Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu và Miêu lão gia ttừ tạm biệt nhau, một mình trở về trường.

Trên đường có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài đôi tình lữ đang nắm tay, xì xào bàn tán với nhau, đa số bọn họ đều là học sinh lớp 10, lớp 11.

Có lẽ là chưa biết được áp lực để thi vào Đại Học nên bọn họ cũng vô tư.

Bùi Đông Lai cũng không có trở về ký túc xá mà là lẳng lặng đi vào phòng học.

Mặc dù động tác của hắn rất nhẹ nhưng vẫn làm cho không ít người chú ý đến.

Những người này thấy Bùi Đông Lai đi vào phòng học thì bọn họ liền kinh ngạc.

Bởi vì trong trí nhớ của bọn hắn, đây là lần đầu tiên trong vòng một năm qua Bùi Đông Lai mới vào đây.

Kinh ngạc qua đi, không ít học sinh từng cười nhạo Bùi Đông Lai cho rằng hiện giờ hắn muốn " Lãng tử quay đầu " thì cũng đã muộn rồi, cũng có một số ít học sinh thì âm thầm bội phục Bùi Đông Lai.

Dù sao bọn chúng đều biết rằng, ngày mai vào lúc gia trưởng hội thì đối với cha con của Bùi Đông Lai thì đó là một tai họa rồi.

Dưới tình hình như thế mà Bùi Đông Lai có thể đến đây để làm bài thì cho dù đó là giả dối thì phần định lực này của hắn có lẽ không một người bình thường nào có thể so sánh được.

Thấy vẻ mặt của mọi người như vậy thì Bùi Đông Lai vẫn như cũ, vẫn nở ra nụ cười rồi sau đó im lặng đi đến chỗ ngồi của mình rồi lấy sách giáo khoa ra bắt đầu đọc sách.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói, trước khi linh hồn của Tiêu Phi tiến vào thân thể hắn thì thành tích học tập của hắn đã đứng đầu trong lớp rồi, vấn đề là ở chỗ là hắn có đầu óc thông minh, trí nhớ vô cùng tốt hơn nữa hắn còn có phương pháp học tập vô cùng đặc biệt.

Mà bây giờ, Bùi Đông Lai đang bước đầu dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi, năng lực, trí lực… những thứ đó theo vậy mà tăng lên, nếu muốn bổ sung kiến thức thì cũng không có gì là khó cả.

Nếu không phải như thế thì hắn cũng đã không dám mạnh miệng mà dám cá cược với Tần Đông Tuyết.

Sau khi Bùi Đông Lai làm bài xong thì đã tới gần 2h, trong phòng học đã không còn một ai, ngoài ra các Giáo Học Lâu xung quanh cũng đã tắt đèn hết cả.

- Vị bạn học này, tuy rằng trường học không có quy định mấy giờ tắt đèn nhưng mà ta vẫn đề nghị ngươi bây giờ nên trở về phòng ngủ đi, nếu không ngày mai khi đi học ngươi sẽ không có tinh thần, mất nhiều hơn được đấy.

Lúc Bùi Đông Lai đứng dậy làm vài động tác thư giãn thì có một người bảo vệ trường học xuất hiện ở trước cửa phòng học, có ý tốt nhắc nhở hắn.

- Cảm ơn, đi liền đây!

Bởi vì nguyên nhân dung hợp linh hồn với Tiêu Phi cho nên tinh lực của Bùi Đông Lai vượt xa người bình thường, hắn căn bản không thấy mệt nhưng mà hắn không muốn để cho bảo vệ khó xử, dù sao thì chỉ cần ánh đèn trong Giáo Học Lâu này còn sáng thì bảo vệ cũng không thể ngủ được, cần phải đi tuần tra ban đêm.

Nói xong thì Bùi Đông Lai liền thu thập sách vở, cười cười với tên bảo vệ rồi rời đi khỏi phòng học.

Cùng lúc đó.

Khu dân nghèo trong Trầm Thành, cỗ xe Lincoln của Nạp Lan Trường Sinh đang lẳng lặng đậu ở đầu ngõ.

Trong ôtô, Nạp Lan Trường Sinh cầm lấy tẩu thuốc không ngừng hút.

Sương khói bao phủ lấy khuôn mặt của hắn làm cho người ta không thể nào thấy được vẻ mặt của hắn hiện giờ, bất quá lại có thể mơ hồ chứng kiến hắn đang nhíu mày.

Thân là Ngũ đệ của Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Ngũ Khải ngồi ở một bên ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ dùng dư quan nhìn vào Nạp Lan Trường Sinh, đang đợi Nạp Lan Trường Sinh làm ra quyết định.

Quyết định có bước vào cái sân cũ nát kia hay không ? Lấy thân phận của Nạp Lan Trường Sinh thì không một nơi nào của Đông Bắc mà hắn không thể tiến vào được cho dù là cả Trung Quốc to lớn này cũng không có bao nhiêu chỗ.

Nhưng mà.

Vô luận là Nạp Lan Ngũ Khải hay là Nạp Lan Trường Sinh dều biết rất rõ ràng, muốn bước vào trong kia thì cần phải có một dũng khí lớn như thế nào.

Bởi vì Miêu lão gia tử đang ở trong ấy.

Càng quan trong hơn là căn nhà kia là của Bùi Vũ Phu.

Không biết trải qua bao lâu, Nạp Lan Trường Sinh để hai viên ngọc châu xuống, hít thở thật sâu cuối cùng hắn cũng đã có quyết định.

- Tiểu Ngũ, các ngươi ở chỗ này chờ ta.

Nạp Lan Trường Sinh nói xong thì liền dập tẩu thuốc đi, cũng không đợi Nạp Lan Ngũ Khải trả lời mà liền bước xuống xe.

- Miêu thần y còn có thể đóng cửa vào mặt của Nhị ca huống chi là Bùi Vũ Phu ?

Nhìn bóng lưng của Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Ngũ Khải tự giễu, hắn cảm thấy vô lực đồng thời cũng có thêm vài phần xấu hổ.

Đi qua mấy ngõ nhỏ mà Nạp Lan Trường Sinh cảm thấy giống như đang trải qua mấy thế kỷ.

- Lão gia tử đoán được ngươi muốn đến đây cho nên người đã nói không muốn gặp ngươi, ngươi trở về đi.

Lúc Nạp Lan Trường Sinh đến trước cửa sân thì nam nhân họ Bàng liền xuất hiện, ngăn cản không Nạp Lan Trường Sinh tiến vào.

- Ta muốn gặp Bùi Vũ Phu.

Nạp Lan Trường Sinh chậm rãi mở miệng, chỉ nói ba chữ Bùi Vũ Phu nhưng biểu tình lại vô cùng phức tạp.

- Vậy ngươi hãy chờ một lát.

Bàng Hổ do dự vài giây rồi xoay người đi vào.

Một phút sau, Bàng Hổ lại xuất hiện ở trước mặt của Nạp Lan Trường Sinh, vẻ mặt không chút thay đổi nói:

- Miêu lão gia tử để cho ta chuyển lời tới người, người nể mặt cùa Vũ Phu nên sẽ đi đến Đại Liên.

- Bá!

Nghe được lời nói của Bàng Hổ thì Nạp Lan Trường Sinh liền kinh ngạc, khuôn mặt nho nhã của hắn cũng trở nên kích động.

Theo bản năng hắn muốn mở miệng nói ra một điều gì đó nhưng trong lòng lại đột nhiên không biết nói gì vì vậy chỉ đành im lăng, khuôn mặt liền trở nên áy náy.

- Chuyển giúp lời của ta đến Vũ Phu, Nạp Lan gia từng bất nhân nhưng tuyệt đối sau này sẽ không bất nghĩa.

Nạp Lan Trường Sinh chậm rãi nói.

Nói xong hắn liền xoay người bỏ đi.

Trên lầu hai.

Miêu lão gia tử cùng Bùi Vũ Phu đứng ở bên cửa sổ nhìn thấy bóng lưng của Nạp Lan Trường Sinh rời đi, không nhịn được mà trào phúng nói:

- Nạp Lan Trường Sinh cùng với lão già kia quả thực là đúc ra từ một khuôn a.

Bùi Vũ Phu im lặng không nói gì, chỉ lặng lặng cầm lấy một chén thiêu đao tử rồi chậm rãi nhấm nháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện