Edit: Phưn Phưn
Beta: Đại Bàng
Trong lều, Phó Tranh và Chu Tương Tương mỗi người một cái túi ngủ.
Hai người nằm mặt đối mặt, đèn pin mở mức sáng thấp nhất, ánh sáng ngưng tụ thành một chùm, có chút vỡ sáng.
Hai người đều không buồn ngủ, Phó Tranh đưa tay từ bên trong túi ngủ ra, nhìn Chu Tương Tương nói: "Vợ ơi, nắm tay."
Chu Tương Tương cười, "Nắm tay cái gì, ngủ."
"Ôi, nắm mới ngủ được."
Chu Tương Tương nhìn anh một hồi, vẫn là bất đắc dĩ đưa tay ra.
Phó Tranh nắm tay cô, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.
Chu Tương Tương nhìn Phó Tranh, do dự trong chốc lát, nói: "Phó Tranh, em có chuyện muốn nói với anh."
"Ừ, em nói đi."
"Mấy ngày nữa ba mẹ em về, đến lúc đó không thể ở lại nhà anh được nữa."
Phó Tranh trầm mặc thật lâu, "Anh biết, ba anh đã nói với anh."
Chu Tương Tương gật đầu, bỗng nhiên không biết phải nói cái gì.
Phó Tranh nhẹ nhàng nhéo tay Chu Tương Tương, nhìn cô hỏi: "Có phải ở trường chúng ta không thể gặp mặt?"
Giọng nói Phó Tranh trầm thấp, không giấu được vẻ mất mát.
"Em... Em có chút sợ hãi. Nếu như bị giáo viên phát hiện, nói cho ba mẹ em biết, hai chúng ta không thể ở chung một chỗ được nữa." Giọng Chu Tương Tương nhẹ nhàng, nghe giống như mang một theo một chút nghẹn ngào yếu ớt.
Phó Tranh nắm chặt tay cô, lại hỏi: "Tan học thì sao? Chúng ta có thể cùng nhau tan học không?"
"Em..."
"Tương Tương, chúng ta không có nhiều cơ hội gặp mặt." Ở trường học không thể quang minh chính đại, về nhà cũng không thể, hai người đâu còn có cơ hội ở chung? Chu Tương Tương đột nhiên không đành lòng cự tuyệt nữa, gật đầu, "Được, chúng ta tan học cùng nhau về nhà."
Lúc này Phó Tranh mới nở nụ cười, ghé đầu lại, khẽ hôn lên trán Chu Tương Tương một cái, "Tương Tương, ngoan."
Ngày ba mẹ Chu Tương Tương trở về, là thứ ba.
Chu Tương Tương và Phó Tranh mới vừa về nhà, mở cửa liền trông thấy ba mẹ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách Phó gia.
Chu Tương Tương có chút kinh ngạc, "Ba mẹ, sao hai người về sớm vậy? Không phải nói là ngày mai mới trở về sao?"
Lâm Mai đi đến, kéo tay cô, cười nói: "Vốn là ngày mai trở về, bất quá chuyện bên kia đã sớm xử lý xong, nên về sớm. Ô, trong khoảng thời gian này đứa bé này có thêm chút thịt, so với trước kia trông khỏe mạnh hơn nhiều."
Chu Tương Tương vẫn rất gầy, trước kia Lâm Mai đã từng nói với cô, con gái phải béo thêm một chút mới đẹp, hơn nữa các phương diện thân thể tố chất cũng tốt lên, nhưng đứa nhỏ này lại kiêng ăn, thậm chí có lúc còn không chịu ăn gì cả, cho nên mấy năm nay, Lâm Mai nghĩ nhiều cách muốn đem con nuôi béo lên một chút, nhưng vẫn vô dụng.
Không nghĩ tới đến Phó gia lại có thể mập lên một chút.
Lâm Mai quay đầu, vô cùng cảm kích nói với Phó Chấn Sơn: "Phó đại ca, mấy ngày nay Tương Tương ở đây, thật sự đã làm phiền anh, anh xem đứa bé này, ở nhà tôi ăn không mập, vừa đến nhà anh, thân thể đã mập lên rồi."
Nói, lại kéo Chu Tương Tương qua, "Tương Tương mau, nói cảm ơn với chú Phó đi con."
Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Chú Phó, cảm ơn chú chiếu cố."
Phó Chấn Sơn từ trên ghế salon đứng lên, gấp rút khoát tay, "Các người đừng quá khách khí, khách khí như vậy là không coi tôi là bạn sao? Hơn nữa, Tương Tương cũng là rất ngoan ngoãn đặc biệt nghe lời, tôi thật sự hâm mộ các người, có con gái vừa hiểu chuyện vừa khéo léo như vậy, không giống con trai tôi, chao ôi, không nói nó, nói nó lại giận."
Phó Chấn Sơn cười, liếc con trai một cái.
Phó Tranh vô ý thức nói câu, "Ba, gần đây con có nghiêm túc học tập."
Cái lão cha này cũng thật là, không nói tốt anh trước mặt cha mẹ vợ thì thôi, còn ngáng chân sau của anh.
Đột nhiên có chút khẩn trương, không biết cha mẹ vợ có thích anh hay không?
Chu Hoa Lâm cười nói: "Em thấy A Tranh cũng rất tốt, lão ca ca anh a, anh quản nghiêm với con trai mình quá."
Phó Chấn Sơn lắc đầu thở dài, "Nếu nó hiểu chuyện bằng một nửa Tương Tương, thành tích có thể tốt bằng một nửa Tương Tương, anh đang ngủ cũng có thể cười tỉnh."
Hai nhà hàn huyên một lát, Lâm Mai liền kêu Chu Tương Tương lên lầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Chu Tương Tương mím môi, gật đầu, xoay người lên lầu.
Chu Tương Tương chân trước vừa đi, Phó Tranh chân sau liền muốn đi lên theo, Phó Chấn Sơn gọi anh lại, sắc mặt khó coi, "Đi đâu? Không nhìn thấy có khách sao?!"
Phó Tranh ngưng hai giây, muốn đi lên tìm vợ, nhưng lại không dám có biểu hiện không tốt trước mặt cha mẹ vợ, do dự một chút, vẫn là nên trở lại ngồi ghế salon thôi.
Một lát sau, Chu Tương Tương liền mang theo va li xuống lầu.
Va li rất lớn, bên trong lại đựng không ít sách, Chu Tương Tương mang xuống rất vất vả.
Chu Hoa Lâm đang chuẩn bị đi giúp con gái xách va li, nhưng mà, có người rất nhanh đã chạy lên.
Phó Tranh chạy hai ba bước tới, một tay xách vali của Chu Tương Tương đi qua.
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn lẫn nhau, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một câu cũng không thể nói.
Phó Tranh xách vali, xoay người, đi xuống dưới lầu.
Vừa xuống lầu, Chu Hoa Lâm liền chuẩn bị nhận lấy vali, "A tranh, để chú xách cho."
Phó Tranh không chịu đưa, "Không có việc gì, con xách được."
"Chao ôi, vất vả cho con rồi, A Tranh."
Chu Tương Tương và ba mẹ đi ở phía trước, Phó Tranh xách theo vali đi ở phía sau.
Xe Chu gia dừng ở trong sân, Phó Tranh mang vali qua, bỏ vào cốp sau.
Cả nhà Chu Tương Tương đang cùng Phó Chấn Sơn nói lời tạm biệt, Phó Tranh thì đứng bên cạnh xe, xa xa nhìn Chu Tương Tương, trong lòng không nhịn được khó chịu.
Tại sao nhanh như vậy đã phải tách ra rồi? Nghĩ đến về sau mở mắt ra không thể lập tức nhìn thấy Chu Tương Tương, Phó Tranh cảm thấy giống như có vật gì đó chặn ngay cổ họng, cảm thấy khó chịu.
"Chú Phó, vậy con đi, trong khoảng thời gian này cảm ơn chú đã chăm sóc con." Chu Tương Tương khẽ khom người cúi chào Phó Chấn Sơn, rất lễ phép.
Phó Chấn Sơn vội vàng lắc đầu, "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, Tương Tương có rảnh thì đến đây chơi, đứa bé Phó Tranh kia gần đây bắt đầu cố gắng học tập, còn có rất nhiều kiến thức muốn hỏi con."
Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Có thời gian con sẽ đến giúp Phó Tranh ca ca học bổ túc."
"Ôi chao, vậy chú liền thay mặt tiểu tử kia cảm ơn con, Tương Tương." Phó Chấn Sơn cười nói.
Tạm biệt xong, Chu Tương Tương liền đi theo ba mẹ cùng nhau đi về chiếc xe phía trước.
Phó Tranh vẫn còn đang đứng ở đó.
Không biết vì sao, Chu Tương Tương nhìn anh, trong lòng lại có chút muốn khóc.
Nhưng cũng không phải là không bao giờ gặp mặt nữa, cũng không biết mình đang khổ sở cái gì.
Cô nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Phó Tranh... Ca ca, em phải về nhà đây."
Phó Tranh gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cổ họng có chút sưng ê ẩm.
Chu Tương Tương cắn môi dưới, cuối cùng quay đầu lại, khom người lên xe.
Cô quay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ nhìn thấy Phó Tranh, sẽ muốn khóc.
Nghe thấy Phó Tranh đang cùng ba mẹ nói chuyện ——
"Cô chú, mọi người đi thong thả."
"Ừm, vậy chúng ta đi trước."
Trên đường lái xe về nhà, Lâm Mai thuận miệng nói câu, "Cái kia Phó Tranh lớn lên ngược lại tuấn tú lịch sự, chỉ là thành tích quá kém, lần trước nghe Phó đại ca nói, mỗi lần kiểm tra cậu ấy không phải hạng nhất đếm ngược thì cũng là hạng hai đếm ngược, là thật sao, Tương Tương?"
Chu Tương Tương không thích nghe người khác nói không tốt về Phó Tranh, coi như là mẹ của cô nói cũng không được, giọng điệu có chút mất hứng, "Mẹ, đó là trước đây, hiện tại Phó Tranh đã rất cố gắng học tập."
"Này, người từ nhỏ chưa từng thích đọc sách, lẽ nào hiện tại lại đột nhiên tỉnh ngộ? Mẹ hiểu rất rõ những đứa trẻ không thích đọc sách, bây giờ đột nhiên có ý chí chiến đấu, kia cũng chỉ là ba phút nhiệt độ, ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới. Đương nhiên, làm cô, mẹ hi vọng cậu ấy có thể kiên trì, ít nhất cũng thi được một cái đại học khoa chính quy. Mặc dù ba cậu ấy có tiền, nhưng làm người, làm cái gì vẫn là phải dựa vào chính mình, chính mình có bản lĩnh mới là thật có bản lĩnh. Dựa vào gia trưởng còn có thể dựa vào cả đời sao? Việc kinh doanh là không ổn định nhất, lỡ đến lúc nào đó..."
"Trời ơi, nói bậy bạ gì đâu không!"
Lâm Mai cũng phát giác được lỡ lời, chuyển câu chuyện, "Tóm lại, vô luận là con trai hay con gái, nhất định chính mình phải có bản lĩnh, trên cái thế giới này, dựa vào ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có dựa vào chính mình, mới thiết thực nhất. Cho nên, Tương Tương, mẹ và ba con luôn muốn con học cho giỏi, chính là lo lắng con bởi vì điều kiện gia đình tốt, liền mất đi ý chí chiến đấu, cả ngày ngây ngây ngô ngô sống qua ngày, không khác gì mấy phú nhị đại ngoài kia."
"Con đã biết, mẹ." Chu Tương Tương có chút không thích nghe mẹ nói chuyện, vội vàng ngắt lời bà.
Về đến nhà, Chu Tương Tương liền trực tiếp trở về phòng, Lâm Mai ở phía sau nói: "Hôm nay đã khuya rồi, Tương Tương con đừng học nữa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."
"Dạ vâng."
Trở về phòng, Chu Tương Tương lập tức khóa cửa lại, một giây sau lấy điện thoại di động ra.
Phó Tranh gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, vừa nãy đang ở cùng ba mẹ nên không dám nhận.
Trốn vào phòng tắm, lặng lẽ gọi lại cho Phó Tranh.
Vang lên một tiếng, điện thoại lập tức bắt máy, "Vợ, em có thể nghe điện thoại không."
Chu Tương Tương ngồi ở trên bồn cầu, giọng nói rất nhỏ, "Làm sao vậy?"
"Nhớ em."
"Mới vừa gặp qua mà."
"Lại nhớ a. Còn em, không nhớ anh?"
Chu Tương Tương nghe giọng Phó Tranh, tâm tình bỗng nhiên lại khá hơn, nhỏ giọng nói: "Nhớ, rất nhớ."
Ở đầu bên kia điện thoại Phó Tranh bật cười khúc khích, "Có câu này của em, đêm nay anh lại có động lực hăng hái chiến đấu suốt đêm."
Chu Tương Tương vội nói: "Anh đừng như vậy, mặc dù việc học quan trọng, nhưng thân thể quan trọng hơn, thi đại học là đánh lâu dài, anh không thể để sức khỏe mình sụp đổ, biết không?"
Phó Tranh ở đầu kia cười, "Chao ôi, anh biết rõ, chính mình có chừng mực."
"Đi ngủ sớm một chút, không cần phải vội."
"Chao ôi, đã biết vợ."
Chu Tương Tương nhớ tới khuya hôm trước hơn ba giờ sáng, cô xuống lầu muốn uống nước, nghe thấy trong phòng Phó Tranh truyền ra tiếng, cô đi tới trước cửa, dán lỗ tai lên nghe, vậy mà lại nghe thấy Phó Tranh đang học thơ.
Người này, liều mạng tới vậy thật không muốn sống nữa.
Chu Tương Tương lo lắng cho anh, lại giáo huấn lỗ tai Phó Tranh một trận, Phó Tranh đều đáp ứng toàn bộ, "Biết rõ biết rõ, đều nghe em, anh đọc sách một chút rồi ngủ, sẽ không thức khuya."
Chu Tương Tương lúc này mới gật đầu, "Được, vậy em cúp đây."
"Chao ôi, hôn một cái rồi hãy cúp." Phó Tranh gấp rút gọi lại.
Chu Tương Tương ngây cả người, "Làm... Làm thế nào mà hôn được."
Mới vừa nói xong, bên trong ống nghe truyền đến một tiếng "Chụt", ở đầu bên kia Phó Tranh cười hì hì, "Hôn như này nè, cô bé ngốc."
Chu Tương Tương cách ống nghe đỏ mặt, nhưng khóe miệng lại cong lên, đưa micro điện thoại gần bên môi, nhẹ nhàng "Chụt" một cái.
Ở đầu kia Phó Tranh kêu lên, "Chao ôi! Nhận được! Vợ ngọt chết anh."
Chu Tương Tương bật cười, "Em không giỡn với anh nữa, cúp đây."
...
Thời gian trước đây Phó Tranh lăn lộn, cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất chậm rất nhàm chán, ăn không ngồi rồi không biết nên làm gì.
Có thể từ lúc bắt đầu học tập, đã cảm thấy mỗi ngày thời gian cũng không đủ dùng, hận không thể mỗi ngày có bốn mươi hai giờ, hận không thể chính mình có ba đầu sáu tay.
Kỳ thi tháng cuối cùng năm lớp mười một, từ giờ đến cuối tuần, còn có bốn ngày.
Đây coi như là thử thách đầu tiên Phó Tranh phải trải qua sau khi bắt đầu nghiêm túc học tập, mỗi ngày liều mạng vùi đầu đọc sách, các anh em tụ hội cũng không tham gia, bóng rổ cũng không chơi, có đôi khi học còn mất ăn mất ngủ, cơm trưa đều không ăn.
Trưa hôm nay, chủ nhiệm lớp ăn cơm trưa xong thì đến phòng học tuần tra một vòng, học sinh đều đi ăn cơm, còn chưa có trở lại, trong phòng học rất ít người.
Nhưng mà, hàng cuối cùng, phía dưới chồng sách có một cái đầu, có bóng người đang múa bút thành văn.
Chủ nhiệm lớp đối với chủ nhân vị trí kia vô cùng hiểu rõ, thân thể bị dọa sợ cho chấn động, bước nhanh tới, "Phó... Phó Tranh, em đang làm gì vậy?"
Phó Tranh nghe thấy giọng nói ngẩng đầu lên, "Thầy Tôn, em đang làm cái gì, thầy không nhìn ra?"
Thầy Tôn khiếp sợ trừng mắt nhìn giấy nháp viết rậm rạp chằng chịt trước mặt Phó Tranh, cả người đều có chút huyền ảo.
Nghĩ không ra, tuyệt đối nghĩ không ra, cuộc đời này lại có thể trông thấy bộ dáng chăm chỉ học tập của Phó Tranh!
Ông hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Phó Tranh, "Bạn học Phó Tranh, cố gắng lên! Thầy coi trọng em!"
"..."
Beta: Đại Bàng
Trong lều, Phó Tranh và Chu Tương Tương mỗi người một cái túi ngủ.
Hai người nằm mặt đối mặt, đèn pin mở mức sáng thấp nhất, ánh sáng ngưng tụ thành một chùm, có chút vỡ sáng.
Hai người đều không buồn ngủ, Phó Tranh đưa tay từ bên trong túi ngủ ra, nhìn Chu Tương Tương nói: "Vợ ơi, nắm tay."
Chu Tương Tương cười, "Nắm tay cái gì, ngủ."
"Ôi, nắm mới ngủ được."
Chu Tương Tương nhìn anh một hồi, vẫn là bất đắc dĩ đưa tay ra.
Phó Tranh nắm tay cô, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.
Chu Tương Tương nhìn Phó Tranh, do dự trong chốc lát, nói: "Phó Tranh, em có chuyện muốn nói với anh."
"Ừ, em nói đi."
"Mấy ngày nữa ba mẹ em về, đến lúc đó không thể ở lại nhà anh được nữa."
Phó Tranh trầm mặc thật lâu, "Anh biết, ba anh đã nói với anh."
Chu Tương Tương gật đầu, bỗng nhiên không biết phải nói cái gì.
Phó Tranh nhẹ nhàng nhéo tay Chu Tương Tương, nhìn cô hỏi: "Có phải ở trường chúng ta không thể gặp mặt?"
Giọng nói Phó Tranh trầm thấp, không giấu được vẻ mất mát.
"Em... Em có chút sợ hãi. Nếu như bị giáo viên phát hiện, nói cho ba mẹ em biết, hai chúng ta không thể ở chung một chỗ được nữa." Giọng Chu Tương Tương nhẹ nhàng, nghe giống như mang một theo một chút nghẹn ngào yếu ớt.
Phó Tranh nắm chặt tay cô, lại hỏi: "Tan học thì sao? Chúng ta có thể cùng nhau tan học không?"
"Em..."
"Tương Tương, chúng ta không có nhiều cơ hội gặp mặt." Ở trường học không thể quang minh chính đại, về nhà cũng không thể, hai người đâu còn có cơ hội ở chung? Chu Tương Tương đột nhiên không đành lòng cự tuyệt nữa, gật đầu, "Được, chúng ta tan học cùng nhau về nhà."
Lúc này Phó Tranh mới nở nụ cười, ghé đầu lại, khẽ hôn lên trán Chu Tương Tương một cái, "Tương Tương, ngoan."
Ngày ba mẹ Chu Tương Tương trở về, là thứ ba.
Chu Tương Tương và Phó Tranh mới vừa về nhà, mở cửa liền trông thấy ba mẹ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách Phó gia.
Chu Tương Tương có chút kinh ngạc, "Ba mẹ, sao hai người về sớm vậy? Không phải nói là ngày mai mới trở về sao?"
Lâm Mai đi đến, kéo tay cô, cười nói: "Vốn là ngày mai trở về, bất quá chuyện bên kia đã sớm xử lý xong, nên về sớm. Ô, trong khoảng thời gian này đứa bé này có thêm chút thịt, so với trước kia trông khỏe mạnh hơn nhiều."
Chu Tương Tương vẫn rất gầy, trước kia Lâm Mai đã từng nói với cô, con gái phải béo thêm một chút mới đẹp, hơn nữa các phương diện thân thể tố chất cũng tốt lên, nhưng đứa nhỏ này lại kiêng ăn, thậm chí có lúc còn không chịu ăn gì cả, cho nên mấy năm nay, Lâm Mai nghĩ nhiều cách muốn đem con nuôi béo lên một chút, nhưng vẫn vô dụng.
Không nghĩ tới đến Phó gia lại có thể mập lên một chút.
Lâm Mai quay đầu, vô cùng cảm kích nói với Phó Chấn Sơn: "Phó đại ca, mấy ngày nay Tương Tương ở đây, thật sự đã làm phiền anh, anh xem đứa bé này, ở nhà tôi ăn không mập, vừa đến nhà anh, thân thể đã mập lên rồi."
Nói, lại kéo Chu Tương Tương qua, "Tương Tương mau, nói cảm ơn với chú Phó đi con."
Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Chú Phó, cảm ơn chú chiếu cố."
Phó Chấn Sơn từ trên ghế salon đứng lên, gấp rút khoát tay, "Các người đừng quá khách khí, khách khí như vậy là không coi tôi là bạn sao? Hơn nữa, Tương Tương cũng là rất ngoan ngoãn đặc biệt nghe lời, tôi thật sự hâm mộ các người, có con gái vừa hiểu chuyện vừa khéo léo như vậy, không giống con trai tôi, chao ôi, không nói nó, nói nó lại giận."
Phó Chấn Sơn cười, liếc con trai một cái.
Phó Tranh vô ý thức nói câu, "Ba, gần đây con có nghiêm túc học tập."
Cái lão cha này cũng thật là, không nói tốt anh trước mặt cha mẹ vợ thì thôi, còn ngáng chân sau của anh.
Đột nhiên có chút khẩn trương, không biết cha mẹ vợ có thích anh hay không?
Chu Hoa Lâm cười nói: "Em thấy A Tranh cũng rất tốt, lão ca ca anh a, anh quản nghiêm với con trai mình quá."
Phó Chấn Sơn lắc đầu thở dài, "Nếu nó hiểu chuyện bằng một nửa Tương Tương, thành tích có thể tốt bằng một nửa Tương Tương, anh đang ngủ cũng có thể cười tỉnh."
Hai nhà hàn huyên một lát, Lâm Mai liền kêu Chu Tương Tương lên lầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Chu Tương Tương mím môi, gật đầu, xoay người lên lầu.
Chu Tương Tương chân trước vừa đi, Phó Tranh chân sau liền muốn đi lên theo, Phó Chấn Sơn gọi anh lại, sắc mặt khó coi, "Đi đâu? Không nhìn thấy có khách sao?!"
Phó Tranh ngưng hai giây, muốn đi lên tìm vợ, nhưng lại không dám có biểu hiện không tốt trước mặt cha mẹ vợ, do dự một chút, vẫn là nên trở lại ngồi ghế salon thôi.
Một lát sau, Chu Tương Tương liền mang theo va li xuống lầu.
Va li rất lớn, bên trong lại đựng không ít sách, Chu Tương Tương mang xuống rất vất vả.
Chu Hoa Lâm đang chuẩn bị đi giúp con gái xách va li, nhưng mà, có người rất nhanh đã chạy lên.
Phó Tranh chạy hai ba bước tới, một tay xách vali của Chu Tương Tương đi qua.
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn lẫn nhau, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một câu cũng không thể nói.
Phó Tranh xách vali, xoay người, đi xuống dưới lầu.
Vừa xuống lầu, Chu Hoa Lâm liền chuẩn bị nhận lấy vali, "A tranh, để chú xách cho."
Phó Tranh không chịu đưa, "Không có việc gì, con xách được."
"Chao ôi, vất vả cho con rồi, A Tranh."
Chu Tương Tương và ba mẹ đi ở phía trước, Phó Tranh xách theo vali đi ở phía sau.
Xe Chu gia dừng ở trong sân, Phó Tranh mang vali qua, bỏ vào cốp sau.
Cả nhà Chu Tương Tương đang cùng Phó Chấn Sơn nói lời tạm biệt, Phó Tranh thì đứng bên cạnh xe, xa xa nhìn Chu Tương Tương, trong lòng không nhịn được khó chịu.
Tại sao nhanh như vậy đã phải tách ra rồi? Nghĩ đến về sau mở mắt ra không thể lập tức nhìn thấy Chu Tương Tương, Phó Tranh cảm thấy giống như có vật gì đó chặn ngay cổ họng, cảm thấy khó chịu.
"Chú Phó, vậy con đi, trong khoảng thời gian này cảm ơn chú đã chăm sóc con." Chu Tương Tương khẽ khom người cúi chào Phó Chấn Sơn, rất lễ phép.
Phó Chấn Sơn vội vàng lắc đầu, "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, Tương Tương có rảnh thì đến đây chơi, đứa bé Phó Tranh kia gần đây bắt đầu cố gắng học tập, còn có rất nhiều kiến thức muốn hỏi con."
Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Có thời gian con sẽ đến giúp Phó Tranh ca ca học bổ túc."
"Ôi chao, vậy chú liền thay mặt tiểu tử kia cảm ơn con, Tương Tương." Phó Chấn Sơn cười nói.
Tạm biệt xong, Chu Tương Tương liền đi theo ba mẹ cùng nhau đi về chiếc xe phía trước.
Phó Tranh vẫn còn đang đứng ở đó.
Không biết vì sao, Chu Tương Tương nhìn anh, trong lòng lại có chút muốn khóc.
Nhưng cũng không phải là không bao giờ gặp mặt nữa, cũng không biết mình đang khổ sở cái gì.
Cô nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Phó Tranh... Ca ca, em phải về nhà đây."
Phó Tranh gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cổ họng có chút sưng ê ẩm.
Chu Tương Tương cắn môi dưới, cuối cùng quay đầu lại, khom người lên xe.
Cô quay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ nhìn thấy Phó Tranh, sẽ muốn khóc.
Nghe thấy Phó Tranh đang cùng ba mẹ nói chuyện ——
"Cô chú, mọi người đi thong thả."
"Ừm, vậy chúng ta đi trước."
Trên đường lái xe về nhà, Lâm Mai thuận miệng nói câu, "Cái kia Phó Tranh lớn lên ngược lại tuấn tú lịch sự, chỉ là thành tích quá kém, lần trước nghe Phó đại ca nói, mỗi lần kiểm tra cậu ấy không phải hạng nhất đếm ngược thì cũng là hạng hai đếm ngược, là thật sao, Tương Tương?"
Chu Tương Tương không thích nghe người khác nói không tốt về Phó Tranh, coi như là mẹ của cô nói cũng không được, giọng điệu có chút mất hứng, "Mẹ, đó là trước đây, hiện tại Phó Tranh đã rất cố gắng học tập."
"Này, người từ nhỏ chưa từng thích đọc sách, lẽ nào hiện tại lại đột nhiên tỉnh ngộ? Mẹ hiểu rất rõ những đứa trẻ không thích đọc sách, bây giờ đột nhiên có ý chí chiến đấu, kia cũng chỉ là ba phút nhiệt độ, ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới. Đương nhiên, làm cô, mẹ hi vọng cậu ấy có thể kiên trì, ít nhất cũng thi được một cái đại học khoa chính quy. Mặc dù ba cậu ấy có tiền, nhưng làm người, làm cái gì vẫn là phải dựa vào chính mình, chính mình có bản lĩnh mới là thật có bản lĩnh. Dựa vào gia trưởng còn có thể dựa vào cả đời sao? Việc kinh doanh là không ổn định nhất, lỡ đến lúc nào đó..."
"Trời ơi, nói bậy bạ gì đâu không!"
Lâm Mai cũng phát giác được lỡ lời, chuyển câu chuyện, "Tóm lại, vô luận là con trai hay con gái, nhất định chính mình phải có bản lĩnh, trên cái thế giới này, dựa vào ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có dựa vào chính mình, mới thiết thực nhất. Cho nên, Tương Tương, mẹ và ba con luôn muốn con học cho giỏi, chính là lo lắng con bởi vì điều kiện gia đình tốt, liền mất đi ý chí chiến đấu, cả ngày ngây ngây ngô ngô sống qua ngày, không khác gì mấy phú nhị đại ngoài kia."
"Con đã biết, mẹ." Chu Tương Tương có chút không thích nghe mẹ nói chuyện, vội vàng ngắt lời bà.
Về đến nhà, Chu Tương Tương liền trực tiếp trở về phòng, Lâm Mai ở phía sau nói: "Hôm nay đã khuya rồi, Tương Tương con đừng học nữa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."
"Dạ vâng."
Trở về phòng, Chu Tương Tương lập tức khóa cửa lại, một giây sau lấy điện thoại di động ra.
Phó Tranh gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, vừa nãy đang ở cùng ba mẹ nên không dám nhận.
Trốn vào phòng tắm, lặng lẽ gọi lại cho Phó Tranh.
Vang lên một tiếng, điện thoại lập tức bắt máy, "Vợ, em có thể nghe điện thoại không."
Chu Tương Tương ngồi ở trên bồn cầu, giọng nói rất nhỏ, "Làm sao vậy?"
"Nhớ em."
"Mới vừa gặp qua mà."
"Lại nhớ a. Còn em, không nhớ anh?"
Chu Tương Tương nghe giọng Phó Tranh, tâm tình bỗng nhiên lại khá hơn, nhỏ giọng nói: "Nhớ, rất nhớ."
Ở đầu bên kia điện thoại Phó Tranh bật cười khúc khích, "Có câu này của em, đêm nay anh lại có động lực hăng hái chiến đấu suốt đêm."
Chu Tương Tương vội nói: "Anh đừng như vậy, mặc dù việc học quan trọng, nhưng thân thể quan trọng hơn, thi đại học là đánh lâu dài, anh không thể để sức khỏe mình sụp đổ, biết không?"
Phó Tranh ở đầu kia cười, "Chao ôi, anh biết rõ, chính mình có chừng mực."
"Đi ngủ sớm một chút, không cần phải vội."
"Chao ôi, đã biết vợ."
Chu Tương Tương nhớ tới khuya hôm trước hơn ba giờ sáng, cô xuống lầu muốn uống nước, nghe thấy trong phòng Phó Tranh truyền ra tiếng, cô đi tới trước cửa, dán lỗ tai lên nghe, vậy mà lại nghe thấy Phó Tranh đang học thơ.
Người này, liều mạng tới vậy thật không muốn sống nữa.
Chu Tương Tương lo lắng cho anh, lại giáo huấn lỗ tai Phó Tranh một trận, Phó Tranh đều đáp ứng toàn bộ, "Biết rõ biết rõ, đều nghe em, anh đọc sách một chút rồi ngủ, sẽ không thức khuya."
Chu Tương Tương lúc này mới gật đầu, "Được, vậy em cúp đây."
"Chao ôi, hôn một cái rồi hãy cúp." Phó Tranh gấp rút gọi lại.
Chu Tương Tương ngây cả người, "Làm... Làm thế nào mà hôn được."
Mới vừa nói xong, bên trong ống nghe truyền đến một tiếng "Chụt", ở đầu bên kia Phó Tranh cười hì hì, "Hôn như này nè, cô bé ngốc."
Chu Tương Tương cách ống nghe đỏ mặt, nhưng khóe miệng lại cong lên, đưa micro điện thoại gần bên môi, nhẹ nhàng "Chụt" một cái.
Ở đầu kia Phó Tranh kêu lên, "Chao ôi! Nhận được! Vợ ngọt chết anh."
Chu Tương Tương bật cười, "Em không giỡn với anh nữa, cúp đây."
...
Thời gian trước đây Phó Tranh lăn lộn, cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất chậm rất nhàm chán, ăn không ngồi rồi không biết nên làm gì.
Có thể từ lúc bắt đầu học tập, đã cảm thấy mỗi ngày thời gian cũng không đủ dùng, hận không thể mỗi ngày có bốn mươi hai giờ, hận không thể chính mình có ba đầu sáu tay.
Kỳ thi tháng cuối cùng năm lớp mười một, từ giờ đến cuối tuần, còn có bốn ngày.
Đây coi như là thử thách đầu tiên Phó Tranh phải trải qua sau khi bắt đầu nghiêm túc học tập, mỗi ngày liều mạng vùi đầu đọc sách, các anh em tụ hội cũng không tham gia, bóng rổ cũng không chơi, có đôi khi học còn mất ăn mất ngủ, cơm trưa đều không ăn.
Trưa hôm nay, chủ nhiệm lớp ăn cơm trưa xong thì đến phòng học tuần tra một vòng, học sinh đều đi ăn cơm, còn chưa có trở lại, trong phòng học rất ít người.
Nhưng mà, hàng cuối cùng, phía dưới chồng sách có một cái đầu, có bóng người đang múa bút thành văn.
Chủ nhiệm lớp đối với chủ nhân vị trí kia vô cùng hiểu rõ, thân thể bị dọa sợ cho chấn động, bước nhanh tới, "Phó... Phó Tranh, em đang làm gì vậy?"
Phó Tranh nghe thấy giọng nói ngẩng đầu lên, "Thầy Tôn, em đang làm cái gì, thầy không nhìn ra?"
Thầy Tôn khiếp sợ trừng mắt nhìn giấy nháp viết rậm rạp chằng chịt trước mặt Phó Tranh, cả người đều có chút huyền ảo.
Nghĩ không ra, tuyệt đối nghĩ không ra, cuộc đời này lại có thể trông thấy bộ dáng chăm chỉ học tập của Phó Tranh!
Ông hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Phó Tranh, "Bạn học Phó Tranh, cố gắng lên! Thầy coi trọng em!"
"..."
Danh sách chương