một chút.” Tiểu Ngư lúc gần đi nhắc nhở.

“Đa tạ hảo ý của cô nương.” Hạ Sơ Lam bảo Tư An tiễn mấy người Tiểu Ngư ra ngoài phủ.

Cố Hành Giản không ở đây, Hạ Sơ Lam chỉ có thể hỏi Nam bá: “Vị Mạc Quý Phi là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất sao? Dạng nhã tập này có ai tham gia?” Nàng xuất thân thương hộ, từ trước đến giờ chưa từng tham gia loại nhã tập của quý phụ nhân này, tất nhiên cái gì cũng không biết.

Nam bá châm chước trả lời: “Mạc Quý Phi xác thực được sủng nhất trong nội cung. Hơn nữa nàng còn sinh cho Hoàng thượng một vị tiểu hoàng tử, chỉ tiếc đã chết non. Nếu tiểu hoàng tử còn sống, chỉ sợ sẽ không có việc gì cho hai vị Phổ An và Ân Bình quận vương. Phu nhân không cần lo lắng, nhã tập kỳ thật không sai biệt lắm với yến tiệc, chỉ nhiều hơn chút hành lệnh, làm thơ vẽ tranh các loại.”

Nguyên chủ cầm kỳ thư họa đều là từ nhỏ học, mặc dù không tính nổi tiếng, nhưng cũng có thể sử dụng được. Hạ Bách Thịnh và Đỗ thị giáo dục nguyên chủ không hề kém hơn tiểu thư khuê các bình thường. Chỉ là nàng chưa từng vào cung, khó tránh khỏi hơi khẩn trương.

Là tể tướng phu nhân, người tiếp xúc cũng hoàn toàn khác trước. Hoàng cung đối với bình dân mà nói, là nơi thần thánh không thể xâm phạm, hơn nữa người nàng phải đối mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể đơn giản lấy đi tính mạng nàng.

Nam bá trấn an: “Lát nữa ta đưa thư cho Trung Nghĩa bá phủ, mời Trung Nghĩa bá phu nhân ngày mai cùng phu nhân tiến cung. Tình cảnh như vậy bà đã nhìn quen, có bà bên cạnh, ngài không cần lo lắng.”

“Vẫn là Nam bá nghĩ chu toàn.” Hạ Sơ Lam thở phào nhẹ nhõm. Trung Nghĩa bá phu nhân lúc thành thân giúp nàng rất nhiều, dường như giao tình cùng Cố Hành Giản không kém. Người Cố Hành Giản có thể tín nhiệm, tất nhiên cũng đáng được nàng tín nhiệm.

Nam bá đi theo Cố Hành Giản nhiều năm, đối với chuyện trên triều đình tự nhiên cũng là mưa dầm thấm đất. Vừa rồi trong lời nói của ông nhắc tới hai vị quận vương chạm tay có thể bỏng, Hạ Sơ Lam liền thuận tiện hỏi thăm: “Ân Bình quận vương là vị hai ngày trước đến phủ tặng bào ngư Đăng Châu đúng không. Ta nhớ hình như hắn được dưỡng dưới gối Hoàng hậu nương nương. Nam bá, nhân phẩm hai vị quận vương như thế nào?”

Nam bá hồi đáp: “Đúng là hắn. Khi đó Hoàng thượng chọn vài hài tử tôn thất tiến cung, muốn từ trong đó chọn lựa người thừa kế. Hai vị quận vương đều rất xuất sắc, Phổ An quận vương lớn tuổi hơn một chút, giao cho Trương Hiền Phi dưỡng, hoàng hậu khi đó còn chưa phải là hoàng hậu dưỡng Ân Bình quận vương. Lần này Hoàng thượng phái Phổ An quận vương đi Hưng Nguyên phủ, Ân Bình quận vương đi Dương Châu làm việc. Nếu nói là nhân phẩm, thật không phân rõ ràng ưu khuyết. Ân Bình quận vương tâm tư lung lay, Phổ An quận vương tính tình chững chạc, phải nói mỗi người mỗi vẻ.”

Hạ Sơ Lam nhẹ gật đầu, lại hỏi thăm một ít chuyện, Nam bá đều nhất nhất trả lời. Hạ Sơ Lam càng nghe càng cảm thấy giật mình, hóa ra Nam bá cũng là thâm tàng bất lộ, nói chính sự đạo lý rõ ràng, không thể kém hơn Tam thúc kém, nào giống như một quản gia bình thường?

Nam bá chờ Hạ Sơ Lam hỏi xong, mới như ngày thường đi bận rộn.

Hạ Sơ Lam một mình ở trong phủ ngây người nửa ngày, không có ai để chờ đợi, cũng không có chuyện để làm, liền muốn đi nhà Hạ Bách Thanh ngồi một chút, đỡ phải nghĩ ngợi lung tung. Hạ Bách Thanh cuối cùng vẫn bị Liễu thị thuyết phục, đồng ý dời đến tiểu viện phụ cận Thái Học ở, nhưng kiên trì mỗi tháng đưa một nửa bổng lộc cho Hạ Sơ Lam xem như tiền thuê phòng. Còn nói Hạ Sơ Lam không chịu nhận, bọn họ liền không ở.

Cuối cùng Hạ Sơ Lam không lay chuyển được Tam thúc, chỉ có thể đáp ứng.

