Thấy hành động của Bùi Đông Lai, ánh mắt mọi người đều hướng về phía phong thư kia.
Tựa như thước phim quay chậm, mọi người chăm chú nhìn vào bì thư từ từ hạ xuống gần Nạp Lan Minh Châu.
Giọng Bùi Đông Lai vẫn vang vọng bên tai, Nạp Lan Minh Châu trợn tròn mắt, há hốc mồm ra nhìn bức thư.
Giờ khắc này nàng cảm thấy tựa như mình đang mơ!
Bởi lẽ nàng luôn nghĩ rằng Bùi Đông Lai thi được thủ khoa trường Đại học chỉ để muốn nàng thực hiện ước định hôn sự hơn một tháng trước, muốn nàng lấy hắn!
Nhưng nàng nằm mơ cùng không ngờ phế vật như Bùi Đông Lai lại đá nàng!
Không chỉ Nạp Lan Minh Châu, ngay cả Nạp Lan Trường Sinh cũng bất ngờ!
Nếu không tối qua hắn cũng sẽ chẳng nổi giận vì hành động tự tung tự tác của Nạp Lan Minh Châu khi mà hắn chưa biết thân phận thực của Lâm Phong.
Mà Lâm Phong là kẻ kinh ngạc nhất!
Vốn hắn nghĩ cha con Bùi Vũ Phu cùng Bùi Đông Lai là tầng lớp thấp hèn trong xã hội!
Một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, có thể sao? Có!
Lá thư kia là niềm vui với chủ của nó, nhưng cũng là một cái tát đau đớn cho Nạp Lan Minh Châu và Nạp Lan gia!
- Ngươi…ngươi lại dám làm vậy?
Nạp Lan Minh Châu khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai hỏi.
- Cha, chúng ta đi.
Bùi Đông Lai không thèm quan tâm tới Nạp Lan Minh Châu mà quay đầu bỏ đi, hắn nhìn Bùi Vũ Phu cười tỏ ý xin lỗi.
Bùi Vũ Phu thấy thế cũng cười ngây ngô đứng dậy, chuẩn bị cùng Bùi Đông Lai rời đi.
Thấy hai người sắp đi, Nạp Lan Minh Châu vẫn chưa tỉnh ra, Nạp Lan Trường Sinh cùng đám người Nạp lan gia kia cũng kiêng kị Bùi Vũ Phu nên chẳng dám làm gì.
Nạp Lan Trường Sinh không dám giữ cha con họ Bùi nhưng Lâm Phong lại dám… Bởi hắn vẫn chưa hề biết thân phận thực sự của Bùi Vũ Phu.
Thấy cơ hội tốt nhất để lấy uy trước mặt Nạp Lan gia, Lâm Phong đứng dậy lạnh lùng nói:
- Ai cho các người rời đi? Đứng lại cho ta!
Lâm Phong nói khiến Bùi Đông Lai nhíu mày, quay lại lạnh lùng nhìn Lâm Phong
- Đây là chuyện của ta và Nạp Lan gia, có liên quan gì tới ngươi sao?
- Tiểu tử, Nạp Lan thúc không chấp nhặt bởi hắn nể tình cũ, là người trọng tình trọng nghĩa, bằng không chỉ với những lời mày vừa nói cũng đủ để băm mày cho cho ăn!
Lâm Phong cười lạnh, hắn vẫn cho rằng Nạp Lan Trường Sinh không giữ Bùi Vũ Phu lại cũng là vì tình xưa.
Nể tình cũ?
Trọng tình trọng nghĩa?
Dường như Bùi Đông Lai đang nghe chuyện đáng cười nhất thế giới, vừa muốn đáp trả lại phát hiện thân thể mình cứng đờ, không thể kiểm soát được!
Việc này khiến Bùi Đông Lai cả kinh, nhưng nhớ tới Tiêu Phi hắn lại cảm thấy vui vẻ!
Bởi theo lời Tiêu Phi, nếu tình huống trí nhớ hốn loạn và thân thể cứng đờ lặp lại thì đại biểu cho giai đoạn dung hợp thứ hai bắt đầu!
Sau đó, đúng như lời Tiêu Phi lúc trước, thân thể Bùi Đông Lai mất đi sự khống chế, trí nhớ trở nên hỗn loạn, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
- Đông Lai.
Bùi Vũ Phu thấy sắc mặt con trai khác thường vội lao tới.
Dù trí nhớ bắt đầu hỗn loạn nhưng bằng ý chí kiên cường, Bùi Đông Lai vẫn cố sức lắc đầu cười nói:
- Cha… con không sao.
- Bùi Đông Lai à Bùi Đông Lai, chơi với ta thì ngươi còn quá non nớt!
Thấy Bùi Đông Lai cắn răng chịu đựng, Nạp Lan Minh Châu tưởng hắn bị Lâm Phong dọa cho sợ vỡ mật nên bắt đầu thực hiện âm mưu.
Nàng hao tâm tổn sức dụ dỗ Lâm Phong tới Nạp Lan gia chẳng phải vì muốn sỉ nhục cha con họ Bùi sao?
- Ha ha, xem ra ngươi còn dám kiêu ngạo nữa hay không?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Bùi Đông Lai, Nạp Lan Minh Châu cười giòn giã, Lâm Phong càng thêm thỏa mãn với hư vinh của Lâm gia cho hắn, hung tợn nói:
- Tiểu tử, hôm nay ở trước mặt tao, hoặc cha con mày quỳ xuống nhận sai, hoặc là bò ra ngoài!
Lời Lâm Phong nói Bùi Vũ Phu không thèm quan tâm, hắn chỉ lo lắng cho Bùi Đông Lai:
- Thật không sao chứ?
- Dạ.
Bùi Đông Lai lau mồ hôi lạnh, sắc mặt đã khá hơn.
Lúc này hắn đã bắt đầu khống chế được thân thể và trí nhớ hỗn loạn kia.
Thấy sắc mặt Bùi Đông Lai khá dần lên, Bùi Vũ Phu quay sang nhìn Lâm Phong:
- Cha ngươi là Lâm Viễn?
- Hả?
Ngạc nhiên khi Bùi Vũ Phu hỏi vậy, Lâm Phong ngẩn người ra.
Trong mắt hắn, Bùi Vũ Phu chỉ là gã nông dân…
Giờ lão nông dân ấy lại dám gọi tên cha hắn….
Mà cha hắn, dù ở thủ đô cũng là người có máu mặt!
Việc này khiến hắn nghi ngờ mình bị lãng tay.
Ngay sau đó.
Chưa đợi Lâm Phong lấy lại tinh thần thì Bùi Vũ Phu đã dọa cho hắn sợ tới mức ngất xỉu:
- Hai mươi năm trước, ta đánh cha ngươi ở khách sạn tại Yên Kinh, ông ngươi ngay cả cái rắm cũng khôn dám phóng, giờ ngươi lại dám nói đem con ta cho chó ăn? Còn muốn hai cha con ta lạy ngươi nhận sai sao?
Nói xong, dáng người què quặt đã mười tám năm kia đã đứng thẳng dậy, vô cùng ngạo nghễ, sát khí hừng hực tỏa ra.
Oanh!
Lâm Phong nghe như sấm rền bên tai, hắn run rẩy ngã phịch xuống ghế!
Hắn chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn Bùi Vũ Phu bằng vẻ mặt khó tin:
- Ngươi… ngươi là ai?
- Bùi Vũ Phu, dù ngươi lợi hai cỡ nào thì đó cũng là quá khứ rồi!
Chưa đợi Bùi Vũ Phu trả lời, nụ cười trên mặt Nạp Lan Minh Châu đã biến mất, nhìn cha con họ Bùi bằng ánh mắt đầy hận ý.
Trong mắt nàng, Bùi Vũ Phu đang cố tỏ vẻ!
- Hả?
Nghe Nạp Lan Minh Châu nói vậy, Bùi Vũ Phu khẽ cười:
- Ngươi cứ hỏi cha mình xem hắn dám giữ ta lại hay không?
Nói xong, Bùi Vũ Phu nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh, ánh mắt tựa như thần linh nhìn xuống đám kiến đầy vẻ khinh thường!
Dám sao?
Bên tai vang vọng những lời điên cuồng của Bùi Vũ Phu, cảm nhận được ánh mắt châm chọc của Bùi Vũ Phu, Nạp lan Trường Sinh đã biết niềm kiêu hãnh của Nạp Lan gia đã bị cha con họ Bùi chà đạp!
Sắc mặt hắn cực kì khó coi!
Nhưng…
Hắn cũng không dám lập tức trở mặt, tựa như đang muốn tính toán thiệt hơn với Bùi Vũ Phu.
- Thì ra ngươi là Bùi Vũ Phu.
Dù Nạp Lan Trường Sinh không dám làm điều ngu ngốc, nhưng sau khi Lâm Phong lục lại trí nhớ liền cười lạnh:
- Vốn dĩ rất nhiều người nghĩ ngươi đã chết, không ngờ lại còn sống, đúng là kì tích!
Nói xong Lâm Phong nhìn Nạp Lan Trường Sinh:
- Nạp Lan thúc, Bùi Vũ Phu mạnh mẽ cũng chỉ là quá khứ, người không cần sợ! Trái lại, chỉ cần đưa tin này ra ánh sáng, công khai tai nạn của hắn thì chẳng bao lâu hắn sẽ bốc hơi khỏi thế gian!
Tựa như Lâm Phong nhắc nhở Nạp Lan Trường Sinh gì đó, Nạp Lan Trường Sinh cũng bình tĩnh trở lại, hắn cố gắng muốn nói gì đó.
Nhưng lời chưa nói ra Bùi Vũ Phu đã chặn lại.
Trước ánh mắt của đám người, Bùi Vũ Phu quay lại vỗ vai Bùi Đông Lai với nụ cười ngây ngô suốt người tám năm qua:
- Hai mươi năm trước ta ném cha hắn ra khỏi khách sạn Yên Kinh như rác rưởi, hôm nay hắn nói muốn băm con cho chó ăn, như vậy thì con đánh hắn cho ta, bắt hắn quỳ xuống cầu xin con tha thứ mới thôi.
Trong mắt Bùi Vũ Phu, vừa rồi Bùi Đông Lai không thể khống chế cảm xúc vì bị Lâm Phong đe dọa là việc không tốt cho lắm.
Hắn tức giận là vì vậy!
"Bá!"
Thấy lời ngông cuồng của Bùi Vũ Phu, Lâm Phong cùng đám Nạp Lan Trường Sinh biến sắc.
- Tốt.
Bùi Đông Lai thản nhiên đáp.
Mặc dù hắn không hiểu vì sao người cha mười tám năm ngây ngô đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.
Nhưng…
Tới giờ hắn chưa từng nghi ngờ đến qua tử của mình!
Cũng như vậy, qua tử của hắn cũng luôn luôn tin hắn!
Trước ánh mắt khiếp sợ của đám người Nạp Lan gia, Bùi Đông Lai gật đầu với Bùi Vũ Phu, lại liếc mắt nhìn Lâm Phong chuẩn bị ra tay.
"Ba!"
Bùi Đông Lai chưa tới Nạp Lan Trường Sinh đã đứng ra ngăn cản, khí thế tựa như núi lửa phun trào, tựa như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Giờ khắc này, hắn đã bị sự cuồng ngạo của Bùi Vũ Phu chọc giận!
Hắn cũng muốn dùng cách này bảo vệ Lâm Phong nhằm thành công ngồi chung một chiếc thuyền với Lâm gia.
Nạp Lan Trường Sinh chặn đường Bùi Đông Lai, ánh mắt sắc bén nhìn Bùi Vũ Phu:
- Bùi Vũ Phu, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Khinh người quá đáng?
Vù!
Bùi Vũ Phu đã động!
Đột nhiên hắn biến mất tựa như chưa từng xuất hiện!
- Đúng vậy!
Đột nhiên biến mất…
Bất động như sơn, chuyển mình như thiểm điện!
Bốp!
Lúc mọi người nhìn thấy Bùi Vũ Phu thì âm thanh giòn giã vang khắp đại sảnh.
Nạp Lan Trường Sinh bay vụt đi, miệng không ngừng thổ huyết!
Hắn bị Bùi Vũ Phu tát bay ra ngoài.
Tựa như thước phim quay chậm, mọi người chăm chú nhìn vào bì thư từ từ hạ xuống gần Nạp Lan Minh Châu.
Giọng Bùi Đông Lai vẫn vang vọng bên tai, Nạp Lan Minh Châu trợn tròn mắt, há hốc mồm ra nhìn bức thư.
Giờ khắc này nàng cảm thấy tựa như mình đang mơ!
Bởi lẽ nàng luôn nghĩ rằng Bùi Đông Lai thi được thủ khoa trường Đại học chỉ để muốn nàng thực hiện ước định hôn sự hơn một tháng trước, muốn nàng lấy hắn!
Nhưng nàng nằm mơ cùng không ngờ phế vật như Bùi Đông Lai lại đá nàng!
Không chỉ Nạp Lan Minh Châu, ngay cả Nạp Lan Trường Sinh cũng bất ngờ!
Nếu không tối qua hắn cũng sẽ chẳng nổi giận vì hành động tự tung tự tác của Nạp Lan Minh Châu khi mà hắn chưa biết thân phận thực của Lâm Phong.
Mà Lâm Phong là kẻ kinh ngạc nhất!
Vốn hắn nghĩ cha con Bùi Vũ Phu cùng Bùi Đông Lai là tầng lớp thấp hèn trong xã hội!
Một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, có thể sao? Có!
Lá thư kia là niềm vui với chủ của nó, nhưng cũng là một cái tát đau đớn cho Nạp Lan Minh Châu và Nạp Lan gia!
- Ngươi…ngươi lại dám làm vậy?
Nạp Lan Minh Châu khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai hỏi.
- Cha, chúng ta đi.
Bùi Đông Lai không thèm quan tâm tới Nạp Lan Minh Châu mà quay đầu bỏ đi, hắn nhìn Bùi Vũ Phu cười tỏ ý xin lỗi.
Bùi Vũ Phu thấy thế cũng cười ngây ngô đứng dậy, chuẩn bị cùng Bùi Đông Lai rời đi.
Thấy hai người sắp đi, Nạp Lan Minh Châu vẫn chưa tỉnh ra, Nạp Lan Trường Sinh cùng đám người Nạp lan gia kia cũng kiêng kị Bùi Vũ Phu nên chẳng dám làm gì.
Nạp Lan Trường Sinh không dám giữ cha con họ Bùi nhưng Lâm Phong lại dám… Bởi hắn vẫn chưa hề biết thân phận thực sự của Bùi Vũ Phu.
Thấy cơ hội tốt nhất để lấy uy trước mặt Nạp Lan gia, Lâm Phong đứng dậy lạnh lùng nói:
- Ai cho các người rời đi? Đứng lại cho ta!
Lâm Phong nói khiến Bùi Đông Lai nhíu mày, quay lại lạnh lùng nhìn Lâm Phong
- Đây là chuyện của ta và Nạp Lan gia, có liên quan gì tới ngươi sao?
- Tiểu tử, Nạp Lan thúc không chấp nhặt bởi hắn nể tình cũ, là người trọng tình trọng nghĩa, bằng không chỉ với những lời mày vừa nói cũng đủ để băm mày cho cho ăn!
Lâm Phong cười lạnh, hắn vẫn cho rằng Nạp Lan Trường Sinh không giữ Bùi Vũ Phu lại cũng là vì tình xưa.
Nể tình cũ?
Trọng tình trọng nghĩa?
Dường như Bùi Đông Lai đang nghe chuyện đáng cười nhất thế giới, vừa muốn đáp trả lại phát hiện thân thể mình cứng đờ, không thể kiểm soát được!
Việc này khiến Bùi Đông Lai cả kinh, nhưng nhớ tới Tiêu Phi hắn lại cảm thấy vui vẻ!
Bởi theo lời Tiêu Phi, nếu tình huống trí nhớ hốn loạn và thân thể cứng đờ lặp lại thì đại biểu cho giai đoạn dung hợp thứ hai bắt đầu!
Sau đó, đúng như lời Tiêu Phi lúc trước, thân thể Bùi Đông Lai mất đi sự khống chế, trí nhớ trở nên hỗn loạn, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
- Đông Lai.
Bùi Vũ Phu thấy sắc mặt con trai khác thường vội lao tới.
Dù trí nhớ bắt đầu hỗn loạn nhưng bằng ý chí kiên cường, Bùi Đông Lai vẫn cố sức lắc đầu cười nói:
- Cha… con không sao.
- Bùi Đông Lai à Bùi Đông Lai, chơi với ta thì ngươi còn quá non nớt!
Thấy Bùi Đông Lai cắn răng chịu đựng, Nạp Lan Minh Châu tưởng hắn bị Lâm Phong dọa cho sợ vỡ mật nên bắt đầu thực hiện âm mưu.
Nàng hao tâm tổn sức dụ dỗ Lâm Phong tới Nạp Lan gia chẳng phải vì muốn sỉ nhục cha con họ Bùi sao?
- Ha ha, xem ra ngươi còn dám kiêu ngạo nữa hay không?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Bùi Đông Lai, Nạp Lan Minh Châu cười giòn giã, Lâm Phong càng thêm thỏa mãn với hư vinh của Lâm gia cho hắn, hung tợn nói:
- Tiểu tử, hôm nay ở trước mặt tao, hoặc cha con mày quỳ xuống nhận sai, hoặc là bò ra ngoài!
Lời Lâm Phong nói Bùi Vũ Phu không thèm quan tâm, hắn chỉ lo lắng cho Bùi Đông Lai:
- Thật không sao chứ?
- Dạ.
Bùi Đông Lai lau mồ hôi lạnh, sắc mặt đã khá hơn.
Lúc này hắn đã bắt đầu khống chế được thân thể và trí nhớ hỗn loạn kia.
Thấy sắc mặt Bùi Đông Lai khá dần lên, Bùi Vũ Phu quay sang nhìn Lâm Phong:
- Cha ngươi là Lâm Viễn?
- Hả?
Ngạc nhiên khi Bùi Vũ Phu hỏi vậy, Lâm Phong ngẩn người ra.
Trong mắt hắn, Bùi Vũ Phu chỉ là gã nông dân…
Giờ lão nông dân ấy lại dám gọi tên cha hắn….
Mà cha hắn, dù ở thủ đô cũng là người có máu mặt!
Việc này khiến hắn nghi ngờ mình bị lãng tay.
Ngay sau đó.
Chưa đợi Lâm Phong lấy lại tinh thần thì Bùi Vũ Phu đã dọa cho hắn sợ tới mức ngất xỉu:
- Hai mươi năm trước, ta đánh cha ngươi ở khách sạn tại Yên Kinh, ông ngươi ngay cả cái rắm cũng khôn dám phóng, giờ ngươi lại dám nói đem con ta cho chó ăn? Còn muốn hai cha con ta lạy ngươi nhận sai sao?
Nói xong, dáng người què quặt đã mười tám năm kia đã đứng thẳng dậy, vô cùng ngạo nghễ, sát khí hừng hực tỏa ra.
Oanh!
Lâm Phong nghe như sấm rền bên tai, hắn run rẩy ngã phịch xuống ghế!
Hắn chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn Bùi Vũ Phu bằng vẻ mặt khó tin:
- Ngươi… ngươi là ai?
- Bùi Vũ Phu, dù ngươi lợi hai cỡ nào thì đó cũng là quá khứ rồi!
Chưa đợi Bùi Vũ Phu trả lời, nụ cười trên mặt Nạp Lan Minh Châu đã biến mất, nhìn cha con họ Bùi bằng ánh mắt đầy hận ý.
Trong mắt nàng, Bùi Vũ Phu đang cố tỏ vẻ!
- Hả?
Nghe Nạp Lan Minh Châu nói vậy, Bùi Vũ Phu khẽ cười:
- Ngươi cứ hỏi cha mình xem hắn dám giữ ta lại hay không?
Nói xong, Bùi Vũ Phu nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh, ánh mắt tựa như thần linh nhìn xuống đám kiến đầy vẻ khinh thường!
Dám sao?
Bên tai vang vọng những lời điên cuồng của Bùi Vũ Phu, cảm nhận được ánh mắt châm chọc của Bùi Vũ Phu, Nạp lan Trường Sinh đã biết niềm kiêu hãnh của Nạp Lan gia đã bị cha con họ Bùi chà đạp!
Sắc mặt hắn cực kì khó coi!
Nhưng…
Hắn cũng không dám lập tức trở mặt, tựa như đang muốn tính toán thiệt hơn với Bùi Vũ Phu.
- Thì ra ngươi là Bùi Vũ Phu.
Dù Nạp Lan Trường Sinh không dám làm điều ngu ngốc, nhưng sau khi Lâm Phong lục lại trí nhớ liền cười lạnh:
- Vốn dĩ rất nhiều người nghĩ ngươi đã chết, không ngờ lại còn sống, đúng là kì tích!
Nói xong Lâm Phong nhìn Nạp Lan Trường Sinh:
- Nạp Lan thúc, Bùi Vũ Phu mạnh mẽ cũng chỉ là quá khứ, người không cần sợ! Trái lại, chỉ cần đưa tin này ra ánh sáng, công khai tai nạn của hắn thì chẳng bao lâu hắn sẽ bốc hơi khỏi thế gian!
Tựa như Lâm Phong nhắc nhở Nạp Lan Trường Sinh gì đó, Nạp Lan Trường Sinh cũng bình tĩnh trở lại, hắn cố gắng muốn nói gì đó.
Nhưng lời chưa nói ra Bùi Vũ Phu đã chặn lại.
Trước ánh mắt của đám người, Bùi Vũ Phu quay lại vỗ vai Bùi Đông Lai với nụ cười ngây ngô suốt người tám năm qua:
- Hai mươi năm trước ta ném cha hắn ra khỏi khách sạn Yên Kinh như rác rưởi, hôm nay hắn nói muốn băm con cho chó ăn, như vậy thì con đánh hắn cho ta, bắt hắn quỳ xuống cầu xin con tha thứ mới thôi.
Trong mắt Bùi Vũ Phu, vừa rồi Bùi Đông Lai không thể khống chế cảm xúc vì bị Lâm Phong đe dọa là việc không tốt cho lắm.
Hắn tức giận là vì vậy!
"Bá!"
Thấy lời ngông cuồng của Bùi Vũ Phu, Lâm Phong cùng đám Nạp Lan Trường Sinh biến sắc.
- Tốt.
Bùi Đông Lai thản nhiên đáp.
Mặc dù hắn không hiểu vì sao người cha mười tám năm ngây ngô đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.
Nhưng…
Tới giờ hắn chưa từng nghi ngờ đến qua tử của mình!
Cũng như vậy, qua tử của hắn cũng luôn luôn tin hắn!
Trước ánh mắt khiếp sợ của đám người Nạp Lan gia, Bùi Đông Lai gật đầu với Bùi Vũ Phu, lại liếc mắt nhìn Lâm Phong chuẩn bị ra tay.
"Ba!"
Bùi Đông Lai chưa tới Nạp Lan Trường Sinh đã đứng ra ngăn cản, khí thế tựa như núi lửa phun trào, tựa như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Giờ khắc này, hắn đã bị sự cuồng ngạo của Bùi Vũ Phu chọc giận!
Hắn cũng muốn dùng cách này bảo vệ Lâm Phong nhằm thành công ngồi chung một chiếc thuyền với Lâm gia.
Nạp Lan Trường Sinh chặn đường Bùi Đông Lai, ánh mắt sắc bén nhìn Bùi Vũ Phu:
- Bùi Vũ Phu, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Khinh người quá đáng?
Vù!
Bùi Vũ Phu đã động!
Đột nhiên hắn biến mất tựa như chưa từng xuất hiện!
- Đúng vậy!
Đột nhiên biến mất…
Bất động như sơn, chuyển mình như thiểm điện!
Bốp!
Lúc mọi người nhìn thấy Bùi Vũ Phu thì âm thanh giòn giã vang khắp đại sảnh.
Nạp Lan Trường Sinh bay vụt đi, miệng không ngừng thổ huyết!
Hắn bị Bùi Vũ Phu tát bay ra ngoài.
Danh sách chương