"Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tứ, lại đây." Trần Húc rửa tay rửa mặt rồi kêu lên: "Tao biết thằng nào chôm đồ rồi!"
Nghe lời này, ba người kia nhăn nhó, Lão Tứ Đổng Thanh Khiết vọt lên, mắng: "F..k, Lão Tam, à không, Tam ca, là thằng nào? Lão tử muốn bắt hắn! Lấy lại cái ví của tao!"
Biểu tình của Lão Tứ... Chẳng lẽ hắn mất rất nhiều tiền?
Ba người thấy vô cùng kỳ quái. Trần Húc nói: "99% thằng chôm đồ của tụi mình là cái thằng đêm đó đến đây bán bút!"
Ba người khác cúi đầu suy nghĩ, Đổng Thanh Khiết kêu lên: "Mày nói là cái thằng lùn lùn, tóc nhuộm màu sh.t đó hả?!"
"Đúng!"
Vừa nói thế Ngô Nguyên và Tần Tiểu Ngạn cũng nghĩ ra, ngày 1 tháng 9 khai giảng, bọn họ đều tới trước hai ngày, mà trong hai ngày này thì đêm nào cũng có người tới tiếp thị. Có người bán một cái radio 90 đồng, có người bán báo tiếng Anh trọn năm, còn có các CLB [câu lạc bộ] tới chiêu mộ thành viên mới. Đúng là có một thằng bán bút, nó vác một cái bao to tướng chứa đầy bút, bán 4 đồng 10 cây. Lão Đại ham rẻ nên mua 10 cây, kết quả là mới viết vài chữ thì đã có 6 cây bị hư!
"F..k, là thằng đó hả?" Ngô Nguyên vỗ mạnh xuống bàn, sau đó thổi thổi cái tay bị đau một lúc sau mới tức giận nói: "Dám lắm à! Lúc nó tới thì tao đang gọi điện thoại, đã cất laptop. Còn lão Tam thì đang chơi game?! Lão Tam, mày chắc chứ?"
"Tao đoán vậy!" Trần Húc sửa sang lại một chút: "Lúc đó Lão Đại gọi điện thoại, lão Nhị ném đôi giày mới trên giường. Lão Tứ không có trong phòng, tao đang chơi game. Tao nghĩ, nếu nó thấy Lão Đại cũng có laptop, thì chắc chắn sẽ lục tung lên để tìm. Khóa cửa mà nó còn cạy được, nói chi khóa tủ của mày. Cho nên hắn không lấy laptop của mày mà chỉ lấy của tao!"
"Có lý!" Ngô Nguyên lại nói: "Vấn đề là... Mịa nó, mình không có chứng cớ, chỉ suy đoán thì không được rồi!"
"Chứng cớ? Chứng cớ ở ngay trên hai tờ giấy này nè!" Trần Húc chỉ vào CMND và phiếu ăn của lão Đổng, nói ra suy đoán của mình, ba người kia nghe nhưng có bốn đôi mắt tỏa ánh sáng – bởi vì Lão Đại cận thị phải đeo kính mắt.
"F..k! Chúng ta tới đồn công an!" Lão Đổng vỗ bàn, hưng phấn hô lên!
Một đám người hấp tấp sát đi đến đồn công an bên cạnh trường học, đúng lúc người đang trực là vị cảnh sát hồi nãy đã đến xem xét tình huống, vừa thấy bốn người đi tới, liền vui vẻ, nói: "Ui, đến lấy khẩu cung hả?"
"Chú cảnh sát" Đổng Thanh Khiết vọt lên: "Tụi cháu biết thằng nào trộm rồi!"
Thấy Lão Đổng hung hăng, ba thằng còn lại và vị cảnh sát kia đều nghĩ thầm: quả nhiên Lão Đổng bị chôm rất nhiều tiền!
Người Trung Quốc đều có thói quen, dân chúng, không có việc gì thì không muốn nói chuyện với quan, nhất là cảnh sát. Người lần đầu tiên vào cục cảnh sát - tuy là tới báo án không phải bị túm vào, nhưng cảm giác rất căng thẳng thì giống nhau. Vì thế ba tên gia súc vừa mới sinh long hoạt hổ kêu gào hiện giờ ngoan ngoãn giống như cừu non.
"Ài, đừng kêu là chú, anh mày vừa tốt nghiệp!" Cảnh sát kia cũng khách sáo - chắc tại mới tốt nghiệp nên thấy thân thiết với bốn đứa nhỏ này – thấy người gặp cảnh mới vừa khai giảng đã bị khoắng sạch có chút thông cảm.
"Mấy đứa biết ai làm hả? Ai vậy?!"
"Chính là cái thằng bán bút mấy hôm trước ghé qua phòng tụi em!" Lão Đổng lòng đầy căm phẫn, bô bô nói lại suy đoán của Trần Húc, sau đó móc CMND và phiếu ăn của hắn ra. Cảnh sát kia liền bật cười khi thấy hai tờ giấy này được bọc vào trong túi plastic.
"Đọc truyện Conan không ít hả?" Vị cảnh sát cười nói: "Thật ra lấy vân tay cũng không chứng minh được là hắn làm đâu!"
Lão Đổng lập tức héo xuống, nghiêng đầu nhìn Trần Húc. Trần Húc cảm thấy lão Đổng là cái loại “thùng rỗng kêu to”, lúc này mình không đứng ra là không được. Vì thế lấy khí thế hét to một tiếng: "Tụi em khẳng định là hắn làm!"
"Mấy đứa nói vậy là không đúng rồi!" Cảnh sát thấy tụi này có chút ý tứ nên nói: "Hiện giờ cấp trên hạ lệnh, phải chấp pháp một cách văn minh. Không đủ chứng cớ, anh cũng lực bất tòng tâm, không phải không muốn giúp mấy đứa đâu. Nói thật, nếu việc này xảy ra trên người của anh thì anh cũng rất buồn bực. Chỉ dựa vào nghi ngờ của mấy đứa thì không thể xuất cảnh lực được, hơn nữa mấy ngày trước bán đồ trong ký túc xá đại học phần lớn là dân trời ơi lén trốn vào, làm sao chúng ta bắt được?"
"Còn nữa, nếu mấy đứa nói đúng, tuy lần này trường của mấy đứa mất nhiều đồ, nhưng án tồn trong cục còn nhiều lắm. Với lại, hiện giờ trong cục đang gặp án lớn, cảnh lực bị điều động hơn phân nửa, việc của mấy đứa phải chờ lâu lắm à".
Câu này giống như một chậu nước lạnh. Ngụ ý là việc của tụi mày là việc nhỏ, điều tra rất phiền toái, với lại không có thừa người để xử lý đâu.
Có thể nói vị cảnh sát này đã rất mềm mỏng rồi, không phát ra quan uy nói vài câu linh tinh, sau đó đuổi cả đám ra ngoài. Nhưng người ta có điểm khó xử, có thể biết tên trộm nhưng không thể bắt... Chuyện này so với chuyện bị trộm còn bực hơn!
Thật ra trong lòng vị cãnh sát này cũng muốn “vì nhân dân phục vụ”, nhưng hiện giờ không có người. Thấy vị cảnh sát này tìm lý do để cho qua, Trần Húc có chút bực bội. Trầm giọng nói: "Ý anh là án của tụi em không đủ lớn?"
Viên cảnh sát sửng sốt, sau đó cười nói: "Tiểu tử, có một số việc không thể như ý mình được".
Ngô Nguyên và Tần Tiểu Ngạn cũng lôi kéo Trần Húc, ý bảo cứ quên đi. Nhưng Trần Húc tính tình có đôi khi rất cứng đầu, vì thế hắn kiêu ngạo vỗ cái bàn: "Mẹ nó, tụi em báo án lại! Lần này tụi em không chỉ mất cái laptop giá 8.000 và cái di động 2.000 đồng, mà quan trọng hơn là trong laptop của em có chứa... bản thiết kế vũ khí hạt nhân!"
"Rầm" một tiếng, mấy người đang có mặt đều ngã lăn ra đất...
"ĐM, mày cũng ghê thật!" Vị cảnh sát vừa bực mình vừa buồn cười đuổi cả đám ra ngoài, Ngô Nguyên và Tiểu Ngạn giơ ngón tay cái lên với Trần Húc: "F..k, bản thiết kế vũ khí hạt nhân, vậy mà mày cũng nghĩ ra được!"
"Ủa? Sao mấy đứa ở đây?!" Ngay lúc cả bọn mặt xám xịt chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.
Trần Húc ngẩng đầu, thấy là đàn anh Vương Đống, bên cạnh còn vài người coi bộ cũng là “lão sinh viên”.
"Chào sư huynh Vương Đống, sao anh cũng đến đây?"
Vương Đống nhếch môi cười: "Gần đây có quán cái quán đồ ăn cũng được, lại ở gần trường nên tụi anh đến ăn cơm. Là quán kia kìa. À, tụi mày bị cảnh sát bắt hả?"
Nghe mấy lời này cả đám túa mồ hôi. Tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng Trần Húc thấy Vương Đống có ấn tượng rất tốt, vội vàng nói: "Sư huynh, tụi em biết thằng nào chôm đồ rồi!"
Vương Đống sửng sốt: "Ai vậy?!"
"Là cái thằng bán bút!"
"Người hơi lùn lùn, mái tóc thì như sh.t."
"4 đồng 10 cây! F..k, mỗi cây bút xài không được 5 phút đồng hồ!"
"Giống sh.t?" Vương Đống nhíu mày suy nghĩ, hỏi bạn học bên cạnh: "Tụi mày có ấn tượng gì không?"
"Có một thằng như thế,” Một sinh viên cao gầy bên cạnh Vương Đống nói: "Đêm đó tao định đi mời sinh viên mới vào CLB thì gặp một thằng như thế, lúc đó nó bị tao đuổi ra ngoài. Mịa nó, tao nói nó bán bút dỏm, mới viết vài chữ đã hỏng mà còn dám gạt người? Sau đó nó kéo tao ra ngoài..."
"Tụi mày đánh nhau một trận?"
"Không có!" Tên cao gầy trợn mắt: "F..k, nó cho tao một điếu thuốc, nó nói nó là cháu lão Trương – quản lý ký túc xá. Tao đâu còn gì để nói, chỉ kêu nó đừng có đi lừa người ở lầu hai, muốn lừa thì đi lầu một mà lừa, sau đó nó lẳng lặng chuồn đi".
"Ặc..." Trần Húc hỏi: "Sư huynh, sao kêu đi lầu một vậy?"
Gã cao gầy đắc ý cười: "Lầu hai đều là người trong khoa tụi mình, người một nhà, sao đứng nhìn đàn em mắc mưu được? Lầu một là khoa Cơ Điện, bị lừa cũng không liên quan gì đến tụi mình!"
Tất cả mọi người toát mồ hôi.
Vương Đống bóp bóp nắm tay, làm khớp xương "răng rắc": "Cháu Lão Trương? F..k, lão Trương là người tốt, lại quản lý ký túc xá nhiều năm rồi, tao được ông ấy chiếu cố từ năm nhất đến giờ. Làm sao lại có thằng cháu khốn kiếp như vậy được? Phải, hỏi rõ mới được. Đi, tao dẫn tụi mày đi tìm lão Trương! Tìm được tiểu tử kia rồi để xem hắn sau này còn dám trộm không. F..k, không phải chỉ có tụi mày bị trộm đâu, mấy phòng khác cũng có người mất máy MP3, di động gì đó. Về kêu thêm vài người rồi chúng ta đi tìm hắn!".
Bốn thằng năm nhất lại toát mồ hôi, nghe sao giống xã hội đen đi trả thù quá vậy?
"Ê, ê! Vương Đống, tụi mày định làm gì?" Vị cảnh sát vừa rồi thấy bên ngoài ồn ào nên chạy ra xem, không ngờ hắn quen biết Vương Đống.
Vương Đống mời một điếu thuốc rồi cười: "Lý ca, tụi em đi giúp anh phá án!"
Vị cảnh sát nhận điếu thuốc, mặt nghiêm lại: "Tụi mày đừng có làm lớn chuyện như vậy, f..k, tiểu tử, mày có khuynh hướng bạo lực. Ngày đó chỉ là một thằng chôm xe đạp thôi mà bị mày đập một trận, tới khi anh mày đến thì thằng kia đã ngáp ngáp rồi. Cuối cùng anh mày phải đưa nó nhập viện, kiểm tra thì nó bị chấn thương não, mày làm ơn nhẹ tay dùm có được không?"
Vương Đống cười ha hả: "Em vì dân trừ hại mà!"
"Trừ cái đầu mày!" Vị cảnh sát cười mắng: "Mày cẩn thận một chút, hiện giờ ăn trộm cũng kết bè kết phái, có trời mới biết mày đắc tội với tụi nó thì sẽ gặp phiền toái gì. Hiện giờ tuy Trung Quốc không có nhiều xã hội đen lắm, nhưng bọn rắn độc thì không ít, ai biết khi nào mày bị đánh hội đồng!"
Vương Đống cười méo xẹo, vị cảnh sát nói: "Quên đi, mẹ nó, ăn của mày không ít bữa cơm, hôm nay anh theo mày một chuyến, tiểu tử mày đừng đánh người ta nhập viện. Anh mày sẽ dùng pháp luật giải quyết vấn đề".
Trần Húc không ngờ Vương Đống có quan hệ tốt với anh cảnh sát như thế, mới nói mấy câu đã khiến cho anh cảnh sát ra tay, ngây ngốc hỏi: "Không phải anh nói cảnh lực không đủ, không thể tùy tiện ra tay sao?"
"F..k!" Viên cảnh sát cười mắng: "Bây giờ anh mày lấy tư cách cá nhân tham dự. Chờ lấy được chứng cứ xác định thằng kia là ăn trộm thì anh mày sẽ có lý do ra tay!"