Hạ Bách Thanh bọn họ chuyển đến cũng cần thu xếp, hiện tại vẫn ở ngoại ô. Muốn thuê tiểu viện, còn phải vội vàng thu dọn đồ đạc. Canh giờ này Hạ Bách Thanh chắc còn ở Thị Thuền Tư, ông vốn là biết rõ sự vụ trên biển, tính tình chính trực chịu khó, cho nên rất được thủ trưởng thưởng thức, cũng dần dần được trên dưới Thị Thuyền Tư công nhận.

Hôn kỳ Hạ Tĩnh Nguyệt định vào mùa thu sang năm, qua năm phải ở nhà thêu đồ cưới.

Sau khi đến Lâm An, Liễu thị và Hạ Sơ Lam thân thiết rất nhiều, không khách sáo như lúc ở Hạ gia. Bà đưa khăn tay thêu hoa nhài thật đẹp dùng hộp gấm gói kỹ cho Hạ Sơ Lam: “Lam Nhi, con nhìn một chút có thích hay không.”

Hoa được thêu vô cùng tinh xảo, đóa hoa rực rỡ, trông rất sống động, thật giống như có cảm giác xuân hạ sáng trong.

Hạ Sơ Lam tạ ơn Liễu thị: “Tay nghề Tam thẩm tay thật tuyệt, con rất thích.”

Liễu thị vừa cười vừa nói: “Con thích thì tốt rồi. Lần sau còn thích dạng gì lại nói với tam thẩm. Tam thẩm ngày thường cũng không có việc gì làm, lại làm cho con mấy cái để thay đổi.”

Hạ Sơ Lam gật đầu đáp ứng, lại nói chuyện phiếm với Hạ Tĩnh Nguyệt. Ngô Quân đang khảo thí cao trung, hai nhà cũng rất cao hứng. Hạ Tĩnh Nguyệt càng không ngừng khen hắn có tài hoa, Hạ Sơ Lam trêu ghẹo nói: “Tĩnh Nguyệt, sao lại có dạng khen hôn phu của mình như thế này? Ta tất nhiên biết rõ muội phu tương lai rất lợi hại.”

Hạ Tĩnh Nguyệt mặt đỏ lên: “Tam tỷ tỷ đừng cười muội. Nếu bàn về tài hoa, trên đời này lại có ai so được so tỷ phu đâu? Ngô gia công tử so với tỷ phu, chỉ là tiểu tài.” Nàng lại nhỏ giọng nói, “Tam tỷ tỷ, muội có thể thỉnh cầu một bản sách của bản tỷ phu không? Lý gia cô nương luyện đàn cùng muội, các nàng đều rất ngưỡng mộ tỷ phu mới học. Biết muội là muội muội tỷ, đều hỏi muội mượn sách.”

“Muội lát nữa muội cho ta tên sách, chờ chàng trở về ta hỏi chàng một chút.”

Hạ Tĩnh Nguyệt vốn định báo tên sách, nghe vậy sững sờ: “Tỷ phu không ở nhà sao? Ngài không phải còn trong thời gian nghỉ kết hôn sao?”

Hạ Sơ Lam cười khổ: “Chàng là tể tướng, thức khuya dậy sớm, sao có thể chân chính nghỉ ngơi. Mấy ngày này trong phủ cũng không ngừng có người đến, chàng cũng chưa từng có một khắc rảnh rỗi.”

Hạ Tĩnh Nguyệt nghĩ thầm, đây không phải là thời gian phu thê hai người chung đụng đều rất ít? Nàng vẫn là tiểu tâm tư của nữ nhân, nếu thành thân, tự nhiên nguyện ý cả ngày cùng phu quân cùng một chỗ đến ngán.

Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Liễu thị đi ra ngoài mở cửa, đứng ngoài cửa là một nữ tử. Nữ tử kia trên dưới ba mươi, thái độ còn tính là hòa khí: “Ta là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Ngày mai quý phi nương nương cử hành Mai Hoa tiệc ở trong cung, Hoàng hậu nương nương cố ý mời phu nhân và nữ nhi Hạ đại nhân cùng tiến cung tham gia.”

Liễu thị sững sờ, giật mình đứng bên cửa. Nữ quan nghi ngờ hỏi: “Phu nhân vì sao không nói chuyện? Có vấn đề gì.”

Liễu thị vội vàng hành lễ: “Thần phụ thất lễ. Ngày mai nhất định đúng giờ vào cung tham gia yến hội.”

Nữ quan hài lòng gật gật đầu, ngồi trên xe ngựa lộng lẫy đi.

Hạ Sơ Lam không ngờ Hoàng hậu nương nương cũng mời Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt, chắc là nghĩ mượn cơ hội này, nhìn một chút Hạ Tĩnh Nguyệt đến cùng như thế nào.

Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt chưa từng đi yến hội quy cách cao như thế, vô cùng khẩn trương. Hơn nữa các nàng cũng không có dạng y phục và đồ trang sức thích hợp. Hiện tại làm khẳng định không kịp, chỉ có thể đi trên đường mua đồ có sẵn.

Hạ Sơ Lam liền bảo Lục Bình đánh xe ngựa, đưa các nàng đi cửa hàng may và cửa hàng trang sức ở Thanh Hà phường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện