- Đông Lai đồ ăn có ngon không? Tại một nhà hàng không tính là có cấp bậc cao ở trung tâm chợ Đông Hải, Cổ Bồi Nguyên mời Bùi Đông Lai dùng cơm, Cổ Bồi Nguyên tươi cười hỏi.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói hắn đi đến Đông Hải rồi gọi cho Cổ Bồi Nguyên hoàn toàn là bởi vì đã đáp ứng với Hứa Thế Hữu, xuất phát từ lễ phép thế nên trước hết chào hỏi Cổ Bồi Nguyên một tiếng rồi hỏi xem khi nào Cổ Bồi Nguyên rảnh thì tới bái phỏng một chuyến.

Nhưng Bùi Đông Lai không có ngờ tới là Cổ Bồi Nguyên sau khi nhận được điện thoại của hắn lại biểu hiện nhiệt tình như vậy.

- Rất tốt.

Lúc này nghe Cổ Bồi Nguyên hỏi Bùi Đông Lai gật đầu cười:

- Cảm ơn Cổ hiệu trưởng.

- Đông Lai ta biết cháu nghi hoặc là ta vì sao lại nhiệt tình đối với người như vậy.

Có lẽ sớm đã đoán được tâm tư của Bùi Đông Lai, Cổ Bồi Nguyên nhịn không được liền nói.

Cổ Bồi Nguyên chủ động nhắc tới làm cho Bùi Đông Lai không khỏi có chút ngạc nhiên, bất quá hắn cũng không có làm ra vẻ, mà là gật gật đầu, rồi đợi Cổ Bồi Nguyên cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

- Thực không dám giấu giếm, Đông Lai, thành tích thi ĐH lần này của cháu quả thật thực sự quá mức kinh người, thế nên có rất nhiều giáo sư muốn mời cháu đến trường của họ, mà cháu lai trực tiếp đi tới đại học Đông Hải làm cho ta hết sức kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho ta rất có mặt mũi không chỉ hiệu trưởng của một trường lớn gọi điện hỏi ta ngươi sẽ học ở chỗ nào, cháu có lựa chọn học ở đại học Đông Hải không? Cháu cũng không biết ta nhận được điện thoải của cháu thì trong lòng đặc ý đến mức nào.

Cổ Bồi Nguyên nói xong thì giống như lúc nghe điện thoại, ý cười càng đậm:

- Đây là vấn đề thứ nhất, thứ hai là Hứa viện trưởng sau khi từ Trầm Thành trở về thì khen ngợi cháu không ngớt nói cháu mời hắn bữa cơm kia chính là bữa tối thoải mái nhất đời hắn, hắn còn nói chờ cháu tới Đông Hải nhất định phải mời lại cháu một chút. Ngần ấy năm còn chưa có một học sinh nào có thể khiến cho hiệu trưởng khen ngợi như thế, ta tự nhiên là gần quan được ban lộc, mời cháu ăn cơm.

- Thứ ba, lấy thể chế giáo dục trong nước trước mắt, có thể trở thành một trạng nguyên thì chắc chắn tương lai sẽ rất có tiền đồ, điểm môn Lý, Anh Văn của cháu rất cao khẳng định không tầm thường vì vậy ta tự nhiên muốn biết về cháu một chút.

Nói xong Cổ Bồi Nguyên nhìn vào khuôn mặt của Bùi Đông Lai nhịn không được hỏi:

- Đông Lai nói thật ta cũng thấy rất tò mò, cháu vì cái gì mà nhiều trường lớn như vậy không chọn cuối cùng lại lựa chọn đại học Đông Hải?

Hiển nhiên Cổ Bồi Nguyên đối với cái này cũng hết sức tò mò, theo hắn biết rất nhiều trường Đại học đều đưa ra nhưng điều kiện cực kỳ ưu đãi, mà cho tới bây giờ đại học Đông Hải còn chưa cấp cho Bùi Đông lai bất kỳ một chỗ tốt nào.

- Cháu thích tòa thành thị Đông Hải này.

Có lẽ cảm thấy giải thích quá mức phiền toái, Bùi Đông Lai dứt khoát tìm lấy một cái cớ.

- Ách!

Có lẽ thật không ngờ lý do đơn giản như thế, Cổ Bồi Nguyên không khỏi ngạc nhiên một trận, sau đó lại không nhịn được bật cười.

Cười cười, Cổ Bồi nguyên rút ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu cười hỏi :

- Đông Lai, hút thuốc không ?

"—— "

Đối với lời mời của Cổ Hiệu Trưởng Bùi Đông Lai chỉ có thể cười khổ lắc lắc đầu.

Ha ha. Cổ bồi Nguyên thấy Bùi Đông Lai có chút xấu hổ, sang sảng cười nói:

- Hút thuốc lá có hại cho thân thể, không hút thuốc lá rất tốt, cháu cũng không biết ta mỗi ngày ở nhà đều bị vị lãnh đạo kia nhìn chằm chằm, căn bản không có cơ hội hút thuốc, chỉ có thể ra bên ngoài mà hút.

Nói xong Cổ Bồi Nguyên châm thuốc lá, hút một hơi thật sâu, vẻ mặt rất là thoải mái.

- Đúng rồi Đông Lai trường học tháng chín mới khai giảng, làm sao lại tới sớm như vậy?

Cổ Bồi Nguyên rít hai cái liên tục sau đó có vẻ hơi nghi hoặc hỏi Bùi Đông Lai.

- Cháu tính toán đến làm một chút chuyện riêng, tiện thể làm quen với cuộc sống ở Đông Hải.

Cổ Bồi Nguyên bình dị gần gũi khiến cho Bùi Đông Lai nảy sinh lòng hảo cảm, cho nên hắn cũng không có giấu giếm mục đích đến Đông Hải.

Ngạc nhiên nghe được Bùi Đông Lai nói như thế, Cổ Bồi Nguyên không khỏi nghĩ tới Hứa Thế Hữu từng nói cho hắn Bùi Đông Lai có gia cảnh bần hàn, bất quá tính cách lại cứng rắn không thích người ta bố thí.

Nghĩ đến đây Cổ Bồi Nguyên theo bản năng cho rằng Bùi Đông Lai muốn tự mình kiếm tiền học phí cũng không nói đến nếu như miễn phí đi học mà là hỏi:

- Muốn làm cái gì sao ?

- Trước mắt chỉ có thể đi làm gia sư dạy thêm.

Trước khi đến Bùi Đông Lai từng nghĩ tới rất nhiều công việc cuối cùng vẫn là cảm thấy trước mắt làm gia sư dạy thêm là công việc thích hợp nhất với hắn. thủ khoa trong kì thi vào trường Đại học trong cả nước là một chiêu bài bằng vàng, làm gia sư dạy kèm tại nhà vẫn là dư sức.

- Gia sư à.

Cổ Bồi Nguyên tựa hồ thật không ngờ được Bùi Đông Lai sẽ suy nghĩ đươc như thế, trươc nao nao, sau đó thì suy nghĩ nới :

- Như vậy đi, ta có người quen có đúa con năm nay học lớp 11, hai ngày trước còn nhờ ta tìm xem trong trường học có người nào có thể giúp con của nàng phụ đạo, ta sẽ hỏi giùm cháu.

- Cảm ơn hiệu trưởng

Đối mắt với sự hỗ trợ của Cổ Bồi Nguyên, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm sau đó cũng đáp ứng.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, Cổ Bồi nguyên không ngừng lại mà trực tiếp lấy điện thoại ra bấm.

- Ngài khỏe chứ Cổ Hiệu Trưởng.

Điện thoai rất nhanh nhận được lời nói từ bên kia vang lên, nhận được điện thoại Liễu Nguyệt căn bản không có nghĩ tới Cổ Bồi Nguyên sẽ chủ động gọi điện cho nàng ít nhiều có chút ngạc nhiên.

- Liễu Nguyệt chuyện muốn ta tham gia dạ hội từ thiện của tập đoàn Thiên Tường không cần phải thương lương nữa, cụ thể nguyên nhân thì trong lòng cô hoàn toàn rõ ràng.

Lời nói của Cổ Bồi Nguyên ngắn gọn :

- Về phần việc cô muốn ta thu nhận cháu của mình vào đại học Đông Hải thì cần phỉa xem biểu hiện của hắn đã.

- Ân?

Liễu Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại đã về đến nhà, đang mặc một bộ quần áo ngủ. khi nghe được lời nói cảu Cổ Bồi Nguyên thì không khỏi ngạc nhiên một trận.

Nàng sở dĩ tìm Cổ Bồi Nguyên là vì muốn mời Cổ Bồi Nguyên tham dự dạ hội từ thiện của Tập Đoàn Thiên Tường, lấy địa vị của Cổ Bồi Nguyên tại lĩnh vực kinh tế này nếu như tham gia thì lượng tiền quyên góp sẽ rất lớn.

Thứ hai theo như lời Cổ Bồi Nguyên nói nàng muốn cháu của mình có thể vào học ở đại học Đông Hải, nếu có thể trở thành học sinh của Cổ Bồi Nguyên thì càng tốt.

Liễu Nguyệt cảm thấy lấy quan hệ cảu nàng cùng với Cổ Bồi Nguyên, muốn cho cháu của mình tiến vào đại học Đông Hải thật không phải là chuyện lớn chỉ là muốn làm học sinh của Cổ Bồi Nguyên thì còn khó hơn lên trời. Cổ Bồi Nguyên làm hiệu trưởng trường Đông Hai đã hai mươi năm nay cũng chỉ thấy hắn thu nhận hai người đồ đệ, trong đó có một vị nay đã trở thành một nhân vật trọng yếu trong lĩnh vực chính trị, con đường làm quan phát triển rất tốt, một người còn lại là thương nhân.

- Cổ Hiệu Trưởng, thật sự cảm ơn ngài.

Ngạc nhiên ngắn ngủi đi qua, Liễu Nguyệt trước tiên cảm ơn nhưng trong lòng lại thấy tò mò, Cổ Bồi Nguyên không phải đi ăn cơm với ngươi ta sao? Như thế nào đột nhiên lại nhớ tới chuyện của mình?

Giống như giải đáp cho suy nghĩ của Liệu Nguyệt Cổ hiệu trưởng nói thẳng:

- Liệu Nguyệt, ta đây có một học sinh, hắn là thủ khoa trong kì thi vào Đại học của cả nước. ta tính toán để hắn dạy kèm cho cháu của cô, nếu cháu của cô học tốt, ta thu hắn làm học sinh cũng chưa hẳn là không thể.

- Được!

Liễu Nguyệt trước tiên là đồng ý nhưng trong lòng cũng hiểu được Cổ Bồi Nguyên chủ động quan tâm chuyện của mình còn nói chuyện tốt như vậy hoàn toàn là bởi vì vị học sinh kia.

"Chẳng trách hôm nay Cổ Bồi Nguyên lại đi đón người còn chủ động mời khách ăn cơm, nguyên lai là Bá Nhạc phát hiện ra thiên lý mã a"

Cúp điện thoại xong, nghĩ đến tác phong của Cổ Bồi Nguyên Liễu Nguyệt thầm nghĩ một câu, bất quá lại có chút nghĩ không ra nếu Cổ Bồi Nguyên tính toán thu học sinh vì sao còn muốn cho tên kia đi làm gia sư?

Liễu Nguyệt có nằm mơ cũng không nghĩ ra Cổ Bồi Nguyên nhắc tới chuyện thu học sinh, chính là muốn tìm một công việc cho Bùi Đông Lai.

- Đông lai việc làm gia sư, ta đã hỏi giùm cháu rồi.

Mặc kệ Liễu Nguyệt nghi hoặc, Cổ Bồi Nguyên để điện thoại xuống nói:

- Như vậy đi cháu vừa tói Đông Hải một đường mệt nhọc đêm nay trước tiên đến chỗ ta nghỉ ngơi ngày mai sẽ dẫn cháu đi dạo quanh Đông Hải cho biết, ngày mốt tiếp tục cho lái xe dẫn cháu đi, chuyện tìm chỗ ở ta sẽ tìm giúp ngươi, nếu cháu ở chỗ đó không quen, có thể đến chỗ ta ở.

- Cảm ơn Cổ hiệu trưởng.

Đối với sự trợ giúp nhiệt tình của Cổ Bồi Nguyên, Bùi Đông Lai không có cự tuyệt mà đứng dậy bái Cổ Bồi Nguyên một cái thật sâu.

Buổi tối hôm nay.

Bùi Đông Lai ở lại nhà của Cổ Bồi Nguyên.

Nằm ở phòng khách của Cổ Bồi Nguyên giống như nằm trên giường lớn, trong đầu Bùi Đông Lai hiện lên từng li từng tý quá trình đến Đông Hải, trằn trọc khó đi vào giấc ngủ được, tận đến rạng sáng mới mơ màng đi vào giấc ngủ.

Đồng dạng buổi tối hôm nay.

Một nhân vật có thể làm cho vị đại nhân vật Cổ Bồi Nguyên phá lệ viết mấy dòng ở dòng trong thư phòng.

Có ngông nghênh.

Không có ngạo khí.

Có dã tâm.

Không nói suông.

Đúng mực.

Không kiêu không nóng nảy.

Ít ỏi hơn hai mươi chữ là đánh giá về thiếu niên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện