Editor: Masha

Bùi Vĩnh Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú, hai mắt lạnh băng, lập tức kéo tay người kia ra. Nhưng hắn lại đứng không vững, cơ hồ là ngã ở trên mặt đất. Chờ hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là một nam tử bố y, mặt mày thanh tuấn, khoanh tay đứng, nhàn nhạt nhìn hắn.

Rõ ràng phục sức tựa như người thường, nhưng uy thế bức nhân thế này, có vẻ còn lợi hại hơn Hộ Bộ Thượng Thư hắn từng gặp mặt.

“Ngươi là người nào!” Bùi Vĩnh Chiêu cố gắng trấn định nói, “Ta chính là quan viên, biết bất kính với mệnh quan triều đình là tội danh gì không!”

Cố Hành Giản nhìn phía trước, thần sắc thanh lãnh: “Vừa rồi ta nghe thấy, ngươi muốn tìm Hạ gia gây phiền toái?”

“Liên quan gì tới ngươi!” Bùi Vĩnh Chiêu nghiêng người trừng mắt nhìn hắn, xoay người muốn đi.

Sùng Minh lại giơ tay đem hắn kéo trở về, đơn giản đẩy ngã trên mặt đất. Bùi Vĩnh Chiêu hoàn toàn phát hỏa, hôm nay nhận uất khí đã đủ nhiều, vén tay áo liền muốn cùng Sùng Minh động thủ. Cố Hành Giản cúi thân mình xuống, cơ hồ thực nhẹ nói: “Ta, là Cố Hành Giản.”

Bùi Vĩnh Chiêu trừng lớn hai mắt, miệng khẽ nhếch, khó có thể tin mà nhìn nam nhân cách mình rất gần kia.

Cố, Cố Hành Giản?! Nhận thức hữu hạn của hắn chỉ biết một người có tên này, đó là Tể tướng đương triều! Không thể nào, không có khả năng trùng hợp như vậy? Tuy rằng Tể tướng bị đình quan, nhưng nghe nói mỗi ngày đều có triều thần không có việc gì làm quỳ gối ngoài điện hướng hoàng đế cầu tình, khóc lóc kể lể trung thư tuyệt đối không thể không có vị Tể tướng này. Vài trọng thần đều cáo ốm ở nhà, trên triều đình cả ngày mây đen mù sương.

“Cố Hành Giản” ba chữ này, ý nghĩa là làm mưa làm gió, càng có ý nghĩa là quyền lực tuyệt đối.

Cố Hành Giản đứng dậy, vân đạm phong khinh nói: “Cách người Hạ gia xa một chút, càng đừng tìm Hạ Sơ Lam gây phiền toái. Nếu bị ta biết, nơi nào ở Lâm An ngươi cũng không dừng chân được. Một đời của ngươi, cũng đừng mơ tưởng lại bước vào quan trường. Nhớ kỹ lời ta nói.”

Hắn không phải uy hiếp, bằng tự tin cùng uy thế của  hắn, chỉ là trần thuật một sự thật.

Nếu nói lúc đầu Bùi Vĩnh Chiêu còn có điểm hoài nghi, hiện tại hoàn toàn tin tưởng. Thần thái cùng ngữ khí người này, ở quan trường hắn thật sự quá quen thuộc, là người ở lâu trên địa vị cao tự nhiên có uy thế như vậy, người thường muốn giả cũng giả không được. Sức lực cả người Bùi Vĩnh Chiêu phảng phất mất sạch, không biết muốn làm cái gì, nói cái gì.

Cố Hành Giản…… Thật là Cố tướng! Ngày thường muốn thấy cũng không thấy được nhân vật này, thế nhưng sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn như vậy, hắn thậm chí còn không nghĩ sâu hơn Cố Hành Giản cùng Hạ gia có loại quan hệ gì.

Sùng Minh quát: “Còn không mau cút đi!”

“Lăn đi, lăn đi ngay.” Bùi Vĩnh Chiêu đứng lên, khom lưng với Cố Hành Giản, sau đó té ngã lộn nhào mà đi, một câu vô nghĩa cũng không có.

Hắn chỉ biết là người lãnh đạo trực tiếp của hắn Ngô Chí Xa trước khi bị hạ ngục, gặp người liền nói cùng Cố tướng quan hệ có bao nhiêu tốt. Bởi vì tầng quan hệ này, đến Hộ Bộ Thượng Thư cũng đối hắn gương mặt ba phần tươi cười.

Bất luận là đối với quan lại lớn nhỏ hay là người đọc sách, sự tồn tại của Cố Hành Giản đều là cao không thể với tới.

Chờ Bùi Vĩnh Chiêu đi xa, Sùng Minh hỏi Cố Hành Giản: “Tướng gia, chúng ta còn đi dạo sao?”

Cố Cư Kính ở trong nhà thu thập bọc hành lý, Cố Hành Giản nhìn không nổi hắn đem đồ vật bày đầy đất, ở trong sân cãi cọ ầm ĩ, liền mang theo Sùng Minh trốn tới nơi thanh tĩnh. Không biết vì sao liền đi đến Hạ gia, vừa vặn nhìn thấy Hạ Sơ Lam đem Bùi Vĩnh Chiêu ném ra gia môn.

Nghe Hạ Sơ Lam kêu tên Bùi Vĩnh Chiêu, hắn nhớ lại công văn Hình Bộ cùng Đại Lý Tự giao lên nhắc qua Bùi Vĩnh Chiêu cùng Ngô chí xa đi kỹ viện cùng nhau. Hắn thuận tay lật qua quan tịch Bùi Vĩnh Chiêu, biết hắn nguyên quán Tuyền Châu, thê tử Hạ thị, thi đậu công danh lại không được tuyển Thượng Quan, thật lâu về sau mới ở Hộ Bộ làm sai sự. Liền hoàn toàn hiểu.

Cố Hành Giản nghĩ đến Hạ Sơ Lam bộ dáng vừa rồi, nhẹ nhàng giương khóe miệng, thời điểm hài tử kia trước mặt mình rất ôn thuần, hóa ra không phải lúc nào cũng như vậy.

Hạ Khiêm cưỡi ngựa từ nơi xa từ từ đi tới, Lục Phúc nắm dây cương phía trước: “Công tử, Cố nhị gia nói phải vội về Lâm An, có thể hay không chỉ là lấy cớ?”

Hạ Khiêm trầm mặt, không nói lời nào. Hắn hai ngày tới cửa bái phỏng, Cố Cư Kính không phải không ở, chỉ là không rảnh, người sáng suốt đều biết hắn đùn đẩy. Hạ Khiêm đã sớm hỏi thăm qua Cố Cư Kính là người dầu muối không vào, cũng không phải mình hắn ăn canh bế môn. Nếu không phải Cố Cư Kính cùng đại bá có quan hệ, ngày ấy còn tới uống rượu mừng của hắn, hắn cũng không cảm thấy mình có thể leo lên người ta.

Chờ tới cửa nhà, hắn buồn bực xuống ngựa, nhìn thấy bên cạnh thềm đá đứng hai người xa lạ, một bộ tướng mạo nghèo kiết hủ lậu. Hắn chỉ nhìn lướt qua, chắp tay bước lên bậc thang, hỏi Lục Phúc phía sau: “Hai người kia là ai?”

“Không biết, nhìn lạ mắt thật sự.”

“Hỏi rõ ràng, có khả nghi liền đưa lên quan. Nữ quyến trong phủ thường xuyên ra vào, đừng để cho người không đứng đắn theo dõi.” Hạ Khiêm nhíu nhíu mày, phân phó xong, vào thẳng gia môn.

Lục Phúc chạy xuống, đi tới trước mặt Cố Hành Giản, trên dưới đánh giá hắn: “Ngươi là người nào, đứng ở cửa nhà ta làm cái gì?”

Sùng Minh muốn nói, Cố Hành Giản giơ tay cản: “Chỉ là mệt mỏi nghỉ một lát, lát nữa liền đi.”

“Đi mau đi mau, đừng để ta thấy nữa!” Lục Phúc chán ghét phất phất tay.

Hạ Diễn vừa vặn tan trường, vác túi xách đi tới, hỏi: “Lục Phúc, ngươi đang làm gì?”

Lục Phúc vội vàng thay gương mặt tươi cười, cong lưng nói: “Lục công tử, hai người này đứng trước cửa nhà lén lút, sợ là người xấu. Tiểu nhân phụng mệnh đại công tử, đang đuổi bọn hắn đi.”

Hạ Diễn nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Hành Giản, tuy bố y trên thân, khí chất lại thanh quý, như là người đọc sách. Cậu giữ lễ tiết hỏi: “Tiên sinh là muốn hỏi đường, hay là tìm người?”

Sùng Minh vốn dĩ muốn bắt lấy Lục Phúc, ra sức đánh hắn một trận. Dám đối với tướng gia vô lễ như thế, khi dễ bọn hắn là người nào! Tướng gia vừa mới rồi còn cấp Hạ gia giải quyết phiền toái đâý! Nhìn đến tiểu lang quân thanh tú này tính tình hiểu lễ, liền lạnh lùng trả lời: “Chúng ta chỉ là đi ngang qua, ai muốn cố ý đứng ở cửa nhà các ngươi!”

Hạ Diễn biết Lục Phúc thái độ không tốt, chọc giận đối phương, liền nói với Lục Phúc: “Ta tới xử lý, ngươi đi vào trước đi.”

“Dạ.” Lục Phúc hành lễ tránh ra, hạ nhân hộ tống Hạ Diễn trở về cũng đều lui xa chút.

Hạ Diễn ngửa đầu cười nói: “Mong tiên sinh không lấy làm phiền lòng. Bởi vì nữ quyến nhà ta thường xuyên xuất nhập, từ trước liền có người theo dõi tỷ tỷ ta, tới cửa nháo sự, cho nên hạ nhân đều tương đối cảnh giác. Nếu là ngài có chuyện gì, có thể nói cho ta.”

Cố Hành Giản nhìn hắn tuổi tác không lớn, lại nho nhã lễ độ, hiển nhiên gia giáo không tồi, lại nhìn đến trong tay hắn ôm 《 Luận Ngữ Tập Chú 》, hỏi: “Tiểu lang quân vì sao không đem sách đặt ở trong túi, lại muốn ôm ở trong tay?”

Hạ Diễn cúi đầu nhìn thoáng qua, tiểu tâm mà sờ sờ bìa sách: “Ta đặc biệt thích quyển sách này, đặt ở trong tay, tùy thời liền có thể lật xem.”

Cố Hành Giản lại nhìn nhìn, quyển sách có rất nhiều chỗ có dấu vết tu bổ, tuy tu bổ không hoàn toàn tốt, nhưng nhìn ra được người tu bổ thực dụng tâm.

“Theo ta được biết, sách này đã xuất bản hai lần, bản này vốn là bản xuất bản lần đầu, còn có không ít chỗ hư hỏng. Tiểu lang quân vì sao không mua sách mới xem?”

Hạ Diễn thấy hắn cái này cũng biết, lời nói không tự giác nhiều lên: “Tiên sinh nói vậy cũng là người đọc sách, hẳn là biết sách của Cố tướng thật sự quá khó mua, toàn bộ Thiệu Hưng đều mua không được bản mới. Quyển sách này là gia phụ để lại cho ta, tuy có rách vài chỗ, nhưng ta cũng thập phần yêu quý.”

Cố Hành Giản chỉ lo viết xong sách đưa Quốc Tử Giám đi in ấn, in xong đều có quan viên tự mình đưa tới sách mới, thật ra chưa từng quan tâm qua sách của mình rốt cuộc có bao nhiêu khó mua. Thế nhưng khan hiếm tới loại tình trạng này? Khó trách Trương Phục Chi lâu lâu chạy tới đòi sách, hắn còn tưởng là vui đùa.

Tiểu lang quân này hiểu chuyện ngoan ngoãn, nghe khẩu khí lời hắn nói, tựa hồ phụ thân không còn nữa. Hạ gia ba huynh đệ, chỉ có Hạ Bách Thịnh mất, vừa rồi người nọ kêu hắn Lục công tử, hẳn là tiểu nhi tử Hạ Bách Thịnh? “Trong tay ta hẳn là có tái bản của quyển sách này, nhưng ở trong nhà ta ở Lâm An, để trở về tìm một chút. Đợi khi tìm được, sẽ tặng tiểu lang quân.” Cố Hành Giản nói.

Sùng Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Hành Giản một cái, lại nhìn nhìn mao đầu tiểu tử may mắn này. Hạ gia rốt cuộc là phong thuỷ gì, cư nhiên có thể làm tướng gia tu thư rồi tặng thư, thật là được mở mắt. Nếu cấp sự trung đại nhân từng khổ cầu quyển sách này biết tướng gia tùy tiện đem sách tặng…… Phỏng chừng tới tận phủ lý luận.

Hạ Diễn đột nhiên ngẩng đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: “Không được, quân tử không đoạt vật tốt của người. Tiên sinh nói vậy cũng thật vất vả mới có được quyển sách đi? Quyển sách này hiện tại dù ra giá cũng không có người bán, ta xem quyển xuất bản lần đầu cũng tốt rồi. Chờ ta thi đậu Thái Học, một ngày kia nhìn thấy Cố tướng, có lẽ có thể hỏi hỏi hắn.” Nói xong lời cuối cùng, cậu có chút thẹn thùng mà cúi đầu.

Sùng Minh nhịn không được hỏi: “Tiểu lang quân chẳng lẽ là ngưỡng mộ Cố tướng?”

“Người đọc sách, có ai không ngưỡng mộ Cố tướng đâu? Ta khảo Thái Học, cũng là hy vọng có thể nghe Cố tướng giảng một công khóa.”

Sùng Minh nghẹn cười, nhịn không được nhìn về người bên cạnh, Cố Hành Giản. Không hổ là tướng gia, ở trên phố tùy tiện đụng tới một hài tử, đều là người ngưỡng mộ hắn.

Nếu là đứa nhỏ này biết, người ngươi một lòng ngưỡng mộ đang đứng ở trước mặt, còn không biết là có phản ứng gì.

Cố Hành Giản thần thái tự nhiên nói: “Không quan hệ, sách của ta cũng do một bằng hữu tặng cho, chuyển tặng người càng cần nó hơn, nói vậy hắn cũng sẽ không trách ta. Tiểu lang quân muốn khảo bổ thí ba năm sau?”

“Không, là tháng sáu. Ta tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn muốn thử xem.” Hạ Diễn nhìn Cố Hành Giản không nói chuyện, hàm hậu cười, “Đại khái rất nhiều người sẽ cảm thấy ta không biết tự lượng sức mình đi.”

Hôm nay ở tộc học hắn nói muốn khảo bổ thí với nhóm bạn cùng trường, bị bọn họ vô tình mà cười nhạo.

Cố Hành Giản lắc đầu nói: “Sự thành do người.”

Sùng Minh không nghĩ tới tướng gia cùng tiểu lang quân này còn rất hợp ý, hàn huyên một hồi lâu, xem ánh mắt giống như còn rất thích hắn. Vừa rồi thời điểm đối mặt Bùi Vĩnh Chiêu, lãnh lệ giống như lưỡi đao, khí thế Tể tướng không hề giữ lại một chút nào. Trước mắt vẻ mặt ôn hoà, lại giống như tiên sinh bình thường dạy học. Được tướng gia yêu thích đâu có dễ dàng.

Hạ Sơ Lam nghe hạ nhân nói Hạ Diễn đã trở lại nhưng lưu lại trước cửa, tưởng có chuyện gì. Đi ra vừa thấy Cố Hành Giản cùng Sùng Minh. Cố Hành Giản một thân áo xanh, mặt mày thanh tuấn nhu hòa, người cao như trúc. Người này nếu đơn độc đứng trong đám người, kỳ thật không tính nổi bật nhất, nhưng lại rất khó bỏ qua sự tồn tại của hắn.

“Cố tiên sinh.” Hạ Sơ Lam kêu một tiếng.

Cố Hành Giản ngẩng đầu, nhìn thấy nàng đứng ở cạnh cửa.

Dải lụa màu hồng phấn tung bay, gió thổi làn tóc dài của nàng, sợi tóc không cẩn thận rơi xuống trên cánh môi đầy đặn. Nàng lấy sợi tóc từ khóe môi ra, hướng Cố Hành Giản cùng Hạ Diễn nhẹ nhàng cười. Khuôn mặt nàng trắng trẻo mịn màng, đập vào mắt đẹp như ngọc tạc.

Tâm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà co chặt một chút.

“Tỷ tỷ!” Hạ Diễn ngẩng khuôn mặt tròn tròn, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, duỗi tay giữ chặt cánh tay Cố Hành Giản, “Hóa ra tiên sinh là bằng hữu tỷ tỷ? Như thế nào không nói sớm. Tới, mau cùng ta tiến vào.”

Cố Hành Giản bị hắn lôi kéo đi về hướng bậc thang, lòng bàn tay nho nhỏ thực ấm áp, cũng chưa nói cái gì.

“Tiên sinh như thế nào đến đây?” Hạ Sơ Lam đi tới hỏi.

“Vô tình đi ngang qua, cùng vị tiểu bằng hữu này trò chuyện thật vui.” Cố Hành Giản không nhìn nàng, mà cúi đầu nhìn Hạ Diễn. Hạ Diễn nghe được Cố Hành Giản gọi hắn tiểu bằng hữu, trong lòng thực thích ý, nói với Hạ Sơ Lam: “Vị tiên sinh này thật là lợi hại, trong tay ngài thế nhưng có bản mới 《 Luận Ngữ Tập Chú, còn nói muốn tặng cho đệ! Tỷ tỷ nhất định thỉnh tiên sinh đi vào ngồi.”

“Diễn Nhi, tiên sinh chỉ là đi ngang qua nơi này, còn có chuyện khác phải vội.” Hạ Sơ Lam sờ sờ đầu của hắn, kỳ thật trong lòng còn tồn vài phần hy vọng.

Hạ Diễn nhấp nhấp miệng, chờ đợi mà nhìn Cố Hành Giản, không muốn buông tay ra: “Tiên sinh……”

Cậu thích vị tiên sinh này. Không hiểu từ đâu mà thật thích.

“Nếu Hạ cô nương tiện tay thưởng một hớp nước trà uống, ta liền làm phiền.” Cố Hành Giản mở miệng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện