Đêm Bình an.
Thật ra Trần Húc luôn cho rằng lễ Giáng Sinh là ngày 26 chứ không phải 25. Bất quá, cái tên "Đêm Bình an" này thật êm tai, Đêm Bình an cầu bình an là kỳ vọng của rất nhiều người.
Ngày 24 là thứ ba, đúng ngày có lịch học buổi chiều là thời gian thực hành, mà giờ thực hành này đối với Trần Húc thì không có cũng chẳng sao, nên giữa trưa hắn ăn trưa với Quản Dịch, sau đó cùng đi dạo trên "Phố đi bộ" phồn hoa nhất thành phố.
Nhìn chung thì mỗi thành phố cỡ trung bình trở lên đều có một con phố mua sắm như thế, ví dụ như đường Nam Kinh ở Thượng Hải, Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh. Các con phố mua sắm này đều không cho xe chạy vào, hai bên toàn là các cửa hàng, chủ yếu là cửa hàng quần áo - là thứ mà người phụ nữ nào cũng thích.
Có người nói: muốn ngắm mỹ của một thành phố nào đó thì cứ đến ngồi chồm hổm ở đầu Phố đi bộ là được, nhất là mùa hè, chậc chậc, chỉ cần tùy tiện hít một hơi thì có mùi thơm bay qua, tùy ý nhìn một cái là thấy đùi đẹp, tay thon... Cái gì mà "Thập bát mô" [sờ 18 chỗ, Lộc Đỉnh Ký] chẳng có "nghĩa địa" gì với "phong cảnh" nơi này.
Trần Húc và Quản Dịch hiện đang ngồi trong một tiệm KFC, vừa ăn khoai tây chiên vừa ngắm mỹ nữ.
Hai người ngồi cạnh cửa sổ thật to, có thấy bên ngoài rất rõ ràng. Điều làm Trần Húc thấy tiếc là: bây giờ đã cuối tháng 12, hôm nay thời thiết lại khô và lạnh nên các cô gái mặc đồ hơi nhiều... Liếc nhìn một cái thì thấy trên đường toàn là áo ấm, mặc dù nói "người đẹp mặc gì cũng đẹp" nhưng dù sao thì áo ấm và váy ngắn khác nhau rất xa. Trần Húc nhìn một hồi mà không thấy được cặp đùi nào nên bực tức phát tiết vào cái cánh gà.
Quản Dịch trừng mắt với hắn:
-Ê ê ê. Sao có đại mỹ nhân là mình đây đang ngồi trước mặt mà bạn không thèm nhìn? Sao còn "đứng núi này trông núi nọ"?
Trần Húc gặm mạnh cái cánh gà rồi nói:
-Người đẹp à, mình ngắm bạn rất nhiều lần rồi, giờ ít đi một hai lần cũng có ảnh hưởng gì đâu?!
Nói thì nói thế chứ thật ra Trần Húc đâu có cái lá gan ngắm nhìn nàng.
Hôm nay, yêu tinh này ăn mặc rất phong cách, thật xứng đáng với câu "đẹp rạng ngời mà không chói lóa". Trên người nàng là cái áo ấm màu đen, bên trong là cái áo cổ cao bó sát người, trên cổ thì đeo một chuỗi hạt có độ dài vừa phải, nằm ngay trên bộ ngực cao cao, làm cho ánh mắt người ta không muốn dừng lại đó cũng không được. Phía dưới là váy ngắn, bên trong là quần tất, chân thì mang đôi giày ống màu đen. Mặt thì trang điểm nhẹ, nhìn thế nào cũng thấy quá thu hút, mị hoặc người ta Medusa vậy!
Trong KFC có mở điều hòa nên nhiệt độ cũng khá ấm nên cô gái này đã cởi áo khoác ra đặt trên ghế, cái áo bó càng làm nổi bật dáng người "kinh nhân" của nàng. Hai người ngồi đây chỉ khoảng nửa giờ nhưng thu hút vô số ánh mắt đám trai tráng trong tiệm, có thằng vì mãi ngắm nàng mà làm ngã cả cái bàn ăn!
Một cô gái "khủng khiếp" như thế thì Trần Húc làm gì dám nhìn nàng chằm chằm?!
Quản Dịch biết suy nghĩ trong lòng Trần Húc nên khi nghe hắn nói thế thì không tức giận, chỉ cười khanh khách mà không nói gì nữa.
Trần Húc lại nhìn vài mỹ nữ nữa rồi nói:
-Hình như năm nay thịnh hành mốt giày ống hả? Mùa đông thế này mà mặc váy, không thấy lạnh sao?
Quản Dịch trừng mắt:
-Đàn ông các người chỉ cần phong độ chứ không cần nhiệt độ, mà phụ nữ thì lại thích chưng diện hơn đàn ông nữa thì có cái gì mà không được? Với lại bên trong là quần tất nên không thấy lạnh.
Dừng một chút, nàng tiếp tục:
-Thế này chưa là cái gì đâu, mùa đông năm ấy mình đi Nhật thì biết đám phụ nữ bên đó mới gọi là liều mạng, trời lạnh -10 độ C, mình quấn áo lông còn không dám ra khỏi cửa, còn bọn họ thì ngược lại, cả đám đều mặc váy ngắn, dài nhất là tới đầu gối, đùi đều lộ ra ngoài nhưng bọn họ không hề ngại lạnh!
Trần Húc vừa nghe liền tỉnh táo tinh thần:
-Bạn đã từng đi Nhật hả? Đi làm cái gì?
Quản Dịch đảo mắt cười:
-Đi làm "bom thịt người", vốn định san bằng Nhật Bản nhưng cuối cùng lạnh quá nên không có đánh bom.
Hai người cùng cười, một lúc sau Trần Húc nhíu mày nói:
-Ài..., phụ nữ thật đáng sợ! Chỉ vì đẹp hơn một chút mà không cần mạng hả? Trời lạnh thế mà ăn mặc kiểu đó, không sợ chết sao?
Quản Dịch nghiêm túc nói:
-Bạn không hiểu phụ nữ rồi. Bây giờ cách ăn mặc như thế không riêng gì ở Nhật thôi đâu, ở nước ta cũng có nhiều cô gái ăn mặc như thế. Bạn nên biết ăn mặc trái mùa rất là thu hút ánh mắt, một số cô gái ngoài chuyện muốn thu hút ánh mắt người ta thì chả thèm để ý gì tới chuyện khác nữa... Thật ra mình cũng biết làm thế là ngu ngốc. Giống như các cô gái Nhật vừa nãy, qua mùa đông thì kéo nhau đi hút nước đọng trong chân, cộng thêm việc ở bên đó chỉ toàn là ngồi bằng cách quỳ gối, chuyên môn tàn phá đôi chân. Hơi lớn tuổi một chút chắc chắn sẽ bị phong thấp, viêm khớp, nửa đời sau cứ ở đó mà chờ cơn đau hành hạ đi!
Trần Húc cười nói:
-Vậy nếu có thuốc đặc trị phong thấp, viêm khớp thì thị trường ở Nhật Bản rất lớn nha.
Quản Dịch trả lời:
-Nếu vậy thì có càng nhiều cô gái cần đẹp không cần mạng đó!
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Trần Húc phát hiện cô gái này thật sự rất cởi mở, hơn nữa nàng biết không ít chuyện, từ chuyện World cup 2006 đến chỉ số Dow Jones, từ chuyện tiểu thuyết Kim Dung cho đến chuyện Vương Phỉ và Lý Á Bằng yêu nhau,... Điều làm Trần Húc cảm thấy thoải mái là cô gái không phải như một số cô gái khác: vì muốn thể hiện mình không tán thành mà ngắt lời người ta, cô gái này thì ngược lại, nếu nàng không đồng ý thì cũng kiên nhẫn nghe người ta nói xong mới tiến hành thảo luận. Cảm giác này thật là tốt.
Hai người 888 một hồi bất giác dẫn tới thân phận của Quản Dịch. Trần Húc rất tò mò một gia đình thế nào mới có thể "đào tạo" ra một yêu tinh thế này? Hắn vẫn biết gia cảnh nàng rất khá, nhưng đến mức nào mà nàng có chi phiếu của riêng mình?
Bất quá Quản Dịch hình như không có hứng thú với đề tài này nên chỉ nói thoáng qua là nhà mình cũng coi như giàu có rồi không nói thêm gì nữa. Mà Trần Húc cũng là người thức thời nên thấy nàng không muốn nói thì thôi, hắn không hỏi nữa.
Hai đi chơi chán, cũng ăn no nê rồi nên chạy tới KTV [quán karoke] "Ông Lão Hạnh Phúc", thuê một phòng, bất quá tên cái phòng này rất ám muội vì người trông tiệm thấy một nam một nữ nên đề cử phòng "Tình nhân".
Có phải là tình nhân hay không thì hai vị này cũng không thể nói rõ ràng được. Trên danh nghĩa thì hai người còn cách xa hai từ "tình nhân" này 10 vạn 8 ngàn dặm, nhưng Đêm Bình an là một đêm rất đặc biệt, trai đơn gái chiếc hẹn hò nhau đi chơi thì nói sao? Bất quá thế này được gọi là "hẹn hò" sao?
...
Vừa rồi, trong KFC Trần Húc cũng hỏi nàng:
-Ê, bạn thấy chúng ta có phải dang hẹn hò không vậy?
Quản Dịch trừng mắt:
-Bạn thấy sao?
Không đợi Trần Húc trả lời, nàng đã nói:
-Mình chưa bao giờ thấy ai hẹn hò ở KFC cả.
Trần Húc toát mồ hôi:
-Thế hẹn hò ở đâu?
Quản Dịch suy nghĩ một chút rồi nói:
-Ăn thì ở nhà hàng Tây, uống thì đi Blue Mountain. Khi gọi món ăn thì cũng phải chú ý, không cần biết nó ngon hay không, chỉ cần đắc tiền là được. Thật ra mình thấy ăn vi cá và miến không khác nhau nhiều lắm, còn tổ yến thì cũng tương tự kẹo mạch nha bán ven đường. Đi Blue Mountain thì cũng được, tuy nó ngon hơn cafe Java nhưng không bằng cafe Lam Sơn chính tông. Có điều cafe ở đó mắc quá, 100 đồng một bình, cầm lên thì thấy khá nặng nhưng thật ra cafe trong đó chưa được một nửa...
Hai người lại cười, thật ra Trần Húc cũng biết lần này không thể tình là "hẹn hò" được. Trong lòng hắn cho rằng hai từ này là dành cho những người yêu nhau, tuy hắn và Quản Dịch có hơi ám muội nhưng không thể nói là yêu nhau được. Tuy thấy yêu tinh này có vài phần kính trọng mình nhưng vết xe đổ của Lưu Lăng Thiên ở ngay trước mắt nên Trần Húc biết yêu tinh này là một "cái bẫy" to, theo lời nàng thì có thể thấy có rất nhiều thằng chết chìm trong đó, mà Trần Húc thì không muốn "gia nhập" đám người này.
...
Hai người vào Phòng Tình nhân, trong đó có một cái ghế dài, một bàn trà và quầy bar, một cái màn hình lớn. Trần Húc không hề khách khí chạy tới chọn bài, theo như thường lệ, hắn chọn bài tủ của mình.
Trần Húc khá tự tin vào giọng hát của, tuy hắn không có luyện tập, âm cao cũng hát không nổi nhưng đối phó được với bài tủ của mình là đủ rồi. Thấy Quản Dịch đang ngạc nhiên nhìn mình, Trần Húc đắc ý dạt dào, nhưng câu nói của nàng làm hắn cười không nổi:
-Bạn hát cũng khá. Nói thật nha, lúc chiều mình đã chuẩn bị tâm lý để nghe vịt kêu suốt buổi tối đó!
Trần Húc toát mồ hôi, kháng nghị:
-Ê, đừng nói thế chứ, đừng làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của mình có được không? Còn nữa, cái từ "vịt" này đừng có kêu lung tung, không thôi người ta hiểu lầm đó!
Quản Dịch cười nghiêng ngã, run rẩy cả người. Vì trong này có điều hòa nên nàng đã cởi áo khoác, thân hình nàng lại lộ ra nên tim Trần Húc đập loạn xạ, hắn không dám nhìn nàng nên giả vờ ca hát, nhưng tâm trí đã bay đến tận đẩu tận đâu.
Làm sao Quản Dịch không thấy hắn bối rối được? Nàng nở nụ cười, đột ngột hỏi:
-Ê, bạn thấy mình đẹp không?
Trần Húc gật đầu không hề do dự, nhưng hắn chợt phát hiện nên phản ứng:
-Ặc, người đẹp à, bạn không cần tự kỷ có được không?
Quản Dịch lại cười, sau đó nghiêm mặt lại:
-Mình muốn hỏi bạn một vấn đề rất quan trọng, bạn phải thành thật trả lời.
Thấy nàng nghiêm túc, Trần Húc ngây ra một lúc mới nói:
-Được, hỏi đi.
-Bạn thấy mình, Cao Hiểu Tiết và Trạm Tinh ai đẹp nhất?