Khi Ngô Nguyên và Đổng Thanh Khiết trở về thì rất ngạc nhiên khi thấy Trần Húc đã ngủ.
Hiện giờ chỉ mới 9 giờ tối thôi mà, ngày thường không tới 12 giờ là Trần Húc không ngủ được, người tích cực tham gia “kể chuyện đêm khuya” nhất chính là hắn mà, sao nay ngủ sớm thế?
Tần Tiểu Ngạn làm một cái dấu hiệu bỉ ổi, nói: "Lão Tam hôm nay quá mệt mỏi rồi, bị một cô em ‘ấy’ cho thê thảm luôn!"
Những lời này rất ám muội, dâm đãng, Ngô Nguyên và Đổng Thanh Khiết vội vàng hỏi tới, không chú ý tới cái tai nghe trên đầu Trần Húc.
Cho dù có chú ý cũng không sao cả. Loại tai nghe này là trường học phát cho mỗi sinh viên để học Anh ngữ. Tất nhiên, lúc bình thường không có việc gì thì có thể dùng để nghe radio, nghe nhạc vân vân... Như Tần Tiểu Ngạn mỗi đêm đều bật đài FM 91.6MHz, để nghe chuyện quỷ...
Nhưng cái tai nghe của Trần Húc là do siêu cấp máy tính biến thành, chức năng này có thể so sánh với mấy cái mũ thực tế ảo trong tiểu thuyết. Thông qua sóng điện kích thích đại não, đạt được hiệu quả kết nối giữa đại não với máy tính.
Lần đầu tiên Trần Húc tiến vào BC đã bị rung động một hồi.
Quả nhiên là lạc vào cảnh giới kỳ lạ!
Tất nhiên, cái loại cảm giác ‘lạc vào cảnh giới kỳ lạ này’ chỉ là thị giác và thính giác, bởi vì BC chưa có khả năng mở ra khứu giác và xúc giác, điều này làm cho Trần Húc cảm giác có chút là lạ, vì hắn thử nhéo mình vài cái, nhưng không có một chút cảm giác, giống như thân thể này không phải là của mình.
"Hoan nghênh ngài tiến vào hệ thống BC" “Thân thể” ảo Tiểu Mẫn nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, làm cho Trần Húc lại tặc lưỡi tán thưởng.
Bởi vì dù sao thì Desktop của PC chỉ là mặt phẳng, tuy có thể điều chỉnh góc nhìn 3D, nhưng nhân vật trên đó không thể nào làm cho người ta rung động giống như giáp mặt với người thật được.
Nhưng ở trong BC, Tiểu Mẫn xuất hiện trong bộ dáng của người thật, ngoài sự xinh đẹp kinh tâm động phách đến mức khoa trương thì thật sự rất khó nhận ra sự khác biệt giữa nàng và người thật.
"Không biết có thể sờ một chút hay không..." Trần Húc có chút đáng khinh nghĩ thầm, Trần Húc không dám thật sự đưa tay sờ lên ngực người ta, vì thế "Ai da" một tiếng, cố ý lảo đảo ngã nhào về phía Tiểu Mẫn, nhưng lúc tay Trần Húc chạm tới thân thể nàng thì hắn phát hiện tay mình xuyên qua thân thể Tiểu Mẫn, thì ra nàng chỉ vẻn vẹn là một hình ảnh.
"Mình phải biết chứ," Sau khi Trần Húc thầm mắng mình đáng khinh, rất đáng khinh, mới thì thào lẩm bẩm: "Đây là hệ thống do Trung Quốc sản xuất, làm gì có chức năng này, nếu là của Nhật Bản sản xuất thì chắc có..."
Vừa nghĩ tới có thể ở trong thế giới ảo có thể xxx với vài mỹ nữ, Trần Húc lại mắng mình đáng khinh, đáng khinh! Có điều, sau khi mắng xong, hắn lại đỏ mặt hỏi Tiểu Mẫn vấn đề này.
"Loại game ngài nói cũng có, nhưng không được thông qua khi kiểm duyệt ở Trung Quốc, nên tôi không được cài đặt game này" Tiểu Mẫn dù sao cũng là người máy, sẽ không đỏ mặt, tiếp tục giới thiệu: "Công ty Illusion của Nhật Bản, là một trong những công ty chuyên phát triển HGAME [thể loại game xxx] cho BC, rất được hoan nghênh. Nhưng hậu quả là: trên 90% các cặp vợ chồng ở Nhật Bản, bởi vì thể loại game này mà không muốn ‘sinh hoạt’ với nhau, thậm chí có rất nhiều người không muốn kết hôn! Do đó, game này bị cấm phát hành ở nhiều nước trên thế giới"
Trần Húc toát mồ hôi. Có điều nói như thế cũng đúng!
Nhìn Tiểu Mẫn xem... Chậc chậc, khuôn mặt này, dáng người này. Hơn nữa, tính cách hoàn toàn có thể dựa theo nhu cầu của người dùng, thậm chí bộ dáng cũng có thể dựa theo nhu cầu của người dùng để đặt ra! Có một bạn gái gần như hoàn mỹ như vậy thì trong hiện thực ai mà thèm quan tâm tới một phụ nữ luống tuổi, đã có chồng... Khụ khụ, cũng không biết cảm giác khi xxx như thế nào...
Ai da, đỏ mặt rồi.
Trần Húc vào game đầu tiên không phải là FIFA, mà vào game “Mô phỏng chiến đấu”!
Mọi thằng con trai đều có giấc mộng làm đại hiệp, không thấy “Vô ảnh cước” làm điên đảo rạp chiếu phim sao? Có thiếu niên nào chưa từng cầm gậy gộc tưởng tượng mình là đại hiệp?
Vì thế Trần Húc không tiến vào game bóng đá trước mà vào game tập luyện đánh nhau!
Nhưng hắn vào đó chưa đầy 5 phút đã phải chui ra...
5 phút đồng hồ này được ghi nhận như sau: vừa tiến vào game, hắn mất 2 phút để ngắm nhìn và cảm khái cái võ đài rất rộng, rất to, rất đẹp trước mặt. Sau đó là 2 phút 30 giây dành cho Tiểu Mẫn giới thiệu quy tắc của game.
Vì sao lại là Tiểu Mẫn hả? Nguyên nhân rất đơn giản: máy tính tương lai có ổ cứng quá khủng, trong đó chứa rất nhiều phần mềm và dữ liệu, hầu như muốn cái gì cũng có! Vì vậy muốn tìm thứ gì trong đó thì thật là một chuyện khủng khiếp! Mà được Tiểu Mẫn giúp đỡ thì khác, chỉ cần liên hệ với nàng là biết ngay trong đó có cái gì.
Thật ra, trong mỗi game đều có phần hướng dẫn, Tiểu Mẫn không cần phải giới thiệu gì, nàng chỉ cần chuyển tài liệu hướng dẫn cho hắn là được.
Nghe Tiểu Mẫn giới thiệu quy tắc hết 2 phút 30 giây, vì Trần Húc sốt ruột muốn chơi game nên lười nghe. Hắn nhanh chóng chọn đối thủ, là một gã cao thủ Quyền Thái [Muay Thai], về phần tên của vị cao này thì... thật xin lỗi, Trần Húc không có chú ý.
Đây quả thật là không tôn trọng một cao thủ!
Vì thế Trần Húc nhanh chóng bị trừng phạt.
Đọc thông tin thể chất của mình hết 12 giây, được điểm F, trong bảng so sánh thể chất thì đạt hạng hai... từ dưới lên – hạng nhất là... người tàn tật!
10 giây cuối cùng: bước vào sân, tiến lên vài bước, song phương chào nhau – mất hết 5 giây - Trần Húc rất kích động, mọi chuyện đều sống động y như thật, thậm chí hắn còn thấy hung quang lóe lên trong mắt đối phương!
Trần Húc bắt chước trên TV, cẩn thận đi vòng quanh đối thủ tìm thời cơ để hành động – mất khoảng 3 giây. Đột nhiên, đối thủ phát hiện sơ hở, vọt lên như một con báo, một cú đấm thẳng cực kỳ xinh đẹp, tốc độ cực nhanh, Trần Húc vừa định phản ứng, thì... "Bụp!", một đấm này đã nằm ngay mũi hắn rồi, sau đó cả người Trần Húc văng ra khỏi võ đài – KO [Knock Out]! Trận đấu chấm dứt!
Hoàn hảo, trước đó do sợ bị đánh nên Trần Húc đặt mức ‘đau đớn’ là 0, nếu dựa trên mức độ chân thật khi huấn luyện quân nhân - đặt ‘đau đớn’ và ‘bị thương’ ở mức cao nhất – thì Trần Húc sẽ không thể nào ngồi dậy nổi!
"Hắn không phải là người!" Trần Húc nhớ lại một đấm vừa rồi mà thấy sợ, Tiểu Mẫn ở bên cạnh báo số liệu: lực lượng của một đấm này không lớn, chỉ có 120 kg, trong thế giới thật thì không ai chết vì một đấm như thế, nhiều nhất chỉ là cái mũi sẽ... nằm trong gương mặt mà thôi! Mà vị cao thủ tên “Tra Sách” này là cao thủ đai đỏ thập đẳng của Quyền Thái, là Quyền Vương hạng trung trên thế giới!
Một con gà của gà, lần đầu tiên đánh nhau lại khiêu chiến Quyền Vương của thế giới! Lúc Trần Húc rời khỏi game còn thì thầm: "Mình còn sống! Mình còn sống!"
Rốt cục Trần Húc cũng hiểu được cái game này không phải là cái thể loại như Tekken mà hắn thường chơi trong siêu thị, bởi vì nó ngoài việc không có chiêu thức hoa lệ thì nó cũng không có tính cân bằng!
Ý nghĩa của tính cân bằng là: tuy mỗi nhân vật có chiêu thức khác nhau nhưng không có ai là “mạnh nhất” và cũng không có ai là “yếu nhất”.
Nhưng hiện giờ Trần Húc cảm thấy mình chính là nhân vật “yếu nhất”!
Tiểu Mẫn đưa ra lời bình: "Bởi vì thể chất của ngài quá kém, lại vượt cấp khiêu chiến với nhân vật có độ khó cao nhất, nên ngài thất bại là chuyện rất bình thường. Tôi đề nghị ngài nên khiêu chiến với đối thủ từ thấp đến cao, đồng thời phải tập luyện trong hiện thực để nâng cao thể chất"
"Vậy đối thủ cấp thấp thì ta có thể tùy ý ngược đãi hắn hả?"
"Không được. Bởi vì game này không phải là thể loại game để phát tiết, nên cấp thấp nhất cũng có thực lực của huấn luyện viên cấp D"
Trần Húc nuốt nước miếng: " Hình dung đại khái một chút đi, thực lực của huấn luyện viên cấp D như thế nào?"
"Thực lực của huấn luyện viên cấp D tương đương với Cảnh sát ưu tú"
"Ặc... Quên đi" Trần Húc tự hiểu lấy mình, với một con gà như mình thì không cần người có tập luyện, chỉ cần người hơi to một chút thì mình chắc chắn sẽ bầm dập! Nghĩ đến đây hắn lại không nhịn được lẩm bẩm: "Mình chán sống sao? Mình chán sống sao? Đi khiêu chiến Quyền Vương!"
"Ngài là người mới, tôi đề nghị ngài đừng vội thực chiến, trước hết hãy để cho huấn luyện viên hướng dẫn ngài những bài tập cơ bản. Ngài muốn học tập một loại kỹ xảo đánh nhau? Đề nghị ngài học tập kỹ xảo đánh nhau của bộ đội đặc chủng, đây là kỹ xảo kết hợp của võ thuật cổ truyền Trung Quốc với các loại kỹ xảo chiến đấu nổi tiếng trên thế giới, dễ dàng mà hiệu quả, trong chiến đấu ngài sẽ có rất nhiều ưu thế. Xin hỏi ngài có muốn luyện tập hay không?"
"Đợi lát nữa rồi tính" Trần Húc khoát tay, một đấm khủng khiếp vừa rồi còn lởn vởn trong đầu hắn, tim còn đập loạn, hắn cảm thấy tâm hồn nhỏ bé của mình cũng bị thương nặng, làm sao dám thử nữa?
Bất quá, lúc này Trần Húc cũng hiểu được, vì sao game này chỉ dùng trong quân đội, hoặc một tổ chức đặc thù.
Bởi vì game này có sức sát thương quá lớn. Nếu theo huấn luyện của nó thì ngoài đường đầy “Lý Tiểu Long”. Nếu mỗi người đều giống như màn cuối trong phim “Đội bóng Thiếu Lâm” [phim có Châu Tinh Trì đóng] thì thế giới này sẽ đáng sợ cỡ nào?
"Thôi, qua game bóng đá xem nó như thế nào"