Edit: Phưn Phưn
Lúc Phó Tranh hôn xuống, Chu Tương Tương theo bản năng nhắm mắt lại, hai tay vô thức kéo lấy áo bên thắt lưng anh.
Phó Tranh hung hăng hôn môi Chu Tương Tương, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, hung hăng xông vào.
Không biết vì sao, hôm nay anh đặc biệt hưng phấn, hận không thể từ người đến trái tim, đều hung hăng chiếm hữu Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương bị hôn sắp hít thở không thông, nhưng cô không có đẩy anh ra, ngược lại gắt gao ôm lấy cổ Phó Tranh, thời điểm anh kịch liệt hôn cô, vô thức đáp lại anh.
Chu Tương Tương đáp lại, không thể nghi ngờ đã cho Phó Tranh một sự cổ vũ to lớn, anh càng thêm kích động, thân thể dính sát cô, nhiệt độ từ trong bụng leo ra, đốt cháy toàn thân nóng hổi.
Phó Tranh vững vàng giam giữ Chu Tương Tương, bàn tay ở trên người cô không ngừng dao động.
Bàn tay nóng hổi phủ lên trên ngực mềm mại.
Cả người Chu Tương Tương chấn động, vô thức nắm chặt tay Phó Tranh.
Phó Tranh cứng đờ, bỗng nhiên dừng lại tất cả động tác.
Chu Tương Tương đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt ướt át trơn bóng đen nhánh, khẩn trương nhìn Phó Tranh.
Mắt Phó Tranh đỏ lên, giọng khàn gần như thay đổi, "Tương Tương..."
Toàn thân anh đều căng thẳng, dường như chỉ hơi cử động thêm một cái, chút kín đáo sẽ không khống chế được mà bộc phát.
Bởi vì thân thể hai người dán chung một chỗ, Chu Tương Tương rất rõ ràng cảm giác được nhiệt độ toàn thân của Phó Tranh.
Mặt cô đỏ bừng, đẩy ngực anh, "Anh mau đứng lên, nặng muốn chết."
Phó Tranh như cũ nhìn cô chằm chằm, không chịu động.
Chu Tương Tương vừa thẹn vừa sợ, lại dùng sức đẩy một chút, "Anh mau đứng lên, em sắp bị anh đè chết rồi."
Phó Tranh rốt cuộc không nhịn được, bật cười một tiếng, vùi đầu vào cổ Chu Tương Tương, "Tương Tương, em thật thơm."
Vừa thơm vừa mềm lại vừa ngọt, anh thật sự không nỡ buông ra.
Chu Tương Tương mím môi, "Cả người toàn mồ hôi mà thơm cái gì."
Chu Tương Tương châm chọc một câu, nhịn không được ngắt một cái ngang hông Phó Tranh, "Phó Tranh, anh mau đứng dậy, em muốn đi tắm."
Lúc này Phó Tranh mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt mập mờ nhướng mày, "Tắm à. Cùng nhau?"
Chu Tương Tương lại mạnh mẽ ngắt anh thêm một cái.
"Ui da vợ đau quá đau quá đau quá!" Phó Tranh lắc lắc thân người, một tay che chỗ thắt lưng bị ngắt, cuối cùng từ trên người Chu Tương Tương ngồi dậy.
Chu Tương Tương xoay người ngồi dậy, mím môi trừng Phó Tranh một cái, "Còn muốn tắm cùng nhau không?"
(Pheng: Muốn! (°∀°))
Phó Tranh đáng thương nhìn Chu Tương Tương, "Vợ, em thật độc ác."
...
Chu Tương Tương tắm xong đi ra, thay áo hai dây màu trắng, quần short jean màu lam nhạt tương đối rộng rãi, tóc búi sau đầu, buộc lại bằng lọn tóc dư lại.
Cả người nhìn qua rất nhẹ nhàng khoan khoái, rất mùa hè.
Lúc đi ra, Phó Tranh đã tắm xong trước cô, ngồi xổm chỗ kia thu dọn hành lý.
Thấy Chu Tương Tương đi ra, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mập mờ nhìn về phía cô.
Ý cười trong mắt sâu đậm, Chu Tương Tương nhìn thấy liền hoảng hốt, "Anh... Anh cười cái gì?"
Phó Tranh từ trong vali cầm lên một thứ.
Chu Tương Tương định thần nhìn lại, không phải đó là áo tắm hai mảnh mà Hạ Hoan Hoan nhất định phải bỏ vào vali cô sao?!!
Ý cười trong mắt Phó Tranh như muốn tràn ra, "Vợ, không nghĩ tới, thì ra em thích loại phong cách này."
Màu đen, viền ren, chỉ một lớp vải rất mỏng.
Phó Tranh cũng có thể tưởng tượng bộ dạng Chu Tương Tương mặc lên người, đại khái là muốn làm anh mê muội tới chảy máu mũi đúng không? "..."
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh cầm trong tay, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ lên, lập tức nhào qua, một tay đoạt lại quần và áo tắm hai mảnh màu đen, theo bản năng liền giấu ra sau lưng, "Cái này không phải của em!"
Đáy mắt Phó Tranh đều là ý cười, nhìn cô nói: "Không phải của em, vậy tại sao lại ở trong vali của em?"
Anh đứng lên, ôm lấy vai Chu Tương Tương, cúi đầu cười nhìn cô, "Tương Tương, em đừng xấu hổ."
"Xấu hổ cái đầu anh!" Chu Tương Tương vừa thẹn vừa giận, một cước đá vào đầu gối Phó Tranh.
Phó Tranh "Ui da" một tiếng, ôm đầu gối lui về phía sau hai bước, "Vợ, bạo lực gia đình là không tốt."
...
Mặt trời bên ngoài gay gắt, Chu Tương Tương và Phó Tranh chờ mặt trời gần xuống núi cuối cùng mới đi ra khỏi khách sạn.
Nơi Chu Tương Tương ở không có biển, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy biển, hưng phấn chạy thẳng tới biển.
Phó Tranh cũng không kịp kéo cô lại, người cô đã chạy thẳng tới biển.
Lúc chạy tới, đúng lúc một làn sóng chợt đánh tới, trong nháy mắt Chu Tương Tương bị sóng biển xô vào làm hơi lảo đảo.
"Tương Tương!" Phó Tranh bị dọa sợ tới hồn đều run lên, chạy nhanh về phía cô.
Nhưng mà Chu Tương Tương lại vui vẻ vô cùng, hoa tay múa chân hưng phấn chạy lên trên bờ.
Sóng biển đuổi theo cô, nước biển cọ rửa ở trên chân cô.
Phó Tranh chạy tới, Chu Tương Tương vui vẻ nhào vào trong lòng anh, ngẩng đầu lên, cười vô cùng sáng lạn, "Phó Tranh, nước biển tạt vào thật thoải mái!"
Chu Tương Tương mới vừa bị sóng biển xông đến làm cho lảo đảo một cái, hù dọa linh hồn nhỏ bé của Phó Tranh đều không còn, đâu còn tâm tư nào mà cười với cô, trầm mặt, kéo cô rời khỏi.
Chu Tương Tương sững sờ, vội vàng kéo anh, "Anh làm sao vậy, em còn chưa chơi đủ mà."
"Còn chơi? Chu Tương Tương em có biết hay không, sóng biển kia mà mạnh hơn một chút, cả người em sẽ bị cuốn vào biển!" Phó Tranh đã ở cùng Chu Tương Tương lâu như thế, lần đầu tiên cảm thấy cô không ngoan, giống như một nha đầu hoang dã thích chơi đùa.
Anh không yên tâm, không cho cô tiếp tục chơi ở bờ biển nữa.
Kéo cô, muốn đi.
Chu Tương Tương lại làm thế nào cũng không chịu động.
Phó Tranh cau mày, quay đầu lại, thì thấy đôi mắt Chu Tương Tương trông mong nhìn anh.
Phó Tranh: "..."
Chu Tương Tương mím cái miệng nhỏ nhắn, hai tay kéo tay Phó Tranh, nhẹ nhàng lắc lắc, ngọt ngào làm nũng với anh, "Phó ca ca, em đang chơi một chút mà, cho em chơi một chút thôi, xin anh..."
Phó Tranh trước sau vẫn nhíu mày lại, nhìn cô, trầm mặt không chịu nhả ra.
Chu Tương Tương tiến tới, ôm cổ anh, ngọt ngào ở trên môi anh hôn một cái, "Phó Tranh, Phó Tranh ca ca, chồng..."
Giọng Chu Tương Tương ngọt đến không chịu được, lại còn vừa hôn vừa làm nũng, Phó Tranh vốn kiên quyết, nhất thời mềm nhũn.
Tiểu nha đầu này, quả thực là ăn sạch anh từ trong ra ngoài!
Phó Tranh trầm mặt, vô cùng nghiêm túc nói: "Chơi thì có thể, nhưng không được chạy loạn, phải để anh dắt em."
Chu Tương Tương gật đầu liên tục, "Được được."
Phó Tranh dắt tay Chu Tương Tương, đi chậm rãi bên bờ biển.
Nước biển vỗ tới, đem cát trên chân hai người giội rửa.
Gió biển mềm mại, thổi rồi thổi, trong không khí dường như đều có cỗ hương vị mặn mặn.
Đi thật lâu, màu vàng của mặt trời hạ từ từ xuống mặt biển, toàn bộ bọt biển, đều được chiếu ra một tầng sáng màu quýt, sóng nhẹ lăn tăn, đẹp đến bao la hùng vĩ, làm cho lòng người say.
"Biển rộng thật đẹp, mặt trời lặn đẹp quá."
Chu Tương Tương đứng quay về phía ngoài khơi, trên mặt đều là kinh hỉ và hưng phấn.
Phó Tranh từ phía sau ôm lấy cô, hơi cong người, mặt nhẹ nhàng dán trên mặt Chu Tương Tương, "Thật sự thích biển như vậy à?"
Chu Tương Tương vội gật đầu, "Rất thích."
Phó Tranh cong môi cười, "Vậy về sau chúng ta mua một căn nhà ở cạnh biển đi, bình thường ở trong nội thành sinh hoạt, lúc nào muốn nghỉ phép thì tới đây."
Chu Tương Tương nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cảnh tượng đó, khóe miệng không tự giác mà cong lên, "Được."
Mặt hướng về biển rộng, xuân về hoa nở. Nghe cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Buổi tối, Phó Tranh dẫn Chu Tương Tương đi ăn hải sản, lại ăn rất nhiều quán ăn vặt đêm.
Sau khi ăn xong, Chu Tương Tương no đến độ không đi nổi, lúc trở lại khách sạn, cả một đường là được Phó Tranh cõng về.
Chu Tương Tương ghé vào trên lưng Phó Tranh, hay tay ôm cổ anh, mặt dán lên cổ anh.
Gió biển nhẹ nhàng thổi phớt qua, Chu Tương Tương khẽ ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng dán bên tai Phó Tranh, nhẹ nhàng hô một tiếng, "Phó Tranh."
"Ừm? Sao vậy"
Chu Tương Tương cong môi cười, hai tay ôm chặt Phó Tranh thêm một chút, thanh âm mềm mại ngọt ngào, nói: "Phó Tranh, em rất thích anh, muốn ở bên anh cả đời."
Phó Tranh hơi ngẩn ra, ngay sau đó, cả khuôn mặt đều nhiễm ý cười, "Anh cũng thích em, muốn ở bên em cả đời."
Chu Tương Tương cong mắt cười, hạnh phúc lan tràn trong tim, nói không ra lời.
......
Chu Tương Tương và Phó Tranh chỉ chuẩn bị hành trình cho bốn ngày.
Bởi vì Phó Tranh vẫn còn lo lắng chuyện trong nhà, mà Chu Tương Tương cũng hoàn toàn hiểu được anh.
Lần này đi, ngay từ đầu là Phó Tranh đề nghị.
Nhưng cuối cùng đi, là Chu Tương Tương nói.
Thật ra ngay lúc này cô vốn không nên kêu Phó Tranh đi du lịch, nhưng cô là bởi vì, hy vọng anh từ áp lực thi đại học và trong nhà xảy ra chuyện có thể hoàn toàn xả ra, cho nên dẫn anh đến đây, nhất thời hạ quyết tâm, chờ trở về, có thể là một trạng thái hoàn toàn mới tiếp tục một cuộc sống mới.
Trên máy bay về nhà, Chu Tương Tương mệt mỏi, đầu gối lên trên vai Phó Tranh, hai tay kéo lấy cánh tay Phó Tranh.
Phó Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Tương Tương, chờ sau này, chúng ta lại đến lần nữa, sau đó, chơi lâu hơn một chút."
Chu Tương Tương nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong, "Được."
"Lần sau dẫn theo sủi cảo và bánh trôi nữa."
Chu Tương Tương ngẩng đầu.
Phó Tranh nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, "Sủi cảo, bánh trôi, vậy có màn thầu với bánh mì cuộn không."
Chu Tương Tương cười đập anh một cái, "Phó Tranh anh có phiền hay không."
Phó Tranh cưng chiều xoa đầu cô, "Ngoan, ngủ một lát đi, tỉnh dậy liền về tới nhà."
Chu Tương Tương gật đầu, nghiêng đầu, lại tiếp tục gối lên vai Phó Tranh ngủ.
Sau khi xuống máy bay, là Chu Hoa Lâm tới đón Phó Tranh và Chu Tương Tương.
Chu Hoa Lâm đưa Phó Tranh về nhà trước.
Lúc xuống xe, Chu Tương Tương cũng nhảy xuống theo, lôi kéo tay anh, nhìn anh hỏi: "Lần này du lịch, tâm trạng anh có tốt hơn chút nào không?"
Phó Tranh cười nhìn cô, "Đương nhiên, vô cùng nhẹ nhàng."
Chu Tương Tương mím môi, cười một cái, "Vậy là tốt rồi."
Cô nói xong, giang hai tay ôm anh một chút, "Dù sao thì anh nhớ kỹ, bất luận là anh biến thành dạng gì, em đều sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh."
Phó Tranh gật đầu, ôm cô thật chặt, "Tương Tương, cảm ơn em... Cảm ơn em làm cho anh trở thành một con người tốt hơn."
Sau khi cùng Chu Tương Tương ở bên nhau, từ trên người cô Phó Tranh học được rất nhiều điều. Nỗ lực, kiên trì, phấn đấu, hiếu thuận, trách nhiệm... Những phẩm chất này, trước đây anh đều không có, nhưng bây giờ, tất cả đều có.
Buổi tối, Phó Tranh cùng cha mình ngồi trên ghế ở trong sân nói chuyện phiếm.
Gió đêm rất lạnh, bầu trời đầy sao.
"Trước kia ba muốn để lại công ty cho con, nhưng lại lo lắng con quá hỗn trướng, công ty kinh doanh không được. Hiện tại khen ngược, còn chưa đưa cho con, đã bị hủy trong tay ba." Buổi tối Phó Chấn Sơn uống chút rượu, có hơi đa cảm.
Mấy ngày này, ông vẫn luôn nỗ lực nghĩ cách cứu lại hình tượng công ty, nhưng dù sao cũng là vấn đề an toàn thực phẩm, mất đi tín nhiệm của dân chúng, chỉ sợ rất khó để đứng lên.
Phó Tranh khoác lên vai cha, nói: "Công ty mất thì mất, không sao, với tiền đồ hiện tại của con trai ba, tương lai có năng lực cho ba dưỡng lão."
Phó Chấn Sơn vui mừng cười, "Đúng vậy. Nhưng mà, ba cũng không cần con cho ba dưỡng lão, công ty tuy rằng không có, lão cha con cố gắng nhiều năm như vậy cũng không phải là cố gắng vô ích, chỉ cần tiền thuê cửa hàng cũng đủ để chúng ta chi tiêu cả đời, thật sự không được, coi như ba về hưu sớm đi."
Phó Tranh nhướng mày cười, "Ô, nói như vậy, con vẫn có thể tiếp tục làm phú nhị đại ăn no chờ chết?"
Phó Chấn Sơn trừng anh một cái, "Con cứ nằm mơ đi, tài sản đều là của ba, không có phần của con, muốn, thì tự mình cố gắng đi."
Phó Tranh cười ha ha, "Trời ạ, chỉ đùa một chút thôi mà, ba có cho con cũng không cần đâu, vợ con nói, tiền do chính mình kiếm được mới có cảm giác an toàn."
Phó Chấn Sơn vui mừng không ngừng gật đầu, "Tương Tương là cô gái tốt, tên tiểu tử này con cần phải đối xử với Tương Tương thật tốt, nếu đánh mất con dâu của ba, xem ba có đánh chết con không!"
"Ba không phải là trò đùa quốc tế* đó chứ, mất mạng cũng không thể đánh mất Tương Tương nhà con được."
(Trò đùa quốc tế*: Chỗ này tui vẫn chưa hiểu, có phải là Cá Tháng Tư không nhỉ?)
Phó Chấn Sơn đập một cái lên đầu Phó Tranh, "Tên tiểu tử này, lại nói bậy."
............
Ngày có thư thông báo của Thanh Hoa, di động Phó Tranh sắp bị nổ tung.
Chủ nhiệm lớp, thầy Nhâm bộ môn, lãnh đạo trường học, từng người gọi điện thoại cho anh.
Học đệ học muội lớp mười hai vẫn chưa được nghỉ, hiệu trưởng còn tự mình tới cửa, mời anh đến trường bọn họ làm diễn thuyết động viện.
Phó Tranh bỗng nhiên nhớ tới trước đây đã từng mơ thấy giấc mộng, quả thực là tiết tấu mộng đẹp trở thành sự thật.
(Pheng: Tui vẫn còn nhớ lúc bạn Phó đọc diễn thuyết xong đi xuống té với tư thế chó ăn cứt đó nha =)))
Ngày đến trường, dọc theo đường đi gặp rất nhiều giáo viên, toàn bộ giáo viên, bao gồm những người trước đây khinh thường anh, tất cả đều lộ ra nụ cười tựa như gió xuân với anh.
Phó Tranh lớn như vậy, còn chưa từng được nhận qua đãi ngộ như thế.
Tư vị đó, quả thực ngây ngô sảng khoái a.
Lúc Phó Tranh hôn xuống, Chu Tương Tương theo bản năng nhắm mắt lại, hai tay vô thức kéo lấy áo bên thắt lưng anh.
Phó Tranh hung hăng hôn môi Chu Tương Tương, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, hung hăng xông vào.
Không biết vì sao, hôm nay anh đặc biệt hưng phấn, hận không thể từ người đến trái tim, đều hung hăng chiếm hữu Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương bị hôn sắp hít thở không thông, nhưng cô không có đẩy anh ra, ngược lại gắt gao ôm lấy cổ Phó Tranh, thời điểm anh kịch liệt hôn cô, vô thức đáp lại anh.
Chu Tương Tương đáp lại, không thể nghi ngờ đã cho Phó Tranh một sự cổ vũ to lớn, anh càng thêm kích động, thân thể dính sát cô, nhiệt độ từ trong bụng leo ra, đốt cháy toàn thân nóng hổi.
Phó Tranh vững vàng giam giữ Chu Tương Tương, bàn tay ở trên người cô không ngừng dao động.
Bàn tay nóng hổi phủ lên trên ngực mềm mại.
Cả người Chu Tương Tương chấn động, vô thức nắm chặt tay Phó Tranh.
Phó Tranh cứng đờ, bỗng nhiên dừng lại tất cả động tác.
Chu Tương Tương đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt ướt át trơn bóng đen nhánh, khẩn trương nhìn Phó Tranh.
Mắt Phó Tranh đỏ lên, giọng khàn gần như thay đổi, "Tương Tương..."
Toàn thân anh đều căng thẳng, dường như chỉ hơi cử động thêm một cái, chút kín đáo sẽ không khống chế được mà bộc phát.
Bởi vì thân thể hai người dán chung một chỗ, Chu Tương Tương rất rõ ràng cảm giác được nhiệt độ toàn thân của Phó Tranh.
Mặt cô đỏ bừng, đẩy ngực anh, "Anh mau đứng lên, nặng muốn chết."
Phó Tranh như cũ nhìn cô chằm chằm, không chịu động.
Chu Tương Tương vừa thẹn vừa sợ, lại dùng sức đẩy một chút, "Anh mau đứng lên, em sắp bị anh đè chết rồi."
Phó Tranh rốt cuộc không nhịn được, bật cười một tiếng, vùi đầu vào cổ Chu Tương Tương, "Tương Tương, em thật thơm."
Vừa thơm vừa mềm lại vừa ngọt, anh thật sự không nỡ buông ra.
Chu Tương Tương mím môi, "Cả người toàn mồ hôi mà thơm cái gì."
Chu Tương Tương châm chọc một câu, nhịn không được ngắt một cái ngang hông Phó Tranh, "Phó Tranh, anh mau đứng dậy, em muốn đi tắm."
Lúc này Phó Tranh mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt mập mờ nhướng mày, "Tắm à. Cùng nhau?"
Chu Tương Tương lại mạnh mẽ ngắt anh thêm một cái.
"Ui da vợ đau quá đau quá đau quá!" Phó Tranh lắc lắc thân người, một tay che chỗ thắt lưng bị ngắt, cuối cùng từ trên người Chu Tương Tương ngồi dậy.
Chu Tương Tương xoay người ngồi dậy, mím môi trừng Phó Tranh một cái, "Còn muốn tắm cùng nhau không?"
(Pheng: Muốn! (°∀°))
Phó Tranh đáng thương nhìn Chu Tương Tương, "Vợ, em thật độc ác."
...
Chu Tương Tương tắm xong đi ra, thay áo hai dây màu trắng, quần short jean màu lam nhạt tương đối rộng rãi, tóc búi sau đầu, buộc lại bằng lọn tóc dư lại.
Cả người nhìn qua rất nhẹ nhàng khoan khoái, rất mùa hè.
Lúc đi ra, Phó Tranh đã tắm xong trước cô, ngồi xổm chỗ kia thu dọn hành lý.
Thấy Chu Tương Tương đi ra, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mập mờ nhìn về phía cô.
Ý cười trong mắt sâu đậm, Chu Tương Tương nhìn thấy liền hoảng hốt, "Anh... Anh cười cái gì?"
Phó Tranh từ trong vali cầm lên một thứ.
Chu Tương Tương định thần nhìn lại, không phải đó là áo tắm hai mảnh mà Hạ Hoan Hoan nhất định phải bỏ vào vali cô sao?!!
Ý cười trong mắt Phó Tranh như muốn tràn ra, "Vợ, không nghĩ tới, thì ra em thích loại phong cách này."
Màu đen, viền ren, chỉ một lớp vải rất mỏng.
Phó Tranh cũng có thể tưởng tượng bộ dạng Chu Tương Tương mặc lên người, đại khái là muốn làm anh mê muội tới chảy máu mũi đúng không? "..."
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh cầm trong tay, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ lên, lập tức nhào qua, một tay đoạt lại quần và áo tắm hai mảnh màu đen, theo bản năng liền giấu ra sau lưng, "Cái này không phải của em!"
Đáy mắt Phó Tranh đều là ý cười, nhìn cô nói: "Không phải của em, vậy tại sao lại ở trong vali của em?"
Anh đứng lên, ôm lấy vai Chu Tương Tương, cúi đầu cười nhìn cô, "Tương Tương, em đừng xấu hổ."
"Xấu hổ cái đầu anh!" Chu Tương Tương vừa thẹn vừa giận, một cước đá vào đầu gối Phó Tranh.
Phó Tranh "Ui da" một tiếng, ôm đầu gối lui về phía sau hai bước, "Vợ, bạo lực gia đình là không tốt."
...
Mặt trời bên ngoài gay gắt, Chu Tương Tương và Phó Tranh chờ mặt trời gần xuống núi cuối cùng mới đi ra khỏi khách sạn.
Nơi Chu Tương Tương ở không có biển, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy biển, hưng phấn chạy thẳng tới biển.
Phó Tranh cũng không kịp kéo cô lại, người cô đã chạy thẳng tới biển.
Lúc chạy tới, đúng lúc một làn sóng chợt đánh tới, trong nháy mắt Chu Tương Tương bị sóng biển xô vào làm hơi lảo đảo.
"Tương Tương!" Phó Tranh bị dọa sợ tới hồn đều run lên, chạy nhanh về phía cô.
Nhưng mà Chu Tương Tương lại vui vẻ vô cùng, hoa tay múa chân hưng phấn chạy lên trên bờ.
Sóng biển đuổi theo cô, nước biển cọ rửa ở trên chân cô.
Phó Tranh chạy tới, Chu Tương Tương vui vẻ nhào vào trong lòng anh, ngẩng đầu lên, cười vô cùng sáng lạn, "Phó Tranh, nước biển tạt vào thật thoải mái!"
Chu Tương Tương mới vừa bị sóng biển xông đến làm cho lảo đảo một cái, hù dọa linh hồn nhỏ bé của Phó Tranh đều không còn, đâu còn tâm tư nào mà cười với cô, trầm mặt, kéo cô rời khỏi.
Chu Tương Tương sững sờ, vội vàng kéo anh, "Anh làm sao vậy, em còn chưa chơi đủ mà."
"Còn chơi? Chu Tương Tương em có biết hay không, sóng biển kia mà mạnh hơn một chút, cả người em sẽ bị cuốn vào biển!" Phó Tranh đã ở cùng Chu Tương Tương lâu như thế, lần đầu tiên cảm thấy cô không ngoan, giống như một nha đầu hoang dã thích chơi đùa.
Anh không yên tâm, không cho cô tiếp tục chơi ở bờ biển nữa.
Kéo cô, muốn đi.
Chu Tương Tương lại làm thế nào cũng không chịu động.
Phó Tranh cau mày, quay đầu lại, thì thấy đôi mắt Chu Tương Tương trông mong nhìn anh.
Phó Tranh: "..."
Chu Tương Tương mím cái miệng nhỏ nhắn, hai tay kéo tay Phó Tranh, nhẹ nhàng lắc lắc, ngọt ngào làm nũng với anh, "Phó ca ca, em đang chơi một chút mà, cho em chơi một chút thôi, xin anh..."
Phó Tranh trước sau vẫn nhíu mày lại, nhìn cô, trầm mặt không chịu nhả ra.
Chu Tương Tương tiến tới, ôm cổ anh, ngọt ngào ở trên môi anh hôn một cái, "Phó Tranh, Phó Tranh ca ca, chồng..."
Giọng Chu Tương Tương ngọt đến không chịu được, lại còn vừa hôn vừa làm nũng, Phó Tranh vốn kiên quyết, nhất thời mềm nhũn.
Tiểu nha đầu này, quả thực là ăn sạch anh từ trong ra ngoài!
Phó Tranh trầm mặt, vô cùng nghiêm túc nói: "Chơi thì có thể, nhưng không được chạy loạn, phải để anh dắt em."
Chu Tương Tương gật đầu liên tục, "Được được."
Phó Tranh dắt tay Chu Tương Tương, đi chậm rãi bên bờ biển.
Nước biển vỗ tới, đem cát trên chân hai người giội rửa.
Gió biển mềm mại, thổi rồi thổi, trong không khí dường như đều có cỗ hương vị mặn mặn.
