Edit: Phưn Phưn
Ngày hôm sau, Lục Mộ Trầm đưa Phó Tranh đến cục cảnh sát gặp cha anh.
Phó Chấn Sơn bây giờ vẫn đang bị tạm giam, lúc Phó Tranh đến gặp, còng tay đã được gỡ xuống.
Dượng để cho bọn họ một mình trong gian phòng, để hai cha con bọn họ nói chuyện, sau đó liền dẫn người ra ngoài.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, ai cũng không mở miệng trước.
Cuối cùng vẫn là Phó Chấn Sơn hỏi: "Con trai, đã có điểm thi đại học rồi đúng không?"
Phó Tranh gật đầu, "Ngày hôm qua đã có, liên tục chờ ba về, muốn báo tin mừng với ba."
Mắt Phó Chấn Sơn đỏ lên, cổ họng đột nhiên có chút trướng đau, bàn tay hơi run lên.
Tim Phó Tranh nhói lên như có kim đâm vào, Phó Tranh giơ tay lên, đặt lên tay cha mình, nhẹ nhàng cầm lên, "Ba, anh họ nói một lượng sữa này là do bác cả chịu trách nhiệm đúng không?"
Phó Chấn Sơn nhắm mắt lại, gật đầu.
Phó Tranh nhìn ông chăm chú, lại tiếp tục hỏi: "Có liên quan đến ba không? Ba không có bày mưu đặt kế chứ?"
Phó Chấn Sơn vội vàng lắc đầu, giọng có chút nghẹn ngào, "Loại thực phẩm này, bắt đầu từ năm ngoái vẫn là bác cả của con phụ trách, con còn nhớ tết năm ngoái công ty có một mối nguy lớn không? Lúc đó chính là có một lượng thực phẩm sắp đưa ra thị trường thì chất lượng có vấn đề, khi đó ba lập tức mở hội nghị cấp cao, đem toàn bộ lượng thực phẩm sắp nhập thị trường thu hồi, tất cả đã nhập thị đều hạ giá, khi đó công ty tổn thất rất lớn, coi như là cho ba không ít áp lực, lúc sau một mình ba đã nói với anh cả, hết lần này đến lần khác đã cảnh cáo anh ấy nhất định chú ý đến phương diện này... Không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện."
Phó Tranh nhìn Phó Chấn Sơn, hỏi một câu, "Nếu sữa đã có vấn đề, tại sao lúc kiểm tra sản phẩm lại không tra ra? Ba, rốt cuộc là tại sao sữa vẫn được phép nhập vào thị trường? Ba, có phải ba..."
"Ba không biết! A Tranh con phải tin ba, ba tuyệt đối sẽ không ở tình huống biết rõ sữa đã có vấn đề mà vẫn đưa vào thị trường làm hại người dân. Công ty là do một tay ba sáng lập, làm sao mà ba lại không biết quý trọng như vậy, cầm danh dự công ty lên đặt cược như thế?"
"Vậy là do bác cả? Biết rõ chất lượng nhóm sữa này có vấn đề, là ông ta ở sau lưng động tay động chân,"
Phó Chấn Sơn lắc đầu, "Ba không biết, bắt đầu từ lúc gặp chuyện không may, ba vẫn chưa thấy bác cả của con đâu, không biết anh ấy đi nơi nào."
"Ba, lúc trước ba để bác cả đến công ty hỗ trợ, con đã nói với ba, con người ông ta tâm thuật bất chính! Tại sao ba lại giao nhóm thực phẩm này cho ông ta xử lý?"
Những năm gần đây Phó Chấn Sơn liên tục bận rộn mở rộng lĩnh vực khác, anh cả Phó Chấn Hải đã theo ông rất nhiều năm, thấy ông bận bịu, liền chủ động giúp ông cùng quản lý sản xuất nhóm thực phẩm này, một hai năm đầu ông ta bắt đầu làm, Phó Chấn Sơn đều rất nghiêm khắc giám sát, về sau thấy ông ta làm rất tốt, năm ngoái liền bắt đầu cho ông ta toàn quyền chịu trách nhiệm quản lý. Mà gần đây công việc bất động sản Phó Chấn Sơn vừa làm có chút thành tựu, đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, nhiều năm qua xây dựng dư luận và danh tiếng cứ như vậy triệt để bị hủy.
Phó Tranh hít một hơi thật sâu, nắm tay cha mình, nói: "Ba, chỉ cần không phải ba làm, là con yên tâm rồi. Cảnh sát hỏi ba cái gì, ba cứ thành thật trả lời. Dượng nói, chuyện này cụ thể sẽ rơi trên người chịu trách nhiệm, không phải là ba làm, ba nhiều nhất chỉ là người giám sát không có trách nhiệm, không có việc gì."
"Ba biết, ba không sợ. Ba chính là rất lo lắng, những người đã uống sữa đó..."
"Bọn họ không sao, hôm qua anh họ có đến bệnh viện xem qua, trên thời sự cũng đã đưa tin, không có ai gặp chuyện không may."
Phó Chấn Sơn cúi thấp đầu, tay phải che mắt, thống khổ nói: "Vẫn là trách ba, nếu không cũng sẽ không xảy ra sơ suất như thế, lần này, công ty sợ là xong rồi.
Phó Tranh an ủi: "Ba, ba đừng như vậy, chỉ cần bản thân ba không có việc gì là tốt rồi, chuyện công ty, chờ ba ra ngoài lại nghĩ biện pháp khác. Cho dù thật sự không thể cứu vãn, cũng không phải còn có con à? Con trai sẽ cố gắng kiếm tiền hiếu thuận với ba."
Phó Chấn Sơn nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn Phó Tranh.
Bởi vì trong nhà có tiền, Phó Tranh từ nhỏ đã không nghĩ tới việc tiến bộ, không thích học, không có hy vọng, cho tới bây giờ cũng không biết tương lai muốn làm cái gì, chỉ làm một phú nhị đại ngồi ăn rồi chờ chết.
Cho nên Phó Chấn Sơn nghe thấy con trai nói muốn cố gắng kiếm tiền hiếu thuận ông, cả người đều ngẩn ra.
Phó Tranh liếc mắt liền nhìn ra được lão cha mình đang nghĩ gì, hơi kiêu ngạo nói: "Ba, con trai của ngài chính là xưa không bằng nay. Tương Tương nói, tiền cha mẹ kiếm được đều là tiền của cha mẹ, chúng ta lớn lên, phải cố gắng kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ, cho nên dù công ty không cứu được nữa, chỉ cần có con ở đây, con sẽ không để cho ba chịu khổ."
Phó Chấn Sơn kinh ngạc nhìn Phó Tranh, đôi mắt chua xót, đột nhiên rơi lệ.
"A Tranh, con thực sự trưởng thành rồi, mẹ con ở trên trời trông thấy, sẽ rất vui mừng."
Giọng Phó Chấn Sơn có vài phần nghẹn ngào, cúi thấp đầu, dụi mắt một cái.
Phó Tranh nở nụ cười, "Đúng vậy. Ba, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẹ, chờ ba được ra ngoài, chúng ta cùng đi xem bà ấy."
"Ừ, được."
Phó Tranh không thể ngồi bên trong quá lâu, xấp xỉ khoảng 20 phút liền rời đi.
Lúc gần đi ra khỏi cửa, mới nhớ tới một chuyện quan trọng, quay đầu nói với Phó Chấn Sơn: "Ba, đúng rồi, lần này con thi đại học được hạng nhất toàn trường, hai ngày nữa ba nhớ tặng quà cho con đấy, con sẽ chờ."
Phó Chấn Sơn kinh ngạc trợn to hai mắt, từ trên ghế đứng bật dậy, "Con nói cái gì? Con không phải là đang dỗ ba vui vẻ đấy chứ?"
Phó Tranh bật cười, "Ba, con lấy chuyện này ra dỗ ba làm cái gì, con trai ba lần này thật sự đã làm rạng rỡ tổ tông đó."
Phó Tranh từ cục cảnh sát đi ra, Lục Mộ Trầm ở bên ngoài chờ anh.
"Sao rồi?" Lục Mộ Trầm liếc anh một cái, hỏi anh.
Tâm tình Phó Tranh không tệ, "Ừm, em cũng biết là ba em không làm ra chuyện trái lương tâm."
Lục Mộ Trầm nhướng mày, như cười như không, "Phải không? Ngày hôm qua là ai làm ra vẻ mặt vô cùng thất vọng với dượng?"
Phó Tranh: "Ách... Em có sao..."
Lục Mộ Trầm liếc anh một cái, "Được rồi, lên xe đi, anh đưa em về."
...
Ngày 27 tháng 6, là ngày giỗ của mẹ Phó Tranh.
Trước một ngày, Phó Chấn Sơn cuối cùng được thả ra.
Cùng một ngày, bác cả của Phó Tranh, Phó Chấn Hải với tội danh làm ra thực phẩm không an toàn gây nguy hại, cùng với đút lót nhiều hạng mục bị bắt hình sự.
Phó Chấn Sơn hoàn toàn trong sạch, công ty thực phẩm hữu hạn phải nộp sáu triệu nhân dân tệ tiền phạt*, giao trách nhiệm lập tức ngừng sản xuất để sửa đổi.
(6.000.000 CNY = 19.717.384.160,37 VND)
Ngày Phó Chấn Sơn trở về, Phó Tranh, Chu Tương Tương, dì Dung, Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm đều ở nhà chờ.
Dì Dung cố ý đốt một chậu than đặt ở cửa.
Phó Chấn Sơn nhảy qua chậu than, đuổi xui xẻo.
Ở trong cục cảnh sát đợi nhiều ngày như vậy, chuyện thứ nhất khi Phó Chấn Sơn về nhà chính là tắm rửa thay quần áo, dì Dung ôm quần áo ông vừa thay đi xuống lầu.
Phó Tranh thấy dì Dung ôm quần áo ra cửa, vội vàng hỏi bà: "Dì Dung, dì đem quần áo đi đâu vậy?"
Dì Dung nói: "Mang ra ngoài đốt, nhiều xui xẻo!"
Phó Tranh ngẩn vài giây, quay đầu hướng Chu Tương Tương cười, "Trời ạ, lão nhân gia hay mê tín."
Chu Tương Tương liếc mắt cười cười.
Phó Chấn Sơn tắm, rất nhanh liền đi xuống, tinh thần trạng thái cả người so với lúc vừa vào cửa, tốt hơn rất nhiều, có cảm giác mặt mày đều sáng sủa.
Phó Tranh cười cùng cha anh đùa giỡn, "Quả nhiên là người đẹp vì lụa mà, thay một thân quần áo sạch sẽ, lập tức đẹp trai hẳn."
Phó Chấn Sơn cười liếc anh một cái, "Tiểu tử này, nói cứ như bình thường ba con không đẹp trai vậy."
"Đẹp đẹp đẹp! Sao mà không đẹp được, đây không phải là trò đùa quốc tế* à."
(Trò đùa quốc tế: Người có cách nói vô cùng khoa trương, khó tin, không phù hợp với thực tế,... sẽ khiến cho người khác có cảm giác cố tình gây sự, nên được gọi là "Trò đùa quốc tế". Theo baike baidu. Thật ra tui không hiểu chỗ này lắm, không biết có phải là Cá Tháng Tư không nhỉ?:)))
......
Chu Tương Tương ở trong nhà Phó Tranh đợi đến hơn 9 giờ tối, thấy chú Phó không sao, cô cũng yên tâm về nhà. Lúc trước chú Phó bị giam, cô sợ Phó Tranh một mình suy nghĩ lung tung, mấy ngày này vẫn luôn ở Phó gia bồi anh.
Trong lúc đó Lâm Mai gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, một cuộc cô cũng không nhận, chỉ là mỗi ngày gọi điện thoại cho cha báo một tiếng bình an.
Phó Tranh lái xe đưa Chu Tương Tương về nhà, lúc đến cửa nhà, muốn cùng Chu Tương Tương đi vào.
Chu Tương Tương sợ mẹ đưa sắc mặt không tốt cho Phó Tranh, không dám để anh đi.
Phó Tranh nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Đều tại anh, để em bị kẹp ở giữa như vậy, làm khó em rồi."
Chu Tương Tương vội lắc đầu, "Làm gì có, không có gì khó xử, ba em rất thích anh."
"Nhưng mẹ em không thích anh."
"Anh mặc kệ bà ấy."
Chu Tương Tương lớn như vậy, lần đầu tiên tức giận với mẹ mình.
Mẹ vốn dĩ đã đồng ý chuyện của cô và Phó Tranh, nhưng đến khi thấy Phó gia xảy ra chuyện, lập tức liền thay đổi sắc mặt, không cho phép cô và Phó Tranh ở bên nhau.
Điều này làm cho cô nghĩ như thế nào?
Người mẹ mà cô yêu thương và tôn trọng, vậy mà trong thời điểm nhà bạn trai cô xảy ra chuyện, bảo cô vứt bỏ anh?
Cho dù đã qua nhiều ngày, nhưng nhớ tới chuyện này, vẫn là không kiềm được mà tức giận.
Chu Tương Tương sợ Phó Tranh nghĩ nhiều, dang hai tay ôm lấy anh, "Anh đừng nghĩ nhiều, về nhà bồi chú Phó thật tốt, chờ điền xong nguyện vọng, chúng ta liền đi Tam Á chơi."
"Ừ, em không nói, thiếu chút nữa anh quên mất chuyện chúng ta đi Tam Á."
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa?" Chu Tương Tương làm bộ tức giận đập anh một cái.
"Ui da, vợ anh sai rồi!" Phó Tranh vội tiến lại gần hôn lên môi Chu Tương Tương, dịu dàng sờ đầu cô, nói: "Trở về anh sẽ lên kế hoạch, ngoan."
Chu Tương Tương hỏi anh: "Có cần em làm gì không?"
Phó Tranh cười sờ mặt cô, nói: "Không cần, em chỉ cần soạn đủ quần áo, mang theo đồ em cần là được."
Chu Tương Tương híp mắt cười rộ lên, "Được."
......
Chu Tương Tương về đến nhà, còn chưa kịp đổi giày, đột nhiên một cái gối dựa đập xuống đầu cô, Lâm Mai tức giận mắng cô, "Đứa con hỗn láo! Mày còn biết đường về à!"
"Bà làm gì vậy?!" Chu Hoa Lâm thấy Lâm Mai đập đồ lên người Chu Tương Tương, chạy nhanh lôi bà lại.
Chu Tương Tương cúi đầu, không để ý tới bà.
Thay đổi giày, ngẩng đầu lên, cũng chỉ kêu một tiếng với Chu Hoa Lâm, "Ba."
Chu Hoa Lâm " Ừ " một tiếng, vội đi tới, "Sao rồi? Chú Phó không sao chứ?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Đã không sao, đều tốt rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Mấy ngày hôm trước Chu Hoa Lâm có đến cục gặp Phó Chấn Sơn, lúc đó trạng thái của ông ấy không được tốt lắm, loại thời điểm này ông cũng không giúp được gì, chỉ là an ủi vài câu. Hôm nay Phó đại ca được thả ra, ông vốn định đi gặp một chút, nhưng mà nghĩ tới bây giờ ông ấy càng muốn đoàn tụ với người nhà hơn, nên không tới quấy rầy nữa.
Lúc này nghe Chu Tương Tương nói đều rất tốt, tảng đá trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống.
"Ba, mấy ngày nữa con muốn cùng Phó Tranh đi Tam Á chơi, có thể chứ?"
"Có thể, đương nhiên có thể, chờ lát nữa ba chuyển chút tiền cho con, con và Phó Tranh đi chơi vui vẻ."
Chu Tương Tương cong mắt cười, "Cảm ơn ba, vậy ba, con lên lầu nghỉ ngơi trước nhé."
"Ừ, đi đi."
Từ lúc Chu Tương Tương vào nhà, từ đầu tới cuối đều không nhìn Lâm Mai một cái.
Lâm Mai thấy cô vậy mà trực tiếp đi lên lầu, tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên, "Chu Tương Tương! Con đứng lại đó cho mẹ! Con có nghe thấy mẹ đang nói chuyện với con không? Con——"
"Được rồi! Bà nháo đủ chưa!" Chu Hoa Lâm không thể nhìn nổi nữa, ngữ khí có hơi nặng.
Cả người Lâm Mai chấn động, không thể tin trừng mắt với Chu Hoa Lâm, "Ông mắng tôi?"
Chu Hoa Lâm rất ít khi nổi giận với vợ mình, nhưng là lúc này, ông cũng thật sự có chút tức giận, nói: "Bà cũng đừng có trách con gái không muốn để ý tới bà, bà nhìn xem chính bà đã làm chuyện gì?"
"Tôi làm sao? Tôi chỉ đau lòng cho con bé sợ con bé chịu khổ, tôi sai sao?"
Chu Hoa Lâm đen mặt, ngữ khí có chút nghiêm khắc, "Trước kia Phó đại ca giúp chúng ta thế nào, bà đã quên rồi sao? Tương Tương vì cái gì không muốn để ý tới bà, chính bà tự nghĩ lại đi."
Chu Hoa Lâm nói xong, cũng bước thẳng lên lầu.
Một mình Lâm Mai ngơ ngác đứng ở dưới, ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.
Con gái không chịu hiểu coi như quên đi, nhưng ngay cả chồng cũng không hiểu bà, chẳng lẽ bà thật sự sai rồi sao? Bà chỉ là sợ con mình chịu khổ, bà sai rồi sao?
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
Ngày hôm sau, Lục Mộ Trầm đưa Phó Tranh đến cục cảnh sát gặp cha anh.
Phó Chấn Sơn bây giờ vẫn đang bị tạm giam, lúc Phó Tranh đến gặp, còng tay đã được gỡ xuống.
Dượng để cho bọn họ một mình trong gian phòng, để hai cha con bọn họ nói chuyện, sau đó liền dẫn người ra ngoài.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, ai cũng không mở miệng trước.
Cuối cùng vẫn là Phó Chấn Sơn hỏi: "Con trai, đã có điểm thi đại học rồi đúng không?"
Phó Tranh gật đầu, "Ngày hôm qua đã có, liên tục chờ ba về, muốn báo tin mừng với ba."
Mắt Phó Chấn Sơn đỏ lên, cổ họng đột nhiên có chút trướng đau, bàn tay hơi run lên.
Tim Phó Tranh nhói lên như có kim đâm vào, Phó Tranh giơ tay lên, đặt lên tay cha mình, nhẹ nhàng cầm lên, "Ba, anh họ nói một lượng sữa này là do bác cả chịu trách nhiệm đúng không?"
Phó Chấn Sơn nhắm mắt lại, gật đầu.
Phó Tranh nhìn ông chăm chú, lại tiếp tục hỏi: "Có liên quan đến ba không? Ba không có bày mưu đặt kế chứ?"
Phó Chấn Sơn vội vàng lắc đầu, giọng có chút nghẹn ngào, "Loại thực phẩm này, bắt đầu từ năm ngoái vẫn là bác cả của con phụ trách, con còn nhớ tết năm ngoái công ty có một mối nguy lớn không? Lúc đó chính là có một lượng thực phẩm sắp đưa ra thị trường thì chất lượng có vấn đề, khi đó ba lập tức mở hội nghị cấp cao, đem toàn bộ lượng thực phẩm sắp nhập thị trường thu hồi, tất cả đã nhập thị đều hạ giá, khi đó công ty tổn thất rất lớn, coi như là cho ba không ít áp lực, lúc sau một mình ba đã nói với anh cả, hết lần này đến lần khác đã cảnh cáo anh ấy nhất định chú ý đến phương diện này... Không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện."
Phó Tranh nhìn Phó Chấn Sơn, hỏi một câu, "Nếu sữa đã có vấn đề, tại sao lúc kiểm tra sản phẩm lại không tra ra? Ba, rốt cuộc là tại sao sữa vẫn được phép nhập vào thị trường? Ba, có phải ba..."
"Ba không biết! A Tranh con phải tin ba, ba tuyệt đối sẽ không ở tình huống biết rõ sữa đã có vấn đề mà vẫn đưa vào thị trường làm hại người dân. Công ty là do một tay ba sáng lập, làm sao mà ba lại không biết quý trọng như vậy, cầm danh dự công ty lên đặt cược như thế?"
"Vậy là do bác cả? Biết rõ chất lượng nhóm sữa này có vấn đề, là ông ta ở sau lưng động tay động chân,"
Phó Chấn Sơn lắc đầu, "Ba không biết, bắt đầu từ lúc gặp chuyện không may, ba vẫn chưa thấy bác cả của con đâu, không biết anh ấy đi nơi nào."
"Ba, lúc trước ba để bác cả đến công ty hỗ trợ, con đã nói với ba, con người ông ta tâm thuật bất chính! Tại sao ba lại giao nhóm thực phẩm này cho ông ta xử lý?"
Những năm gần đây Phó Chấn Sơn liên tục bận rộn mở rộng lĩnh vực khác, anh cả Phó Chấn Hải đã theo ông rất nhiều năm, thấy ông bận bịu, liền chủ động giúp ông cùng quản lý sản xuất nhóm thực phẩm này, một hai năm đầu ông ta bắt đầu làm, Phó Chấn Sơn đều rất nghiêm khắc giám sát, về sau thấy ông ta làm rất tốt, năm ngoái liền bắt đầu cho ông ta toàn quyền chịu trách nhiệm quản lý. Mà gần đây công việc bất động sản Phó Chấn Sơn vừa làm có chút thành tựu, đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, nhiều năm qua xây dựng dư luận và danh tiếng cứ như vậy triệt để bị hủy.
Phó Tranh hít một hơi thật sâu, nắm tay cha mình, nói: "Ba, chỉ cần không phải ba làm, là con yên tâm rồi. Cảnh sát hỏi ba cái gì, ba cứ thành thật trả lời. Dượng nói, chuyện này cụ thể sẽ rơi trên người chịu trách nhiệm, không phải là ba làm, ba nhiều nhất chỉ là người giám sát không có trách nhiệm, không có việc gì."
"Ba biết, ba không sợ. Ba chính là rất lo lắng, những người đã uống sữa đó..."
"Bọn họ không sao, hôm qua anh họ có đến bệnh viện xem qua, trên thời sự cũng đã đưa tin, không có ai gặp chuyện không may."
Phó Chấn Sơn cúi thấp đầu, tay phải che mắt, thống khổ nói: "Vẫn là trách ba, nếu không cũng sẽ không xảy ra sơ suất như thế, lần này, công ty sợ là xong rồi.
Phó Tranh an ủi: "Ba, ba đừng như vậy, chỉ cần bản thân ba không có việc gì là tốt rồi, chuyện công ty, chờ ba ra ngoài lại nghĩ biện pháp khác. Cho dù thật sự không thể cứu vãn, cũng không phải còn có con à? Con trai sẽ cố gắng kiếm tiền hiếu thuận với ba."
Phó Chấn Sơn nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn Phó Tranh.
Bởi vì trong nhà có tiền, Phó Tranh từ nhỏ đã không nghĩ tới việc tiến bộ, không thích học, không có hy vọng, cho tới bây giờ cũng không biết tương lai muốn làm cái gì, chỉ làm một phú nhị đại ngồi ăn rồi chờ chết.
Cho nên Phó Chấn Sơn nghe thấy con trai nói muốn cố gắng kiếm tiền hiếu thuận ông, cả người đều ngẩn ra.
Phó Tranh liếc mắt liền nhìn ra được lão cha mình đang nghĩ gì, hơi kiêu ngạo nói: "Ba, con trai của ngài chính là xưa không bằng nay. Tương Tương nói, tiền cha mẹ kiếm được đều là tiền của cha mẹ, chúng ta lớn lên, phải cố gắng kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ, cho nên dù công ty không cứu được nữa, chỉ cần có con ở đây, con sẽ không để cho ba chịu khổ."
Phó Chấn Sơn kinh ngạc nhìn Phó Tranh, đôi mắt chua xót, đột nhiên rơi lệ.
"A Tranh, con thực sự trưởng thành rồi, mẹ con ở trên trời trông thấy, sẽ rất vui mừng."
Giọng Phó Chấn Sơn có vài phần nghẹn ngào, cúi thấp đầu, dụi mắt một cái.
Phó Tranh nở nụ cười, "Đúng vậy. Ba, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẹ, chờ ba được ra ngoài, chúng ta cùng đi xem bà ấy."
"Ừ, được."
Phó Tranh không thể ngồi bên trong quá lâu, xấp xỉ khoảng 20 phút liền rời đi.
Lúc gần đi ra khỏi cửa, mới nhớ tới một chuyện quan trọng, quay đầu nói với Phó Chấn Sơn: "Ba, đúng rồi, lần này con thi đại học được hạng nhất toàn trường, hai ngày nữa ba nhớ tặng quà cho con đấy, con sẽ chờ."
Phó Chấn Sơn kinh ngạc trợn to hai mắt, từ trên ghế đứng bật dậy, "Con nói cái gì? Con không phải là đang dỗ ba vui vẻ đấy chứ?"
Phó Tranh bật cười, "Ba, con lấy chuyện này ra dỗ ba làm cái gì, con trai ba lần này thật sự đã làm rạng rỡ tổ tông đó."
Phó Tranh từ cục cảnh sát đi ra, Lục Mộ Trầm ở bên ngoài chờ anh.
"Sao rồi?" Lục Mộ Trầm liếc anh một cái, hỏi anh.
Tâm tình Phó Tranh không tệ, "Ừm, em cũng biết là ba em không làm ra chuyện trái lương tâm."
Lục Mộ Trầm nhướng mày, như cười như không, "Phải không? Ngày hôm qua là ai làm ra vẻ mặt vô cùng thất vọng với dượng?"
Phó Tranh: "Ách... Em có sao..."
Lục Mộ Trầm liếc anh một cái, "Được rồi, lên xe đi, anh đưa em về."
...
Ngày 27 tháng 6, là ngày giỗ của mẹ Phó Tranh.
Trước một ngày, Phó Chấn Sơn cuối cùng được thả ra.
Cùng một ngày, bác cả của Phó Tranh, Phó Chấn Hải với tội danh làm ra thực phẩm không an toàn gây nguy hại, cùng với đút lót nhiều hạng mục bị bắt hình sự.
Phó Chấn Sơn hoàn toàn trong sạch, công ty thực phẩm hữu hạn phải nộp sáu triệu nhân dân tệ tiền phạt*, giao trách nhiệm lập tức ngừng sản xuất để sửa đổi.
(6.000.000 CNY = 19.717.384.160,37 VND)
Ngày Phó Chấn Sơn trở về, Phó Tranh, Chu Tương Tương, dì Dung, Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm đều ở nhà chờ.
Dì Dung cố ý đốt một chậu than đặt ở cửa.
Phó Chấn Sơn nhảy qua chậu than, đuổi xui xẻo.
Ở trong cục cảnh sát đợi nhiều ngày như vậy, chuyện thứ nhất khi Phó Chấn Sơn về nhà chính là tắm rửa thay quần áo, dì Dung ôm quần áo ông vừa thay đi xuống lầu.
Phó Tranh thấy dì Dung ôm quần áo ra cửa, vội vàng hỏi bà: "Dì Dung, dì đem quần áo đi đâu vậy?"
Dì Dung nói: "Mang ra ngoài đốt, nhiều xui xẻo!"
Phó Tranh ngẩn vài giây, quay đầu hướng Chu Tương Tương cười, "Trời ạ, lão nhân gia hay mê tín."
Chu Tương Tương liếc mắt cười cười.
Phó Chấn Sơn tắm, rất nhanh liền đi xuống, tinh thần trạng thái cả người so với lúc vừa vào cửa, tốt hơn rất nhiều, có cảm giác mặt mày đều sáng sủa.
Phó Tranh cười cùng cha anh đùa giỡn, "Quả nhiên là người đẹp vì lụa mà, thay một thân quần áo sạch sẽ, lập tức đẹp trai hẳn."
Phó Chấn Sơn cười liếc anh một cái, "Tiểu tử này, nói cứ như bình thường ba con không đẹp trai vậy."
"Đẹp đẹp đẹp! Sao mà không đẹp được, đây không phải là trò đùa quốc tế* à."
(Trò đùa quốc tế: Người có cách nói vô cùng khoa trương, khó tin, không phù hợp với thực tế,... sẽ khiến cho người khác có cảm giác cố tình gây sự, nên được gọi là "Trò đùa quốc tế". Theo baike baidu. Thật ra tui không hiểu chỗ này lắm, không biết có phải là Cá Tháng Tư không nhỉ?:)))
......
Chu Tương Tương ở trong nhà Phó Tranh đợi đến hơn 9 giờ tối, thấy chú Phó không sao, cô cũng yên tâm về nhà. Lúc trước chú Phó bị giam, cô sợ Phó Tranh một mình suy nghĩ lung tung, mấy ngày này vẫn luôn ở Phó gia bồi anh.
Trong lúc đó Lâm Mai gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, một cuộc cô cũng không nhận, chỉ là mỗi ngày gọi điện thoại cho cha báo một tiếng bình an.
Phó Tranh lái xe đưa Chu Tương Tương về nhà, lúc đến cửa nhà, muốn cùng Chu Tương Tương đi vào.
Chu Tương Tương sợ mẹ đưa sắc mặt không tốt cho Phó Tranh, không dám để anh đi.
Phó Tranh nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Đều tại anh, để em bị kẹp ở giữa như vậy, làm khó em rồi."
Chu Tương Tương vội lắc đầu, "Làm gì có, không có gì khó xử, ba em rất thích anh."
"Nhưng mẹ em không thích anh."
"Anh mặc kệ bà ấy."
Chu Tương Tương lớn như vậy, lần đầu tiên tức giận với mẹ mình.
Mẹ vốn dĩ đã đồng ý chuyện của cô và Phó Tranh, nhưng đến khi thấy Phó gia xảy ra chuyện, lập tức liền thay đổi sắc mặt, không cho phép cô và Phó Tranh ở bên nhau.
Điều này làm cho cô nghĩ như thế nào?
Người mẹ mà cô yêu thương và tôn trọng, vậy mà trong thời điểm nhà bạn trai cô xảy ra chuyện, bảo cô vứt bỏ anh?
Cho dù đã qua nhiều ngày, nhưng nhớ tới chuyện này, vẫn là không kiềm được mà tức giận.
Chu Tương Tương sợ Phó Tranh nghĩ nhiều, dang hai tay ôm lấy anh, "Anh đừng nghĩ nhiều, về nhà bồi chú Phó thật tốt, chờ điền xong nguyện vọng, chúng ta liền đi Tam Á chơi."
"Ừ, em không nói, thiếu chút nữa anh quên mất chuyện chúng ta đi Tam Á."
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa?" Chu Tương Tương làm bộ tức giận đập anh một cái.
"Ui da, vợ anh sai rồi!" Phó Tranh vội tiến lại gần hôn lên môi Chu Tương Tương, dịu dàng sờ đầu cô, nói: "Trở về anh sẽ lên kế hoạch, ngoan."
Chu Tương Tương hỏi anh: "Có cần em làm gì không?"
Phó Tranh cười sờ mặt cô, nói: "Không cần, em chỉ cần soạn đủ quần áo, mang theo đồ em cần là được."
Chu Tương Tương híp mắt cười rộ lên, "Được."
......
Chu Tương Tương về đến nhà, còn chưa kịp đổi giày, đột nhiên một cái gối dựa đập xuống đầu cô, Lâm Mai tức giận mắng cô, "Đứa con hỗn láo! Mày còn biết đường về à!"
"Bà làm gì vậy?!" Chu Hoa Lâm thấy Lâm Mai đập đồ lên người Chu Tương Tương, chạy nhanh lôi bà lại.
Chu Tương Tương cúi đầu, không để ý tới bà.
Thay đổi giày, ngẩng đầu lên, cũng chỉ kêu một tiếng với Chu Hoa Lâm, "Ba."
Chu Hoa Lâm " Ừ " một tiếng, vội đi tới, "Sao rồi? Chú Phó không sao chứ?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Đã không sao, đều tốt rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Mấy ngày hôm trước Chu Hoa Lâm có đến cục gặp Phó Chấn Sơn, lúc đó trạng thái của ông ấy không được tốt lắm, loại thời điểm này ông cũng không giúp được gì, chỉ là an ủi vài câu. Hôm nay Phó đại ca được thả ra, ông vốn định đi gặp một chút, nhưng mà nghĩ tới bây giờ ông ấy càng muốn đoàn tụ với người nhà hơn, nên không tới quấy rầy nữa.
Lúc này nghe Chu Tương Tương nói đều rất tốt, tảng đá trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống.
"Ba, mấy ngày nữa con muốn cùng Phó Tranh đi Tam Á chơi, có thể chứ?"
"Có thể, đương nhiên có thể, chờ lát nữa ba chuyển chút tiền cho con, con và Phó Tranh đi chơi vui vẻ."
Chu Tương Tương cong mắt cười, "Cảm ơn ba, vậy ba, con lên lầu nghỉ ngơi trước nhé."
"Ừ, đi đi."
Từ lúc Chu Tương Tương vào nhà, từ đầu tới cuối đều không nhìn Lâm Mai một cái.
Lâm Mai thấy cô vậy mà trực tiếp đi lên lầu, tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên, "Chu Tương Tương! Con đứng lại đó cho mẹ! Con có nghe thấy mẹ đang nói chuyện với con không? Con——"
"Được rồi! Bà nháo đủ chưa!" Chu Hoa Lâm không thể nhìn nổi nữa, ngữ khí có hơi nặng.
Cả người Lâm Mai chấn động, không thể tin trừng mắt với Chu Hoa Lâm, "Ông mắng tôi?"
Chu Hoa Lâm rất ít khi nổi giận với vợ mình, nhưng là lúc này, ông cũng thật sự có chút tức giận, nói: "Bà cũng đừng có trách con gái không muốn để ý tới bà, bà nhìn xem chính bà đã làm chuyện gì?"
"Tôi làm sao? Tôi chỉ đau lòng cho con bé sợ con bé chịu khổ, tôi sai sao?"
Chu Hoa Lâm đen mặt, ngữ khí có chút nghiêm khắc, "Trước kia Phó đại ca giúp chúng ta thế nào, bà đã quên rồi sao? Tương Tương vì cái gì không muốn để ý tới bà, chính bà tự nghĩ lại đi."
Chu Hoa Lâm nói xong, cũng bước thẳng lên lầu.
Một mình Lâm Mai ngơ ngác đứng ở dưới, ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.
Con gái không chịu hiểu coi như quên đi, nhưng ngay cả chồng cũng không hiểu bà, chẳng lẽ bà thật sự sai rồi sao? Bà chỉ là sợ con mình chịu khổ, bà sai rồi sao?
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
Danh sách chương