Nhìn từ cái tên Cố Bát Đại thì có vẻ rất giống người Hán, nhưng thật chất là người Mãn gốc.
Ông họ Y Nhĩ Căn Giác La, thuộc Tương Hoàng Kỳ Mãn Châu, là nhân tài kiệt xuất trong số người Mãn Thanh triều, hơn nữa tinh thông cả ngôn ngữ Mãn Hán, học thức uyên bác, rất được Khang Hy trọng dụng, năm Khang Hy thứ hai mươi ba, lên làm sư phó Thượng Thư Phòng, giảng dạy Hoàng tử học hành.
Người này ngay thẳng thanh liêm, Dận Tự cũng rất bội phục ông. Ông vừa bước vào, thư phòng lập tức trở nên yên ắng, mọi người đứng lên, hành lễ với ông, Cố Bát Đại cũng cúi người chấp tay trả lễ.
“Hôm nay chúng ta học tiếp «Lễ kí», bắt đầu từ ‘Phát lự hiến, cầu thiện lương, túc dĩ du văn, bất túc dĩ động chúng’......” Cố Bát Đại cầm sách bắt đầu đầu đọc chầm chậm, mọi người mở sách, nghe ông giảng giải một lần, rồi cùng ngâm theo nguyên văn một lần, cứ thế tuần tự lặp đi lặp lại, kiếp đọc sách của Hoàng a ca chính là buồn tẻ vậy đấy.
Dận Tự đã trải qua từ sớm, lúc này lặp lại lần nữa, dù không quen lắm, nhưng vẫn cố chuyên tâm lắng nghe, nhưng suy nghĩ thì lại ngoan cố bay đến trên người Dận Chân.
Thật không ngờ Cố Bát Đại mắt nhìn tứ phía, đã sớm theo dõi Dận Tự đang phiêu đãng chốn nào, thình lình ngừng đọc.
“Cớ sao tinh thần Bát A ca lại lơ đãng như thế, hay sức khỏe vẫn chưa bình phục?”
Dận Tự bị hỏi giật mình định thần lại, nhìn đến chúng A ca ngoại trừ Dận Chân, Dận Kì, còn lại đều là biểu cảm chờ xem kịch vui.
Đặc biệt là Tam A ca Dận Chỉ, ỷ là người xuất chúng nhất trong mọi người ở lớp, thấy Dận Tự bị đả kích, trong lòng càng thêm hả hê.
Chỉ có cáp cáp châu tử bên cạnh Dận Tự là mặt mày đưa đám, than thầm bản thân đúng xui xẻo.
Thông lệ Đại Thanh, khi Hoàng tử đọc sách phạm lỗi cần bị trách phạt, trước nay là do người bên cạnh lãnh hộ.
Dận Tự lấy lại bình tĩnh, đứng dậy thi lễ, rồi mới nói: “Vừa nãy con đang suy ngẫm mấy câu nói của Cố sư phó ‘ngọc bất trác, bất thành khí, nhân bất học, bất tri đạo’, nhất thời thất thần, vẫn mong Cố sư phó thứ lỗi.”
Hắn phát âm từng chữ rõ ràng, giọng nói nhỏ nhẹ êm dịu, tuổi còn nhỏ mà làm ra dáng vẻ người lớn, đáng yêu lại thân thiện, làm người ta không cách nào nảy sinh ác cảm.
Cố Bát Đại thần sắc dịu đi trông thấy, nói: “Vậy không biết Bát A ca ngộ ra đạo lý gì?”
Dận Tự nào ngộ ra đạo lý gì, chẳng qua là ứng phó tạm thời, thuận miệng bịa chuyện, may mà hắn sớm đã không phải là Dận Tự thuở xưa, suy nghĩ chớp nhoáng, liền nói: “Đệ tử vừa nãy đang nghĩ, nghe nói Thái tổ Hoàng đế năm xưa cưỡi trên lưng ngựa đánh khắp thiên hạ, rất nhiều sách lược đều từ «Tam Quốc Diễn Nghĩa», có thế thấy độ quan trọng của học vấn, vậy hiện tại ta cần chuyên tâm cố gắng học những thứ này, về sau có thể giống như Thái tổ Hoàng đế rong ruổi sa trường, vì Hoàng a mã khai cương thác thổ.”
Lời này mang theo ba phần hào khí, bảy phần trẻ con, vô cùng phù hợp với những lời hắn có thể nói ở độ tuổi này, vậy nên Cố Bát Đại cũng không tức giận, vuốt râu đang định lên tiếng, thì nghe thấy một tiếng cười hòa nhã từ ngoài cửa truyền đến.
“Ồ, tuổi nhỏ, chí khí thật không nhỏ, con nói trẫm nghe, lãnh thổ Đại Thanh ta rộng lớn, còn cần khai cương thác thổ sao?”
Người mới vừa vào phòng, người trong phòng tức thời quỳ xuống.
“Tham kiến Hoàng thượng!”
“Tham kiến Hoàng a mã!”
Ngạc nương gặp rồi, Tứ A ca cũng gặp rồi, vậy nên khi nhìn thấy Khang Hy, tâm tình đã không còn kích động như trước nữa.
Vấn đề Khang Hy vừa nêu, hiển nhiên là nhằm vào lời của hắn, hắn suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Hồi Hoàng a mã, Đại Thanh ta tuy rằng lãnh thổ rộng lớn, nhưng tứ phía không phải không có kẻ địch như hổ rình mồi, nhi thần vì quốc gia cố hết phần lực non yếu.”
Khang Hy nhướng mày cười nói: “Ồ? Dựa vào thân thể này của con, mà muốn ra chiến trường, vậy từ giờ trở đi hãy chuyên tâm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung mới là chuyện nên làm.”
Dận Tự ban đầu chỉ tính ứng phó vấn đề của Cố Bát Đại, cũng không ngờ tới Khang Hy xen vào, lập tức gật đầu đồng thuận, ai ngờ Khang Hy vẫn chưa bỏ qua, thong thả đi đến chỗ hắn, dọc đường thuận tiện kiểm tra việc học của mọi người, vừa đi tới trước bàn của hắn, lật xem bảng chữ mẫu trên bàn.
“Đây là do con viết? Tiến bộ không ít.”
“Tạ ơn Hoàng a mã khích lệ, nhi thần còn cần phải học hỏi nhiều hơn.” Dận Tự cúi đầu đứng thẳng, lông mi rủ xuống làm người khác không thể nhìn rõ nét mặt lúc này.
Đúng là vị thiên cổ minh quân trong miệng thần dân này có chút sủng ái mình, nhưng cũng chính một tay ông đẩy mình vào địa ngục, giờ phút này Dận Tự hiển nhiên sẽ không dễ dàng bị mặt nạ hiền hòa của Khang Hy mê hoặc thêm lần nữa, nhưng hắn cũng hiểu rõ, lúc các con còn nhỏ, quả thật Khang Hy đã ký thác kỳ vọng rất lớn vào chúng.
Còn như biến cố về sau, chỉ có thể nói rằng, ở trước mặt hoàng quyền, chỉ có thắng thua, không có phụ tử huynh đệ.
“Bị bệnh một trận, ngược lại như trưởng thành hơn nhiều.” chỉ mới ba lăm ba sáu, đế vương sinh lực dồi dào, lúc này gương mặt mang theo từ ái, hỏi thăm từng chút một giờ học của đám con, lại đặc biệt khích lệ Dận Tự, chào hỏi Cố Bát Đại đôi câu, rồi mới đi khỏi Thượng Thư Phòng, phỏng chừng là muốn đi xem Thái tử.
Chúng Hoàng tử thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đối với việc Hoàng phụ sắp kiểm tra, họ vừa phấn khích vừa thấp thỏm, rất sợ bị lạnh nhạt, lại càng lo mình trả lời không được sẽ bị trách phạt.
Dận Tự đương nhiên hiểu rõ tâm tình của mọi người, cách đây không lâu, hắn đã từng như vậy.
Chỉ là hắn của hiện tại, sớm đã không còn trông mong cùng hăng hái.
Thế sự xoay vần, linh hồn trong thân thể này, đã già nua từ lâu, không còn thanh xuân nữa.
Đợi đến lúc chấm dứt một ngày học hành buồn tẻ, đã là giờ thân buổi chiều rồi.
Mọi người mang theo gương mặt uể oải rời khỏi Thượng Thư Phòng, Tam A ca Dận Chỉ, Ngũ A ca Dận Kì, Thất A ca Dận Hữu đều tách ra tự mình đi thỉnh an ngạc nương, Dận Tự thì đã đi từ sáng sớm, đang nghĩ xem có nên đi gặp ngạc nương không, rồi lại sợ mang tới phiền toái không cần thiết cho bà, đang lúc do dự, thì gặp Tứ A ca đi lại.
“Tiểu Bát, sức khỏe của đệ đỡ hơn chưa?”
Dận Tự gật đầu, cố hết sức trưng ra biểu tình thoạt nhìn tự nhiên hơn chút. “Cám ơn Tứ ca, đã khỏe lắm rồi.”
Hắn chẳng muốn nói chuyện, Dận Chân cũng không phải người nói nhiều, giữa hai tiểu hài tử thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
“Ừm......” Dận Chân muốn nói lại thôi, Dận Tự lần đầu tiên trông thấy nét mặt khó xử này của y, thuở xưa các huynh đệ lớn lên bên nhau, quan hệ giữa hắn và Dận Chân cũng không xem là rất thân, căn bản sẽ không rảnh đi chú ý những chi tiết này, giờ nhìn thấy, lại khó mà đem hài tử này cùng vị huynh trưởng trở mặt vô tình mai sau trùng lắp lên nhau.
“Thế đệ có muốn cùng huynh đi thỉnh an Đông ngạc nương không?” thấy bộ dạng Dận Tự chẳng mấy thích thú, y vội bổ sung một câu: “Chỗ Đông ngạc nương có điểm tâm ngon miệng.”
Đi hay không đi? Nếu nói không đi, người tứ ca hẹp hòi có thù tất báo này có khi nào sẽ ghi hận trong lòng, sau này lớn lên tìm cơ hội trả thù hắn không?
Nếu nói hiện giờ trên đời này ai hiểu rõ Dận Chân nhất, vậy nhất định không phải Dận Tự thì còn ai vào đây.
Hắn thoáng do dự, rồi mới gật đầu: “Được.”
Dận Chân cực kỳ cao hứng, đây là lần đầu tiên y chủ động mời người khác, tuy trước nay quan hệ giữa y cùng các huynh đệ khác đều nhạt như nước ốc, nhưng điều đó không có nghĩa y không có tình cảm.
Thứ nhất, y là dưỡng tử của Đông Quý phi, ngoại trừ Thái tử cùng Thập A ca ra thì y chính là A ca có địa vị cao nhất, hiển nhiên khó trách việc tồn tại khoảng cách với các A ca khác.
Thứ hai, tính tình y giống như thân mẫu Ô Nhã thị, trời sinh lạnh nhạt, sẽ không chủ động bày tỏ niềm nở với người khác, dù là huynh đệ tỷ muội, y cũng có kiêu hãnh cùng kiên trì của bản thân. Đúng là vì thế, hơn nữa về sao thân mẫu ưu ái ấu tử Thập Tứ A ca Dận Trinh, tình cảm đối với y đến nỗi gần như nhìn mà không thấy, mới có thể khiến cho tình mẫu tử sau hơn mười năm trở nên xa cách.
Mà đối với Dận Tự, hẳn do chuyện lần trước hắn bị sốt được y đưa về, nên chí ít trong mắt Dận Chân, địa vị người đệ đệ này khá đặc biệt hơn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là một nhận định theo kiểu tiểu hài tử thôi, nhưng đối với Dận Chân có phần lầm lì mà nói, Dận Tự bằng lòng có ý nghĩa tương tự như tình hữu nghị giữa hai người đã bước đầu thành lập.
Dận Chân rất tự nhiên dắt tay Dận Tự, Dận Tự thoáng cứng đờ, nhưng không giật ra.
Ông họ Y Nhĩ Căn Giác La, thuộc Tương Hoàng Kỳ Mãn Châu, là nhân tài kiệt xuất trong số người Mãn Thanh triều, hơn nữa tinh thông cả ngôn ngữ Mãn Hán, học thức uyên bác, rất được Khang Hy trọng dụng, năm Khang Hy thứ hai mươi ba, lên làm sư phó Thượng Thư Phòng, giảng dạy Hoàng tử học hành.
Người này ngay thẳng thanh liêm, Dận Tự cũng rất bội phục ông. Ông vừa bước vào, thư phòng lập tức trở nên yên ắng, mọi người đứng lên, hành lễ với ông, Cố Bát Đại cũng cúi người chấp tay trả lễ.
“Hôm nay chúng ta học tiếp «Lễ kí», bắt đầu từ ‘Phát lự hiến, cầu thiện lương, túc dĩ du văn, bất túc dĩ động chúng’......” Cố Bát Đại cầm sách bắt đầu đầu đọc chầm chậm, mọi người mở sách, nghe ông giảng giải một lần, rồi cùng ngâm theo nguyên văn một lần, cứ thế tuần tự lặp đi lặp lại, kiếp đọc sách của Hoàng a ca chính là buồn tẻ vậy đấy.
Dận Tự đã trải qua từ sớm, lúc này lặp lại lần nữa, dù không quen lắm, nhưng vẫn cố chuyên tâm lắng nghe, nhưng suy nghĩ thì lại ngoan cố bay đến trên người Dận Chân.
Thật không ngờ Cố Bát Đại mắt nhìn tứ phía, đã sớm theo dõi Dận Tự đang phiêu đãng chốn nào, thình lình ngừng đọc.
“Cớ sao tinh thần Bát A ca lại lơ đãng như thế, hay sức khỏe vẫn chưa bình phục?”
Dận Tự bị hỏi giật mình định thần lại, nhìn đến chúng A ca ngoại trừ Dận Chân, Dận Kì, còn lại đều là biểu cảm chờ xem kịch vui.
Đặc biệt là Tam A ca Dận Chỉ, ỷ là người xuất chúng nhất trong mọi người ở lớp, thấy Dận Tự bị đả kích, trong lòng càng thêm hả hê.
Chỉ có cáp cáp châu tử bên cạnh Dận Tự là mặt mày đưa đám, than thầm bản thân đúng xui xẻo.
Thông lệ Đại Thanh, khi Hoàng tử đọc sách phạm lỗi cần bị trách phạt, trước nay là do người bên cạnh lãnh hộ.
Dận Tự lấy lại bình tĩnh, đứng dậy thi lễ, rồi mới nói: “Vừa nãy con đang suy ngẫm mấy câu nói của Cố sư phó ‘ngọc bất trác, bất thành khí, nhân bất học, bất tri đạo’, nhất thời thất thần, vẫn mong Cố sư phó thứ lỗi.”
Hắn phát âm từng chữ rõ ràng, giọng nói nhỏ nhẹ êm dịu, tuổi còn nhỏ mà làm ra dáng vẻ người lớn, đáng yêu lại thân thiện, làm người ta không cách nào nảy sinh ác cảm.
Cố Bát Đại thần sắc dịu đi trông thấy, nói: “Vậy không biết Bát A ca ngộ ra đạo lý gì?”
Dận Tự nào ngộ ra đạo lý gì, chẳng qua là ứng phó tạm thời, thuận miệng bịa chuyện, may mà hắn sớm đã không phải là Dận Tự thuở xưa, suy nghĩ chớp nhoáng, liền nói: “Đệ tử vừa nãy đang nghĩ, nghe nói Thái tổ Hoàng đế năm xưa cưỡi trên lưng ngựa đánh khắp thiên hạ, rất nhiều sách lược đều từ «Tam Quốc Diễn Nghĩa», có thế thấy độ quan trọng của học vấn, vậy hiện tại ta cần chuyên tâm cố gắng học những thứ này, về sau có thể giống như Thái tổ Hoàng đế rong ruổi sa trường, vì Hoàng a mã khai cương thác thổ.”
Lời này mang theo ba phần hào khí, bảy phần trẻ con, vô cùng phù hợp với những lời hắn có thể nói ở độ tuổi này, vậy nên Cố Bát Đại cũng không tức giận, vuốt râu đang định lên tiếng, thì nghe thấy một tiếng cười hòa nhã từ ngoài cửa truyền đến.
“Ồ, tuổi nhỏ, chí khí thật không nhỏ, con nói trẫm nghe, lãnh thổ Đại Thanh ta rộng lớn, còn cần khai cương thác thổ sao?”
Người mới vừa vào phòng, người trong phòng tức thời quỳ xuống.
“Tham kiến Hoàng thượng!”
“Tham kiến Hoàng a mã!”
Ngạc nương gặp rồi, Tứ A ca cũng gặp rồi, vậy nên khi nhìn thấy Khang Hy, tâm tình đã không còn kích động như trước nữa.
Vấn đề Khang Hy vừa nêu, hiển nhiên là nhằm vào lời của hắn, hắn suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Hồi Hoàng a mã, Đại Thanh ta tuy rằng lãnh thổ rộng lớn, nhưng tứ phía không phải không có kẻ địch như hổ rình mồi, nhi thần vì quốc gia cố hết phần lực non yếu.”
Khang Hy nhướng mày cười nói: “Ồ? Dựa vào thân thể này của con, mà muốn ra chiến trường, vậy từ giờ trở đi hãy chuyên tâm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung mới là chuyện nên làm.”
Dận Tự ban đầu chỉ tính ứng phó vấn đề của Cố Bát Đại, cũng không ngờ tới Khang Hy xen vào, lập tức gật đầu đồng thuận, ai ngờ Khang Hy vẫn chưa bỏ qua, thong thả đi đến chỗ hắn, dọc đường thuận tiện kiểm tra việc học của mọi người, vừa đi tới trước bàn của hắn, lật xem bảng chữ mẫu trên bàn.
“Đây là do con viết? Tiến bộ không ít.”
“Tạ ơn Hoàng a mã khích lệ, nhi thần còn cần phải học hỏi nhiều hơn.” Dận Tự cúi đầu đứng thẳng, lông mi rủ xuống làm người khác không thể nhìn rõ nét mặt lúc này.
Đúng là vị thiên cổ minh quân trong miệng thần dân này có chút sủng ái mình, nhưng cũng chính một tay ông đẩy mình vào địa ngục, giờ phút này Dận Tự hiển nhiên sẽ không dễ dàng bị mặt nạ hiền hòa của Khang Hy mê hoặc thêm lần nữa, nhưng hắn cũng hiểu rõ, lúc các con còn nhỏ, quả thật Khang Hy đã ký thác kỳ vọng rất lớn vào chúng.
Còn như biến cố về sau, chỉ có thể nói rằng, ở trước mặt hoàng quyền, chỉ có thắng thua, không có phụ tử huynh đệ.
“Bị bệnh một trận, ngược lại như trưởng thành hơn nhiều.” chỉ mới ba lăm ba sáu, đế vương sinh lực dồi dào, lúc này gương mặt mang theo từ ái, hỏi thăm từng chút một giờ học của đám con, lại đặc biệt khích lệ Dận Tự, chào hỏi Cố Bát Đại đôi câu, rồi mới đi khỏi Thượng Thư Phòng, phỏng chừng là muốn đi xem Thái tử.
Chúng Hoàng tử thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đối với việc Hoàng phụ sắp kiểm tra, họ vừa phấn khích vừa thấp thỏm, rất sợ bị lạnh nhạt, lại càng lo mình trả lời không được sẽ bị trách phạt.
Dận Tự đương nhiên hiểu rõ tâm tình của mọi người, cách đây không lâu, hắn đã từng như vậy.
Chỉ là hắn của hiện tại, sớm đã không còn trông mong cùng hăng hái.
Thế sự xoay vần, linh hồn trong thân thể này, đã già nua từ lâu, không còn thanh xuân nữa.
Đợi đến lúc chấm dứt một ngày học hành buồn tẻ, đã là giờ thân buổi chiều rồi.
Mọi người mang theo gương mặt uể oải rời khỏi Thượng Thư Phòng, Tam A ca Dận Chỉ, Ngũ A ca Dận Kì, Thất A ca Dận Hữu đều tách ra tự mình đi thỉnh an ngạc nương, Dận Tự thì đã đi từ sáng sớm, đang nghĩ xem có nên đi gặp ngạc nương không, rồi lại sợ mang tới phiền toái không cần thiết cho bà, đang lúc do dự, thì gặp Tứ A ca đi lại.
“Tiểu Bát, sức khỏe của đệ đỡ hơn chưa?”
Dận Tự gật đầu, cố hết sức trưng ra biểu tình thoạt nhìn tự nhiên hơn chút. “Cám ơn Tứ ca, đã khỏe lắm rồi.”
Hắn chẳng muốn nói chuyện, Dận Chân cũng không phải người nói nhiều, giữa hai tiểu hài tử thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
“Ừm......” Dận Chân muốn nói lại thôi, Dận Tự lần đầu tiên trông thấy nét mặt khó xử này của y, thuở xưa các huynh đệ lớn lên bên nhau, quan hệ giữa hắn và Dận Chân cũng không xem là rất thân, căn bản sẽ không rảnh đi chú ý những chi tiết này, giờ nhìn thấy, lại khó mà đem hài tử này cùng vị huynh trưởng trở mặt vô tình mai sau trùng lắp lên nhau.
“Thế đệ có muốn cùng huynh đi thỉnh an Đông ngạc nương không?” thấy bộ dạng Dận Tự chẳng mấy thích thú, y vội bổ sung một câu: “Chỗ Đông ngạc nương có điểm tâm ngon miệng.”
Đi hay không đi? Nếu nói không đi, người tứ ca hẹp hòi có thù tất báo này có khi nào sẽ ghi hận trong lòng, sau này lớn lên tìm cơ hội trả thù hắn không?
Nếu nói hiện giờ trên đời này ai hiểu rõ Dận Chân nhất, vậy nhất định không phải Dận Tự thì còn ai vào đây.
Hắn thoáng do dự, rồi mới gật đầu: “Được.”
Dận Chân cực kỳ cao hứng, đây là lần đầu tiên y chủ động mời người khác, tuy trước nay quan hệ giữa y cùng các huynh đệ khác đều nhạt như nước ốc, nhưng điều đó không có nghĩa y không có tình cảm.
Thứ nhất, y là dưỡng tử của Đông Quý phi, ngoại trừ Thái tử cùng Thập A ca ra thì y chính là A ca có địa vị cao nhất, hiển nhiên khó trách việc tồn tại khoảng cách với các A ca khác.
Thứ hai, tính tình y giống như thân mẫu Ô Nhã thị, trời sinh lạnh nhạt, sẽ không chủ động bày tỏ niềm nở với người khác, dù là huynh đệ tỷ muội, y cũng có kiêu hãnh cùng kiên trì của bản thân. Đúng là vì thế, hơn nữa về sao thân mẫu ưu ái ấu tử Thập Tứ A ca Dận Trinh, tình cảm đối với y đến nỗi gần như nhìn mà không thấy, mới có thể khiến cho tình mẫu tử sau hơn mười năm trở nên xa cách.
Mà đối với Dận Tự, hẳn do chuyện lần trước hắn bị sốt được y đưa về, nên chí ít trong mắt Dận Chân, địa vị người đệ đệ này khá đặc biệt hơn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là một nhận định theo kiểu tiểu hài tử thôi, nhưng đối với Dận Chân có phần lầm lì mà nói, Dận Tự bằng lòng có ý nghĩa tương tự như tình hữu nghị giữa hai người đã bước đầu thành lập.
Dận Chân rất tự nhiên dắt tay Dận Tự, Dận Tự thoáng cứng đờ, nhưng không giật ra.
Danh sách chương