Editor: Masha
Triệu Cửu quan sát chỗ ở Cố Hành Giản, không nhiễm một hạt bụi, đồ vật bày biện gọn gàng ngăn nắp, nhưng cũng không giống chỗ ở của một Tể tướng. Tể tướng bổng lộc không thấp, phủ đệ này lại là phụ hoàng ban cho, cơ hồ không tốn tiền. Bề ngoài kiến tạo thật sự hoa mỹ, bên trong lại mộc mạc như thế, thật ngoài ý muốn của hắn.
Cố Hành Giản chấp chưởng trung thư mấy năm, trên tay không thể không có tiền. Hơn nữa vô luận là sách hắn biên sọan, hay là tranh chữ của hắn, đều có thể bán ra với giá rất tốt trên thị trường. Rất nhiều quan viên may mắn cầm được thư Cố Hành Giản viết thậm chí đều giấu đi.
Triệu Cửu cũng có cất giữ một bức tự của Cố Hành Giản, là khi Thái Hậu thiên thọ, Cố Hành Giản dâng lên chúc mừng.
Sau lại có một năm, hắn vì Thái Hậu chạy đến phương bắc thỉnh tượng phật trở về, Thái Hậu muốn thưởng cho hắn, hắn cố ý xin tới. Tự của Cố Hành Giản từng đoực rất nhiều thư pháp gia tôn sùng là đệ nhất đương thời, tự xưng nhất phái, lưu truyền lại rất thiếu. Họa tác lại càng thiếu, nghe nói hắn không dễ dàng chấp bút vẽ tranh.
Triệu Cửu suy đoán hắn để dành cũng rất khả quan, có lẽ cất ở nơi nào đó, cũng hoặc là có sử dụng khác, tóm lại không thể nào nghèo. Ở trong phòng đợi một lát, không thấy bóng Cố Hành Giản, hắn liền bảo tùy tùng đặt lễ vật lên bàn, ngồi xuống trước.
Tùy tùng nói: “Cố tướng thật quá phách lối, thế nhưng làm điện hạ chờ.”
Triệu Cửu hoạt động cổ tay một chút, nghiêng qua liếc mắt một cái: “Bổn vương có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế hay không, toàn phải nhờ hắn, chờ một chút có đáng gì? Hiện giờ bổn vương nhất định phải thắng Triệu Lang, không bao giờ phải trải qua những ngày khổ sở không người hỏi thăm nữa.” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt hắn lộ ra vài phần hung ác nham hiểm.
Lúc này, Cố Hành Giản đi vào trong phòng, đưa tay hành lễ: “Thật sự xin lỗi, thần có chút việc riêng đã tới chậm, làm điện hạ đợi lâu.”
Triệu Cửu vội vàng đứng dậy đáp lễ, nói: “Lão sư không cần đa lễ, ta cũng vừa tới. Nghe nói lão sư đại hôn chi hỉ, đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn kính dâng.” Hắn liếc mắt nhìn tùy tùng một cái, tùy tùng vội vàng nâng lễ vật lên, cung kính trình cho Cố Hành Giản.
Cố Hành Giản nhìn thấy một cái hộp, cũng không biết bên trong là vật gì, trước thu lấy: “Đa tạ điện hạ, xin mời ngồi. Trước đó vài ngày điện hạ đưa tin nói muốn tới bái phỏng, vốn tưởng rằng còn mất mấy ngày, cho nên không có chuẩn bị trước. Thần trước bảo người dâng chút nước trà.”
Triệu Cửu vội vàng nói: “Là ta hơi gấp gáp đến đây. Lão sư không cần phiền toái.”
Cố Hành Giản cười, đi ra ngoài phòng gọi Nam bá, phân phó ông đi pha trà, lại cố ý dặn dò: “Dùng trà Hồng Châu Song Tỉnh đi, Ân Bình Quận Vương dường như uống không quen trà Bắc Uyển.” Hắn đối với yêu thích của mỗi người đều rõ như lòng bàn tay. Ngay cả Triệu Cửu, một quận vương không được coi trọng, mấy năm không gặp, hắn cũng nhớ rất rõ ràng.
Nam bá gật đầu, động tác nhanh nhẹn mà đi.
Cố Hành Giản trở lại trong phòng hàn huyên cùng Triệu Cửu một phen.
Từ khi Triệu Cửu lớn lên, xuất cung lập phủ, hắn cũng đã lâu không thấy. Lúc tuổi nhỏ, Triệu Cửu và Triệu Lang được nhận vào trong cung bồi dưỡng, là xuất chúng nhất trong một đám con em tôn thất. Sau lại vì Hoàng Thượng trước sau muốn hài tử của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, liền nuôi thả bọn họ, giống như con rơi.
Mấy năm nay, bọn họ ở ngoài cung tựa như bị mọi người quên đi, không biết qua ngày như thế nào. Thẳng đến mấy tháng trước, Hoàng Thượng lần thứ hai bắt đầu dùng bọn họ, hai người tự nhiên lấy lại sĩ khí. Người một khi đạt được cơ hội từ đáy cốc bò lên, sẽ gắt gao bắt lấy không bỏ. Huống chi đó là vị trí thiên hạ chí tôn.
Hàn huyên một lúc, Triệu Cửu bảo tùy tùng lui xuống, nói thẳng ý đồ đến: “Thật không dám dấu diếm. Lần này ta ở Dương Châu tra án gặp một việc khó xử. Quan viên địa phương trình lên sổ sách, có tên họ cậu ta. Việc này tuy rằng ta chưa hỏi qua hắn kỹ càng tỉ mỉ, nhưng xem lời nói việc làm của hắn ngày thường, hẳn không phải trong sạch. Ta thập phần mâu thuẫn, một bên là quốc pháp, một bên là họ hàng gần, thật sự khó có thể lấy hay bỏ.”
Hắn không nói muốn thỉnh Cố Hành Giản hỗ trợ, chỉ là rất trực tiếp trần thuật sự kiện. Cố Hành Giản bất động thanh sắc hỏi: “Đã thẩm tra qua Ngô đại nhân có liên quan đến vụ án hay không?” Tham ô tuy rằng ở các đời các triều đại đều sẽ bị nghiêm trị, nhưng hoàng thân quốc thích khó tránh khỏi có chút đặc quyền. Nếu Ngô Trí Văn có liên quan vụ án số tiền không lớn, nhiều nhất là cách chức, không đến mức thụ hình. Hiện giờ hắn bất quá ở Hộ Bộ lĩnh chức suông nhận bổng lộc, cũng không có thực quyền.
Triệu Cửu cảm thấy hơi khó mở miệng, thấp giọng nói: “Số tiền cậu liên quan viết rành mạch trong sổ sách, đã cấu thành trọng tội. Nếu ta đem sổ sách trình đến Hình Bộ, Ngô gia chỉ sợ cũng phải có tai hoạ.”
Cố Hành Giản sờ sờ Phật châu trên cổ tay. Trong hậu cung, Ngô Hoàng Hậu, Trương Hiền Phi và Mạc Quý Phi là ba cỗ thế lực ngang nhau. Nguyên nhân là vì Ngô gia, Mạc gia và Trương gia chế ước, ngoại thích nhà ai cũng không thể độc đại. Nếu Ngô Trí Văn xảy ra chuyện, Ngô Hoàng Hậu cũng sẽ vì vậy chịu liên lụy.
Trong tam gia, Trương gia tương đối yếu hơn chút. Nếu thế lực Ngô Hoàng Hậu bị suy yếu, vậy có nghĩa thế lực Mạc Lăng Vi sẽ càng mạnh mẽ.
Mạc Lăng Vi cũng không phải là nhân vật bình thường gì. Tại hậu cung trừ bỏ lấy sắc thờ người, còn phải có bản lĩnh thủ đoạn, mới có thể áp chế hoa thơm cỏ lạ, độc chiếm ân sủng của Hoàng Thượng. Cố Hành Giản thật ra biết, Hoàng Thượng mấy năm gần đây đối với việc nam nữ thực phai nhạt, rất ít khi lâm hạnh phi tần hậu cung, nhưng số lần Mạc Lăng Vi thừa hạnh nhiều nhất.
Nàng lấy tuổi thanh xuân vào cung, không thể nào không nghĩ làm thật tốt.
Cố Hành Giản hỏi: “Điện hạ hôm nay tới có ý gì?”
“Trước khi ta tới nơi này đã đi xin chỉ thị của mẫu hậu. Mẫu hậu nói lần này còn phải thỉnh Cố tướng giúp đỡ, giữ được cho cậu một mạng.” Triệu Cửu thành khẩn nói.
Cố Hành Giản trầm mặc không nói. Nếu là Ngô Hoàng Hậu bày mưu đặt kế, hắn không thể lấy cớ chối từ. Thời trẻ hắn từng thiếu Ngô Hoàng Hậu một ân tình, đáp ứng ngày sau nhất định báo đáp. Chỉ là tại đây nơi đầu sóng ngọn gió…… Hắn suy nghĩ một chút mới nói: “Điện hạ mau chóng đem sổ sách giao cho thần, sau khi thần xem qua, lại định luận sau.”
Triệu Cửu âm thầm cao hứng. Có những lời này của Cố Hành Giản, việc này xem như thành một nửa. Án tham ô ở Dương Châu xử lý cũng không khó, khó ở chỗ cậu hắn liên lụy trong đó. Hắn nếu theo lẽ công bằng xử lý, cố nhiên có thể được phụ hoàng thưởng thức, nhưng sẽ rét lạnh tâm Hoàng Hậu và Ngô gia. Hai bên hắn đều không muốn đắc tội, cho nên liền đem củ khoai lang phỏng tay này ném cho Cố Hành Giản.
Chờ sau khi Triệu Cửu đi rồi, Cố Hành Giản ngồi dựa vào lưng ghế xuất thần hồi lâu. Hắn mấy năm nay thường thường có lúc bí quá hoá liều, nhưng côi cút một người, chưa bao giờ từng sợ hãi. Lần này chuyện Ngô Trí Văn, cũng không phải quá khó giải quyết. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Hạ Sơ Lam, hắn tựa như có một cây uy hiếp, không thể nào rảnh tay rảnh chân.
……
Hạ Sơ Lam ở trong phòng xem sổ sách, sắc trời bất tri bất giác tối dần. Nàng nghe Triệu ma ma nói Ân Bình Quận Vương đã đi thật lâu, tướng gia còn một người ngồi ở trong phòng, cũng không đốt nến. Nàng liền xốc mền lên xuống giường, đi đến cách vách, quả nhiên thấy Cố Hành Giản đầu tựa vào lưng ghế ngồi, tay xoa ấn đường, tựa hồ thực mỏi mệt.
Nàng đi qua, nhẹ giọng gọi: “Tướng gia, ngài có nơi nào không thoải mái sao?”
Cố Hành Giản nhìn về phía nàng, lắc đầu nói: “Không có. Sao nàng lại đây?”
Hạ Sơ Lam suy đoán hắn nói chuyện cùng Ân Bình Quận Vương không thế nào vui vẻ, nhưng cũng không cố tình nhắc tới, rốt cuộc việc trên triều đình quá phức tạp, nàng không rành việc này, cũng chưa chắc có thể giúp đỡ. Nếu hắn nguyện ý nói, nàng đương nhiên vui nghe. Nhưng hắn không muốn nói, nàng cũng không miễn cưỡng. Tựa như hôm nay hắn nhìn đến nàng lật sổ sách, cũng không hỏi gì.
Giữa phu thê là quan hệ thân mật nhất, nhưng cũng muốn để lại cho đối phương một chút không gian độc lập. Đạo ở chung cũng là một môn học vấn.
Nàng thoải mái cười nói: “Nghe nói hôm nay Ân Bình Quận Vương tặng một trăm Đăng Châu bào ngư cho ngài? Đại Tống cảnh nội có tứ bảo, Đăng Châu bào ngư là khó có nhất. Bào ngư cần ăn lúc còn tươi mới, dù sao chúng ta hai người cũng ăn không hết, ta nghĩ phân một ít cấp Cố gia, lại phân một ít cấp tam thúc bọn họ, có thể chứ?”
“Chuyện trong nhà nàng làm chủ là được.” Cố Hành Giản nhu hòa hỏi, “Thân thể thoải mái hơn chưa?”
Hạ Sơ Lam nói: “Khá hơn nhiều. Ta bảo đầu bếp nữ đem bào ngư hầm canh, ngài cũng uống một ít đi? Vẫn là quá gầy.” Câu sau nàng nói rất nhỏ, cánh tay hắn sờ lên so với nàng không lớn hơn bao nhiêu, dáng vẻ yếu đuối mong manh. Vốn dĩ lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nàng hy vọng hắn có thể sống lâu trăm tuổi.
Cố Hành Giản không khỏi hơi buồn cười, đây là ngay cả ẩm thực của hắn cũng muốn bắt đầu quản? Khóe miệng lại mang theo ý cười: “Nghe phu nhân phân phó là được.”
Qua hai ngày, Hạ Sơ Lam đau bụng không rõ ràng như vậy, cũng có thể ra cửa. Nàng thừa dịp Cố Hành Giản vào trong cung tham triều, bảo Lục Bình đánh xe ngựa đến Cố gia.
Cố Gia Huyên hai ngày này đều tránh trong viện mình, do Nam bá chiếu cố, cơ hồ không ra cửa. Hạ Sơ Lam nghĩ nàng đại khái cũng không muốn nhìn thấy mình, liền cùng nàng nước giếng không phạm nước sông cùng ở dưới một mái hiên. Cố Hành Giản thật ra mỗi ngày đều đi xem nàng, hắn hình như đặc biệt thích nữ hài nhi.
Lúc ấy dạo chợ đêm, hắn nhìn thấy tiểu nữ hài bán hoa, cũng đặc biệt nhu hòa.
Hạ Sơ Lam đến Hạ gia, trước đi chỗ ở của Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân đang cùng Cố Gia Thụy chơi, đối nàng thực lãnh đạm như cũ. Nàng cũng không để ý, cáo từ đi về viện Tần La ở. Thị nữ và ma ma đều đứng ở ngoài cửa, thị nữ thấp giọng nói: “Thỉnh phu nhân chờ một lát, nô tỳ đi vào thông truyền một tiếng.”
Một lát sau, thị nữ mới đi ra nói: “Nhị gia cùng phu nhân thỉnh ngài đi vào.”
Hạ Sơ Lam đi vào trong phòng, nhìn thấy Tần La ngồi dựa trên giường, chỉ mặc trung y, trung y cổ áo rất cao, nhưng giấu không được trên làn da nàng có một mảnh vệt đỏ. Cố Cư Kính giấu đầu lòi đuôi mà ngồi trên giường xa vài bước, bên cạnh giường còn đặt một cái ghế con.
Nàng còn nghĩ sao phải đợi như vậy một lúc lâu như vậy, hóa ra mình đến không đúng lúc.
Cố Cư Kính cất cao giọng nói: “Đệ muội lại đây. A La đang ở bên trong, hai người các ngươi trò chuyện, ta đi nương bên kia nhìn xem.” Hắn tựa hồ là đi rất gấp, còn có hơi quẫn bách vì bị người quấy rầy. Hạ Sơ Lam làm bộ cái gì cũng không biết, nghiêng người nhường Cố Cư Kính rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Tần La mới ngồi thẳng dậy, vươn tay nói: “Muội muội như thế nào lại đây?”
Hạ Sơ Lam đi qua, nắm cánh tay của nàng, ngồi ở mép giường: “Nghe nói tỷ tỷ động thai khí, ta vốn định lập tức lại đây. Nhưng kỳ kinh nguyệt bỗng nhiên tới, đau bụng khó nhịn, mới muộn hai ngày, tỷ tỷ đừng trách ta.”
Tần La khinh thanh tế ngữ nói: “Ngã nhẹ một cái mà thôi, không có gì trở ngại, ta nơi nào kiều quý như vậy? Là nhị gia quá khẩn trương. Gia Huyên ở chỗ muội, không quấy rầy muội cùng ngũ thúc đi? Các ngươi mới tân hôn, muội sao lại tới kỳ kinh nguyệt……”
“Ta cũng không nghĩ tới đúng lúc như vậy.” Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ cười một chút, lại nói, “Đúng rồi tỷ tỷ, ta có chuyện muốn hỏi tỷ một chút. Ma ma và nhũ mẫu bên cạnh Thụy Nhi, đều là tỷ tự mình tìm sao? Là người cũ hay là người mới?”
Tần la không biết vì sao nàng hỏi cái này, vẫn là trả lời: “Ba người đều là mới. Nguyên bản ta từ trong nhà mang theo ma ma của hồi môn lại đây, bà chuyên môn phụ trách chiếu cố Thụy Nhi. Nhưng là ma ma đó trong nhà có việc gấp, liền đề cử với ta một ma ma khác, cũng làm việc ở Tần gia. Ta tưởng người nhà mình, tóm lại hiểu tận gốc rễ, liền dùng bà ta. Muội muội, là có chuyện gì sao?”
Triệu Cửu quan sát chỗ ở Cố Hành Giản, không nhiễm một hạt bụi, đồ vật bày biện gọn gàng ngăn nắp, nhưng cũng không giống chỗ ở của một Tể tướng. Tể tướng bổng lộc không thấp, phủ đệ này lại là phụ hoàng ban cho, cơ hồ không tốn tiền. Bề ngoài kiến tạo thật sự hoa mỹ, bên trong lại mộc mạc như thế, thật ngoài ý muốn của hắn.
Cố Hành Giản chấp chưởng trung thư mấy năm, trên tay không thể không có tiền. Hơn nữa vô luận là sách hắn biên sọan, hay là tranh chữ của hắn, đều có thể bán ra với giá rất tốt trên thị trường. Rất nhiều quan viên may mắn cầm được thư Cố Hành Giản viết thậm chí đều giấu đi.
Triệu Cửu cũng có cất giữ một bức tự của Cố Hành Giản, là khi Thái Hậu thiên thọ, Cố Hành Giản dâng lên chúc mừng.
Sau lại có một năm, hắn vì Thái Hậu chạy đến phương bắc thỉnh tượng phật trở về, Thái Hậu muốn thưởng cho hắn, hắn cố ý xin tới. Tự của Cố Hành Giản từng đoực rất nhiều thư pháp gia tôn sùng là đệ nhất đương thời, tự xưng nhất phái, lưu truyền lại rất thiếu. Họa tác lại càng thiếu, nghe nói hắn không dễ dàng chấp bút vẽ tranh.
Triệu Cửu suy đoán hắn để dành cũng rất khả quan, có lẽ cất ở nơi nào đó, cũng hoặc là có sử dụng khác, tóm lại không thể nào nghèo. Ở trong phòng đợi một lát, không thấy bóng Cố Hành Giản, hắn liền bảo tùy tùng đặt lễ vật lên bàn, ngồi xuống trước.
Tùy tùng nói: “Cố tướng thật quá phách lối, thế nhưng làm điện hạ chờ.”
Triệu Cửu hoạt động cổ tay một chút, nghiêng qua liếc mắt một cái: “Bổn vương có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế hay không, toàn phải nhờ hắn, chờ một chút có đáng gì? Hiện giờ bổn vương nhất định phải thắng Triệu Lang, không bao giờ phải trải qua những ngày khổ sở không người hỏi thăm nữa.” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt hắn lộ ra vài phần hung ác nham hiểm.
Lúc này, Cố Hành Giản đi vào trong phòng, đưa tay hành lễ: “Thật sự xin lỗi, thần có chút việc riêng đã tới chậm, làm điện hạ đợi lâu.”
Triệu Cửu vội vàng đứng dậy đáp lễ, nói: “Lão sư không cần đa lễ, ta cũng vừa tới. Nghe nói lão sư đại hôn chi hỉ, đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn kính dâng.” Hắn liếc mắt nhìn tùy tùng một cái, tùy tùng vội vàng nâng lễ vật lên, cung kính trình cho Cố Hành Giản.
Cố Hành Giản nhìn thấy một cái hộp, cũng không biết bên trong là vật gì, trước thu lấy: “Đa tạ điện hạ, xin mời ngồi. Trước đó vài ngày điện hạ đưa tin nói muốn tới bái phỏng, vốn tưởng rằng còn mất mấy ngày, cho nên không có chuẩn bị trước. Thần trước bảo người dâng chút nước trà.”
Triệu Cửu vội vàng nói: “Là ta hơi gấp gáp đến đây. Lão sư không cần phiền toái.”
Cố Hành Giản cười, đi ra ngoài phòng gọi Nam bá, phân phó ông đi pha trà, lại cố ý dặn dò: “Dùng trà Hồng Châu Song Tỉnh đi, Ân Bình Quận Vương dường như uống không quen trà Bắc Uyển.” Hắn đối với yêu thích của mỗi người đều rõ như lòng bàn tay. Ngay cả Triệu Cửu, một quận vương không được coi trọng, mấy năm không gặp, hắn cũng nhớ rất rõ ràng.
Nam bá gật đầu, động tác nhanh nhẹn mà đi.
Cố Hành Giản trở lại trong phòng hàn huyên cùng Triệu Cửu một phen.
Từ khi Triệu Cửu lớn lên, xuất cung lập phủ, hắn cũng đã lâu không thấy. Lúc tuổi nhỏ, Triệu Cửu và Triệu Lang được nhận vào trong cung bồi dưỡng, là xuất chúng nhất trong một đám con em tôn thất. Sau lại vì Hoàng Thượng trước sau muốn hài tử của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, liền nuôi thả bọn họ, giống như con rơi.
Mấy năm nay, bọn họ ở ngoài cung tựa như bị mọi người quên đi, không biết qua ngày như thế nào. Thẳng đến mấy tháng trước, Hoàng Thượng lần thứ hai bắt đầu dùng bọn họ, hai người tự nhiên lấy lại sĩ khí. Người một khi đạt được cơ hội từ đáy cốc bò lên, sẽ gắt gao bắt lấy không bỏ. Huống chi đó là vị trí thiên hạ chí tôn.
Hàn huyên một lúc, Triệu Cửu bảo tùy tùng lui xuống, nói thẳng ý đồ đến: “Thật không dám dấu diếm. Lần này ta ở Dương Châu tra án gặp một việc khó xử. Quan viên địa phương trình lên sổ sách, có tên họ cậu ta. Việc này tuy rằng ta chưa hỏi qua hắn kỹ càng tỉ mỉ, nhưng xem lời nói việc làm của hắn ngày thường, hẳn không phải trong sạch. Ta thập phần mâu thuẫn, một bên là quốc pháp, một bên là họ hàng gần, thật sự khó có thể lấy hay bỏ.”
Hắn không nói muốn thỉnh Cố Hành Giản hỗ trợ, chỉ là rất trực tiếp trần thuật sự kiện. Cố Hành Giản bất động thanh sắc hỏi: “Đã thẩm tra qua Ngô đại nhân có liên quan đến vụ án hay không?” Tham ô tuy rằng ở các đời các triều đại đều sẽ bị nghiêm trị, nhưng hoàng thân quốc thích khó tránh khỏi có chút đặc quyền. Nếu Ngô Trí Văn có liên quan vụ án số tiền không lớn, nhiều nhất là cách chức, không đến mức thụ hình. Hiện giờ hắn bất quá ở Hộ Bộ lĩnh chức suông nhận bổng lộc, cũng không có thực quyền.
Triệu Cửu cảm thấy hơi khó mở miệng, thấp giọng nói: “Số tiền cậu liên quan viết rành mạch trong sổ sách, đã cấu thành trọng tội. Nếu ta đem sổ sách trình đến Hình Bộ, Ngô gia chỉ sợ cũng phải có tai hoạ.”
Cố Hành Giản sờ sờ Phật châu trên cổ tay. Trong hậu cung, Ngô Hoàng Hậu, Trương Hiền Phi và Mạc Quý Phi là ba cỗ thế lực ngang nhau. Nguyên nhân là vì Ngô gia, Mạc gia và Trương gia chế ước, ngoại thích nhà ai cũng không thể độc đại. Nếu Ngô Trí Văn xảy ra chuyện, Ngô Hoàng Hậu cũng sẽ vì vậy chịu liên lụy.
Trong tam gia, Trương gia tương đối yếu hơn chút. Nếu thế lực Ngô Hoàng Hậu bị suy yếu, vậy có nghĩa thế lực Mạc Lăng Vi sẽ càng mạnh mẽ.
Mạc Lăng Vi cũng không phải là nhân vật bình thường gì. Tại hậu cung trừ bỏ lấy sắc thờ người, còn phải có bản lĩnh thủ đoạn, mới có thể áp chế hoa thơm cỏ lạ, độc chiếm ân sủng của Hoàng Thượng. Cố Hành Giản thật ra biết, Hoàng Thượng mấy năm gần đây đối với việc nam nữ thực phai nhạt, rất ít khi lâm hạnh phi tần hậu cung, nhưng số lần Mạc Lăng Vi thừa hạnh nhiều nhất.
Nàng lấy tuổi thanh xuân vào cung, không thể nào không nghĩ làm thật tốt.
Cố Hành Giản hỏi: “Điện hạ hôm nay tới có ý gì?”
“Trước khi ta tới nơi này đã đi xin chỉ thị của mẫu hậu. Mẫu hậu nói lần này còn phải thỉnh Cố tướng giúp đỡ, giữ được cho cậu một mạng.” Triệu Cửu thành khẩn nói.
Cố Hành Giản trầm mặc không nói. Nếu là Ngô Hoàng Hậu bày mưu đặt kế, hắn không thể lấy cớ chối từ. Thời trẻ hắn từng thiếu Ngô Hoàng Hậu một ân tình, đáp ứng ngày sau nhất định báo đáp. Chỉ là tại đây nơi đầu sóng ngọn gió…… Hắn suy nghĩ một chút mới nói: “Điện hạ mau chóng đem sổ sách giao cho thần, sau khi thần xem qua, lại định luận sau.”
Triệu Cửu âm thầm cao hứng. Có những lời này của Cố Hành Giản, việc này xem như thành một nửa. Án tham ô ở Dương Châu xử lý cũng không khó, khó ở chỗ cậu hắn liên lụy trong đó. Hắn nếu theo lẽ công bằng xử lý, cố nhiên có thể được phụ hoàng thưởng thức, nhưng sẽ rét lạnh tâm Hoàng Hậu và Ngô gia. Hai bên hắn đều không muốn đắc tội, cho nên liền đem củ khoai lang phỏng tay này ném cho Cố Hành Giản.
Chờ sau khi Triệu Cửu đi rồi, Cố Hành Giản ngồi dựa vào lưng ghế xuất thần hồi lâu. Hắn mấy năm nay thường thường có lúc bí quá hoá liều, nhưng côi cút một người, chưa bao giờ từng sợ hãi. Lần này chuyện Ngô Trí Văn, cũng không phải quá khó giải quyết. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Hạ Sơ Lam, hắn tựa như có một cây uy hiếp, không thể nào rảnh tay rảnh chân.
……
Hạ Sơ Lam ở trong phòng xem sổ sách, sắc trời bất tri bất giác tối dần. Nàng nghe Triệu ma ma nói Ân Bình Quận Vương đã đi thật lâu, tướng gia còn một người ngồi ở trong phòng, cũng không đốt nến. Nàng liền xốc mền lên xuống giường, đi đến cách vách, quả nhiên thấy Cố Hành Giản đầu tựa vào lưng ghế ngồi, tay xoa ấn đường, tựa hồ thực mỏi mệt.
Nàng đi qua, nhẹ giọng gọi: “Tướng gia, ngài có nơi nào không thoải mái sao?”
Cố Hành Giản nhìn về phía nàng, lắc đầu nói: “Không có. Sao nàng lại đây?”
Hạ Sơ Lam suy đoán hắn nói chuyện cùng Ân Bình Quận Vương không thế nào vui vẻ, nhưng cũng không cố tình nhắc tới, rốt cuộc việc trên triều đình quá phức tạp, nàng không rành việc này, cũng chưa chắc có thể giúp đỡ. Nếu hắn nguyện ý nói, nàng đương nhiên vui nghe. Nhưng hắn không muốn nói, nàng cũng không miễn cưỡng. Tựa như hôm nay hắn nhìn đến nàng lật sổ sách, cũng không hỏi gì.
Giữa phu thê là quan hệ thân mật nhất, nhưng cũng muốn để lại cho đối phương một chút không gian độc lập. Đạo ở chung cũng là một môn học vấn.
Nàng thoải mái cười nói: “Nghe nói hôm nay Ân Bình Quận Vương tặng một trăm Đăng Châu bào ngư cho ngài? Đại Tống cảnh nội có tứ bảo, Đăng Châu bào ngư là khó có nhất. Bào ngư cần ăn lúc còn tươi mới, dù sao chúng ta hai người cũng ăn không hết, ta nghĩ phân một ít cấp Cố gia, lại phân một ít cấp tam thúc bọn họ, có thể chứ?”
“Chuyện trong nhà nàng làm chủ là được.” Cố Hành Giản nhu hòa hỏi, “Thân thể thoải mái hơn chưa?”
Hạ Sơ Lam nói: “Khá hơn nhiều. Ta bảo đầu bếp nữ đem bào ngư hầm canh, ngài cũng uống một ít đi? Vẫn là quá gầy.” Câu sau nàng nói rất nhỏ, cánh tay hắn sờ lên so với nàng không lớn hơn bao nhiêu, dáng vẻ yếu đuối mong manh. Vốn dĩ lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nàng hy vọng hắn có thể sống lâu trăm tuổi.
Cố Hành Giản không khỏi hơi buồn cười, đây là ngay cả ẩm thực của hắn cũng muốn bắt đầu quản? Khóe miệng lại mang theo ý cười: “Nghe phu nhân phân phó là được.”
Qua hai ngày, Hạ Sơ Lam đau bụng không rõ ràng như vậy, cũng có thể ra cửa. Nàng thừa dịp Cố Hành Giản vào trong cung tham triều, bảo Lục Bình đánh xe ngựa đến Cố gia.
Cố Gia Huyên hai ngày này đều tránh trong viện mình, do Nam bá chiếu cố, cơ hồ không ra cửa. Hạ Sơ Lam nghĩ nàng đại khái cũng không muốn nhìn thấy mình, liền cùng nàng nước giếng không phạm nước sông cùng ở dưới một mái hiên. Cố Hành Giản thật ra mỗi ngày đều đi xem nàng, hắn hình như đặc biệt thích nữ hài nhi.
Lúc ấy dạo chợ đêm, hắn nhìn thấy tiểu nữ hài bán hoa, cũng đặc biệt nhu hòa.
Hạ Sơ Lam đến Hạ gia, trước đi chỗ ở của Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân đang cùng Cố Gia Thụy chơi, đối nàng thực lãnh đạm như cũ. Nàng cũng không để ý, cáo từ đi về viện Tần La ở. Thị nữ và ma ma đều đứng ở ngoài cửa, thị nữ thấp giọng nói: “Thỉnh phu nhân chờ một lát, nô tỳ đi vào thông truyền một tiếng.”
Một lát sau, thị nữ mới đi ra nói: “Nhị gia cùng phu nhân thỉnh ngài đi vào.”
Hạ Sơ Lam đi vào trong phòng, nhìn thấy Tần La ngồi dựa trên giường, chỉ mặc trung y, trung y cổ áo rất cao, nhưng giấu không được trên làn da nàng có một mảnh vệt đỏ. Cố Cư Kính giấu đầu lòi đuôi mà ngồi trên giường xa vài bước, bên cạnh giường còn đặt một cái ghế con.
Nàng còn nghĩ sao phải đợi như vậy một lúc lâu như vậy, hóa ra mình đến không đúng lúc.
Cố Cư Kính cất cao giọng nói: “Đệ muội lại đây. A La đang ở bên trong, hai người các ngươi trò chuyện, ta đi nương bên kia nhìn xem.” Hắn tựa hồ là đi rất gấp, còn có hơi quẫn bách vì bị người quấy rầy. Hạ Sơ Lam làm bộ cái gì cũng không biết, nghiêng người nhường Cố Cư Kính rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Tần La mới ngồi thẳng dậy, vươn tay nói: “Muội muội như thế nào lại đây?”
Hạ Sơ Lam đi qua, nắm cánh tay của nàng, ngồi ở mép giường: “Nghe nói tỷ tỷ động thai khí, ta vốn định lập tức lại đây. Nhưng kỳ kinh nguyệt bỗng nhiên tới, đau bụng khó nhịn, mới muộn hai ngày, tỷ tỷ đừng trách ta.”
Tần La khinh thanh tế ngữ nói: “Ngã nhẹ một cái mà thôi, không có gì trở ngại, ta nơi nào kiều quý như vậy? Là nhị gia quá khẩn trương. Gia Huyên ở chỗ muội, không quấy rầy muội cùng ngũ thúc đi? Các ngươi mới tân hôn, muội sao lại tới kỳ kinh nguyệt……”
“Ta cũng không nghĩ tới đúng lúc như vậy.” Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ cười một chút, lại nói, “Đúng rồi tỷ tỷ, ta có chuyện muốn hỏi tỷ một chút. Ma ma và nhũ mẫu bên cạnh Thụy Nhi, đều là tỷ tự mình tìm sao? Là người cũ hay là người mới?”
Tần la không biết vì sao nàng hỏi cái này, vẫn là trả lời: “Ba người đều là mới. Nguyên bản ta từ trong nhà mang theo ma ma của hồi môn lại đây, bà chuyên môn phụ trách chiếu cố Thụy Nhi. Nhưng là ma ma đó trong nhà có việc gấp, liền đề cử với ta một ma ma khác, cũng làm việc ở Tần gia. Ta tưởng người nhà mình, tóm lại hiểu tận gốc rễ, liền dùng bà ta. Muội muội, là có chuyện gì sao?”
Danh sách chương