Mục Tử Phát giật mình nhăn nhó :
- Sư phụ của ngươi là ai mà lại có đến hai kẻ thù lợi hại như vậy? Nhưng nếu ngươi giết được Khổng Chích thì việc tiềm nhập Bắc Đẩu môn sẽ hỏng mất!
Thiên Cơ đành phải thố lộ một phần bí mật :
- Biểu thúc! Tiểu điệt đã diều tra được rằng mười chín năm trước, lão Khổng Chích đã đích thân mai phục ở Vu Hiệp, giết chết cả gia đình Trầm môn chủ. Còn việc Trầm Hạo Liệt có là kẻ chủ mưu hay không thì chưa rõ! Đây là cơ hội nhàn năm một thưở, mong biểu thúc đừng bỏ lỡ! Người sống sót duy nhất chính là gia sư Vô Tích Thần Y, bị họ Khổng bắt giam suốt chín năm trời mới đào thoát được! Ông đã kể lại cho tiểu điệt nghe việc này!
Tử Phát nghi hoặc :
- Ngươi là học trò của Lý biểu huynh, sao không sớm nói ra? Thế ông ta đâu rồi? Thiên Cơ buồn rầu đáp :
- Sư phụ đã tạ thế hồi đầu xuân. Người dạy tiểu điệt phải báo thù cho phu thê Trầm môn chủ nên tiểu điệt mới đến Nghi Xương này. Nhưng vì không rõ lòng dạ của biểu thúc nên tiểu điệt chẳng dám nói ra.
Tử Phát cười nhạt!
- Ngươi tưởng lão phu là lái buôn nên xem trọng tài sản hơn tình quyến thuộc hay sao? Tuy biết ngươi chưa nói hết ẩn tình nhưng lão phu cũng tạm tin tưởng, giúp ngươi giết Khổng Chích trước đã! Về đến trang, lão phu sẽ hỏi cho ra lẽ sau.
Lúc này, khách đã đông đủ. Chủ nhà mời cử tọa nâng chén và động đũa.
Hạo Liệt và phu nhân đến từng bàn mời mọc, thái độ rất chân thành.
Mục trang chủ hào hừng mời chủ nhà cạn liền ba chén. Lát sau lão giả say, đứng lên nói oang oang :
- Trầm môn chủ có biết vì sao mười mấy năm qua lão phu không đi lại với Bắc Đẩu môn hay không?
Và lão tự trả lời luôn :
- Đó là vì lão phu thất vọng trước sự suy tàn của Bắc Đẩu môn đấy!
Hạo Liệt gượng cười :
- Mục huynh khéo nói đùa! Bổn môn ngày càng hùng mạnh, đệ tử đông gấp đôi, sao gọi là suy tàn?
Mục Tử Phát cười bi thiết :
- Nếu em rể lão phu là Thiên Toàn còn sống thì liệu cái gã cướp sông họ Khổng kia có dám giương danh Thất Tinh bang hay không? Đấy chẳng phải là cái nhục của Bắc Đẩu môn hay sao? Nay gã còn được mời đến dự đám giỗ Thiên Toàn, khiến lão phu tủi hổ vô cùng!
Nói xong, lão ôm mặt khóc và đứng lên.
Hạo Liệt tái mặt vì thấy đệ tử Bắc Đẩu môn có vẻ đồng tình với Mục Tử Phát. Lão gượng cười biện bạch :
- Mục huynh cả nghi thế thôi, chứ việc này đâu có gì là hệ trọng!
Tử Phát bác ngay :
- Sao lại không? Khổng Chích chỉ là một tên thủy tặc võ nghệ tầm thường mà dám sánh vai với Bắc Đẩu môn uy dang lừng lẫy, liệu có xứng không?
Thất Tinh bang chủ ngửa cổ cười dài :
- Lão chỉ là tên lái buôn trói gà không chặt mà dám chê lão phu võ nghệ tầm thường ư?
Tử Phát gằn giọng :
- Lão phu tuy yếu đuôi nhưng con cháu họ Mục thì không! Nếu ngươi đánh thắng được Mục Thiên Cơ thì lão phu sẽ tạ lỗi và dâng tặng ngàn lượng vàng.
Cử tọa ồ lên, không ngờ Mục trang chủ lại quyết liệt và tự tin như vậy!
Khổng Chích đứng phắt lên, ngạo nghễ đáp :
- Lão phu nhận lời! Nếu thua sẽ không dùng danh hiệu Thất Tinh bang nữa!
Nhưng nếu gã tiểu tử kia vong mạng, Trang chủ dừng trách lão phu độc ác!
Tử Phát gật đầu, quay sang bảo tri huyện Nghi Xương :
- Tạ đại nhân! Nêu có áng mạng mong đại nhân cứ xem như lỡ tay trong lúc tỷ võ, thu xếp ổn thỏa cho! Cái chết của một gã cướp sông thì cũng chẳng đáng gì!
Tạ tri huyện được bổ nhiệm về Nghi Xương cũng là nhờ thế lực của Mục gia trang, vì vậy lão sợ Mục Tử Phát còn hơn cha mẹ! Tạ Hồng vội đáp :
- Trang chủ yên tâm! Bổn quan biết mình phải làm gì!
Thiên Cơ thấy Hạo Liệt không hề mở miệng ngăn cản, lòng càng thêm nghi ngờ.
Phải chăng lão cũng muốn Khổng Chích chết đi để bịt đầu mối vụ huyết án năm xưa?
Hay là lão đã nghi ngờ lai lịch của chàng?
Khổng Chích đã bước ra khoảng sân trông nên Thiên Cơ cũng phải đi theo. Mục Tử Phát dặn dò :
- Nếu liệu thấy không thắng thì cứ bỏ cuộc, phải bảo toàn cho được mạng sống để sau này trả thù!
Thiên Cơ cảm động gật đầu. Thực ra, lão không dặn thì chàng cũng làm như vậy.
Trong rừng sâu, những cuộc chiến của ác thú bao giờ cũng kết thúc bởi sự rút lui của con yếu. Chàng sống mười chín năm với chúng đã có được bản năng sinh tồn mạnh mẽ, chẳng thể vì chút hư danh hay tự ái mà chịu chết.
Thiên Cơ chậm rãi bước, dáng đi uyển chuyển, vững chắc như mãnh hổ, Thất Tinh bang chủ rùng mình khi nhận ra chàng trai kia tỏa sát khí hừng hực. Lão có cảm giác mình đang đối diện với ác thú chứ chẳng phải con người. Lão tự trấn an rằng đối phương còn quá trẻ, còn mình có bảo y hộ thân, chẳng thể nào chết được!
Thấy Thiên Cơ không dùng vũ khí, Khổng Chích cũng chẳng tiện rút kiếm. Mọi người đã rời bàn tiệc ra quan chiến. Đối với người học võ thì một cuộc so tài đáng giá hơn sơn hào hải vị!
Khổng Chích cười nhạt :
- Lão phu cao niên hơn, Mục tiểu tử cứ tự tiện ra tay trước!
Thiên Cơ lập tức xông vào, dùng pho Long Hổ thần thức để tấn công. Tay chàng dài hơn đối phương cả bang nên rất lợi thế!
Khi thủ cước chạm nhau, Không Chích khiếp sợ khi thấy tay đối thủ cứng như thép nguội. Lão vội dồn thêm công lực để chống đỡ, chẳng dám khinh thường nữa!
Nhưng Thiên Cơ vẫn không bị đánh bật ra, hung hãn xông đến, liên tiếp ra đòn như chớp giật. Đôi bàn tay chàng lúc xòa lúc cụp, biến hóa tuyệt luân, lại thêm song cước linh hoạt, dẻo tựa không xương, luôn uy hiếp hạ bàn kẻ địch.
Khổng Chích không sở trường về quyền chưởng, gặp phải pho Long Hổ thần thức lợi hại phi thường, nên sớm rơi vào thế hạ phong.
Thiên Cơ đánh liền mười mấy chiêu liên hoàn, đẩy họ Khổng lùi hai trượng, khiến đám đệ tử Bắc Đẩu môn phấn khởi reo hò, còn các chưởng môn thì sửng sốt, nhìn nhau dò hỏi. Không ai nhận ra lộ số của pho quyền hãn thế kia cả!
Thất Tinh bang chủ giận tím mặt, dồn toàn lực phản kích. Lão gian xảo để lộ tâm thất, dụ đối thủ đánh vào. Lão cho rằng Thiên Cơ không biết mình có bảo y hộ thân.
Thiên Cơ giả đò trúng kế, vươn hữu thủ, cắm năm ngón tay thép vào ngực họ Khổng. Lão mừng rỡ ưỡn ngực nhận đòn và thọc chân phải vào sườn Thiên Cơ.
Nào ngờ, bàn tay chàng trai đổi hướng, đi chếch lên cao và từ ngón giữa xẹt ra một đạo chỉ phong xé gió, cắm vào mắt trái họ Khổng. Nhãn cầu vỡ toang khiến lão tặc rụng rời, lãnh thêm một cước vào hạ thể.
Khổng Chích rú lên thảm khốc, loạng choạng đón nhận những quyền sấm sét vào mặt. Thiên Cơ dồn hết chân khí vào bàn tay chai sần, vỗ nát thủ cấp kẻ thù.
Toàn trường chết điếng, không ngờ bá chủ vùng Qúi Châu, Tứ Xuyên lại chết dễ dàng và thảm khốc dưới tay một chàng trai tuổi đôi mươi, chưa hề có tiếng tăm gì!
Thiên Cơ báo được đại thù, tuy lòng hoan hỉ phi thường nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, bình thản. Chàng chậm rãi quay về đứng bên Mục Tử Phát.
Tri huyện Nghi Xương sang sảng nói :
- Bổn quan đã nhận được vài đơn kiện của bá tánh về sự lộng hành, cướp bóc của gã thủy tặc Khổng Chích. Do y ở địa phận khác nên bổn quan không sao truy cứu được. Nay họ Khổng dẫn xác đến Nghi Xương, bị Mục công tử đánh chết cũng là do trời cao có mắt. Bổn quan sẽ trích công quỹ thưởng cho Mục Thiên Cơ ba trăm lượng bạc!
Miệng nhà quan có gang có thép, lão muốn nói sao mà chả được!
Mục trang chủ giả vờ bùi ngùi, hối hận :
- Lão phu đâu ngờ Cơ nhi lại mạnh tay gây chết chóc trong ngày giỗ của Thiên Toàn và vợ con như vậy!
Lão quay sang trách Hạo Liệt :
- Lão phu nóng nảy làm càn, sao các hạ là chủ nhà mà không mở miệng khuyên giải?
Hạo Liệt chưa kịp biện bạch thì Tử Phát đã cười khanh khách :
- Hay là Trầm môn chủ cũng chẳng ưa gì Thất Tinh bang nên mượn tay Cơ nhi mà trừ khử?
Kế Di Họa Giang Đông này quả là lợi hại, khiến hai đệ tử Thất Tinh bang đang quì bên xác Khổng Chích nhìn Hạo Liệt với cặp mắt căm hờn! Họ lấy áo choàng gói thi thể của Bang chủ lại rồi lầm lũi mang đi.
Trầm Hạo Liệt rủa thầm họ Mục là kẻ xảo quyệt rồi cười nhạt :
- Mục huynh quả có tài gắp lửa bỏ tay người!
Mục Tử Phát cười dài :
- Lão phu chỉ là một lái buôn, Cơ trí đâu để sánh với một bậc anh hùng như Môn chủ?
Hạo Liệt chột dạ, không hiểu đối phương ngụ ý gì? Hỏi qua chuyện khác :
- Mục huynh! Lệnh diệt là cao đồ của ai mà võ công lại cao siêu như vậy?
Tử Phát nheo mắt đáp :
- Cơ nhi được một dị nhân ở Cam Châu thu làm đồ đệ, lão ta không nói tên, chỉ xưng là Vô Danh Quỷ.
Hạo Liệt mời mọi người trở lại bàn ăn. Lão đích thân ngồi chuốc rượu cho Mục Tử Phát để dò hỏi thêm. Họ Trầm ngấm ngầm quan sát Thiên Cơ, tự hỏi chàng trai này có phải là cháu mình hay không?
Nhưng nếu đúng thế thì sao một lão cáo già như Mục trang chủ lại không đặt cho Thiên Cơ tên giả để tránh nghi ngờ? Hạo Liệt biết Tử Phát cho rằng mình âm mưu giết bào huynh, nên đã xa lánh suốt mười mấy năm nay! Họ Mục chẳng dại gì để lộ tung tích của nhân chứng. Vả lại, ánh mắt Thiên Cơ nhìn Hạo Liệt chẳng hề có chút oán hờn!
Quả thực là lòng Thiên Cơ rất quang minh, khi chưa rõ trắng đen, chàng không coi Hạo Liệt là kẻ thù. Mười chín năm sống giữa thiên nhiên đã tạo cho Thiên Cơ một tính cách đặc biệt khác người. Bản năng chàng mạnh mẽ hơn lý trí, nếu không thì đã bắt sống Khổng Chích để tra hỏi tội lỗi của chú mình.
Hạo Liệt hòa nhã hỏi :
- Năm nay công tử được bao nhiêu niên kỷ?
Thiên Cơ thản nhiên đáp :
- Tại hạ hai mươi hai!
Sự thú nhận thành thật và dễ dàng này lại khiến một kẻ đa nghi thêm bối rối!
Nếu chàng nói khác đi thì lão ta sẽ càng nghi ngờ hơn. Thiên Cơ vô tình đánh trúng vào cố tật của đối phương mà không biết.
Hạo Liệt cân nhắc một hồi, lộ vẻ bùi ngùi :
- Lão phu không có con trai, gặp công tử đây bỗng sinh lòng thương mến, muốn được gần gũi. Từ nay, mong công tử cứ xem Bắc Đẩu môn như nhà mình, thường xuyên lui tới. Còn như công tử muốn giương danh với võ lâm thì lão phu sẵn sàng mời làm Hộ pháp của bổn môn!
Bằng bản năng của con thú săn mồi, Thiên Cơ lập tức cảm nhận được bẫy rập trong lời nói kia. Chàng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ đã nhận lời làm công việc hộ viện cho Mục gia trang, không thể gia nhập Bắc Đẩu môn được. Còn việc thăm nom, tại hạ chỉ e không có thời gian, xin cảm tạ Môn chủ!
Mục Tử Phát cười nhạt :
- Sau này lão phu thường xuyên lui tới Trầm gia trang, sẽ đưa Cơ nhi theo để hầu rượu Môn chủ!
Về đến Mục gia trang, Tử Phát gọi Thiên Cơ vào thư phòng, nghiêm nghị hỏi :
- Cơ nhi, ngươi họ Mục hay họ Trầm?
Thiên Cơ nhìn ánh mắt tràn trề hy vọng của ông, biết không thể giấu được nữa, quì xuống gọi :
- Cửu phụ! Tiểu điệt chính là giọt máu bất hạnh của họ Trầm đây!
Tử Phát run rẩy ôm lấy chàng mà khóc :
- Ngay lúc ngươi bước chân vào Mục gia trang, ta đã nhận ra dung mạo của Kim Lan, lòng hoài nghi khôn xiết! Sao cháu không sớm nói ra mà để đến tận bây giờ?
Thiên Cơ vội nói :
- Mong cửu phụ trấn tĩnh! Trước khi biết rõ tội trạng của Trầm nhị thúc, tiểu điệt không thể lộ chân tướng được! Tiên sư bảo rằng Đại Hùng kiếm pháp cực kỳ lợi hại, tiểu điệt chưa chắc đã thắng được! Nếu Trầm Hạo Liệt có tội và biết tiểu điệt là ai thì sẽ dốc lực lượng tiêu diệt, lúc ấy sẽ nguy cho Mục gia trang!
Tử Phát khen phải, gạt nước mắt bước ra ngoài, cho người gọi Mục phu nhân.
Thiên Cơ bèn kể hết khúc nôi vụ huyết án và cuộc đào vong của Vô Tích Thần Y cho vợ chồng Mục trang chủ nghe.
Do đã xác định Vân Khuyết là nội gián của Bắc Đẩu môn nên ẩn tình này được giữ kín, ngay Mục Lan Quỳnh cũng không được biết. Thiên Cơ tiếp tục vai trò võ sư hộ viện như cũ.
Lưu Thanh Xuân dần dần tìm cách tiếp cận Thiên Cơ, gởi cho chàng ánh mắt tình tứ và nụ cười mê hoặc.
Thiên Cơ biết rõ nàng ta là đệ tử Bắc Đẩu môn và vừa là tình nhân của Lưu Vân Khuyết, nên rất cảnh giác. chàng muốn bắt quả tang khi đối phương hành động nên đêm đêm vẫn rình rập trên nóc tòa tiểu xá, nơi Thanh Xuân ở. Nàng là biểu muội của thiếu gia, được ưu đãi ở riêng, không phải chung đụng với bọn tỳ nữ trong trang. Phần Thiên Cơ cũng được dành trọn một căn tiểu viện cạnh vườn hoa.
Thanh Xuân không biết mình bị giám sát nên thản nhiên thay y phục.
Thân thể nàng trắng hồng và rất khiêu gợi. Thiên Cơ thích thú ngắm nhìn, thầm khen ngợi nhưng chẳng hề có ý định kề cận. Những con báo khôn ngoan bao giờ cũng biết cách bỏ qua miếng mồi béo bở. Chàng từng là thợ săn nên học được điều này.
Nhờ sự kiên nhẫn ấy mà Thiên Cơ phát hiện Thanh Xuân rất giỏi võ công.
Nàng thường lén lút tìm đến với Vân Khuyết.
Họ Lưu có một thư phòng ở giữa vườn hoa. Từ ngày Thanh Xuân đến Mục gia trang, Vân Khuyết thường giả vờ đọc sách rất khuya rồi ngủ luôn ở đấy để chờ đợi tình nhân.
Trước khi đến chỗ hẹn, Thanh Xuân ghé qua tiểu Xá Của Thiên Cơ, xem chàng đã ngủ chưa. Nhưng Thiên Cơ luôn biết được, bám theo sát nút, đến tận thư phòng của Vân Khuyết. Chàng cố nghe ngóng nhưng không thấy họ bàn bạc âm mưu gì, chỉ tranh thủ ân ái với nhau.
Đêm hai mươi bốn tháng ba, Thiên Cơ bỏ mặc đôi tình nhân, đi rảo một vòng.
Ngang qua phía sau phòng của Lan Quỳnh, chàng bỗng nghe tiếng khóc ấm ức.
Thiên Cơ thấy cửa thông với vườn hé mở và có ánh nến hắt ra liền nhìn vào Mục Lan Quỳnh đang ngồi trước ngọn lửa lung linh mà nấc nhẹ. Đêm nay Tiểu Hà ngủ với bà ngoại nên trong phòng chỉ còn có mình Mục tiểu thư.
Mười năm chỉ đủ để Vô Tích Thần Y dạy võ và y thuật cho Thiên Cơ. Vì vậy, đường lễ giáo chàng chẳng học được bao nhiêu.
Thiên Cơ không hề nghĩ ngợi, đẩy cửa bước vào. Lan Quỳnh là người thân và đang đau khổ, cô đơn, chàng tự cho rằng có bổn phận phải an ủi.
Mục tiêu thư nhận ra Thiên Cơ mặt hoa đỏ bừng vì thẹn nhưng ánh mắt đầy vẻ vui mừng. Chàng nghiêm nghị nói :
- Quỳnh muội đừng buồn nữa, đêm nay ta sẽ đưa biểu thúc đến thư phòng bắt quả tang và đuổi Thanh Xuân đi!
Lan Quỳnh ứa nước mắt lắc đầu :
- Tiểu muội chỉ hận mình bạc mệnh, lấy nhằm phường phản trắc, tiểu nhân mà thôi. Tiểu muội chẳng muốn giữ Vân Khuyết làm gì. Gã có ngủ với ai cũng mặc kệ.
Thiên Cơ cau mày hỏi :
- Nhưng sao Quỳnh muội lại biết việc này?
Lan Quỳnh thẹn thùng đáp :
- Ba đêm trước, tiểu muội sinh nghi nên đến thư phòng xem thử, nhờ vậy mới phát giác ra.
Nói xong, nàng giận đến ứa lệ, gục xuống bàn. Thiên Cơ bước đến vuốt tóc vỗ về :
- Quỳnh muội đã không yêu thương gã thì còn giận làm gì cho hao gầy ngọc thể?
Lan Quỳnh ngước lên nhìn chàng bằng ánh mắt thiết tha và ai oán nói :
- Tiểu muội cô đơn lắm, biểu huynh có biết không?
Nàng run rẩy nói tiếp :
- Phải chi biểu ca về Mục gia trang sớm hơn vài năm thì tiểu muội đâu phải khổ thế này?
Lan Quỳnh đứng lên, gục đầu vào lồng ngực rắn chắc của Thiên Cơ, nàng không khóc mà đắm mình trong mùi nam nhân nồng nàn quyến rũ của người đàn ông dũng mãnh và anh tuấn này.
Sau lần được Thiên Cơ cứu mạng, tình yêu đã nảy nở trong lòng người thiếu phụ.
Càng tiếp xúc nàng càng say đắm Thiên Cơ và giờ đây nàng đạp đổ rào cản của lễ nghi để thổ lộ tâm tình!
Thiên Cơ cũng yêu Lan Quỳnh mà không nhận ra. Giờ đây, có nàng trong vòng tay chàng mới biết rõ lòng mình.
Thiên Cơ vuốt ve tấm lưng óng ả và hít mùi hương trên tóc mỹ nhân.
Chàng đã khẳng định được lương duyên nên thản nhiên tìm đến ái ân.
Chiếc áo ngủ mong manh rơi xuống sàn. Lan Quỳnh không phản kháng mà háo hức đón mời.
Thân hình thon thả mượt mà của người thiếu phụ một con này quyến rũ chẳng thua gì Lưu Thanh Xuân. Được dâng hiến cho người mình yêu, Lan Quỳnh dễ dàng đạt đến niềm hoan lạc cùng cực. Hơn nữa, Thiên Cơ kiêu dũng hơn người, lần đầu lạc bước vu sơn nên chẳng biết chán chường.
Cuối canh tư chàng mới rời phòng Lan Quỳnh, trở về tiểu xá. Sáng hôm sau, Thiên Cơ đến phòng tìm Mục trang chủ. Chàng điềm đạm nói :
- Cửu phụ! Tiểu điệt muốn kết hôn với Lan Quỳnh!
Tử Phát giật bắn mình :
- Lão phu rất hài lòng, nhưng Vân Khuyết vẫn chưa lộ mặt phản phúc và liệu Quỳnh nhi có chịu hay không?
Thiên Cơ mỉm cười kể lại những cuộc ái ân ung trộm của Vân Khuyết với Thanh Xuân, cả mối tình của mình với Lan Quỳnh!
Tử Phát biết cháu mình lớn lên chốn núi rừng, tính tình thẳng thắn, chất phác, muốn gì là làm ngay, chẳng kể hậu quả. Ông bèn vắt óc suy nghĩ một kế hoạch vẹn toàn.
Hai ngày sau, đến cuối canh ba, Vân Khuyết và Thanh Xuân đang giao hợp thì Thiên Cơ xông vào phòng. Chàng điểm huyệt họ và cho mời vợ chồng Mục trang chủ và Lan Quỳnh.
Bị bắt quả tang, Vân Khuyết đành phải ký văn tự từ hôn rồi đưa Thanh Xuân rời khỏi Mục gia trang. Họ không dám ở lại Nghi Xương vì việc này sẽ được loan báo rộng rãi, cả thành đều biết.
Tiểu Hà ít khi được gần cha nên chỉ khóc lóc vài ngày là quên hẳn Vân Khuyết.
Tuy nhiên, Thiên Cơ vẫn phải lén lút đi lại với Lan Quỳnh để che mắt Trầm Hạo Liệt.
Chàng cũng đã hai lần theo Mục trang chủ sang Trầm gia trang - tức Tổng đàn Bắc Đẩu môn - thăm gia đình Hạo Liệt.
Đệ tử Bắc Đẩu môn rất yêu mến chàng trai thần dũng này. Chính chàng đã xóa sổ Thất Tinh bang, cất bỏ gánh nặng trong lòng họ. quả thực, ai cũng không vui khi Trầm Hạo Liệt để cho Khổng Chích giương danh Thất Tinh bang.
Ái nữ của Môn chủ là Trầm Hiểu Mẫn tuổi mới đôi mươi, hiếu võ đến mức quên cả mình là nhi nữ. Nàng xinh đẹp nhưng chẳng biết thêu thùa, may vá hay bếp núc, chỉ giỏi nghề múa kiếm! Do vậy, Hiểu Mẫn Vô cùng ái mộ Thiên Cơ, bám chặt lấy chàng mà trò chuyện.
Không phải chỉ có loài chim uyên ương mới thủy chung, một số loài thú khác cũng có đặc tính ấy! Khi kết đôi, chúng chỉ biết có nhau, không hề tơ tưởng đến kẻ khác. Chỉ khi nào một trong hai con chết đi chúng mới tìm duyên khác. Cũng có trường hợp một con đực mạnh hơn đánh đuổi con yếu để dành con cái.
Thiên Cơ cũng vậy, chàng yêu Lan Quỳnh và thỏa mãn với hạnh phúc do nàng đem lại nên không hề nghĩ đến nữ nhân nào nữa. Chàng chỉ xem Hiểu Mẫn như đứa em họ kháu khỉnh, dễ thương và hoạt bát.
Thiên Cơ tiếp xúc cả với Môn chủ phu nhân. Bà ta rất hiền lành phúc hậu, luôn nhắc đến cha mẹ chàng với niềm tiếc nuối xâu xa. Như vậy là Trầm thị không biết gì về vụ huyết án năm xưa. Thiên Cơ ngày càng cho rằng Hạo Liệt vô tội.
- Sư phụ của ngươi là ai mà lại có đến hai kẻ thù lợi hại như vậy? Nhưng nếu ngươi giết được Khổng Chích thì việc tiềm nhập Bắc Đẩu môn sẽ hỏng mất!
Thiên Cơ đành phải thố lộ một phần bí mật :
- Biểu thúc! Tiểu điệt đã diều tra được rằng mười chín năm trước, lão Khổng Chích đã đích thân mai phục ở Vu Hiệp, giết chết cả gia đình Trầm môn chủ. Còn việc Trầm Hạo Liệt có là kẻ chủ mưu hay không thì chưa rõ! Đây là cơ hội nhàn năm một thưở, mong biểu thúc đừng bỏ lỡ! Người sống sót duy nhất chính là gia sư Vô Tích Thần Y, bị họ Khổng bắt giam suốt chín năm trời mới đào thoát được! Ông đã kể lại cho tiểu điệt nghe việc này!
Tử Phát nghi hoặc :
- Ngươi là học trò của Lý biểu huynh, sao không sớm nói ra? Thế ông ta đâu rồi? Thiên Cơ buồn rầu đáp :
- Sư phụ đã tạ thế hồi đầu xuân. Người dạy tiểu điệt phải báo thù cho phu thê Trầm môn chủ nên tiểu điệt mới đến Nghi Xương này. Nhưng vì không rõ lòng dạ của biểu thúc nên tiểu điệt chẳng dám nói ra.
Tử Phát cười nhạt!
- Ngươi tưởng lão phu là lái buôn nên xem trọng tài sản hơn tình quyến thuộc hay sao? Tuy biết ngươi chưa nói hết ẩn tình nhưng lão phu cũng tạm tin tưởng, giúp ngươi giết Khổng Chích trước đã! Về đến trang, lão phu sẽ hỏi cho ra lẽ sau.
Lúc này, khách đã đông đủ. Chủ nhà mời cử tọa nâng chén và động đũa.
Hạo Liệt và phu nhân đến từng bàn mời mọc, thái độ rất chân thành.
Mục trang chủ hào hừng mời chủ nhà cạn liền ba chén. Lát sau lão giả say, đứng lên nói oang oang :
- Trầm môn chủ có biết vì sao mười mấy năm qua lão phu không đi lại với Bắc Đẩu môn hay không?
Và lão tự trả lời luôn :
- Đó là vì lão phu thất vọng trước sự suy tàn của Bắc Đẩu môn đấy!
Hạo Liệt gượng cười :
- Mục huynh khéo nói đùa! Bổn môn ngày càng hùng mạnh, đệ tử đông gấp đôi, sao gọi là suy tàn?
Mục Tử Phát cười bi thiết :
- Nếu em rể lão phu là Thiên Toàn còn sống thì liệu cái gã cướp sông họ Khổng kia có dám giương danh Thất Tinh bang hay không? Đấy chẳng phải là cái nhục của Bắc Đẩu môn hay sao? Nay gã còn được mời đến dự đám giỗ Thiên Toàn, khiến lão phu tủi hổ vô cùng!
Nói xong, lão ôm mặt khóc và đứng lên.
Hạo Liệt tái mặt vì thấy đệ tử Bắc Đẩu môn có vẻ đồng tình với Mục Tử Phát. Lão gượng cười biện bạch :
- Mục huynh cả nghi thế thôi, chứ việc này đâu có gì là hệ trọng!
Tử Phát bác ngay :
- Sao lại không? Khổng Chích chỉ là một tên thủy tặc võ nghệ tầm thường mà dám sánh vai với Bắc Đẩu môn uy dang lừng lẫy, liệu có xứng không?
Thất Tinh bang chủ ngửa cổ cười dài :
- Lão chỉ là tên lái buôn trói gà không chặt mà dám chê lão phu võ nghệ tầm thường ư?
Tử Phát gằn giọng :
- Lão phu tuy yếu đuôi nhưng con cháu họ Mục thì không! Nếu ngươi đánh thắng được Mục Thiên Cơ thì lão phu sẽ tạ lỗi và dâng tặng ngàn lượng vàng.
Cử tọa ồ lên, không ngờ Mục trang chủ lại quyết liệt và tự tin như vậy!
Khổng Chích đứng phắt lên, ngạo nghễ đáp :
- Lão phu nhận lời! Nếu thua sẽ không dùng danh hiệu Thất Tinh bang nữa!
Nhưng nếu gã tiểu tử kia vong mạng, Trang chủ dừng trách lão phu độc ác!
Tử Phát gật đầu, quay sang bảo tri huyện Nghi Xương :
- Tạ đại nhân! Nêu có áng mạng mong đại nhân cứ xem như lỡ tay trong lúc tỷ võ, thu xếp ổn thỏa cho! Cái chết của một gã cướp sông thì cũng chẳng đáng gì!
Tạ tri huyện được bổ nhiệm về Nghi Xương cũng là nhờ thế lực của Mục gia trang, vì vậy lão sợ Mục Tử Phát còn hơn cha mẹ! Tạ Hồng vội đáp :
- Trang chủ yên tâm! Bổn quan biết mình phải làm gì!
Thiên Cơ thấy Hạo Liệt không hề mở miệng ngăn cản, lòng càng thêm nghi ngờ.
Phải chăng lão cũng muốn Khổng Chích chết đi để bịt đầu mối vụ huyết án năm xưa?
Hay là lão đã nghi ngờ lai lịch của chàng?
Khổng Chích đã bước ra khoảng sân trông nên Thiên Cơ cũng phải đi theo. Mục Tử Phát dặn dò :
- Nếu liệu thấy không thắng thì cứ bỏ cuộc, phải bảo toàn cho được mạng sống để sau này trả thù!
Thiên Cơ cảm động gật đầu. Thực ra, lão không dặn thì chàng cũng làm như vậy.
Trong rừng sâu, những cuộc chiến của ác thú bao giờ cũng kết thúc bởi sự rút lui của con yếu. Chàng sống mười chín năm với chúng đã có được bản năng sinh tồn mạnh mẽ, chẳng thể vì chút hư danh hay tự ái mà chịu chết.
Thiên Cơ chậm rãi bước, dáng đi uyển chuyển, vững chắc như mãnh hổ, Thất Tinh bang chủ rùng mình khi nhận ra chàng trai kia tỏa sát khí hừng hực. Lão có cảm giác mình đang đối diện với ác thú chứ chẳng phải con người. Lão tự trấn an rằng đối phương còn quá trẻ, còn mình có bảo y hộ thân, chẳng thể nào chết được!
Thấy Thiên Cơ không dùng vũ khí, Khổng Chích cũng chẳng tiện rút kiếm. Mọi người đã rời bàn tiệc ra quan chiến. Đối với người học võ thì một cuộc so tài đáng giá hơn sơn hào hải vị!
Khổng Chích cười nhạt :
- Lão phu cao niên hơn, Mục tiểu tử cứ tự tiện ra tay trước!
Thiên Cơ lập tức xông vào, dùng pho Long Hổ thần thức để tấn công. Tay chàng dài hơn đối phương cả bang nên rất lợi thế!
Khi thủ cước chạm nhau, Không Chích khiếp sợ khi thấy tay đối thủ cứng như thép nguội. Lão vội dồn thêm công lực để chống đỡ, chẳng dám khinh thường nữa!
Nhưng Thiên Cơ vẫn không bị đánh bật ra, hung hãn xông đến, liên tiếp ra đòn như chớp giật. Đôi bàn tay chàng lúc xòa lúc cụp, biến hóa tuyệt luân, lại thêm song cước linh hoạt, dẻo tựa không xương, luôn uy hiếp hạ bàn kẻ địch.
Khổng Chích không sở trường về quyền chưởng, gặp phải pho Long Hổ thần thức lợi hại phi thường, nên sớm rơi vào thế hạ phong.
Thiên Cơ đánh liền mười mấy chiêu liên hoàn, đẩy họ Khổng lùi hai trượng, khiến đám đệ tử Bắc Đẩu môn phấn khởi reo hò, còn các chưởng môn thì sửng sốt, nhìn nhau dò hỏi. Không ai nhận ra lộ số của pho quyền hãn thế kia cả!
Thất Tinh bang chủ giận tím mặt, dồn toàn lực phản kích. Lão gian xảo để lộ tâm thất, dụ đối thủ đánh vào. Lão cho rằng Thiên Cơ không biết mình có bảo y hộ thân.
Thiên Cơ giả đò trúng kế, vươn hữu thủ, cắm năm ngón tay thép vào ngực họ Khổng. Lão mừng rỡ ưỡn ngực nhận đòn và thọc chân phải vào sườn Thiên Cơ.
Nào ngờ, bàn tay chàng trai đổi hướng, đi chếch lên cao và từ ngón giữa xẹt ra một đạo chỉ phong xé gió, cắm vào mắt trái họ Khổng. Nhãn cầu vỡ toang khiến lão tặc rụng rời, lãnh thêm một cước vào hạ thể.
Khổng Chích rú lên thảm khốc, loạng choạng đón nhận những quyền sấm sét vào mặt. Thiên Cơ dồn hết chân khí vào bàn tay chai sần, vỗ nát thủ cấp kẻ thù.
Toàn trường chết điếng, không ngờ bá chủ vùng Qúi Châu, Tứ Xuyên lại chết dễ dàng và thảm khốc dưới tay một chàng trai tuổi đôi mươi, chưa hề có tiếng tăm gì!
Thiên Cơ báo được đại thù, tuy lòng hoan hỉ phi thường nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, bình thản. Chàng chậm rãi quay về đứng bên Mục Tử Phát.
Tri huyện Nghi Xương sang sảng nói :
- Bổn quan đã nhận được vài đơn kiện của bá tánh về sự lộng hành, cướp bóc của gã thủy tặc Khổng Chích. Do y ở địa phận khác nên bổn quan không sao truy cứu được. Nay họ Khổng dẫn xác đến Nghi Xương, bị Mục công tử đánh chết cũng là do trời cao có mắt. Bổn quan sẽ trích công quỹ thưởng cho Mục Thiên Cơ ba trăm lượng bạc!
Miệng nhà quan có gang có thép, lão muốn nói sao mà chả được!
Mục trang chủ giả vờ bùi ngùi, hối hận :
- Lão phu đâu ngờ Cơ nhi lại mạnh tay gây chết chóc trong ngày giỗ của Thiên Toàn và vợ con như vậy!
Lão quay sang trách Hạo Liệt :
- Lão phu nóng nảy làm càn, sao các hạ là chủ nhà mà không mở miệng khuyên giải?
Hạo Liệt chưa kịp biện bạch thì Tử Phát đã cười khanh khách :
- Hay là Trầm môn chủ cũng chẳng ưa gì Thất Tinh bang nên mượn tay Cơ nhi mà trừ khử?
Kế Di Họa Giang Đông này quả là lợi hại, khiến hai đệ tử Thất Tinh bang đang quì bên xác Khổng Chích nhìn Hạo Liệt với cặp mắt căm hờn! Họ lấy áo choàng gói thi thể của Bang chủ lại rồi lầm lũi mang đi.
Trầm Hạo Liệt rủa thầm họ Mục là kẻ xảo quyệt rồi cười nhạt :
- Mục huynh quả có tài gắp lửa bỏ tay người!
Mục Tử Phát cười dài :
- Lão phu chỉ là một lái buôn, Cơ trí đâu để sánh với một bậc anh hùng như Môn chủ?
Hạo Liệt chột dạ, không hiểu đối phương ngụ ý gì? Hỏi qua chuyện khác :
- Mục huynh! Lệnh diệt là cao đồ của ai mà võ công lại cao siêu như vậy?
Tử Phát nheo mắt đáp :
- Cơ nhi được một dị nhân ở Cam Châu thu làm đồ đệ, lão ta không nói tên, chỉ xưng là Vô Danh Quỷ.
Hạo Liệt mời mọi người trở lại bàn ăn. Lão đích thân ngồi chuốc rượu cho Mục Tử Phát để dò hỏi thêm. Họ Trầm ngấm ngầm quan sát Thiên Cơ, tự hỏi chàng trai này có phải là cháu mình hay không?
Nhưng nếu đúng thế thì sao một lão cáo già như Mục trang chủ lại không đặt cho Thiên Cơ tên giả để tránh nghi ngờ? Hạo Liệt biết Tử Phát cho rằng mình âm mưu giết bào huynh, nên đã xa lánh suốt mười mấy năm nay! Họ Mục chẳng dại gì để lộ tung tích của nhân chứng. Vả lại, ánh mắt Thiên Cơ nhìn Hạo Liệt chẳng hề có chút oán hờn!
Quả thực là lòng Thiên Cơ rất quang minh, khi chưa rõ trắng đen, chàng không coi Hạo Liệt là kẻ thù. Mười chín năm sống giữa thiên nhiên đã tạo cho Thiên Cơ một tính cách đặc biệt khác người. Bản năng chàng mạnh mẽ hơn lý trí, nếu không thì đã bắt sống Khổng Chích để tra hỏi tội lỗi của chú mình.
Hạo Liệt hòa nhã hỏi :
- Năm nay công tử được bao nhiêu niên kỷ?
Thiên Cơ thản nhiên đáp :
- Tại hạ hai mươi hai!
Sự thú nhận thành thật và dễ dàng này lại khiến một kẻ đa nghi thêm bối rối!
Nếu chàng nói khác đi thì lão ta sẽ càng nghi ngờ hơn. Thiên Cơ vô tình đánh trúng vào cố tật của đối phương mà không biết.
Hạo Liệt cân nhắc một hồi, lộ vẻ bùi ngùi :
- Lão phu không có con trai, gặp công tử đây bỗng sinh lòng thương mến, muốn được gần gũi. Từ nay, mong công tử cứ xem Bắc Đẩu môn như nhà mình, thường xuyên lui tới. Còn như công tử muốn giương danh với võ lâm thì lão phu sẵn sàng mời làm Hộ pháp của bổn môn!
Bằng bản năng của con thú săn mồi, Thiên Cơ lập tức cảm nhận được bẫy rập trong lời nói kia. Chàng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ đã nhận lời làm công việc hộ viện cho Mục gia trang, không thể gia nhập Bắc Đẩu môn được. Còn việc thăm nom, tại hạ chỉ e không có thời gian, xin cảm tạ Môn chủ!
Mục Tử Phát cười nhạt :
- Sau này lão phu thường xuyên lui tới Trầm gia trang, sẽ đưa Cơ nhi theo để hầu rượu Môn chủ!
Về đến Mục gia trang, Tử Phát gọi Thiên Cơ vào thư phòng, nghiêm nghị hỏi :
- Cơ nhi, ngươi họ Mục hay họ Trầm?
Thiên Cơ nhìn ánh mắt tràn trề hy vọng của ông, biết không thể giấu được nữa, quì xuống gọi :
- Cửu phụ! Tiểu điệt chính là giọt máu bất hạnh của họ Trầm đây!
Tử Phát run rẩy ôm lấy chàng mà khóc :
- Ngay lúc ngươi bước chân vào Mục gia trang, ta đã nhận ra dung mạo của Kim Lan, lòng hoài nghi khôn xiết! Sao cháu không sớm nói ra mà để đến tận bây giờ?
Thiên Cơ vội nói :
- Mong cửu phụ trấn tĩnh! Trước khi biết rõ tội trạng của Trầm nhị thúc, tiểu điệt không thể lộ chân tướng được! Tiên sư bảo rằng Đại Hùng kiếm pháp cực kỳ lợi hại, tiểu điệt chưa chắc đã thắng được! Nếu Trầm Hạo Liệt có tội và biết tiểu điệt là ai thì sẽ dốc lực lượng tiêu diệt, lúc ấy sẽ nguy cho Mục gia trang!
Tử Phát khen phải, gạt nước mắt bước ra ngoài, cho người gọi Mục phu nhân.
Thiên Cơ bèn kể hết khúc nôi vụ huyết án và cuộc đào vong của Vô Tích Thần Y cho vợ chồng Mục trang chủ nghe.
Do đã xác định Vân Khuyết là nội gián của Bắc Đẩu môn nên ẩn tình này được giữ kín, ngay Mục Lan Quỳnh cũng không được biết. Thiên Cơ tiếp tục vai trò võ sư hộ viện như cũ.
Lưu Thanh Xuân dần dần tìm cách tiếp cận Thiên Cơ, gởi cho chàng ánh mắt tình tứ và nụ cười mê hoặc.
Thiên Cơ biết rõ nàng ta là đệ tử Bắc Đẩu môn và vừa là tình nhân của Lưu Vân Khuyết, nên rất cảnh giác. chàng muốn bắt quả tang khi đối phương hành động nên đêm đêm vẫn rình rập trên nóc tòa tiểu xá, nơi Thanh Xuân ở. Nàng là biểu muội của thiếu gia, được ưu đãi ở riêng, không phải chung đụng với bọn tỳ nữ trong trang. Phần Thiên Cơ cũng được dành trọn một căn tiểu viện cạnh vườn hoa.
Thanh Xuân không biết mình bị giám sát nên thản nhiên thay y phục.
Thân thể nàng trắng hồng và rất khiêu gợi. Thiên Cơ thích thú ngắm nhìn, thầm khen ngợi nhưng chẳng hề có ý định kề cận. Những con báo khôn ngoan bao giờ cũng biết cách bỏ qua miếng mồi béo bở. Chàng từng là thợ săn nên học được điều này.
Nhờ sự kiên nhẫn ấy mà Thiên Cơ phát hiện Thanh Xuân rất giỏi võ công.
Nàng thường lén lút tìm đến với Vân Khuyết.
Họ Lưu có một thư phòng ở giữa vườn hoa. Từ ngày Thanh Xuân đến Mục gia trang, Vân Khuyết thường giả vờ đọc sách rất khuya rồi ngủ luôn ở đấy để chờ đợi tình nhân.
Trước khi đến chỗ hẹn, Thanh Xuân ghé qua tiểu Xá Của Thiên Cơ, xem chàng đã ngủ chưa. Nhưng Thiên Cơ luôn biết được, bám theo sát nút, đến tận thư phòng của Vân Khuyết. Chàng cố nghe ngóng nhưng không thấy họ bàn bạc âm mưu gì, chỉ tranh thủ ân ái với nhau.
Đêm hai mươi bốn tháng ba, Thiên Cơ bỏ mặc đôi tình nhân, đi rảo một vòng.
Ngang qua phía sau phòng của Lan Quỳnh, chàng bỗng nghe tiếng khóc ấm ức.
Thiên Cơ thấy cửa thông với vườn hé mở và có ánh nến hắt ra liền nhìn vào Mục Lan Quỳnh đang ngồi trước ngọn lửa lung linh mà nấc nhẹ. Đêm nay Tiểu Hà ngủ với bà ngoại nên trong phòng chỉ còn có mình Mục tiểu thư.
Mười năm chỉ đủ để Vô Tích Thần Y dạy võ và y thuật cho Thiên Cơ. Vì vậy, đường lễ giáo chàng chẳng học được bao nhiêu.
Thiên Cơ không hề nghĩ ngợi, đẩy cửa bước vào. Lan Quỳnh là người thân và đang đau khổ, cô đơn, chàng tự cho rằng có bổn phận phải an ủi.
Mục tiêu thư nhận ra Thiên Cơ mặt hoa đỏ bừng vì thẹn nhưng ánh mắt đầy vẻ vui mừng. Chàng nghiêm nghị nói :
- Quỳnh muội đừng buồn nữa, đêm nay ta sẽ đưa biểu thúc đến thư phòng bắt quả tang và đuổi Thanh Xuân đi!
Lan Quỳnh ứa nước mắt lắc đầu :
- Tiểu muội chỉ hận mình bạc mệnh, lấy nhằm phường phản trắc, tiểu nhân mà thôi. Tiểu muội chẳng muốn giữ Vân Khuyết làm gì. Gã có ngủ với ai cũng mặc kệ.
Thiên Cơ cau mày hỏi :
- Nhưng sao Quỳnh muội lại biết việc này?
Lan Quỳnh thẹn thùng đáp :
- Ba đêm trước, tiểu muội sinh nghi nên đến thư phòng xem thử, nhờ vậy mới phát giác ra.
Nói xong, nàng giận đến ứa lệ, gục xuống bàn. Thiên Cơ bước đến vuốt tóc vỗ về :
- Quỳnh muội đã không yêu thương gã thì còn giận làm gì cho hao gầy ngọc thể?
Lan Quỳnh ngước lên nhìn chàng bằng ánh mắt thiết tha và ai oán nói :
- Tiểu muội cô đơn lắm, biểu huynh có biết không?
Nàng run rẩy nói tiếp :
- Phải chi biểu ca về Mục gia trang sớm hơn vài năm thì tiểu muội đâu phải khổ thế này?
Lan Quỳnh đứng lên, gục đầu vào lồng ngực rắn chắc của Thiên Cơ, nàng không khóc mà đắm mình trong mùi nam nhân nồng nàn quyến rũ của người đàn ông dũng mãnh và anh tuấn này.
Sau lần được Thiên Cơ cứu mạng, tình yêu đã nảy nở trong lòng người thiếu phụ.
Càng tiếp xúc nàng càng say đắm Thiên Cơ và giờ đây nàng đạp đổ rào cản của lễ nghi để thổ lộ tâm tình!
Thiên Cơ cũng yêu Lan Quỳnh mà không nhận ra. Giờ đây, có nàng trong vòng tay chàng mới biết rõ lòng mình.
Thiên Cơ vuốt ve tấm lưng óng ả và hít mùi hương trên tóc mỹ nhân.
Chàng đã khẳng định được lương duyên nên thản nhiên tìm đến ái ân.
Chiếc áo ngủ mong manh rơi xuống sàn. Lan Quỳnh không phản kháng mà háo hức đón mời.
Thân hình thon thả mượt mà của người thiếu phụ một con này quyến rũ chẳng thua gì Lưu Thanh Xuân. Được dâng hiến cho người mình yêu, Lan Quỳnh dễ dàng đạt đến niềm hoan lạc cùng cực. Hơn nữa, Thiên Cơ kiêu dũng hơn người, lần đầu lạc bước vu sơn nên chẳng biết chán chường.
Cuối canh tư chàng mới rời phòng Lan Quỳnh, trở về tiểu xá. Sáng hôm sau, Thiên Cơ đến phòng tìm Mục trang chủ. Chàng điềm đạm nói :
- Cửu phụ! Tiểu điệt muốn kết hôn với Lan Quỳnh!
Tử Phát giật bắn mình :
- Lão phu rất hài lòng, nhưng Vân Khuyết vẫn chưa lộ mặt phản phúc và liệu Quỳnh nhi có chịu hay không?
Thiên Cơ mỉm cười kể lại những cuộc ái ân ung trộm của Vân Khuyết với Thanh Xuân, cả mối tình của mình với Lan Quỳnh!
Tử Phát biết cháu mình lớn lên chốn núi rừng, tính tình thẳng thắn, chất phác, muốn gì là làm ngay, chẳng kể hậu quả. Ông bèn vắt óc suy nghĩ một kế hoạch vẹn toàn.
Hai ngày sau, đến cuối canh ba, Vân Khuyết và Thanh Xuân đang giao hợp thì Thiên Cơ xông vào phòng. Chàng điểm huyệt họ và cho mời vợ chồng Mục trang chủ và Lan Quỳnh.
Bị bắt quả tang, Vân Khuyết đành phải ký văn tự từ hôn rồi đưa Thanh Xuân rời khỏi Mục gia trang. Họ không dám ở lại Nghi Xương vì việc này sẽ được loan báo rộng rãi, cả thành đều biết.
Tiểu Hà ít khi được gần cha nên chỉ khóc lóc vài ngày là quên hẳn Vân Khuyết.
Tuy nhiên, Thiên Cơ vẫn phải lén lút đi lại với Lan Quỳnh để che mắt Trầm Hạo Liệt.
Chàng cũng đã hai lần theo Mục trang chủ sang Trầm gia trang - tức Tổng đàn Bắc Đẩu môn - thăm gia đình Hạo Liệt.
Đệ tử Bắc Đẩu môn rất yêu mến chàng trai thần dũng này. Chính chàng đã xóa sổ Thất Tinh bang, cất bỏ gánh nặng trong lòng họ. quả thực, ai cũng không vui khi Trầm Hạo Liệt để cho Khổng Chích giương danh Thất Tinh bang.
Ái nữ của Môn chủ là Trầm Hiểu Mẫn tuổi mới đôi mươi, hiếu võ đến mức quên cả mình là nhi nữ. Nàng xinh đẹp nhưng chẳng biết thêu thùa, may vá hay bếp núc, chỉ giỏi nghề múa kiếm! Do vậy, Hiểu Mẫn Vô cùng ái mộ Thiên Cơ, bám chặt lấy chàng mà trò chuyện.
Không phải chỉ có loài chim uyên ương mới thủy chung, một số loài thú khác cũng có đặc tính ấy! Khi kết đôi, chúng chỉ biết có nhau, không hề tơ tưởng đến kẻ khác. Chỉ khi nào một trong hai con chết đi chúng mới tìm duyên khác. Cũng có trường hợp một con đực mạnh hơn đánh đuổi con yếu để dành con cái.
Thiên Cơ cũng vậy, chàng yêu Lan Quỳnh và thỏa mãn với hạnh phúc do nàng đem lại nên không hề nghĩ đến nữ nhân nào nữa. Chàng chỉ xem Hiểu Mẫn như đứa em họ kháu khỉnh, dễ thương và hoạt bát.
Thiên Cơ tiếp xúc cả với Môn chủ phu nhân. Bà ta rất hiền lành phúc hậu, luôn nhắc đến cha mẹ chàng với niềm tiếc nuối xâu xa. Như vậy là Trầm thị không biết gì về vụ huyết án năm xưa. Thiên Cơ ngày càng cho rằng Hạo Liệt vô tội.
Danh sách chương