"Lộp bộp!"
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai lướt qua trên người mình thì trong nhất thời Trương sở trưởng liền biến sắc, hơn nữa trong lòng của hắn liền cảm thấy khẩn trương.
"Nếu để cho Trịnh Kim Sơn biết được chuyện này thì chẳng những hắn sẽ trừng phạt đám người này, hơn nữa hắn lại lột bồ đồ cảnh sát của ngươi ra nữa, ngươi có tin hay không ?"
" Thân là cảnh sát ngươi không những lấy mình làm gương, lại còn còn cấu kết với đám lưu manh này, bộ cảnh phục trên người ngươi thì ta đa định sẵn rồi"
Những lời nói lúc trước của Bùi Đông Lai giống như là ma pháp bình thường vậy, không ngừng quanh quẩn bên tai của hắn.
Nêu như nói lúc trước hắn còn tin tưởng rằng trên thế giới này có quỷ thì cũng sẽ không tin được Bùi Đông Lai lại có bản lĩnh lột bộ cảnh phục của mình xuống, giờ phút này thì cảnh tượng trước mắt lại tái hiện lên thì hắn liền cảm thấy người thiếu niên này có khả năng làm được điều ấy.
Tất cả chuyện này đơn giản là mới vừa rồi Trương sở trưởng nghe được Trịnh Kim Sơn là bởi vì Bùi Đông Lai cho nên mới đến đây hơn nữa thái độ của Lữ Bưu lại chuyển biến, còn xưng với Bùi Đông Lai là " Bùi thiếu" nữa.
Ở hắn xem ra, Lữ Bưu thân là bảo tiêu kiêm lái xe cho Trịnh Kim Sơn, được xem là tâm phúc của Trịnh Kim Sơn, lấy thân phận như vậy mà trước mặt Bùi Đông Lai thì hắn lại ngoan ngoãn giống như là một đứa cháu vậy.
- Xin Bùi thiếu chờ chút lát, ta đi kêu lão bản tới.
Đối mặt với thái độ cuồng vọng của Bùi Đông Lai thì Lữ Bưu cũng không có chút bất mãn, mà hắn cung kính trả lời một câu sau đó xoay người đi tới chiếc Bentley ở đằng xa.
Thấy một màn như vậy thì Trương sở trường liền run lên giống như là cả người bị trúng kinh phong vậy.
Bởi vì giờ phút này, hắn có thể khẳng định được thiếu niên trước mắt này hoàn toàn có thể lột bộ cảnh phục trên người hắn xuống chứ không phải là nói chơi.
Sợ hãi không chỉ có mỗi một Trương sở trưởng mà còn có Khương Nam nữa.
Phải biết rằng chính là hắn gọi Trương sở trưởng tới, mà sau khi Trương sở trưởng tới thì hắn lại còn biểu hiện ra thái độ kiêu ngạo nữa.
Mà hiện giờ, Trương sở trưởng chẳng những không có tác dụng ngược lại hắn còn hoàn toàn sợ sệt đến nỗi hai cái chân không ngừng run lên.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Khương Nam liền trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng, những hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy ra từ trên trán của hắn.
Cùng lúc đó, trên chiếc Bentley kia.
- Trịnh lão bản, người thiếu niên kia không phải là Bùi Đông Lai sao ? Cố Tuyền Sơn thấy được tình cảnh tượng quỷ dị ở phía trước thì không nhịn được mà hỏi Trịnh Kim Sơn một câu, lúc trước thì hắn thấy được Lữ Bưu ra nói chuyện với đám người kia thì hắn mơ hồ đã đoán được đám người ấy là người của Trịnh Kim Sơn, lúc này thấy được đám người ấy quỳ xuống trước mặt của một thiếu niên mà Lữ Bưu lại đang đi về phía này, lập tức thì Cố Tuyền Sơn đã đoán ra được điều gì.
- Dường như… có vẻ là thế.
Trịnh Kim Sơn cũng suy đoán như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.
- Trịnh lão bản, những người đó đều là người của ngươi a, tại sao bọn hắn lại phát sinh xung đột với Bùi Đông Lai thế ?
Nghe được câu trả lời của Trịnh Kim Sơn thì thiếu chút nữa Cố Tuyền Sơn ngất đi, nguyên bản hắn không tin rằng Bùi Đông Lai có thể tha thứ cho bọn hắn, hiện giờ hai người bọn hắn còn chưa giải thích cho Bùi Đông Lai mà thủ hạ của Trịnh Kim Sơn lại chọc phải Bùi Đông Lai.
- Ách..
Trịnh Kim Sơn há to miệng, không biết nên giải thích như thế nào đây, từ dáng vẻ chào hỏi của đám người kia với Lữ Bưu thì tự nhiên hắn có thể đoán được đám người này là người của hắn.
- Trịnh lão bản, nếu bởi vì chuyện hôm nay mà khiến cho thiếu niên Bùi Đông Lai kia mất hứng, ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta thì ta mặc kệ ngươi làm gì, toàn bộ trách nhiệm đều do một mình ngươi gánh vác.
Mắt thấy Trịnh Kim Sơn không có lên tiếng thì Cố Tuyền Sơn cũng không có khách khí.
Trịnh Kim Sơn tự biết đuối lý cho nên không nói gì, sau đó hắn thấy Lữ Bưu đến gần thì liền mở cửa sổ ra, cố nén lửa giận trong lòng lại rồi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra ?
- Lão bản ngươi của công ty Sách Thiên với đám ngươi ở đây có xảy ra xung đột, có khả năng là có dính dáng đến Bùi thiếu, Bùi thiếu đã xảy ra tranh chấp với bọn họ….
Lữ Bưu cẩn thận nói.
- Trịnh lão bản mới vừa rồi lúc ở trên đường thì ta có nhắc nhở ngươi không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, ngươi…
Không đợi Lữ Bưu nói hết thì Cố Tuyền Sơn đã tức giận rồi mắng lên.
Trịnh Kim Sơn không đợi Lữ Bưu nói hết, liền khẩn trương hỏi han:
- Bùi… Bùi Đông Lai, hắn không có việc gì chứ ?
Rõ ràng là ở Trịnh Kim Sơn xem ra thì Bùi Đông Lai có bị thương hay không mới là quan trọng.
Nếu như Bùi Đông Lai bị thương thì hắn có một vạn lý do để tin tưởng Bùi Đông Lai sẽ không tiếp nhận lời giải thích của hắn và Cố Tuyền Sơn, thậm chí nếu để Nạp Lan Trường Sinh biết chuyện này thì chắc chắn Nạp Lan Trường Sinh sẽ động thủ đối với hắn cùng với Cố Tuyền Sơn.
Cố Tuyền Sơn vốn muốn phát hoả lại nghe được Trịnh Kim Sơn nói như thế thì theo bản năng hắn liền đem câu nói kế tiếp nuốt trở về bụng.
Lữ Bưu thấy Cố Tuyền Sơn không hé ràng thì vội vàng đáp lại:
- Bẩm lão bản, Bùi thiếu không có bị thương.
"Hô..."
Nghe được Bùi Đông Lai không có việc gì thì vô luận là Trịnh Kim Sơn hay lã Cố Tuyền Sơn đều nhẹ nhàng thở ra.
- Chẳng qua.. Dường như Bùi thiếu rất mất hứng, người muốn tự ngài đi qua.
Lữ Bưu bổ sung thêm.
- Cố cục trưởng, theo ta thấy thì chúng ta hãy cùng đi qua đi.
Có lẽ là bởi vì nghe được Bùi Đông Lai không có bị thương cho nên cả người Trịnh Kim Sơn liền trở nên thoải mái hơn nhiều.
- Được.
Cố Tuyền Sơn hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng gật đầu đáp ứng, mặc dù hắn không muốn trước mặt mọi người cúi đầu giải thích cho Bùi Đông Lai biết nhưng mà chuyện đã tới nước này thì hắn cũng không có biện pháp gì cả, cũng không để đến thể diện của mình nữa.
Hai người thống nhất với xong rồi thì không hề lưu lại, liền đi xuống xe cùng với Lữ Bưu, bước nhanh về phía trước.
Phía trước, vô luận là đám lưu manh đang quỳ ở dưới đất hay là người đang đứng như Trương sở trương hay là Khương Nam thì bọn hắn cũng chú ý đến động tĩnh ở phía trước ngõ.
"Bá!"
Khi bọn hắn thấy được cả Cố Tuyền Sơn và Trịnh Kim Sơn đều bước xuống xe thì bọn hắn liền hiện lên vẻ mặt như người chết, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi không thể xóa đi nổi.
Trong đó, Khương Nam là hoảng sợ nhất.
Bởi vì hắn liếc mắt cũng nhận ra Cố Tuyền Sơn, người làm trong cục xây dựng.
"Phù phù!"
Thấy được vẻ mặt âm trầm của Cố Tuyền Sơn thì Khương Nam sợ tới mức hai chấn trở nên mềm nhũn, trực tiếp té quỵ trên đất.
Lúc té ngã thì trong lòng của Khương Nam hoàn toàn sợ hãi.
Xong rồi.
Trong lúc nhất thời thì Khương Nam sợ tới mức đái ra cả quần, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mà Trương sở trưởng ở bên cạnh của Khương Nam mặc dù hắn không tỏ ra bộ dạng sợ chết giống như Khương Nam nhưng mà khuôn mặt béo phì của hắn thì lại không có một giọt máu, theo bản năng hắn đem ánh mắt nhìn qua Trịnh Kim Sơn và Cố Tuyền Sơn, một lần nữa hắn lại đem ánh mắt nữa nhìn vào Bùi Đông Lai, dường như đang muốn hỏi : " Rốt cuộc thì hắn là ai? "
Không một ai trả lời.
Dưới ánh mặt trời, hai người Trịnh Kim Sơn cùng Cố Tuyền Sơn bước nhanh tới phía trước người của Bùi Đông Lai.
Sau đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của mấy tên lưu manh thì Trịnh Kim Sơn liền khom người xuống, lộ ra dáng vẻ lấy lòng, tươi cười nói:
- Bùi thiếu, ngài không có sao chứ?
(*) : Đồng nghĩa với câu Cáo mượn oai hùm của Việt Nam mình.
Một chương ko có gì, t/g câu chữ vãi
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai lướt qua trên người mình thì trong nhất thời Trương sở trưởng liền biến sắc, hơn nữa trong lòng của hắn liền cảm thấy khẩn trương.
"Nếu để cho Trịnh Kim Sơn biết được chuyện này thì chẳng những hắn sẽ trừng phạt đám người này, hơn nữa hắn lại lột bồ đồ cảnh sát của ngươi ra nữa, ngươi có tin hay không ?"
" Thân là cảnh sát ngươi không những lấy mình làm gương, lại còn còn cấu kết với đám lưu manh này, bộ cảnh phục trên người ngươi thì ta đa định sẵn rồi"
Những lời nói lúc trước của Bùi Đông Lai giống như là ma pháp bình thường vậy, không ngừng quanh quẩn bên tai của hắn.
Nêu như nói lúc trước hắn còn tin tưởng rằng trên thế giới này có quỷ thì cũng sẽ không tin được Bùi Đông Lai lại có bản lĩnh lột bộ cảnh phục của mình xuống, giờ phút này thì cảnh tượng trước mắt lại tái hiện lên thì hắn liền cảm thấy người thiếu niên này có khả năng làm được điều ấy.
Tất cả chuyện này đơn giản là mới vừa rồi Trương sở trưởng nghe được Trịnh Kim Sơn là bởi vì Bùi Đông Lai cho nên mới đến đây hơn nữa thái độ của Lữ Bưu lại chuyển biến, còn xưng với Bùi Đông Lai là " Bùi thiếu" nữa.
Ở hắn xem ra, Lữ Bưu thân là bảo tiêu kiêm lái xe cho Trịnh Kim Sơn, được xem là tâm phúc của Trịnh Kim Sơn, lấy thân phận như vậy mà trước mặt Bùi Đông Lai thì hắn lại ngoan ngoãn giống như là một đứa cháu vậy.
- Xin Bùi thiếu chờ chút lát, ta đi kêu lão bản tới.
Đối mặt với thái độ cuồng vọng của Bùi Đông Lai thì Lữ Bưu cũng không có chút bất mãn, mà hắn cung kính trả lời một câu sau đó xoay người đi tới chiếc Bentley ở đằng xa.
Thấy một màn như vậy thì Trương sở trường liền run lên giống như là cả người bị trúng kinh phong vậy.
Bởi vì giờ phút này, hắn có thể khẳng định được thiếu niên trước mắt này hoàn toàn có thể lột bộ cảnh phục trên người hắn xuống chứ không phải là nói chơi.
Sợ hãi không chỉ có mỗi một Trương sở trưởng mà còn có Khương Nam nữa.
Phải biết rằng chính là hắn gọi Trương sở trưởng tới, mà sau khi Trương sở trưởng tới thì hắn lại còn biểu hiện ra thái độ kiêu ngạo nữa.
Mà hiện giờ, Trương sở trưởng chẳng những không có tác dụng ngược lại hắn còn hoàn toàn sợ sệt đến nỗi hai cái chân không ngừng run lên.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Khương Nam liền trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng, những hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy ra từ trên trán của hắn.
Cùng lúc đó, trên chiếc Bentley kia.
- Trịnh lão bản, người thiếu niên kia không phải là Bùi Đông Lai sao ? Cố Tuyền Sơn thấy được tình cảnh tượng quỷ dị ở phía trước thì không nhịn được mà hỏi Trịnh Kim Sơn một câu, lúc trước thì hắn thấy được Lữ Bưu ra nói chuyện với đám người kia thì hắn mơ hồ đã đoán được đám người ấy là người của Trịnh Kim Sơn, lúc này thấy được đám người ấy quỳ xuống trước mặt của một thiếu niên mà Lữ Bưu lại đang đi về phía này, lập tức thì Cố Tuyền Sơn đã đoán ra được điều gì.
- Dường như… có vẻ là thế.
Trịnh Kim Sơn cũng suy đoán như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.
- Trịnh lão bản, những người đó đều là người của ngươi a, tại sao bọn hắn lại phát sinh xung đột với Bùi Đông Lai thế ?
Nghe được câu trả lời của Trịnh Kim Sơn thì thiếu chút nữa Cố Tuyền Sơn ngất đi, nguyên bản hắn không tin rằng Bùi Đông Lai có thể tha thứ cho bọn hắn, hiện giờ hai người bọn hắn còn chưa giải thích cho Bùi Đông Lai mà thủ hạ của Trịnh Kim Sơn lại chọc phải Bùi Đông Lai.
- Ách..
Trịnh Kim Sơn há to miệng, không biết nên giải thích như thế nào đây, từ dáng vẻ chào hỏi của đám người kia với Lữ Bưu thì tự nhiên hắn có thể đoán được đám người này là người của hắn.
- Trịnh lão bản, nếu bởi vì chuyện hôm nay mà khiến cho thiếu niên Bùi Đông Lai kia mất hứng, ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta thì ta mặc kệ ngươi làm gì, toàn bộ trách nhiệm đều do một mình ngươi gánh vác.
Mắt thấy Trịnh Kim Sơn không có lên tiếng thì Cố Tuyền Sơn cũng không có khách khí.
Trịnh Kim Sơn tự biết đuối lý cho nên không nói gì, sau đó hắn thấy Lữ Bưu đến gần thì liền mở cửa sổ ra, cố nén lửa giận trong lòng lại rồi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra ?
- Lão bản ngươi của công ty Sách Thiên với đám ngươi ở đây có xảy ra xung đột, có khả năng là có dính dáng đến Bùi thiếu, Bùi thiếu đã xảy ra tranh chấp với bọn họ….
Lữ Bưu cẩn thận nói.
- Trịnh lão bản mới vừa rồi lúc ở trên đường thì ta có nhắc nhở ngươi không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, ngươi…
Không đợi Lữ Bưu nói hết thì Cố Tuyền Sơn đã tức giận rồi mắng lên.
Trịnh Kim Sơn không đợi Lữ Bưu nói hết, liền khẩn trương hỏi han:
- Bùi… Bùi Đông Lai, hắn không có việc gì chứ ?
Rõ ràng là ở Trịnh Kim Sơn xem ra thì Bùi Đông Lai có bị thương hay không mới là quan trọng.
Nếu như Bùi Đông Lai bị thương thì hắn có một vạn lý do để tin tưởng Bùi Đông Lai sẽ không tiếp nhận lời giải thích của hắn và Cố Tuyền Sơn, thậm chí nếu để Nạp Lan Trường Sinh biết chuyện này thì chắc chắn Nạp Lan Trường Sinh sẽ động thủ đối với hắn cùng với Cố Tuyền Sơn.
Cố Tuyền Sơn vốn muốn phát hoả lại nghe được Trịnh Kim Sơn nói như thế thì theo bản năng hắn liền đem câu nói kế tiếp nuốt trở về bụng.
Lữ Bưu thấy Cố Tuyền Sơn không hé ràng thì vội vàng đáp lại:
- Bẩm lão bản, Bùi thiếu không có bị thương.
"Hô..."
Nghe được Bùi Đông Lai không có việc gì thì vô luận là Trịnh Kim Sơn hay lã Cố Tuyền Sơn đều nhẹ nhàng thở ra.
- Chẳng qua.. Dường như Bùi thiếu rất mất hứng, người muốn tự ngài đi qua.
Lữ Bưu bổ sung thêm.
- Cố cục trưởng, theo ta thấy thì chúng ta hãy cùng đi qua đi.
Có lẽ là bởi vì nghe được Bùi Đông Lai không có bị thương cho nên cả người Trịnh Kim Sơn liền trở nên thoải mái hơn nhiều.
- Được.
Cố Tuyền Sơn hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng gật đầu đáp ứng, mặc dù hắn không muốn trước mặt mọi người cúi đầu giải thích cho Bùi Đông Lai biết nhưng mà chuyện đã tới nước này thì hắn cũng không có biện pháp gì cả, cũng không để đến thể diện của mình nữa.
Hai người thống nhất với xong rồi thì không hề lưu lại, liền đi xuống xe cùng với Lữ Bưu, bước nhanh về phía trước.
Phía trước, vô luận là đám lưu manh đang quỳ ở dưới đất hay là người đang đứng như Trương sở trương hay là Khương Nam thì bọn hắn cũng chú ý đến động tĩnh ở phía trước ngõ.
"Bá!"
Khi bọn hắn thấy được cả Cố Tuyền Sơn và Trịnh Kim Sơn đều bước xuống xe thì bọn hắn liền hiện lên vẻ mặt như người chết, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi không thể xóa đi nổi.
Trong đó, Khương Nam là hoảng sợ nhất.
Bởi vì hắn liếc mắt cũng nhận ra Cố Tuyền Sơn, người làm trong cục xây dựng.
"Phù phù!"
Thấy được vẻ mặt âm trầm của Cố Tuyền Sơn thì Khương Nam sợ tới mức hai chấn trở nên mềm nhũn, trực tiếp té quỵ trên đất.
Lúc té ngã thì trong lòng của Khương Nam hoàn toàn sợ hãi.
Xong rồi.
Trong lúc nhất thời thì Khương Nam sợ tới mức đái ra cả quần, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mà Trương sở trưởng ở bên cạnh của Khương Nam mặc dù hắn không tỏ ra bộ dạng sợ chết giống như Khương Nam nhưng mà khuôn mặt béo phì của hắn thì lại không có một giọt máu, theo bản năng hắn đem ánh mắt nhìn qua Trịnh Kim Sơn và Cố Tuyền Sơn, một lần nữa hắn lại đem ánh mắt nữa nhìn vào Bùi Đông Lai, dường như đang muốn hỏi : " Rốt cuộc thì hắn là ai? "
Không một ai trả lời.
Dưới ánh mặt trời, hai người Trịnh Kim Sơn cùng Cố Tuyền Sơn bước nhanh tới phía trước người của Bùi Đông Lai.
Sau đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của mấy tên lưu manh thì Trịnh Kim Sơn liền khom người xuống, lộ ra dáng vẻ lấy lòng, tươi cười nói:
- Bùi thiếu, ngài không có sao chứ?
(*) : Đồng nghĩa với câu Cáo mượn oai hùm của Việt Nam mình.
Một chương ko có gì, t/g câu chữ vãi
Danh sách chương