Editor: Masha
Đến Tết Trung Thu, các tửu lầu tranh nhau bán rượu mới. Nhà phú quý giăng đèn kết hoa, bố trí sân viện, toàn gia tụ hợp ngắm trăng. Nhà bình dân chiếm cứ các tửu lầu, nâng cốc nói cười. Trên đường ánh đèn lấp làn, ca múa nổi lên bốn phía, suốt đêm không thôi.
Liễu thị cũng thu xếp một bàn rượu ngon thức ăn ngon trong viện, Hạ Sơ Lam và Hạ Tĩnh Nguyệt hỗ trợ, sau đó ngồi cùng nhau ăn cơm.
Trong Thị thuyền tư công việc bận rộn, Hạ Bách Thanh được đồng liêu thỉnh đi uống rượu, không về được. Hạ Diễn hôm nay vốn cũng muốn đến, nhưng bị bạn mới cùng trường Thái Học kéo đi chơi, cũng không trở về.
Hôm nay là sinh nhật Cố Hành Giản, sáng sớm Tần La liền phái người tới truyền tin, nói Cố nhị gia muốn mời Cố Hành Giản về Cố gia trải qua tiết Trung Thu.
Tối nay hắn và người nhà ở bên nhau, hẳn sẽ thực vui vẻ đi.
Vầng trăng cực đại giống như khay bạc treo ở phía chân trời, một ngôi sao cũng không thấu. Phía ngoài, khu Ngói tử chiêng trống vang trời, biểu diễn nhiều trò hay. Chờ ăn cơm xong, giúp đỡ Liễu thị dọn dẹp tốt rồi, Hạ Tĩnh Nguyệt kéo Hạ Sơ Lam đi khu Ngói tử bên cạnh xem náo nhiệt, Liễu thị cũng không ngăn trở.
Hạ Sơ Lam thay đổi nam trang, Hạ Tĩnh Nguyệt vẫn mặc nữ trang, một đôi thiếu niên thiếu nữ nhìn qua thập phần tươi đẹp. Tư An và Lục Bình đi theo, trên đường đông như trẩy hội. Bọn họ đến bên ngoài Ngói tử, có người giữ cửa thu tiền. Một người vào bàn thu năm văn, bên trong lại phân ra rất nhiều câu lan, từng người biểu diễn tiết mục.
Đại khái vì vừa lúc gặp ngày hội, người đông nghìn nghịt, đèn đuốc sáng trưng.
Lầu một trên mặt đất, thập phần chen chúc, tiếng người ồn ào khắp nơi. Có chỗ câu lan treo cờ chữ vàng ngoài cửa, dường như là một danh ban diễn tạp kịch. Một người giữ cửa cười khanh khách nói: “Các vị khách quan, bên trong thần lâu còn có nhã tọa, Phan gia ban nổi danh đô thành, có muốn xem một chút không? Một người năm mươi văn tiền.”
“Năm mươi văn!” Tư An kêu lên, “Ngươi đây là ăn cướp à!”
Người giữ cửa cười hì hì, nói chuyện lại không khách khí: “Hóa ra các ngươi không có tiền, vậy quên đi.”
“Uy, ngươi nói chuyện kiểu gì thế!” Tư An hơi tức giận, lại không dám tự tiện quyết định, nhìn Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói: “Đưa hắn tiền, hôm nay chúng ta vào xem Phan gia ban này có chỗ nào hơn người.”
Tư An thống khoái lấy tiền đưa cho người giữ cửa, hắn đếm đếm, nghiêng người tránh ra: “Thỉnh các vị khách quan vào bên trong.”
Có lẽ vì vào bàn cần nhiều tiền, bên trong câu lan chỉ thưa thớt vài người ngồi, thần lâu chính là chỗ ngồi đối diện sân khấu. Hạ Sơ Lam chắp tay lên lầu, tùy ý tìm vị trí dựa lan can ngồi xuống, có người đưa tới nước trà và trái cây.
