Editor: Masha
Cố Hành Giản hơi sửng sốt, cúi người xuống muốn rút tay áo ra, Hạ Sơ Lam lại níu lấy tay áo hắn, lại dịch một chút về phía hắn.
Nàng còn đang trong giấc mộng, chỉ vô thức làm như vậy. Nhưng chỉ một động tác thân cận đơn giản như vậy, làm tâm Cố Hành Giản một mảnh mềm mại.
Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhìn nàng. Dường như chưa bao giờ cẩn thận mà quan sát nàng như vậy. Gương mặt nàng tuyệt đẹp, sắc da trong trắng lộ hồng, trên mặt có lông tơ nhỏ mịn, làn mi đen nhánh thon dài trên mí mắt, vô luận là sườn mặt hay đường cong nơi cổ đều mười phần tươi đẹp.
Hắn nâng tay khác lên nhẹ nhàng xoa đầu nàng. Lúc nàng ngủ, không giống như khi tỉnh sống động nhiệt huyết, hoàn toàn không phòng bị dáng vẻ mềm mại, đánh thẳng vào trái tim người khác. Người này sắp trở thành thê tử hắn, chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng một góc băng giá hình như được ánh nắng chiếu lên, chậm rãi ấm áp.
“Tướng gia……” Nàng lẩm bẩm hô một tiếng.
Mơ thấy hắn? Ánh mắt hắn dừng ở cánh môi mềm mại hơi mở ra, tâm niệm vừa động, cúi đầu hôn lên. Như hôn một đóa hoa, có nước hoa ngọt mát, mang theo hương thơm ngào ngạt. Vốn chỉ nghĩ lướt qua rồi ngừng, lại bị hút vào thật sâu trong đó, không thể tự kềm chế.
Hạ Sơ Lam cảm thấy một loại hơi thở ấm áp bao quanh, ý thức thanh tỉnh một chút. Chỉ cảm thấy môi như bị vật gì đó mút lấy, ấm áp mà mềm mại. Nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt, hoảng sợ.
Hắn nhắm mắt lại, hôn thật sự chuyên chú, không hề phát hiện nàng đã tỉnh.
Bọn họ đã trao đổi định thiếp, đã xem như phu thê chưa thành hôn, nàng cũng muốn nỗ lực thích ứng thân mật với hắn. Chỉ là đột nhiên tỉnh lại, trong đầu còn một mảnh mênh mang, bị hắn hôn đến hít thở không thông, vô lực vặn vẹo một chút.
Cố Hành Giản phát giác nàng tỉnh, vội vàng hơi thối lui, vành tai có chút hồng. Phảng phất như làm chuyện xấu bị bắt lại tại chỗ.
Hai người lẳng lặng đối mặt một lát, đều không nói gì. Hạ Sơ Lam cúi đầu rũ xuống tầm mắt, gò má nóng lên. Lúc nàng ngủ hắn trộm thân nàng, còn hôn nàng đến tỉnh. Nàng chỉ là một nữ hài, cũng sẽ ngượng ngùng luống cuống, huống chi đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.
“Là ta đánh thức nàng?” Cố Hành Giản chỉ lung túng trong một cái chớp mắt, thực nhanh liền khôi phục trấn định. Hắn giỏi về khống chế cục diện, huống chi đây là hắn hôn vị hôn thê, sớm muộn gì sẽ càng thêm thân mật.
Lần đầu hắn hôn môi một vị cô nương, hiển nhiên trúc trắc, nhưng loại sung sướng và thỏa mãn này, xưa nay chưa từng có. Khó trách Lục Ngạn Viễn không chịu buông tay, chỉ cần ôm nàng vào trong lòng, chỉ sợ không có nam nhân nào nguyện ý buông tay.
“Không có. Ta đã ngủ một lúc, vốn dĩ phải tỉnh. Ngài trở về khi nào?” Hạ Sơ Lam ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng còn nắm tay áo hắn, giống như bị phỏng, nhanh chóng buông tay.
“Ta vừa trở về.” Cố Hành Giản cười cười, đưa tay sờ đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: “Ta còn có chút việc phải xử lý. Đây là phòng của ta, nếu nàng muốn ngủ có thể ngủ tiếp một lát, không muốn ngủ có thể đi dạo trong viện.”
“Hảo. Ngài đi mau đi.” Hạ Sơ Lam đáp, cúi đầu nhìn chăn. Phòng chàng? Giường của chàng? Khó trách có mùi đàn hương nồng nàn như vậy.
Cố Hành Giản nhìn dáng vẻ nàng thực ngoan, tâm tình rất tốt. Tuy rằng còn muốn trò chuyện với nàng, nhưng không thể để chúng quan viên chờ quá lâu, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Chúng quan viên đợi lâu mà Cố Hành Giản chưa đến, sôi nổi nghị luận Tể tướng ôm tiểu lang quân kia đi làm gì, còn sinh ra không ít suy nghĩ kiều diễm. Gần đây đô thành hảo nam phong, rất nhiều tiểu quan xinh đẹp giả dạng làm nữ tướng, thập phần nổi tiếng. Chẳng qua luật pháp cấm, cho nên rất nhiều quan viên không có can đảm công nhiên chơi đùa, trộm ở trong phủ dưỡng một hai người cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Vì vậy các quan viên bỗng nhiên có loại cảm giác bắt được nhược điểm của Tể tướng. Khó trách tướng gia mấy năm nay bên người không có một nữ tử nào, hóa ra sở thích như vậy? Thẳng đến khi Cố Hành Giản trở lại, tiếng nghị luận mới tiêu thất, nhưng ai cũng nhìn ra, tâm tình Tể tướng hoàn toàn bất đồng với lúc vừa mới trở về.
Cố Hành Giản ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Tiếp tục nói việc thuế trà. Thẩm kế viện đã tính ngạch trà thuế mấy năm nay, nếu như không ngoài ý muốn, mấy ngày nữa có thể giao cho Hộ Bộ duyệt lại. Ý của ta là quan phủ không tranh lợi cùng dân, thuế nặng gây bất lợi cho việc mở rộng quy mô của trà thương, mà người buôn bán trà gia tăng cũng có thể bổ sung cho việc giảm thuế. Đương nhiên các vị có cao kiến gì cũng có thể nói thoả thích.”
Chúng quan viên Hộ Bộ thấy khi hắn tiến cung sắc mặt không tốt, vốn tinh thầnd ĩ căng thẳng, nơm nớp lo sợ, sợ mình nói sai cái gì. Nhưng tướng gia bỗng nhiên từ mây đen giăng đầy chuyển sang cảnh xuân tươi đẹp, nội dung thương thảo cũng tiến hành thập phần thuận lợi.
Chỉ trong chốc lát, chúng quan viên Hộ Bộ liền dẹp đường hồi phủ.
Cố Hành Giản uống ngụm trà, nhuận họng đỡ khát, đang muốn đứng dậy đi phòng cách vách xem Hạ Sơ Lam, bỗng nhiên Sùng Minh mang theo một người tiến vào. Người nọ tiến nhanh vài bước, cúi người thật sâu bái: “Lão sư, đã lâu không gặp, thân thể ngài tốt không?”
Người đến là Phượng Tử Minh, đích xác Cố Hành Giản đã rất nhiều năm không gặp. Lúc trước ở Thái Học thiếu niên khí phách hăng hái, đã bị mài thành một thanh niên hoàn toàn không còn góc cạnh nào. Mấy năm nay quang cảnh Phượng gia thế nào, Cố Hành Giản thập phần rõ ràng, bao gồm Phượng Tử Minh hao hết tâm tư giao thiệp chu toàn như thế nào với thế lực khắp nơi, ra sức trèo lên trên.
Lại nói tiếp, Tử Minh xem như đệ tử đắc ý nhất của hắn, so với các Thái Học sinh cùng thời, không có ai leo nhanh như hắn.
May mắn Phượng Tử Minh một lòng muốn kết thân cùng Tiêu gia, nếu không hiện giờ trao đổi định thiếp với Hạ Sơ Lam chỉ sợ cũng là hắn.
“Sĩ Khanh tới. Ngồi đi.” Cố Hành Giản đưa tay nói.
Phượng Tử Minh không dám, nói gấp: “Học sinh thật sự không biết Hạ cô nương và lão sư…… Còn thỉnh lão sư không trách tội học sinh.” Tưởng tượng đến hắn vài lần động tâm tư muốn cưới Hạ Sơ Lam, liền nghĩ mà sợ vô cùng. Kia chính là người của Cố Hành Giản! Hắn nếu như động, hậu quả không dám tưởng tượng.
“Người không biết không có tội. Khi đó chúng ta cũng chưa đến mức bàn chuyện cưới hỏi.” Cố Hành Giản nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Ngồi xuống uống trà đi. Bắc Uyển trà, ngươi hẳn là thích.”
Phượng Tử Minh lúc này mới dám ngồi xuống, cung kính tiếp nhận chén trà. Hắn ôn chuyện cùng Cố Hành Giản, sau đó nói: “Học sinh lần này tiến đô thành ngoài việc đi bái vọng lão sư, cũng phải đi Tiêu gia một chuyến. Học sinh có một yêu cầu quá đáng, không biết lão sư có thể đáp ứng không?”
“Ngươi muốn ta vì ngươi làm mai?” Cố Hành Giản lập tức đoán được.
Phượng Tử Minh lại trịnh trọng bái: “ Dạ đúng. Tiêu gia cao môn đại hộ, vốn chính là hoàng tộc. Phượng gia tuy rằng danh nghĩa là danh môn vọng tộc Thục Trung, nhưng chênh lệch khá xa. Huống chi Tiêu Dục hiện tại phụ trách quản lý Hoàng Thành tư, danh tiếng mạnh mẽ nổi bật, học sinh thực sự sợ hắn làm khó dễ……”
Cố Hành Giản uống ngụm trà, không nói gì. Người hướng chỗ cao mà đi cũng không sai. Chính mình lúc trước ở quan trường, cũng phải dựa dẫm nhân tâm, đối với các quan lớn giả ý phụng nghênh, không ngừng đạt được cơ hội đề bạt, cuối cùng mới có thể đi đến bên cạnh hoàng đế. Hắn biết hoàng đế yêu thích thư pháp tranh chữ, liền thu mua Đổng Xương, khắc khổ nghiên cứu, thường xuyên đạt được cơ hội lộ mặt trước hoàng đế.
Kỳ thật lại nói tiếp, hắn đích xác không có cỗ hạo nhiên chính khí trên người phụ tử Anh quốc công, chẳng trách bọn họ nói hắn là nịnh thần.
Phượng Tử Minh thấy Cố Hành Giản do dự, tiếp tục nói: “Nếu hôn sự của học sinh cùng Thanh Nguyên huyện chủ có thể thành, tương lai nhất định báo đáp đại ân của lão sư.”
Cố Hành Giản nhìn thẳng mắt Phượng Tử Minh, lớn lên bộ dáng phong lưu phóng khoáng, mặt ngoài thoạt nhìn cà lơ phất phơ, kỳ thật thực hiểu bản thân muốn cái gì. Ngày sau, có lẽ cần hắn hỗ trợ. Thế lực trên triều đình vốn chính là bên này giảm bên kia tăng, mà vô luận phái nào chiếm thế thượng phong, Tiêu gia đều là lực lượng mà thế lực khắp nơi muốn tranh đoạt nhất.
Rốt cuộc đan thư thiết khoán và hoàng thành tư là hai dụ hoặc thật sự quá lớn.
“Ta đáp ứng ngươi.” Cố Hành Giản gật đầu nói.
Phượng Tử Minh đại hỉ, vui vẻ đứng dậy hành lễ: “Như thế liền kính nhờ lão sư.”
Cố Hành Giản còn nói thêm: “Ngươi có rảnh đi Trương phủ nhìn xem ân sư ngươi, tiểu nữ nhi của hắn mới vừa chết non không lâu, đang vô cùng bi thống.”
Nghiêm khắc mà tính, Cố Hành Giản chỉ từng dạy Phượng Tử Minh, vẫn luôn dẫn dắt hắn chính là Trương Vịnh. Cố Hành Giản biết Phượng Tử Minh ngại Trương Vịnh phân lượng không đủ nặng, cho nên tới tướng phủ trước, vẫn nhắc nhở hắn một câu. Hắn không phải không tán đồng cách làm của Tử Minh, chỉ là người có đôi khi không thể vong ân.
Phượng Tử Minh sửng sốt một chút, lập tức nói: “Học sinh liền đến thăm, trước cáo từ.”
Cố Hành Giản gật đầu, Phượng Tử Minh liền cáo lui.
Cố Hành Giản rốt cuộc có thể đi xem Hạ Sơ Lam, nàng lại không ở trong phòng. Chăn gấp chỉnh tề, chỉ có gối đầu lưu lại mùi hương của nàng.
……
Hạ Sơ Lam không ngây ngốc lâu ở trong phòng, quấn khăn vấn đầu xong liền đến trong viện đi một chút. Tướng phủ tuy rằng rất lớn, nhưng con đường thẳng tắp, lối rẽ rất ít. Nam bá chăm sóc hoa trong sân, đang cẩn thận tưới nước. Nàng đi đến bên cạnh Nam bá hỏi: “Nam bá, cần ta hỗ trợ không?”
Nam bá vội vàng khoát tay: “Làm sao dám làm phiền cô nương? Những việc này ta quen làm, không việc gì.”
Hạ Sơ Lam ở bên cạnh nhìn ông: “Ngài từ khi nào bắt đầu chiếu cố tướng gia?”
“Từ khi tướng gia về Cố gia liền đi theo. Ta không có con cái, tướng gia nói về sau giúp ta dưỡng lão tống chung, ta vẫn luôn ngốc tại nơi này.” Nam bá tự nhiên nói, “Ai, vốn cho rằng tướng gia cả đời này sẽ không thành thân, may mắn gặp được cô nương. Sau này trong phủ đã có thể náo nhiệt, cô nương lại cấp tướng gia sinh mấy nhi tử nhi nữ, chạy đầy trong viện, thật tốt……”
Hạ Sơ Lam nghe xong mặt ửng đỏ. Nam bá ý thức được chính mình nói nhiều: “Nhìn ta nói chuyện này, tuổi lớn lải nhải, cô nương đừng trách móc.”
Hạ Sơ Lam lắc đầu, hỏi thăm Nam bá vài loại hoa nàng không biết tên. Nàng không nghiên cứu nhiều về hoa, chỉ nhận biết vài loại, rất nhiều hoa đều không biết tên. Nàng nhìn thấy bên đường có cây hoa thấp, tư thái tuyệt đẹp, đóa hoa hồng nhạt giống như nhả tơ, liền hỏi: “Nam bá, hoa này thật xinh đẹp, tên gọi là gì?”
Nam bá còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm ở sau bọn họ nói: “Đây là hoa hợp hoan.”
Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hành Giản chậm rãi đi đến, tư thái nhanh nhẹn.
Nam bá hành lễ, cười tủm tỉm mang thùng nước đi.
Hợp hoan…… Sao nàng lại vừa vặn hỏi tên loại hoa này? Hơn nữa vì sao tướng phủ phải trồng loại hoa này …… Thời điểm nàng miên man suy nghĩ, Cố Hành Giản đi đến bên người nàng, nâng tay lên, hái một đóa hoa xuống, nói: “Theo 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》 ghi lại: Hợp hoan, an ngũ tạng và tâm chí, giúp người sung sướng vô ưu.”
Hóa ra là thuốc để dùng, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.
Cố Hành Giản nhìn sắc mặt nàng thay đổi vài lần, cảm thấy rất thú vị, còn nói thêm: “Hợp hoan còn có ý phu thê ân ái.” Sau đó thuận tay cắm hoa trên tóc nàng.
Hạ Sơ Lam đưa tay sờ đóa hoa, ánh mắt lấp lánh. Người này thường trêu chọc đến mức nàng không biết làm sao, giống người tung hoành tình trường lão luyện, chỗ nào giống không gần nữ sắc? Nàng thu hồi điểm co quắp này, ngửa đầu nhìn hắn: “Chuyện Tứ nương tử, ta đều đã biết. Kỳ thật ngài không cần vì ta huyên náo làm quan hệ trong nhà cứng rắn như vậy.”
Cố Hành Giản nhìn nàng: “Không hoàn toàn là vì nàng. Mấy năm nay nàng ta hành sự, có rất nhiều sai lầm. Ta nếu cứ dung túng, tương lai khó bảo toàn không gặp phải tai họa lớn hơn. Hoàng Thượng vẫn luôn ức chế ngoại thích, cũng là đạo lý này.”
Cố Tứ nương tử tính là ngoại thích gì, rõ ràng là thân tỷ tỷ…… Chân chính ngoại thích là nhà mẹ đẻ nàng. Nàng biết chuyện Hạ Tĩnh Nguyệt, Hoàng Hậu ra mặt, duyên cớ cũng vì hắn.
Nàng thích hắn, gả cho hắn, lại chưa từng nghĩ từ trên người hắn đạt được cái gì.
“Chuyện Tĩnh Nguyệt cũng là ngài hỗ trợ? Kỳ thật nếu Ngô gia không muốn…… Không cần phiền toái như vậy.”
Cố Hành Giản biết suy nghĩ của nàng. Nàng không thích mở miệng cầu người, không có thói quen ỷ lại người. Hắn đem nàng thu dưới cánh chim, không muốn nàng phải một mình đảm đương mọi chuyện về sau. Tỷ như chuyện lương giới lần trước, chuyện Hàn gia lần này cùng với hôn sự tỷ muội trong nhà.
Cố nhiên nàng có thể xử lý rất khá mọi chuyện, nhưng là những việc này vốn không nên đè trên đôi vai nhỏ yếu của nàng. Hắn sẽ đau lòng.
Cố Hành Giản chậm rãi nói: “Trong nhà Ngô Quân không phải nhà cao cửa rộng gì, huống chi tam thúc cũng là quan viên, cũng tính môn đăng hộ đối. Ta điều tra phẩm hạnh mọi người Ngô gia, không có bất lương, mẫu thân hắn cũng là người khoan dung. Ngũ muội gả qua, ngày sau sẽ không chịu ủy khuất. Đến nỗi Hoàng Hậu nương nương ra mặt, cũng là cảm thấy việc hôn nhân này tốt, cũng không phải tất cả đều vì ta.”
Người này đã theo nàng xưng hô mọi người trong nhà, rõ ràng có ý tứ bảo nàng đừng làm như người xa lạ.
Hạ Sơ Lam lại hỏi: “Lão phu nhân vẫn không đồng ý hôn sự của chúng ta?”
Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Những việc này ta đều có biện pháp, nàng không cần nhọc lòng.” Một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Hạ Sơ Lam không biết biện pháp của hắn là gì, bất quá từ cách hắn trực tiếp đưa Cố Tứ nương tử đến thôn trang mà nói, chỉ sợ cũng không phải biện pháp tốt gì. Nàng biết Cố lão phu nhân không thích xuất thân của nàng, còn có những chuyện trước kia. Nàng vốn cũng có thể không quan tâm Cố lão phu nhân, nhưng đến cùng là thân mẫu Cố Hành Giản, hai mẹ con cứng rắn như vậy cũng không phải biện pháp.
Nháo lớn, ngôn quan khẳng định sẽ tham tấu hắn bất hiếu. Hắn tuy rằng là Tể tướng, quyền khuynh triều dã, nhưng quan thanh (thanh danh quan lại) cũng vô cùng quan trọng. Nàng không muốn hắn vì mình mà mất đi người nhà.
Tư An và nữ đầu bếp làm mấy bát mì bưng đến cho bọn họ ăn. Hạ Sơ Lam nhìn trong bát Cố Hành Giản có thịt, còn âm thầm lắp bắp kinh hãi. Người này không phải vẫn thường ăn chay sao? Sau lại nghe Tư An nói, một đoạn thời gian gần đây, Cố Hành Giản đều ăn thịt. Khó trách thoạt nhìn mập hơn một ít. Chỉ là so với người thường, vẫn là gầy.
Ăn xong, Hạ Sơ Lam liền mang theo Tư An cáo từ. Nàng muốn đi Cố gia một chuyến, chỉ là không nói cho Cố Hành Giản.
Mười lăm tháng tám trước và sau mấy ngày này, là thời tiết nước dâng tốt nhất, ngày mười tám tháng tám đạt cao triều nhất. Sông Tiền Đường nước dâng, thiên hạ kỳ quan. Từ khi Hán Ngụy, quan sát nước dâng lên đã thành nghi thức, gần đây còn quá mức, còn có nghi thức kiểm duyệt thuỷ binh và người biểu diễn trong nước.
Chẳng qua người trong thành đều ra, trên đường ngựa xe ồn ào, tiến lên khó khăn. Đặc biệt là con đường thông triều đình này, đã kẹt cứng nửa ngày.
Hạ Sơ Lam ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được có người đến xua đuổi xe ngựa, làm chủ xe đều ngừng ở bên cạnh. Con đường vốn là hỗn loạn, tự nhiên có người quan to hiển quý không muốn phối hợp, người đánh xe kia liền quát lên: “Thế tử Anh Quốc Công hồi đô thành, xe ngựa phải đi qua đây, ngươi dám không cho!”
Lục Ngạn Viễn hiện giờ ở đô thành chính là nhân vật anh hùng vang dội. Hắn cùng Lục Thế Trạch không chỉ đánh cho quân Kim liên tiếp bại lui, còn suất quân thâm nhập phía sau địch, chỉ dùng mấy chục người đã cứu đại tướng bị người Kim bắt làm tù binh trở về.
Những người đó cũng không dám có câu oán hận, đánh xe lui qua bên cạnh.
Hạ Sơ Lam có nghe nói chuyện của Lục Ngạn Viễn ở tiền tuyến, bất quá người nọ không còn quan hệ gì với nàng.
Nàng nhẹ nhàng vén rèm lên, nhìn thấy bên ngoài một đội binh lính nện bước chỉnh tề đi phía trước, phía sau một nam nhân cao lớn cưỡi ngựa đi theo, tiếp theo là một chiếc ngọc lộ quy cách rất cao, hình như chỉ hoàng đế đi ra ngoài mới có thể dùng.
Hai bên con đường bá tánh đều vung tay hoan hô, tựa hồ ăn mừng anh hùng chiến thắng trở về.
Ngồi trong ngọc lộ Lục Ngạn Viễn không nghĩ đến Hoàng Thượng thế nhưng sẽ phái ngọc lộ nghi loan đến đón hắn, bày tỏ ân sủng, một loại tự hào cảm khái đột nhiên sinh ra. Cửu tử nhất sinh, vì tổ quốc chiến đấu hăng hái, vốn trước nay không quá yêu quý tánh mạng. Giờ khắc này, nghe được tiếng hoan hô của bá tánh hai bên, bỗng nhiên cảm thấy được hết thảy đều đáng giá.
Hắn nhìn ra bên ngoài thấy trên đường có gã sai vặt ngồi trên xe ngựa thực quen mắt, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Đúng lúc này, Lý Bỉnh Thành kéo ngựa lên đi đến bên cạnh ngọc lộ, nói với Lục Ngạn Viễn: “Lát nữa điện soái gặp Hoàng Thượng, cần phải hảo hảo xin thưởng. Mệnh huynh đệ này do ngươi nhặt về, nếu có cần hỗ trợ gì, cứ việc nói thẳng.”
“Lý huynh khách khí.” Lục Ngạn Viễn trả lời. Hắn bận suy tư lát nữa mở miệng nói với hoàng đế như thế nào, cũng không quản bên ngoài nữa.
Chờ đến ngoài cửa chính, Đổng Xương đã chờ ởi đó, trên mặt ý cười nhẹ nhàng: “Điện soái xem như bình an trở về. Quan gia đã nhiều ngày vô cùng quan tâm ngài. Trên người ngài có thương tích, lên bộ liễn này vào đi thôi.”
Lục Ngạn Viễn vội vàng khước từ: “Chuyện này không được.”
“Ý của Quan gia, điện soái cũng đừng từ chối.” Đổng xương tự mình đỡ Lục Ngạn Viễn lên bộ liễn, Lục Ngạn Viễn cũng chỉ có thể câu nệ ngồi xuống. Nội thị nâng bộ liễn đến bên ngoài Thùy Củng Điện, Đổng Xương lại muốn tiến lên đỡ, Lục Ngạn Viễn nói: “Không dám làm phiền, vẫn nên để Lý huynh đỡ ta đi.”
Đổng Xương cười cười, cũng không kiên trì, thối lui một chút.
Cao Tông đã ngồi trên giường ngự trong điện chờ, thấy Lục Ngạn Viễn vịn Lý Bỉnh Thành chậm rãi đi vào, biết hắn bị thương thực nặng, vội vàng nói: “Hai vị ái khanh không cần đa lễ, người tới, dọn một ghế con cấp Lục ái khanh ngồi.”
Lục Ngạn Viễn bị thương rất nặng, đích xác đứng lâu không được. Cao Tông lại kêu Hàn Lâm y quan đến xem bệnh cho hắn, tự mình hỏi thương thế, bày tỏ long sủng. Lục Ngạn Viễn đơn giản nói những chuyện trải qua khi giao chiến cùng quân Kim lần này, phút cuối cùng, hắn nhìn hoàng đế nói: “Trên thực tế, thần có một yêu cầu quá đáng.”
Lý Bỉnh Thành biết Lục Ngạn Viễn đối hoàng đế có sở cầu, chỉ là dọc theo đường đi buồn buồn không nói, hắn còn tò mò rốt cuộc là chuyện gì. Trước mắt rốt cuộc cũng nói, tập trung tinh thần nghe.
“Lục ái khanh cứ nói đừng ngại.” Cao Tông quả nhiên thống khoái đáp ứng.
“Thần muốn hướng Hoàng Thượng thỉnh cầu một nữ tử.” Lục Ngạn Viễn chậm rãi nói.
Cao Tông nghe xong, ngược lại cười nói: “Ngươi đường đường là thế tử Anh Quốc Công, muốn dạng nữ nhân gì mà không được, sao còn hướng trẫm cầu? Nói một chút đi, là cô nương nhà ai?”
“Thần ái mộ nàng, nhưng do xuất thân của nàng, gia phụ gia mẫu không dung vào phủ. Nhưng lần này thần từ tiền tuyến trở về, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, mới ý thức được không thể không cùng nàng ở bên nhau, còn thỉnh Hoàng Thượng thành toàn. Nàng là cô nương Hạ gia nhà giàu số một Thiệu Hưng ……”
Lục Ngạn Viễn còn chưa nói xong, Cao Tông đã cảm thấy quen tai, sau đó phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn hắn. Như thế nào lại là Hạ gia Thiệu Hưng? Nữ tử kia thế nhưng có thể làm hai đại thần của hắn trước sau tới cầu nàng.
“Hoàng Thượng?” Lục Ngạn Viễn không xác định kêu một tiếng, tiếp tục nói, “Nàng tuy xuất thân thương hộ, lại thâm minh đại nghĩa. Lần này Bắc chinh, trong giới thương nhân Thiệu Hưng nàng dẫn đầu quyên tiền.”
Cao Tông thở dài: “Trẫm biết, nhưng ái khanh đã cầu chậm. Nàng kia, trẫm đã hứa cấp Cố ái khanh làm thê tử. Lúc này tiểu hoàng môn truyền chỉ hẳn đã đi Cố gia tuyên xong thánh chỉ.”
Lục Ngạn Viễn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cỗ tanh ngọt dồn trong ngực, cả người ngã quỵ về phía sau, tức khắc bất tỉnh nhân sự.
***
Tiểu hoàng môn đi Cố gia tuyên chỉ. Nguyên bản quan gia tứ hôn, chính là thiên đại hỉ sự. Nhưng lúc hắn tuyên chỉ, dư quang nhìn qua khuôn mặt âm trầm của Cố lão phu nhân, càng ngày càng khó coi.
Hắn đọc xong thánh chỉ, Cố lão phu nhân cũng không tạ ơn, chỉ quỳ gối ở nơi đó bất động. Vẫn là Cố Cư Kính tiếp nhận thánh chỉ, thỉnh tiểu hoàng môn đi uống trà.
“Hảo, thật là hảo a.” Cố lão phu nhân cười lạnh nói.
Cố Cư Kính giải thích: “Nương, a đệ hắn không phải……”
“Vì cưới cô nương kia, thế nhưng thỉnh thánh chỉ tới áp ta?” Cố lão phu nhân vịn thị nữ đứng lên, phân phó: “Thu thập đồ vật cho ta, ngày mai ta liền đi thôn trang ở.”
“Nương, ngài làm gì vậy!” Mấy ngày này Cố Cư Kính vì trấn an lão phu nhân, cũng không dám lui tới cùng Cố Hành Giản. Rốt cuộc sự tình nháo lớn, đối với hai bên đều không có chỗ tốt.
Nhưng thánh chỉ vừa đến, Cố lão phu nhân cảm thấy Cố Hành Giản lấy hoàng đế áp bà, tự nhiên không có sắc mặt tốt.
“Ta sống đến tuổi này, chưa có gì chưa nhìn thấy. Hắn là đại quan, muốn cưới ai liền cưới đi, ta nhắm mắt làm ngơ. Các ngươi coi như ta đã chết đi.” Cố lão phu nhân giãy tay cuả Cố Cư Kính đang kéo bà, vịn thị nữ trở về, thật sự gọi người bắt đầu thu thập đồ vật.
Cố lão phu nhân khoẻ mạnh, nếu đến lúc đó thê tử vào cửa, trên hỉ đường không có Cố lão phu nhân, Cố Hành Giản không tránh khỏi lại phải bị ngôn quan tham tấu một quyển. Cố Cư Kính và Tần La tận tình khuyên bảo, Cố lão phu nhân lại cái gì cũng nghe không vào, nằng nặc muốn đi thôn trang ở.
Cố Cư Kính thấy khuyên không được, đơn giản quỳ gối trước mặt lão phu nhân: “Nương nếu phải đi, để cho người khác chọc cột sống nhi tử mắng bất hiếu, nhi tử liền quỳ chết ở chỗ này thôi. Đệ đệ là gương tốt cho đủ loại quan lại, nương làm như vậy, có từng suy xét qua quan thanh của hắn?”
Tần La cũng quỳ xuống: “Nương, Ngũ thúc không phải là người như vậy, trong lòng hắn hiếu kính ngài. Chờ thêm hai ngày nữa là sinh nhật Ngũ thúc, chúng ta nói hắn về nhà cùng nhau trải qua. Người một nhà không có nút kết gì không giải được.”
“Hắn nếu có tâm, đã sớm trở lại. Nhưng mấy ngày nay, đối ta chẳng quan tâm.” Cố lão phu nhân lắc đầu thở dài, “Đời này ta cùng hắn không có tình cảm mẫu tử, nói vậy cũng không thành mẫu tử. Các ngươi cũng không cần khuyên, tâm ý ta đã quyết.”
“Nương!” Cố Cư Kính và Tần La cùng kêu lên, Cố lão phu nhân khoát tay: “Nhiều lời vô ích, đều trở về đi.”
Đúng lúc này thị nữ chạy vào bẩm báo: “Lão phu nhân, ngoài cửa một vị cô nương họ Hạ đến, cầu kiến ngài.”
Người trong phòng đều chấn động, Cố lão phu nhân nhăn mày lại: “Nàng ngược lại còn dám tới? Không gặp!” Sau đó nghĩ nghĩ, ngồi lên giường nói, “Để nàng vào đi.”
Bà thật ra muốn nhìn một chút, nàng ta muốn nói cái gì.
Cố Hành Giản hơi sửng sốt, cúi người xuống muốn rút tay áo ra, Hạ Sơ Lam lại níu lấy tay áo hắn, lại dịch một chút về phía hắn.
Nàng còn đang trong giấc mộng, chỉ vô thức làm như vậy. Nhưng chỉ một động tác thân cận đơn giản như vậy, làm tâm Cố Hành Giản một mảnh mềm mại.
Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhìn nàng. Dường như chưa bao giờ cẩn thận mà quan sát nàng như vậy. Gương mặt nàng tuyệt đẹp, sắc da trong trắng lộ hồng, trên mặt có lông tơ nhỏ mịn, làn mi đen nhánh thon dài trên mí mắt, vô luận là sườn mặt hay đường cong nơi cổ đều mười phần tươi đẹp.
Hắn nâng tay khác lên nhẹ nhàng xoa đầu nàng. Lúc nàng ngủ, không giống như khi tỉnh sống động nhiệt huyết, hoàn toàn không phòng bị dáng vẻ mềm mại, đánh thẳng vào trái tim người khác. Người này sắp trở thành thê tử hắn, chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng một góc băng giá hình như được ánh nắng chiếu lên, chậm rãi ấm áp.
“Tướng gia……” Nàng lẩm bẩm hô một tiếng.
Mơ thấy hắn? Ánh mắt hắn dừng ở cánh môi mềm mại hơi mở ra, tâm niệm vừa động, cúi đầu hôn lên. Như hôn một đóa hoa, có nước hoa ngọt mát, mang theo hương thơm ngào ngạt. Vốn chỉ nghĩ lướt qua rồi ngừng, lại bị hút vào thật sâu trong đó, không thể tự kềm chế.
Hạ Sơ Lam cảm thấy một loại hơi thở ấm áp bao quanh, ý thức thanh tỉnh một chút. Chỉ cảm thấy môi như bị vật gì đó mút lấy, ấm áp mà mềm mại. Nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt, hoảng sợ.
Hắn nhắm mắt lại, hôn thật sự chuyên chú, không hề phát hiện nàng đã tỉnh.
Bọn họ đã trao đổi định thiếp, đã xem như phu thê chưa thành hôn, nàng cũng muốn nỗ lực thích ứng thân mật với hắn. Chỉ là đột nhiên tỉnh lại, trong đầu còn một mảnh mênh mang, bị hắn hôn đến hít thở không thông, vô lực vặn vẹo một chút.
Cố Hành Giản phát giác nàng tỉnh, vội vàng hơi thối lui, vành tai có chút hồng. Phảng phất như làm chuyện xấu bị bắt lại tại chỗ.
Hai người lẳng lặng đối mặt một lát, đều không nói gì. Hạ Sơ Lam cúi đầu rũ xuống tầm mắt, gò má nóng lên. Lúc nàng ngủ hắn trộm thân nàng, còn hôn nàng đến tỉnh. Nàng chỉ là một nữ hài, cũng sẽ ngượng ngùng luống cuống, huống chi đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.
“Là ta đánh thức nàng?” Cố Hành Giản chỉ lung túng trong một cái chớp mắt, thực nhanh liền khôi phục trấn định. Hắn giỏi về khống chế cục diện, huống chi đây là hắn hôn vị hôn thê, sớm muộn gì sẽ càng thêm thân mật.
Lần đầu hắn hôn môi một vị cô nương, hiển nhiên trúc trắc, nhưng loại sung sướng và thỏa mãn này, xưa nay chưa từng có. Khó trách Lục Ngạn Viễn không chịu buông tay, chỉ cần ôm nàng vào trong lòng, chỉ sợ không có nam nhân nào nguyện ý buông tay.
“Không có. Ta đã ngủ một lúc, vốn dĩ phải tỉnh. Ngài trở về khi nào?” Hạ Sơ Lam ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng còn nắm tay áo hắn, giống như bị phỏng, nhanh chóng buông tay.
“Ta vừa trở về.” Cố Hành Giản cười cười, đưa tay sờ đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: “Ta còn có chút việc phải xử lý. Đây là phòng của ta, nếu nàng muốn ngủ có thể ngủ tiếp một lát, không muốn ngủ có thể đi dạo trong viện.”
“Hảo. Ngài đi mau đi.” Hạ Sơ Lam đáp, cúi đầu nhìn chăn. Phòng chàng? Giường của chàng? Khó trách có mùi đàn hương nồng nàn như vậy.
Cố Hành Giản nhìn dáng vẻ nàng thực ngoan, tâm tình rất tốt. Tuy rằng còn muốn trò chuyện với nàng, nhưng không thể để chúng quan viên chờ quá lâu, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Chúng quan viên đợi lâu mà Cố Hành Giản chưa đến, sôi nổi nghị luận Tể tướng ôm tiểu lang quân kia đi làm gì, còn sinh ra không ít suy nghĩ kiều diễm. Gần đây đô thành hảo nam phong, rất nhiều tiểu quan xinh đẹp giả dạng làm nữ tướng, thập phần nổi tiếng. Chẳng qua luật pháp cấm, cho nên rất nhiều quan viên không có can đảm công nhiên chơi đùa, trộm ở trong phủ dưỡng một hai người cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Vì vậy các quan viên bỗng nhiên có loại cảm giác bắt được nhược điểm của Tể tướng. Khó trách tướng gia mấy năm nay bên người không có một nữ tử nào, hóa ra sở thích như vậy? Thẳng đến khi Cố Hành Giản trở lại, tiếng nghị luận mới tiêu thất, nhưng ai cũng nhìn ra, tâm tình Tể tướng hoàn toàn bất đồng với lúc vừa mới trở về.
Cố Hành Giản ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Tiếp tục nói việc thuế trà. Thẩm kế viện đã tính ngạch trà thuế mấy năm nay, nếu như không ngoài ý muốn, mấy ngày nữa có thể giao cho Hộ Bộ duyệt lại. Ý của ta là quan phủ không tranh lợi cùng dân, thuế nặng gây bất lợi cho việc mở rộng quy mô của trà thương, mà người buôn bán trà gia tăng cũng có thể bổ sung cho việc giảm thuế. Đương nhiên các vị có cao kiến gì cũng có thể nói thoả thích.”
Chúng quan viên Hộ Bộ thấy khi hắn tiến cung sắc mặt không tốt, vốn tinh thầnd ĩ căng thẳng, nơm nớp lo sợ, sợ mình nói sai cái gì. Nhưng tướng gia bỗng nhiên từ mây đen giăng đầy chuyển sang cảnh xuân tươi đẹp, nội dung thương thảo cũng tiến hành thập phần thuận lợi.
Chỉ trong chốc lát, chúng quan viên Hộ Bộ liền dẹp đường hồi phủ.
Cố Hành Giản uống ngụm trà, nhuận họng đỡ khát, đang muốn đứng dậy đi phòng cách vách xem Hạ Sơ Lam, bỗng nhiên Sùng Minh mang theo một người tiến vào. Người nọ tiến nhanh vài bước, cúi người thật sâu bái: “Lão sư, đã lâu không gặp, thân thể ngài tốt không?”
Người đến là Phượng Tử Minh, đích xác Cố Hành Giản đã rất nhiều năm không gặp. Lúc trước ở Thái Học thiếu niên khí phách hăng hái, đã bị mài thành một thanh niên hoàn toàn không còn góc cạnh nào. Mấy năm nay quang cảnh Phượng gia thế nào, Cố Hành Giản thập phần rõ ràng, bao gồm Phượng Tử Minh hao hết tâm tư giao thiệp chu toàn như thế nào với thế lực khắp nơi, ra sức trèo lên trên.
Lại nói tiếp, Tử Minh xem như đệ tử đắc ý nhất của hắn, so với các Thái Học sinh cùng thời, không có ai leo nhanh như hắn.
May mắn Phượng Tử Minh một lòng muốn kết thân cùng Tiêu gia, nếu không hiện giờ trao đổi định thiếp với Hạ Sơ Lam chỉ sợ cũng là hắn.
“Sĩ Khanh tới. Ngồi đi.” Cố Hành Giản đưa tay nói.
Phượng Tử Minh không dám, nói gấp: “Học sinh thật sự không biết Hạ cô nương và lão sư…… Còn thỉnh lão sư không trách tội học sinh.” Tưởng tượng đến hắn vài lần động tâm tư muốn cưới Hạ Sơ Lam, liền nghĩ mà sợ vô cùng. Kia chính là người của Cố Hành Giản! Hắn nếu như động, hậu quả không dám tưởng tượng.
“Người không biết không có tội. Khi đó chúng ta cũng chưa đến mức bàn chuyện cưới hỏi.” Cố Hành Giản nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Ngồi xuống uống trà đi. Bắc Uyển trà, ngươi hẳn là thích.”
Phượng Tử Minh lúc này mới dám ngồi xuống, cung kính tiếp nhận chén trà. Hắn ôn chuyện cùng Cố Hành Giản, sau đó nói: “Học sinh lần này tiến đô thành ngoài việc đi bái vọng lão sư, cũng phải đi Tiêu gia một chuyến. Học sinh có một yêu cầu quá đáng, không biết lão sư có thể đáp ứng không?”
“Ngươi muốn ta vì ngươi làm mai?” Cố Hành Giản lập tức đoán được.
Phượng Tử Minh lại trịnh trọng bái: “ Dạ đúng. Tiêu gia cao môn đại hộ, vốn chính là hoàng tộc. Phượng gia tuy rằng danh nghĩa là danh môn vọng tộc Thục Trung, nhưng chênh lệch khá xa. Huống chi Tiêu Dục hiện tại phụ trách quản lý Hoàng Thành tư, danh tiếng mạnh mẽ nổi bật, học sinh thực sự sợ hắn làm khó dễ……”
Cố Hành Giản uống ngụm trà, không nói gì. Người hướng chỗ cao mà đi cũng không sai. Chính mình lúc trước ở quan trường, cũng phải dựa dẫm nhân tâm, đối với các quan lớn giả ý phụng nghênh, không ngừng đạt được cơ hội đề bạt, cuối cùng mới có thể đi đến bên cạnh hoàng đế. Hắn biết hoàng đế yêu thích thư pháp tranh chữ, liền thu mua Đổng Xương, khắc khổ nghiên cứu, thường xuyên đạt được cơ hội lộ mặt trước hoàng đế.
Kỳ thật lại nói tiếp, hắn đích xác không có cỗ hạo nhiên chính khí trên người phụ tử Anh quốc công, chẳng trách bọn họ nói hắn là nịnh thần.
Phượng Tử Minh thấy Cố Hành Giản do dự, tiếp tục nói: “Nếu hôn sự của học sinh cùng Thanh Nguyên huyện chủ có thể thành, tương lai nhất định báo đáp đại ân của lão sư.”
Cố Hành Giản nhìn thẳng mắt Phượng Tử Minh, lớn lên bộ dáng phong lưu phóng khoáng, mặt ngoài thoạt nhìn cà lơ phất phơ, kỳ thật thực hiểu bản thân muốn cái gì. Ngày sau, có lẽ cần hắn hỗ trợ. Thế lực trên triều đình vốn chính là bên này giảm bên kia tăng, mà vô luận phái nào chiếm thế thượng phong, Tiêu gia đều là lực lượng mà thế lực khắp nơi muốn tranh đoạt nhất.
Rốt cuộc đan thư thiết khoán và hoàng thành tư là hai dụ hoặc thật sự quá lớn.
“Ta đáp ứng ngươi.” Cố Hành Giản gật đầu nói.
Phượng Tử Minh đại hỉ, vui vẻ đứng dậy hành lễ: “Như thế liền kính nhờ lão sư.”
Cố Hành Giản còn nói thêm: “Ngươi có rảnh đi Trương phủ nhìn xem ân sư ngươi, tiểu nữ nhi của hắn mới vừa chết non không lâu, đang vô cùng bi thống.”
Nghiêm khắc mà tính, Cố Hành Giản chỉ từng dạy Phượng Tử Minh, vẫn luôn dẫn dắt hắn chính là Trương Vịnh. Cố Hành Giản biết Phượng Tử Minh ngại Trương Vịnh phân lượng không đủ nặng, cho nên tới tướng phủ trước, vẫn nhắc nhở hắn một câu. Hắn không phải không tán đồng cách làm của Tử Minh, chỉ là người có đôi khi không thể vong ân.
Phượng Tử Minh sửng sốt một chút, lập tức nói: “Học sinh liền đến thăm, trước cáo từ.”
Cố Hành Giản gật đầu, Phượng Tử Minh liền cáo lui.
Cố Hành Giản rốt cuộc có thể đi xem Hạ Sơ Lam, nàng lại không ở trong phòng. Chăn gấp chỉnh tề, chỉ có gối đầu lưu lại mùi hương của nàng.
……
Hạ Sơ Lam không ngây ngốc lâu ở trong phòng, quấn khăn vấn đầu xong liền đến trong viện đi một chút. Tướng phủ tuy rằng rất lớn, nhưng con đường thẳng tắp, lối rẽ rất ít. Nam bá chăm sóc hoa trong sân, đang cẩn thận tưới nước. Nàng đi đến bên cạnh Nam bá hỏi: “Nam bá, cần ta hỗ trợ không?”
Nam bá vội vàng khoát tay: “Làm sao dám làm phiền cô nương? Những việc này ta quen làm, không việc gì.”
Hạ Sơ Lam ở bên cạnh nhìn ông: “Ngài từ khi nào bắt đầu chiếu cố tướng gia?”
“Từ khi tướng gia về Cố gia liền đi theo. Ta không có con cái, tướng gia nói về sau giúp ta dưỡng lão tống chung, ta vẫn luôn ngốc tại nơi này.” Nam bá tự nhiên nói, “Ai, vốn cho rằng tướng gia cả đời này sẽ không thành thân, may mắn gặp được cô nương. Sau này trong phủ đã có thể náo nhiệt, cô nương lại cấp tướng gia sinh mấy nhi tử nhi nữ, chạy đầy trong viện, thật tốt……”
Hạ Sơ Lam nghe xong mặt ửng đỏ. Nam bá ý thức được chính mình nói nhiều: “Nhìn ta nói chuyện này, tuổi lớn lải nhải, cô nương đừng trách móc.”
Hạ Sơ Lam lắc đầu, hỏi thăm Nam bá vài loại hoa nàng không biết tên. Nàng không nghiên cứu nhiều về hoa, chỉ nhận biết vài loại, rất nhiều hoa đều không biết tên. Nàng nhìn thấy bên đường có cây hoa thấp, tư thái tuyệt đẹp, đóa hoa hồng nhạt giống như nhả tơ, liền hỏi: “Nam bá, hoa này thật xinh đẹp, tên gọi là gì?”
Nam bá còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm ở sau bọn họ nói: “Đây là hoa hợp hoan.”
Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hành Giản chậm rãi đi đến, tư thái nhanh nhẹn.
Nam bá hành lễ, cười tủm tỉm mang thùng nước đi.
Hợp hoan…… Sao nàng lại vừa vặn hỏi tên loại hoa này? Hơn nữa vì sao tướng phủ phải trồng loại hoa này …… Thời điểm nàng miên man suy nghĩ, Cố Hành Giản đi đến bên người nàng, nâng tay lên, hái một đóa hoa xuống, nói: “Theo 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》 ghi lại: Hợp hoan, an ngũ tạng và tâm chí, giúp người sung sướng vô ưu.”
Hóa ra là thuốc để dùng, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.
Cố Hành Giản nhìn sắc mặt nàng thay đổi vài lần, cảm thấy rất thú vị, còn nói thêm: “Hợp hoan còn có ý phu thê ân ái.” Sau đó thuận tay cắm hoa trên tóc nàng.
Hạ Sơ Lam đưa tay sờ đóa hoa, ánh mắt lấp lánh. Người này thường trêu chọc đến mức nàng không biết làm sao, giống người tung hoành tình trường lão luyện, chỗ nào giống không gần nữ sắc? Nàng thu hồi điểm co quắp này, ngửa đầu nhìn hắn: “Chuyện Tứ nương tử, ta đều đã biết. Kỳ thật ngài không cần vì ta huyên náo làm quan hệ trong nhà cứng rắn như vậy.”
Cố Hành Giản nhìn nàng: “Không hoàn toàn là vì nàng. Mấy năm nay nàng ta hành sự, có rất nhiều sai lầm. Ta nếu cứ dung túng, tương lai khó bảo toàn không gặp phải tai họa lớn hơn. Hoàng Thượng vẫn luôn ức chế ngoại thích, cũng là đạo lý này.”
Cố Tứ nương tử tính là ngoại thích gì, rõ ràng là thân tỷ tỷ…… Chân chính ngoại thích là nhà mẹ đẻ nàng. Nàng biết chuyện Hạ Tĩnh Nguyệt, Hoàng Hậu ra mặt, duyên cớ cũng vì hắn.
Nàng thích hắn, gả cho hắn, lại chưa từng nghĩ từ trên người hắn đạt được cái gì.
“Chuyện Tĩnh Nguyệt cũng là ngài hỗ trợ? Kỳ thật nếu Ngô gia không muốn…… Không cần phiền toái như vậy.”
Cố Hành Giản biết suy nghĩ của nàng. Nàng không thích mở miệng cầu người, không có thói quen ỷ lại người. Hắn đem nàng thu dưới cánh chim, không muốn nàng phải một mình đảm đương mọi chuyện về sau. Tỷ như chuyện lương giới lần trước, chuyện Hàn gia lần này cùng với hôn sự tỷ muội trong nhà.
Cố nhiên nàng có thể xử lý rất khá mọi chuyện, nhưng là những việc này vốn không nên đè trên đôi vai nhỏ yếu của nàng. Hắn sẽ đau lòng.
Cố Hành Giản chậm rãi nói: “Trong nhà Ngô Quân không phải nhà cao cửa rộng gì, huống chi tam thúc cũng là quan viên, cũng tính môn đăng hộ đối. Ta điều tra phẩm hạnh mọi người Ngô gia, không có bất lương, mẫu thân hắn cũng là người khoan dung. Ngũ muội gả qua, ngày sau sẽ không chịu ủy khuất. Đến nỗi Hoàng Hậu nương nương ra mặt, cũng là cảm thấy việc hôn nhân này tốt, cũng không phải tất cả đều vì ta.”
Người này đã theo nàng xưng hô mọi người trong nhà, rõ ràng có ý tứ bảo nàng đừng làm như người xa lạ.
Hạ Sơ Lam lại hỏi: “Lão phu nhân vẫn không đồng ý hôn sự của chúng ta?”
Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Những việc này ta đều có biện pháp, nàng không cần nhọc lòng.” Một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Hạ Sơ Lam không biết biện pháp của hắn là gì, bất quá từ cách hắn trực tiếp đưa Cố Tứ nương tử đến thôn trang mà nói, chỉ sợ cũng không phải biện pháp tốt gì. Nàng biết Cố lão phu nhân không thích xuất thân của nàng, còn có những chuyện trước kia. Nàng vốn cũng có thể không quan tâm Cố lão phu nhân, nhưng đến cùng là thân mẫu Cố Hành Giản, hai mẹ con cứng rắn như vậy cũng không phải biện pháp.
Nháo lớn, ngôn quan khẳng định sẽ tham tấu hắn bất hiếu. Hắn tuy rằng là Tể tướng, quyền khuynh triều dã, nhưng quan thanh (thanh danh quan lại) cũng vô cùng quan trọng. Nàng không muốn hắn vì mình mà mất đi người nhà.
Tư An và nữ đầu bếp làm mấy bát mì bưng đến cho bọn họ ăn. Hạ Sơ Lam nhìn trong bát Cố Hành Giản có thịt, còn âm thầm lắp bắp kinh hãi. Người này không phải vẫn thường ăn chay sao? Sau lại nghe Tư An nói, một đoạn thời gian gần đây, Cố Hành Giản đều ăn thịt. Khó trách thoạt nhìn mập hơn một ít. Chỉ là so với người thường, vẫn là gầy.
Ăn xong, Hạ Sơ Lam liền mang theo Tư An cáo từ. Nàng muốn đi Cố gia một chuyến, chỉ là không nói cho Cố Hành Giản.
Mười lăm tháng tám trước và sau mấy ngày này, là thời tiết nước dâng tốt nhất, ngày mười tám tháng tám đạt cao triều nhất. Sông Tiền Đường nước dâng, thiên hạ kỳ quan. Từ khi Hán Ngụy, quan sát nước dâng lên đã thành nghi thức, gần đây còn quá mức, còn có nghi thức kiểm duyệt thuỷ binh và người biểu diễn trong nước.
Chẳng qua người trong thành đều ra, trên đường ngựa xe ồn ào, tiến lên khó khăn. Đặc biệt là con đường thông triều đình này, đã kẹt cứng nửa ngày.
Hạ Sơ Lam ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được có người đến xua đuổi xe ngựa, làm chủ xe đều ngừng ở bên cạnh. Con đường vốn là hỗn loạn, tự nhiên có người quan to hiển quý không muốn phối hợp, người đánh xe kia liền quát lên: “Thế tử Anh Quốc Công hồi đô thành, xe ngựa phải đi qua đây, ngươi dám không cho!”
Lục Ngạn Viễn hiện giờ ở đô thành chính là nhân vật anh hùng vang dội. Hắn cùng Lục Thế Trạch không chỉ đánh cho quân Kim liên tiếp bại lui, còn suất quân thâm nhập phía sau địch, chỉ dùng mấy chục người đã cứu đại tướng bị người Kim bắt làm tù binh trở về.
Những người đó cũng không dám có câu oán hận, đánh xe lui qua bên cạnh.
Hạ Sơ Lam có nghe nói chuyện của Lục Ngạn Viễn ở tiền tuyến, bất quá người nọ không còn quan hệ gì với nàng.
Nàng nhẹ nhàng vén rèm lên, nhìn thấy bên ngoài một đội binh lính nện bước chỉnh tề đi phía trước, phía sau một nam nhân cao lớn cưỡi ngựa đi theo, tiếp theo là một chiếc ngọc lộ quy cách rất cao, hình như chỉ hoàng đế đi ra ngoài mới có thể dùng.
Hai bên con đường bá tánh đều vung tay hoan hô, tựa hồ ăn mừng anh hùng chiến thắng trở về.
Ngồi trong ngọc lộ Lục Ngạn Viễn không nghĩ đến Hoàng Thượng thế nhưng sẽ phái ngọc lộ nghi loan đến đón hắn, bày tỏ ân sủng, một loại tự hào cảm khái đột nhiên sinh ra. Cửu tử nhất sinh, vì tổ quốc chiến đấu hăng hái, vốn trước nay không quá yêu quý tánh mạng. Giờ khắc này, nghe được tiếng hoan hô của bá tánh hai bên, bỗng nhiên cảm thấy được hết thảy đều đáng giá.
Hắn nhìn ra bên ngoài thấy trên đường có gã sai vặt ngồi trên xe ngựa thực quen mắt, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Đúng lúc này, Lý Bỉnh Thành kéo ngựa lên đi đến bên cạnh ngọc lộ, nói với Lục Ngạn Viễn: “Lát nữa điện soái gặp Hoàng Thượng, cần phải hảo hảo xin thưởng. Mệnh huynh đệ này do ngươi nhặt về, nếu có cần hỗ trợ gì, cứ việc nói thẳng.”
“Lý huynh khách khí.” Lục Ngạn Viễn trả lời. Hắn bận suy tư lát nữa mở miệng nói với hoàng đế như thế nào, cũng không quản bên ngoài nữa.
Chờ đến ngoài cửa chính, Đổng Xương đã chờ ởi đó, trên mặt ý cười nhẹ nhàng: “Điện soái xem như bình an trở về. Quan gia đã nhiều ngày vô cùng quan tâm ngài. Trên người ngài có thương tích, lên bộ liễn này vào đi thôi.”
Lục Ngạn Viễn vội vàng khước từ: “Chuyện này không được.”
“Ý của Quan gia, điện soái cũng đừng từ chối.” Đổng xương tự mình đỡ Lục Ngạn Viễn lên bộ liễn, Lục Ngạn Viễn cũng chỉ có thể câu nệ ngồi xuống. Nội thị nâng bộ liễn đến bên ngoài Thùy Củng Điện, Đổng Xương lại muốn tiến lên đỡ, Lục Ngạn Viễn nói: “Không dám làm phiền, vẫn nên để Lý huynh đỡ ta đi.”
Đổng Xương cười cười, cũng không kiên trì, thối lui một chút.
Cao Tông đã ngồi trên giường ngự trong điện chờ, thấy Lục Ngạn Viễn vịn Lý Bỉnh Thành chậm rãi đi vào, biết hắn bị thương thực nặng, vội vàng nói: “Hai vị ái khanh không cần đa lễ, người tới, dọn một ghế con cấp Lục ái khanh ngồi.”
Lục Ngạn Viễn bị thương rất nặng, đích xác đứng lâu không được. Cao Tông lại kêu Hàn Lâm y quan đến xem bệnh cho hắn, tự mình hỏi thương thế, bày tỏ long sủng. Lục Ngạn Viễn đơn giản nói những chuyện trải qua khi giao chiến cùng quân Kim lần này, phút cuối cùng, hắn nhìn hoàng đế nói: “Trên thực tế, thần có một yêu cầu quá đáng.”
Lý Bỉnh Thành biết Lục Ngạn Viễn đối hoàng đế có sở cầu, chỉ là dọc theo đường đi buồn buồn không nói, hắn còn tò mò rốt cuộc là chuyện gì. Trước mắt rốt cuộc cũng nói, tập trung tinh thần nghe.
“Lục ái khanh cứ nói đừng ngại.” Cao Tông quả nhiên thống khoái đáp ứng.
“Thần muốn hướng Hoàng Thượng thỉnh cầu một nữ tử.” Lục Ngạn Viễn chậm rãi nói.
Cao Tông nghe xong, ngược lại cười nói: “Ngươi đường đường là thế tử Anh Quốc Công, muốn dạng nữ nhân gì mà không được, sao còn hướng trẫm cầu? Nói một chút đi, là cô nương nhà ai?”
“Thần ái mộ nàng, nhưng do xuất thân của nàng, gia phụ gia mẫu không dung vào phủ. Nhưng lần này thần từ tiền tuyến trở về, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, mới ý thức được không thể không cùng nàng ở bên nhau, còn thỉnh Hoàng Thượng thành toàn. Nàng là cô nương Hạ gia nhà giàu số một Thiệu Hưng ……”
Lục Ngạn Viễn còn chưa nói xong, Cao Tông đã cảm thấy quen tai, sau đó phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn hắn. Như thế nào lại là Hạ gia Thiệu Hưng? Nữ tử kia thế nhưng có thể làm hai đại thần của hắn trước sau tới cầu nàng.
“Hoàng Thượng?” Lục Ngạn Viễn không xác định kêu một tiếng, tiếp tục nói, “Nàng tuy xuất thân thương hộ, lại thâm minh đại nghĩa. Lần này Bắc chinh, trong giới thương nhân Thiệu Hưng nàng dẫn đầu quyên tiền.”
Cao Tông thở dài: “Trẫm biết, nhưng ái khanh đã cầu chậm. Nàng kia, trẫm đã hứa cấp Cố ái khanh làm thê tử. Lúc này tiểu hoàng môn truyền chỉ hẳn đã đi Cố gia tuyên xong thánh chỉ.”
Lục Ngạn Viễn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cỗ tanh ngọt dồn trong ngực, cả người ngã quỵ về phía sau, tức khắc bất tỉnh nhân sự.
***
Tiểu hoàng môn đi Cố gia tuyên chỉ. Nguyên bản quan gia tứ hôn, chính là thiên đại hỉ sự. Nhưng lúc hắn tuyên chỉ, dư quang nhìn qua khuôn mặt âm trầm của Cố lão phu nhân, càng ngày càng khó coi.
Hắn đọc xong thánh chỉ, Cố lão phu nhân cũng không tạ ơn, chỉ quỳ gối ở nơi đó bất động. Vẫn là Cố Cư Kính tiếp nhận thánh chỉ, thỉnh tiểu hoàng môn đi uống trà.
“Hảo, thật là hảo a.” Cố lão phu nhân cười lạnh nói.
Cố Cư Kính giải thích: “Nương, a đệ hắn không phải……”
“Vì cưới cô nương kia, thế nhưng thỉnh thánh chỉ tới áp ta?” Cố lão phu nhân vịn thị nữ đứng lên, phân phó: “Thu thập đồ vật cho ta, ngày mai ta liền đi thôn trang ở.”
“Nương, ngài làm gì vậy!” Mấy ngày này Cố Cư Kính vì trấn an lão phu nhân, cũng không dám lui tới cùng Cố Hành Giản. Rốt cuộc sự tình nháo lớn, đối với hai bên đều không có chỗ tốt.
Nhưng thánh chỉ vừa đến, Cố lão phu nhân cảm thấy Cố Hành Giản lấy hoàng đế áp bà, tự nhiên không có sắc mặt tốt.
“Ta sống đến tuổi này, chưa có gì chưa nhìn thấy. Hắn là đại quan, muốn cưới ai liền cưới đi, ta nhắm mắt làm ngơ. Các ngươi coi như ta đã chết đi.” Cố lão phu nhân giãy tay cuả Cố Cư Kính đang kéo bà, vịn thị nữ trở về, thật sự gọi người bắt đầu thu thập đồ vật.
Cố lão phu nhân khoẻ mạnh, nếu đến lúc đó thê tử vào cửa, trên hỉ đường không có Cố lão phu nhân, Cố Hành Giản không tránh khỏi lại phải bị ngôn quan tham tấu một quyển. Cố Cư Kính và Tần La tận tình khuyên bảo, Cố lão phu nhân lại cái gì cũng nghe không vào, nằng nặc muốn đi thôn trang ở.
Cố Cư Kính thấy khuyên không được, đơn giản quỳ gối trước mặt lão phu nhân: “Nương nếu phải đi, để cho người khác chọc cột sống nhi tử mắng bất hiếu, nhi tử liền quỳ chết ở chỗ này thôi. Đệ đệ là gương tốt cho đủ loại quan lại, nương làm như vậy, có từng suy xét qua quan thanh của hắn?”
Tần La cũng quỳ xuống: “Nương, Ngũ thúc không phải là người như vậy, trong lòng hắn hiếu kính ngài. Chờ thêm hai ngày nữa là sinh nhật Ngũ thúc, chúng ta nói hắn về nhà cùng nhau trải qua. Người một nhà không có nút kết gì không giải được.”
“Hắn nếu có tâm, đã sớm trở lại. Nhưng mấy ngày nay, đối ta chẳng quan tâm.” Cố lão phu nhân lắc đầu thở dài, “Đời này ta cùng hắn không có tình cảm mẫu tử, nói vậy cũng không thành mẫu tử. Các ngươi cũng không cần khuyên, tâm ý ta đã quyết.”
“Nương!” Cố Cư Kính và Tần La cùng kêu lên, Cố lão phu nhân khoát tay: “Nhiều lời vô ích, đều trở về đi.”
Đúng lúc này thị nữ chạy vào bẩm báo: “Lão phu nhân, ngoài cửa một vị cô nương họ Hạ đến, cầu kiến ngài.”
Người trong phòng đều chấn động, Cố lão phu nhân nhăn mày lại: “Nàng ngược lại còn dám tới? Không gặp!” Sau đó nghĩ nghĩ, ngồi lên giường nói, “Để nàng vào đi.”
Bà thật ra muốn nhìn một chút, nàng ta muốn nói cái gì.
Danh sách chương