Trầm Thành Nhất Trung có thể xem là một trong những trường trung học tốt nhất tỉnh. Ở đây sau 6h chiều tan học có nửa tiếng ăn cơm rồi 7h30 bắt đầu buổi tự học muộn đến 9h50 mới kết thúc.

Lúc trời chiều dần dần hạ xuống sau đỉnh núi, nương theo thanh âm của tiếng chuông điện. Vườn trường vốn đang im lặng bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên, các học sinh lần lượt ùa ra từ các phòng học, hành lang vốn vắng vẻ bỗng chốc trở nên chật chội.

So với dãy phòng học lớp 10, lớp 11 thì khu vực lớp 12 hoàn toàn khác hẳn, nhất là lớp 12/1 được xem là lớp giỏi nhất khối lại càng im lặng hơn.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, chỉ có một vài người đứng dậy rời đi.

Cố Mỹ Mỹ là một trong số những người đó.

Lúc tan học xế chiều mỗi ngày nàng đều cùng với bạn trai là Trịnh Phi, cùng nhau tới ăn cơm chiều ở quán cơm gần trường học.

Nhưng có một người so với Cố Mỹ Mỹ còn đứng dậy nhanh hơn.

Bùi Đông Lai.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên thì hắn liền nhét phiếu điểm vào bàn học rồi một mình rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết vốn đang làm bài bỗng do dự một lát rồi buông bút, đứng dậy, trước ánh mắt ngạc nhiên cùng ghen tị của nhiều học sinh trong lớp, nàng liền chạy theo Bùi Đông Lai.

- Bùi Đông Lai.

Ra khỏi phòng học, mắt thấy Bùi Đông Lai sắp đi mất, Tần Đồng Tuyết liền lên tiếng gọi.

Bên tai vang lên tiếng gọi của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông lai theo bản năng dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Dưới trời chiều, bím tóc đuôi ngựa của Tần Đông Tuyết lẳng lặng nằm ở đầu vai của nàng, trông hết sức xinh xắn nhưng xen lẫn chút ngây ngô khiến lòng người không khỏi yếu mền. Trên mặt nàng lúc này lộ ra vẻ phức tạp, ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa vài phần lo lắng.

Ngay sau đó, ánh mắt của hai người chạm vào nhau. Bùi Đông Lai vẻ mặt tươi cười hỏi:

- Có chuyện gì sao?
Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, Tần Đông Tuyết vội hốt hoảng.

Nàng không khỏi nhớ lại Bùi Đông Lai trước đây khi còn được là thiên chi kiêu tử thì vô luận đối mặt với người nào thì hắn cũng sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười, không cố ý, giả tạo mà đó là một bộ mặt chân thành.

Tuy trong lòng hoảng hốt nhưng Tần Đông Tuyết vẫn nhẹ nhàng đi đến bên người Bùi Đông Lai, dừng ngay trước mặt hắn, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Bùi Đông Lai tuy rằng ta không biết người vì nguyên nhân gì mà biến thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng mà, ta tin tưởng rằng ngươi nhất định có thể trở lại như trước kia.

- Cảm ơn.

Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tần Đông Tuyết, nghĩ đến trong một năm năm Tần Đông Tuyết cũng là một trong số những người không cười nhạo mình, trong lòng Bùi Đông Lai liền cảm thấy ấm áp, chân thành cảm ơn.

Cố Mỹ Mỹ đi ra thì phát hiện Tần Đông Tuyết đang cùng đứng chung một chỗ với Bùi Đông Lai thì có chút nghi hoặc. Sau khi nghe được Tần Đông Tuyết nói như vậy thì trong lòng nàng liền có chút tức giận, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều cho rằng bởi vì Bùi Đông Lai thổ lộ bị nàng cự tuyệt mới không gượng dậy nổi. Mà kẻ đối đầu với nàng, Tần Đông Tuyết không biết vì nguyên nhân mà nói như vậy, điều này làm sao có thể khiến nàng không giận được?

Trong cơn tức giận, Cố Mỹ Mỹ cười lạnh một tiếng, nói:

- Ôi! Thật không nghĩ tới một người thường ngày giả vờ như thánh nữ Tần Đông Tuyết đây lại tới an ủi người a, thật sự là mặt trời mọc lên từ đằng Tây rồi.

- Ta đi làm bài, tạm biệt!

Tần Đông Tuyết hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói châm chọc của Cố Mỹ Mỹ, mỉm cười chào tạm biệt Bùi Đông Lai.

- Tạm biệt.

Đồng dạng, Bùi Đông Lai cũng đem Cố Mỹ Mỹ trở thành không khí. Sau khi tạm biệt hắn liền xoay người rời đi.

- Bên tám lạng người nửa cân. Ngươi cho rằng, ngươi vẫn là Bùi Đông Lai một năm trước sao?

Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, Cố Mỹ Mỹ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý đến Tần Đông Tuyết đang đi thoáng qua.

Bên tai vang lên những lời nói của Cố Mỹ Mỹ, đôi mi thanh tú của Tần Đông Tuyết hơi nhíu lại cũng không để ý đến.

Thấy được hành động nhíu mày của Tần Đông Tuyết, Cố Mỹ Mỹ vốn là còn muốn châm chọc hai ba câu. Nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh cách đây một năm, điều đó đã khắc sâu vào trong lòng của nàng. Nhất thời hô hấp có chút không thông, liền mang theo cái đuôi mà ly khai.



Kinh tế phát triển thật nhanh, các thành phố trong cả nước đều xuất hiện cái gọi là khu nhà giàu nhưng mà ngược lại cũng tồn lại nhưng khu dân nghèo.

Ở Trầm Thành tỉnh Liên Ninh cũng không ngoại lệ.

Cái gọi là khu dân nghèo cũng chỉ là một mảnh phòng ốc vứt đi, phần lớn được xây dựng từ nhiều năm trước, sống ở nơi này phần lớn đều là người ở nơi khác đến.

Bùi Đông Lai là ở khu dân nghèo này.

Từ khu dân nghèo đến trường cũng không ngắn, ngồi xe bus mất gần một tiếng đồng hồ. Vì thế, Bùi Đông Lai thường nghỉ lại ở trường, chỉ có cuối tuần hắn mới trở về nhà.

Ánh mắt trời chói chang dần dần khuất sau đường chân trởi, Bùi Đông Lai mang theo vẻ mặt bất thường về tới khu dân nghèo.

Dõi mắt nhìn lại, khu dân nghèo chỉ là nơi thấp bé, cột điện rối loạn, bên đường hơn phân nửa là các quán bán hàng, khách sạn nhỏ hoặc những tiệm uốn tóc, khung cảnh so với những trung tâm mua sắm ở khu vực trung tâm hoàn toàn khác biệt, như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cảm giác kia cũng giống với cảm giác hiện giờ của Bùi Đông Lai.

Nhà của Bùi Đông Lai ở trong một cái sân, trong sân có một tòa nhà hai tầng cũ nát. Ở đây có những người mà trong lòng hắn xem là những thân nhân duy nhất trên đời.

- Ơ, Đông Lai, hôm nay không phải là cuối tuần a, sao con lại trở về đây?

Bác gái chủ cho thuê nhà thấy Bùi Đông Lai đi vào sân, có chút giật mình sau đó liền cười hỏi.

Nụ cười này cùng với nụ cười của Cố Mỹ Mỹ mang lại một cảm giác hoàn toàn khác, một cảm giác rất thân thiện, giống như đang đối mặt với người thân của mình vậy.

Mà trên thực tế, bác gái chủ nhà này vẫn luôn chiếu cố đến Bùi Đông Lai, nhất là khi hắn còn nhỏ, thế nên mỗi lần trở về đều giúp bà làm việc, hơn nữa thành tích học tập của Bùi Đông Lai cũng tốt, điều này bác gái chủ cho thuê nhà thập phần biết rõ. Bà còn thường xuyên ở bên ngoài khoác lác với mọi người, cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai là con của nàng vậy.

- Đã lâu rồi con không về, lần này nghĩ tới cha con vì vậy mới quay về xem.

Bùi Đông Lai cũng không bày tỏ cảm xúc thật ra ngoài mà vẫn giống như ngày thường lộ ra khuôn mặt tươi cười.

- Là thế à…

Bác gái chủ nhà liền tỉnh ngộ, sau đó nói:

- Đông Lai a, ba của con gần khuya thì mới lái xe về. Như vậy đi, để dì nấu thêm hai phần đồ ăn rồi con đến ăn cơm chung với dì.

- Không cần đâu dì, con có thể tự nấu cơm, chờ cha con trở về rồi cùng ăn với nhau.

Bùi Đông Lai mỉm cười, từ chối.

Bác gái chủ cho thuê nhà liền dở khóc dở cười:

- Ngươi, cái đứa nhỏ này, còn khách khí với dì nữa sao?

Tuy nói nhưvậy, nhưng bác gái cũng rất rõ ràng, Bùi Đông Lai là một người rất có chủ kiến đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi.

Như là để xác minh suy đoán của bác gái, Bùi Đông Lai cười cười, không nói thêm gì, bước dọc theo chiếc cầu thang cũ nát mà đi lên lầu hai.

Về đến nhà, đầu tiên Bùi Đông Lai liền dọn dẹp lại nhà một phen, sau đó vo gạo nấu cơm, trong khi chờ đồ ăn chín thì hắn thừa dịp bác gái không chú ý liền chuồn đi mua hai bình rượu Nhị oa đầu.

Đem thức ăn cùng hai bình Nhị oa đầu bày ra trên bàn, Bùi Đông Lai cũng không có mở đèn mà là ở trong bóng đêm đợi người thân duy nhất của mình trở về.

Mãi đến mười một giờ khuya, dưới lầu mới truyền đến thanh âm của lốp xe ô tô ma xát vào mặt đất, một chiếc xe taxi dừng lại ở đầu ngõ nhỏ.

Một lúc sau, cửa sắt trước sân đã bị đẩy ra, tiếng bước chân trầm ổn ở dưới lầu vang lên.

- Qua tử , con của ngươi đã về, mau lên đi.

Bác gái cho thuê nhà vẫn còn chưa ngủ nghe được tiếng vang thì liền xốc rèm cửa lên, thấy phụ thân của Bùi Đông Lai thì khẽ cười nói.

Người đàn ông được gọi là Qua tử sau khi nghe bác gái chủ nhà nói thế, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đónở nụ cười hàm hậu, tập tễnh đi lên lầu.

- Cha!

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai liền mở cửa cầu hướng về phía nam nhân đang đứng ở dưới lầu kêu lên một tiếng, bước chân chạy nhanh xuống lầu dìu nam nhân lên.

Nam nhân cũng không có cự tuyệt ý tốt của Bùi Đông Lai cũng không hỏi vì sao Bùi Đông Lai lại về nhà vào lúc này, mà là tùy ý để Bùi Đông Lai dìu hắn lên lầu.

Rất nhanh, hai người đã vào đến trong nhà, nam nhân nhìn thấy thức còn chưa động đũa cùng với bình rượu kia chưa được mở ra thì khuôn mặt mang theo vài phần phúc hậu cùng vài phần ngớ ngẩn, tươi cười hỏi:

- Sao không ăn trước đi?

- Con muốn uống với cha vài chén cho nên chờ cha về rồi cùng ăn.

Bùi Đông Lai cười cười, lấy cho nam nhân một chậu nước sạch sẽ rồi sau đó bắt đầu hâm nóng đồ ăn.

Nam nhân cũng không nói gì chỉ cười ngây ngô một chút rồi rửa mặt, sau đó đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Cẩm lấy một chai nhị oa đầu rồi dùng răng cắn mở ra, trước hết là rót cho mình một chén đầy rồi lại rót cho Bùi Đông Lai nửa chén, ngừng một chút cuối cùng hắn lại rót đầy chén cho Bùi Đông Lai.

Mấy phút đồng hồ sau, Bùi Đông Lai dọn thức ăn lên bàn, thấy chén rượu của mình đầy tràn thì cười mắng:

- Qua tử, người không sợ ta uống say sao?

Nam nhân này cũng không phải là phụ thân của Bùi Đông Lai.

Điểm này, là trước đây chính miệng của hắn đã nói cho Bùi Đông Lai biết.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần không có người ngoài ở đâu thì Bùi Đông Lai cũng sẽ kêu nam nhân này là tên què, đối với chuyện này nam nhân cũng không tỏ ra bất mãn.

Mà Bùi Đông Lai ở bên ngoài kêu nam nhân này bằng Qua tử nhìn qua có vẻ như không tôn kính, nhưng thật ra địa vị của nam nhân trong lòng Bùi Đông Lai còn trọng yếu hơn.

Đến nói khi Bùi Đông Lai còn nhỏ hắn lựa chọn cởi bỏ quần áo để trần truồng, cố gắng học tập cũng chỉ vì một lời thề.

- Ta mặc kệ cha mẹ ta sống hay chết, tóm lại đời này ta sẽ nhận hắn là cha của ta. Đời này ta sẽ liều mạng, cố gắng để ngươi có được cuộc sống an lành.

Ngày đó, trên đỉnh núi kia, lần đầu tiên thiếu niên cùng uống rượu với nam nhân, say đến bất tỉnh nhân sự, ở trong mộng liền hô lền lời thề này.

Năm đó, hắn chỉ mới 12 tuổi.

(*) Qua tử : Người què

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện