Bao tử của em biểu tình gì chứ? Chắc chắn do người đàn ông đáng ghét đang quỳ ở bên dưới kia gây ra thì có❗❗❗
Hại em gái anh bị sưng bụng luôn ấy chứ ❗
Quả thật rất đáng ghét nha…
Vương Thừa Duật nhìn thấy em gái của mình trở nên yếu đuối có chút đau lòng nha, anh cuối người ôm em gái trở lại giường liền lên tiếng dặn dò: " Bé con, em nên nằm nghỉ thêm đi, anh đã kêu Tiểu Bạch đến phòng anh lấy hòm thuốc đến. "
Vương Tuyết Băng lúc này đã được Vương Thừa Duật đặt nằm trên giường, nhìn hai người anh trai của cô khẽ cười nhẹ gật đầu, rất nhanh đã nhắm mắt nghỉ ngơi theo lời dặn dò của anh ba.
Vàng Ưng thấy chủ mẫu của mình như vậy cũng tự thân đặc khay sữa lên trên chiếc bàn nhỏ đối diện với giường ngủ, rồi cô mới đi vào bên trong phòng tắm bê ra một chậu nước ấm cùng với chiếc khăn lông.
Vương Thừa Duật nhìn thấy chậu nước trong tay Vàng Ưng liền hiểu ý: " Lão tứ, em cùng anh và Tiểu Hắc ra ngoài trước để Vàng Ưng lau người cho con bé. "
" Được thôi. " Vương Thừa Quân gật đầu, chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ của em gái thì quay mặt nhìn Vàng Ưng: " Đồ mùa đông ở nhà và ra ngoài của con bé được để trong tủ còn áo khoác và phụ kiện ở bên phòng bên cạnh. "
Vàng Ưng đáp lại: " Tôi hiểu rồi Quân lão đại. "
Chưa đầy một phút cả ba người đàn ông đều rời khỏi phòng ngủ của em gái, Vàng Ưng ở bên trong phòng lúc này đã giúp Vương Tuyết Băng lau người và thay bộ quần áo mặc cho thoải mái.
Bên ngoài của phòng ngủ, Vương Thừa Quân nhìn lão tam Vương Thừa Duật lên tiếng: " Sắc mặt của anh hiện tại là gì? Không phải vừa về đã nhìn thấy cậu ta vẫn còn ở dưới đó chứ? "
" Không hẳn là ngạc nhiên,anh cũng đã nhìn và nhận ra được hành động của cậu ta, nhưng anh chỉ là đang lo cho sức khỏe của con bé thôi. " Vương Thừa Duật nhíu mày nhìn cánh cửa phòng ngủ của em gái,bàn tay nắm thành quyền.
Vương Thừa Quân đơn nhiên hiểu từng lời nói của Thừa Duật chứ, nhưng việc con bé có những biểu hiện nôn bữa, chóng mặt này thì sẽ có rất nhiều nguyên nhân, nên anh không chắc được suy đón kia có đúng hay không.
" Ý của anh là em gái của chúng ta có rồi? " Vương Thừa Quân thốt lên như thể cho rằng mình chỉ là năm mơ. Được cop𝔂 𝘵ại ( TrUm𝘵ru𝔂ệ𝗇.𝘝𝗇 )
Vương Thừa Duật nhíu chặt đôi chân mày, không mấy vui vẻ thừa nhận: " Đúng thật là con bé có rồi, những chịu chứng lúc sáng cộng thêm ly sữa mà Vàng Ưng mang vào cho con bé, và khi ôm con bé lên giường anh đã thử dùng tay bắt mạch thì là việc chính xác. "
Tiểu Hắc đứng ở bên cạnh lúc này cũng đứng hình luôn, anh không biết Cửu tỷ của mọi người kính nể giờ phút này mà mang thai thì không biết đám của Bát lão đại sẽ phản ứng ra sao đây?
Nếu có thể cậu chắc chắn Lão Thất và lão bát đó sẽ mang súng bắn vị đó thành tổ ông mất.
****
Lúc này dưới tầng, trước sân biệt uyển.
Mẹ Tô Tiểu Hạ đi đến trước mặt Triệu Hàn Dương, nét mặt của bà vẫn không có gì thay đổi.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn mẹ Tô có chút lo lắng, anh liền đi đến chắn trước mặt mẹ Tô: " Mẹ à, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện được không. Hơn nữa, Hàn Dương cậu ấy đã quỳ ở đây gần hơn hai canh giờ ( hơn 4 tiếng rưỡi đồng hồ nha) rồi, mẹ không thấy cảm động chút nào sao? "
Mẹ Tô Tiểu Hạ liếc mắt nhìn con trai mình, bà là con người chứ không phải là người không có trái tim đâu, bà quả thật rất cảm động khi chứng kiến cảnh hai người dù bị chia cắt nhưng chưa từng từ bỏ tình yêu dành cho nhau.
Mẹ Tô thở dài lên tiếng: " Được rồi, cậu đứng lên đi. Tôi có thể tạm chấp nhận để cậu và con qua lại với nhau. Còn về việc nhà họ Triệu đã nhẫn tâm lừa dối tôi thì tôi sẽ không tha thứ đâu. "
Triệu Hàn Dương nhìn bà gật đầu, việc bà chấp nhận để anh và cô gái ở bên nhau đã là việc anh mong còn không được, còn về Triệu gia hay Triệu Hàn Lâm bà muốn làm gì anh cũng chẳng buồn để mắt đến.
" Bác gái, cảm ơn bác đã chấp nhận tình cảm của bọn con. " Triệu Hàn Dương đôi mắt không giấu nổi ý cười lên tiếng cảm ơn.
Anh Cả Vương Tử Tâm thấy vậy cũng đưa tay đỡ người anh em mình đứng dậy, nét mặt thoáng chốc đã được giản ra: " Mẹ, thật sự mẹ không ngăn cản nữa? "
Mẹ Tô Tiểu Hạ hừ lạnh liếc mắt nhìn con trai bà, giọng nói không vui: " Thân làm anh trai mà lo lắng cho người ngoài. Bà già này đây chỉ là không nỡ nhìn con gái bảo bối của tôi ngày ngày u sầu nên mới miễn cưỡng đồng ý, không được sao? "
Triệu Hàn Dương đưa mắt nhìn anh chỉ lắc đầu, không cần bà chấp nhận liền cũng được, nhưng từ giờ phút này anh có thể đường đường chính chính ở bên cạnh chăm sóc cô gái nhỏ của anh là được rồi.
" Cậu lên tầng thăm con bé đi. Tôi còn có việc phải ra ngoài một lúc, nói trước trên đấy còn có thằng ba và thằng tư là hai đứa khá cứng đầu không có ý tốt tiếp cận em gái mình. Tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi. "
Mẹ Tô dứt lời rồi cùng các vệ sĩ rồi khỏi biệt uyển.
Triệu Hàn Dương nhìn theo bóng lưng của bà khẽ cười, không tệ, chỉ cần thêm thời gian anh có ý để bà hoàn toàn đồng ý chấp nhận anh là được.
Cuối cùng anh cùng Vương Tử Tâm xoay người vào bên trong, chưa đi được mấy bước thân thể cao lớn của anh mất đà ngã ra trước.
Đám Hắc Ưng đi phía sau nhìn thấy lão đại sắp ngã mà thốt lên: " Lão đại…"
" Không sao. " Cũng mai Vương Tử Tâm nhanh tay lẹ mắt liền đỡ được Triệu Hàn Dương, lúc này anh vừa đứng vững liền khoác tay bảo đám Hắc Ưng đừng quá lo lắng.
" Cậu thật sự không sao chứ? " Vương Tử Tâm lên tiếng.
Triệu Hàn Dương lắc đầu: " Không sau, có thể là quỳ quá lâu nên mới bị tê chân thôi. "
Nghe anh nói vậy Vương Tử Tâm và đám Hắc Ưng mới thở phào, không sao thì tốt rồi.
Phải mất vài phút thì Triệu Hàn Dương cũng mới có lại cảm giác liền cùng với Vương Tử Tâm đi lên tầng thăm cô gái nhỏ.
Hại em gái anh bị sưng bụng luôn ấy chứ ❗
Quả thật rất đáng ghét nha…
Vương Thừa Duật nhìn thấy em gái của mình trở nên yếu đuối có chút đau lòng nha, anh cuối người ôm em gái trở lại giường liền lên tiếng dặn dò: " Bé con, em nên nằm nghỉ thêm đi, anh đã kêu Tiểu Bạch đến phòng anh lấy hòm thuốc đến. "
Vương Tuyết Băng lúc này đã được Vương Thừa Duật đặt nằm trên giường, nhìn hai người anh trai của cô khẽ cười nhẹ gật đầu, rất nhanh đã nhắm mắt nghỉ ngơi theo lời dặn dò của anh ba.
Vàng Ưng thấy chủ mẫu của mình như vậy cũng tự thân đặc khay sữa lên trên chiếc bàn nhỏ đối diện với giường ngủ, rồi cô mới đi vào bên trong phòng tắm bê ra một chậu nước ấm cùng với chiếc khăn lông.
Vương Thừa Duật nhìn thấy chậu nước trong tay Vàng Ưng liền hiểu ý: " Lão tứ, em cùng anh và Tiểu Hắc ra ngoài trước để Vàng Ưng lau người cho con bé. "
" Được thôi. " Vương Thừa Quân gật đầu, chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ của em gái thì quay mặt nhìn Vàng Ưng: " Đồ mùa đông ở nhà và ra ngoài của con bé được để trong tủ còn áo khoác và phụ kiện ở bên phòng bên cạnh. "
Vàng Ưng đáp lại: " Tôi hiểu rồi Quân lão đại. "
Chưa đầy một phút cả ba người đàn ông đều rời khỏi phòng ngủ của em gái, Vàng Ưng ở bên trong phòng lúc này đã giúp Vương Tuyết Băng lau người và thay bộ quần áo mặc cho thoải mái.
Bên ngoài của phòng ngủ, Vương Thừa Quân nhìn lão tam Vương Thừa Duật lên tiếng: " Sắc mặt của anh hiện tại là gì? Không phải vừa về đã nhìn thấy cậu ta vẫn còn ở dưới đó chứ? "
" Không hẳn là ngạc nhiên,anh cũng đã nhìn và nhận ra được hành động của cậu ta, nhưng anh chỉ là đang lo cho sức khỏe của con bé thôi. " Vương Thừa Duật nhíu mày nhìn cánh cửa phòng ngủ của em gái,bàn tay nắm thành quyền.
Vương Thừa Quân đơn nhiên hiểu từng lời nói của Thừa Duật chứ, nhưng việc con bé có những biểu hiện nôn bữa, chóng mặt này thì sẽ có rất nhiều nguyên nhân, nên anh không chắc được suy đón kia có đúng hay không.
" Ý của anh là em gái của chúng ta có rồi? " Vương Thừa Quân thốt lên như thể cho rằng mình chỉ là năm mơ. Được cop𝔂 𝘵ại ( TrUm𝘵ru𝔂ệ𝗇.𝘝𝗇 )
Vương Thừa Duật nhíu chặt đôi chân mày, không mấy vui vẻ thừa nhận: " Đúng thật là con bé có rồi, những chịu chứng lúc sáng cộng thêm ly sữa mà Vàng Ưng mang vào cho con bé, và khi ôm con bé lên giường anh đã thử dùng tay bắt mạch thì là việc chính xác. "
Tiểu Hắc đứng ở bên cạnh lúc này cũng đứng hình luôn, anh không biết Cửu tỷ của mọi người kính nể giờ phút này mà mang thai thì không biết đám của Bát lão đại sẽ phản ứng ra sao đây?
Nếu có thể cậu chắc chắn Lão Thất và lão bát đó sẽ mang súng bắn vị đó thành tổ ông mất.
****
Lúc này dưới tầng, trước sân biệt uyển.
Mẹ Tô Tiểu Hạ đi đến trước mặt Triệu Hàn Dương, nét mặt của bà vẫn không có gì thay đổi.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn mẹ Tô có chút lo lắng, anh liền đi đến chắn trước mặt mẹ Tô: " Mẹ à, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện được không. Hơn nữa, Hàn Dương cậu ấy đã quỳ ở đây gần hơn hai canh giờ ( hơn 4 tiếng rưỡi đồng hồ nha) rồi, mẹ không thấy cảm động chút nào sao? "
Mẹ Tô Tiểu Hạ liếc mắt nhìn con trai mình, bà là con người chứ không phải là người không có trái tim đâu, bà quả thật rất cảm động khi chứng kiến cảnh hai người dù bị chia cắt nhưng chưa từng từ bỏ tình yêu dành cho nhau.
Mẹ Tô thở dài lên tiếng: " Được rồi, cậu đứng lên đi. Tôi có thể tạm chấp nhận để cậu và con qua lại với nhau. Còn về việc nhà họ Triệu đã nhẫn tâm lừa dối tôi thì tôi sẽ không tha thứ đâu. "
Triệu Hàn Dương nhìn bà gật đầu, việc bà chấp nhận để anh và cô gái ở bên nhau đã là việc anh mong còn không được, còn về Triệu gia hay Triệu Hàn Lâm bà muốn làm gì anh cũng chẳng buồn để mắt đến.
" Bác gái, cảm ơn bác đã chấp nhận tình cảm của bọn con. " Triệu Hàn Dương đôi mắt không giấu nổi ý cười lên tiếng cảm ơn.
Anh Cả Vương Tử Tâm thấy vậy cũng đưa tay đỡ người anh em mình đứng dậy, nét mặt thoáng chốc đã được giản ra: " Mẹ, thật sự mẹ không ngăn cản nữa? "
Mẹ Tô Tiểu Hạ hừ lạnh liếc mắt nhìn con trai bà, giọng nói không vui: " Thân làm anh trai mà lo lắng cho người ngoài. Bà già này đây chỉ là không nỡ nhìn con gái bảo bối của tôi ngày ngày u sầu nên mới miễn cưỡng đồng ý, không được sao? "
Triệu Hàn Dương đưa mắt nhìn anh chỉ lắc đầu, không cần bà chấp nhận liền cũng được, nhưng từ giờ phút này anh có thể đường đường chính chính ở bên cạnh chăm sóc cô gái nhỏ của anh là được rồi.
" Cậu lên tầng thăm con bé đi. Tôi còn có việc phải ra ngoài một lúc, nói trước trên đấy còn có thằng ba và thằng tư là hai đứa khá cứng đầu không có ý tốt tiếp cận em gái mình. Tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi. "
Mẹ Tô dứt lời rồi cùng các vệ sĩ rồi khỏi biệt uyển.
Triệu Hàn Dương nhìn theo bóng lưng của bà khẽ cười, không tệ, chỉ cần thêm thời gian anh có ý để bà hoàn toàn đồng ý chấp nhận anh là được.
Cuối cùng anh cùng Vương Tử Tâm xoay người vào bên trong, chưa đi được mấy bước thân thể cao lớn của anh mất đà ngã ra trước.
Đám Hắc Ưng đi phía sau nhìn thấy lão đại sắp ngã mà thốt lên: " Lão đại…"
" Không sao. " Cũng mai Vương Tử Tâm nhanh tay lẹ mắt liền đỡ được Triệu Hàn Dương, lúc này anh vừa đứng vững liền khoác tay bảo đám Hắc Ưng đừng quá lo lắng.
" Cậu thật sự không sao chứ? " Vương Tử Tâm lên tiếng.
Triệu Hàn Dương lắc đầu: " Không sau, có thể là quỳ quá lâu nên mới bị tê chân thôi. "
Nghe anh nói vậy Vương Tử Tâm và đám Hắc Ưng mới thở phào, không sao thì tốt rồi.
Phải mất vài phút thì Triệu Hàn Dương cũng mới có lại cảm giác liền cùng với Vương Tử Tâm đi lên tầng thăm cô gái nhỏ.
Danh sách chương