Mới vừa rồi Bùi Đông Lai ở trong xe cũng không chú ý tới Chu Đào, lúc này, ngạc nhiên nghe được lời nói của Chu Đào, hắn theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía Chu Đào, chứng kiến người xem ra không tính xa lạ trước mặt, trong nhất thời nhớ lại ngày đầu tiên mình cùng Chu Đào phát sinh xung đột, cũng nhận ra hận ý trong mắt Chu Đào.
Bên kia Tôn Vệ Đông và người câu lạc bộ Siêu Bào ở Đông Hải này đều nghe nói Chu Đào bị một gã nhà quê làm cho sợ tới mức ngay cả trước mắt mọi người cũng không dám phản bác lại, trực tiếp chạy trốn.
Hiện giờ, nghe được lời nói Chu Đào, bọn hắn không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía Bùi Đông Lai, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc!
Dường như, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, gã nhà quê trong miệng Chu Đào sẽ có quan hệ với Đông Phương Lãnh Vũ.
Đừng nói chi là bọn hắn mà ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ cũng không ngờ Bùi Đông Lai lại quen biết với Chu Đào, lập tức dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
- Thế giới đích xác rất nhỏ.
Nhận thấy được trong mắt Chu Đào tràn đầy vẻ hận ý, Bùi Đông Lai cũng không có sợ hãi, lúc trước giai đoạn thứ hai dung hợp chưa bắt đầu, hắn đối mặt Đông Bắc Tiểu vương gia Nạp Lan Trường Sinh chưa từng lui về phía sau nửa bước, hiện giờ, hắn đã bắt đầu giai đoạn thứ hai dung hợp, sẽ sợ Chu Đào sao?
- Tiểu tạp chủng, ngươi...
Mắt thấy Bùi Đông Lai nhận ra mình, chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, còn lại lộ ra bộ dáng vô tâm không lo, Chu Đào tức giận tới mức mức chửi nháo lên.
Nhưng mà.
Không đợi hắn buông hết lời mắng bẩn thỉu, mà ở một bên Tôn Vệ Đông đem ánh mắt chuyển dời khỏi Bùi Đông Lai, hướng về phía Đông Phương Lãnh Vũ, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Đông Phương Lãnh Vũ, ta nhớ được ngươi luôn luôn thích độc lai độc vãng, như thế nào hiện tại dẫn theo người? Hắn là ai vậy? Là tùy tùng của ngươi sao? - Chuyện của lão tử cần phải báo cáo với ngươi sao ?
Đối mặt câu hỏi Tôn Vệ Đông, Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt cười lạnh.
- Đông Phương Lãnh Vũ, đừng tưởng rằng tiểu cô của mày ở Đông Hải là nhân vật tiếng tăm thì mày muốn làm gì thì làm.
Đối mặt với vẻ ngông cuồng tự cao của Đông Phương Lãnh Vũ, lập tức có người trong Siêu Bào câu lạc bộ bực dọc.
Đông Phương Lãnh Vũ nhìn chằm chằm tên mở miệng kia, lạnh lùng nói:
- Lão tử đã cuồng mười bảy năm, nếu ngươi khó chịu, cứ việc đi lại đây, cho dù là bản thân mày hay là ngươi nào chống lưng cho mày thì nếu lão tử nói một chữ "KHÔNG" thì lão tử chính là con của mày.
- Ngươi...
Nghe được lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ, tên kia như bị đánh vào mặt, miệng mở ra, theo bản năng muốn phản kích, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Mà xung quanh hắn mọi người tuy là đồng bạn nhưng không có ai đứng ra nói đỡ cho hắn trái lại còn đưa vẻ mặt vô can ra nhìn, một đám tuy rằng không thích Đông Phương Lãnh Vũ nhưng lại không có ý phản bác.
- Đông Phương Lãnh Vũ, mọi người đều là lớn cả rồi, có việc tìm người lớn trong nhà ra mặt không hay đâu.
Trong lòng của Tôn Vệ Đông cũng rất căm tức, bất quá hắn không có nổi giận, mà hài hước nhìn Đông Phương Lãnh Vũ.
Vừa rồi, Chu Đào vốn hận không thể lập tức cho Bùi Đông Lai quỳ xuống nhận sai, nghe được Tôn Vệ Đông nói như vậy, trong mắt hắn thấy như Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ quan hệ không tầm thường, không phải là thứ hắn có thể tùy tiện dẫm đạp.
Lúc này, Tôn Vệ Đông muốn giải nguy cho Chu Đào, trong lòng vừa động, cười lạnh nói:
- Đông Phương Lãnh Vũ, mày không phải cùng với Tôn ca đua xe sao? Chúng ta bên này cá thêm một trăm vạn! Nếu mày thắng , sáu trăm vạn này toàn bộ đưa cho mày! Nhưng là... Nếu mày thua, mày chẳng những phải xuất ra năm trăm vạn, còn phải để người bên cạnh của mày lưu lại một bàn chân!
- Lần đánh cược này mày dám chơi hay không hả Đông Phương Lãnh Vũ?
Tôn Vệ Đông tựa hồ cũng biết Chu Đào rất muốn lấy lại thể diện, vì thế đưa cho Chu Đào một cái thang bước xuống.
- Dám tiếp nhận không?
Đông Phương Lãnh Vũ không trả lời ngay.
- Ha ha...
Mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ không dám trả lời, Tôn Vệ Đông cùng nhóm người của câu lạc bộ Siêu Bào đang đứng phía sau nghĩ Đông Phương Lãnh Vũ sợ, lập tức nổ ra một trận cười chế giễu.
Nụ cười kia giống như đang nói: "Đông Phương Lãnh Vũ, mày không phải ngông cuồng sao? Như thế nào hiện tại không ngông cuồng nữa đi?"
Đối mặt mấy khuôn mặt cười nhạo đó, vẻ mặt của Đông Phương Lãnh Vũ vẫn bình tĩnh trầm giọng nói:
- Tôn Vệ Đông, không phải lão tử không dám cá cược với ngươi, chỉ là việc cá cược cũng chỉ liên quan giữa ta và các ngươi, dựa vào cái gì muốn dùng Đông Lai ca làm vật đặt cược?
Đông Lai ca?
Nghe được xưng hô như thế, đám người Tôn Vệ Đông không khỏi sửng sốt.
Bọn hắn vốn tưởng rằng Bùi Đông Lai chính là một tên tùy tùng đi theo Đông Phương Lãnh Vũ, thật không ngờ hai người lại có quan hệ tốt như vậy.
Đám người Tôn Vệ Đông liền ngây người cả ra, đồng thời hảo cảm của Bùi Đông Lai đối Đông Phương Lãnh Vũ cũng tăng lên không ít, xem ra, Đông Phương Lãnh Vũ tuy là người ăn chơi trác táng hung hăng càn quấy lúc nào cũng tỏ ra ngông cuồng, nhưng mà cũng chưa hẳn là xấu, chẳng hạn như hiếu thuận biết nói nghĩa khí.
- Tụi mày muốn chơi tới cùng chứ gì?
Mắt thấy đám người Tôn Vệ Đông không nói lời nào, Đông Phương Lãnh Vũ cười lạnh nói:
- Hôm nay lão tử liền chơi theo tới cùng – tiền thì cũng đéo có ý nghĩa gì cả, Tôn Vệ Đông, lão tử với ngươi cược mạng!
Cược mạng!!
Ngạc nhiên nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói vậy, tất cả người bên Tôn Vệ Đông sắc mặt đều tái đi cả.
Bọn hắn đều nhìn Đông Phương Lãnh Vũ không phải nói đùa, mà muốn cược mạng thật sự!
Nhận thấy được điểm này, bọn hắn nhất thời trầm mặc.
Bọn hắn thật không hiểu, vì chọc tới một tên tùy tùng nho nhỏ đi bên cạnh mà Đông Phương Lãnh Vũ lại muốn cược mạng sao ?
Chưa nói đến lấy mạng, động tay chân với Đông Phương Lãnh Vũ một chút thôi, bọn hắn đều không dám!
Dù sao, cô cô của Đông Phương Lãnh Vũ chính là "Độc Mân Côi Liễu Nguyệt"
Là một người kêu mưa gọi gió, một tay che trời ở đất Đông Hải này.
- Đông Phương Lãnh Vũ, ta muốn cược với tên kia, vì hắn và Chu Đào từng xích mích mà thôi.
Có lẽ bị khí thế Đông Phương Lãnh Vũ áp chế, Tôn Vệ Đông có chút hít thở không thông.
Đông Phương Lãnh Vũ cười lạnh:
- Không cần nói những lời dư thừa đó, dám chơi hay không, nói tao nghe một câu!
- Như vậy đi, Đông Phương Lãnh Vũ, chúng ta đem Chu Đào cùng người phía sau mày cộng thêm năm trăm vạn làm tiền cược, như thế nào?
Có lẽ Đông Phương Lãnh Vũ quá mức áp bức, Tôn Vệ Đông cũng nổi giận, trực tiếp quăng Chu Đào ra làm vật cược.
Đối với việc này, Chu Đào cảm thấy một trận sợ hãi, nhưng khi hắn nghĩ tới việc Đông Phương Lãnh Vũ đua xe còn lâu mới bằng Tôn Vệ Đông thì hắn lại cảm thấy yên tâm rất nhiều.
- Thế nào ? Tên nhà quê kia, có dám đánh cuộc hay không?"
Lòng đã vững lại, Chu Đào ác độc nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai hỏi.
Đối mặt khiêu khích của Chu Đào, Đông Phương Lãnh Vũ muốn phát hoả, bỗng nhiên Bùi Đông Lai luôn luôn trầm mặc không nói lại nở nụ cười.
Không khí đang căng thẳng đột nhiên hòa hoãn bớt vì cái cười thản nhiên của hắn.
Nụ cười kia như ngạo thị tất cả mọi người.
Nhìn Bùi Đông Lai cười khinh thường, không chỉ đám người Tôn Vệ Đông ngạc nhiên một trận, mà ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ cũng có chút buồn bực.
- Tiểu Vũ, cược theo đi.
Cười xong, Bùi Đông Lai thu liễm lại, dùng một loại ánh mắt như thợ săn xem kĩ con mồi ánh mắt quét qua đám người Tôn Vệ Đông một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Chu Đào, chậm rãi chìa hai ngón tay:
- Bất quá... Không phải một cái chân, là hai cái chân!
Hai bàn chân sao?
"Hả?!"
Bùi Đông Lai vừa nói hết câu, vẻ mặt đám người Tôn Vệ Đông liền thay đổi.
Ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ cũng khiếp sợ trợn mắt há mồm!
Mới vừa rồi, hắn sở dĩ không có đáp ứng, vì hắn không có tư cách đem Bùi Đông Lai làm vật cược, hơn nữa hắn nghĩ mình không thắng nỗi Tôn Vệ Đông.
Còn về phần sau đó hắn kịch liệt đòi cược mạng, chính là không muốn mất mặt, cũng như giữ chút khí thế.
- Đông Lai ca...
Rất khiếp sợ, Đông Phương Lãnh Vũ không kìm được gọi một tiếng Đông Lai ca, muốn làm cho Bùi Đông Lai suy nghĩ lại.
Nhưng mà .
Không cho Đông Phương Lãnh Vũ nói hết, Tôn Vệ Đông vừa cười vừa nói :
- Tốt, tốt lắm! Mày có khí phách, Đông Phương Lãnh Vũ, người của mày đã đồng ý đem hai chân của hắn làm tiền đặt cược, đừng nói ta ngươi sợ không dám chơi chứ?"
- Được rồi, được rồi. Chẳng phải nãy giờ đã nói rõ ràng rồi sao!!
Không đợi Đông Phương Lãnh Vũ mở miệng (tội nghiệp thằng bé), Bùi Đông Lai đã mỉm cười :
- Nhưng mà.. Sau khi đánh cuộc kết thúc nhất định thực hiện giao ước!
- Tốt, mày được lắm!
Lại nghe Bùi Đông Lai nói vậy, Tôn Vệ Đông liếc mắt nhìn rồi sau đó lại như sợ hai người Bùi Đông Lai thay đổi ý định, liền vung tay lên :
- Chúng ta đi!
Không thể không nói, Tôn Vệ Đông trong vòng tròn này quả thật rất có danh khí, lời hắn mới vừa thốt ra, cả đám người liền rời đi.
Chỉ là.. khi rời đi, Chu Đào cười lạnh liếc nhìn Bùi Đông Lai, như ngụ ý nói : « Tên hai lúa kia, hai cái chân của mày, thuộc về tao rồi!! »
Mắt thấy đám người Tôn Vệ Đông kéo nhau đi, vẻ mặt của Đông Phương Lãnh Vũ vô cùng phức tạp.
Cho tới nay, hắn là một người rất nóng nảy, sẽ không dễ dàng chịu thua!
Nếu không như thế, ngày hôm đó hắn đã chẳng cố nhịn đau mà đánh với Bùi Đông Lai. Đồng dạng, hắn cũng không muốn thua Tôn Vệ Đông, vì biết rõ phần thắng của mình là rất ít nên mới tăng cao tiền đặt cược mà cá với Tôn Vệ Đông.
Bởi vì trong người chảy một dòng máu không muốn chịu thua bất kỳ ai, nên khi nghe Bùi Đông Lai nói lấy hai chân làm tiền cược, hình ảnh Bùi Đông Lai trong lòng hắn liền thay đổi một trời một vực so với trước kia.
Mà như thế, sự lo lắng trong lòng hắn càng đậm, vì tỉ lệ mình thắng Tôn Vệ Đông rất thấp, nếu chỉ cược cái chân của mình thì cho dù thua cũng không tiếc, mà hiện tại, biết rõ mình sẽ thua mà Bùi Đông Lai cũng nguyện chịu hai cái chân.
- Đông Lai ca, hy vọng thắng của ta không lớn.
Đông Phương Lãnh Vũ nói xong, cắn chặt răng, đem tình hình chân thực nói cho Bùi Đông Lai.
- Tiểu Vũ, ta tin tưởng, phải tin tưởng vào chính bản thân mình mới đúng chứ.
Bùi Đông Lai vỗ vỗ vai Đông Phương Lãnh Vũ, cười nói:
- Chúng ta nhất định sẽ thắng!
- Nếu Đông Lai ca đã tin tưởng vào ta như vậy thì ta cũng không có gì để sợ.
Tuy rằng không biết Bùi Đông Lai vì sao đối với chính mình tin tưởng như vậy, nhưng mà... Đông Phương Lãnh Vũ không khỏi bị Bùi Đông Lai ảnh hưởng, hắn khí phách nói :
- Bất quá, Đông Lai ca yên tâm, nếu thua, ta sẽ không cần thanh danh của mình, cũng sẽ không để ca đem hai chân của mình ra bồi thường đâu.
Nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói như vậy, Bùi Đông Lai hiểu nếu như Đông Phương Lãnh Vũ có thua trận đấu này thì cho dù đoàn người Tôn Vệ Đông có muốn cũng không thể ép buộc được.
Chỉ là, nếu làm như thế, Đông Phương Lãnh Vũ sau này ra đường danh tiếng cũng bị bôi xấu mà thôi.
Đối với một người có tâm khí cao ngạo như Đông Phương Lãnh Vũ mà nói thì đó tuyệt đối là cơn ác mộng!
Mà hiện giờ, Đông Phương Lãnh Vũ thà một mình nhận chuyện đó chứ không muốn Bùi Đông Lai đem hai chân ra làm vật cược.
Điều này làm Bùi Đông Lai không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi là chính xác.
May mắn như vậy, hắn không còn gì nói nữa, chỉ đứng cười ngây ngô như qua tử.
Tươi cười ngây ngô là vậy, nhưng đằng sau là răng nanh sắc bén!
Bên kia Tôn Vệ Đông và người câu lạc bộ Siêu Bào ở Đông Hải này đều nghe nói Chu Đào bị một gã nhà quê làm cho sợ tới mức ngay cả trước mắt mọi người cũng không dám phản bác lại, trực tiếp chạy trốn.
Hiện giờ, nghe được lời nói Chu Đào, bọn hắn không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía Bùi Đông Lai, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc!
Dường như, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, gã nhà quê trong miệng Chu Đào sẽ có quan hệ với Đông Phương Lãnh Vũ.
Đừng nói chi là bọn hắn mà ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ cũng không ngờ Bùi Đông Lai lại quen biết với Chu Đào, lập tức dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
- Thế giới đích xác rất nhỏ.
Nhận thấy được trong mắt Chu Đào tràn đầy vẻ hận ý, Bùi Đông Lai cũng không có sợ hãi, lúc trước giai đoạn thứ hai dung hợp chưa bắt đầu, hắn đối mặt Đông Bắc Tiểu vương gia Nạp Lan Trường Sinh chưa từng lui về phía sau nửa bước, hiện giờ, hắn đã bắt đầu giai đoạn thứ hai dung hợp, sẽ sợ Chu Đào sao?
- Tiểu tạp chủng, ngươi...
Mắt thấy Bùi Đông Lai nhận ra mình, chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, còn lại lộ ra bộ dáng vô tâm không lo, Chu Đào tức giận tới mức mức chửi nháo lên.
Nhưng mà.
Không đợi hắn buông hết lời mắng bẩn thỉu, mà ở một bên Tôn Vệ Đông đem ánh mắt chuyển dời khỏi Bùi Đông Lai, hướng về phía Đông Phương Lãnh Vũ, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Đông Phương Lãnh Vũ, ta nhớ được ngươi luôn luôn thích độc lai độc vãng, như thế nào hiện tại dẫn theo người? Hắn là ai vậy? Là tùy tùng của ngươi sao? - Chuyện của lão tử cần phải báo cáo với ngươi sao ?
Đối mặt câu hỏi Tôn Vệ Đông, Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt cười lạnh.
- Đông Phương Lãnh Vũ, đừng tưởng rằng tiểu cô của mày ở Đông Hải là nhân vật tiếng tăm thì mày muốn làm gì thì làm.
Đối mặt với vẻ ngông cuồng tự cao của Đông Phương Lãnh Vũ, lập tức có người trong Siêu Bào câu lạc bộ bực dọc.
Đông Phương Lãnh Vũ nhìn chằm chằm tên mở miệng kia, lạnh lùng nói:
- Lão tử đã cuồng mười bảy năm, nếu ngươi khó chịu, cứ việc đi lại đây, cho dù là bản thân mày hay là ngươi nào chống lưng cho mày thì nếu lão tử nói một chữ "KHÔNG" thì lão tử chính là con của mày.
- Ngươi...
Nghe được lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ, tên kia như bị đánh vào mặt, miệng mở ra, theo bản năng muốn phản kích, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Mà xung quanh hắn mọi người tuy là đồng bạn nhưng không có ai đứng ra nói đỡ cho hắn trái lại còn đưa vẻ mặt vô can ra nhìn, một đám tuy rằng không thích Đông Phương Lãnh Vũ nhưng lại không có ý phản bác.
- Đông Phương Lãnh Vũ, mọi người đều là lớn cả rồi, có việc tìm người lớn trong nhà ra mặt không hay đâu.
Trong lòng của Tôn Vệ Đông cũng rất căm tức, bất quá hắn không có nổi giận, mà hài hước nhìn Đông Phương Lãnh Vũ.
Vừa rồi, Chu Đào vốn hận không thể lập tức cho Bùi Đông Lai quỳ xuống nhận sai, nghe được Tôn Vệ Đông nói như vậy, trong mắt hắn thấy như Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ quan hệ không tầm thường, không phải là thứ hắn có thể tùy tiện dẫm đạp.
Lúc này, Tôn Vệ Đông muốn giải nguy cho Chu Đào, trong lòng vừa động, cười lạnh nói:
- Đông Phương Lãnh Vũ, mày không phải cùng với Tôn ca đua xe sao? Chúng ta bên này cá thêm một trăm vạn! Nếu mày thắng , sáu trăm vạn này toàn bộ đưa cho mày! Nhưng là... Nếu mày thua, mày chẳng những phải xuất ra năm trăm vạn, còn phải để người bên cạnh của mày lưu lại một bàn chân!
- Lần đánh cược này mày dám chơi hay không hả Đông Phương Lãnh Vũ?
Tôn Vệ Đông tựa hồ cũng biết Chu Đào rất muốn lấy lại thể diện, vì thế đưa cho Chu Đào một cái thang bước xuống.
- Dám tiếp nhận không?
Đông Phương Lãnh Vũ không trả lời ngay.
- Ha ha...
Mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ không dám trả lời, Tôn Vệ Đông cùng nhóm người của câu lạc bộ Siêu Bào đang đứng phía sau nghĩ Đông Phương Lãnh Vũ sợ, lập tức nổ ra một trận cười chế giễu.
Nụ cười kia giống như đang nói: "Đông Phương Lãnh Vũ, mày không phải ngông cuồng sao? Như thế nào hiện tại không ngông cuồng nữa đi?"
Đối mặt mấy khuôn mặt cười nhạo đó, vẻ mặt của Đông Phương Lãnh Vũ vẫn bình tĩnh trầm giọng nói:
- Tôn Vệ Đông, không phải lão tử không dám cá cược với ngươi, chỉ là việc cá cược cũng chỉ liên quan giữa ta và các ngươi, dựa vào cái gì muốn dùng Đông Lai ca làm vật đặt cược?
Đông Lai ca?
Nghe được xưng hô như thế, đám người Tôn Vệ Đông không khỏi sửng sốt.
Bọn hắn vốn tưởng rằng Bùi Đông Lai chính là một tên tùy tùng đi theo Đông Phương Lãnh Vũ, thật không ngờ hai người lại có quan hệ tốt như vậy.
Đám người Tôn Vệ Đông liền ngây người cả ra, đồng thời hảo cảm của Bùi Đông Lai đối Đông Phương Lãnh Vũ cũng tăng lên không ít, xem ra, Đông Phương Lãnh Vũ tuy là người ăn chơi trác táng hung hăng càn quấy lúc nào cũng tỏ ra ngông cuồng, nhưng mà cũng chưa hẳn là xấu, chẳng hạn như hiếu thuận biết nói nghĩa khí.
- Tụi mày muốn chơi tới cùng chứ gì?
Mắt thấy đám người Tôn Vệ Đông không nói lời nào, Đông Phương Lãnh Vũ cười lạnh nói:
- Hôm nay lão tử liền chơi theo tới cùng – tiền thì cũng đéo có ý nghĩa gì cả, Tôn Vệ Đông, lão tử với ngươi cược mạng!
Cược mạng!!
Ngạc nhiên nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói vậy, tất cả người bên Tôn Vệ Đông sắc mặt đều tái đi cả.
Bọn hắn đều nhìn Đông Phương Lãnh Vũ không phải nói đùa, mà muốn cược mạng thật sự!
Nhận thấy được điểm này, bọn hắn nhất thời trầm mặc.
Bọn hắn thật không hiểu, vì chọc tới một tên tùy tùng nho nhỏ đi bên cạnh mà Đông Phương Lãnh Vũ lại muốn cược mạng sao ?
Chưa nói đến lấy mạng, động tay chân với Đông Phương Lãnh Vũ một chút thôi, bọn hắn đều không dám!
Dù sao, cô cô của Đông Phương Lãnh Vũ chính là "Độc Mân Côi Liễu Nguyệt"
Là một người kêu mưa gọi gió, một tay che trời ở đất Đông Hải này.
- Đông Phương Lãnh Vũ, ta muốn cược với tên kia, vì hắn và Chu Đào từng xích mích mà thôi.
Có lẽ bị khí thế Đông Phương Lãnh Vũ áp chế, Tôn Vệ Đông có chút hít thở không thông.
Đông Phương Lãnh Vũ cười lạnh:
- Không cần nói những lời dư thừa đó, dám chơi hay không, nói tao nghe một câu!
- Như vậy đi, Đông Phương Lãnh Vũ, chúng ta đem Chu Đào cùng người phía sau mày cộng thêm năm trăm vạn làm tiền cược, như thế nào?
Có lẽ Đông Phương Lãnh Vũ quá mức áp bức, Tôn Vệ Đông cũng nổi giận, trực tiếp quăng Chu Đào ra làm vật cược.
Đối với việc này, Chu Đào cảm thấy một trận sợ hãi, nhưng khi hắn nghĩ tới việc Đông Phương Lãnh Vũ đua xe còn lâu mới bằng Tôn Vệ Đông thì hắn lại cảm thấy yên tâm rất nhiều.
- Thế nào ? Tên nhà quê kia, có dám đánh cuộc hay không?"
Lòng đã vững lại, Chu Đào ác độc nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai hỏi.
Đối mặt khiêu khích của Chu Đào, Đông Phương Lãnh Vũ muốn phát hoả, bỗng nhiên Bùi Đông Lai luôn luôn trầm mặc không nói lại nở nụ cười.
Không khí đang căng thẳng đột nhiên hòa hoãn bớt vì cái cười thản nhiên của hắn.
Nụ cười kia như ngạo thị tất cả mọi người.
Nhìn Bùi Đông Lai cười khinh thường, không chỉ đám người Tôn Vệ Đông ngạc nhiên một trận, mà ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ cũng có chút buồn bực.
- Tiểu Vũ, cược theo đi.
Cười xong, Bùi Đông Lai thu liễm lại, dùng một loại ánh mắt như thợ săn xem kĩ con mồi ánh mắt quét qua đám người Tôn Vệ Đông một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Chu Đào, chậm rãi chìa hai ngón tay:
- Bất quá... Không phải một cái chân, là hai cái chân!
Hai bàn chân sao?
"Hả?!"
Bùi Đông Lai vừa nói hết câu, vẻ mặt đám người Tôn Vệ Đông liền thay đổi.
Ngay cả Đông Phương Lãnh Vũ cũng khiếp sợ trợn mắt há mồm!
Mới vừa rồi, hắn sở dĩ không có đáp ứng, vì hắn không có tư cách đem Bùi Đông Lai làm vật cược, hơn nữa hắn nghĩ mình không thắng nỗi Tôn Vệ Đông.
Còn về phần sau đó hắn kịch liệt đòi cược mạng, chính là không muốn mất mặt, cũng như giữ chút khí thế.
- Đông Lai ca...
Rất khiếp sợ, Đông Phương Lãnh Vũ không kìm được gọi một tiếng Đông Lai ca, muốn làm cho Bùi Đông Lai suy nghĩ lại.
Nhưng mà .
Không cho Đông Phương Lãnh Vũ nói hết, Tôn Vệ Đông vừa cười vừa nói :
- Tốt, tốt lắm! Mày có khí phách, Đông Phương Lãnh Vũ, người của mày đã đồng ý đem hai chân của hắn làm tiền đặt cược, đừng nói ta ngươi sợ không dám chơi chứ?"
- Được rồi, được rồi. Chẳng phải nãy giờ đã nói rõ ràng rồi sao!!
Không đợi Đông Phương Lãnh Vũ mở miệng (tội nghiệp thằng bé), Bùi Đông Lai đã mỉm cười :
- Nhưng mà.. Sau khi đánh cuộc kết thúc nhất định thực hiện giao ước!
- Tốt, mày được lắm!
Lại nghe Bùi Đông Lai nói vậy, Tôn Vệ Đông liếc mắt nhìn rồi sau đó lại như sợ hai người Bùi Đông Lai thay đổi ý định, liền vung tay lên :
- Chúng ta đi!
Không thể không nói, Tôn Vệ Đông trong vòng tròn này quả thật rất có danh khí, lời hắn mới vừa thốt ra, cả đám người liền rời đi.
Chỉ là.. khi rời đi, Chu Đào cười lạnh liếc nhìn Bùi Đông Lai, như ngụ ý nói : « Tên hai lúa kia, hai cái chân của mày, thuộc về tao rồi!! »
Mắt thấy đám người Tôn Vệ Đông kéo nhau đi, vẻ mặt của Đông Phương Lãnh Vũ vô cùng phức tạp.
Cho tới nay, hắn là một người rất nóng nảy, sẽ không dễ dàng chịu thua!
Nếu không như thế, ngày hôm đó hắn đã chẳng cố nhịn đau mà đánh với Bùi Đông Lai. Đồng dạng, hắn cũng không muốn thua Tôn Vệ Đông, vì biết rõ phần thắng của mình là rất ít nên mới tăng cao tiền đặt cược mà cá với Tôn Vệ Đông.
Bởi vì trong người chảy một dòng máu không muốn chịu thua bất kỳ ai, nên khi nghe Bùi Đông Lai nói lấy hai chân làm tiền cược, hình ảnh Bùi Đông Lai trong lòng hắn liền thay đổi một trời một vực so với trước kia.
Mà như thế, sự lo lắng trong lòng hắn càng đậm, vì tỉ lệ mình thắng Tôn Vệ Đông rất thấp, nếu chỉ cược cái chân của mình thì cho dù thua cũng không tiếc, mà hiện tại, biết rõ mình sẽ thua mà Bùi Đông Lai cũng nguyện chịu hai cái chân.
- Đông Lai ca, hy vọng thắng của ta không lớn.
Đông Phương Lãnh Vũ nói xong, cắn chặt răng, đem tình hình chân thực nói cho Bùi Đông Lai.
- Tiểu Vũ, ta tin tưởng, phải tin tưởng vào chính bản thân mình mới đúng chứ.
Bùi Đông Lai vỗ vỗ vai Đông Phương Lãnh Vũ, cười nói:
- Chúng ta nhất định sẽ thắng!
- Nếu Đông Lai ca đã tin tưởng vào ta như vậy thì ta cũng không có gì để sợ.
Tuy rằng không biết Bùi Đông Lai vì sao đối với chính mình tin tưởng như vậy, nhưng mà... Đông Phương Lãnh Vũ không khỏi bị Bùi Đông Lai ảnh hưởng, hắn khí phách nói :
- Bất quá, Đông Lai ca yên tâm, nếu thua, ta sẽ không cần thanh danh của mình, cũng sẽ không để ca đem hai chân của mình ra bồi thường đâu.
Nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói như vậy, Bùi Đông Lai hiểu nếu như Đông Phương Lãnh Vũ có thua trận đấu này thì cho dù đoàn người Tôn Vệ Đông có muốn cũng không thể ép buộc được.
Chỉ là, nếu làm như thế, Đông Phương Lãnh Vũ sau này ra đường danh tiếng cũng bị bôi xấu mà thôi.
Đối với một người có tâm khí cao ngạo như Đông Phương Lãnh Vũ mà nói thì đó tuyệt đối là cơn ác mộng!
Mà hiện giờ, Đông Phương Lãnh Vũ thà một mình nhận chuyện đó chứ không muốn Bùi Đông Lai đem hai chân ra làm vật cược.
Điều này làm Bùi Đông Lai không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi là chính xác.
May mắn như vậy, hắn không còn gì nói nữa, chỉ đứng cười ngây ngô như qua tử.
Tươi cười ngây ngô là vậy, nhưng đằng sau là răng nanh sắc bén!
Danh sách chương