Vào lúc hoàng hôn khi ánh mặt trời dần hạ xuống phía sau đỉnh núi, phía Bắc của Trầm Thành, trên một kênh đào.
- Hô! Hô !
Một thiếu niên dáng người phong phanh đang đón lấy ánh nắng chiều, đánh một bộ quyền pháp mà không biết tên.
Cách đó không xa, một vị đại thúc trung niên đang nằm trên bãi cỏ, cầm trong tay một chiếc điện thoại Nokia đời cũ không ngừng gọi.
- Đông Lai!
Không biết qua bao lâu, đại thúc tên là là Bùi Vũ Phu bỗng đứng dậy, hướng về phía thiếu niên kia hô lên, trên khuôn mặt kiên nghị kia lộ ra vài phần lo lắng.
Nghe được Bùi Vũ Phu gọi thì Bùi Đông Lai liền đình chỉ vung quyền, lau mồ hôi trên trán rồi hỏi:
- Qua tử, có chuyện gì vậy ? - Điện thoại gọi không được.
Bùi Vũ Phu gấp đến nổi vung cái điện thoại lên, cảm giác kia như hận không thể quăng cái điện thoại này xuống đất.
- 6h mới công bố điểm thi, bây giờ còn chưa tới 6h, ngươi gọi được mới là chuyện lạ.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Hơn nữa nếu như tới 6h thì toàn bộ mọi người cũng đều gọi, như vậy thì cũng rất khó khăn đó.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu chỉ gãi gãi đầu:
- Như vậy thì làm sao để biết được điểm đây ?
- Qua tử, người sốt ruột cái gì
Bùi Đông Lai tức giận nói:
- Người có tra hay không thì cũng không có vấn đề gì, dù sao thì con của người cũng đạt được Trạng Nguyên rồi.
- Ta chính là muốn biết con thi được bao nhiêu điểm.
Bùi Vũ Phu cười nói.
- Như vậy đi, trước tiên người hãy chỉ bảo cho con một chút quyền pháp, một hồi nữa khi về nhà thì con sẽ lên .vn để tra điểm.
Bùi Đông Lai nghĩ ngợi một lát rồi nói, hắn cũng chẳng để ý đến thành tích của mình.
- Luyện võ không phải là ngày một ngày hai là có thể thành công, tuy rằng căn cơ của con tốt nhưng mà muốn trong một thời gian ngắn để đạt tới cảnh giới khi ra quyền thì có Đái Kình thì đó là chuyện không có khả năng.
Bùi Vũ Phu muốn sớm biết điểm thi của Bùi Đông Lai cho nên cố gắng đả kích Bùi Đông Lai để có thể mau trở về nhà để xem điểm.
- Xuất quyền có Đái Kình, đây là ý gì ?
Từ ngữ này chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, điều này đã làm cho Bùi Đông Lai trợn mắt há mồm.
- Võ thuật chia ra làm hai loại, thứ nhất là dùng để biểu diễn đây là thứ không đáng để nhắc đến, thứ hai là dùng để chiến đấu thực tế đây là võ thuật truyền thống của TQ.
"______"
Bùi Đông Lai lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
- Hô! Hô!
Bùi Vũ Phu không thể chờ được nữa, hắn muốn biết điểm thi của Bùi Đông Lai cho nên khi thấy Bùi Đông Lai không rõ thì tùy ý tung ra một quyền, nhất thời liền truyền đến một tiếng xé gió.
- Cái gọi là Minh Kính chính là giống như hồi nãy vậy, ra quyền phải có Đái Kình, kình lực phải làm chấn động không khí truyền ra một tiếng như thế.
Biểu diễn xong thì Bùi Vũ Phu giải thích nói.
- Qua tử, sau cảnh giới Minh Kính thì còn có cảnh giới gì nữa ?
Hai mắt Bùi Đông Lai tỏa sáng, cảm giác như đối với hắn mà nói luyện võ so với điểm số thi vào trường Đại Học thì còn quan trọng hơn.
- Hô!
Không trả lời, Bùi Đông lai chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên, Bùi Vũ Phu giống như một u linh liền xuất hiện ở trước người hắn, không đợi hắn làm ra hành động trốn tránh gì thì Bùi Vu Phu đã xách hắn lên rồi bước đi về phía xe taxi.
Thoạt nhìn Qua tử có vẻ rất ngưu a.
Nhưng mà.
Bùi Vũ Phu hắn có ngưu bức bằng Tiêu Phi không ?
Bì Bùi Vũ Phu xách như con gà, Bùi Đông Lai liền dần dần từ trong khiếp sợ hồi phục lại, nghĩ ngày đó Tiêu Phi đã từng nói hắn giết bộ đội đặc chủng Mĩ quốc như giết thì không khỏi có chút kinh động.
Bởi vì căn cứ theo lời nói của Tiêu Phi thì một khi Bùi Đông Lai thành công dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì hắn sẽ có được trí nhớ của Tiêu Phi.
Có trí nhớ thì không có công phu sao ?
………
Cùng lúc đó ở trong một tiểu khu của Trầm Thành.
Tần Đông Tuyết sớm đã ngồi ở bên máy vi tính.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm nay quá mức đặc biệt cho nên chẳng những Tần mẫu là Tiếu Ái Linh đã trở về mà ngay cả Tần bí thư Tần Tranh cũng đi tới chỗ ở của Tần Đông Tuyết.
- Cùng vào đây xem thành tích của Tần Đông Tuyết nào.
Tiếu Ái Linh thấy đồng hồ sắp điểm đến 6h thì đi ra khỏi thư phòng kêu Tần Tranh.
- Ái Linh à, xem hay không cũng không có khác nha, nữ nhi của em nhất định là Trạng Nguyên rồi.
Tần Tranh cười cười nói. Hiếm khi Tần Tranh lộ ra vẻ mặt tươi cười như vậy, hắn liền bóp tắt điếu thuốc đang cầm trên tay rồi đi đến bên cạnh Tiếu Ái Linh, cùng với Tiếu Ái Linh bước vào thư phòng.
Ý tứ của Tần Tranh là muốn thông qua con đường đặc thù để có thể biết được điểm của Tần Đông Tuyết nhưng lại bị Tiếu Ái Linh bác bỏ, dùng lời nói của nàng thì vợ chồng hai người rất ít quan tâm đến Tần Đông Tuyết cho nên cần phải cùng với Tần Đông Tuyết trải qua thời khắc kinh tâm động phách này.
Ngay khi Tần Tranh cùng với Tiếu Ái Linh đi vào phòng thì đồng hồ cũng đã chỉ 6h.
Luôn luôn chờ đợi trước máy vi tính, Tần Đông Tuyết vốn muốn coi điểm của người kia nhưng thấy cha mẹ mình đi tới thì nàng liền do dự một chút rồi trước tiên là coi điểm của mình.
Ngữ văn 142, Toán 140, Anh ngữ 150, Lý 298.. Tổng điểm 730.
Một lát sau, trang web được mở ra, thành tích thi của Tần Đông Tuyết đã hiện rõ trước mặt mọi người.
Tần Đông Tuyết xem xong thì nhẹ nhàng thở ra cũng không có kinh ngạc gì cả, ngược lại nàng muốn biết Bùi Đông Lai thi được bao nhiêu điểm.
So sánh với Tần Đông Tuyết mà nói thì vợ chồng Tần Tranh nhìn thấy điểm kia thì hai mắt liền mở to ra, trong đó Tần Tranh ngồi ở địa vị cao cho nên hỉ nộ cũng không có hiện ra ở trên mặt mà ngược lại Tiếu Ái Linh liền hoàn toàn ngây dại.
Mặc dù nàng rất có lòng tin đối với con mình nhưng mà nàng thật không ngờ rằng thành tích của con mình so với lần thi thử lần trước lại cao như thế.
Phải biết rằng đề thi năm nay còn khó hơn so với một, hai năm trước a.
Hai năm trước, 710 điểm là có thể lấy được Trạng Nguyên rồi, Nạp Lan Minh Châu thi được 719 điểm nên đã lấy được vòng nguyệt quế.
- Đông Tuyết, con giỏi quá, mẹ được thơm lấy với con rồi.
Tiếu Ái Linh liền trực tiếp ôm Tần Đông Tuyết vào lòng thiếu chút nữa là trước mặt Tần Tranh mà hôn Tần Đông Tuyết mấy cái rồi.
Tần Tranh mặc dù không nói gì nhưng mà khóe miệng hắn lại nở lên một nụ cười, điều đỏ đủ để nói lên tâm tình của hắn vào lúc này.
- Mẹ, để con tiếp tục tra điểm cái nà.
Tần Đông Tuyết vốn không muốn tra điểm của Bùi Đông Lai trước mặt của cha mẹ mình nhưng cũng biết cha mẹ của mình sẽ không rời khỏi đây, cho nên bất đắc dĩ mà nói.
- Đông Tuyết, con còn muốn tra điểm cho ai?
Tiếu Ái Linh buông Tần Đông Tuyết ra rồi có chút tò mò hỏi.
Tần Tranh cũng nghi ngờ mà nhìn về phía Tần Đông Tuyết.
Không trả lời.
Tần Đông Tuyết cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình rồi một lần nữa đầu ngón tay lại đặt trên bàn phím.
Dưới ánh đèn, ngón tay của nàng run nhè nhẹ lên, so với lúc nãy thì có phần khẩn trương hơn nhiều.
"Ba, ba, ba"
Đang lúc Tần Tranh và Tiếu Ái Linh cùng khó hiểu thì Tần Đông Tuyết đánh vào bàn phím.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ba giây sau, màn hình máy tính chợt lóe lên thành tích của Bùi Đông Lai liền hiện ra trước mặt mọi người.
Ngữ Văn 145.
Toán 150.
Lý 300.
Anh ngữ 150.
Tổng điểm : 745 điểm,
Hình ảnh dừng lại, thời gian cũng chậm dần.
Trước máy vi tính, vô luận là Tần Đông Tuyết hay là những người có địa vị cao như vợ chồng Tần Tranh thì cũng mở to hai mắt ra, nhìn vào cái số điểm nghịch thiên kia.
Trong thư phòng bỗng trở nên im lặng, người lấy lại tinh thần đầu tiên không phải là Tiếu Ái Linh cũng chẳng phải là Tần Tranh mà là Tần Đông Tuyết.
Hô.
Tần Đông Tuyết thở phào một hơi, khuôn mặt liền nở ra nụ cười xán lạn.
Thấy được nụ cười trên mặt của Tần Đông Tuyết thì Tần Tranh liền lấy lại tinh thần, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì nữa.
- Đông…. Đông Tuyết là điểm của ai vậy?
Trên mặt của Tiếu Ái Linh còn sót lại vẻ kinh ngạc, theo bản năng mà hỏi.
- Hắn họ Bùi, tên là Đông Lai.
Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh khôi ngô của Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút hưng phấn :
- Là con của Bùi Vũ Phu.
Con của Bùi Vũ Phu sao ?
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì vô luận là Tần Tranh hay Tiếu Ái Linh đều sững sờ ngay tại chỗ.
- Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử.
Tần Tranh dần dần lấy lại tinh thần rồi nói.
- Nạp Lan Minh Châu, ngươi đã chuẩn bị xong chưa ?
Tần Đông Tuyết thả lỏng đôi bàn tay ra, nụ cười mặt càng đậm.
Nhất tiếu khuynh thành.
- Hô! Hô !
Một thiếu niên dáng người phong phanh đang đón lấy ánh nắng chiều, đánh một bộ quyền pháp mà không biết tên.
Cách đó không xa, một vị đại thúc trung niên đang nằm trên bãi cỏ, cầm trong tay một chiếc điện thoại Nokia đời cũ không ngừng gọi.
- Đông Lai!
Không biết qua bao lâu, đại thúc tên là là Bùi Vũ Phu bỗng đứng dậy, hướng về phía thiếu niên kia hô lên, trên khuôn mặt kiên nghị kia lộ ra vài phần lo lắng.
Nghe được Bùi Vũ Phu gọi thì Bùi Đông Lai liền đình chỉ vung quyền, lau mồ hôi trên trán rồi hỏi:
- Qua tử, có chuyện gì vậy ? - Điện thoại gọi không được.
Bùi Vũ Phu gấp đến nổi vung cái điện thoại lên, cảm giác kia như hận không thể quăng cái điện thoại này xuống đất.
- 6h mới công bố điểm thi, bây giờ còn chưa tới 6h, ngươi gọi được mới là chuyện lạ.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Hơn nữa nếu như tới 6h thì toàn bộ mọi người cũng đều gọi, như vậy thì cũng rất khó khăn đó.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu chỉ gãi gãi đầu:
- Như vậy thì làm sao để biết được điểm đây ?
- Qua tử, người sốt ruột cái gì
Bùi Đông Lai tức giận nói:
- Người có tra hay không thì cũng không có vấn đề gì, dù sao thì con của người cũng đạt được Trạng Nguyên rồi.
- Ta chính là muốn biết con thi được bao nhiêu điểm.
Bùi Vũ Phu cười nói.
- Như vậy đi, trước tiên người hãy chỉ bảo cho con một chút quyền pháp, một hồi nữa khi về nhà thì con sẽ lên .vn để tra điểm.
Bùi Đông Lai nghĩ ngợi một lát rồi nói, hắn cũng chẳng để ý đến thành tích của mình.
- Luyện võ không phải là ngày một ngày hai là có thể thành công, tuy rằng căn cơ của con tốt nhưng mà muốn trong một thời gian ngắn để đạt tới cảnh giới khi ra quyền thì có Đái Kình thì đó là chuyện không có khả năng.
Bùi Vũ Phu muốn sớm biết điểm thi của Bùi Đông Lai cho nên cố gắng đả kích Bùi Đông Lai để có thể mau trở về nhà để xem điểm.
- Xuất quyền có Đái Kình, đây là ý gì ?
Từ ngữ này chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, điều này đã làm cho Bùi Đông Lai trợn mắt há mồm.
- Võ thuật chia ra làm hai loại, thứ nhất là dùng để biểu diễn đây là thứ không đáng để nhắc đến, thứ hai là dùng để chiến đấu thực tế đây là võ thuật truyền thống của TQ.
"______"
Bùi Đông Lai lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
- Hô! Hô!
Bùi Vũ Phu không thể chờ được nữa, hắn muốn biết điểm thi của Bùi Đông Lai cho nên khi thấy Bùi Đông Lai không rõ thì tùy ý tung ra một quyền, nhất thời liền truyền đến một tiếng xé gió.
- Cái gọi là Minh Kính chính là giống như hồi nãy vậy, ra quyền phải có Đái Kình, kình lực phải làm chấn động không khí truyền ra một tiếng như thế.
Biểu diễn xong thì Bùi Vũ Phu giải thích nói.
- Qua tử, sau cảnh giới Minh Kính thì còn có cảnh giới gì nữa ?
Hai mắt Bùi Đông Lai tỏa sáng, cảm giác như đối với hắn mà nói luyện võ so với điểm số thi vào trường Đại Học thì còn quan trọng hơn.
- Hô!
Không trả lời, Bùi Đông lai chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên, Bùi Vũ Phu giống như một u linh liền xuất hiện ở trước người hắn, không đợi hắn làm ra hành động trốn tránh gì thì Bùi Vu Phu đã xách hắn lên rồi bước đi về phía xe taxi.
Thoạt nhìn Qua tử có vẻ rất ngưu a.
Nhưng mà.
Bùi Vũ Phu hắn có ngưu bức bằng Tiêu Phi không ?
Bì Bùi Vũ Phu xách như con gà, Bùi Đông Lai liền dần dần từ trong khiếp sợ hồi phục lại, nghĩ ngày đó Tiêu Phi đã từng nói hắn giết bộ đội đặc chủng Mĩ quốc như giết thì không khỏi có chút kinh động.
Bởi vì căn cứ theo lời nói của Tiêu Phi thì một khi Bùi Đông Lai thành công dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì hắn sẽ có được trí nhớ của Tiêu Phi.
Có trí nhớ thì không có công phu sao ?
………
Cùng lúc đó ở trong một tiểu khu của Trầm Thành.
Tần Đông Tuyết sớm đã ngồi ở bên máy vi tính.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm nay quá mức đặc biệt cho nên chẳng những Tần mẫu là Tiếu Ái Linh đã trở về mà ngay cả Tần bí thư Tần Tranh cũng đi tới chỗ ở của Tần Đông Tuyết.
- Cùng vào đây xem thành tích của Tần Đông Tuyết nào.
Tiếu Ái Linh thấy đồng hồ sắp điểm đến 6h thì đi ra khỏi thư phòng kêu Tần Tranh.
- Ái Linh à, xem hay không cũng không có khác nha, nữ nhi của em nhất định là Trạng Nguyên rồi.
Tần Tranh cười cười nói. Hiếm khi Tần Tranh lộ ra vẻ mặt tươi cười như vậy, hắn liền bóp tắt điếu thuốc đang cầm trên tay rồi đi đến bên cạnh Tiếu Ái Linh, cùng với Tiếu Ái Linh bước vào thư phòng.
Ý tứ của Tần Tranh là muốn thông qua con đường đặc thù để có thể biết được điểm của Tần Đông Tuyết nhưng lại bị Tiếu Ái Linh bác bỏ, dùng lời nói của nàng thì vợ chồng hai người rất ít quan tâm đến Tần Đông Tuyết cho nên cần phải cùng với Tần Đông Tuyết trải qua thời khắc kinh tâm động phách này.
Ngay khi Tần Tranh cùng với Tiếu Ái Linh đi vào phòng thì đồng hồ cũng đã chỉ 6h.
Luôn luôn chờ đợi trước máy vi tính, Tần Đông Tuyết vốn muốn coi điểm của người kia nhưng thấy cha mẹ mình đi tới thì nàng liền do dự một chút rồi trước tiên là coi điểm của mình.
Ngữ văn 142, Toán 140, Anh ngữ 150, Lý 298.. Tổng điểm 730.
Một lát sau, trang web được mở ra, thành tích thi của Tần Đông Tuyết đã hiện rõ trước mặt mọi người.
Tần Đông Tuyết xem xong thì nhẹ nhàng thở ra cũng không có kinh ngạc gì cả, ngược lại nàng muốn biết Bùi Đông Lai thi được bao nhiêu điểm.
So sánh với Tần Đông Tuyết mà nói thì vợ chồng Tần Tranh nhìn thấy điểm kia thì hai mắt liền mở to ra, trong đó Tần Tranh ngồi ở địa vị cao cho nên hỉ nộ cũng không có hiện ra ở trên mặt mà ngược lại Tiếu Ái Linh liền hoàn toàn ngây dại.
Mặc dù nàng rất có lòng tin đối với con mình nhưng mà nàng thật không ngờ rằng thành tích của con mình so với lần thi thử lần trước lại cao như thế.
Phải biết rằng đề thi năm nay còn khó hơn so với một, hai năm trước a.
Hai năm trước, 710 điểm là có thể lấy được Trạng Nguyên rồi, Nạp Lan Minh Châu thi được 719 điểm nên đã lấy được vòng nguyệt quế.
- Đông Tuyết, con giỏi quá, mẹ được thơm lấy với con rồi.
Tiếu Ái Linh liền trực tiếp ôm Tần Đông Tuyết vào lòng thiếu chút nữa là trước mặt Tần Tranh mà hôn Tần Đông Tuyết mấy cái rồi.
Tần Tranh mặc dù không nói gì nhưng mà khóe miệng hắn lại nở lên một nụ cười, điều đỏ đủ để nói lên tâm tình của hắn vào lúc này.
- Mẹ, để con tiếp tục tra điểm cái nà.
Tần Đông Tuyết vốn không muốn tra điểm của Bùi Đông Lai trước mặt của cha mẹ mình nhưng cũng biết cha mẹ của mình sẽ không rời khỏi đây, cho nên bất đắc dĩ mà nói.
- Đông Tuyết, con còn muốn tra điểm cho ai?
Tiếu Ái Linh buông Tần Đông Tuyết ra rồi có chút tò mò hỏi.
Tần Tranh cũng nghi ngờ mà nhìn về phía Tần Đông Tuyết.
Không trả lời.
Tần Đông Tuyết cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình rồi một lần nữa đầu ngón tay lại đặt trên bàn phím.
Dưới ánh đèn, ngón tay của nàng run nhè nhẹ lên, so với lúc nãy thì có phần khẩn trương hơn nhiều.
"Ba, ba, ba"
Đang lúc Tần Tranh và Tiếu Ái Linh cùng khó hiểu thì Tần Đông Tuyết đánh vào bàn phím.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ba giây sau, màn hình máy tính chợt lóe lên thành tích của Bùi Đông Lai liền hiện ra trước mặt mọi người.
Ngữ Văn 145.
Toán 150.
Lý 300.
Anh ngữ 150.
Tổng điểm : 745 điểm,
Hình ảnh dừng lại, thời gian cũng chậm dần.
Trước máy vi tính, vô luận là Tần Đông Tuyết hay là những người có địa vị cao như vợ chồng Tần Tranh thì cũng mở to hai mắt ra, nhìn vào cái số điểm nghịch thiên kia.
Trong thư phòng bỗng trở nên im lặng, người lấy lại tinh thần đầu tiên không phải là Tiếu Ái Linh cũng chẳng phải là Tần Tranh mà là Tần Đông Tuyết.
Hô.
Tần Đông Tuyết thở phào một hơi, khuôn mặt liền nở ra nụ cười xán lạn.
Thấy được nụ cười trên mặt của Tần Đông Tuyết thì Tần Tranh liền lấy lại tinh thần, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì nữa.
- Đông…. Đông Tuyết là điểm của ai vậy?
Trên mặt của Tiếu Ái Linh còn sót lại vẻ kinh ngạc, theo bản năng mà hỏi.
- Hắn họ Bùi, tên là Đông Lai.
Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh khôi ngô của Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút hưng phấn :
- Là con của Bùi Vũ Phu.
Con của Bùi Vũ Phu sao ?
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì vô luận là Tần Tranh hay Tiếu Ái Linh đều sững sờ ngay tại chỗ.
- Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử.
Tần Tranh dần dần lấy lại tinh thần rồi nói.
- Nạp Lan Minh Châu, ngươi đã chuẩn bị xong chưa ?
Tần Đông Tuyết thả lỏng đôi bàn tay ra, nụ cười mặt càng đậm.
Nhất tiếu khuynh thành.
Danh sách chương