Đinh Nhiên chỉ vào Phương Vũ và mở miệng, nhưng lại không thể thốt ra tên.
Phương Vũ cho cô một cảm giác rất quen mắt, nhưng cô lại không thể nhớ ra tên.
"... Bạn học, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?” Đinh Nhiên hỏi.
“Chắc là không đâu." Phương Vũ nói.
"Ừ." Đinh Nhiên nhíu mày gõ trán, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ cảm giác quen thuộc kỳ lại này là gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Đinh Nhiên như vậy, Phương Vũ liền biết rằng thuật thôi miên được sử dụng hôm đó đã phát huy tác dụng.
"Cô à, cô nên đứng lên trước đi ạ." Phương Vũ nhắc nhở.
Lúc này Đinh Nhiên vẫn đang ngồi dạng chân trên mặt đất, bộ dạng rất khó coi.
Đinh Nhiên định thần lại, chú ý dáng ngồi của mình, thì sắc mặt liền đỏ bừng, vội vàng đứng dậy.
"Bạn học, hình như cô thực sự đã gặp em ở đâu rồi, hình như lúc đó đã xảy ra chuyện gì đó..." Sau khi Đinh Nhiên đứng dậy, vẫn đang suy nghĩ miên man.
Biết rõ rằng đã có chuyện xảy ra nhưng lại không thể nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, cảm giác này rất khó chịu.
“Thưa cô, em sắp vào lớp rồi, em về trước ạ." Phương Vũ nói.
“Ừ... được, có lẽ là cô đã nhận ra nhầm người." Đinh Nhiên cuối cùng cũng chịu thua, cô thật sự không thể nhớ ra được.
Phương Vũ liếc nhìn Đinh Nhiên rồi bước vào lớp.
Sự việc xảy ra vào ngày hôm đó, trừ khi Đinh Nhiên dành cả một ngày để nhớ lại, nếu không thì không thể nhớ ra được.
Tất nhiên, ngay cả khi Đinh Nhiên thực sự nhớ ra rồi, thì cũng không phải là một vấn đề lớn.
Sau khi trở lại lớp học, Phương Vũ nghe tin Hà Đông Lâm và Hồ Đào đã xuất viện nên đến trường làm thủ tục chuyển trường.
Các học sinh trong lớp nhìn Phương với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Phải biết rằng trước đây, Lúc Hà Đông Lâm ở lớp 2 của trường trung học đã kiêu ngạo và hống hách như thế nào, không ai dám đụng chạm đến anh ta.
Nhưng Phương Vũ không đánh Hà Đông Lâm bị thương nặng, mà còn làm anh ta không dám học ở trường trung học Giang Hải nữa!
Phương Vũ mới thực sự là người kiêu ngạo và hống hách.
Nhưng đối với Phương Vũ mà nối, khi nghe tin này anh ta không hề bất ngờ.
Rốt cuộc thì Hà Văn Thành đã bị anh ta xử lý sạch sẽ rồi rồi, Hà Đông Lâm làm sao có gan mà ở lại trường nữa? Buổi trưa tan học, Đường Tiểu Nhu và Triệu Song Nhi cùng nhau đến nhà an.
“Song Nhi, chiều hôm qua tớ... thấy cậu đã ngồi trong xe của Dương Húc." Đường Tiểu Nhu do dự, vẫn nên nói ra
Triệu Song Nhi dừng lại, nhìn Đường Tiểu Nhu cười, nói: "Tiểu Nhu à, cậu ghen à?"
"Ghen? Làm sao tớ có thể ghen cho được? Chỉ là không muốn cậu lại gần Dương Húc thôi ... Dương Húc thật sự không phải người tốt." Đường Tiểu Nhu cau mày nói.
"Cậu đừng ghen là được rồi, cậu không thích Dương Húc, nhưng tớ thật sự rất thích cậu ấy, thích cậu ấy hơn 2 năm rồi." Triệu Song Nhi nói,
Đường Tiểu Nhu sửng sốt. Trước đây Triệu Song Nhi chưa từng nói với cô ấy về chuyện này.
"Trước đây cậu ấy luôn theo đuổi cậu, cho nên tớ luôn không nói với cậu chuyện tớ thích cậu ấy. Nhưng bây giờ, Dương Húc cuối cùng cũng đáp lại tớ rồi!"
"Tiểu Nhu, Dương Húc thực sự là một người tốt, có thể cậu và cậu ấy chỉ là tính cách không hợp nhau, nhưng cậu ấy thực sự rất tốt. Mấy ngày trước tớ đi cùng cậu ấy, cảm thấy thật sự rất vui." Đôi mắt Triệu Song Nhi tràn đầy sự yêu mến và vui sướng.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng này của Triệu Song Nhi, Đường Tiểu Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói.
Triệu Song Nhi là bạn thân nhất của cô ở trường, vì Triệu Song Nhi cảm thấy hạnh phúc, nên cô không có lý do gì để ngăn cản.
“Tiểu Nhu, cậu có thể chúc phúc cho tớ và Dương Húc không?"Triệu Song Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Nhu và hỏi.
“Ừ, tớ chúc các cậu, những người yêu nhau có thể thành đôi." Đường Tiểu Nhu Cười.
Trong giờ học vào buổi chiều, Phương Vũ đang xem một cuốn tiểu thuyết, Đường Hiểu Đình đột nhiên tiến lại và nói: "E, cậu có biết không? Dương Húc và Song Nhi đã đến với nhau rồi đó."
Phương Vũ không nhấc mi lên, hỏi: "Song Nhi là ai?"
“Triệu Song Nhi, là bạn thân nhất của tớ trong lớp đó." Đường Tiểu Nhu nói.
Phương Vũ từ một tiếng.
"Lúc trước tôi cảm thấy rằng Dương Húc là một người không tốt, nhưng nhìn thấy Song Nhi rất hạnh phúc, xem ra như Dương Húc đối xử với cô ấy rất tốt." Đường Tiểu Nhu nói.
“Vậy cậu vui hay không vui?" Phương Vũ ngước mắt lên nhìn Đường Tiểu Nhu và hỏi.
"Đương nhiên là rất vui! Tôi vốn dĩ không thích Dương Húc theo đuổi tôi. Bây giờ cậu ấy với bạn thân của tôi đến với nhau, tôi không phải gặp phiền phúc nữa rồi."
"Chỉ cảm thấy bọn họ phát triển hơi nhanh, chỉ mới có mấy ngày, bọn họ đã yêu nhau rồi ..." Đường Tiểu Niệm tự lẩm bẩm.
“Nếu cậu đã nói nhiều như vậy và muốn hỏi tôi nghĩ thế nào, thì tôi sẽ nói với cậu rằng là có vấn đề." Phương Vũ nói.
“Có vấn đề gì?” Đường Tiểu Nhu một lúc liền hỏi.
"Dương Húc." Phương Vũ nói.
Sau khi nói xong, Phương Vũ quay đầu tiếp tục đọc tiểu thuyết, ra hiệu Đường Tiểu Nhu đừng quấy rầy anh nữa.
Dương Húc có vấn đề gì?
Mặc dù Đường Tiểu Nhu cảm thấy Dương Húc không phải là người tốt, nhưng cô cảm thấy Triệu Song Nhi không phải là một kẻ ngốc, nếu Dương Húc thực sự xấu như vậy, Triệu Song Nhi sẽ không có biểu hiện hạnh phúc như vậy.
“Bỏ đi, không muốn nhiều như vậy, chỉ cần Song Nhi hạnh phúc là được.” Đường Tiểu Nhu thật lòng nói.
Ngày tiếp theo là thứ bảy, không cần đi học.
Trong lúc nghỉ lễ, cuộc sống và nghỉ ngơi của Phương Vũ không khác gì so với những người già bình thường.
Cậu ấy sẽ dậy lúc 7 giờ sáng, đánh một bộ quyền pháp trong sân, sau đó chạy 1 vòng quanh ngọn núi phía sau, chạy xong thì mua một phần ăn sáng, sau đó thì về nhà.
Phương Vũ ăn chiếc bánh bao lớn nhân thịt và đi chậm rãi vào sân.
Còn chưa đi đến gần, thì đã thấy một chiếc Hummer SUV đậu trước sân.
Phương Vũ bước tới và nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm đứng ở cổng sân, nhìn xung quanh.
Người phụ nữ để tóc dài và quấn khăn choàng, mặc một chiếc váy màu đen, dáng người cao ráo và tôn lên một đường cong hoàn hảo, đặc biệt là nửa thân trên, hàng cúc áo đều được thắt chặt.
“Cô tìm ai vậy?” Phương Vuc hỏi sau khi cắn một miếng bánh bao nhân thịt.
“Cho hỏi, Phương Vũ có sống ở đây không?” Người phụ nữ rất có học thức, khi nói chuyện, cô ta tháo kính râm ra, để lộ ra một khuôn mặt quyến rũ.
“Là tôi đây." So ra, Phương Vũ không có tư cách, lúc nói chuyện trong miệng còn đang ăn bánh bao nhân thịt, nói không rõ ràng.
Phương Vũ cho cô một cảm giác rất quen mắt, nhưng cô lại không thể nhớ ra tên.
"... Bạn học, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?” Đinh Nhiên hỏi.
“Chắc là không đâu." Phương Vũ nói.
"Ừ." Đinh Nhiên nhíu mày gõ trán, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ cảm giác quen thuộc kỳ lại này là gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Đinh Nhiên như vậy, Phương Vũ liền biết rằng thuật thôi miên được sử dụng hôm đó đã phát huy tác dụng.
"Cô à, cô nên đứng lên trước đi ạ." Phương Vũ nhắc nhở.
Lúc này Đinh Nhiên vẫn đang ngồi dạng chân trên mặt đất, bộ dạng rất khó coi.
Đinh Nhiên định thần lại, chú ý dáng ngồi của mình, thì sắc mặt liền đỏ bừng, vội vàng đứng dậy.
"Bạn học, hình như cô thực sự đã gặp em ở đâu rồi, hình như lúc đó đã xảy ra chuyện gì đó..." Sau khi Đinh Nhiên đứng dậy, vẫn đang suy nghĩ miên man.
Biết rõ rằng đã có chuyện xảy ra nhưng lại không thể nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, cảm giác này rất khó chịu.
“Thưa cô, em sắp vào lớp rồi, em về trước ạ." Phương Vũ nói.
“Ừ... được, có lẽ là cô đã nhận ra nhầm người." Đinh Nhiên cuối cùng cũng chịu thua, cô thật sự không thể nhớ ra được.
Phương Vũ liếc nhìn Đinh Nhiên rồi bước vào lớp.
Sự việc xảy ra vào ngày hôm đó, trừ khi Đinh Nhiên dành cả một ngày để nhớ lại, nếu không thì không thể nhớ ra được.
Tất nhiên, ngay cả khi Đinh Nhiên thực sự nhớ ra rồi, thì cũng không phải là một vấn đề lớn.
Sau khi trở lại lớp học, Phương Vũ nghe tin Hà Đông Lâm và Hồ Đào đã xuất viện nên đến trường làm thủ tục chuyển trường.
Các học sinh trong lớp nhìn Phương với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Phải biết rằng trước đây, Lúc Hà Đông Lâm ở lớp 2 của trường trung học đã kiêu ngạo và hống hách như thế nào, không ai dám đụng chạm đến anh ta.
Nhưng Phương Vũ không đánh Hà Đông Lâm bị thương nặng, mà còn làm anh ta không dám học ở trường trung học Giang Hải nữa!
Phương Vũ mới thực sự là người kiêu ngạo và hống hách.
Nhưng đối với Phương Vũ mà nối, khi nghe tin này anh ta không hề bất ngờ.
Rốt cuộc thì Hà Văn Thành đã bị anh ta xử lý sạch sẽ rồi rồi, Hà Đông Lâm làm sao có gan mà ở lại trường nữa? Buổi trưa tan học, Đường Tiểu Nhu và Triệu Song Nhi cùng nhau đến nhà an.
“Song Nhi, chiều hôm qua tớ... thấy cậu đã ngồi trong xe của Dương Húc." Đường Tiểu Nhu do dự, vẫn nên nói ra
Triệu Song Nhi dừng lại, nhìn Đường Tiểu Nhu cười, nói: "Tiểu Nhu à, cậu ghen à?"
"Ghen? Làm sao tớ có thể ghen cho được? Chỉ là không muốn cậu lại gần Dương Húc thôi ... Dương Húc thật sự không phải người tốt." Đường Tiểu Nhu cau mày nói.
"Cậu đừng ghen là được rồi, cậu không thích Dương Húc, nhưng tớ thật sự rất thích cậu ấy, thích cậu ấy hơn 2 năm rồi." Triệu Song Nhi nói,
Đường Tiểu Nhu sửng sốt. Trước đây Triệu Song Nhi chưa từng nói với cô ấy về chuyện này.
"Trước đây cậu ấy luôn theo đuổi cậu, cho nên tớ luôn không nói với cậu chuyện tớ thích cậu ấy. Nhưng bây giờ, Dương Húc cuối cùng cũng đáp lại tớ rồi!"
"Tiểu Nhu, Dương Húc thực sự là một người tốt, có thể cậu và cậu ấy chỉ là tính cách không hợp nhau, nhưng cậu ấy thực sự rất tốt. Mấy ngày trước tớ đi cùng cậu ấy, cảm thấy thật sự rất vui." Đôi mắt Triệu Song Nhi tràn đầy sự yêu mến và vui sướng.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng này của Triệu Song Nhi, Đường Tiểu Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói.
Triệu Song Nhi là bạn thân nhất của cô ở trường, vì Triệu Song Nhi cảm thấy hạnh phúc, nên cô không có lý do gì để ngăn cản.
“Tiểu Nhu, cậu có thể chúc phúc cho tớ và Dương Húc không?"Triệu Song Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Nhu và hỏi.
“Ừ, tớ chúc các cậu, những người yêu nhau có thể thành đôi." Đường Tiểu Nhu Cười.
Trong giờ học vào buổi chiều, Phương Vũ đang xem một cuốn tiểu thuyết, Đường Hiểu Đình đột nhiên tiến lại và nói: "E, cậu có biết không? Dương Húc và Song Nhi đã đến với nhau rồi đó."
Phương Vũ không nhấc mi lên, hỏi: "Song Nhi là ai?"
“Triệu Song Nhi, là bạn thân nhất của tớ trong lớp đó." Đường Tiểu Nhu nói.
Phương Vũ từ một tiếng.
"Lúc trước tôi cảm thấy rằng Dương Húc là một người không tốt, nhưng nhìn thấy Song Nhi rất hạnh phúc, xem ra như Dương Húc đối xử với cô ấy rất tốt." Đường Tiểu Nhu nói.
“Vậy cậu vui hay không vui?" Phương Vũ ngước mắt lên nhìn Đường Tiểu Nhu và hỏi.
"Đương nhiên là rất vui! Tôi vốn dĩ không thích Dương Húc theo đuổi tôi. Bây giờ cậu ấy với bạn thân của tôi đến với nhau, tôi không phải gặp phiền phúc nữa rồi."
"Chỉ cảm thấy bọn họ phát triển hơi nhanh, chỉ mới có mấy ngày, bọn họ đã yêu nhau rồi ..." Đường Tiểu Niệm tự lẩm bẩm.
“Nếu cậu đã nói nhiều như vậy và muốn hỏi tôi nghĩ thế nào, thì tôi sẽ nói với cậu rằng là có vấn đề." Phương Vũ nói.
“Có vấn đề gì?” Đường Tiểu Nhu một lúc liền hỏi.
"Dương Húc." Phương Vũ nói.
Sau khi nói xong, Phương Vũ quay đầu tiếp tục đọc tiểu thuyết, ra hiệu Đường Tiểu Nhu đừng quấy rầy anh nữa.
Dương Húc có vấn đề gì?
Mặc dù Đường Tiểu Nhu cảm thấy Dương Húc không phải là người tốt, nhưng cô cảm thấy Triệu Song Nhi không phải là một kẻ ngốc, nếu Dương Húc thực sự xấu như vậy, Triệu Song Nhi sẽ không có biểu hiện hạnh phúc như vậy.
“Bỏ đi, không muốn nhiều như vậy, chỉ cần Song Nhi hạnh phúc là được.” Đường Tiểu Nhu thật lòng nói.
Ngày tiếp theo là thứ bảy, không cần đi học.
Trong lúc nghỉ lễ, cuộc sống và nghỉ ngơi của Phương Vũ không khác gì so với những người già bình thường.
Cậu ấy sẽ dậy lúc 7 giờ sáng, đánh một bộ quyền pháp trong sân, sau đó chạy 1 vòng quanh ngọn núi phía sau, chạy xong thì mua một phần ăn sáng, sau đó thì về nhà.
Phương Vũ ăn chiếc bánh bao lớn nhân thịt và đi chậm rãi vào sân.
Còn chưa đi đến gần, thì đã thấy một chiếc Hummer SUV đậu trước sân.
Phương Vũ bước tới và nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm đứng ở cổng sân, nhìn xung quanh.
Người phụ nữ để tóc dài và quấn khăn choàng, mặc một chiếc váy màu đen, dáng người cao ráo và tôn lên một đường cong hoàn hảo, đặc biệt là nửa thân trên, hàng cúc áo đều được thắt chặt.
“Cô tìm ai vậy?” Phương Vuc hỏi sau khi cắn một miếng bánh bao nhân thịt.
“Cho hỏi, Phương Vũ có sống ở đây không?” Người phụ nữ rất có học thức, khi nói chuyện, cô ta tháo kính râm ra, để lộ ra một khuôn mặt quyến rũ.
“Là tôi đây." So ra, Phương Vũ không có tư cách, lúc nói chuyện trong miệng còn đang ăn bánh bao nhân thịt, nói không rõ ràng.
Danh sách chương