Hơn mười người áo đen vào đầy quán trà trong nháy mắt.
Trong không gian chật hẹp lưu chuyển bầu không khí căng thẳng.
Phan Vân Lam bảo vệ Hà Ngân sau người, tình cảm sâu đậm không thấy chút hoang mang nào, cho dù bản thân đang ở trong lớp bao vây trùng trùng của kẻ địch, anh ấy vẫn thản nhiên.
Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân trốn phía sau Phan Vân Lam, trên đầu nổi đầy gân xanh, cực kỳ không vui, vì sao vậy, rõ ràng là đã biết sự thật, Hà Ngân vẫn chọn đứng sau Phan Vân Lam.
“Hà Ngân, qua đây.” Hoàng Mạnh nhịn sự tức giận, vẫy tay với Hà Ngân.
Hà Ngân thấy Hoàng Mạnh vươn bàn tay to ra, trong lòng như chiếc bình bị vỡ, không biết là cảm xúc gì.
Vừa mới biết được những chuyện khiến mình đau khổ tuyệt vọng kia không phải do Hoàng Mạnh làm, vốn vô cùng vui sướng, nhưng vừa nghĩ đến anh khiến Lê Hùng đưa thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, cưỡng ép mình, thậm chí còn giam cầm tự do của mình, Hà Ngân lại sợ một Hoàng Mạnh ngang ngược như vậy, cô vốn rất thất vọng với đàn ông do quan hệ của cha mẹ, không ôm hy vọng gì với tình yêu, Hoàng Mạnh ngang ngược như vậy, cô sợ người bên cạnh mình lại phải chịu tổn thương thêm một lần nữa, cũng sợ sẽ có một ngày mình không thể chịu đựng được nữa.
Hà Ngân trốn ở phía sau Phan Vân Lam, nhìn Hoàng Mạnh, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Hoàng Mạnh, xin lỗi, tôi không muốn bị nhốt bên cạnh anh nữa.”
“Ở bên cạnh tôi khiến em khó chịu đến thế sao?” Hoàng Mạnh thu lại cơn giận vừa dâng lên của mình, trong mắt tràn đầy thất vọng và cảm thương, cả người hiện ra một tư thế chán chường.
Trái tim Hà Ngân nhói lại, nhưng những họng súng đen ngòm xung quanh đang chĩa vào Phan Vân Lam, cô không thể không lùi lại, người đàn ông này từ trước đến nay chỉ biết uy hiếp cô.
“Hoàng Mạnh, sếp Hoàng, lẽ nào ngoại trừ uy hiếp ra anh không còn cái gì khác sao?” Phan Vân Lam cười lạnh, thật sự nghĩ anh ấy lăn lộn mất công bao năm hay sao.
“Câm miệng.” Hoàng Mạnh lấy súng trong tay một người áo đen bên cạnh, nổ một phát súng vào trước chân Phan Vân Lam, Phan Vân Lam theo phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước: “Phan Vân Lam, mày lấy cái gì ra so với tao, mày có thể bảo vệ Hà Ngân không?”
Rất có sức uy hiếp.
Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh cầm súng lục, động tác vừa nổ súng còn chưa kịp thu lại, dường như thay đổi thành một người khác.
Nếu như một phát súng này thật sự bắn trúng người Phan Vân Lam, những thứ này đều là súng thật, không phải đồ chơi lừa trẻ con! Đây chính là phạm pháp!
Hà Ngân không tự chủ được nuốt nước miếng, cô mở bar club nhiều năm rồi, cô cũng không phải là cô gái chưa từng va chạm với xã hội, nhưng súng thật đạn thật quả thực chưa thấy bao giờ, những chuyện của xã hội đen phần lớn giao cho Phan Vân Lam xử lý, lại nói có nhà họ Mạnh trấn thủ, đánh giết gì căn bản không xảy ra ở Dạ Khôi!
“Hoàng Mạnh, mày cũng quá coi thường tao rồi!” Vừa rồi đúng là Phan Vân Lam bị giật mình, đã rất lâu rồi anh ấy không trải qua những phen sống mái ở xã hội đen, vì tránh một ít thế lực nên cũng không động tới súng, nhưng điều này không có nghĩa là Phan Vân Lam bị dọa sợ.
Phan Vân Lam rất nhanh bình tĩnh lại, vỗ bả vai Hà Ngân tỏ vẻ mình không sao và an ủi Hà Ngân, Hà Ngân tuy kiên cường nhưng dù sao cũng vẫn là một cô gái, tình cảnh này không tránh khỏi bị dọa sợ.
Hoàng Mạnh thấy đồ của Hà Ngân, cơn tức càng tăng lên, hận không thể lập tức chặt người đàn ông bình tĩnh trước mắt này ra làm tám khúc, nhưng Hà Ngân lại ở bên cạnh anh ấy, nếu Hà Ngân nhìn thấy, liệu có tức giận với anh hay không?
Chết tiệt.
Hoàng Mạnh chỉ có thể hung ác nhìn Phan Vân Lam, cũng không tin anh ấy có thể chạy trốn trong vòng vây trùng điệp này.
Những thuộc hạ này của Mạnh Biên cũng không phải thứ ngồi không.
Mạnh Biên yêu trà, quán trà này chính là địa bàn của Mạnh Biên.
Nhà họ Hoàng từ đời ông nội anh đã tẩy trắng rồi, đồng thời lập ra quy củ chết, không cho phép con cháu đời sau liên quan đến xã hội đen, hai giới làm ăn trong sạch và xã hội đen ở thành phố Nhiễu từ nay về sau phân biệt rõ ràng, cùng cản trở thế lực bên ngoài muốn xâm chiếm thành phố Nhiễu.
Suy nghĩ của Mạnh Biên khó dò, tuy Hoàng Mạnh nghĩ không cần biết Mạnh Biên rốt cuộc có suy nghĩ gì, nhưng chỉ cần có thể giữ Hà Ngân bên người, những thứ còn lại cũng không sao hết, cho dù phải trả cái giá gì.
“Lần này tao tới, nhất định phải mang Hà Ngân đi.” Phan Vân Lam không mảy may nhượng bộ: “Tao tuyệt đối sẽ không để Hà Ngân chịu chút uất ức nào.”
“Anh Vân Lam, đừng cậy mạnh.” Hà Ngân lo lắng, sợ hãi, cảm động, nhưng cũng chỉ có cảm động mà thôi, nếu Phan Vân Lam thực sự bị thương một lần nữa vì cô, cô nhất định sẽ tự trách mình đến chết.
Lê Hùng đã xảy ra chuyện rồi, cô tuyệt đói sẽ không để Phan Vân Lam có chuyện gì nữa.
Phan Vân Lam cười trấn an: “Hoàng Mạnh, nếu mày không thả bọn tao đi, tao nghĩ mày cũng chỉ có thể nhặt xác cho mẹ mày thôi.”
Hoàng Mạnh quả nhiên đổi sắc mặt.
Trợ lý của Hoàng Mạnh nhanh chóng gọi điện thoại xác định thật giả, chỉ trong chốc lát đã cúi người nói gì đó bên tai Hoàng Mạnh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, tuy người bên cạnh không nghe rõ là nói gì, nhưng vẻ mặt của người trợ lý cũng đã chứng minh cho lời của Phan Vân Lam.
“Phan Vân Lam!” Hoàng Mạnh lại chĩa súng vào Phan Vân Lam lần nữa, lần này là chĩa vào ngực, cả người vô cùng cáu kỉnh.
“Mạng tao quan trọng hay mạng mẹ mày quan trọng, tự mày nghĩ đi.” Dù bị súng chĩa vào người, Phan Vân Lam vẫn nhẹ nhàng cười, không quan tâm chút nào, anh ấy căn bản không lo Hoàng Mạnh sẽ cá chết lưới rách.
Hà Ngân nghe thấy Phan Vân Lam bắt cóc bà Hoàng thì hết sức kinh ngạc, cô chưa bao giờ biết Phan Vân Lam lại có bản lĩnh đến mức này, dù sao nhà họ Hoàng cũng không phải là nhà ai cũng dễ dàng vào được.
Bầu không khí rơi vào cục diện bế tắc, ngay lúc Hoàng Mạnh quyết định thả người, một tiếng cười khẽ cắt đứt lời anh muốn nói, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Hoàng Mạnh à, sao vừa động đến chuyện tình cảm cậu đã không có đầu óc như vậy?” Mạnh Biên mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu trắng đi từ ngoài cửa vào, tao nhã lịch sự, rất không phù hợp với bầu không khí căng thẳng nơi đây, nhưng chính người như vậy khiến tất cả người của xã hội đen đều cúi đầu xưng thần.
“Ông Mộ, sao ông lại tới?” Hà Ngân hơi kinh ngạc.
Cô không hiểu tại sao Mạnh Biên lại dính dáng đến chuyện của cô và Hoàng Mạnh.
“Cô đã quên chuyện cô nhờ tôi rồi sao? Vừa hay tôi ở đây uống trà, đến nói với cô một tiếng.” Mạnh Biên nhẹ nhàng cười nói, nơi khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, ghi dấu cuộc đời theo năm tháng.
Lúc ông ta nói câu này, là nói với Hà Ngân, nhưng ánh mắt lại nhìn Phan Vân Lam.
Phan Vân Lam hơi nheo mắt, không biết lão hồ ly này đang có ý đồ gì.
“Phan Vân Lam đã nói với tôi rồi, làm phiền ông Mạnh quá.” Rõ ràng Hà Ngân không muốn Mạnh Biên dính vào chuyện ở đây.
“Ồ? Phan Vân Lam, cậu thực sự nói rõ chuyện Lê Hùng rồi ư? Vẻ mặt Mạnh Biên hứng thú, ánh mắt nhìn về phía Phan Vân Lam mang theo sự tìm kiếm.
Tim Phan Vân Lam nặng nề nhảy lên, lão già Mạnh Biên này hình như đã biết được điều gì.
Cùng lúc đó, gương mặt Hoàng Mạnh cũng cong lên một nụ cười kỳ dị, thực ra cái hai người tranh giành với nhau chỉ là lòng của Hà Ngân, bây giờ cái gì anh cũng đã không còn sợ nữa, mà Phan Vân Lam làm những chuyện kia, Hà Ngân cũng có thể tha thứ một cách đơn giản sao?
Ánh mắt nghi ngờ của Hà Ngân không ngừng tìm kiếm trên mặt ba người đàn ông.
“Được, tôi hỏi cậu, rốt cuộc độc tố thần kinh của Lê Hùng từ đâu tới?”
Trong không gian chật hẹp lưu chuyển bầu không khí căng thẳng.
Phan Vân Lam bảo vệ Hà Ngân sau người, tình cảm sâu đậm không thấy chút hoang mang nào, cho dù bản thân đang ở trong lớp bao vây trùng trùng của kẻ địch, anh ấy vẫn thản nhiên.
Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân trốn phía sau Phan Vân Lam, trên đầu nổi đầy gân xanh, cực kỳ không vui, vì sao vậy, rõ ràng là đã biết sự thật, Hà Ngân vẫn chọn đứng sau Phan Vân Lam.
“Hà Ngân, qua đây.” Hoàng Mạnh nhịn sự tức giận, vẫy tay với Hà Ngân.
Hà Ngân thấy Hoàng Mạnh vươn bàn tay to ra, trong lòng như chiếc bình bị vỡ, không biết là cảm xúc gì.
Vừa mới biết được những chuyện khiến mình đau khổ tuyệt vọng kia không phải do Hoàng Mạnh làm, vốn vô cùng vui sướng, nhưng vừa nghĩ đến anh khiến Lê Hùng đưa thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, cưỡng ép mình, thậm chí còn giam cầm tự do của mình, Hà Ngân lại sợ một Hoàng Mạnh ngang ngược như vậy, cô vốn rất thất vọng với đàn ông do quan hệ của cha mẹ, không ôm hy vọng gì với tình yêu, Hoàng Mạnh ngang ngược như vậy, cô sợ người bên cạnh mình lại phải chịu tổn thương thêm một lần nữa, cũng sợ sẽ có một ngày mình không thể chịu đựng được nữa.
Hà Ngân trốn ở phía sau Phan Vân Lam, nhìn Hoàng Mạnh, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Hoàng Mạnh, xin lỗi, tôi không muốn bị nhốt bên cạnh anh nữa.”
“Ở bên cạnh tôi khiến em khó chịu đến thế sao?” Hoàng Mạnh thu lại cơn giận vừa dâng lên của mình, trong mắt tràn đầy thất vọng và cảm thương, cả người hiện ra một tư thế chán chường.
Trái tim Hà Ngân nhói lại, nhưng những họng súng đen ngòm xung quanh đang chĩa vào Phan Vân Lam, cô không thể không lùi lại, người đàn ông này từ trước đến nay chỉ biết uy hiếp cô.
“Hoàng Mạnh, sếp Hoàng, lẽ nào ngoại trừ uy hiếp ra anh không còn cái gì khác sao?” Phan Vân Lam cười lạnh, thật sự nghĩ anh ấy lăn lộn mất công bao năm hay sao.
“Câm miệng.” Hoàng Mạnh lấy súng trong tay một người áo đen bên cạnh, nổ một phát súng vào trước chân Phan Vân Lam, Phan Vân Lam theo phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước: “Phan Vân Lam, mày lấy cái gì ra so với tao, mày có thể bảo vệ Hà Ngân không?”
Rất có sức uy hiếp.
Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh cầm súng lục, động tác vừa nổ súng còn chưa kịp thu lại, dường như thay đổi thành một người khác.
Nếu như một phát súng này thật sự bắn trúng người Phan Vân Lam, những thứ này đều là súng thật, không phải đồ chơi lừa trẻ con! Đây chính là phạm pháp!
Hà Ngân không tự chủ được nuốt nước miếng, cô mở bar club nhiều năm rồi, cô cũng không phải là cô gái chưa từng va chạm với xã hội, nhưng súng thật đạn thật quả thực chưa thấy bao giờ, những chuyện của xã hội đen phần lớn giao cho Phan Vân Lam xử lý, lại nói có nhà họ Mạnh trấn thủ, đánh giết gì căn bản không xảy ra ở Dạ Khôi!
“Hoàng Mạnh, mày cũng quá coi thường tao rồi!” Vừa rồi đúng là Phan Vân Lam bị giật mình, đã rất lâu rồi anh ấy không trải qua những phen sống mái ở xã hội đen, vì tránh một ít thế lực nên cũng không động tới súng, nhưng điều này không có nghĩa là Phan Vân Lam bị dọa sợ.
Phan Vân Lam rất nhanh bình tĩnh lại, vỗ bả vai Hà Ngân tỏ vẻ mình không sao và an ủi Hà Ngân, Hà Ngân tuy kiên cường nhưng dù sao cũng vẫn là một cô gái, tình cảnh này không tránh khỏi bị dọa sợ.
Hoàng Mạnh thấy đồ của Hà Ngân, cơn tức càng tăng lên, hận không thể lập tức chặt người đàn ông bình tĩnh trước mắt này ra làm tám khúc, nhưng Hà Ngân lại ở bên cạnh anh ấy, nếu Hà Ngân nhìn thấy, liệu có tức giận với anh hay không?
Chết tiệt.
Hoàng Mạnh chỉ có thể hung ác nhìn Phan Vân Lam, cũng không tin anh ấy có thể chạy trốn trong vòng vây trùng điệp này.
Những thuộc hạ này của Mạnh Biên cũng không phải thứ ngồi không.
Mạnh Biên yêu trà, quán trà này chính là địa bàn của Mạnh Biên.
Nhà họ Hoàng từ đời ông nội anh đã tẩy trắng rồi, đồng thời lập ra quy củ chết, không cho phép con cháu đời sau liên quan đến xã hội đen, hai giới làm ăn trong sạch và xã hội đen ở thành phố Nhiễu từ nay về sau phân biệt rõ ràng, cùng cản trở thế lực bên ngoài muốn xâm chiếm thành phố Nhiễu.
Suy nghĩ của Mạnh Biên khó dò, tuy Hoàng Mạnh nghĩ không cần biết Mạnh Biên rốt cuộc có suy nghĩ gì, nhưng chỉ cần có thể giữ Hà Ngân bên người, những thứ còn lại cũng không sao hết, cho dù phải trả cái giá gì.
“Lần này tao tới, nhất định phải mang Hà Ngân đi.” Phan Vân Lam không mảy may nhượng bộ: “Tao tuyệt đối sẽ không để Hà Ngân chịu chút uất ức nào.”
“Anh Vân Lam, đừng cậy mạnh.” Hà Ngân lo lắng, sợ hãi, cảm động, nhưng cũng chỉ có cảm động mà thôi, nếu Phan Vân Lam thực sự bị thương một lần nữa vì cô, cô nhất định sẽ tự trách mình đến chết.
Lê Hùng đã xảy ra chuyện rồi, cô tuyệt đói sẽ không để Phan Vân Lam có chuyện gì nữa.
Phan Vân Lam cười trấn an: “Hoàng Mạnh, nếu mày không thả bọn tao đi, tao nghĩ mày cũng chỉ có thể nhặt xác cho mẹ mày thôi.”
Hoàng Mạnh quả nhiên đổi sắc mặt.
Trợ lý của Hoàng Mạnh nhanh chóng gọi điện thoại xác định thật giả, chỉ trong chốc lát đã cúi người nói gì đó bên tai Hoàng Mạnh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, tuy người bên cạnh không nghe rõ là nói gì, nhưng vẻ mặt của người trợ lý cũng đã chứng minh cho lời của Phan Vân Lam.
“Phan Vân Lam!” Hoàng Mạnh lại chĩa súng vào Phan Vân Lam lần nữa, lần này là chĩa vào ngực, cả người vô cùng cáu kỉnh.
“Mạng tao quan trọng hay mạng mẹ mày quan trọng, tự mày nghĩ đi.” Dù bị súng chĩa vào người, Phan Vân Lam vẫn nhẹ nhàng cười, không quan tâm chút nào, anh ấy căn bản không lo Hoàng Mạnh sẽ cá chết lưới rách.
Hà Ngân nghe thấy Phan Vân Lam bắt cóc bà Hoàng thì hết sức kinh ngạc, cô chưa bao giờ biết Phan Vân Lam lại có bản lĩnh đến mức này, dù sao nhà họ Hoàng cũng không phải là nhà ai cũng dễ dàng vào được.
Bầu không khí rơi vào cục diện bế tắc, ngay lúc Hoàng Mạnh quyết định thả người, một tiếng cười khẽ cắt đứt lời anh muốn nói, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Hoàng Mạnh à, sao vừa động đến chuyện tình cảm cậu đã không có đầu óc như vậy?” Mạnh Biên mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu trắng đi từ ngoài cửa vào, tao nhã lịch sự, rất không phù hợp với bầu không khí căng thẳng nơi đây, nhưng chính người như vậy khiến tất cả người của xã hội đen đều cúi đầu xưng thần.
“Ông Mộ, sao ông lại tới?” Hà Ngân hơi kinh ngạc.
Cô không hiểu tại sao Mạnh Biên lại dính dáng đến chuyện của cô và Hoàng Mạnh.
“Cô đã quên chuyện cô nhờ tôi rồi sao? Vừa hay tôi ở đây uống trà, đến nói với cô một tiếng.” Mạnh Biên nhẹ nhàng cười nói, nơi khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, ghi dấu cuộc đời theo năm tháng.
Lúc ông ta nói câu này, là nói với Hà Ngân, nhưng ánh mắt lại nhìn Phan Vân Lam.
Phan Vân Lam hơi nheo mắt, không biết lão hồ ly này đang có ý đồ gì.
“Phan Vân Lam đã nói với tôi rồi, làm phiền ông Mạnh quá.” Rõ ràng Hà Ngân không muốn Mạnh Biên dính vào chuyện ở đây.
“Ồ? Phan Vân Lam, cậu thực sự nói rõ chuyện Lê Hùng rồi ư? Vẻ mặt Mạnh Biên hứng thú, ánh mắt nhìn về phía Phan Vân Lam mang theo sự tìm kiếm.
Tim Phan Vân Lam nặng nề nhảy lên, lão già Mạnh Biên này hình như đã biết được điều gì.
Cùng lúc đó, gương mặt Hoàng Mạnh cũng cong lên một nụ cười kỳ dị, thực ra cái hai người tranh giành với nhau chỉ là lòng của Hà Ngân, bây giờ cái gì anh cũng đã không còn sợ nữa, mà Phan Vân Lam làm những chuyện kia, Hà Ngân cũng có thể tha thứ một cách đơn giản sao?
Ánh mắt nghi ngờ của Hà Ngân không ngừng tìm kiếm trên mặt ba người đàn ông.
“Được, tôi hỏi cậu, rốt cuộc độc tố thần kinh của Lê Hùng từ đâu tới?”
Danh sách chương