Đi thật lâu, màu vàng của mặt trời hạ từ từ xuống mặt biển, toàn bộ bọt biển, đều được chiếu ra một tầng sáng màu quýt, sóng nhẹ lăn tăn, đẹp đến bao la hùng vĩ, làm cho lòng người say.
"Biển rộng thật đẹp, mặt trời lặn đẹp quá."
Chu Tương Tương đứng quay về phía ngoài khơi, trên mặt đều là kinh hỉ và hưng phấn.
Phó Tranh từ phía sau ôm lấy cô, hơi cong người, mặt nhẹ nhàng dán trên mặt Chu Tương Tương, "Thật sự thích biển như vậy à?"
Chu Tương Tương vội gật đầu, "Rất thích."
Phó Tranh cong môi cười, "Vậy về sau chúng ta mua một căn nhà ở cạnh biển đi, bình thường ở trong nội thành sinh hoạt, lúc nào muốn nghỉ phép thì tới đây."
Chu Tương Tương nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cảnh tượng đó, khóe miệng không tự giác mà cong lên, "Được."
Mặt hướng về biển rộng, xuân về hoa nở. Nghe cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Buổi tối, Phó Tranh dẫn Chu Tương Tương đi ăn hải sản, lại ăn rất nhiều quán ăn vặt đêm.
Sau khi ăn xong, Chu Tương Tương no đến độ không đi nổi, lúc trở lại khách sạn, cả một đường là được Phó Tranh cõng về.
Chu Tương Tương ghé vào trên lưng Phó Tranh, hay tay ôm cổ anh, mặt dán lên cổ anh.
Gió biển nhẹ nhàng thổi phớt qua, Chu Tương Tương khẽ ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng dán bên tai Phó Tranh, nhẹ nhàng hô một tiếng, "Phó Tranh."
"Ừm? Sao vậy"
Chu Tương Tương cong môi cười, hai tay ôm chặt Phó Tranh thêm một chút, thanh âm mềm mại ngọt ngào, nói: "Phó Tranh, em rất thích anh, muốn ở bên anh cả đời."
Phó Tranh hơi ngẩn ra, ngay sau đó, cả khuôn mặt đều nhiễm ý cười, "Anh cũng thích em, muốn ở bên em cả đời."
Chu Tương Tương cong mắt cười, hạnh phúc lan tràn trong tim, nói không ra lời.
......
Chu Tương Tương và Phó Tranh chỉ chuẩn bị hành trình cho bốn ngày.
Bởi vì Phó Tranh vẫn còn lo lắng chuyện trong nhà, mà Chu Tương Tương cũng hoàn toàn hiểu được anh.
Lần này đi, ngay từ đầu là Phó Tranh đề nghị.
Nhưng cuối cùng đi, là Chu Tương Tương nói.
Thật ra ngay lúc này cô vốn không nên kêu Phó Tranh đi du lịch, nhưng cô là bởi vì, hy vọng anh từ áp lực thi đại học và trong nhà xảy ra chuyện có thể hoàn toàn xả ra, cho nên dẫn anh đến đây, nhất thời hạ quyết tâm, chờ trở về, có thể là một trạng thái hoàn toàn mới tiếp tục một cuộc sống mới.
Trên máy bay về nhà, Chu Tương Tương mệt mỏi, đầu gối lên trên vai Phó Tranh, hai tay kéo lấy cánh tay Phó Tranh.
Phó Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Tương Tương, chờ sau này, chúng ta lại đến lần nữa, sau đó, chơi lâu hơn một chút."
Chu Tương Tương nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong, "Được."
"Lần sau dẫn theo sủi cảo và bánh trôi nữa."
Chu Tương Tương ngẩng đầu.
Phó Tranh nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, "Sủi cảo, bánh trôi, vậy có màn thầu với bánh mì cuộn không."
Chu Tương Tương cười đập anh một cái, "Phó Tranh anh có phiền hay không."
Phó Tranh cưng chiều xoa đầu cô, "Ngoan, ngủ một lát đi, tỉnh dậy liền về tới nhà."
Chu Tương Tương gật đầu, nghiêng đầu, lại tiếp tục gối lên vai Phó Tranh ngủ.
Sau khi xuống máy bay, là Chu Hoa Lâm tới đón Phó Tranh và Chu Tương Tương.
Chu Hoa Lâm đưa Phó Tranh về nhà trước.
Lúc xuống xe, Chu Tương Tương cũng nhảy xuống theo, lôi kéo tay anh, nhìn anh hỏi: "Lần này du lịch, tâm trạng anh có tốt hơn chút nào không?"
Phó Tranh cười nhìn cô, "Đương nhiên, vô cùng nhẹ nhàng."
Chu Tương Tương mím môi, cười một cái, "Vậy là tốt rồi."
Cô nói xong, giang hai tay ôm anh một chút, "Dù sao thì anh nhớ kỹ, bất luận là anh biến thành dạng gì, em đều sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh."
Phó Tranh gật đầu, ôm cô thật chặt, "Tương Tương, cảm ơn em... Cảm ơn em làm cho anh trở thành một con người tốt hơn."
Sau khi cùng Chu Tương Tương ở bên nhau, từ trên người cô Phó Tranh học được rất nhiều điều. Nỗ lực, kiên trì, phấn đấu, hiếu thuận, trách nhiệm... Những phẩm chất này, trước đây anh đều không có, nhưng bây giờ, tất cả đều có.
Buổi tối, Phó Tranh cùng cha mình ngồi trên ghế ở trong sân nói chuyện phiếm.
Gió đêm rất lạnh, bầu trời đầy sao.
"Trước kia ba muốn để lại công ty cho con, nhưng lại lo lắng con quá hỗn trướng, công ty kinh doanh không được. Hiện tại khen ngược, còn chưa đưa cho con, đã bị hủy trong tay ba." Buổi tối Phó Chấn Sơn uống chút rượu, có hơi đa cảm.
Mấy ngày này, ông vẫn luôn nỗ lực nghĩ cách cứu lại hình tượng công ty, nhưng dù sao cũng là vấn đề an toàn thực phẩm, mất đi tín nhiệm của dân chúng, chỉ sợ rất khó để đứng lên.
Phó Tranh khoác lên vai cha, nói: "Công ty mất thì mất, không sao, với tiền đồ hiện tại của con trai ba, tương lai có năng lực cho ba dưỡng lão."
Phó Chấn Sơn vui mừng cười, "Đúng vậy. Nhưng mà, ba cũng không cần con cho ba dưỡng lão, công ty tuy rằng không có, lão cha con cố gắng nhiều năm như vậy cũng không phải là cố gắng vô ích, chỉ cần tiền thuê cửa hàng cũng đủ để chúng ta chi tiêu cả đời, thật sự không được, coi như ba về hưu sớm đi."
Phó Tranh nhướng mày cười, "Ô, nói như vậy, con vẫn có thể tiếp tục làm phú nhị đại ăn no chờ chết?"
Phó Chấn Sơn trừng anh một cái, "Con cứ nằm mơ đi, tài sản đều là của ba, không có phần của con, muốn, thì tự mình cố gắng đi."
Phó Tranh cười ha ha, "Trời ạ, chỉ đùa một chút thôi mà, ba có cho con cũng không cần đâu, vợ con nói, tiền do chính mình kiếm được mới có cảm giác an toàn."
Phó Chấn Sơn vui mừng không ngừng gật đầu, "Tương Tương là cô gái tốt, tên tiểu tử này con cần phải đối xử với Tương Tương thật tốt, nếu đánh mất con dâu của ba, xem ba có đánh chết con không!"
"Ba không phải là trò đùa quốc tế* đó chứ, mất mạng cũng không thể đánh mất Tương Tương nhà con được."
(Trò đùa quốc tế*: Chỗ này tui vẫn chưa hiểu, có phải là Cá Tháng Tư không nhỉ?)
Phó Chấn Sơn đập một cái lên đầu Phó Tranh, "Tên tiểu tử này, lại nói bậy."
............
Ngày có thư thông báo của Thanh Hoa, di động Phó Tranh sắp bị nổ tung.
Chủ nhiệm lớp, thầy Nhâm bộ môn, lãnh đạo trường học, từng người gọi điện thoại cho anh.
Học đệ học muội lớp mười hai vẫn chưa được nghỉ, hiệu trưởng còn tự mình tới cửa, mời anh đến trường bọn họ làm diễn thuyết động viện.
Phó Tranh bỗng nhiên nhớ tới trước đây đã từng mơ thấy giấc mộng, quả thực là tiết tấu mộng đẹp trở thành sự thật.
(Pheng: Tui vẫn còn nhớ lúc bạn Phó đọc diễn thuyết xong đi xuống té với tư thế chó ăn cứt đó nha =)))
Ngày đến trường, dọc theo đường đi gặp rất nhiều giáo viên, toàn bộ giáo viên, bao gồm những người trước đây khinh thường anh, tất cả đều lộ ra nụ cười tựa như gió xuân với anh.
Phó Tranh lớn như vậy, còn chưa từng được nhận qua đãi ngộ như thế.
Tư vị đó, quả thực ngây ngô sảng khoái a.
Danh sách chương