Hạ Tĩnh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tam tỷ tỷ, người ở đây khá ít, chúng ta có phải bị lừa hay không?”
“Tới đâu hay tới đó. Tỷ cũng rất muốn biết Phan gia ban này rốt cuộc có đáng giá một người năm mươi văn tiền hay không.” Hạ Sơ Lam thấp giọng trêu chọc nói. Hạ gia là nhà giàu số một Thiệu Hưng, đương nhiên sẽ không thiếu tiền. Nhưng bá tánh bình thường một tháng đại khái cũng chỉ kiếm được ba trăm văn, hiếm khi có người lấy ra một phần sáu tiền kiếm được xem một hồi tạp kịch.
Các nàng đợi nửa ngày, cũng không thấy tạp kịch mở màn. Ngược lại có cái gã sai vặt mang một cái khay đến trước mặt Hạ Sơ Lam: “Còn thỉnh hai vị khách quan chọn tên vở kịch.”
Trên khay đặt rất nhiều thẻ bài màu đỏ, mặt trên dùng sơn vàng viết tên vở kịch. Chọn vở kịch phải thêm vào một số tiền lớn, Hạ Sơ Lam ngẩn người, mới nói: “Chắc ngươi đưa nhầm rồi. Chúng ta không yêu cầu chọn tên vở kịch.”
“Không phải đưa nhầm, là khách quan bên kia xuất tiền thỉnh bên ngài chọn tên vở kịch.” Gã sai vặt đưa tay chỉ đối diện nhã tọa. Nơi đó mấy nam nhân ngồi, tuy rằng mặc trang phục người Hán, nhưng kiểu tóc hoàn toàn bất đồng với người Hán, vóc người cũng thập phần cường tráng. Là người Kim! Hạ Sơ Lam lắp bắp kinh hãi, nhìn thấy nam nhân cầm đầu đối bên này gật đầu thăm hỏi. Bên miệng một vòng râu dài, hai mắt như hổ, thập phần uy nghiêm. Thoạt nhìn khí thế bất phàm, không giống như người thường.
Nàng vội vàng cúi đầu, không biết vì sao trêu chọc làm mấy người Kim này chú ý, tùy tiện lấy một thẻ bài, để gã sai vặt cầm đi.
“Tĩnh Nguyệt, mấy bàn kia là người Kim. Lát nữa bắt đầu biểu diễn, chúng ta liền tìm cơ hội rời khỏi.” Hạ Sơ Lam nhỏ giọng nhắc nhở.
Hạ Tĩnh Nguyệt cũng không dám nhìn mấy bàn người Kim kia, dùng sức gật đầu. Nàng nhát gan, không trấn định bằng Hạ Sơ Lam, tay cầm đậu phộng không khỏi run lên một chút.
Bên kia mấy nam nhân thấy Hạ Sơ Lam bên này lật thẻ bài, dùng tiếng Nữ Chân nói: “Vương gia, người kia mặc nam trang xem ra cũng là một cô nương, so với người bên cạnh càng đẹp mắt hơn. Làn da giống như sữa dê, không biết nếm thử là tư vị gì.”
“Nữ nhân Giang Nam so với nữ nhân Trung Nguyên càng nhu mỹ hơn. Những phi tần cùng công chúa bắt được ở thượng kinh đều đã chơi chán, vừa vặn cướp mấy cái mới mẻ mang về. Hai cái này thoạt nhìn rất tốt.”
Nam nhân cầm đầu thấp giọng trách mắng: “Đây là đô thành Đại Tống, các ngươi đã quên mục đích đến đây chuyến này? Đều thu liễm chút cho ta.”
Những người đó không nói nữa, có mấy ánh mắt vẫn không ngừng ngắm Hạ Sơ Lam bên này.
Sau khi lật qua thẻ bài, vở kịch lập tức bắt đầu diễn. Phía dưới màn sân khấu trên đài cao, một lão giả đi lên trước, nói một đoạn lời dạo đầu. Bên trong câu lan vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó biểu diễn chính thức bắt đầu. Hạ Sơ Lam không lòng dạ nào thưởng thức, đối Hạ Tĩnh Nguyệt gật đầu, đoàn người đứng dậy xuống dưới lầu, bước nhanh đi ra ngoài câu lan.
Bọn họ nhất thời cũng không còn tâm trạng dạo chơi, chỉ nghĩ phải nhanh một chút về nhà. Nhưng ai biết người còn chưa đi quá xa, đã bị hai người Kim cường tráng đuổi theo.
Lục Bình giơ tay ngăn ba vị cô nương ở phía sau, cảnh giác hỏi: “Chúng ta không quen biết các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Hai người kia dùng Hán ngữ sứt sẹo nói: “Chúng ta muốn thỉnh hai vị cô nương này bồi uống hai ly rượu.” Ánh mắt bọn họ tham lam, không kiêng nể gì chuyển chuyển trên người Hạ Sơ Lam các nàng. Tuy rằng đại nhân cảnh cáo bọn họ đừng gây chuyện kinh động, bọn họ vẫn không muốn buông tha cho một cô nương đẹp như vậy.
“Muốn tìm người bồi rượu đi kỹ viện tìm kỹ nữ.” Tư An không chút khách khí nói, “Chúng ta là nữ tử đàng hoàng, không bồi rượu!”
Người Kim đi về phía trước vài bước, trực tiếp duỗi tay đoạt người, Hạ Sơ Lam nhìn Tư An một cái, Tư An bỗng nhiên mở miệng thét chói tai: “Cứu mạng a! Mau cứu mạng a!”
Trong Ngói tử vốn dĩ có rất nhiều bá tánh Lâm An, nghe được tiếng kêu của nàng, ào ào nhìn qua bên này. Khi nhìn thấy hai nam nhân ăn mặc kỳ quái chặn ba tiểu cô nương, lập tức có mấy nam tử đi tới dò hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?”
“Hai người Kim này muốn khinh bạc chúng ta!” Tư An chỉ vào hai người Kim kia, lớn tiếng nói.
Trước mắt Tống Kim giao chiến, người Tống đối người Kim vốn tràn đầy mâu thuẫn. Nhìn thấy đám mọi rợ phương bắc lại dám ở đô thành đánh chủ ý lên nữ tử người Tống, mấy đại nam nhân lòng đầy căm phẫn lập tức vây quanh: “Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là kinh thành, có thể làm bậy?”
Hai người Kim kia ỷ vào mình người cao ngựa lớn, đẩy mấy cái nam tử: “Đừng xen vào việc người khác.” Lần này dẫn đến công phẫn, một đám nam nhân thành niên lập tức vây quanh, theo chân bọn họ động thủ.
Hạ Sơ Lam nhân lúc loạn kéo Hạ Tĩnh Nguyệt đi, còn bảo Lục Bình đi báo quan.
……
Cố Hành Giản ngồi trên ban công Cố gia ngắm trăng, cùng Cố Cư Kính câu được câu không nói chuyện. Hắn vốn tưởng rằng sau này sẽ không lui tới Cố gia, không nghĩ đến hôm nay Cố Cư Kính mang hắn về nhà.
Lúc này, Cố lão phu nhân bưng một chén mì trường thọ lại đây, đặt trước mặt hắn.
Tần La ở bên cạnh cười nói: “Ngũ thúc, đây là nương tự tay làm.”
Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân ôn nhu nói: “Đã lâu chưa từng xuống bếp, ngượng tay chút. Con nếm thử xem, hợp khẩu vị hay không?”
Cố Hành Giản không nói chuyện, cầm lấy chiếc đũa, nhìn sợi mì vừa nhỏ vừa dài, bên trong chỉ thêm rau xanh và nấm, chiếu cố đến thói quen của hắn, không có thức ăn mặn. Hắn nếm thử một miếng, sợi mì quá dài, vừa muốn cắn đứt, Cố lão phu nhân ở bên cạnh nói: “Đừng cắn đứt. Phải ăn hết tất cả, mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
Hắn nghiêm túc ăn sạch sẽ bát mì, cảm thấy chưa từng được ăn một bát mì chay nào ngon như vậy. Cố Cư Kính vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Đệ đệ, tuổi mới vui khoẻ.”
“Sống lâu trăm tuổi, tuổi tuổi bình an.” Cố lão phu nhân nhìn hắn ăn hết bát mì ngay cả nước cũng không chừa lại, trong lòng cao hứng.
Cố Hành Giản gật đầu, lời nói đến bên miệng, lại trúc trắc khó mở miệng. Lâu lắm lâu lắm rồi chưa kêu một tiếng nương.
Rất nhiều năm chưa từng như bây giờ, người một nhà tâm bình khí hòa ngồi cùng nhau ngắm trăng. Trăng tròn cao chiếu, bầu không khí thực tốt, ai cũng không đành lòng phá hư.
Sùng Minh chạy chậm lại đây, ghé vào bên tai Cố Hành Giản nhỏ giọng nói: “Tướng gia, không tốt, hầu triều môn ngói tử đã xảy ra chuyện.”
Hầu triều môn ngói tử? Nơi đó cách nhà Hạ Bách Thanh rất gần. Cố Hành Giản đứng lên, đi qua bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vài người Kim đi nơi đó xem tạp kịch Phan gia ban, kết quả đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, bị bá tánh vây đánh. Trong đó hai người bị đánh thành trọng thương, hiện tại người Kim muốn phủ Lâm An giao toàn bộ bá tánh tham gia đánh nhau cho bọn họ xử trí, nếu không sẽ không bỏ qua.”
Cố Hành Giản nhíu mày hỏi: “Đối phương là địa vị gì?”
Sùng Minh sờ trán: “Là đoàn người Hoàn Nhan Xương đến đây nghị hòa.”
Hoàn Nhan Xương là đồng tông với hoàng đế Kim Quốc, cấp bậc cao hơn Ô Lâm nhiều. Hắn được phong làm Lỗ Quốc vương, bởi vì nhìn thấy sau khi người Tống nam độ, cục diện chính trị ngày càng ổn định, dân tâm ngoan cường kháng Kim, mà trở thành số ít người Kim trong phái chủ hòa.
Lần trước hắn gởi thư cầu cứu Cố Hành Giản, Cố Hành Giản đáp ứng hỗ trợ, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi hắn trở lại vị trí cũ, nghĩ cách giết chết Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật không chết, biên cảnh vĩnh viễn không có ngày lành. Hắn viết phong mật thư cấp hoàng đế Kim Quốc, muốn hắn thận trọng suy xét quan hệ hai nước, nếu muốn nghị hòa, Đại Tống bên này chỉ muốn thương thảo với Hoàn Nhan Xương.
Đại khái Kim Quốc hoàng đế nhìn thấy chiến cuộc tiền tuyến đối với Kim Quốc bất lợi, cho nên lại bắt đầu dùng Hoàn Nhan Xương. Chỉ là Cố Hành Giản không ngờ, đoàn người Hoàn Nhan Xương thế nhưng bí mật tiến vào đô thành, không báo trước cho hắn.
Hắn đi trở về sân viện, nói với Cố lão phu nhân và Cố Cư Kính: “Ta có chút việc gấp, đi trước.”
Cố Cư Kính đứng dậy nói: “Huynh đưa đệ đi.”
Cố Hành Giản xoay người rời đi, bỗng nhiên dừng lại, lại quay đầu lại nói với Cố lão phu nhân: “Mì ăn rất ngon, cảm ơn ngài.”
Lão phu nhân sững sờ một chút, nhìn bóng lưng hắn rời đi, dùng khăn ấn ấn khóe mắt.
Tần La vỗ bả vai bà trấn an nói: “Nương, đang êm đẹp mà, ngài đây là làm sao vậy?”
“Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn nói cảm ơn ta.” Lão phu nhân nức nở nói.
Đến Tết Trung Thu, các tửu lầu tranh nhau bán rượu mới. Nhà phú quý giăng đèn kết hoa, bố trí sân viện, toàn gia tụ hợp ngắm trăng. Nhà bình dân chiếm cứ các tửu lầu, nâng cốc nói cười. Trên đường ánh đèn lấp làn, ca múa nổi lên bốn phía, suốt đêm không thôi.
Liễu thị cũng thu xếp một bàn rượu ngon thức ăn ngon trong viện, Hạ Sơ Lam và Hạ Tĩnh Nguyệt hỗ trợ, sau đó ngồi cùng nhau ăn cơm.
Trong Thị thuyền tư công việc bận rộn, Hạ Bách Thanh được đồng liêu thỉnh đi uống rượu, không về được. Hạ Diễn hôm nay vốn cũng muốn đến, nhưng bị bạn mới cùng trường Thái Học kéo đi chơi, cũng không trở về.
Hôm nay là sinh nhật Cố Hành Giản, sáng sớm Tần La liền phái người tới truyền tin, nói Cố nhị gia muốn mời Cố Hành Giản về Cố gia trải qua tiết Trung Thu.
Tối nay hắn và người nhà ở bên nhau, hẳn sẽ thực vui vẻ đi.
Vầng trăng cực đại giống như khay bạc treo ở phía chân trời, một ngôi sao cũng không thấu. Phía ngoài, khu Ngói tử chiêng trống vang trời, biểu diễn nhiều trò hay. Chờ ăn cơm xong, giúp đỡ Liễu thị dọn dẹp tốt rồi, Hạ Tĩnh Nguyệt kéo Hạ Sơ Lam đi khu Ngói tử bên cạnh xem náo nhiệt, Liễu thị cũng không ngăn trở.
Hạ Sơ Lam thay đổi nam trang, Hạ Tĩnh Nguyệt vẫn mặc nữ trang, một đôi thiếu niên thiếu nữ nhìn qua thập phần tươi đẹp. Tư An và Lục Bình đi theo, trên đường đông như trẩy hội. Bọn họ đến bên ngoài Ngói tử, có người giữ cửa thu tiền. Một người vào bàn thu năm văn, bên trong lại phân ra rất nhiều câu lan, từng người biểu diễn tiết mục.
Đại khái vì vừa lúc gặp ngày hội, người đông nghìn nghịt, đèn đuốc sáng trưng.
Lầu một trên mặt đất, thập phần chen chúc, tiếng người ồn ào khắp nơi. Có chỗ câu lan treo cờ chữ vàng ngoài cửa, dường như là một danh ban diễn tạp kịch. Một người giữ cửa cười khanh khách nói: “Các vị khách quan, bên trong thần lâu còn có nhã tọa, Phan gia ban nổi danh đô thành, có muốn xem một chút không? Một người năm mươi văn tiền.”
“Năm mươi văn!” Tư An kêu lên, “Ngươi đây là ăn cướp à!”
Người giữ cửa cười hì hì, nói chuyện lại không khách khí: “Hóa ra các ngươi không có tiền, vậy quên đi.”
“Uy, ngươi nói chuyện kiểu gì thế!” Tư An hơi tức giận, lại không dám tự tiện quyết định, nhìn Hạ Sơ Lam.
Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói: “Đưa hắn tiền, hôm nay chúng ta vào xem Phan gia ban này có chỗ nào hơn người.”
Tư An thống khoái lấy tiền đưa cho người giữ cửa, hắn đếm đếm, nghiêng người tránh ra: “Thỉnh các vị khách quan vào bên trong.”
Có lẽ vì vào bàn cần nhiều tiền, bên trong câu lan chỉ thưa thớt vài người ngồi, thần lâu chính là chỗ ngồi đối diện sân khấu. Hạ Sơ Lam chắp tay lên lầu, tùy ý tìm vị trí dựa lan can ngồi xuống, có người đưa tới nước trà và trái cây.
Hạ Tĩnh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tam tỷ tỷ, người ở đây khá ít, chúng ta có phải bị lừa hay không?”
“Tới đâu hay tới đó. Tỷ cũng rất muốn biết Phan gia ban này rốt cuộc có đáng giá một người năm mươi văn tiền hay không.” Hạ Sơ Lam thấp giọng trêu chọc nói. Hạ gia là nhà giàu số một Thiệu Hưng, đương nhiên sẽ không thiếu tiền. Nhưng bá tánh bình thường một tháng đại khái cũng chỉ kiếm được ba trăm văn, hiếm khi có người lấy ra một phần sáu tiền kiếm được xem một hồi tạp kịch.
Các nàng đợi nửa ngày, cũng không thấy tạp kịch mở màn. Ngược lại có cái gã sai vặt mang một cái khay đến trước mặt Hạ Sơ Lam: “Còn thỉnh hai vị khách quan chọn tên vở kịch.”
Trên khay đặt rất nhiều thẻ bài màu đỏ, mặt trên dùng sơn vàng viết tên vở kịch. Chọn vở kịch phải thêm vào một số tiền lớn, Hạ Sơ Lam ngẩn người, mới nói: “Chắc ngươi đưa nhầm rồi. Chúng ta không yêu cầu chọn tên vở kịch.”
“Không phải đưa nhầm, là khách quan bên kia xuất tiền thỉnh bên ngài chọn tên vở kịch.” Gã sai vặt đưa tay chỉ đối diện nhã tọa. Nơi đó mấy nam nhân ngồi, tuy rằng mặc trang phục người Hán, nhưng kiểu tóc hoàn toàn bất đồng với người Hán, vóc người cũng thập phần cường tráng. Là người Kim! Hạ Sơ Lam lắp bắp kinh hãi, nhìn thấy nam nhân cầm đầu đối bên này gật đầu thăm hỏi. Bên miệng một vòng râu dài, hai mắt như hổ, thập phần uy nghiêm. Thoạt nhìn khí thế bất phàm, không giống như người thường.
Nàng vội vàng cúi đầu, không biết vì sao trêu chọc làm mấy người Kim này chú ý, tùy tiện lấy một thẻ bài, để gã sai vặt cầm đi.
“Tĩnh Nguyệt, mấy bàn kia là người Kim. Lát nữa bắt đầu biểu diễn, chúng ta liền tìm cơ hội rời khỏi.” Hạ Sơ Lam nhỏ giọng nhắc nhở.
Hạ Tĩnh Nguyệt cũng không dám nhìn mấy bàn người Kim kia, dùng sức gật đầu. Nàng nhát gan, không trấn định bằng Hạ Sơ Lam, tay cầm đậu phộng không khỏi run lên một chút.
Bên kia mấy nam nhân thấy Hạ Sơ Lam bên này lật thẻ bài, dùng tiếng Nữ Chân nói: “Vương gia, người kia mặc nam trang xem ra cũng là một cô nương, so với người bên cạnh càng đẹp mắt hơn. Làn da giống như sữa dê, không biết nếm thử là tư vị gì.”
“Nữ nhân Giang Nam so với nữ nhân Trung Nguyên càng nhu mỹ hơn. Những phi tần cùng công chúa bắt được ở thượng kinh đều đã chơi chán, vừa vặn cướp mấy cái mới mẻ mang về. Hai cái này thoạt nhìn rất tốt.”
Nam nhân cầm đầu thấp giọng trách mắng: “Đây là đô thành Đại Tống, các ngươi đã quên mục đích đến đây chuyến này? Đều thu liễm chút cho ta.”
Những người đó không nói nữa, có mấy ánh mắt vẫn không ngừng ngắm Hạ Sơ Lam bên này.
Sau khi lật qua thẻ bài, vở kịch lập tức bắt đầu diễn. Phía dưới màn sân khấu trên đài cao, một lão giả đi lên trước, nói một đoạn lời dạo đầu. Bên trong câu lan vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó biểu diễn chính thức bắt đầu. Hạ Sơ Lam không lòng dạ nào thưởng thức, đối Hạ Tĩnh Nguyệt gật đầu, đoàn người đứng dậy xuống dưới lầu, bước nhanh đi ra ngoài câu lan.
Bọn họ nhất thời cũng không còn tâm trạng dạo chơi, chỉ nghĩ phải nhanh một chút về nhà. Nhưng ai biết người còn chưa đi quá xa, đã bị hai người Kim cường tráng đuổi theo.
Lục Bình giơ tay ngăn ba vị cô nương ở phía sau, cảnh giác hỏi: “Chúng ta không quen biết các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Hai người kia dùng Hán ngữ sứt sẹo nói: “Chúng ta muốn thỉnh hai vị cô nương này bồi uống hai ly rượu.” Ánh mắt bọn họ tham lam, không kiêng nể gì chuyển chuyển trên người Hạ Sơ Lam các nàng. Tuy rằng đại nhân cảnh cáo bọn họ đừng gây chuyện kinh động, bọn họ vẫn không muốn buông tha cho một cô nương đẹp như vậy.
“Muốn tìm người bồi rượu đi kỹ viện tìm kỹ nữ.” Tư An không chút khách khí nói, “Chúng ta là nữ tử đàng hoàng, không bồi rượu!”
Người Kim đi về phía trước vài bước, trực tiếp duỗi tay đoạt người, Hạ Sơ Lam nhìn Tư An một cái, Tư An bỗng nhiên mở miệng thét chói tai: “Cứu mạng a! Mau cứu mạng a!”
Trong Ngói tử vốn dĩ có rất nhiều bá tánh Lâm An, nghe được tiếng kêu của nàng, ào ào nhìn qua bên này. Khi nhìn thấy hai nam nhân ăn mặc kỳ quái chặn ba tiểu cô nương, lập tức có mấy nam tử đi tới dò hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?”
“Hai người Kim này muốn khinh bạc chúng ta!” Tư An chỉ vào hai người Kim kia, lớn tiếng nói.
Trước mắt Tống Kim giao chiến, người Tống đối người Kim vốn tràn đầy mâu thuẫn. Nhìn thấy đám mọi rợ phương bắc lại dám ở đô thành đánh chủ ý lên nữ tử người Tống, mấy đại nam nhân lòng đầy căm phẫn lập tức vây quanh: “Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là kinh thành, có thể làm bậy?”
Hai người Kim kia ỷ vào mình người cao ngựa lớn, đẩy mấy cái nam tử: “Đừng xen vào việc người khác.” Lần này dẫn đến công phẫn, một đám nam nhân thành niên lập tức vây quanh, theo chân bọn họ động thủ.
Hạ Sơ Lam nhân lúc loạn kéo Hạ Tĩnh Nguyệt đi, còn bảo Lục Bình đi báo quan.
……
Cố Hành Giản ngồi trên ban công Cố gia ngắm trăng, cùng Cố Cư Kính câu được câu không nói chuyện. Hắn vốn tưởng rằng sau này sẽ không lui tới Cố gia, không nghĩ đến hôm nay Cố Cư Kính mang hắn về nhà.
Lúc này, Cố lão phu nhân bưng một chén mì trường thọ lại đây, đặt trước mặt hắn.
Tần La ở bên cạnh cười nói: “Ngũ thúc, đây là nương tự tay làm.”
Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân ôn nhu nói: “Đã lâu chưa từng xuống bếp, ngượng tay chút. Con nếm thử xem, hợp khẩu vị hay không?”
Cố Hành Giản không nói chuyện, cầm lấy chiếc đũa, nhìn sợi mì vừa nhỏ vừa dài, bên trong chỉ thêm rau xanh và nấm, chiếu cố đến thói quen của hắn, không có thức ăn mặn. Hắn nếm thử một miếng, sợi mì quá dài, vừa muốn cắn đứt, Cố lão phu nhân ở bên cạnh nói: “Đừng cắn đứt. Phải ăn hết tất cả, mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
Hắn nghiêm túc ăn sạch sẽ bát mì, cảm thấy chưa từng được ăn một bát mì chay nào ngon như vậy. Cố Cư Kính vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Đệ đệ, tuổi mới vui khoẻ.”
“Sống lâu trăm tuổi, tuổi tuổi bình an.” Cố lão phu nhân nhìn hắn ăn hết bát mì ngay cả nước cũng không chừa lại, trong lòng cao hứng.
Cố Hành Giản gật đầu, lời nói đến bên miệng, lại trúc trắc khó mở miệng. Lâu lắm lâu lắm rồi chưa kêu một tiếng nương.
Rất nhiều năm chưa từng như bây giờ, người một nhà tâm bình khí hòa ngồi cùng nhau ngắm trăng. Trăng tròn cao chiếu, bầu không khí thực tốt, ai cũng không đành lòng phá hư.
Sùng Minh chạy chậm lại đây, ghé vào bên tai Cố Hành Giản nhỏ giọng nói: “Tướng gia, không tốt, hầu triều môn ngói tử đã xảy ra chuyện.”
Hầu triều môn ngói tử? Nơi đó cách nhà Hạ Bách Thanh rất gần. Cố Hành Giản đứng lên, đi qua bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vài người Kim đi nơi đó xem tạp kịch Phan gia ban, kết quả đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, bị bá tánh vây đánh. Trong đó hai người bị đánh thành trọng thương, hiện tại người Kim muốn phủ Lâm An giao toàn bộ bá tánh tham gia đánh nhau cho bọn họ xử trí, nếu không sẽ không bỏ qua.”
Cố Hành Giản nhíu mày hỏi: “Đối phương là địa vị gì?”
Sùng Minh sờ trán: “Là đoàn người Hoàn Nhan Xương đến đây nghị hòa.”
Hoàn Nhan Xương là đồng tông với hoàng đế Kim Quốc, cấp bậc cao hơn Ô Lâm nhiều. Hắn được phong làm Lỗ Quốc vương, bởi vì nhìn thấy sau khi người Tống nam độ, cục diện chính trị ngày càng ổn định, dân tâm ngoan cường kháng Kim, mà trở thành số ít người Kim trong phái chủ hòa.
Lần trước hắn gởi thư cầu cứu Cố Hành Giản, Cố Hành Giản đáp ứng hỗ trợ, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi hắn trở lại vị trí cũ, nghĩ cách giết chết Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật không chết, biên cảnh vĩnh viễn không có ngày lành. Hắn viết phong mật thư cấp hoàng đế Kim Quốc, muốn hắn thận trọng suy xét quan hệ hai nước, nếu muốn nghị hòa, Đại Tống bên này chỉ muốn thương thảo với Hoàn Nhan Xương.
Đại khái Kim Quốc hoàng đế nhìn thấy chiến cuộc tiền tuyến đối với Kim Quốc bất lợi, cho nên lại bắt đầu dùng Hoàn Nhan Xương. Chỉ là Cố Hành Giản không ngờ, đoàn người Hoàn Nhan Xương thế nhưng bí mật tiến vào đô thành, không báo trước cho hắn.
Hắn đi trở về sân viện, nói với Cố lão phu nhân và Cố Cư Kính: “Ta có chút việc gấp, đi trước.”
Cố Cư Kính đứng dậy nói: “Huynh đưa đệ đi.”
Cố Hành Giản xoay người rời đi, bỗng nhiên dừng lại, lại quay đầu lại nói với Cố lão phu nhân: “Mì ăn rất ngon, cảm ơn ngài.”
Lão phu nhân sững sờ một chút, nhìn bóng lưng hắn rời đi, dùng khăn ấn ấn khóe mắt.
Tần La vỗ bả vai bà trấn an nói: “Nương, đang êm đẹp mà, ngài đây là làm sao vậy?”
“Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn nói cảm ơn ta.” Lão phu nhân nức nở nói.
Danh sách chương