Không thể không nói, vì muốn lấy lòng Bùi Đông Lai mà Trịnh Kim Sơn quả thực là hao tốn nhiều tâm tư, chẳng những hắn để lái xe của mình lái chiếc Bentley đưa vợ chồng Lưu Phúc Sinh đến bệnh viện tốt nhất ở Đông Bắc là Trầm Dương Quân Khu, hơn nữa hắn còn tự thân đi cùng với Bùi Đông Lai tới bệnh viện để thăm hỏi Lưu Phúc Sinh.

Trải qua mấy cuộc kiểm tra của bác sỹ, thì ngoài việc bị chấn động nhỏ nơi não ra thì bản thân cũng bị vài vết thương ở da, cho nên tình hình của Lưu Phúc Sinh cũng không có gì đáng ngại cả.

Kết quả này đã làm cho bác gái chủ nhà yêm tâm.

Yên tâm không chỉ có riêng bác gái chủ nhà mà còn có cả Bùi Đông Lai và Trịnh Kim Sơn nữa.

Trong một phòng cao cấp của bệnh viện, Lưu Phúc Sinh nằm ở trên giường bệnh, bác gái chủ nhà ngồi ở bên người một tay nắm lấy tay của Lưu Phúc Sinh còn Bùi Đông Lai và Trịnh Kim Sơn thì đứng ở một bên.

- Bùi thiếu, tuy rằng vết thương của Lưu sư phó không nghiêm trọng nhưng mà ta đề nghị nên để cho hắn ở lại bệnh viện vài ngày để bác sỹ kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì mới xuất viện.

Mắt thấy bác sỹ đã rời khỏi phòng bệnh, Trịnh Kim Sơn nghĩ nghĩ một lát rồi nói với Bùi Đông Lai.

Nghe được Trịnh Kim Sơn nói như vậy tuy rằng Bùi Đông Lai đối với cách xưng hô " Bùi thiếu" này có chút không ưa, còn thấy có chút không thoải mái nhưng hắn cũng không có để ý, hắn vốn muốn nói cái gì đó nhưng kết quả không đợi hắn mở miệng thì bác gái chủ nhà đã lộ vẻ khẩn trương rồi nói:

- Không, không cần, nếu không có việc gì thì chúng ta sẽ trở về ngay.

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của bác gái chủ nhà thì Trịnh Kim Sơn lại tỏ vẻ mờ mịt mà Bùi Đông Lai lại hiểu rõ, bác gái chủ nhà cảm thấy viện phí ở nơi này rất cao cho nên không muốn ở lại đây.

- Dì, hãy để Lưu thúc ở lại đây vài ngày đi.

Bùi Đông Lai cười cười nói:

- Về chuyện viện phí thì dì không cần lo, Trịnh lão bản sẽ phụ trách.

- Đúng, đúng, đúng, vấn đề về viện phí thì các ngươi không cần lo, tự thân ta sẽ lo việc này.

Trịnh Kim Sơn vội vàng phụ hoa một câu, sau đó dường như cảm thấy chưa đủ cho nên hắn liền lấy một tờ chi phí từ trong người ra rồi đưa vào tay của bác gái chủ nhà, nói:

- Đối với chuyện tình đã phát sinh thì ta có cảm giác tự trách mình sâu sắc, đây là một ít bồi thường đối với Lưu sư phó.

- Ách…

Đối với một người như bác gái chủ nhà thì chưa biết cái chi phiếu này là gì, thấy Trịnh Kim Sơn đưa cho mình tấm chi phiếu này thì không khỏi ngây người ra, không biết nên làm sao bây giờ.

- Dì, đây là chi phiếu, có thể đến ngân hàng để đổi tiền.

Bác gái chủ nhà không biết nhưng Bùi Đông Lai lại biết, trong lòng hắn cũng thầm bội phục cách làm của Trịnh Kim Sơn, cho nên hắn liền giải thích cho bác gái chủ nhà hiểu.

- Không.. không cần.

Bác gái chủ nhà vội vàng lắc đầu nói:

- Phúc Sinh không có chuyện gì là tốt rồi, bồi thường thì không cần.

Nghe được bác gái chủ nhà nói như thế thì Trịnh Kim Sơn không khỏi có chút đỏ mặt tía tai.

- Dì, nếu Trịnh lão bản có tâm thì dì hãy nhận đi, dù sao đi nữa thì hắn cũng có rất nhiều tiền.

Bùi Đông Lai cười nói rồi tiếp nhận tờ chi phiếu trong tay của Trịnh Kim Sơn sau đó trực tiếp nhét vào trong tay của bác gái chủ nhà.

- Đúng a, dù sao thì đây cũng chỉ là chút tâm ý, ân, tâm ý mà thôi.

Trịnh Kim Sơn vội vàng phụ họa theo, nhưng nói như vậy thôi, trên thực tế thì hắn đang khóc không ra nước mắt đây, đúng là hắn có rất nhiều tiền nhưng cũng không thể lãng phí như thế được, đây là tờ chi phiếu sáu mươi vạn a..

Sau khi ra khỏi phòng bệnh thì Bùi Đông Lai cùng với Trịnh Kim Sơn đi vào xuống dưới lầu.

- Bùi Đông Lai, ta đã yêu cầu người ở bên dưới, xế chiều hôm nay đã đến bồi thường một cách thỏa đáng, trực việc đó ra thì cũng đã tiến hành di dời đám người sống ở đó một cách ổn định.

Trịnh Kim Sơn giống như là một tên nô tài vậy, cố ý đi ở phía sau của Bùi Đông Lai nửa bước, vừa nói hắn vừa quan sát vẻ mặt của Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì hắn tiếp tục nói:

- Bùi thiếu, hiện giờ người phải đi về sao ?
- Ừh.

Bùi Đông Lai gật gật đầu.

- Ta tiễn ngài.

Trịnh Kim Sơn chủ động lấy lòng.

- Không cần làm phiền Trịnh lão bản.

Bùi Đông Lai lắc đầu từ chối.

Trịnh Kim Sơn cũng không có nói thêm, hắn lấy một tấm thẻ màu vàng từ trong túi của mình ra rồi đưa cho Bùi Đông Lai :

- Bùi thiếu, đây là danh thiếp của ta, ngày sau nếu có việc gì cần Trịnh mỗ giúp đỡ thì hắn cứ việc lên tiếng.

Nhìn thấy tâm danh tiếp mạ vàng này thì Bùi Đông Lai cũng không có cự tuyệt, mà là thuận tay nhận lấy.

Trịnh Kim Sơn thấy thế thì trong lòng liền âm thầm vui vẻ, cười nói:

- Vậy cũng không quấy rầy Bùi thiếu nữa, Trịnh mỗ cáo từ.

- Gặp lại.

Bùi Đông Lai vuốt vuốt tấm danh thiếp cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì nữa.

Lên xe, Trịnh Kim Sơn không quên mỉm cười rồi chào Bùi Đông Lai.

" Nếu như không có Nạp Lan Trường Sinh giúp đỡ thì chỉ sợ Trịnh Kim Sơn cũng sẽ không liếc nhìn mình một cái a "

Đưa mắt nhìn chiếc Bentley chạy nhanh ra khỏi bệnh viện thì trong lòng Bùi Đông Lai liền hiểu rõ, thuận tay bắn ra, tấm danh thiếp của Trịnh Kim Sơn, một người thương nhanh nổi tiếng cả Trầm Thành thậm chí cả Đông Bắc đã trở thành một thứ rác rưởi.

Làm xong tất cả chuyện này thì Bùi Đông Lai cũng không hề dừng lại, hắn bước đi tới cổng bệnh viện.

-----------------------------------

Sau khi Bùi Đông Lai trở lại khu dân nghèo thì mặt trời đã xuống núi.

