Tuy Nhị phu nhân cảm thấy thiện cảm với sự lịch sự lễ nghĩa của ba mẹ con Phòng phu nhân, nhưng người như vậy nói chuyện lại càng phải giữ ý, cô ấy đang cân nhắc xem gợi chuyện thế nào, đã thấy Phòng phu nhân mở lời trước.

“Tôi cũng biết đến quý phủ thế này có chút mạo muội. Nhưng nếu không phải cùng đường cũng không dám đến trước mặt phu nhân cầu xin.” Phòng phu nhân đứng lên.

“Thím ngồi đi, thím nói gì vậy, họ hàng thì phải năng thăm hỏi nhau chứ, nhưng không biết giúp được thím chuyện gì?”

Phòng phu nhân nếu đã gạt thể diện qua một bên để đến cầu xin thì cũng không vòng vo, “Thật là ông trời trêu cợt. Tôi và hai con gái bán cá ở phía Nam kinh thành, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ va chạm với quý nhân.”

Kinh thành Tây quý Đông phú Nam tiện, phía Nam là chỗ ở của thường dân nghèo hèn, quan to quý nhân ít khi tới đó, thế nên Phòng phu nhân mới nói vậy.

Chuyện là ngày hôm ấy Phòng Điểm Ngọc đi giao đồ thêu của ba mẹ con làm, không hiểu sao lại va phải cháu họ của Tấn Vương, tên cháu họ kia vốn định tức giận, nhưng thấy Phòng Điểm Ngọc diện mạo xinh đẹp, quay sang cưỡng ép đòi nạp làm thiếp, ba mẹ con tất nhiên không đồng ý, thanh thiên bạch nhật hắn cũng không dám dùng vũ lực, nhưng vẫn hung hãn buông lại một câu, nếu trong vòng ba ngày Phòng Điểm Ngọc không tự động đến thì ba mẹ con đừng nghĩ đến chuyện sống ở kinh thành nữa.

Phòng phu nhân định dẫn hai con gái đi trốn, nào ngờ vừa ra khỏi cửa đã có người theo dõi bám đuôi, bà ấy phỏng chừng là mấy người đó chỉ theo dõi chứ không bắt cóc, vì thế ba mẹ con không còn cách nào đành đến Quốc công phủ.

Nhị phu nhân nghe Phòng phu nhân nói xong, trầm mặc rất lâu. Cô ấy biết tình hình trong phủ, Quốc công gia tuy nhiều công lao, được Hoàng đế coi trọng, nhưng càng như vậy lại càng ngại bị Hoàng thượng nghi kỵ, xưa nay sống rất khiêm tốn. Tấn Vương lại là chú ruột của Hoàng thượng, kiêu ngạo đã quen, người nhà ông ấy không dễ chọc vào.

“Tôi cũng biết đã khiến phu nhân khó xử.” Phòng phu nhân thấy Nhị phu nhân im lặng một hồi lâu thì đoán Quốc công phủ cũng không muốn dính dáng đến chuyện này.

Nhị phu nhân cười áy náy, “Không dám dối thím, bề ngoài Quốc công phủ nhìn thì vẻ vang, nhưng nói thế nào cũng không thể so sánh với vương tôn hoàng tử, hơn nữa Quốc công gia lại đang phụng chỉ đi làm nhiệm vụ, không biết lúc nào mới về, Nhị gia và Tam gia không ra mặt được, Tứ gia vẫn còn trẻ không quản lý chuyện gì, thỉnh thím tha thứ.”

Phòng phu nhân vừa nghe liền lạnh ngắt tâm tư, nhưng thật ra cũng không có gì khó hiểu, ai lại đi đắc tội Tấn Vương chỉ vì mẹ góa con côi như bà ấy, “Là tôi đi quá giới hạn.” Phòng phu nhân hai mắt đỏ hoe, cáo từ Nhị phu nhân.

“Mong thím tha thứ. Dịch mama, bà đưa bốn mươi lượng bạc cho thím, thím xem có thể thuê xe thừa dịp trời tối ra khỏi thành đi.” Đến cả xe ngựa cũng không thuê hộ Phòng phu nhân, là vì Nhị phu nhân sợ liên lụy.

Nhị phu nhân có thói quen “Kẻ khốn cùng chỉ biết lo thân mình”, thật sự không muốn vì những họ hàng xa lắc xa lơ mà đắc tội Hoàng thân.

Phòng phu nhân cũng là người có cốt khí, “Không cần, mấy năm nay tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng chúng tôi đủ tay đủ chân, thêu thùa vẫn kiếm sống được, không phải đến quý phủ để xin tiền.” Dứt lời xoay người đi ra ngoài.

Ngoài cổng, xe ngựa của Thanh Hề và Thái phu nhân vừa về, người hầu đang đỡ hai người xuống xe.

Dịch mama định dẫn ba mẹ con Phòng phu nhân đi theo cửa ngách, dọc theo hành lang, xa xa là một nhóm người hầu đang dìu Thanh Hề về Lan Huân Viện.

Phòng Điểm Tú lần đầu tới Quốc công phủ, nhìn đâu cũng thấy kinh nhạc mới mẻ, thầm than trên đời lại có ngôi nhà hoa lệ đẹp đẽ như thế, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, lương đình hồ nước, sơn son thiếp vàng, vậy tại sao không chịu ra tay giúp đỡ chị gái cô ấy.

Phòng Điểm Tú nghe thấy có tiếng người, liền đi chậm lại, vụng trộm đánh giá một người xinh như tiên nữ được một nhóm hầu gái vây quanh. Đến khi thấy mặt Thanh Hề, Phòng Điểm Tú lại hô lên một tiếng, không thể tin trên đời có người đẹp như vậy, đôi mắt so với sao trên trời còn sáng hơn, làn da so với cánh hoa hồng còn mịn màng hơn.

Trong lòng Phòng Điểm Tú vốn tưởng rằng chị gái mình là người xinh đẹp nhất, hôm nay thấy Thanh Hề mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

“Nhanh chân lên.” Phòng phu nhân thấy con gái đi chậm liền giục, tất nhiên Phòng phu nhân cũng đã thấy Thanh Hề, vẫn nhớ cô tiểu thư này được chiều chuộng tính ương bướng, khinh ghét những họ hàng nghèo hèn, Phòng phu nhân không muốn tìm nhục, thế nên mới lên tiếng thúc giục Phòng Điểm Tú.

Thanh Hề rẽ qua một hành lang, trong lúc vô tình nhìn thấy Phòng Điểm Ngọc cách đó mấy chục bước chân, nàng ngạc nhiên dừng bước.

Nếu chỉ là từng gặp khi còn bé, tất nhiên Phòng Điểm Ngọc không đủ để khiến Thanh Hề phải ấn tượng ghi nhớ. Là do kiếp trước khi Thanh Hề bệnh nặng sắp chết, từng đi ngang qua một thôn nhỏ, được Phòng Điểm Ngọc tặng một bát cơm.

Khi đó mọi người ghê tởm nàng là một người ăn xin toàn thân hôi hám, khinh bỉ nhổ nước bọt, chỉ có Phòng Điểm Ngọc hảo tâm cho nàng một bát cơm trắng mới nấu, điều đó khiến Thanh Hề không thể quên được gương mặt Phòng Điểm Ngọc.

Thanh Hề dừng bước, đột nhiên đi về phía Phòng Điểm Ngọc, tươi cười nói: “Vị tỷ tỷ này là…”

Phòng Điểm Ngọc thấy Thanh Hề đi tới, vội lui về phía sau nửa bước, cúi đầu không nói.

Lúc này Thanh Hề mới nhìn rõ ba người, nhưng vẫn không tìm được ấn tượng nào.

“Dịch mama, ba vị này là…” Thanh Hề quay sang hỏi Dịch mama.

Dịch mama nhanh chóng trả lời: “Hồi phu nhân, đây là Phòng phu nhân và con gái.”

Thanh Hề hơi nghiêng đầu, khẽ gật đầu, mỉm cười ý bảo Dịch mama nói tiếp, Dịch mama không biết vị phu nhân Quốc công này hôm nay mắc chứng gì, đành phải tiếp tục nói: “Đây là con dâu của biểu muội của Lão phu nhân, Phòng phu nhân. Mấy năm trước vẫn đến nhà ta, khi đó phu nhân còn nhỏ, chắc không nhớ ra.”

Dịch mama vốn tưởng Thanh Hề hỏi qua là xong, xưa nay nàng vốn khinh thường những họ hàng nghèo hèn, nào ngờ lại thấy Thanh Hề nói: “Ra là người nhà tổ mẫu, bảo sao diện mạo thanh tú như thế, thím muốn về sao?”

Phòng phu nhân nghe thấy Thanh Hề gọi mình là thím, lòng hơi kinh hãi, nhưng không lộ ra mặt, “Phu nhân Quốc công vạn phúc, chúng tôi phải về.”

“Thím và hai chị mới đến đã muốn đi sao? Hôm nay cháu cùng Thái phu nhân đi ra ngoài dâng hương, không biết thím và chị đến, mong thím thông cảm. Cũng may chưa muộn, Thái phu nhân thích náo nhiệt thích con gái, thấy thím và các chị nhất định sẽ rất cao hứng.”

Thanh Hề nói một tràng, khiến Dịch mama, Lâm Lang, Thôi Xán đều ngạc nhiên, ai nấy đều biết Thái phu nhân thích yên tĩnh.

“Không đi thỉnh an Thái phu nhân đúng là thất lễ. nhưng sắc trời đã muộn, sợ quấy rầy Thái phu nhân, để ngày khác chúng tôi…”

Thanh Hề không đợi Phòng phu nhân nói xong, liền ngắt lời, “Thím đừng sợ, Thái phu nhân thường xuyên nhắc đi nhắc lại chuyện cũ, thấy thím nhất định cao hứng.” Dứt lời, Thanh Hề quay đầu phân công Lâm Lang: “Lâm Lang, ngươi đưa thím và hai chị sang chỗ Thái phu nhân, ta đi thay quần áo rồi qua ngay.”

Cũng không chờ Phòng phu nhân cự tuyệt, Thanh Hề liền cười cười tự đi về phía Lan Huân Viện trước, khiến ba mẹ con Phòng phu nhân đành phải đi theo Lâm Lang.

Tuy rằng Thanh Hề mạo muội giữ ba mẹ con Phòng phu nhân lại, nhưng nàng không hề hồ đồ. Nàng nhìn trong mắt ba mẹ con Phòng phu nhân có sự uất ức, tuy quần áo sạch sẽ nhưng sắc mặt tiều tụy, tất là đang gặp chuyện khó xử, chỉ không biết là chuyện gì.

“Thôi Xán, ngươi sang chỗ Nhị phu nhân hỏi thăm một chút, Phòng phu nhân đến phủ ta làm gì.”

Trong thời gian Thanh Hề thay quần áo, Thôi Xán đã hỏi đại a đầu Anh Đào của Nhị phu nhân về chuyện Phòng phu nhân một cách rõ ràng, sau đó kể hết với Thanh Hề.

Thanh Hề đưa mắt nhìn một vòng, cảm thấy cũng không phải việc khó, hơn nữa Phong Lưu đã gửi thư nói hai ngày nữa sẽ về đến nhà, nếu có khả năng nào giúp được Phòng Điểm Ngọc, Thanh Hề nhất định sẽ giúp, huống chi ba mẹ con còn là họ hàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện