Editor: Masha

“Nếu ta cùng ngài về nhà, có thể làm lão phu nhân không tuyệt thực, ta nguyện ý đi.” Hạ Sơ Lam chậm rãi nói. Nàng tuy không biết vì sao Cố lão phu nhân buộc hắn nghị thân, nhưng không muốn hắn mang tội bất hiếu, bị ngôn quan buộc tội. Cố lão phu nhân cũng không thật sự muốn khó xử thân sinh nhi tử của mình đi? Cố Hành Giản lắc đầu, yên lặng nhìn nàng: “Ý của ta là, ta muốn cưới nàng làm vợ.”

Hạ Sơ Lam lập tức nắm chặt cây quạt trong tay, không nghĩ đến hắn nói trực tiếp như vậy. Thời điểm nàng đáp ứng cùng hắn ở bên nhau, cũng đã nghĩ cuối cùng sẽ gả cho hắn. Vừa rồi hắn muốn nàng cùng về nhà, nàng còn nghĩ rằng là kế sách tạm thời, tuy rằng không hợp lễ nghĩa, nhưng vì quan thanh của hắn, nàng cũng không thèm để ý những hư danh đó. Dù sao thanh danh của nàng cũng chưa bao giờ tốt.

Nhưng hiện tại hắn nói cho nàng, đó cũng không phải là kế sách tạm thời, mà là hắn muốn cưới nàng, để nàng chính thức có danh phận cùng hắn về nhà.

Tâm nàng nhất thời hơi loạn, bởi vì quá đột nhiên. Dù cho nàng thích người này, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt việc cùng hắn trở thành phu thê.

Cách đó không xa có tiếng ca duyên dáng truyền đến, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, lời ca tựa hồ thủ thỉ kể nỗi lòng. Vốn đang cách hơi xa, sau lại càng gần, cơ hồ bên cạnh bọn họ.

Một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên: “Cố lang, thật là đúng dịp a. Muốn lên thuyền thiếp uống một chén hay không? Bảo đảm thiếp thức thời hơn cô nương bên cạnh ngài.”

Hạ Sơ Lam nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa tinh xảo ngừng ở chỗ đó, rèm châu cùng lụa màu, chính là kỹ nữ sở dụng. Một nữ tử ôm đàn dựa ở lan can, nàng chải trụy mã kế, trên đầu cài tram và một đóa hoa lụa diễm lệ, trên mặt trang đểm nhẹ, một đôi mị nhãn thập phần câu dẫn người.

Đây không phải đêm đó khi rượu khố ra rượu, được mọi người Lâm An truy phủng Diêu Thất Nương sao? Ngay cả hiện tại, xung quanh thuyền hoa của nàng cũng đi theo hơn mười thuyền nhỏ, chắc là kẻ ái mộ nàng.

Hạ Sơ Lam nghe nàng kêu lung tung “Cố lang”, cả người không thoải mái. Lại thấy ánh mắt Diêu Thất Nương nhìn mình hơi mang khiêu khích, mày hơi chau. Cũng không biết nàng hữu tâm hay là vô ý, thế nhưng đuổi tới tận Tây Hồ.

Cố Hành Giản không nghĩ đến ở chỗ này gặp được Diêu Thất Nương, lại xem người ngồi đối diện giống như con nhím gặp được thiên địch, toàn thân đề phòng. Hắn không khỏi buồn cười, nhìn về phía Diêu Thất Nương bên kia nói: “Cố mỗ còn có chuyện quan trọng trong người, không rảnh cùng cô nương cười nói. Đi trước một bước.” Nói xong, liền phân phó nhà đò rời đi.

Diêu Thất Nương sớm biết rằng Cố Hành Giản sẽ cự tuyệt, chỉ là nhìn thấy trong thuyền hắn còn có vị cô nương, cảm thấy vạn phần tò mò, mới lại đây. Kỹ nữ phong nguyệt trong sân tài mạo song tuyệt, có rất nhiều người đều quỳ gối dưới danh nghĩa Cố Hành Giản, Cố Hành Giản cũng chưa  từng động tâm. Cô nương này dung mạo đích xác tuyệt luân, trong tinh khiết lộ ra điểm thanh lãnh. Hóa ra tướng gia thích dạng này?

Nàng lại cao giọng nói: “Cố lang không lên thuyền cũng không sao, thiếp lại hát một khúc cho ngài, như thế nào?”

Cố Hành Giản còn chưa nói chuyện, Hạ Sơ Lam liền không khách khí nói: “Tướng gia muốn nghe khúc, tự có ta hát cho ngài nghe, không nhọc cô nương lo lắng. Nhà đò, chúng ta đi mau chút.”

Nhà đò biết vị cô nương này chính là khách quý của tướng gia, ra sức mà lắc mái chèo đem thuyền hoa rời đi.

Diêu Thất Nương thức thời mà không đuổi theo, cô nương kia dường như có hơi tức giận. Nàng lại theo đuổi không bỏ, thật sợ chọc tức Cố Hành Giản. Thủ đoạn của nam nhân kia nàng biết, mặt ngoài nhìn ôn hòa nho nhã, kỳ thật thực sự lợi hại, nếu không cũng sẽ không thu thập thủ hạ đều ngoan ngoãn. Nàng cười nhẹ, xem ra vị cô nương này đích xác không giống người thường.

Thuyền đi đến đến giữa hồ xanh tươi, nhà đò liền ngồi ở đầu thuyền nhìn ra xa phong cảnh Tây Hồ.

Cố Hành Giản còn đang suy nghĩ, nàng sẽ hát một khúc cho hắn nghe? Hắn thật ra có chút chờ mong. Thấy Hạ Sơ Lam sa sầm mặt, biết nàng để ý chuyện vừa rồi, muốn mở miệng giải thích hai câu, lại nghe Hạ Sơ Lam nói: “Ngài thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Ngài có thể còn chưa hiểu rõ ta, tính cách ta không dịu ngoan, có điểm ghen tị, nữ hồng rất kém cỏi, đối người hỉ ác không hiểu được cách che dấu. Nếu ngài cưới ta, có khả năng ta không đồng ý ngài nạp thiếp……” Nàng nhìn chằm chằm cạnh bàn nói không ngừng, không cảm giác được Cố Hành Giản đã đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

Chờ nàng phát giác ra, người nọ đã cúi người ôm lấy nàng. Tâm nàng đột nhiên co chặt một chút, hô hấp đều đình trệ. Hắn ôm ấp, đủ dung nạp cả người nàng, ấm áp mà rộng lớn. Chóp mũi tràn ngập hương vị trên người hắn, cả trái tim dường như được lấp đầy. Nàng chậm rãi nâng lên tay, ôm phía sau lưng hắn. Người này kỳ thật cũng không gầy giống như thoạt nhìn, trên lưng thịt rất rắn chắc.

Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Giữa chúng ta, sẽ không lại có người khác. Ta lấy sớm chiều xuân thu làm sính lễ, nàng có nguyện bồi ta trải hết năm tháng phù du?”

Hạ Sơ Lam chấn động, hốc mắt hơi nóng. Chàng đang hướng nàng cầu hôn sao? Kia môi mềm mại dán ở bên tai nàng, phun ra hơi thở ấm áp, mang theo nhàn nhạt vị đàn hương, cảm giác tê dại lập tức lan tràn đến toàn thân. Nàng nhẹ nhàng gật đầu. Chàng dùng mỗi một ngày về sau làm sính lễ, còn nói cho nàng biết kiếp phù du ngắn ngủi, nàng vô pháp cự tuyệt.

Thời khắc nàng gật đầu, cả người Cố Hành Giản nhẹ nhàng thở ra. Nàng đáp ứng là tốt rồi, với hắn mà nói, chỉ cần nàng nguyện ý, chuyện còn lại hắn đều có thể giải quyết. Hắn ôm nàng, bỗng nhiên có chút cảm giác quyến luyến. Chỉ cảm thấy trong lòng ngực nho nhỏ một đoàn giống mèo con dịu ngoan dựa vào hắn, thật sự là thực ngoan, thực chọc người trìu mến.

Cuối cùng cũng hơi minh bạch, a huynh vì sao sủng Tần La như vậy.