Một khu to như thế ngày thường vô cùng nào nhiệt nhưng hiện giờ lại trở nên lạnh lẽo, buồn tẻ, ở ngay góc ngã tư đường cũng không tìm được bóng dáng của người nào.

" Vật vẫn là vật, người đã không thuộc mình. "

Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai không khỏi nhớ lại những lời này, sau đó hắn cười khổ một cái rồi bước chân tăng tốc đi về chỗ ở của mình.

Sắp đến ngõ thì có một chiếc Lincoln hiện ra trong tầm mắt của Bùi Đông Lai, Nạp Lan Trường Sinh mang theo Nạp Lan Ngũ Khải cùng với A Cửu, hai người này đứng ở bên cạnh xe, dường như đang đợi cái gì đó.

Như là đã nhận thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai cho nên ba người Nạp Lan Trường Sinh liền quay người lại.

Thấy được Bùi Đông Lai thì ánh mắt của ba người không khỏi sáng lên, trong đó Nạp Lan Trường Sinh mỉm cười phất phất tay, thân thiết gọi:

- Đông Lai.

Thấy thái độ nhiệt tình của Nạp Lan Trường Sinh thì trong lòng Bùi Đông Lai lại nổi lên một cảm giác cổ quái, bất quá hắn vẫn hiện lên một khuôn mặt tươi cười rồi đi tới chỗ của ba người.

- Ngài khỏe chứ Nạp Lan thúc thúc.

Mặc dù biết Nạp Lan Trường Sinh chẳng qua là muốn cầu cạnh Bùi Vũ Phu, chính xác là Miêu lão gia tử nhưng mà Bùi Đông Lai nghĩ đến hai lần mình đã mượn thanh thế của Nạp Lan Trường Sinh cho nên hắn vẫn khách khí gọi Nạp Lan Trường Sinh là thúc thúc.

- Đông Lai, mau qua kia đi, bọn chúng đã chờ người rất lâu rồi đó.

Nạp Lan Trường Sinh cười cười nhưng trong nụ cười ấy lấy xen lẫn vài phần nghi ngờ.

Là bọn họ sao ?

Bùi Đông Lai lẳng lặng đi tới đầu ngõ.

Ngay sau đó.

Bùi Đông Lai ngẩn người tại chỗ.

Dưới trời chiều, Bùi Vũ Phu, Miêu lão gia tử, nam nhân họ Bàng đứng ở trong hẻm, phía sau họ là một đám người đứng đông đen như kiến.

Những người đó đều là người của khu dân nghèo này.

- Đông Lai.

Thấy được Đông Lai, mọi người vốn đang im lặng bỗng hô to lên kêu tên của Bùi Đông Lai, kích động chạy về phía hắn.

Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai không khỏi ngạc nhiên, hắn không biết sau khi hắn ròi khỏi đây thì Bùi Đông Lai đã yêu cầu đám người ở phía dưới, trước buổi tối hôm nay phải tới kí kết hiệp với mọi người ở nơi đây, hơn nữa mức bồi thường còn cao hơn so với quy định.

- Đông Lai, con là ân nhân của chúng ta, là anh hùng của chúng ta.

Trong lúc Bùi Đông Lai còn đang ngạc nhiên thì đám người kia không hẹn mà cùng đi đến trước người Bùi Đông Lai, trong đó ông cụ lúc trưa bị Báo ca đánh liền tiến lên, nắm tay của Bùi Đông Lai, vẻ mặt vô cùng kích động, lệ nóng doanh tròng nói.

Ông cụ vừa nói xong thì mọi người đều im lặng lại.

Lúc này mọi cũng không có nói hai chữ " cảm ơn" cũng không làm ra vẻ cúi đầu, bọn họ chỉ cảm kích nhìn vào Bùi Đông Lai.

Mọi người chỉ lẳng lặng nhìn vào…

Phần cảm kích kia phát ra từ nội tâm của họ.

Bài thứ 10k

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện