Phụ nữ luôn dễ xúc động vì những điều nhỏ bé.

Tất nhiên nữ sinh cũng đồng dạng.

Tần Đông Tuyết vốn xuất thân Tần gia, xuất phát điểm của nàng cao hơn so với đại bộ phận bạn đồng lứa.

Bởi có ánh hào quang Tần gia che chờ, với nàng, biệt thự, xe hơi, châu báu hay quần áo xa xỉ… có thể khiến những cô gái ham giàu mơ ước mà sẵn sáng trả mọi giá, nhưng trong mắt nàng nó không đáng một xu.

Ngược lại, trong lúc vô tình Bùi Đông Lai đã khiến nội tâm nàng rung động, khiến lòng nàng tràn ngập cảm giác hạnh phúc khiến nàng trở nên ngây ngốc…

- Chỗ này tôi giành trước, từ lúc nào lại biến thành của các người?
Có lẽ bất mãn với hành vi của mấy gã thanh niên hoặc bực mình với việc họ cắt đứt cảm xúc kì diệu của mình, cũng có thể là cả hai nên nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Tần Đông Tuyết đã biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nàng nói chuyện không hề sợ hãi đám người kia, nhìn đám thanh niên một lượt cuối cùng dừng lại trên người một kẻ tóc bù xù đeo dây xích vàng (DG: nghe xích lại liên tưởng đến con 4 chân)

Chẳng hiều vì sao ngoài gã tóc bù xù, cả đám người trước đó bị nàng liếc qua đều cảm thấy áp lực vô hình đến nghẹt thở, cảm giác rất khó chịu.

Cảm giác áp bách.

Tần Đông Tuyết vừa mở miệng đã khiến chúng cảm thấy áp lực.

Thực ra đây mới là chân diện mục của Tần tiểu thư.

Hình tượng ngại ngùng đáng yêu của nàng chỉ biểu lộ trước mặt một mình Bùi Đông Lai.

Cảm nhận được áp lực vô hình từ Tần Đông Tuyết, ánh mắt người chung quanh đổ dồn về phía mình khiến gã tóc bù xù cảm thấy mất mặt liền làm trò hèn hạ. Cười xấu xa:

- Mỹ nữ, nếu em cảm thấy bọn anh đủ đẹp trai, người anh em ở dưới cũng khá lớn mà không nỡ rời đi thì anh sẽ ở lại bồi tiếp.

Nói xong liền chỉ tay vào Bùi Đông Lai tỏ vẻ khinh thường:

- Còn thằng mặt trắng này thì nên để cho nó lăn ra xa một chút!

- Hoa ca nói rất đúng.

Kẻ được gọi là Hoa ca vừa mở miệng thì đồng bọn đã phụ họa, gương mặt khó coi cũng biến mất tăm.

Lời lẽ dâm ô của Hoa ca khiến Tần Đông Tuyết nhíu mày!

Cách đó không xa, một kẻ tóc húi cua lẫn trong đám ngườinhanh chóng bước tới.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai ung dung vứt giấy ăn trong tay, chưa đợi Tần Đông Tuyết nói liền kéo nàng ra sau mình, tựa như ngọn núi che chắn trước người nàng.

- Ái chà, thằng mặt trắng này thích làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Thấy Bùi Đông Lai bảo vệ Tần Đông Tuyết, Hoa ca cười đểu châm chọc, vài tên đồng bọn cũng tới gần tựa như chuẩn bị tẩn cho Bùi Đông Lai một trận.

Không thèm nói gì, đột nhiên Bùi Đông Lai vung tay, năm ngón tay hóa thành trảo chụp vào yết hầu Hoa ca, tốc độ cực nhanh mơ hồ truyền tới tiếng rít trong không khí.

Bùi Đông Lai ra tay bất ngờ khiến Hoa ca không kịp phản ứng.

- Bốp!

Rất nhanh năm ngón tay Bùi Đông Lai đã bóp chặt yết hầu Hoa ca, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.

- Thằng ranh, mày muốn chết!

Thấy Hoa ca bị Bùi Đông Lai tím cổ, đồng bọn đang ngẩn ra liền lao tới theo bản năng.

- Rầm.

Bùi Đông Lai phát lực, dùng sức nhấc Hoa ca ra.

- A…a…

Hoa ca lơ lững giữa không trung, thở không ra hơi tựa như con vịt bị bóp cổ, không ngừng kêu gào, cố gắng đánh về phía Bùi Đông Lai nhưng lại thể cử đụng.

Thấy cảnh này đám đồng bọn của Hoa ca cả kinh, vội vàng dừng lại.

Trong mắt chúng, Bùi Đông Lai nhấc Hoa ca lên không đáng nói, nhưng khiến hắn mất đi năng lực phản kháng thì cần sức mạnh đến cỡ nào đây?

Vút.

Tựa như cho chúng đáp án, Bùi Đông Lai vung tay ném Hoa ca ra ngoài như ném đi một thứ rác rưởi!

- Rầm!

Hoa ca bay theo quỹ đạo đẹp mắt rồi nện xuống đất, cả người co quắp run rẩy.

Bùi Đông Lai ra tay nhanh gọn khiến gã trung niên đang lao vào dừng lại, thấy Bùi Đông Lai ném Hoa ca ra liền hiểu được mấy kẻ kia không phải đối thủ của hắn, dù không tới thì đám người kia cũng sẽ bỏ chạy.

- Cút.

Lúc này Bùi Đông Lai quay về phía đám đồng bọn của Hoa ca quát, âm thanh không lớn nhưng đủ để chúng nghe rõ ràng.

Đã thấy được thủ đoạn của Bùi Đông Lai, bốn kẻ kia mất hết dũng khí vội vàng đỡ Hoa ca rồi vác gương mặt như chó nhà tang chạy đi.

- Hoa ca, anh không sao chứ?

Một kẻ vội hỏi.

Hoa ca đau khóc không ra nước mắt:

- Còn không sao à? Sắp chết đến nơi rồi!

- Hoa ca, thân thủ thằng kia quá lợi hại, chúng ta không phải đối thủ, hay là gọi người?

- Chúng mày theo dõi nó, giờ tao gọi điện cho anh tao, cmn, dám đụng đến lão tử , hôm nay nhất định phải cho nó biết chữ hối hận viết ra sao!

Nói xong, Hoa ca liền lấy điện thoại ra gọi viện binh.

Thấy cảnh này, gã trung niên kia nhìn về phía Tần Đong Tuyết.

Dường như Tần Đông Tuyết cũng nhận ra ánh mắt của hắn, đánh mắt tỏ ý không cần xen vào.

Người kia cũng hiểu ý nàng, không tiến lên ngăn cản mà để mọi việc tiếp tục phát triển.

Nghe thấy Hoa ca gọi điện, Bùi Đông Lai quay vào, nhìn Tần Đông Tuyết bằng ánh mắt cưng chiều, cười khổ nói:

- Bị đám ruồi nhặng phá rối, xem ra chúng ta phải đi nơi khác rồi.

- Chúng ta ăn nhanh một chút rồi đi trước khi người của chúng tới.

Nghe Tần Đông Tuyết nói vậy, lòng tự trọng của Bùi Đông Lai bị đả kích, trừng mắt liếc nàng một cái nói:

- Em không sợ thì anh lo gì chứ?

Sợ à?

Tần Đông Tuyết không nói gì, cầm lấy thực đơn chuẩn bị gọi món.

Nhưng

Lúc gọi món, ánh mắt nàng tựa như vô tình liếc qua đám người Hoa ca đang nhìn chằm chằm vào nàng và Bùi Đông Lai.

Một cái liếc mắt.

Rất ngắn ngủi.

Ở bên ngoài, gã trung niên kia thấy được ánh mắt lóe lên sự tức giận của Tần Đông Tuyết liền hiểu ra, thầm cười khổ: "Xem ra tiểu thư đã thích cậu bé kia rồi".

Thích ư?

Tần Đông Tuyết nhớ rõ là Hoa ca đã nói hắn sẽ khiến Bùi Đông Lai lăn thật xa.

Nàng còn nhớ rõ lúc Hoa ca nói chuyện còn bảo sẽ khiến Bùi Đông Lai biết hai chữ hối hận viết ra sao…

Phụ nữ luôn thù rất dai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện