"Ban giám hiệu trường, nhà họ Đường!" Phan cường đáp.
"Cư nhiên lại có thể là Đường gia... Hoả ra thiên kim tiểu thư nhà họ Đường thực sự có quan hệ với Phương Vũ!?" Hoàng Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Sau đó ông ta lại cảm thấy hối hận vì thái độ ác liệt trước đó của bản thân mình, nếu như Phương Vũ mang hận trong lòng... ông ta chắc chắn sẽ gặp phiền toái.
Khi nhìn thấy Phương Vũ trở lại lớp học mà lại hoàn hảo không tổn hao gì, trong lớp xôn xao một trận.
Sao có thể như thế được? Nghe nói cha của Hà Đông Lâm cũng đã chạy tới trường học rồi, Phương Vũ làm sao có thể không có chuyện gì? "Đáng chết! Cậu ta như thế nào lại trở lại nhanh như vậy?" Tưởng Duyệt nhìn Phương Vũ mà trong lòng khó chịu.
Sau đó cô ta liền nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đang đứng đối diện với Phương Vũ cười tủm tỉm, trong nháy mắt bừng liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Nhất định là Đường Tiểu Nhu ra tay giúp đỡ.
"Đôi cẩu nam nữ này!" Tưởng Duyệt ghen ghét căm hận mắng.
Phòng giáo vụ.
Hà Văn Thành sắc mặt xám đen, ngồi trước bàn làm việc của Phan Cường.
"Con trai tôi tay phải bị đánh đến xương gãy dập nát! Còn chưa tới năm tháng nữa là đến kỳ thi tuyển vào đại học, đến lúc đó nếu như không phục hồi tốt, nói không chừng ngay cả thi đại học cũng không tham gia được! Đại Buru cũng bị thương không nhẹ, tôi làm sao có thể nuốt xuống cục tức này!" Hà Văn Thành tức giận nói.
"Hà tiên sinh, theo như kết quả điều tra từ phía trường học chúng tôi, là do con trai nhà anh đã ra tay với Phương Vũ trước..." Trán Phan Cường toát mồ hôi giải thích.
"Am!"
Hà Văn Thành đập mạnh xuống bàn: "Cái rắm! Ông đừng tưởng rằng tôi không biết, có người ra tay giúp đỡ tên tạp chủng Phương Vũ kia!"
Phan Cường lấy khăn tay ra lau mồ hôi, dè dặt nói: "Hà tiên sinh, vẫn là xin ngài hiểu cho công việc của chúng tôi..."
Hà Văn Thành sắc mặt thay đổi, trong ngực tràn đầy tức giận.
Thân là hung thần có tiếng ở thành phố giang hải này, hắn ta làm gì có chuyện giống như hôm nay, bị nghẹn khuất đến như vậy?
Tay phải của con trai gần như bị đánh đến tàn phế, tên đầu xỏ lại không có chuyện gì.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài biết bao nhiêu người trong giới sẽ cười nhạo nhìn hắn?
"Con mẹ nó, tôi nhất định phải khiến thằng nhãi khốn kiếp kia trả giá đắt! Nếu không thì Hà Văn Thành tôi cũng sẽ không cần lăn lộn ở thành phố Giang Hải này rồi!" Hà Văn Thành nghiến răng nghiến lợi cực kỳ giận dữ mà nói.
Phan Cường bị khí thế hung tàn trên người Hà Văn Đồng dọa sợ tới mức không dám nói lời nào.
"Ở trường học tôi không có khả năng động đến thằng nhãi đó... Nhưng chỉ cần nó ra khỏi cổng trường, nó sống hay chết các ông muốn quản cũng quản không được đúng không?" Hà Văn Thành chậm rãi ngẩng đầu mang theo ánh mắt hung ác nhìn Phan Cường.
Phan Cường đành phải gật đầu, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài trường xảy ra chuyện gì.... Chỉ có thể xem như là ngoài ý muốn."
"Nó rất nhanh sẽ phải biến mất." Hà Văn Thành trong lòng đã có kế hoạch, âm trầm nở nụ cười.
Bên trong phòng học.
Đường Tiểu Nhu một mực lén lút quan sát Phương Vũ.
Phương Vũ chịu không nổi nên đành phải quay đầu lại nhìn Đường Tiểu Nhu: "Cô có phải cho rằng tôi sẽ cảm ơn cô?"
Đường Tiểu Nhu thoáng cái sửng sốt, vốn dĩ cô còn tưởng rằng Phương Vũ không biết chuyện!
"Cậu, cậu dĩ nhiên nên cảm ơn tôi! Nếu không thì chuyện đánh người này, cậu sẽ bị đuổi học!" Đường Tiểu Nhu mở to đôi mắt xinh đẹp nói.
"Vậy cô cho rằng tôi vì sao lại đánh người?" Phương Vũ mắt nhìn thẳng Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu bị ánh mắt của Phương Vũ nhìn đến ngượng ngùng, cô vẫn chưa từng tiếp xúc với nam sinh nào ở khoảng cách gần như vậy.
"Tôi, tôi làm sao biết được?" Đường Tiểu Nhu ánh mắt trốn tránh.
"Nếu như cô không chuyển đến lớp này yêu cầu ngồi cùng bàn với tôi, tôi sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, lại càng không bị Hà Đông Lâm ghen ghét ghi hận, cũng sẽ không bị cậu ta gây hấn, sẽ càng không bị ép ra tay đánh cậu ta." Phương Vũ nói nhanh một tràng.
Đường Tiểu Nhu bị Phương Vũ nói đến sững sờ.
"Hơn nữa, tổn thất mà cậu gây ra cho tôi có tính lâu dài đó biết không. Bây giờ trong lớp này tôi đã hoàn toàn nổi tiếng, cho dù không bị đuổi học, về sau cũng sẽ gặp không ít phiền phức. Cho nên tôi đề nghị cô đừng ngồi cùng bàn với tôi, rời khỏi lớp này. Tôi đã nói rồi, tôi thật sự rất ghét phiền phúc." Phương Vũ tiếp tục nói.
Từ nhỏ đến lớn, thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Đường, Đường Tiểu Nhu đều là công chúa nhỏ được mọi người vây quanh, có bao giờ từng bị người khác ghét bỏ như vậy?
Đường Tiểu Nhu cảm thấy uất ức.
Cô rõ ràng giúp Phương Vũ, ngược lại còn bị chán ghét như vậy.
"Nếu như không phải vì chữa bệnh cho ông nội, ai muốn ngồi cùng bàn với loại người vô lại như cậu!?" Đường Tiểu Nhu mắng trong lòng.
Hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, Đường Tiểu Nhu mới mở miệng nói: "Muốn khiến tôi chuyển khỏi lớp này cũng có thể, chỉ cần cậu đồng ý sẽ chữa bệnh cho ông nội của tôi, tôi lập tức chuyển đi! Với lại, tôi còn sẽ trả nhiều thù lao cho cậu!"
Phương Vũ khẽ nhíu mày, nhìn không mặt đang cười của Đường Tiểu Nhu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Vì để tránh phiền phức về sau, Phương Vũ đáp ứng: "Thành giao!"
"Cư nhiên lại có thể là Đường gia... Hoả ra thiên kim tiểu thư nhà họ Đường thực sự có quan hệ với Phương Vũ!?" Hoàng Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Sau đó ông ta lại cảm thấy hối hận vì thái độ ác liệt trước đó của bản thân mình, nếu như Phương Vũ mang hận trong lòng... ông ta chắc chắn sẽ gặp phiền toái.
Khi nhìn thấy Phương Vũ trở lại lớp học mà lại hoàn hảo không tổn hao gì, trong lớp xôn xao một trận.
Sao có thể như thế được? Nghe nói cha của Hà Đông Lâm cũng đã chạy tới trường học rồi, Phương Vũ làm sao có thể không có chuyện gì? "Đáng chết! Cậu ta như thế nào lại trở lại nhanh như vậy?" Tưởng Duyệt nhìn Phương Vũ mà trong lòng khó chịu.
Sau đó cô ta liền nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đang đứng đối diện với Phương Vũ cười tủm tỉm, trong nháy mắt bừng liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Nhất định là Đường Tiểu Nhu ra tay giúp đỡ.
"Đôi cẩu nam nữ này!" Tưởng Duyệt ghen ghét căm hận mắng.
Phòng giáo vụ.
Hà Văn Thành sắc mặt xám đen, ngồi trước bàn làm việc của Phan Cường.
"Con trai tôi tay phải bị đánh đến xương gãy dập nát! Còn chưa tới năm tháng nữa là đến kỳ thi tuyển vào đại học, đến lúc đó nếu như không phục hồi tốt, nói không chừng ngay cả thi đại học cũng không tham gia được! Đại Buru cũng bị thương không nhẹ, tôi làm sao có thể nuốt xuống cục tức này!" Hà Văn Thành tức giận nói.
"Hà tiên sinh, theo như kết quả điều tra từ phía trường học chúng tôi, là do con trai nhà anh đã ra tay với Phương Vũ trước..." Trán Phan Cường toát mồ hôi giải thích.
"Am!"
Hà Văn Thành đập mạnh xuống bàn: "Cái rắm! Ông đừng tưởng rằng tôi không biết, có người ra tay giúp đỡ tên tạp chủng Phương Vũ kia!"
Phan Cường lấy khăn tay ra lau mồ hôi, dè dặt nói: "Hà tiên sinh, vẫn là xin ngài hiểu cho công việc của chúng tôi..."
Hà Văn Thành sắc mặt thay đổi, trong ngực tràn đầy tức giận.
Thân là hung thần có tiếng ở thành phố giang hải này, hắn ta làm gì có chuyện giống như hôm nay, bị nghẹn khuất đến như vậy?
Tay phải của con trai gần như bị đánh đến tàn phế, tên đầu xỏ lại không có chuyện gì.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài biết bao nhiêu người trong giới sẽ cười nhạo nhìn hắn?
"Con mẹ nó, tôi nhất định phải khiến thằng nhãi khốn kiếp kia trả giá đắt! Nếu không thì Hà Văn Thành tôi cũng sẽ không cần lăn lộn ở thành phố Giang Hải này rồi!" Hà Văn Thành nghiến răng nghiến lợi cực kỳ giận dữ mà nói.
Phan Cường bị khí thế hung tàn trên người Hà Văn Đồng dọa sợ tới mức không dám nói lời nào.
"Ở trường học tôi không có khả năng động đến thằng nhãi đó... Nhưng chỉ cần nó ra khỏi cổng trường, nó sống hay chết các ông muốn quản cũng quản không được đúng không?" Hà Văn Thành chậm rãi ngẩng đầu mang theo ánh mắt hung ác nhìn Phan Cường.
Phan Cường đành phải gật đầu, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài trường xảy ra chuyện gì.... Chỉ có thể xem như là ngoài ý muốn."
"Nó rất nhanh sẽ phải biến mất." Hà Văn Thành trong lòng đã có kế hoạch, âm trầm nở nụ cười.
Bên trong phòng học.
Đường Tiểu Nhu một mực lén lút quan sát Phương Vũ.
Phương Vũ chịu không nổi nên đành phải quay đầu lại nhìn Đường Tiểu Nhu: "Cô có phải cho rằng tôi sẽ cảm ơn cô?"
Đường Tiểu Nhu thoáng cái sửng sốt, vốn dĩ cô còn tưởng rằng Phương Vũ không biết chuyện!
"Cậu, cậu dĩ nhiên nên cảm ơn tôi! Nếu không thì chuyện đánh người này, cậu sẽ bị đuổi học!" Đường Tiểu Nhu mở to đôi mắt xinh đẹp nói.
"Vậy cô cho rằng tôi vì sao lại đánh người?" Phương Vũ mắt nhìn thẳng Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu bị ánh mắt của Phương Vũ nhìn đến ngượng ngùng, cô vẫn chưa từng tiếp xúc với nam sinh nào ở khoảng cách gần như vậy.
"Tôi, tôi làm sao biết được?" Đường Tiểu Nhu ánh mắt trốn tránh.
"Nếu như cô không chuyển đến lớp này yêu cầu ngồi cùng bàn với tôi, tôi sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, lại càng không bị Hà Đông Lâm ghen ghét ghi hận, cũng sẽ không bị cậu ta gây hấn, sẽ càng không bị ép ra tay đánh cậu ta." Phương Vũ nói nhanh một tràng.
Đường Tiểu Nhu bị Phương Vũ nói đến sững sờ.
"Hơn nữa, tổn thất mà cậu gây ra cho tôi có tính lâu dài đó biết không. Bây giờ trong lớp này tôi đã hoàn toàn nổi tiếng, cho dù không bị đuổi học, về sau cũng sẽ gặp không ít phiền phức. Cho nên tôi đề nghị cô đừng ngồi cùng bàn với tôi, rời khỏi lớp này. Tôi đã nói rồi, tôi thật sự rất ghét phiền phúc." Phương Vũ tiếp tục nói.
Từ nhỏ đến lớn, thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Đường, Đường Tiểu Nhu đều là công chúa nhỏ được mọi người vây quanh, có bao giờ từng bị người khác ghét bỏ như vậy?
Đường Tiểu Nhu cảm thấy uất ức.
Cô rõ ràng giúp Phương Vũ, ngược lại còn bị chán ghét như vậy.
"Nếu như không phải vì chữa bệnh cho ông nội, ai muốn ngồi cùng bàn với loại người vô lại như cậu!?" Đường Tiểu Nhu mắng trong lòng.
Hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, Đường Tiểu Nhu mới mở miệng nói: "Muốn khiến tôi chuyển khỏi lớp này cũng có thể, chỉ cần cậu đồng ý sẽ chữa bệnh cho ông nội của tôi, tôi lập tức chuyển đi! Với lại, tôi còn sẽ trả nhiều thù lao cho cậu!"
Phương Vũ khẽ nhíu mày, nhìn không mặt đang cười của Đường Tiểu Nhu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Vì để tránh phiền phức về sau, Phương Vũ đáp ứng: "Thành giao!"
Danh sách chương