“Thiên Ngọc… Cha ruột của ngươi ở bên trong…” Lâm Bình Bình đứng ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nhìn con mình mặt không chút thay đổi, tâm tình bất an mà nói: “Ta biết ngươi có quyền trách cứ hắn sinh ra ngươi nhưng lại không thể dưỡng dục ngươi, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ… Ngươi… Ngươi có thể đáp ứng mẹ không nói lời nào kích động hắn không? Hắn… Hắn bây giờ vốn không chịu nổi bất cứ kích động gì rồi.”

“Có thể, ta đáp ứng ngươi.”

Sở Thiên Ngọc không lộ ra bất cứ tâm tình chấn động nào, điều này làm cho Lâm Bình Bình càng thêm bất an.

“Vậy ngươi bây giờ một mình vào đi! Cha ngươi muốn nói với một mình ngươi, chúng ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

“Không!” Sở Thiên Ngọc lúc này trên mặt đột nhiên hiện lên một tia chần trừ, “Ca ca muốn theo ta cùng vào.”

“Ngọc nhi…” Sở Thận Chi đau lòng mà nắm lấy bàn tay đệ đệ đã có điểm lạnh như băng, đặt trong lòng bàn tay mình xoa bóp.

“Ca… Ngươi theo ta cùng vào? Có được không?”

“Được, đương nhiên được, Ngọc nhi đừng sợ, mặc kệ ngươi đi đâu, ca ca cũng đi cùng ngươi.”

Cái mỉm cười ôn nhu của ca ca làm bình phục lập tức trái tim chấn động của Sở Thiên Ngọc một cách kỳ lạ.

Hai người đối mặt ẩn tình gợi tình làm cho thiếu niên một bên quả thực sắp nhìn không được rồi.

“Sao cũng được! Các ngươi đi cùng người nào cũng được, ta van các ngươi nhanh lên một chút được không, bá bá ta đã chờ rất lâu, các ngươi còn rảnh rỗi ở chỗ này cà kê.” Lâm Ân Bảo tức giận mà oán trách.

“Tiểu bảo, không thể vô lễ.” Lâm Trí Viễn nhẹ nhàng khiển trách, đem đường đệ của mình kéo đến bên cạnh, “Cha ta… Thời gian không còn nhiều lắm. Thiên Ngọc… Ta biết là Lâm gia chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng dù ngươi không thừa nhận là người của Lâm gia chúng ta, cũng xin ngươi nể mặt lão nhân gia không còn sống lâu được nữa, hảo hảo cùng hắn tâm sự được không? Đây… Đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn rồi.”

Lâm Trí Viễn hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào mà rơi lệ.

“Ô… Đại ca, ngươi đừng khóc a… Nhìn ngươi như vậy ta sống không nổi… Trái tim của ta đau quá… Ô…” Lâm Ân Bảo nhào vào trong lòng Lâm Trí Viễn, không nhịn được ô ô mà khóc lên.

“Tiểu bảo ngoan, không khóc không khóc, là đại ca không tốt đã chọc ngươi khóc, ngươi cũng đừng buồn nữa…”

Nhìn hai người ôm nhau an ủi, hai huynh đệ Sở Thiên Ngọc quỷ dị mà nhìn thoáng qua nhau, hình như đột nhiên rõ ràng chút gì.

Đi vào phòng bệnh, nhìn thấy nam tử cho mình sinh mạng, nhưng lại chưa từng gặp mặt qua kia kích động mà nhìn hắn, Sở Thiên Ngọc căn bản không biết mình hẳn phải phản ứng ra sao, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng mà ngồi bên giường bệnh nghe hắn rủ rỉ nói chuyện cũ, nghe lời ân hận trầm trọng của hắn.

Bởi vì không biết mình có thể nói gì để an ủi hắn, cho nên Sở Thiên Ngọc từ đầu tới đuôi chỉ cầm chặt tay ca ca, không nói một câu.

Đến cuối cùng, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nói ra lời phát ra từ nội tâm: “Cha, ta không trách ngươi.”

Nam tử nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt nghe vậy phút chốc tràn ngập hào quang rực rỡ, hắn đột nhiên ngồi dậy ôm lấy đứa con vô duyên của hắn, run rẩy mà liên thanh kêu tên hắn, vừa nói “Cám ơn, cám ơn”.

Sở Thận Chi ở một bên nhìn thấy hắn như vậy trong lòng chợt giật mình, đột nhiên rõ ràng đây là hồi quang phản chiếu, vội vàng chạy hướng ngoài cửa gọi đám người đang lo lắng chờ bên ngoài.

Ngày đó trời vừa mới sáng, Lâm tiền tổng tài được tôn sùng trong thương giới Đông Nam Á, một tay đem tập đoàn Hoàng Gia đưa lên đỉnh, cứ như vậy nhẹ nhàng mà nhắm mắt, mỉm cười ra đi.

Có lẽ âm ảnh cái chết quá mức rung động lòng người, hai huynh đệ Sở gia trước kia thường xuyên dính cùng một chỗ, sau khi trải qua chuyện này, tình trạng lại càng tầm trọng thêm, cơ hồ tới một tấc cũng không rời.

Hôm nay, hai người lại quấn cùng một chỗ trên ghế sa lon tại phòng khách.

“Ca, ngươi cũng nên trở về đi làm đi! Ngươi đã lâu không đi công ty rồi.” Đầu gối lên đùi ca ca, Sở Thiên Ngọc giương mắt rầu rĩ mà nói.

“Ngọc nhi, tâm tình ngươi mấy ngày nay không tốt lắm, ca ca muốn bồi cùng ngươi nhiều hơn a!”

“Ai nói tâm tình ta không tốt, ngươi đừng suy nghĩ miên man.”

Sở Thiên Ngọc mấy ngày nay quả thật tâm tình sa sút, nhưng cũng không phải chỉ vì cha ruột hắn qua đời, làm hắn cảm giác tiếc nuối, mà cảm giác được hình như có chuyện gì sắp phát sinh, khiến hắn có điểm hoảng sợ bất an, bất quá điểm này hắn cũng không muốn nói cho ca ca, để tránh hắn lo lắng.

“Ngươi cho ca ca ở cùng ngươi thêm vài ngày đi! Chờ ngươi đi học lại, ca ca nhất định đi làm là được rồi. Huống hồ Doanh nghiệp Sở thị bỏ nhiều tâm huyết quản lý bồi dưỡng ra nhân tài, nếu như vì ta không đi làm vài ngày công ty liền sụp đổ, tổng tài ta đây cũng nhất định là hư danh rồi. Được rồi, Ngọc nhi, nghe luật sư của Lâm gia nói, Lâm tiên sinh để lại 20% cổ phần tập đoàn Hoàng Gia cho ngươi, ngươi định làm gì bây giờ?”

“Ta căn bản không có ý định. Thành thật mà nói, ta không chút nào muốn dính dáng tới Lâm gia nữa.” Nhất là Lâm Trí Viễn kia. Sở Thiên Ngọc oán hận mà nghĩ.

Hắn đến bây giờ vốn không để huyết thống gì đó vào mắt, đối với hắn mà nói, Lâm Trí Viễn từ đầu đến cuối chính là cái tên gây người khác chán ghét, mà ca ca của mình vĩnh viễn cũng chỉ có người này trong lòng mà thôi.

“Thật tốt quá, ca ca cũng nghĩ như vậy. Nói về tài lực cùng thực lực Sở gia chúng ta chẳng lẽ còn thua Lâm gia bọn hắn sao? Ngọc nhi, cổ phần của Doanh nghiệp Sở thị trừ những phần bên ngoài ngươi vốn có, tất cả hết thảy của ca ca cũng đều là của ngươi oh!”

“Đừng nói nữa, mặc kệ là tài sản Lâm gia hay là Sở gia ta một điểm hứng thú cũng không có. Ta có tay có chân, cần tiền thì ta sẽ đi làm, không cần các ngươi cấp.”

“Hảo hảo, ca ca không nói là được, Ngọc nhi đừng nóng giận.” Sở Thận Chi ôn nhu trấn an.

Hắn biết đệ đệ hắn từ nhỏ đối với dục vọng vật chất cực kỳ đạm bạc, đối với tiền tài càng lại một điểm cũng không để vào mắt. Nhưng những lời mình đối với hắn hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, tuyệt không có ý đồ bố thí hay nịnh nọt, bởi vì trong lòng hắn, toàn bộ của cải trên thế giới cộng lại cũng kém hơn một cái mỉm cười của đệ đệ a!

“Ca, có thể phiền ngươi đừng nhìn ta như vậy?”

“Ngọc nhi, ca ca đang dùng hai mắt nói chuyện, ta dùng hai mắt nói cho ngươi, ta yêu ngươi biết chao!”

“Dùng hai mắt nói chuyện? Xin lỗi, ta sao thấy ca ca như vậy thoạt nhìn như đấu mắt gà a! Ha ha.”

“Đấu mắt gà? Ngọc nhi quá đáng oh! Sao có thể nói ta như vậy? Ca ca tuyệt đối không buông tha ngươi! Xem đây!” Tay Sở Thận Chi hướng nhược điểm từ nhỏ của đệ đệ… Chọc lét từ phần eo xuống, lập tức đắc ý nghe tiếng thét cầu xin tha thứ của đệ đệ.

“Ha ha… Cứu mạng cứu mạng, nhột quá nhột quá, ca, đừng đùa… Ha A ha hả… Hảo hảo, là ta nói sai, hai mắt của ca ca đẹp nhất thế giới, đôi mắt mê người nhất, không là cái gì đấu mắt gà, như vậy được rồi chứ? Ca, ngươi tạm tha ta đi! Ha A ha hả… Nhột chết, cứu mạng a!”

“Ôi…hì hì! Ngọc nhi của ta cuối cùng cũng cười…”, Sở Thận Chi hài lòng mà ngừng tay, “Ngọc nhi, nghe nói người sợ nhột ở thắt lưng trời sinh thương vợ oh! Ca ca tin tưởng ngươi nhất định sẽ là người chồng tốt.”

“Đúng đúng, cha cũng cho rằng như vậy. Thiên Ngọc nhà chúng ta nhất định sẽ là người chồng tốt.” Từ cổng vòm phòng khách đi đến, đại gia trưởng của Sở gia… Sở Trọng Thu nhìn hai huynh đệ trên ghế sa lon vui đùa ầm ĩ, mặt mang mỉm cười mà nói.

“Cha! Sao ngươi lại tới đây?” Bị chứng kiến mình như một tiểu hài tử cùng ca ca chơi đùa một chỗ, Sở Thiên Ngọc vội vàng ngồi dậy, có điểm ngại ngùng mà nói.

“Cha lo lắng ngươi, cho nên đến xem.”

“Cha, ngươi đừng lo lắng, ta không có việc gì. Nhưng thật ra sắc mặt của ngươi không được tốt lắm.”

“Ai! Ta cùng cha ngươi làm bạn tốt nhiều năm như vậy, hôm nay hắn anh niên tảo thệ (ra đi sớm), ta sao có thể không thương tâm đây! Thiên Ngọc, kỳ thật cha hôm nay đến hoàn lại có một việc trọng yếu, cha ngươi có dặn ta đưa cho ngươi.”

“Là vật gì a? Nếu như là di sản …, ta đây không muốn xem.” Sở Thiên Ngọc nhíu mày, thản nhiên mà nói.

“Thứ này ngươi không xem không được. Đây có thể nói là tâm ý của cha ngươi đối với ngươi, hắn suy nghĩ cho ngươi chu đáo lâu dài như thế, có thể nói là dụng tâm lương khổ a!” Sở Trọng Thu vừa nói vừa từ trong túi lấy ra một quyển sách ảnh.

“Những nữ hài tử trong ảnh chụp tất cả đều là thiên kim vọng tộc của Đông Nam Á, mỗi người gia thế hiển hách, xinh đẹp cao quý, trong đó thậm chí còn có quý tộc thiên kim của hoàng gia. Ngươi có thể chưa biết! Cha ngươi cũng có huyết thống hoàng tộc, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn đặt tên công ty là “Tập đoàn Hoàng Gia”. Lúc đầu cha ngươi biết bản thân hắn sống không lâu, ngoại trừ lưu lại tài sản cho ngươi, hắn còn tỉ mỉ và hy vọng tìm được liên minh hôn nhân thế lực cường đại cho ngươi, gây dựng trụ cột tiền đồ tương lai kiên định cho ngươi, như vậy hắn mới có thể an tâm mà đi a! Thiên Ngọc, ảnh chụp này ngươi xem kỹ, xem thích vị nào nói cho cha, ta sẽ lập tức giúp ngươi an bài tương thân.”

“Tương thân? Cha, ngươi nói giỡn à? Ta đại học còn chưa tốt nghiệp tương cái gì thân a! Ta không cần.” Sở Thiên Ngọc thấy ca ca nghe cha nói xong đã sắp phát điên rồi, vội vàng mở miệng cự tuyệt.

“Ha hả, ngốc tử, coi vừa ý nữ hài tử nào có thể đính hôn trước, qua hai năm sau kết hôn a! Điểm này cũng là cha ngươi nghĩ chu đáo, chính là tiên hạ thủ vi cường, đối tượng tốt ai cũng muốn cướp, vốn không đợi người, động tác của ngươi nhất định phải nhanh. Đến, ngươi mau đến xem xem thích vị nào. Người này, người này thế nào? Thiên kim của tập đoàn Bằng Viễn, ta xem nàng mi thanh mục tú, khí chất tốt lắm, với ngươi cũng rất xứng!” Sở Trọng Thu nhiệt tâm mà nói.

“Cha, ngươi đừng như vậy!” Sở Thiên Ngọc thấy ca ca ở bên cạnh vẻ mặt xanh mét, không khỏi âm thầm bối rối.

Ai! Nghĩ lúc đầu biết ca ca đi tương thân, hắn lại tức giận đến hung hăng mà làm khổ ca ca một trận, không nghĩ tới hôm nay lại đến phiên mình gặp nạn, thật đúng là báo ứng a! Sở Thiên Ngọc bất đắc dĩ mà nghĩ.

“Cha, mẹ biết hôm nay ngươi muốn tới sao?” Ở bên thật lâu không nói một câu, Sở Thận Chi đột nhiên mở miệng.

“Đương nhiên biết a! Vốn ta gọi nàng cùng đi, dù sao người làm mẹ giúp con mình chọn lựa người vợ vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện hợp lý), nhưng nàng một mực nói thân thể không thoải mái,nói ta một mình đến trước. Như thế nào? Ngươi có việc tìm mẹ ngươi sao?”

Hừm! Mẹ, ngươi lẩn tránh thật nhanh a! Biết rõ cha muốn an bài Ngọc nhi tương thân, ngươi không nghĩ biện pháp ngăn cản còn chưa tính, dĩ nhiên trước đó còn không thông báo ta một tiếng, nợ này sau ta sẽ tính sổ với ngươi! Sở Thận Chi trong lòng nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Cha, nếu mẹ không có ở đây, như vậy mạn phép cho người ca ca là ta xem thay!” Sở Thận Chi mặt mang mỉm cười mà nhất nhất cầm lấy ảnh chụp.

“Cái này… Ánh mắt lẳng lơ, vừa nhìn là biết người không tuân thủ phụ đạo!” Xé!

“Cái này… Bên trong hẹp hòi, vừa nhìn là biết người thiếu tự tin!” Xé!

“Cái này… Vẻ mặt gian xảo, vừa nhìn là biết người tràn ngập mưu tính!” Xé!

“Cái này… Mỏ nhọn má khỉ, vừa nhìn là biết người thấp hèn không chịu nổi!” Xé!



Cứ như vậy, cả cuốn ảnh bị xé không chừa một tấm, Sở Thiên Ngọc ở bên thấy vậy cười khổ không thôi, Sở Trọng Thu thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.

“Thận Chi, ngươi làm gì a!? Ngươi sao có thể đem tất cả ảnh chụp của vợ tương lai của đệ đệ ngươi đều xé hết a?”

“Phi, dong chi tục phấn cũng xứng làm vợ Ngọc nhi của ta? Tất cả đều đi chết đi!” Sở Thận Chi giận đến không để ý hình tượng mà chửi như tát nước.

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đám nữ hài tử đó đều là cha của Thiên Ngọc ngàn chọn vạn tuyển ra tới, ngươi dĩ nhiên lại xem không vừa mắt, chẳng lẽ ngươi có người tốt hơn?”

“Không sai! Toàn bộ thế giới duy nhất người có tư cách làm vợ Ngọc nhi của ta chính là… Hừm! Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!” Sở Thận Chi tay vẩy vẩy tóc, ngước cằm cao cao lên, tư thái ưu nhã mà nói.

Sở Trọng Thu giương mắt nhìn chung quanh, nhìn trái nhìn phải, cả phòng khách trừ đoàn người bận bịu châm trà trước bàn, bà bà thu xếp điểm tâm ở ngoài, hắn thật đúng là tìm không ra người phụ nữ nào khác.

Chẳng lẽ…? “Cái này cái này… Không phải ta có phân biệt đối xử gì, nhưng cái đó và tuổi tác của đệ đệ ngươi có thể chênh lệch nhiều lắm?” Sở Trọng Thu tuôn mồ hôi lạnh mà nói.

“Sao nhiều?” Tám tuổi bị cho là nhiều a? Sở Thận Chi bực mình mà nghĩ, “Cha chẳng lẽ không biết người ta nói ‘Lấy vợ đại tỷ, ngồi ghế vàng’ sao? Tuổi tác vợ so với chồng lớn thì người chồng mới sướng a!”

“Nói như vậy không sai, nhưng đệ đệ ngươi đáp ứng sao?” Sở Trọng Thu đối với thẩm mỹ này của trưởng tử thật đúng là không dám cẩu thả.

“Đương nhiên a! Ngọc nhi sớm đáp ứng, ngươi nói đúng không, Ngọc nhi?” Sở Thận Chi nhu tình vạn thiên mà nhìn đệ đệ của mình.

“Đúng vậy! Cha…” Đem hậu duệ độc nhất duy nhất của cha để nối dõi tông đường Sở gia làm vợ, Sở Thiên Ngọc trong lòng không phải không áy náy.

“Ai! Ngươi cũng lớn, có ý nghĩ của mình, cha sẽ không trách của ngươi. Nàng từ nhỏ nuôi ngươi lớn, coi như lâu ngày sinh tình đi! Yên tâm, cha sẽ không ngăn cản các ngươi.” Sở Trọng Thu lắc đầu, khe khẽ thở dài, “Bà bà, ta đây giao Thiên Ngọc cho ngươi rồi.”

“Cái gì?” Hai huynh đệ Sở gia cùng bà bà ở một bên châm trà nghe vậy không khỏi cùng kêu lên!

“Bà bà, không nghĩ tới ngươi… Ngươi dám… Ngươi thật to gan!”

Ghê tởm a! Hắn luôn phòng tình địch phòng đến giọt nước không lọt dĩ nhiên không phòng ngự cái này! Thật đúng là “Đông phòng ngự tây phòng ngự, kẻ trộm nhà khó phòng ngự” a! Ánh mắt Sở Thận Chi như kiếm thẳng tắp bắn về phía vú nuôi từ nhỏ đi theo bên người mình, trong lòng hối hận ra.

“Oan… Oan uổng a! Đại thiếu gia, ai chẳng biết tiểu thiếu gia vốn là mạng của ngươi a! Ta có mượn mười gan trời, cũng không dám nghĩ tới hắn a!” Bà bà bất đắc dĩ mà lớn tiếng kêu oan, “Lão gia, ngươi có phải thấy ta tuổi lớn tay chân không linh hoạt muốn đuổi ta đi a? Vậy ngươi cứ nói rõ ra! Cần gì dùng loại này phương thức giết người không thấy máu này hại ta? Ô…”

“Bà bà, ngươi thật sự không suy nghĩ đen tối? Ngươi dám thề sao?” Sở Thận Chi không tin mà gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

“Không có không có! Tuyệt đối không có! Ta thề!” Bà bà quả thực sắp không thở nổi rồi.

Ô… Từ trẻ đã nghĩ nàng sẽ sống cô đơn, cả đời này cũng hiến dâng cho Sở gia, lão thái bà nàng đến bây giờ vẫn còn là một xử X (xử nữ) đây! Không nghĩ tới tuổi lớn như vậy rồi còn bị hoài nghi trâu già gặm cỏ non, nàng thật đúng là tuổi già khó giữ được a!

“Nói như vậy là ta hiểu lầm rồi?” Sở Trọng Thu nghe vậy không khỏi thở dài một hơi, mang trà lên nhàn nhã mà uống lên.

“Nói nhảm! Cha già, ngươi thật sự là già lẩm cẩm rồi! Ta nói người để chọn tốt nhất xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, không phải bà bà, lại càng không phải người nào khác, chính là ta!” Sở Thận Chi kêu to.

“Ngươi?” Sở Trọng Thu vừa mới húp một miệng trà còn chưa nuốt vào bụng, nghe vậy lập tức phun ra!”Khụ khụ, ta… Ta không có nghe sai chứ? Thận Chi, ngươi đang nói cái gì a?”

“Nói cái gì? Muốn ta nói rõ ràng hơn nữa sao? Toàn bộ thế giới trừ người anh tuấn tiêu sái, khí chất cao quý, ôn nhu cẩn thận, thông minh tuyệt đỉnh, tiền nhiều thế lớn, yêu Ngọc nhi đến có thể vì hắn đi tìm cái chết, chính là ta… Ngoại trừ Sở Thận Chi, còn người nào xứng đôi Ngọc nhi nhà ta đây?” Sở Thận Chi mặt không đỏ, khí không suyễn mà bày ra đầy đủ bản chất siêu cấp tự kỷ của hắn, “Cha, từ nhỏ ta đã quyết định, ta sẽ không đem bảo bối đệ đệ của ta giao cho bất luận kẻ nào, ta muốn mình làm vợ Ngọc nhi!”

“Ngươi nói cái gì?” Sở Trọng Thu tính tình coi như tốt, nghe vậy cũng sắp tức điên rồi!”Sở Thận Chi! Lời đại nghịch bất đạo, đi ngược luân thường như vậy ngươi cũng nói ra khỏi miệng? Có gan ngươi lập lại lần nữa cho ta!”

“Chính là thêm mười lần, một trăm lần, một ngàn lần ta cũng dám! Ta muốn làm vợ Ngọc nhi! Ta muốn làm vợ Ngọc nhi! Ai dám giành giật Ngọc nhi với ta, tới một người ta chém một người, đến hai người ta chém một đôi!”

“Ngươi… Ngươi nghiệt tử! Ta… Ta…”

Sở Trọng Thu nghe vậy cấp nộ công tâm, tức giận đến nói không ra lời, hai mắt đột nhiên trợn lên, sau đó liền ngất thẳng ra!

“Sở Thiên Ngọc! Đồ ranh con ngươi! Cha ngươi đối với ngươi tốt như vậy, sao ngươi có thể chọc hắn giận đến ngất xỉu đây? Ngươi là đứa con bất hiếu!” Nhận được thông tri của bà bà Lâm Bình Bình vội vàng chạy tới thì thấy đến tiểu nhi tử của mình không phân tốt xấu mà bổ đầu mắng xối xả.

Sở Thiên Ngọc ở một bên sắc mặt ngưng trọng mà nhìn cha nằm trên giường, nhìn cũng không nhìn nàng.

“Mẹ, chuyện này không liên quan Ngọc nhi, ta không cho phép ngươi mắng hắn!” Sở Thận Chi một bên thấy có người mắng tâm can bảo bối của hắn thì nơi nào nhẫn nại cho được, lập tức nhảy ra.

“Thận Chi, ngươi cũng đừng bao che cho đệ đệ ngươi nữa, trừ hỗn tiểu tử từ nhỏ chỉ biết sinh sự này, ai còn có thể khiến người tốt bụng như cha ngươi giận đến bất tỉnh a?”

“Là ta làm!” Sở Thận Chi không hề tỏ ra áy náy, “Là ta xé hết tất cả ảnh tương thân, là ta tinh tường, kiên định mà nói cho cha… Toàn bộ thế giới trừ Sở Thận Chi ta, ai cũng đừng muốn làm vợ Ngọc nhi của ta! Thế nào? Mẹ, ngươi có ý kiến gì sao?”

“Ông trời của ta ạ! Thận Chi ngươi… Ngươi…” Lâm Bình Bình đã ngây cả người.

Nàng thiên tân vạn khổ, cân nhắc kỹ dấu diếm chồng nàng nhiều năm như vậy, không nghĩ tới bảo bối kế tử này của nàng phút chốc phá vỡ mọi chuyện. Thật đúng là giảm thọ oh!

“Hừm! Nói tới đây, mẹ, ta còn chưa đi tìm ngươi tính sổ! Ngươi lại thật ác nhân đến cáo trạng trước a!”

Nụ cười lạnh lùng kia trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của kế tử, khiến Lâm Bình Bình sợ đến hàn mao cũng dựng thẳng lên, “Hắc hắc, Thận Chi, này… Này không liên quan ta oh! Ta có thử ngăn cản cha ngươi, chính hắn kiên trì muốn làm như vậy, không liên quan ta, không liên quan ta.”

“Không liên quan ngươi? Mẹ, ngươi…”

“Nghiệt tử!” Sở Trọng Thu đột nhiên tỉnh lại phát ra một tiếng rống to, từ trên giường ngồi dậy, “Sở Thận Chi! Ngươi nghiệt tử a! Cha của Thiên Ngọc cùng ta giao hữu nhiều năm như vậy, hắn tín nhiệm ta như thế, đem hài tử giao cho ta chiếu cố, không nghĩ tới ngươi đối với đệ đệ ngươi làm ra chuyện không bằng cầm thú này, ngươi bảo ta sau khi chết sao gặp mặt cha của Thiên Ngọc a?”

“Có cái gì không tốt? Lúc đầu vốn chính hắn vứt bỏ quyền làm cha, Ngọc nhi vừa sinh ra chính là ta không ngủ không nghỉ, ngày đêm chiếu cố, bảo bọc trong lòng bàn tay che chở lớn lên, hắn vốn là của một mình ta, đương nhiên cả đời cũng phải theo ta rồi, Ngọc nhi, ngươi nói ca ca nói đúng không?”

“Ca, ngươi có thể đừng nói nữa.” Sở Thiên Ngọc tâm lý đương nhiên nhận thức giống như cách nói của ca ca, nhưng hắn thật sự không muốn kích động cha nữa.

“Không sao, Thiên Ngọc, ngươi cho ca ca ngươi nói, bản thân ta muốn nghe hắn còn muốn nói ra lời đại nghịch bất đạo gì nữa!”

“Hừ! Cha, cá tính của ta ngươi không phải không biết, ta một khi quyết định, vốn không bị người bên ngoài ảnh hưởng. Chuyện ta cùng Ngọc nhi ngươi tán thành cũng tốt, không tán thành cũng được, tóm lại, chuyện Ngọc nhi tương thân ngươi sau này đừng mơ tưởng nhắc lại!”

“Ta nhất định phải nhắc! Tiền đồ tốt đẹp của đệ đệ ngươi tuyệt không thể cứ như vậy hủy trong tay kẻ biến thái ngươi, ta nếu đáp ứng cha của Thiên Ngọc phải an bài hôn sự của hắn, ta nhất định sẽ làm được!”

“Vậy ngươi đừng trách ta không nể tình phụ tử! Sở gia bây giờ là ta làm chủ, hết thảy đều là ta định đoạt! Cha, ta biết ngươi coi trọng nhất cái gì, nếu như ngươi cố ý muốn đối nghịch với ta, làm ta cùng Ngọc nhi không vui, ta đây buộc lòng phải dùng Doanh nghiệp Sở thị chơi đùa cho hả giận rồi.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi… Ngươi nghiệt tử này! Ngươi như vậy không làm thất vọng liệt tổ liệt tông của Sở gia sao?”

“Cha.” Sở Thiên Ngọc nhìn bộ dáng bi phẫn bỗng nhiên đấm đấm vào ngực của cha, đột nhiên bụp một tiếng quỳ xuống…

“Ngọc nhi!” Sở Thận Chi thấy thế một tiếng thét kinh hãi, lập tức không muốn mà lấy tay kéo đệ đệ vào lòng, “Ngươi làm cái gì vậy? Ta không cho phép ngươi quỳ xuống!”

Đối với Sở Thận Chi mà nói, thiếu niên trong lòng này chính là bầu trời duy nhất của hắn, tín ngưỡng duy nhất, cho dù toàn bộ thần minh đông tay nam bắc trên thế giới cộng lại, so ra còn kém tôn quý hơn hắn a!

“Ca, ngoan, ngươi nghe lời, chuyện này để ta nói với cha được không?”

“Không được, ta không muốn nhìn ngươi bị cha trách cứ, có chuyện gì để ca ca nói là được rồi.”

“Ca, ngay cả lời nói của ta ngươi cũng không nghe sao?”

Vừa thấy tâm can bảo bối của mình trầm hạ mặt, Sở Thận Chi nào dám lỗ mãng.”Ngọc nhi, ca ca đương nhiên nghe lời ngươi nói a! Nhưng…”

“Không có nhưng, ngươi trái lại đứng yên một bên cho ta.” Sở Thiên Ngọc xoay người lần nữa đối phụ thân quỳ xuống, “Cha, ta sẽ không nói xin lỗi, bởi vì đối với hết thảy chuyện đã phát sinh ta một điểm cũng không thấy hối hận. Những lời ca ca nói với ngươi đều là nghiêm túc, ta cũng giống như hắn. Đời này ngoại trừ ca ca, ta sẽ không lấy người thứ hai. Xin ngươi thành toàn chúng ta đi!”

Một lời của Sở Thiên Ngọc tựa như khối bom uy lực cường đại bùng nổ khiến đầu óc mọi người cháng váng, thất vựng bát tố (điên đảo).

Sở Thận Chi nghe vậy vẻ mặt si ngu mà cười ngọt ngào, cao hứng đến ngay cả hồn cũng không biết chay nơi nào rồi.

Lâm Bình Bình còn lại bộ dáng không thể cứu vãng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sở Trọng Thu nghe vậy càng như bị sét đán, vẻ mặt khiếp sợ.

“Cha, ta không thể không có ca ca, ca ca cũng không có thể không có ta, chúng ta muốn vĩnh viễn ở chung. Cho nên… Chuyện tương thân này dừng ở đây đi! Xin ngươi sau này cũng đừng nói ra.”

“Thiên Ngọc, ngươi… Ngươi còn nhỏ, ngươi không biết chính ngươi đang nói cái gì, cha… Cha sẽ coi như cái gì cũng chưa từng nghe thấy, ngươi đừng nói nữa.”

“Cha!”

“Câm mồm! Ngươi căn bản không biết tình cảm của ngươi, ngươi chỉ là từ nhỏ ỷ lại ca ca ngươi quen rồi, lầm lẫn giữa thân tình cùng tình yêu mà thôi, chờ ngươi lớn hơn một chút sẽ minh bạch.”

“Lầm lẫn thế nào? Tình cảm bây giờ giữa ta cùng ca ca vốn không thể một lời nói rõ hết được, ta chỉ biết trừ hắn ra, ai ta cũng không cần! Cha, như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?”

“Ngươi… Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Các ngươi không chỉ là cùng giới tính, còn là huynh đệ a! Huynh đệ sao có thể như vậy a! Đây là trái với đạo đức, là loạn luân a!”

“Cha, tạm thời cho dù ta cùng ca ca không có huyết thống quan hệ, nhưng dù hôm nay hắn là ca ca ruột của ta, ta với hắn cũng không thay đổi! Cha, người lớn các ngươi lúc đầu đã lựa chọn nhất định đem vận mệnh của ta cùng ca ca cột chặt lại một nơi, thì từ nhỏ trong mắt ta trừ ca ca ra ta đã không còn thấy những người khác rồi…. Cha, ca ca từ nhỏ chăm sóc ta lớn lên, cuộc sống sau này đến lượt ta chăm sóc lại hắn! Xin ngươi thành toàn ta.”

“Ngươi cho rằng đây là chơi trò chơi gia đình sao? Ngươi từ nhỏ đã trong hoàn cảnh hậu đãi lớn lên, ca ca ngươi sủng ngươi tới trời, không cho ngươi ném phải một điểm khổ của một đứa con trai, ngươi chính là đóa hoa nuôi trong nhà kính, không chịu nổi bất cứ gió táp mưa sa gì! Ngươi ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp, ngay cả năng lực nuôi sống bản thân cũng không có, còn muốn nói với ta cái gì chăm sóc ca ca ngươi, thật sự là chê cười!”

“Cha, ta không cho phép ngươi nói Ngọc nhi như vậy!” Sở Thận Chi nghe được có người hạ thấp bảo bối đệ đệ của hắn như vậy, quả thực nổi trận lôi đình.

“Ta có chỗ nào nói sai sao? Được, có thể. Thiên Ngọc, ta cho ngươi thời gian một năm, nếu ngươi có thể chứng minh ngươi không dựa vào bất luận kẻ nào, rời nhà sống độc lập, cũng có thể nửa làm nửa học hoàn thành việc học, ta đây sẽ không phản đối chuyện hai người các ngươi nữa.”

“Thật không?” Sở Thiên Ngọc nghe vậy tinh thần chấn động.

“Ta không đáp ứng! Ta tuyệt không đáp ứng Ngọc nhi rời nhà đi, cha, ngươi hơi quá đáng rồi! Ta mặc kệ ngươi phản đối hay không phản đối, dù sao người nào cũng không thể đem ta cùng Ngọc nhi tách ra!” Sở Thận Chi một bên vừa nghe điều kiện cha đưa ra lập tức phác tới ôm lấy tâm can bảo bối của mình, sợ đệ đệ sẽ đáp ứng điều kiện của cha.

“Ca, ngươi câm miệng. Cha, ta đáp ứng ngươi.”

“Ngọc nhi!”

“Ca, ta muốn cho cha xem, cũng muốn thử thách chính mình. Ta muốn biết bản thân đến tột cùng có thể đi đến bước nào, vì tương lai chúng ta, ngươi có thể nhịn một chút chứ?”

“Ngọc nhi…”

“Tốt lắm. Bất quá có một điều kiện tiên quyết. Ngươi chỉ có thể mang năm vạn đồng ra ngoài sống độc lập, mặc kệ dưới bất cứ tình huống gì, ngươi cũng không được kiếm sự trợ giúp của kẻ khác.” Sở Trọng Thu như đinh đóng cột mà nói.

“Cái gì? Năm vạn? Cha, ngươi có lầm không? Năm vạn đồng có thể làm gì a? Nếu như Ngọc nhi kiên trì muốn ra ngoài ở một mình, ta đây ít nhất cũng phải cho Ngọc nhi mang theo năm trăm vạn tiền mặt, cho hắn mua căn nhà ở, mua xe, thuê mấy người hầu hạ hắn mới được, nếu không có ta ở bên hắn chăm sóc, ngươi bảo ta sao yên tâm a?”

“Ca, ngươi đủ rồi? Ngươi cho ta ra ngoài hưởng phúc a? Ta ra ngoài ở một mình, là muốn rèn luyện chính mình cũng như cho cha biết ta có năng lực chăm sóc bản thân, chăm sóc ngươi. Ngươi rõ ràng có được không? Còn có, cha, năm vạn ta không cần, ta chỉ cần đem theo hai vạn đồng ra ngoài là được.”

“Ngọc nhi!”

“Tốt lắm. Thận Chi, ngươi xem, Thiên Ngọc rất có chí khí, ngươi cũng phải không chịu thua kém, không thể tự mình len lén mà đi gặp đệ đệ ngươi, lại càng không được cho hắn bất cứ tiền tài viện trợ gì, nếu như ngươi vi phạm ước định hôm nay của chúng ta, như vậy coi như các ngươi thua, các ngươi chẳng những phải tách ra, kế hoạch tương thân của Thiên Ngọc cũng phải tiếp tục tiến hành, như vậy các ngươi đồng ý chứ?”

“Đồng ý. Cha, chúng ta đây một năm sau gặp lại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện