Ngay cả Bùi Đông Lai sớm đã biết được không khí của xã hội này, biết được lòng dạ của con người trong xã hội này nhưng mà khi hắn nhìn thấy được biểu tình biến hóa của đám người kia thì trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Bùi Đông Lai không có đứng lên bất quá Trịnh Kim Sơn thông qua ánh mắt của mọi người thì đã thấy được chỗ ngồi của Bùi Đông Lai.
Sau đó hắn cũng không nói gì mà là nâng cái bụng phệ dậy rồi rồi chạy về phía Trịnh Phi cùng Lý Kim Hoa.
Lý Kim Hoa cùng Trịnh Phi tựa hồ đã bị hành động khác thường của Trịnh Kim Sơn làm cho hù dọa, thẳng cho đến khi thấy được Trịnh Kim Sơn đến trước mặt thì hai người cũng chưa lấy lại được tinh thần, mà vẻ mặt thì đang há mồm trợn mắt.
Trịnh Kim Sơn thây thế thì cố nén cảm giác muốn xúc động lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Còn đứng ngây người đó làm gì? Còn không theo ta qua nhận sai? Nhận sai sao?
Vẻ mặt của Trịnh Phi mờ mịt.
Trong đầu của hắn không nhịn được mà hiện ra hình ảnh lúc nãy, lúc Trịnh Kim Sơn cúi đầu trước Nạp Lan Trường Sinh.
Khi đó ở hắn xem ra, cái gọi là nhận sai thì chính là cúi đầu nhận sai với Bùi Đông Lai.
Hơn nữa là cúi đầu chín mươi độ.
Điều này làm cho Trịnh Phi choáng váng.
Hoàn toàn choáng váng!
Linh hồn giống như là bị mất đi, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trịnh Kim Sơn không ngốc, hắn biết rõ sự tình ngày hôm nay muốn kết thúc như thế nào là do quyết định của Bùi Đông Lai.
Dưới tình hình như vậy thì thấy Trịnh Phi dường như không muốn nhận sai đối với Bùi Đông Lai thì lửa giận trong lòng hắn liền bạo phát.
- Ta đánh chết nhà ngươi, cái đồ vô dụng.
Trịnh Kim Sơn nổi giận, quát một tiếng rồi bước lên trực tiếp tát một phát vào mặt Trịnh Phi.
Ba!
Thanh âm thanh thúy vang lên, Trịnh Phi thiếu chút nữa ngã xuống hơn nữa trên mặt hắn còn in đậm dấu tay, khóe miệng cũng rì máu.
Nguyên bản là Trịnh Phi cho rằng trong lần gia trưởng hội lần này thì Bùi Đông Lai sẽ bị rước nhục nhã vào người, hơn nữa hắn gây chuyện với mẹ mình là Lý Kim Hoa thì trước sau gì hắn cũng bị bảo tiêu của Trịnh gia đánh cho một trận.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai không bị đánh, thế nhưng hắn lại bị Trịnh Kim Sơn cho ăn một cái tát vào mặt.
- Cha, người đánh con sao ?
Cảm nhận được sự đau rát trên mặt lại thấy vẻ phẫn nộ của phụ thân mình thì vẻ mặt của Trịnh Phi ngơ ngác, dường như hắn không tin được tất cả chuyện này là sự thật.
Lý Kim Hoa tuy rằng thông qua thái độ của Trịnh Kim Sơn đối với Nạp Lan Trường Sinh nên đã đoán được Nạp Lan Trường Sinh không phải là một người bình thường, nhưng mà trong trí nhớ của Lý Kim Hoa cho tới nay thì trong thế giới này nếu không có tiền thì không thể làm được chuyện gì.
Dưới tình hình như vậy thì nàng cảm thấy được cho dù là thân phận của Nạp Lan Trường Sinh có thần bí cho đến đâu đi nữa, cho dù có ra mặt giùm cho Bùi Đông Lai thì nàng sẽ dùng tiền để rước đi tai họa, không đáng phải ăn nói khép nép đi nhận sai.
Trong lòng có ý nghĩ này rồi nên Lý Kim Hoa vốn định đi lên nói chuyện với Trịnh Kim Sơn, nhưng lại thấy Trịnh Kim Sơn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại tát bảo bối của mình một cái thì nàng liền gào thét lên:
- Trịnh Kim Sơn, ông làm gì đó ?
Lý Kim Hoa rống xong thì vội chạy đến bên người Trịnh Phi, một bên ôm đầu Trịnh Phi, bộ dáng vô cùng đau lòng.
- Còn không mau cút đi.
Thấy được Lý Kim Hoa ôm Trịnh Phi thì vẻ mặt của Trịnh Kim Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép .
- Làm sao mà đi hả ? Chẳng lẽ ông muốn đi giải thích với tên hai lúa kia sao ? Hắc, Trịnh Kim Sơn, không phải là ông đã thổi phồng rằng từ Trầm Thành cho đến Đông Bắc thì ông là người lợi hại như thế nào sao ?
So sánh với Trịnh Phi thì Lý Kim Hoa càng thêm không vui khi phải đi giải thích với Bùi Đông Lai, huống chi bởi vì chuyện tình của Bùi Đông Lai mà Trịnh Kim Sơn đã tát Trịnh Phi một cái.
- Lý Kim Hoa, bà, mẹ nó, câm miệng cho ta.
Bên tai vang lên lời nói của Lý Kim Hoa thì Trịnh Kim Sơn thiếu chút nữa vì tức giận mà hộc máu.
Quả thật ở Đông Bắc thì hắn cũng được coi như là một nhân vật, nhưng mà hắn có một vạn lý do để tin tưởng rằng bản thân mình đứng trước mặt Nạp Lan Trường Sinh thì ngay cả con chó thì hắn cũng không hơn.
Mà sự thật quả thật như thế, tối hôm qua hắn tung tăng chạy đến tìm Nạp Lan Trường Sinh để làm cẩu, kết quả cuối cùng lại bị đuổi đi.
Lý Kim Hoa lại không biết Nạp Lan Trường Sinh là thần thánh phương nào, huống gì nàng cũng bị khơi lên lửa giận, lập tức quát um sùm lên:
- Trịnh Kim Sơn, ta cho ông biết, nếu ông không sợ xấu hổ thì cứ đi mà giải thích với tên hai lúa kia đi, hai mẹ con chúng ta sẽ không đi.
Lúc này đây, Trịnh Kim Sơn không nói cái gì nữa mà là trực tiếp tát một cái vào mặt của Lý Kim Hoa.
Ba!
Thanh âm thanh thúy lại một lần nữa vang lên, lần nay thì Trịnh Kim Sơn dùng toàn lực, một cái tát này làm cho Lý Kim Hoa phải hoa mắt choáng váng.
- Lý Kim Hoa, ta cho bà biết, nếu bà muốn trở lại nông thôn, nếu như bà muốn mặt hướng xuống đất lưng hướng lên thì đừng có đi.
Sau khi tát một cái thì Trịnh Kim Sơn vẫn chưa hết giận, bất quá hắn vẫn không có động thủ mà nói rõ ràng cho Lý Kim Hoa biết, hắn Trịnh Kim Sơn không sợ Bùi Đông Lai, người mà hắn sợ là Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Trường Sinh có thể đùa giỡn với hắn giống như đùa giỡn với một con kiến vậy.
Sau khi bị tát thì Lý Kim Hoa muốn nhảy dựng lên chửi lại, nhưng ngạc nhiên khi nghe được giọng nói nghiêm túc của Trịnh Kim Sơn thì nàng liền dừng bước.
Có lẽ là do câu " Mặt hướng lên trời, lưng hướng xuống đất " của Trịnh Kim Sơn hù dọa, cũng có lẽ là thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Tịnh Kim Sơn, Lý Kim Hoa cũng không có tiếp tục càn rỡ mà là cầm lấy cánh tay của Trịnh Phi, yên lặng dẫn theo Trịnh Phi đi tới Bùi Đông Lai để giải thích.
- Chậm đã!
Thấy một màn như vậy thì đột nhiên Nạp Lan Trường Sinh mở miệng ra nói, giọng nói không lớn nhưng lại giống như một đạo thánh chỉ, Trịnh Kim Sơn nghe thấy thế thì liền dừng bước.
- Trịnh Kim Sơn, mới vừa rồi bao gồm cả lão bà và nữ nhi của ngươi, còn có thêm vài người muốn khai trừ Bùi Đông Lai, mà ta cũng đã cho bọn họ một cơ hội để giải thích với Bùi Đông Lai, nhưng mà bọn hắn lại đem cơ hội ấy vứt đi.
Nạp Lan Trường Sinh không nhanh không chậm nói.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Trường Sinh, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lý Kim Hoa bị Trịnh Kim Sơn tát vào mặt thì Vương Hồng cảm thấy thế giới này thật điên khùng.
Mọi chuyện phát sinh trong hôm nay đã hoàn toàn vượt qua khả năng chịu đựng của nàng rồi.
Bịch.
Sau đó, hai mắt của nàng liền tối sầm, cả người liền trực tiếp ngã ở trên đài chủ tịch.
Nàng trực tiếp bị hù đến mức phải hôn mê.
Bị hù không chỉ có mỗi Vương Hồng mà còn có Chu hiệu trưởng nữa, trong khi Vương Hồng ngã xuống thì Chu hiệu trưởng liền đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp ngã xuống ngay chỗ ngồi của mình.
Mặc dù hắn không biết thân phận của Nạp Lan Trường Sinh nhưng ở hắn xem ra, một người có thể khiến cho Trịnh Kim Sơn một nhân vật hô phong hoán vũ ở Trầm Thành lại giống như một con chó Nhật đứng trước mặt hắn, thì chỉ cần động một ngón tay thì có thể bóp chết hắn.
Mắt thấy Vương Hồng cùng Chu hiệu trưởng lần lượt hôn mê thì Nạp Lan Trường Sinh lại đem ánh mắt nhìn về phía Trương Vân.
Nhìn vào ánh mắt của Nạp Lan Trường SInh, cảm nhận được áp lực vô hình mà Nạp Lan Trường Sinh mang đến thì hơi thở của Trương Vân đột nhiên trở nên dồn dập, mà Cố Mỹ Mỹ ở bên cạnh nàng lại bị sợ tới mức phải há mồm trợn mắt.
Hô! Hô
Khẩn trương, hoảng sợ rất nhiều, Trương Vân liền thở ra hai hơi, nàng hé miệng cố gắng muốn nói cái gì đó.
- Trong Trầm Thành cùng cả Liêu Ninh này, quan chức từ cấp sảnh trở lên không có người nào họ Cố.
Không đợi Trương Vân mở miệng, Nạp Lan Trường Sinh một lần nữa lại nói, giọng nói không lớn nhưng lại giống như một tiếng sét nổ vang bên tai của Trương Vân vậy:
- Cho nên, ngươi không cần phải nói nam nhân của ngươi có quan chức gì.
Lời nói vừa muốn ra khỏi miệng nhưng lại nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói như vậy thì Trương Vân trực tiếp đem lời nói nuốt xuống bụng, cả người liền run rẩy.
Nàng là người trong quan trường, biết rõ người trong quan trường thì hay thích đem chuyện nói ra một nữa, thậm chí một nữa cũng không có nói, mà là nói quanh co lòng vòng.
Lúc này Nạp Lan Trường Sinh chính là như thế.
Trương Vân xem ra dường như là Nạp Lan Trường Sinh muốn nói cho nàng biết : " Chồng của ngươi ngay cả cấp sảnh còn chưa bò lên được thì ngay cả tư cách đấu với ta thì ngươi cũng không có "
Nếu là người khác nói thì Trương Vân chưa chắc sẽ tin, dù sao thì qua năm nay thì chồng sẽ được bước vào hàng ngũ cán bộ cấp phó sảnh.
Nhưng mà.
Lúc này mở miệng lại là Nạp Lan Trường Sinh người đã dọa cho Trịnh Kim Sơn phải sợ đến vỡ mật.
Gần như không có một chút do dự nào Trương Vân liền kéo lấy cánh tay của Cố Mỹ Mỹ, có gắng mang Cố Mỹ Mỹ đi theo đám người Trịnh Kim Sơn để đến nhận lỗi với Bùi Đông Lai.
Lộp cộc ! Lộp cộc.
Trong hội trường liền im lặng, Trương Vân lôi kéo Cố Mỹ Mỹ, tiếng giày cao gót dẫm vào sàn nhà, thanh âm vô cùng chói tai.
Trong lúc nhất thời, hai người Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ lại giống như con rối, tùy ý để người khác nắm tay kéo đi.
Thấy được một màn quỷ dị như thế này thì cả hội trường liền lâm vào im lặng.
- Quên đi.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, thanh âm không đủ lớn nhưng lại đủ để cho mọi người nghe rõ.
Ân?
Giọng nói vừa rồi chính là của Nạp Lan Trường Sinh, tất cả mọi người đều nhìn về người vừa mới nói ra âm thanh kia.
Ngay sau đó.
Bọn hắn nhìn thấy rõ ràng, người nam nhân mà lúc nãy Bùi Đông Lai dìu tay đi vào hội trường, người nam nhân lái chiếc taxi mà lúc nãy bị Vương Hồng khinh bỉ, chậm rãi đứng dậy.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của người nam nhân ấy cũng không có khác gì so với lúc trước, nếu có thỉ chẳng qua là trên mặt thiếu đi nụ cười phúc hậu mà thôi.
Nhưng mà.
Ở trong mắt mọi người thì sự thay đổi của người này nhân đó đã làm cho bọn họ không dám nhìn thẳng vào mặt mà chỉ có thể đứng ở xa mà ngưỡng mộ.
- Cút.
Thấy được khuôn mặt đầy râu của Bùi Vũ Phu thì Nạp Lan Trường Sinh liền không do dự gì, trước hết là nói với đám người Trịnh Kim Sơn.
Một chữ " Cút" mang theo sự vũ nhục rơi vào trong tai của Trương Vân và Trịnh Kim Sơn thì lại giống như một khúc tiên nhạc bình thường.
Cơ hồ cùng một lúc, Trịnh Kim Sơn mang theo hai người Lý Kim Hoa và Trịnh Phi còn Trương Vân thì kéo theo Cố Mỹ Mỹ khom người, giống như là chó nhà có tang trốn đi ra cửa sau của hội trường.
- Ngươi đứng ở cửa trường học chờ ta.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Vũ Phu lại mở miệng nói.
- Tốt.
Trước tiên Nạp Lan Trường Sinh liền nói ra một câu trả lời thuyết phục, thái độ so với Trịnh Kim Sơn lúc nãy quả thật là như hai người khác nhau.
Mất thấy Nạp Lan Trường Sinh mang theo A Cửu rời đi thì Bùi Vũ Phu liền chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh giống như trước.
Toàn trường liền trở nên yên tĩnh.
Bùi Đông Lai không có đứng lên bất quá Trịnh Kim Sơn thông qua ánh mắt của mọi người thì đã thấy được chỗ ngồi của Bùi Đông Lai.
Sau đó hắn cũng không nói gì mà là nâng cái bụng phệ dậy rồi rồi chạy về phía Trịnh Phi cùng Lý Kim Hoa.
Lý Kim Hoa cùng Trịnh Phi tựa hồ đã bị hành động khác thường của Trịnh Kim Sơn làm cho hù dọa, thẳng cho đến khi thấy được Trịnh Kim Sơn đến trước mặt thì hai người cũng chưa lấy lại được tinh thần, mà vẻ mặt thì đang há mồm trợn mắt.
Trịnh Kim Sơn thây thế thì cố nén cảm giác muốn xúc động lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Còn đứng ngây người đó làm gì? Còn không theo ta qua nhận sai? Nhận sai sao?
Vẻ mặt của Trịnh Phi mờ mịt.
Trong đầu của hắn không nhịn được mà hiện ra hình ảnh lúc nãy, lúc Trịnh Kim Sơn cúi đầu trước Nạp Lan Trường Sinh.
Khi đó ở hắn xem ra, cái gọi là nhận sai thì chính là cúi đầu nhận sai với Bùi Đông Lai.
Hơn nữa là cúi đầu chín mươi độ.
Điều này làm cho Trịnh Phi choáng váng.
Hoàn toàn choáng váng!
Linh hồn giống như là bị mất đi, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trịnh Kim Sơn không ngốc, hắn biết rõ sự tình ngày hôm nay muốn kết thúc như thế nào là do quyết định của Bùi Đông Lai.
Dưới tình hình như vậy thì thấy Trịnh Phi dường như không muốn nhận sai đối với Bùi Đông Lai thì lửa giận trong lòng hắn liền bạo phát.
- Ta đánh chết nhà ngươi, cái đồ vô dụng.
Trịnh Kim Sơn nổi giận, quát một tiếng rồi bước lên trực tiếp tát một phát vào mặt Trịnh Phi.
Ba!
Thanh âm thanh thúy vang lên, Trịnh Phi thiếu chút nữa ngã xuống hơn nữa trên mặt hắn còn in đậm dấu tay, khóe miệng cũng rì máu.
Nguyên bản là Trịnh Phi cho rằng trong lần gia trưởng hội lần này thì Bùi Đông Lai sẽ bị rước nhục nhã vào người, hơn nữa hắn gây chuyện với mẹ mình là Lý Kim Hoa thì trước sau gì hắn cũng bị bảo tiêu của Trịnh gia đánh cho một trận.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai không bị đánh, thế nhưng hắn lại bị Trịnh Kim Sơn cho ăn một cái tát vào mặt.
- Cha, người đánh con sao ?
Cảm nhận được sự đau rát trên mặt lại thấy vẻ phẫn nộ của phụ thân mình thì vẻ mặt của Trịnh Phi ngơ ngác, dường như hắn không tin được tất cả chuyện này là sự thật.
Lý Kim Hoa tuy rằng thông qua thái độ của Trịnh Kim Sơn đối với Nạp Lan Trường Sinh nên đã đoán được Nạp Lan Trường Sinh không phải là một người bình thường, nhưng mà trong trí nhớ của Lý Kim Hoa cho tới nay thì trong thế giới này nếu không có tiền thì không thể làm được chuyện gì.
Dưới tình hình như vậy thì nàng cảm thấy được cho dù là thân phận của Nạp Lan Trường Sinh có thần bí cho đến đâu đi nữa, cho dù có ra mặt giùm cho Bùi Đông Lai thì nàng sẽ dùng tiền để rước đi tai họa, không đáng phải ăn nói khép nép đi nhận sai.
Trong lòng có ý nghĩ này rồi nên Lý Kim Hoa vốn định đi lên nói chuyện với Trịnh Kim Sơn, nhưng lại thấy Trịnh Kim Sơn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại tát bảo bối của mình một cái thì nàng liền gào thét lên:
- Trịnh Kim Sơn, ông làm gì đó ?
Lý Kim Hoa rống xong thì vội chạy đến bên người Trịnh Phi, một bên ôm đầu Trịnh Phi, bộ dáng vô cùng đau lòng.
- Còn không mau cút đi.
Thấy được Lý Kim Hoa ôm Trịnh Phi thì vẻ mặt của Trịnh Kim Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép .
- Làm sao mà đi hả ? Chẳng lẽ ông muốn đi giải thích với tên hai lúa kia sao ? Hắc, Trịnh Kim Sơn, không phải là ông đã thổi phồng rằng từ Trầm Thành cho đến Đông Bắc thì ông là người lợi hại như thế nào sao ?
So sánh với Trịnh Phi thì Lý Kim Hoa càng thêm không vui khi phải đi giải thích với Bùi Đông Lai, huống chi bởi vì chuyện tình của Bùi Đông Lai mà Trịnh Kim Sơn đã tát Trịnh Phi một cái.
- Lý Kim Hoa, bà, mẹ nó, câm miệng cho ta.
Bên tai vang lên lời nói của Lý Kim Hoa thì Trịnh Kim Sơn thiếu chút nữa vì tức giận mà hộc máu.
Quả thật ở Đông Bắc thì hắn cũng được coi như là một nhân vật, nhưng mà hắn có một vạn lý do để tin tưởng rằng bản thân mình đứng trước mặt Nạp Lan Trường Sinh thì ngay cả con chó thì hắn cũng không hơn.
Mà sự thật quả thật như thế, tối hôm qua hắn tung tăng chạy đến tìm Nạp Lan Trường Sinh để làm cẩu, kết quả cuối cùng lại bị đuổi đi.
Lý Kim Hoa lại không biết Nạp Lan Trường Sinh là thần thánh phương nào, huống gì nàng cũng bị khơi lên lửa giận, lập tức quát um sùm lên:
- Trịnh Kim Sơn, ta cho ông biết, nếu ông không sợ xấu hổ thì cứ đi mà giải thích với tên hai lúa kia đi, hai mẹ con chúng ta sẽ không đi.
Lúc này đây, Trịnh Kim Sơn không nói cái gì nữa mà là trực tiếp tát một cái vào mặt của Lý Kim Hoa.
Ba!
Thanh âm thanh thúy lại một lần nữa vang lên, lần nay thì Trịnh Kim Sơn dùng toàn lực, một cái tát này làm cho Lý Kim Hoa phải hoa mắt choáng váng.
- Lý Kim Hoa, ta cho bà biết, nếu bà muốn trở lại nông thôn, nếu như bà muốn mặt hướng xuống đất lưng hướng lên thì đừng có đi.
Sau khi tát một cái thì Trịnh Kim Sơn vẫn chưa hết giận, bất quá hắn vẫn không có động thủ mà nói rõ ràng cho Lý Kim Hoa biết, hắn Trịnh Kim Sơn không sợ Bùi Đông Lai, người mà hắn sợ là Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Trường Sinh có thể đùa giỡn với hắn giống như đùa giỡn với một con kiến vậy.
Sau khi bị tát thì Lý Kim Hoa muốn nhảy dựng lên chửi lại, nhưng ngạc nhiên khi nghe được giọng nói nghiêm túc của Trịnh Kim Sơn thì nàng liền dừng bước.
Có lẽ là do câu " Mặt hướng lên trời, lưng hướng xuống đất " của Trịnh Kim Sơn hù dọa, cũng có lẽ là thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Tịnh Kim Sơn, Lý Kim Hoa cũng không có tiếp tục càn rỡ mà là cầm lấy cánh tay của Trịnh Phi, yên lặng dẫn theo Trịnh Phi đi tới Bùi Đông Lai để giải thích.
- Chậm đã!
Thấy một màn như vậy thì đột nhiên Nạp Lan Trường Sinh mở miệng ra nói, giọng nói không lớn nhưng lại giống như một đạo thánh chỉ, Trịnh Kim Sơn nghe thấy thế thì liền dừng bước.
- Trịnh Kim Sơn, mới vừa rồi bao gồm cả lão bà và nữ nhi của ngươi, còn có thêm vài người muốn khai trừ Bùi Đông Lai, mà ta cũng đã cho bọn họ một cơ hội để giải thích với Bùi Đông Lai, nhưng mà bọn hắn lại đem cơ hội ấy vứt đi.
Nạp Lan Trường Sinh không nhanh không chậm nói.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Trường Sinh, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lý Kim Hoa bị Trịnh Kim Sơn tát vào mặt thì Vương Hồng cảm thấy thế giới này thật điên khùng.
Mọi chuyện phát sinh trong hôm nay đã hoàn toàn vượt qua khả năng chịu đựng của nàng rồi.
Bịch.
Sau đó, hai mắt của nàng liền tối sầm, cả người liền trực tiếp ngã ở trên đài chủ tịch.
Nàng trực tiếp bị hù đến mức phải hôn mê.
Bị hù không chỉ có mỗi Vương Hồng mà còn có Chu hiệu trưởng nữa, trong khi Vương Hồng ngã xuống thì Chu hiệu trưởng liền đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp ngã xuống ngay chỗ ngồi của mình.
Mặc dù hắn không biết thân phận của Nạp Lan Trường Sinh nhưng ở hắn xem ra, một người có thể khiến cho Trịnh Kim Sơn một nhân vật hô phong hoán vũ ở Trầm Thành lại giống như một con chó Nhật đứng trước mặt hắn, thì chỉ cần động một ngón tay thì có thể bóp chết hắn.
Mắt thấy Vương Hồng cùng Chu hiệu trưởng lần lượt hôn mê thì Nạp Lan Trường Sinh lại đem ánh mắt nhìn về phía Trương Vân.
Nhìn vào ánh mắt của Nạp Lan Trường SInh, cảm nhận được áp lực vô hình mà Nạp Lan Trường Sinh mang đến thì hơi thở của Trương Vân đột nhiên trở nên dồn dập, mà Cố Mỹ Mỹ ở bên cạnh nàng lại bị sợ tới mức phải há mồm trợn mắt.
Hô! Hô
Khẩn trương, hoảng sợ rất nhiều, Trương Vân liền thở ra hai hơi, nàng hé miệng cố gắng muốn nói cái gì đó.
- Trong Trầm Thành cùng cả Liêu Ninh này, quan chức từ cấp sảnh trở lên không có người nào họ Cố.
Không đợi Trương Vân mở miệng, Nạp Lan Trường Sinh một lần nữa lại nói, giọng nói không lớn nhưng lại giống như một tiếng sét nổ vang bên tai của Trương Vân vậy:
- Cho nên, ngươi không cần phải nói nam nhân của ngươi có quan chức gì.
Lời nói vừa muốn ra khỏi miệng nhưng lại nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói như vậy thì Trương Vân trực tiếp đem lời nói nuốt xuống bụng, cả người liền run rẩy.
Nàng là người trong quan trường, biết rõ người trong quan trường thì hay thích đem chuyện nói ra một nữa, thậm chí một nữa cũng không có nói, mà là nói quanh co lòng vòng.
Lúc này Nạp Lan Trường Sinh chính là như thế.
Trương Vân xem ra dường như là Nạp Lan Trường Sinh muốn nói cho nàng biết : " Chồng của ngươi ngay cả cấp sảnh còn chưa bò lên được thì ngay cả tư cách đấu với ta thì ngươi cũng không có "
Nếu là người khác nói thì Trương Vân chưa chắc sẽ tin, dù sao thì qua năm nay thì chồng sẽ được bước vào hàng ngũ cán bộ cấp phó sảnh.
Nhưng mà.
Lúc này mở miệng lại là Nạp Lan Trường Sinh người đã dọa cho Trịnh Kim Sơn phải sợ đến vỡ mật.
Gần như không có một chút do dự nào Trương Vân liền kéo lấy cánh tay của Cố Mỹ Mỹ, có gắng mang Cố Mỹ Mỹ đi theo đám người Trịnh Kim Sơn để đến nhận lỗi với Bùi Đông Lai.
Lộp cộc ! Lộp cộc.
Trong hội trường liền im lặng, Trương Vân lôi kéo Cố Mỹ Mỹ, tiếng giày cao gót dẫm vào sàn nhà, thanh âm vô cùng chói tai.
Trong lúc nhất thời, hai người Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ lại giống như con rối, tùy ý để người khác nắm tay kéo đi.
Thấy được một màn quỷ dị như thế này thì cả hội trường liền lâm vào im lặng.
- Quên đi.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, thanh âm không đủ lớn nhưng lại đủ để cho mọi người nghe rõ.
Ân?
Giọng nói vừa rồi chính là của Nạp Lan Trường Sinh, tất cả mọi người đều nhìn về người vừa mới nói ra âm thanh kia.
Ngay sau đó.
Bọn hắn nhìn thấy rõ ràng, người nam nhân mà lúc nãy Bùi Đông Lai dìu tay đi vào hội trường, người nam nhân lái chiếc taxi mà lúc nãy bị Vương Hồng khinh bỉ, chậm rãi đứng dậy.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của người nam nhân ấy cũng không có khác gì so với lúc trước, nếu có thỉ chẳng qua là trên mặt thiếu đi nụ cười phúc hậu mà thôi.
Nhưng mà.
Ở trong mắt mọi người thì sự thay đổi của người này nhân đó đã làm cho bọn họ không dám nhìn thẳng vào mặt mà chỉ có thể đứng ở xa mà ngưỡng mộ.
- Cút.
Thấy được khuôn mặt đầy râu của Bùi Vũ Phu thì Nạp Lan Trường Sinh liền không do dự gì, trước hết là nói với đám người Trịnh Kim Sơn.
Một chữ " Cút" mang theo sự vũ nhục rơi vào trong tai của Trương Vân và Trịnh Kim Sơn thì lại giống như một khúc tiên nhạc bình thường.
Cơ hồ cùng một lúc, Trịnh Kim Sơn mang theo hai người Lý Kim Hoa và Trịnh Phi còn Trương Vân thì kéo theo Cố Mỹ Mỹ khom người, giống như là chó nhà có tang trốn đi ra cửa sau của hội trường.
- Ngươi đứng ở cửa trường học chờ ta.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Vũ Phu lại mở miệng nói.
- Tốt.
Trước tiên Nạp Lan Trường Sinh liền nói ra một câu trả lời thuyết phục, thái độ so với Trịnh Kim Sơn lúc nãy quả thật là như hai người khác nhau.
Mất thấy Nạp Lan Trường Sinh mang theo A Cửu rời đi thì Bùi Vũ Phu liền chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh giống như trước.
Toàn trường liền trở nên yên tĩnh.
Danh sách chương