……

Tần La ghé vào lan can thuyền hoa, vẫn luôn ra sức nhìn bên ngoài. Bởi vì thuyền lớn kia bỗng dưng lái đi, bọn họ lại không dám dừng quá gần, sợ bị Cố Hành Giản phát hiện.

Cố Cư Kính đang uống trà, vẫn luôn nhìn nàng không an phận mà lộn xộn, chụp nàng ôm vào trong ngực: “Nàng là người đang có thai, sao lại còn không an phận như vậy? Lại như thế ta liền đem nàng nhốt ở trong phòng, không cho nàng ra ngoài.”

“Thiếp chỉ là lo lắng Hạ muội muội.” Tần La cúi đầu, đôi tay để ở trước ngực hắn, “Ngũ thúc hắn sẽ không làm gì đi?”

Cố Cư Kính cảm thấy vấn đề của nàng thực buồn cười: “A đệ tính tình như vậy, có thể đối nàng làm cái gì? Yên tâm đi, sẽ không xằng bậy.” Nhiều nhất đem nàng một lần là bắt được mà thôi. Hắn ở trong lòng yên lặng bổ sung.

Tần La ngẫm lại cũng đúng. Hạ muội muội tuy rằng tuổi trẻ mạo mĩ, nam nhân rất khó không động tâm nhưng định lực của Ngũ thúc từ trước đến nay thực tốt, nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy đều một mình một người.

“Qua mấy ngày Ngũ thúc mang Hạ muội muội về nhà, nương cùng Tứ cô bọn họ có thể khó xử nàng hay không?”

Cố Cư Kính bàn tay to nhẹ nhàng vuốt bụng nàng: “Tính tình Tứ muội cùng nương nàng còn không biết? Chỉ sợ sẽ không thuận lợi, hơn nữa sau khi nương biết Hạ cô nương tồn tại, nhất định sẽ phái người đi Thiệu Hưng cùng Tuyền Châu tra chuyện trước kia.”

Tần La nhỏ giọng nói: “Ngũ thúc không ngại, nương nếu khăng khăng quấy nhiễu, trong nhà lại không được an bình? Nhị gia, Hạ muội muội cùng thế tử Anh Quốc Công kia, thật sự từng ở bên nhau sao? Cho nên thế tử Anh Quốc Công cưới người khác, phụ bạc nàng?”

Cố Cư Kính nhíu mày nói: “Nói thế này đi, Anh quốc công phủ cùng nhà của chúng ta không giống nhau. Bọn họ là mấy đời công khanh nối tiếp nhau, bậc cửa hiển hách, mấy thế hệ đều là quý tộc, sao có thể để thế tử cưới một thương hộ nữ làm chính thê? Hơn nữa thế gia đại tộc liên hôn, đều là vì củng cố thế lực từng người trên triều đình. Lục Ngạn Viễn niên thiếu khí thịnh, đại khái khi đó còn không biết mình căn bản không chống cự được gia tộc an bài đi.”

“Thế muội muội có biết chuyện Lục Ngạn Viễn tại tiền tuyến mất tích?”

Cố Cư Kính lắc đầu nói: “Nàng cảm thấy a đệ sẽ nói cho nàng? Tuy nói hai người bọn họ đã là chuyện quá khứ, nhưng lấy tính tình a đệ, ham muốn khống chế lớn như vậy, khẳng định sẽ không ở trước mặt nàng nhắc tới bất luận một chữ nào về Lục Ngạn Viễn.”

Tần La sửng sốt, Ngũ thúc có ham muốn khống chế rất mạnh sao? Sao nàng một chút cũng không nhìn ra. Rõ ràng là hòa thượng thanh tâm quả dục.

Cố Cư Kính xem nàng bộ dáng ngốc ngốc, biết không nói rõ nàng sẽ không hiểu, liền mở miệng: “Hắn  chỉ là ngoài mặt thoạt nhìn nhạt nhẽo vậy thôi, đối với đồ mình để mắt tới bảo hộ vô cùng. Trước kia thời điểm hắn mới vừa về Cố gia, ta cho hắn một con mèo con, hắn mặt ngoài thực lãnh đạm, lại dốc lòng dưỡng. Sau con mèo kia không biết vì sao chạy đến trong phòng Tứ muội, làm hỏng một cuộn vải của Tứ muội, bị Tứ muội hạ lệnh đả thương. Sau khi hắn ôm trở về, mèo con kia không bao lâu liền chết, hắn ngoài mặt chưa nói gì, nhưng nhiều năm như vậy rõ ràng còn nhớ thù.”

Tần La cũng không biết còn có một cọc chuyện cũ như vậy, xem ra Tứ cô cùng Ngũ thúc quan hệ lãnh đạm như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai.

……

Tư An ngồi ở trà lều cạnh hồ uống trà, bất tri bất giác mấy canh giờ qua đi, cũng không biết tướng gia và cô nương nói cái gì, có thể nói lâu như vậy. Nàng lại rót chút nước trà, nhìn thấy một thuyền hoa nhỏ ngừng, một người trẻ tuổi thanh tú từ trên thuyền xuống dưới trước, Hạ Bách Thanh đứng ở boong tàu cùng hắn hành lễ với nhau, sau đó người trẻ tuổi kia liền rời đi.

Tư An theo bản năng mà giơ tay che mặt, nghiêng thân mình, không xong, tam lão gia sao cũng ở chỗ này?

Hạ Bách Thanh nhìn thấy Ngô Quân đi rồi, xoay người đối thuyền hoa nói: “Nguyệt nhi, người đã xem qua, con có vừa lòng?”

Hạ Tĩnh Nguyệt từ trong khoang thuyền e thẹn đi ra, thẹn thùng cúi đầu: “Không nghĩ đến Ngô công tử kỳ nghệ tốt như vậy, có thể đánh cờ cùng cha lâu như vậy.”

“Từ đánh cờ có thể thấy được nhân phẩm một người. Người thanh niên này tiến thối có độ, thế cờ quang minh lỗi lạc, lại không chuộng cái dũng của kẻ thất phu. Nếu ta không đoán sai, khoa cử lần này, nhất định có thể có tên trên bảng.” Hạ Bách Thanh tán dương, lại nói với Hạ Tĩnh Nguyệt, “Đến lúc đó đề bảng dương danh, nhiều người muốn bắt rể, phỏng chừng nhiều người tranh đoạt hắn. Lần này đồng liêu ta làm mai, chúng ta mới có thể nhanh chân đến trước, con cứ suy nghĩ kỹ.”

“Hôn sự nữ nhi, cha làm chủ là được.” Hạ Tĩnh Nguyệt nhỏ giọng nói, cả khuôn mặt đỏ bừng. Trước khi đến, nàng không ôm hy vọng gì, cảm thấy đối phương bất quá là người trẻ tuổi chưa có danh tiếng gì. Nhưng sau khi thấy Ngô Quân, lại cảm thấy hắn khiêm tốn nhã nhặn có lễ, cách nói năng không tầm thường, hơn nữa cha cực lực khen ngợi, nàng tự nhiên không có ý không muốn.

Tìm người như vậy sống qua ngày, nhất định có thể cầm sắt hòa minh. Có lẽ sau này qua nhiều năm, hắn cũng sẽ rung trời chuyển đất?

Hạ Bách Thanh thấy nàng đáp ứng rồi, gật đầu nói: “Nếu như thế, trở về ta liền cùng nương con thương lượng. Thuận tiện hỏi một chút ý tứ nhà trai, nếu hắn đồng ý, chúng ta tìm một ngày tốt, liền bắt đầu làm lục lễ, trước đem hôn sự định ra.”

“Theo ý tứ của cha.” Hạ Tĩnh Nguyệt ngoan ngoãn nói.

Hạ Bách Thanh đem tiền thuê thuyền hoa cấp nhà đò, đang muốn mang theo Hạ Tĩnh Nguyệt trở về, Hạ Tĩnh Nguyệt trong lúc vô tình nhìn thấy dưới tàng cây có bóng dáng rất giống Tư An, nàng đi qua kêu lên: “Tư An, sao ngươi ở chỗ này?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện