Chi bằng trở về Nam Kinh, để cô trở về nơi mình yêu thích nhất, được những người thân thuộc và tin tưởng nhất bầu bạn chăm sóc.
Về đến biệt thự Nam Kinh, đám người làm và quản gia đang đứng đấy chờ, thấy Triệu Hàn Dương bế Vương Tuyết Băng xuống xe, họ liền vội vã ra đón.
“ Ông Triệu, chủ mẫu , cô ấy…” Trước khi được đám người Lục Ưng cho phép có mặt ở đây, đám người quản gia và người làm chỉ nghe Lục Ưng đã quay về Nam Kinh sắp xếp mọi chuyện thì mới biết được vị chủ mẫu này,ban đầu họ được tuyển chọn theo chế độ của anh yêu cầu và chọn những người tay chân nhanh nhẹn để dọn dẹp cả biệt thự.
Nhưng họ cũng không dám thắt mắc từng ấy năm, ông Triệu sau không tìm phụ nữ để cho biệt thự bớt lạnh lẽo hơn, và đến khi nghe Lục Ưng bảo lại, ông Triệu sẽ đưa chủ mẫu về sau vài tháng nữa, và họ đã từng hỏi han cặn kẽ chuyện của Vương Tuyết Băng.
Khi đó mới biết cô bị thương nặng ở Italy, hơn nữa còn hôn mê hơn một tháng thì trong lòng lo lắng không thôi.
Bây giờ rốt cuộc cũng gặp được người, nhưng lại chỉ thấy cô để mặc cho Triệu Hàn Dương bế, chẳng hề nhúc nhích hay có bất kỳ phản ứng nào, trong phút chốc, mắt quản gia đã đỏ ửng: “ Bà chủ…”
Triệu Hàn Dương không lên tiếng, bế Vương Tuyết Băng bước vào trong.
Về tổng thể của biệt thự, cho dù là kiến trúc biện thự và khuôn viên hay là đồ đạc trang trí nội thất thì đều thay đổi hết, nhưng thoạt nhìn phong cách này lại phù hợp với phong cách hai người họ hơn.
Quản gia Đinh và những người giúp việc khác đều vội vã vào theo.
Triệu Hàn Dương đặt Vương Tuyết Băng xuống sofa, ngón tay với khớp xương rõ ràng đan vào mái tóc dài của cô.
Sau đó, lúc Vương Tuyết Băng ngồi yên không nhúc nhích tựa lên sofa thì anh cúi người ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy bàn tay cô.
“ Bé ngoan, chúng ta về nhà rồi.”
***
Sau khi Vương Tuyết Băng được đưa về Nam Kinh, bởi vì có đám người chị Đinh chăm sóc mà cuối cùng Triệu Hàn Dương đã gần hai tháng không để ý đến mọi sự lớn nhỏ trong công ty nay đã bắt đầu cân nhắc đến lịch trình làm việc.
Song, mỗi ngày anh đều về nhà đúng giờ, không tham dự bất kỳ cuộc xã giao nào, toàn bộ đều giao cho cấp dưới xử lý.
Anh ngủ chung với Vương Tuyết Băng ở phòng ngủ chính.
Ban ngày có chị Đinh và người giúp việc đút cho cô ăn đúng giờ, ban đêm có Triệu Hàn Dương tự tay đút nước cho cô.
Cho dù cô vẫn luôn hôn mê không tỉnh nhưng anh chẳng để cô phải chịu một chút ấm ức nào.
Ba mẹ Vương và đám anh em của Vương Tử Tâm đều đến biệt thự Nam Kinh để thăm cô mỗi lúc rảnh.
Nhưng cũng vì vậy mà ba mẹ Vương lại có thể hiểu được Triệu Hàn Dương nhiều hơn, nhiều lần ba mẹ Vương đều ngõ ý muốn đưa cô về nhà chính của Vương thị để tiện chăm sóc cho con gái mình, thì Triệu Hàn Dương lại lạnh mặt không đồng ý.
Hôm nay cũng vậy, mẹ Vương - Tô Tiểu Hạ lại nhớ đến cô con gái nhỏ của bà, bà liền bảo tài xế chuẩn bị xe để đến biệt thự Nam Kinh.
Cùng lúc đó, ba mẹ Triệu và Triệu Hàn Lâm cũng đã nghe tin tức từ đám người làm được Triệu Hàn Lâm mua chuộc nên mới biết được cô bị thương nặng đang ở biệt thự Nam Kinh.
Nên họ cũng đã bảo tài xế chuẩn bị xe để đến thẳng chỗ ở của Triệu Hàn Dương.
Nhưng khổ nỗi, đến tận khi ra xe, ba mẹ nhìn nhau lại thở dài: " Lão Triệu, ông biết chỗ của thằng nhóc đó không? "
Ba Triệu lắc đầu, ông không biết chỗ ở của con trai mình, vì thằng nhóc đã bỏ nhà ra đi hơn mười năm, nay vì tin tức của Vương Tuyết Băng mà hai ông bà phải đến thăm.
Nhưng chỗ ở của tên nhóc này lại không có trên bản đồ nên ông bà không hề biết được địa chỉ cụ thể.
Như nghỉ đến chuyện gì đó, ba Triệu nhìn Triệu Hàn Lâm nói: " Con có số của nhà họ Vương không? "
Triệu Hàn Lâm gật đầu: " Con có, nhưng đã lâu không liên lạc rồi.
"
Ừ, thì đã lâu.
Nhưng cho dù có liên lạc thì bốn người anh của Vương Tuyết Băng cũng không thèm bắt máy thì có.
Mẹ Triệu nghe vậy liền vui vẻ,thúc giục: " Vậy con mau gọi điện cho anh cả của con bé hỏi thử xem.
"
Triệu Hàn Lâm gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tử Tâm.
Cùng lúc đó, trên xe đang chạy, Vương Tử Tâm nhìn điện thoại của mình hiện tên người gọi liền nhíu mày, sau tên tra nam này cứ gọi làm phiền anh thế nhỉ.
Mẹ Vương - Tô Tiểu Hạ ngồi bên cạnh con trai mình, ngước mắt nhìn vào điện thoại của anh, không vui nói: " Thằng đáng ghét bộ thích con hay gì mà gọi điện lắm thế? "
Vương Tử Tâm nhìn điện thoại, lại nhìn mẹ mình nhướng mày: " Mẹ, mẹ nghỉ con sẽ đi làm thể loại đó à? "
" Ai biết được.
" mẹ Vương - Tô Tiểu Hạ nhúng vai nói như đúng rồi: " Nếu không sau đến tầng này tuổi mà con chưa chịu lập gia đình? "
Vương Tử Tâm nhìn mẹ Vương câm nín: " ...!"
Mẹ, mẹ cho rằng con không lập gia đình là con bị công à? Nếu con bị công thì con sẽ không thân với em gái đâu nhé?
Hừ...!không biết Tô Tiểu Hạ mẹ anh đã xem phim thể loại gì mà nghĩ con mình bị công thế không biết.
Điện thoại của Vương Tử Tâm cứ tắt lại reo liên không biết bao lần, anh khó chịu bắt máy sẵn bật loa ngoài cho mẹ anh nghe luôn, giọng nói lạnh nhạt hỏi: " Có chuyện gì mà cậu gọi điện cho tôi lắm thế? "
Thấy đầu dây bên kia bắt máy, Triệu Hàn Lâm vui vẻ lên tiếng: " Anh cả, em nghe thấy tin tức Tuyết Băng bị thương nặng nên em mới điện thoại cho anh để hỏi thăm.
"
Hai mẹ con Tô Tiểu Hạ nhíu chặt mày nhìn nhau, sau hắn ta lại biết chuyện này?
Với lại việc con bé bị thương nặng đã được tên " tảng đá " đó phong tỏa tin tức rồi mà, không lẽ có người làm lộ tin tức ra ngoài rồi?
Đều chỉnh lại cảm xúc, Vương Tử Tâm lạnh nhạt nói: " Cậu Triệu, sau này đừng gọi tôi là anh cả nữa, vì cậu và em gái tôi đã đường ai nấy đi rồi.
Còn về việc em tôi có bị thương nặng hay không cũng không liên quan đến câu.
"
Dứt lời anh cũng đã cúp máy, liền cho số Triệu Hàn Lâm vào danh sách đen.