Editor: Masha
Vừa rồi ở trước mặt Cố Hành Giản, Hạ Sơ Lam cố nén không phát hỏa, hiện giờ trong xe ngựa không có người khác, nàng tức giận đấm vào vách xe.
Lục Bình ở bên ngoài đánh xe, nghe được tiếng vang, quay đầu lại kêu: “Cô nương?”
“Ta không có việc gì, ngươi không cần để ý.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói.
Hàn thị thường ngày tranh cường háo thắng, tham mộ hư vinh. Người đều có nhược điểm, vốn cũng không tính là gì, chỉ cần trong long bà hướng về Hạ gia. Hạ Sơ Lam để Hạ Bách Mậu thử chưởng gia, là muốn khảo nghiệm ông có thể bảo vệ tốt gia nghiệp này hay không, như vậy nàng mới yên tâm gả đi. Nhưng nhị phòng thật làm người thất vọng quá rồi.
Người một nhà vốn là nhất vinh cùng vinh, nhất hại cùng hại, nhị thẩm ngu xuẩn kia lại không biết đạo lý này. Ngay cả Tiêu Âm, vốn chẳng tranh với ai, nhưng trả giá lại là mất đi hài tử, Tiêu Âm có lẽ thanh tỉnh rồi.
Hạ Sơ Lam thở dài, vô lực dựa đầu vào vách xe ngựa. Rèm cửa xe vì xóc nảy mà lung lay, ánh nắng bên ngoài chiếu vào loang lổ. Nàng cảm thấy rất mệt, nàng không biết cứ như vậy, tương lai Hạ gia sẽ như thế nào. Một khi nàng buông tay, gia nghiệp cha lưu lại có khả năng không đến mấy năm đã mất trên tay những người này.
Đời trước tuy rằng công ty nước ngoài nàng công tác còn chưa lớn mạnh, cần nàng dốc hết sức lực, nhưng nàng có đoàn đội rất tốt, cũng có người tâm phúc giỏi giang, hai bên có thể giao phó và tin tưởng nhau, mà không phải như bây giờ một mình chiến đấu.
Nàng chống đỡ Hạ gia mấy năm nay, kỳ thật trong tối ngoài sáng đều được bạn cũ ngày xưa của Hạ Bách Thịnh trợ giúp rất nhiều. Vận mệnh chú định, ông còn ở trên trời bảo hộ bọn họ.
Xe ngựa còn chưa đến nhà Hạ Bách Thanh đã nghe Lục Bình ở bên ngoài hô: “Cô nương, người phía trước kia hình như là nhị cô gia cũ.”
Nàng vén rèm cửa lên, thấy Bùi Vĩnh Chiêu xách theo bao lớn bao nhỏ đứng trước cửa nhà Hạ Bách Thanh. Tư An ngăn trước cửa đang cùng hắn tranh chấp.
“Ngươi đã không phải cô gia nhà ta, tam lão gia không muốn gặp ngươi!” Tư An lớn tiếng nói.
Bùi Vĩnh Chiêu không ngờ nha đầu bên cạnh Hạ Sơ Lam lợi hại như vậy, mặt dày nói: “Ta tới bái phỏng tam thúc, không có ác ý, ngươi để ta vào đi.” Sau khi hắn từ Thiệu Hưng trở về, vẫn luôn buồn bực không vui. Chức quan đã mất, còn trơ mắt nhìn hồi môn của Hạ Sơ Huỳnh bị lấy về, cả ngày mượn rượu tiêu sầu. Hắn từ đồng liêu trước kia nghe nói Hạ Bách Thanh thăng nhiệm làm phán quan Thị Thuyền Tư Lâm An, do Tể tướng đề cử, cả người giật thót.
Ngày ấy Tể tướng giúp đỡ Hạ gia hóa ra không phải ngẫu nhiên? Hạ Bách Thanh mất chức lâu như vậy, cư nhiên lại thăng quan, bên trong khẳng định có cái gì mờ ám.
Hắn vô cùng hối hận đã hưu Hạ Sơ Huỳnh, nếu không phải nhất thời xúc động làm vậy, hôm nay hắn cũng có thể vớt được chỗ tốt từ Tể tướng rồi.
Lục Bình đỡ Hạ Sơ Lam xuống xe ngựa, từ trước mặt Bùi Vĩnh Chiêu đi qua. Bùi Vĩnh Chiêu vội vàng cười chạy tới: “Tam muội muội! Tam muội muội là ta a!”
Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói với Lục Bình và Tư An: “Đừng để cho người loạn thất bát tao nào ngăn trở cửa nhà, nhìn chướng mắt.”
Bùi Vĩnh Chiêu còn muốn nói gì đó, đã bị Tư An và Lục Bình ngăn lại, Hạ Sơ Lam không chút khách khí đóng cửa lại.
Hạ Bách Thanh đang ngồi trong viện, hiển nhiên là đang đợi nàng.
Ông cũng biết Bùi Vĩnh Chiêu ở ngoài cửa, nhưng ông cũng chẳng muốn để ý tới tên tiểu nhân đó.
Hạ Bách Thanh đứng dậy nói: “Lam Nhi, con đã trở lại. Nhị thẩm con thật sự hồ đồ đến cực điểm!”
Hạ Sơ Lam trầm giọng nói: “Lá gan bà ta thật lớn, con không ngờ bà ta dám làm chuyện như thế. Tam thúc, ngày mai con phải chạy về Thiệu Hưng một chuyến, chỉ sợ phải dùng số tiền kia.”
Lúc Hạ Bách Thịnh còn trên đời đã lập kế hoạch gửi một phần lợi tức hàng năm của mậu dịch trên biển vào chất kho nhà nước để thẩm tra đối chiếu và bảo quản. Bởi vì chất kho nhà nước có thể cho vay khoản tiền đó để sinh lợi, cho nên số tiền đó sinh lời không nhỏ, lúc trước Hạ gia xảy ra chuyện, cũng âm thầm dùng số tiền này. Về sau Hạ Sơ Lam tiếp tục sử dụng tiền này làm ăn, bổ sung lại số tiền cũ. Chuyện này chỉ có Hạ Sơ Lam và Hạ Bách Thanh biết, ngay cả lão thái thái cũng gạt.
Hạ Bách Thanh gật đầu: “Chỉ có cách đó. Hiện giờ ta không thoát thân được, đành phiền Nguyệt nhi và con về đây. Con có chuyện gì cần cứ việc phái nó làm, lúc này nó cũng nên học cách giúp trong nhà chia sẻ một ít chuyện.”
Hạ Bách Thanh cảm thấy nữ tử không nên chỉ ở trong nội trạch, ông là không có điều kiện, nếu có điều kiện, Hạ Tĩnh Nguyệt cũng nên học Hạ Sơ Lam, đi ra biển học hỏi một phen. Chuyện sinh ý, Hạ Tĩnh Nguyệt không quen thuộc như Hạ Sơ Lam, nhưng từ nhỏ ở bên cạnh Hạ Bách Thanh mưa dầm thấm đất, làm việc cũng tính là ổn thỏa, tốt xấu có thể giúp Hạ Sơ Lam chạy việc vặt.
Hạ Sơ Lam biết tam thúc cũng cố ý muốn tra tấn Hạ Tĩnh Nguyệt một chút, thoải mái đáp ứng.
Hạ Bách Thanh lại hỏi: “Hôm nay con đi Cố gia, Cố lão phu nhân nói như thế nào?” Ông vẫn sợ người Cố gia làm khó cháu gái.
“Đại khái là lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đều rất khách khí.” Hạ Sơ Lam ra vẻ thoải mái nói. Tam thúc là người có cốt khí, nếu ông biết đối phương ghét bỏ xuất thân của nàng, chỉ sợ sẻ phản đối nàng và Cố Hành Giản ở bên nhau.
Hạ Bách Thanh biết sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, nên không truy vấn tiếp, chỉ nói: “Nếu ngày mai con muốn lên đường, buổi tối nên nghỉ ngơi cho tốt.”
***
Sau khi phụ tử Hàn gia trốn nợ chạy đi, những người đòi nợ đập cửa hàng Hàn gia còn chưa hết giận, biết Hàn gia và Hạ gia là quan hệ thông gia, nhị phu nhân Hạ gia còn vay tiền đưa cho phụ tử Hàn gia chạy trốn, liền chạy đến cửa hàng Hạ gia gây chuyện. Mỗi ngày đều phải nháo mấy lần, công bố không lấy tiền ra trả tuyệt không bỏ qua.
Sinh ý cửa hàng Hạ gia bởi vậy ngày càng sa sút, gần như đến mức không thể kinh doanh.
Lúc Hạ Sơ Lam về đến nhà, người truy nợ đều đã ngồi trước cửa Hạ gia, thanh thế to lớn. Cảnh tượng tựa như ba năm trước đây khi gia quyến người chèo thuyền đến đòi nợ.
Hạ Sơ Lam nhờ Lục Bình và Tư An che chắn, bước nhanh đi vào gia môn. Bọn hạ nhân đang chặn ở cửa chính thấy nàng trở về, sôi nổi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi các viện bẩm báo.
Hạ Sơ Lam nói với Hạ Tĩnh Nguyệt phía sau: “Tỷ đi chỗ tổ mẫu trước. Muội đi tìm Vương Tam Nương, tỷ có chuyện để hai người làm.”
Hạ Tĩnh Nguyệt nghe lời bước lại gần, nghe Hạ Sơ Lam dặn dò, liên tục gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trong Bắc viện, Hạ lão phu nhân u sầu đầy mặt ngồi trên giường La Hán, cầm vòng ngọc Hạ Bách Thịnh năm đó đưa cho bà, nhìn vật nhớ người. Thân thể con dâu cả không còn dùng được, muốn quản sự cũng là hữu tâm vô lực. Vốn trông cậy vào nhị phòng, nhị phòng lại đem chuyện làm cho hỏng bét, còn làm cho tằng tôn bà mất đi. Bà vuốt ve vòng ngọc, bi thương nói: “Lão đại, con thật đi quá sớm mà……”
Thị nữ chạy vào nói: “Lão phu nhân, tam cô nương đã trở lại! Đang qua bên này!”
Tinh thần Hạ lão phu nhân chấn động, bảo Thường ma ma cất vòng ngọc cẩn thận, sau đó liền thấy Hạ Sơ Lam đi vào. Nàng tiến lên hành lễ, lão phu nhân nói: “Lam Nhi, con trở về là tốt rồi. Nhị thẩm con làm chuyện hồ đồ, trước mắt nên làm thế nào mới tốt?”
Hạ Sơ Lam biểu tình nghiêm túc nói: “Tổ mẫu, lần này nhị thẩm làm thật sự quá đáng. Bà nếu phân định không rõ mình rốt cuộc là người nhà ai, con kiến nghị phân gia, ngài đi theo nương con, bà nhất định sẽ phụng dưỡng ngài. Về sau chuyện nhị phòng con không quản.”
Lão phu nhân vừa nghe, thái dương liền đau, vội vàng nói: “Lam Nhi, ta biết là nhị thẩm con làm sai quá mức. Nhưng bên cạnh ta chỉ còn một nhi tử là nhị thúc con, hơn nữa đại ca con cũng lập tức phải tham gia kỳ thi mùa thu, lúc này phân gia, đó là làm trò cười. Con xem ở ta xương cốt đã già, đừng theo chân bọn họ so đo. Việc cấp bách là phải giúp Hạ gia vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, con nói có đúng không?”
Hạ Sơ Lam đã sớm biết lão phu nhân sẽ nói như vậy, thái độ kiên quyết nói: “Vấn đề trong Hạ gia nếu không giải quyết tốt, tai họa bên ngoài vĩnh viễn không chấm dứt. Con có thể lại cho nhị thẩm thêm một cơ hội, nhưng tổ mẫu phải triệu tập người trong nhà nói cho rõ ràng. Nếu không, nhị thúc không bỏ nhị thẩm, con cũng lập tức phân gia!”
Hạ lão phu nhân thấy Hạ Sơ Lam khí thế bức nhân, minh bạch đây là nhượng bộ cuối cùng của nàng, nghĩ thầm tức phụ lão nhị đích xác cũng cần được giáo huấn, chỉ cần không phải phân gia là được. Bà gọi Thường ma ma vào, phân phó: “Ngươi phái người đi các viện thông báo một tiếng, bảo tất cả mọi người đều đến chỗ ta đi.”
Thường ma ma lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài.
……
Người các phòng thực nhanh đều tụ tập ở Bắc viện. Hàn thị nghe nói Hạ Sơ Lam đã trở lại, không khỏi khẩn trương một trận, lại nghe được lão phu nhân cho gọi, liền biết chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hạ Bách Mậu cảm thấy mình không mặt mũi nào nhìn Hạ Sơ Lam, sau khi vào nhà chính vẫn luôn cúi đầu.
Đỗ thị vịn Dương ma ma ngồi xuống, nhìn Hạ Sơ Lam đứng giữa nhà chính. Bà biết tình huống trước mắt của Hạ gia, đích xác phải gõ người nhị phòng. Chỉ là không biết từ khi nào bắt đầu, nữ nhi trước kia thích ăn vạ làm nũng bên cạnh bà, thật sự đã trưởng thành thành một cây đại thụ có thể che chở người nhà.
Sau khi người đến đông đủ, Hạ Sơ Lam lạnh lùng hỏi Hàn thị: “Sự tình lần này, nhị thẩm có gì để nói?”
Hàn thị tự nghĩ là trưởng bối, đứng thẳng thân mình: “Ta cũng là bị lừa! Ta sao biết tên nhãi ranh kia người trong nhà cũng lừa?”
Hạ Sơ Lam hừ lạnh một tiếng: “Nhị thẩm nói được thật đơn giản. Không có sự cho phép của ta, tự mình dùng tiền trong trướng mục của nhà, cũng là bị lừa? Xúi giục đại tẩu lấy danh nghĩa nàng vay tiền chất kho, cũng là bị lừa? Chuyện phát sinh sau đó, trộm tiền trong nhà đưa cho phụ tử Hàn Trạm chạy trốn, làm cho hiện giờ người ép Hàn gia trả nợ đều chuyển sang Hạ gia làm khó dễ, đây cũng là bị lừa?” Thanh âm nói chuyện của nàng càng lúc càng cao, càng về sau lời nói càng nhanh, thần sắc nghiêm nghị.
Tại trước mặt nhiều người như vậy Hàn thị cảm thấy bị hạ mặt mũi, cố ra vẻ nói: “Tam nha đầu, ta nói như thế nào cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi sao có thể nói chuyện với ta như vậy? Huynh đệ con cháu ta xin ta giúp đỡ, chẳng lẽ ta không giúp sao?”
Hạ Sơ Lam lạnh lùng nói: “Cưỡng từ đoạt lí! Bà có muốn đi ra ngoài nhìn xem hiện tại có bao nhiêu người ép Hạ gia trả nợ? Hàn gia các ngươi chọc phải hậu họa, dựa vào cái gì bắt Hạ gia chúng ta giải quyết tốt hậu quả cho các ngươi! Bà nếu có bản lĩnh thu thập cục diện rối rắm này, đừng nói bà đem tiền cho phụ tử Hàn gia, dù bà có muốn toàn bộ Hạ gia, ta cũng tuyệt không nói nhiều một chữ. Bà có bản lĩnh này sao?”
Nàng vốn dĩ là gia chủ, Hạ gia lại do nàng và cha nàng dựng lên, nàng nói những lời này cũng là đúng lý hợp tình.
“Ta…… Ta……” Hàn thị chuyển hướng Hạ Bách Mậu, ý đồ nhờ ông vì mình biện giải vài câu. Hạ Bách Mậu đưa tay ấn trán, không nhìn bà. Bà lại nhìn về phía Hạ Khiêm và Hạ Sơ Huỳnh, bọn họ sôi nổi tránh đi ánh mắt bà. Bà cuối cùng chuyển hướng lão phu nhân, lão phu nhân biểu tình dại ra mà nhìn giữa không trung, không biết đang suy nghĩ gì.
Nói trắng ra là, người nơi này tất cả đều biết mình là người Hạ gia, vinh nhục hưng suy của Hạ gia mới liên quan đến vui buồn mừng lo của bọn họ.
Hạ Sơ Lam đi đến trước mặt Hạ Bách Mậu, Hạ Bách Mậu lập tức đứng thẳng lên. Nàng nói: “Nhị thúc, lần này con trở về vốn là muốn phân gia, nhị phòng các người chọc phải tai họa hẳn nên tự mình đi giải quyết. Nhưng niệm tổ mẫu tuổi già, ngài cùng cha con lại là huynh đệ ruột thịt, cho nên cuối cùng con ra tay hỗ trợ một lần. Nếu lần tới lại có người nương danh nghĩa Hạ gia đi ra ngoài gây chuyện lung tung, ngài đừng trách con tàn nhẫn.”
Mới đầu Hạ Bách Mậu nghe được Hạ Sơ Lam muốn phân gia, tim lập tức nhảy tới cổ họng. Sau khi xảy ra chuyện, ông chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán, căn bản không lo liệu hết quá nhiều việc, chỉ chờ Hạ Sơ Lam trở về giải quyết. Nếu nàng phân gia mặc kệ, nhị phòng bọn họ liền hoàn toàn xong đời. Nghe được khúc sau, ông lại nhẹ nhàng thở ra, hạ quyết tâm nói: “Lam Nhi, con yên tâm, nhị thẩm con nếu lại có lần sau, ta liền hưu bà ấy!”
Hàn thị trợn tròn hai mắt, hô: “Hạ Bách Mậu, ông nói cái gì! Ông lặp lại lần nữa!”
“Ta nói nếu ngươi lại kéo chân sau của Hạ gia, ta liền hưu ngươi! Nghe không hiểu sao! Trở về ngươi liền đóng cửa ăn năn cho ta, nơi nào cũng đừng đi!” Hạ Bách Mậu rống lên một tiếng, tức giận tích góp nhiều ngày hoàn toàn phát tiết ra. Ông là nam nhân, ngày thường kính bà nhường bà, là niệm ở phu thê nhiều năm, bà vì ông sinh nhi dục nữ, thực sự không dễ.
Nhưng hiện tại ông biết, như vậy chỉ hại bà, làm bà càng thêm không kiêng nể gì.
Vừa rồi ở trước mặt Cố Hành Giản, Hạ Sơ Lam cố nén không phát hỏa, hiện giờ trong xe ngựa không có người khác, nàng tức giận đấm vào vách xe.
Lục Bình ở bên ngoài đánh xe, nghe được tiếng vang, quay đầu lại kêu: “Cô nương?”
“Ta không có việc gì, ngươi không cần để ý.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói.
Hàn thị thường ngày tranh cường háo thắng, tham mộ hư vinh. Người đều có nhược điểm, vốn cũng không tính là gì, chỉ cần trong long bà hướng về Hạ gia. Hạ Sơ Lam để Hạ Bách Mậu thử chưởng gia, là muốn khảo nghiệm ông có thể bảo vệ tốt gia nghiệp này hay không, như vậy nàng mới yên tâm gả đi. Nhưng nhị phòng thật làm người thất vọng quá rồi.
Người một nhà vốn là nhất vinh cùng vinh, nhất hại cùng hại, nhị thẩm ngu xuẩn kia lại không biết đạo lý này. Ngay cả Tiêu Âm, vốn chẳng tranh với ai, nhưng trả giá lại là mất đi hài tử, Tiêu Âm có lẽ thanh tỉnh rồi.
Hạ Sơ Lam thở dài, vô lực dựa đầu vào vách xe ngựa. Rèm cửa xe vì xóc nảy mà lung lay, ánh nắng bên ngoài chiếu vào loang lổ. Nàng cảm thấy rất mệt, nàng không biết cứ như vậy, tương lai Hạ gia sẽ như thế nào. Một khi nàng buông tay, gia nghiệp cha lưu lại có khả năng không đến mấy năm đã mất trên tay những người này.
Đời trước tuy rằng công ty nước ngoài nàng công tác còn chưa lớn mạnh, cần nàng dốc hết sức lực, nhưng nàng có đoàn đội rất tốt, cũng có người tâm phúc giỏi giang, hai bên có thể giao phó và tin tưởng nhau, mà không phải như bây giờ một mình chiến đấu.
Nàng chống đỡ Hạ gia mấy năm nay, kỳ thật trong tối ngoài sáng đều được bạn cũ ngày xưa của Hạ Bách Thịnh trợ giúp rất nhiều. Vận mệnh chú định, ông còn ở trên trời bảo hộ bọn họ.
Xe ngựa còn chưa đến nhà Hạ Bách Thanh đã nghe Lục Bình ở bên ngoài hô: “Cô nương, người phía trước kia hình như là nhị cô gia cũ.”
Nàng vén rèm cửa lên, thấy Bùi Vĩnh Chiêu xách theo bao lớn bao nhỏ đứng trước cửa nhà Hạ Bách Thanh. Tư An ngăn trước cửa đang cùng hắn tranh chấp.
“Ngươi đã không phải cô gia nhà ta, tam lão gia không muốn gặp ngươi!” Tư An lớn tiếng nói.
Bùi Vĩnh Chiêu không ngờ nha đầu bên cạnh Hạ Sơ Lam lợi hại như vậy, mặt dày nói: “Ta tới bái phỏng tam thúc, không có ác ý, ngươi để ta vào đi.” Sau khi hắn từ Thiệu Hưng trở về, vẫn luôn buồn bực không vui. Chức quan đã mất, còn trơ mắt nhìn hồi môn của Hạ Sơ Huỳnh bị lấy về, cả ngày mượn rượu tiêu sầu. Hắn từ đồng liêu trước kia nghe nói Hạ Bách Thanh thăng nhiệm làm phán quan Thị Thuyền Tư Lâm An, do Tể tướng đề cử, cả người giật thót.
Ngày ấy Tể tướng giúp đỡ Hạ gia hóa ra không phải ngẫu nhiên? Hạ Bách Thanh mất chức lâu như vậy, cư nhiên lại thăng quan, bên trong khẳng định có cái gì mờ ám.
Hắn vô cùng hối hận đã hưu Hạ Sơ Huỳnh, nếu không phải nhất thời xúc động làm vậy, hôm nay hắn cũng có thể vớt được chỗ tốt từ Tể tướng rồi.
Lục Bình đỡ Hạ Sơ Lam xuống xe ngựa, từ trước mặt Bùi Vĩnh Chiêu đi qua. Bùi Vĩnh Chiêu vội vàng cười chạy tới: “Tam muội muội! Tam muội muội là ta a!”
Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói với Lục Bình và Tư An: “Đừng để cho người loạn thất bát tao nào ngăn trở cửa nhà, nhìn chướng mắt.”
Bùi Vĩnh Chiêu còn muốn nói gì đó, đã bị Tư An và Lục Bình ngăn lại, Hạ Sơ Lam không chút khách khí đóng cửa lại.
Hạ Bách Thanh đang ngồi trong viện, hiển nhiên là đang đợi nàng.
Ông cũng biết Bùi Vĩnh Chiêu ở ngoài cửa, nhưng ông cũng chẳng muốn để ý tới tên tiểu nhân đó.
Hạ Bách Thanh đứng dậy nói: “Lam Nhi, con đã trở lại. Nhị thẩm con thật sự hồ đồ đến cực điểm!”
Hạ Sơ Lam trầm giọng nói: “Lá gan bà ta thật lớn, con không ngờ bà ta dám làm chuyện như thế. Tam thúc, ngày mai con phải chạy về Thiệu Hưng một chuyến, chỉ sợ phải dùng số tiền kia.”
Lúc Hạ Bách Thịnh còn trên đời đã lập kế hoạch gửi một phần lợi tức hàng năm của mậu dịch trên biển vào chất kho nhà nước để thẩm tra đối chiếu và bảo quản. Bởi vì chất kho nhà nước có thể cho vay khoản tiền đó để sinh lợi, cho nên số tiền đó sinh lời không nhỏ, lúc trước Hạ gia xảy ra chuyện, cũng âm thầm dùng số tiền này. Về sau Hạ Sơ Lam tiếp tục sử dụng tiền này làm ăn, bổ sung lại số tiền cũ. Chuyện này chỉ có Hạ Sơ Lam và Hạ Bách Thanh biết, ngay cả lão thái thái cũng gạt.
Hạ Bách Thanh gật đầu: “Chỉ có cách đó. Hiện giờ ta không thoát thân được, đành phiền Nguyệt nhi và con về đây. Con có chuyện gì cần cứ việc phái nó làm, lúc này nó cũng nên học cách giúp trong nhà chia sẻ một ít chuyện.”
Hạ Bách Thanh cảm thấy nữ tử không nên chỉ ở trong nội trạch, ông là không có điều kiện, nếu có điều kiện, Hạ Tĩnh Nguyệt cũng nên học Hạ Sơ Lam, đi ra biển học hỏi một phen. Chuyện sinh ý, Hạ Tĩnh Nguyệt không quen thuộc như Hạ Sơ Lam, nhưng từ nhỏ ở bên cạnh Hạ Bách Thanh mưa dầm thấm đất, làm việc cũng tính là ổn thỏa, tốt xấu có thể giúp Hạ Sơ Lam chạy việc vặt.
Hạ Sơ Lam biết tam thúc cũng cố ý muốn tra tấn Hạ Tĩnh Nguyệt một chút, thoải mái đáp ứng.
Hạ Bách Thanh lại hỏi: “Hôm nay con đi Cố gia, Cố lão phu nhân nói như thế nào?” Ông vẫn sợ người Cố gia làm khó cháu gái.
“Đại khái là lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đều rất khách khí.” Hạ Sơ Lam ra vẻ thoải mái nói. Tam thúc là người có cốt khí, nếu ông biết đối phương ghét bỏ xuất thân của nàng, chỉ sợ sẻ phản đối nàng và Cố Hành Giản ở bên nhau.
Hạ Bách Thanh biết sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, nên không truy vấn tiếp, chỉ nói: “Nếu ngày mai con muốn lên đường, buổi tối nên nghỉ ngơi cho tốt.”
***
Sau khi phụ tử Hàn gia trốn nợ chạy đi, những người đòi nợ đập cửa hàng Hàn gia còn chưa hết giận, biết Hàn gia và Hạ gia là quan hệ thông gia, nhị phu nhân Hạ gia còn vay tiền đưa cho phụ tử Hàn gia chạy trốn, liền chạy đến cửa hàng Hạ gia gây chuyện. Mỗi ngày đều phải nháo mấy lần, công bố không lấy tiền ra trả tuyệt không bỏ qua.
Sinh ý cửa hàng Hạ gia bởi vậy ngày càng sa sút, gần như đến mức không thể kinh doanh.
Lúc Hạ Sơ Lam về đến nhà, người truy nợ đều đã ngồi trước cửa Hạ gia, thanh thế to lớn. Cảnh tượng tựa như ba năm trước đây khi gia quyến người chèo thuyền đến đòi nợ.
Hạ Sơ Lam nhờ Lục Bình và Tư An che chắn, bước nhanh đi vào gia môn. Bọn hạ nhân đang chặn ở cửa chính thấy nàng trở về, sôi nổi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi các viện bẩm báo.
Hạ Sơ Lam nói với Hạ Tĩnh Nguyệt phía sau: “Tỷ đi chỗ tổ mẫu trước. Muội đi tìm Vương Tam Nương, tỷ có chuyện để hai người làm.”
Hạ Tĩnh Nguyệt nghe lời bước lại gần, nghe Hạ Sơ Lam dặn dò, liên tục gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trong Bắc viện, Hạ lão phu nhân u sầu đầy mặt ngồi trên giường La Hán, cầm vòng ngọc Hạ Bách Thịnh năm đó đưa cho bà, nhìn vật nhớ người. Thân thể con dâu cả không còn dùng được, muốn quản sự cũng là hữu tâm vô lực. Vốn trông cậy vào nhị phòng, nhị phòng lại đem chuyện làm cho hỏng bét, còn làm cho tằng tôn bà mất đi. Bà vuốt ve vòng ngọc, bi thương nói: “Lão đại, con thật đi quá sớm mà……”
Thị nữ chạy vào nói: “Lão phu nhân, tam cô nương đã trở lại! Đang qua bên này!”
Tinh thần Hạ lão phu nhân chấn động, bảo Thường ma ma cất vòng ngọc cẩn thận, sau đó liền thấy Hạ Sơ Lam đi vào. Nàng tiến lên hành lễ, lão phu nhân nói: “Lam Nhi, con trở về là tốt rồi. Nhị thẩm con làm chuyện hồ đồ, trước mắt nên làm thế nào mới tốt?”
Hạ Sơ Lam biểu tình nghiêm túc nói: “Tổ mẫu, lần này nhị thẩm làm thật sự quá đáng. Bà nếu phân định không rõ mình rốt cuộc là người nhà ai, con kiến nghị phân gia, ngài đi theo nương con, bà nhất định sẽ phụng dưỡng ngài. Về sau chuyện nhị phòng con không quản.”
Lão phu nhân vừa nghe, thái dương liền đau, vội vàng nói: “Lam Nhi, ta biết là nhị thẩm con làm sai quá mức. Nhưng bên cạnh ta chỉ còn một nhi tử là nhị thúc con, hơn nữa đại ca con cũng lập tức phải tham gia kỳ thi mùa thu, lúc này phân gia, đó là làm trò cười. Con xem ở ta xương cốt đã già, đừng theo chân bọn họ so đo. Việc cấp bách là phải giúp Hạ gia vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, con nói có đúng không?”
Hạ Sơ Lam đã sớm biết lão phu nhân sẽ nói như vậy, thái độ kiên quyết nói: “Vấn đề trong Hạ gia nếu không giải quyết tốt, tai họa bên ngoài vĩnh viễn không chấm dứt. Con có thể lại cho nhị thẩm thêm một cơ hội, nhưng tổ mẫu phải triệu tập người trong nhà nói cho rõ ràng. Nếu không, nhị thúc không bỏ nhị thẩm, con cũng lập tức phân gia!”
Hạ lão phu nhân thấy Hạ Sơ Lam khí thế bức nhân, minh bạch đây là nhượng bộ cuối cùng của nàng, nghĩ thầm tức phụ lão nhị đích xác cũng cần được giáo huấn, chỉ cần không phải phân gia là được. Bà gọi Thường ma ma vào, phân phó: “Ngươi phái người đi các viện thông báo một tiếng, bảo tất cả mọi người đều đến chỗ ta đi.”
Thường ma ma lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài.
……
Người các phòng thực nhanh đều tụ tập ở Bắc viện. Hàn thị nghe nói Hạ Sơ Lam đã trở lại, không khỏi khẩn trương một trận, lại nghe được lão phu nhân cho gọi, liền biết chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hạ Bách Mậu cảm thấy mình không mặt mũi nào nhìn Hạ Sơ Lam, sau khi vào nhà chính vẫn luôn cúi đầu.
Đỗ thị vịn Dương ma ma ngồi xuống, nhìn Hạ Sơ Lam đứng giữa nhà chính. Bà biết tình huống trước mắt của Hạ gia, đích xác phải gõ người nhị phòng. Chỉ là không biết từ khi nào bắt đầu, nữ nhi trước kia thích ăn vạ làm nũng bên cạnh bà, thật sự đã trưởng thành thành một cây đại thụ có thể che chở người nhà.
Sau khi người đến đông đủ, Hạ Sơ Lam lạnh lùng hỏi Hàn thị: “Sự tình lần này, nhị thẩm có gì để nói?”
Hàn thị tự nghĩ là trưởng bối, đứng thẳng thân mình: “Ta cũng là bị lừa! Ta sao biết tên nhãi ranh kia người trong nhà cũng lừa?”
Hạ Sơ Lam hừ lạnh một tiếng: “Nhị thẩm nói được thật đơn giản. Không có sự cho phép của ta, tự mình dùng tiền trong trướng mục của nhà, cũng là bị lừa? Xúi giục đại tẩu lấy danh nghĩa nàng vay tiền chất kho, cũng là bị lừa? Chuyện phát sinh sau đó, trộm tiền trong nhà đưa cho phụ tử Hàn Trạm chạy trốn, làm cho hiện giờ người ép Hàn gia trả nợ đều chuyển sang Hạ gia làm khó dễ, đây cũng là bị lừa?” Thanh âm nói chuyện của nàng càng lúc càng cao, càng về sau lời nói càng nhanh, thần sắc nghiêm nghị.
Tại trước mặt nhiều người như vậy Hàn thị cảm thấy bị hạ mặt mũi, cố ra vẻ nói: “Tam nha đầu, ta nói như thế nào cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi sao có thể nói chuyện với ta như vậy? Huynh đệ con cháu ta xin ta giúp đỡ, chẳng lẽ ta không giúp sao?”
Hạ Sơ Lam lạnh lùng nói: “Cưỡng từ đoạt lí! Bà có muốn đi ra ngoài nhìn xem hiện tại có bao nhiêu người ép Hạ gia trả nợ? Hàn gia các ngươi chọc phải hậu họa, dựa vào cái gì bắt Hạ gia chúng ta giải quyết tốt hậu quả cho các ngươi! Bà nếu có bản lĩnh thu thập cục diện rối rắm này, đừng nói bà đem tiền cho phụ tử Hàn gia, dù bà có muốn toàn bộ Hạ gia, ta cũng tuyệt không nói nhiều một chữ. Bà có bản lĩnh này sao?”
Nàng vốn dĩ là gia chủ, Hạ gia lại do nàng và cha nàng dựng lên, nàng nói những lời này cũng là đúng lý hợp tình.
“Ta…… Ta……” Hàn thị chuyển hướng Hạ Bách Mậu, ý đồ nhờ ông vì mình biện giải vài câu. Hạ Bách Mậu đưa tay ấn trán, không nhìn bà. Bà lại nhìn về phía Hạ Khiêm và Hạ Sơ Huỳnh, bọn họ sôi nổi tránh đi ánh mắt bà. Bà cuối cùng chuyển hướng lão phu nhân, lão phu nhân biểu tình dại ra mà nhìn giữa không trung, không biết đang suy nghĩ gì.
Nói trắng ra là, người nơi này tất cả đều biết mình là người Hạ gia, vinh nhục hưng suy của Hạ gia mới liên quan đến vui buồn mừng lo của bọn họ.
Hạ Sơ Lam đi đến trước mặt Hạ Bách Mậu, Hạ Bách Mậu lập tức đứng thẳng lên. Nàng nói: “Nhị thúc, lần này con trở về vốn là muốn phân gia, nhị phòng các người chọc phải tai họa hẳn nên tự mình đi giải quyết. Nhưng niệm tổ mẫu tuổi già, ngài cùng cha con lại là huynh đệ ruột thịt, cho nên cuối cùng con ra tay hỗ trợ một lần. Nếu lần tới lại có người nương danh nghĩa Hạ gia đi ra ngoài gây chuyện lung tung, ngài đừng trách con tàn nhẫn.”
Mới đầu Hạ Bách Mậu nghe được Hạ Sơ Lam muốn phân gia, tim lập tức nhảy tới cổ họng. Sau khi xảy ra chuyện, ông chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán, căn bản không lo liệu hết quá nhiều việc, chỉ chờ Hạ Sơ Lam trở về giải quyết. Nếu nàng phân gia mặc kệ, nhị phòng bọn họ liền hoàn toàn xong đời. Nghe được khúc sau, ông lại nhẹ nhàng thở ra, hạ quyết tâm nói: “Lam Nhi, con yên tâm, nhị thẩm con nếu lại có lần sau, ta liền hưu bà ấy!”
Hàn thị trợn tròn hai mắt, hô: “Hạ Bách Mậu, ông nói cái gì! Ông lặp lại lần nữa!”
“Ta nói nếu ngươi lại kéo chân sau của Hạ gia, ta liền hưu ngươi! Nghe không hiểu sao! Trở về ngươi liền đóng cửa ăn năn cho ta, nơi nào cũng đừng đi!” Hạ Bách Mậu rống lên một tiếng, tức giận tích góp nhiều ngày hoàn toàn phát tiết ra. Ông là nam nhân, ngày thường kính bà nhường bà, là niệm ở phu thê nhiều năm, bà vì ông sinh nhi dục nữ, thực sự không dễ.
Nhưng hiện tại ông biết, như vậy chỉ hại bà, làm bà càng thêm không kiêng nể gì.
Danh sách chương