Edit: Phưn Phưn

Beta: Đại Bàng

Cả hai mua một loạt đồ dùng cắm trại, cuối cùng lúc đang mua túi ngủ, Chu Tương Tương và Phó Tranh xảy ra ý kiến bất đồng.

Phó Tranh muốn mua cái lớn, để hai người có thể ngủ vừa đủ.

Chu Tương Tương sống chết không chịu, nhất định mua nhỏ, không chịu ngủ chung với Phó Tranh.

Tranh chấp cả buổi, đương nhiên cuối cùng vẫn là Phó Tranh thua trận, vô cùng tủi thân, "Ngủ chung thì sao chứ, anh cũng không làm gì em."

Chu Tương Tương trừng anh, "Anh còn nói!"

Phó Tranh bị Chu Tương Tương trợn mắt, lập tức giơ hai tay đầu hàng, "Được được được, không nói không nói! Em nói thế nào thì chính là thế đó!"

Lúc này Chu Tương Tương mới vui vẻ, hỏi Phó Tranh, "Chúng ta có nên mua thêm hai cái đèn pin không, trên núi hẳn là sẽ không có đèn đúng không?."

Phó Tranh "Chao ôi" một tiếng, "Em không nói thiếu chút nữa anh quên mất."

Phó Tranh đi đến quầy lấy hai cái đèn pin xách tay, sau đó cẩn thận kiểm tra lại đồ dùng một chút, xác định không còn thiếu gì mới đẩy xe đi về quầy tính tiền.

Đồ dùng cắm trại đã chuẩn bị tốt, Chu Tương Tương đói bụng, kéo Phó Tranh lại nhỏ giọng nói: "Phó Tranh, chúng ta đi ăn cái gì đó đi? Em có hơi đói."

"Ừ, lập tức đi ngay, để anh mang mấy cái này vào trong xe trước đã."

Phó Tranh lái xe đến, đậu ở dưới tầng hầm để xe của siêu thị.

Phó Tranh đã tròn mười tám, đầu năm nay vừa lấy được bằng lái.

Cất đồ xong, Phó Tranh mới chở Chu Tương Tương đi ăn cơm.

Chu Tương Tương muốn ăn lẩu, cái gì Phó Tranh cũng đều nghe theo cô, chở cô đi.

Hai người vào một gian phòng, rất yên tĩnh.

Cả một bữa cơm, hầu như toàn bộ đều là Chu Tương Tương ăn, Phó Tranh chịu trách nhiệm nhúng nóng đồ ăn cho cô.

Chu Tương Tương rất thích ăn chua cay, ăn một lần thì không dừng lại được, Phó Tranh trêu ghẹo cô nói: "Trước kia anh còn tưởng rằng em không thể ăn nhiều, lần trước để cho em ăn hai cái bánh bao, thêm một ngụm cũng không chịu ăn, hóa ra không phải là không thể ăn nhiều, mà là Chu Tương Tương kén ăn a."

Trong miệng Chu Tương Tương nhai nuốt đồ ăn, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, cho nên bạn học Phó Tranh cần cố gắng hơn, em cũng không có dễ nuôi đâu."

Phó Tranh lập tức ngồi thẳng lại, đưa tay chào theo tư thế quân đội, "Tuân lệnh, vợ đại nhân! Anh nhất định cố gắng thật tốt, tương lai kiếm thật nhiều tiền, bảo đảm nuôi em đến trắng trẻo mập mạp!"

"Đi ra chỗ khác, ai thèm béo!" Chu Tương Tương thở phì phì đẩy Phó Tranh một cái.

Phó Tranh tươi cười, xoa đầu Chu Tương Tương, "Chao ôi, tiểu Tương Tương nhà chúng ta, tại sao em lại đáng yêu như thế, làm anh yêu muốn chết."

Chu Tương Tương ngẩng đầu, nhét vào trong miệng anh mấy miếng thịt, cười, "Anh nói ít một chút, em chưa gặp cậu con trai nào nói nhiều như anh hết."

Phó Tranh nhai miếng thịt, thở dài, "Anh thật đáng thương, bây giờ đã bị ghét bỏ, về sau có con, có phải địa vị trong nhà của anh là thấp nhất không?"

Chu Tương Tương bật cười khúc khích, "Anh cũng biết tự hiểu lấy mình nhỉ."

Từ khóe mắt đến chân mày của Phó Tranh đều là ý cười, nói: "Không sao, dù sao thì vợ và con là quan trọng nhất, anh tự giác xếp hàng cuối cùng."

Chu Tương Tương cong môi, tiếng cười phát ra từ đáy lòng.

Được ai đó thích là có cảm giác gì? Có lẽ chính là như vậy, mỗi một ánh mắt anh nhìn cô, từng chữ trong mỗi câu nói, mỗi một việc, đều làm cho tim cô cảm giác được hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi trong ngực như muốn rực rỡ nở hoa.

Lần đầu tiên trong đời Chu Tương Tương muốn kết hôn.

Cơm nước xong đi ra, đã hơn hai giờ chiều.

"Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua ít đồ ăn và nước, mua xong thì lái xe từ từ đến núi. Đúng rồi, bữa tối cũng phải chuẩn bị, em muốn ăn cái gì?"

Chu Tương Tương suy nghĩ một chút, "Em nhớ bên này có một cửa hàng bánh ngọt, chúng ta mua bánh ngọt, thuận tiện mang theo."

"Được, tất cả đều nghe theo sắp xếp của vợ đại nhân!"

Chu Tương Tương bị chọc cười, "Phó Tranh, anh lảm nhảm muốn chết."

Hai người nắm tay nhau đi siêu thị, Chu Tương Tương thích ăn thạch hoa quả nên mua rất nhiều, còn mua thêm một ít kẹo, còn có mơ nhẵn*, còn mua một hộp bánh quy bơ, nước khoáng, sữa AD canxi*...

(Mơ nhẵn:

Sữa AD canxi:

Lúc Chu Tương Tương bỏ sữa AD canxi vào xe đẩy, Phó Tranh nhịn không được cười, "Chu Tương Tương, em mấy tuổi rồi mà còn uống sữa canxi?"

Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, "Em thích uống, được không?"

"Được! Tại sao lại không được, anh nào dám nói là không được."

"Vậy mà anh còn nói." Chu Tương Tương liếc anh một cái, cảm thấy không đủ nghiêm túc, lại làm ra vẻ thêm nghiêm túc.

Phó Tranh: "..."

Ha, tại sao đột nhiên anh lại phát hiện lá gan của tiểu nha đầu này lớn hơn, còn dám dỗi anh?!

Mua xong đồ, từ siêu thị đi ra, xấp xỉ hai giờ rưỡi, Chu Tương Tương bảo tới cửa hàng kia mua bánh ngọt, hai người mới tay trong tay đi về phía hầm gửi xe.

Chu Tương Tương là lần đầu tiên ngồi xe Phó Tranh lái, vừa lên xe thì ngay lập tức cài chặt dây an toàn, còn vô cùng không yên tâm hỏi câu, "Phó Tranh, anh có được không?"

Phó Tranh ngẩn ra, lập tức nghiêng đầu, khuỷu tay trái chống trên tay lái, nhướng mày cười, "Anh được không, em có muốn thử không?"

Chu Tương Tương ngẩn ra chớp mắt một cái, chờ đến lúc phản ứng lại, đột nhiên xấu hổ đỏ mặt, che miệng Phó Tranh, "Phó Tranh, anh đừng giở trò lưu manh."

Phó Tranh cười hì hì, kéo tay Chu Tương Tương, khẽ hôn nhẹ một cái, "Anh chỉ giở trò lưu manh với em."

Nói xong thừa dịp Chu Tương Tương không chú ý, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Tốc độ cực nhanh, hôn lên rồi lập tức buông ra, khóe miệng cười rực rỡ.

Môi giống như bị bỏng, Chu Tương Tương trừng to mắt, "Anh... anh cái người này... dám phạm quy!"

Phó Tranh lái xe rất ổn, một đường lái về núi phía nam.

Nghe nói phía nam là nơi thích hợp nhất để ngắm sao, tỷ lệ nhìn thấy sao băng cũng rất lớn.

Trên đường đi đến núi, cũng có rất nhiều xe đi về phía này, đại khái đều đi xem sao băng.

Phó Tranh hỏi Chu Tương Tương, "Nếu nhìn thấy sao băng, em muốn ước cái gì?"

Chu Tương Tương nói: "Đã nói là điều ước, thì làm sao có thể nói cho anh biết."

"Chao ôi, nói một chút thôi, quan hệ hai chúng ta là cái gì, anh chính là chồng em đó."

"Không nói." Chu Tương Tương kiên trì, "Nói liền mất linh nghiệm."

Phó Tranh cười, "Em như này gọi là mê tín đó, anh đã nói với em rồi, đợi lát nữa chúng ta thấy sao băng, anh sẽ ước, anh muốn thi đậu cùng một trường với Chu Tương Tương, chờ vừa đủ tuổi, ngay lập tức dẫn em ấy đi lĩnh chứng, sau đó cùng em ấy sinh thật nhiều con, một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa..."

Chu Tương Tương vừa bực mình vừa buồn cười, "Ai muốn sinh nhiều con vậy cho anh chứ, em lại không phải là heo mẹ!"

Phó Tranh nhịn không được cười ha ha, cười đến nỗi ngực không ngừng lên xuống phập phồng.

Chu Tương Tương thấy anh cười thành như vậy, khóe miệng cũng tự giác cong lên.

Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa... Chu Tương Tương nghĩ đến hình ảnh đó, thật sự có chút cảm giác nói không nên lời.

Đâu có thể sinh được nhiều con như vậy chứ? Đến dưới chân núi phía nam, có một nơi đỗ xe riêng cho mọi người, Phó Tranh đem xe chạy qua, ngừng xe xong, mở cốp sau xe lấy ra đồ đạc đã chuẩn bị trước đó.

Xe không thể đi lên thêm nữa, chỉ có thể tự mình đi bộ lên.

Phó Tranh đeo balo đựng đầy đồ ăn vặt lên lưng, lại đi lấy lều bạt và túi ngủ, Chu Tương Tương vội vàng muốn giúp đỡ, bị anh ngăn lại, "Em đừng động vào, một mình anh có thể làm được."

"Để em giúp anh cầm một ít, lều bạt này rất nặng, anh đưa túi ngủ cho em."

"Không cần, có anh ở đây, sao có thể để cho em cầm được, anh sẽ đau lòng."

Ngay khi nói chuyện thì đã đem toàn bộ đồ đạc lấy ra, trên lưng mang ba lô, trước ngực còn đeo một túi đựng lều bạt, tay phải xách theo hai cái túi ngủ, còn chừa ra một tay dắt Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương nhìn trên người Phó Tranh đeo đầy đồ, có chút đau lòng lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Đây là bạn trai cô, đối với cô thật tốt.

Trên đường lên núi, có không ít người xoay đầu lại nhìn, đại khái là cảm thấy một mình Phó Tranh xách rất nhiều đồ, mà hai tay Chu Tương Tương lại trống trơn.

Đang đi, nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của một cô gái, "Chồng, anh nhìn người ta kìa, đối xử với vợ thật tốt, một mình khiêng nhiều đồ như vậy, anh có thể cũng giống người ta được không, cái cặp này rất nặng đó, anh có biết hay không."

"Anh cũng muốn giúp em cầm lắm chứ, nhưng anh thật sự cầm không nổi, sớm biết như vậy thì đừng có tới xem sao băng, mấy cô gái các em thật phiền phức, sao băng thì có cái gì hay mà xem, làm hại anh tối nay không thể chơi game được."

"Anh có ý gì? Trong mắt anh, chơi game còn quan trọng hơn cả em?"

Người con trai rất không kiên nhẫn, nói: "Anh cũng không có nói như vậy, không phải sau đó anh cũng theo em tới rồi sao? Em còn muốn anh phải thế nào nữa?"

"Anh ——"

Giọng cô gái hơi ngừng, Chu Tương Tương nhịn không được quay đầu lại, thì thấy viền mắt cô gái kia hồng hồng, bộ dạng sắp khóc.

Nhưng bạn trai cô gái lại không an ủi mà còn ngại cô ấy phiền, "Em đừng có như vậy nữa được không? Mới nói hai câu đã khóc, em như vậy làm anh mệt chết đi được."

Chu Tương Tương nhìn bọn họ, đột nhiên trong lòng có chút đau buồn.

Nếu hai người đã ở chung một chỗ, ban đầu đều yêu nhau đúng không? Nhưng vì cái gì lại biến thành như vậy?

Phó Tranh như đoán được cái gì, theo bản năng nắm thật chặt tay của Chu Tương Tương, "Tương Tương, anh biết rõ em đang nghĩ gì, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không như vậy, dù qua rất nhiều năm, rất nhiều rất nhiều năm, anh vẫn đối tốt với em như vậy, dù cho hai chúng ta đều già cả đi đường không nổi, anh vẫn giống như bây giờ đối với em thật tốt."

(Pheng: Cho hỏi mặt hàng giống Tranh ca còn không?)

(Đại bàng: *bốp* ngủ ngày nhiều quá nên sảng?)

Chu Tương Tương giật mình, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, nhìn anh nghiêm túc không gì sánh được, khóe mắt cay cay, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em tin tưởng anh."

Phó Tranh cưng chiều xoa đầu cô, "Đi thôi, nha đầu ngốc."

Hai người tay trong tay một đường đi đến đỉnh núi.

Đỉnh núi một mảnh trống trải, tầm nhìn vô cùng tốt, đỉnh đầu không có bất kỳ chướng ngại vật nào, dường như duỗi tay ra có thể chạm lên bầu trời.

Vừa đến nơi, Chu Tương Tương vui vẻ vô cùng, thích thú chạy nhảy, kêu lên với Phó Tranh, "Phó Tranh! Ở đây thật đẹp!"

Cô chạy đến dưới một cây đại thụ, ngước đầu, mở ra hai tay, nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong, gió thổi lướt qua cơ thể, cảm giác như mình có thể bay lên.

Phó Tranh để đồ xuống mặt đất, lấy điện thoại di động ra chụp hình Chu Tương Tương, "Đừng nhúc nhích, anh chụp cho em một tấm."

Tách một tiếng, Chu Tương Tương buông cánh tay xuống, vui vẻ chạy đến trước mặt Phó Tranh, "Cho em xem một chút, chụp lên nhìn đẹp không."

Phó Tranh cười đưa màn hình đến trước mặt cô, "Đẹp, Tương Tương nhà chúng ta trời sinh quyến rũ, làm gì cũng đẹp hết."

Chu Tương Tương vừa cúi đầu nhìn, liền bật cười khúc khích, "Động tác này trông ngốc nghếch quá đi, đẹp ở đâu chứ."

"Anh thấy đẹp mà, vợ anh dù thế nào cũng đẹp hết."

Chu Tương Tương cười đôi mắt cong cong, "Phó Tranh, anh cứ khen em như thế, em sẽ kiêu ngạo đó."

"Cứ việc kiêu ngạo, Tương Tương nhà chúng ta có tư cách để kiêu ngạo mà."

Trong lòng Chu Tương Tương ngọt ngào, kéo cánh tay Phó Tranh đi lên phía trước, "Chúng ta trước dựng lều đi, nếu không lát nữa trời tối."

Chu Tương Tương chưa từng đi dã ngoại, nên không biết dựng lều, ở lại càng gây trở ngại cho Phó Tranh chứ không giúp được gì, Phó Tranh thật vất vả vừa dựng xong một bên, Chu Tương Tương không cẩn thận lại kéo ra, huyên náo làm cho Phó Tranh cũng dở khóc dở cười, "Cô vợ ngoan ngoãn của anh, trước kia tại sao anh lại không phát hiện em giỏi phá đồ như vậy. Nào nào, ngoan ngoãn qua một bên chờ, để anh làm là được."

Chu Tương Tương bĩu môi, "Phó Tranh anh ghét bỏ em."

Phó Tranh cười ha ha, "Anh nào dám." Nói xong liền đi tới gần, mổ một cái lên mặt Chu Tương Tương, "Ngoan ngoãn nào, đi bên cạnh chờ anh."

Chu Tương Tương nở nụ cười, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, từ trong balo lấy đồ ăn vặt ra, lấy ra một chai sữa AD canxi, cắm ống hút, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa nhìn Phó Tranh, vừa cắn ống hút uống sữa.

Không có Chu Tương Tương càng giúp càng phiền, Phó Tranh rất nhanh đã dựng xong lều bạt, Chu Tương Tương thấy lều bạt đã dựng xong, vui vẻ vỗ tay, "Giỏi quá đi!"

Chu Tương Tương lớn như vậy, còn chưa ngủ lều bạt bao giờ.

Phó Tranh bật cười, "Nha đầu này, đúng là chưa từng trải việc đời."

Chu Tương Tương ngây ngô cười, vẫy tay với anh, "Anh mau qua đây nghỉ ngơi một lát đi."

Phó Tranh chau chau mày, đi sang ngồi.

Chu Tương Tương đưa hộp sữa AD canxi đến bên miệng Phó Tranh, "Anh uống một hớp đi."

Phó Tranh cười, "Chỉ có trẻ con mới uống cái này."

"Ai nói, cái này rất ngon đó, là đồ uống ngon nhất mà em từng uống."

"Chao ôi, vậy để anh nếm thử."

Nói xong, bất ngờ không kịp đề phòng hôn lên môi Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương trừng to mắt, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

Phó Tranh hôn một hồi mới nhẹ nhàng buông ra, khóe miệng tươi cười, "Quả nhiên rất ngọt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện