Lâm Diệu nói xong lời kia, mấy thái giám lập tức kinh ngạc, do dự không dám nhúc nhích.
Mạng của tiện nô ở Hoán Y Cục không giá trị, nhưng sủng nhân trước mặt bệ hạ không ai dám đắc tội.
Chu Liên Thước cũng có chút do dự, thầm nghĩ bệ hạ thật sự đang trừng phạt Lâm Diệu sao? Nhưng bà ta tính toán, lại gạt đi suy nghĩ của mình.
“Ngươi bớt ở đây nói mạnh miệng! Nếu bệ hạ thật sự sủng ngươi, sao đến bây giờ cũng chưa sắc phong, còn bắt ngươi tới Hoán Y Cục. Hoán Y Cục chính là nơi tội nhân mới có thể tới, tại đây mạng người như cỏ rác, sống hay chết cũng không người quản. Ta nhiều năm như vậy, còn không thấy ai có thể sống đi ra ngoài. Đừng tưởng rằng ngươi hồ ngôn loạn ngữ vài câu, đem bệ hạ ra là có thể dọa ta. Ta cũng không sợ.”
Bà ta nói xong, trừng mắt với mấy tên thái giám: “Còn thất thần làm gì? Đi bắt lại cho ta!”
Bọn thái giám đưa mắt nhìn nhau, như đã đạt được thỏa thuận, cầm gậy gỗ nhanh chóng tới gần Lâm Diệu.
Sau chăn đơn, Kiều Hạc căng thẳng, lo lắng nhìn Tần Chí: “Bệ hạ……”
Tiểu tình nhân của ngài sắp bị khi dễ, còn không đi cứu sao?
“Đừng nóng vội, chờ một chút.” Tần Chí ngăn lại Kiều Hạc, vẻ mặt không thấy nửa điểm cấp bách.
Y biết với thân thủ của Lâm Diệu, đối phó mấy tên thái giám này không thành vấn đề.
Nhưng Kiều Hạc không biết.
Theo hắn thấy, Lâm Diệu chính là bình hoa đẹp đẽ mong manh, tay trói gà không chặt. Những tên thái giám này thô bạo, còn không phải sẽ đánh người ngã nát?
Kiều Hạc đang lo lắng, chợt thấy Lâm Diệu cúi xuống tóm lấy một tên thái giám, ném hắn ta xuống đất với một cú quăng vai.
Kiều Hạc lập tức khiếp sợ, quay đầu nhìn bệ hạ, thấy khóe môi đối phương cong lên, khóe mắt đều là ý cười.
Kiều Hạc im lặng, nghĩ thầm đây có phải là bệ hạ và Lâm Diệu chơi tình thú?
Hắn xem không hiểu.
Tên thái giám nằm ngửa, đau đến lăn lộn trên đất. Không ai ngờ rằng Lâm Diệu nhìn nhu nhược lại có bản lĩnh này, lập tức trở nên thận trọng.
“Phế vật!” Chu Liên Thước phẫn nộ nói: “Các ngươi cùng lên cho ta!”
Mấy tên thái giám nháy mắt ùa lên.
Lâm Diệu thủ thế, lại không định lấy đá chọi với đá.
Bởi vì vừa rồi, dựa theo góc độ, cậu lại nhìn thấy Tần Chí trốn sau tấm chăn đơn!
Tần Chí cũng không biết đến đây lúc nào, biết mình bị khi dễ, vẫn hờ hững đứng bên kia mà xem kịch vui.
Lâm Diệu nghĩ đến thì tức giận, Tần Chí coi mình như trò đùa sao?
Cậu phải tìm cách ép Tần Chí ra ngoài.
Lâm Diệu lăn tại chỗ, giả bộ tránh né không kịp, bảo vệ đầu để tránh bị gậy gỗ làm bị thương chỗ nguy hiểm, nhưng lại có thể thử Tần Chí.
Gậy gỗ thật mạnh rơi xuống, trông thấy sắp nện trên người Lâm Diệu, lại chợt có một hòn đá phá không* đánh úp lại, không chỉ đẩy lùi gậy gỗ, còn buộc tên thái giám kia phải liên tục lui về phía sau, đủ thấy nội lực thâm hậu.
(*Làm vỡ khoảng không, ý nói từ trên trời rơi xuống)
Kiều Hạc kéo xuống chăn đơn, xoay người quỳ xuống xin chỉ thị: “Bệ hạ.”
Trong sân, Tần Chí mặc hắc kim long bào trang nghiêm, trên đầu đội kim quan đẹp đẽ quý giá, cực kỳ tuấn mỹ cao quý, đầy quyền uy của đế vương.
Chu Liên Thước và mấy tên thái giám sợ tới mức mặt không còn chút máu, quỳ xuống không dám ngẩng đầu.
Thanh Dụ nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ công tử có thể được cứu rồi.
Hắn nghĩ xong liền nhìn công tử. Lại hoảng hốt, công tử đâu?
Khi Tần Chí xuất hiện, Lâm Diệu liền nhanh chóng đứng dậy giả bộ sợ hãi mà nhào vào trong lồng ngực Tần Chí.
“Bệ hạ, sao ngài lại tới đây? Bọn họ đều khi dễ ta, ta sợ quá.”
Cậu mới vừa lăn lộn trên mặt đất, người bẩn mà ôm lấy Tần Chí, làm dơ cả long bào.
Kiều Hạc khóe miệng run rẩy, vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ ngại dơ đẩy Lâm Diệu ra.
Lại không nghĩ rằng bệ hạ lại vươn tay ôm lấy eo Lâm Diệu.
Tần Chí cũng không vạch trần Lâm Diệu ném thái giám ngã qua vai, rất sủng nịch nói: “Đừng sợ, có trẫm đây, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
Chu Liên Thước nghe được lời này, tay chân đã bắt đầu run run.
Có thái giám thậm chí bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Kiều Hạc rất hứng thú quan sát Lâm Diệu.
Hắn đã từng nghe bệ hạ nói Lâm Diệu bướng bỉnh, còn không tin, hiện tại tận mắt nhìn thấy mới biết không giả.
Thức thời, biết tiến lui, co được dãn được, Lâm Diệu này có chút khôn khéo.
Khó trách bệ hạ sẽ sủng ái như vậy.
Nhưng mà Kiều Hạc nhìn Lâm Diệu, lại luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Diệu này quá khác so với người hắn gặp trước đây.
Quả thực…… giống như một người khác.
Lâm Diệu bị Tần Chí ôm, trong lòng biết tránh được một kiếp, rũ mắt nói: “Tạ bệ hạ.”
Tần Chí nắm lấy tay Lâm Diệu, đau lòng nói: “Diệu Diệu của trẫm mấy ngày nay chịu khổ, theo trẫm về điện đi.”
Lâm Diệu bị Tần Chí nắm tay ra khỏi Hoán Y Cục, trong lòng mắng ——
Bạo quân da mặt thật dày, nói lời này cũng không đỏ mặt, rốt cuộc ai đã khiến cậu phải chịu khổ ở đây?
Đầu sỏ gây tội không có tư cách đau lòng.
Đương nhiên, cậu cũng nghĩ thôi, không dám nói trước mặt Tần Chí.
Đi xa hơn một chút, Lâm Diệu liền nghe được Hoán Y Cục truyền đến tiếng xin tha thê lương của Chu Liên Thước.
Lâm Diệu hơi dừng bước.
Tần Chí đột nhiên hỏi: “Diệu Diệu cũng cảm thấy trẫm tàn nhẫn?”
Lâm Diệu lắc đầu: “Chu ma ma mạo phạm bệ hạ, nàng ta đáng tội.”
Cho dù là dùng Liễu Miên thay thế Chu Tú, hay muốn giết Lâm Diệu diệt khẩu, Chu Liên Thước làm đều thuận tay, rõ ràng là sai phạm nhiều lần.
Lâm Diệu không phải thánh mẫu, Chu Liên Thước muốn mạng cậu, Tần Chí lại cứu mạng của cậu, ai đúng ai sai cậu phân biệt rõ.
Tần Chí đột nhiên cười: “Diệu Diệu quả thực không giống những người khác.”
Lâm Diệu mở miệng liền nói ra lời âu yếm: “Bởi vì ta yêu bệ hạ. Đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ở trong mắt ta, bệ hạ cái gì cũng tốt.”
“Miệng ngươi toàn lời ngon tiếng ngọt, học được ở đâu?”
Lâm Diệu thấy Tần Chí bị hống rất vui vẻ, vì vậy tiếp tục nói: “Tâu bệ hạ. Có người trong lòng, việc này tự nhiên vô sự tự thông, cần chi phải học? Lời nói của ta đều xuất phát từ đáy lòng.”
Tần Chí nhất thời không nói gì.
Lâm Diệu nhìn y bằng ánh mắt chân thành tha thiết và thẳng thắn, giống như đang nhìn tình nhân, khiến trái tim của Tần Chí cũng đập loạn nhịp.
“Diệu Diệu cũng biết khi quân là tội gì?”
Lâm Diệu tức giận, cẩu bạo quân, còn muốn chém đầu mình.
Trên mặt lại cười chân thành: “Khi quân là tử tội, bị chém.”
Tần Chí khẽ vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của Lâm Diệu, cười nhẹ nói: “Tốt lắm. Việc này Diệu Diệu phải nhớ kỹ.”
Lâm Diệu bị sờ cổ đến lạnh cả người.
“Bệ hạ hoài nghi ta?” Cậu rất tức giận, cảm thấy Tần Chí muốn vặn gãy cổ mình.
“Trẫm không có.”
“Bệ hạ không tin ta yêu ngài?”
“……” Tần Chí lẳng lặng nhìn Lâm Diệu, mắt lộ ra uy hiếp.
Lâm Diệu ngoan ngoãn câm miệng, không dám khiêu chiến điểm mấu chốt của Tần Chí.
Tần Chí thấy cậu ngoan, lại cười nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần trở về Hoán Y Cục.”
Lâm Diệu cũng không kinh ngạc: “Đa tạ bệ hạ.”
“Phải ngoan.”
Lâm Diệu bĩu môi: “Dạ.”
Ngoan cái con khỉ!
Kỳ thật Lâm Diệu rất muốn hỏi Tần Chí những cung nữ đó chết như thế nào.
Nhưng cậu không dám.
–
Lâm Diệu được Tần Chí đưa tới Dưỡng Tâm Điện.
Sau khi vào điện, Tần Chí sờ trán nóng ran của cậu, lại cho Lưu Kính Trung đi truyền thái y.
Lâm Diệu cởi bỏ áo ngoài bẩn thỉu, khuôn mặt đỏ ửng, nằm trên long tháp ấm áp mềm mại, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Tần Chí được thái giám hầu hạ thay áo ngoài, ngồi bên giường rũ mắt nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu mơ mơ màng màng hỏi: “Bệ hạ, ta có thể chết không?”
Tần Chí đáp: “Sẽ không. Trẫm không cho phép.”
“Bệ hạ còn lợi hại hơn Diêm Vương sao?”
“Ngoan ngoãn nằm xuống, ít nói lại.”
“Ân.” Lâm Diệu an tĩnh.
Lại bắt đầu cân nhắc ngã bệnh như thế nào để tăng sự sủng ái của Tần Chí.
Đây quả thực là cơ hội tốt ngàn năm có một, không thể bỏ qua.
Hống tốt vị bệ hạ này, cuộc sống của cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa cậu còn có việc cần Tần Chí.
“Bệ hạ ôm ta đi.” Lâm Diệu mở ra hai tay, cầu xin: “Ôm ta một cái sẽ không khó chịu.”
Tần Chí nhìn Lâm Diệu khuôn mặt ửng hồng, hai mắt ươn ướt.
Có chút đáng thương.
Trẫm đồng ý.
Y cúi người ôn nhu ôm Lâm Diệu một cái.
Lâm Diệu lại cong lên đôi mắt, mím môi: “Còn muốn hôn.”
Tần Chí cảnh cáo: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Trẫm là ai muốn hôn thì hôn sao?
“……Ân.”
Lâm Diệu đầy thất vọng mất mát: “Lúc ta ở Hoán Y Cục, mỗi ngày đều phải giặt rất nhiều quần áo, giặt xong còn không cho ăn cơm. Cơm kia rất khó ăn, đều là cơm nguội lạnh còn sót lại. Giường ngủ cũng rất cứng, buổi tối còn lạnh đến ngủ không được. Lúc nào ta cũng nghĩ đến bệ hạ, nghĩ đến ngài liền có động lực, nên ta không sợ gì cả….”
Tần Chí nghe được nhíu mày, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Lâm Diệu.
Đừng nói nữa.
Trẫm hôn là được chứ gì?
Nụ hôn này cũng chỉ lướt qua liền ngừng, rốt cuộc Lâm Diệu đang bệnh.
Nhưng hôn xong đôi mắt Lâm Diệu lại sáng lên, động tình mà nhìn Tần Chí, giống như được truyền sinh khí.
Tiểu gia hỏa chẳng lẽ thực sự thích trẫm?
Tần Chí tàn nhẫn nghĩ, tiểu gia hỏa thật đáng thương, trẫm là hoàng đế, động tình là điều tối kỵ.
Trẫm có thể sủng ngươi, có thể ban cho ngươi quyền lực của cải, lại không thể cho ngươi tình yêu.
Y sẽ không yêu ai.
Lại không biết Lâm Diệu cũng đang suy nghĩ, Tần Chí thật sự thỏa hiệp mà hôn cậu?
Xem ra điểm mấu chốt của bạo quân đối với cậu đã nhượng bộ, thật đáng mừng.
Mạng của tiện nô ở Hoán Y Cục không giá trị, nhưng sủng nhân trước mặt bệ hạ không ai dám đắc tội.
Chu Liên Thước cũng có chút do dự, thầm nghĩ bệ hạ thật sự đang trừng phạt Lâm Diệu sao? Nhưng bà ta tính toán, lại gạt đi suy nghĩ của mình.
“Ngươi bớt ở đây nói mạnh miệng! Nếu bệ hạ thật sự sủng ngươi, sao đến bây giờ cũng chưa sắc phong, còn bắt ngươi tới Hoán Y Cục. Hoán Y Cục chính là nơi tội nhân mới có thể tới, tại đây mạng người như cỏ rác, sống hay chết cũng không người quản. Ta nhiều năm như vậy, còn không thấy ai có thể sống đi ra ngoài. Đừng tưởng rằng ngươi hồ ngôn loạn ngữ vài câu, đem bệ hạ ra là có thể dọa ta. Ta cũng không sợ.”
Bà ta nói xong, trừng mắt với mấy tên thái giám: “Còn thất thần làm gì? Đi bắt lại cho ta!”
Bọn thái giám đưa mắt nhìn nhau, như đã đạt được thỏa thuận, cầm gậy gỗ nhanh chóng tới gần Lâm Diệu.
Sau chăn đơn, Kiều Hạc căng thẳng, lo lắng nhìn Tần Chí: “Bệ hạ……”
Tiểu tình nhân của ngài sắp bị khi dễ, còn không đi cứu sao?
“Đừng nóng vội, chờ một chút.” Tần Chí ngăn lại Kiều Hạc, vẻ mặt không thấy nửa điểm cấp bách.
Y biết với thân thủ của Lâm Diệu, đối phó mấy tên thái giám này không thành vấn đề.
Nhưng Kiều Hạc không biết.
Theo hắn thấy, Lâm Diệu chính là bình hoa đẹp đẽ mong manh, tay trói gà không chặt. Những tên thái giám này thô bạo, còn không phải sẽ đánh người ngã nát?
Kiều Hạc đang lo lắng, chợt thấy Lâm Diệu cúi xuống tóm lấy một tên thái giám, ném hắn ta xuống đất với một cú quăng vai.
Kiều Hạc lập tức khiếp sợ, quay đầu nhìn bệ hạ, thấy khóe môi đối phương cong lên, khóe mắt đều là ý cười.
Kiều Hạc im lặng, nghĩ thầm đây có phải là bệ hạ và Lâm Diệu chơi tình thú?
Hắn xem không hiểu.
Tên thái giám nằm ngửa, đau đến lăn lộn trên đất. Không ai ngờ rằng Lâm Diệu nhìn nhu nhược lại có bản lĩnh này, lập tức trở nên thận trọng.
“Phế vật!” Chu Liên Thước phẫn nộ nói: “Các ngươi cùng lên cho ta!”
Mấy tên thái giám nháy mắt ùa lên.
Lâm Diệu thủ thế, lại không định lấy đá chọi với đá.
Bởi vì vừa rồi, dựa theo góc độ, cậu lại nhìn thấy Tần Chí trốn sau tấm chăn đơn!
Tần Chí cũng không biết đến đây lúc nào, biết mình bị khi dễ, vẫn hờ hững đứng bên kia mà xem kịch vui.
Lâm Diệu nghĩ đến thì tức giận, Tần Chí coi mình như trò đùa sao?
Cậu phải tìm cách ép Tần Chí ra ngoài.
Lâm Diệu lăn tại chỗ, giả bộ tránh né không kịp, bảo vệ đầu để tránh bị gậy gỗ làm bị thương chỗ nguy hiểm, nhưng lại có thể thử Tần Chí.
Gậy gỗ thật mạnh rơi xuống, trông thấy sắp nện trên người Lâm Diệu, lại chợt có một hòn đá phá không* đánh úp lại, không chỉ đẩy lùi gậy gỗ, còn buộc tên thái giám kia phải liên tục lui về phía sau, đủ thấy nội lực thâm hậu.
(*Làm vỡ khoảng không, ý nói từ trên trời rơi xuống)
Kiều Hạc kéo xuống chăn đơn, xoay người quỳ xuống xin chỉ thị: “Bệ hạ.”
Trong sân, Tần Chí mặc hắc kim long bào trang nghiêm, trên đầu đội kim quan đẹp đẽ quý giá, cực kỳ tuấn mỹ cao quý, đầy quyền uy của đế vương.
Chu Liên Thước và mấy tên thái giám sợ tới mức mặt không còn chút máu, quỳ xuống không dám ngẩng đầu.
Thanh Dụ nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ công tử có thể được cứu rồi.
Hắn nghĩ xong liền nhìn công tử. Lại hoảng hốt, công tử đâu?
Khi Tần Chí xuất hiện, Lâm Diệu liền nhanh chóng đứng dậy giả bộ sợ hãi mà nhào vào trong lồng ngực Tần Chí.
“Bệ hạ, sao ngài lại tới đây? Bọn họ đều khi dễ ta, ta sợ quá.”
Cậu mới vừa lăn lộn trên mặt đất, người bẩn mà ôm lấy Tần Chí, làm dơ cả long bào.
Kiều Hạc khóe miệng run rẩy, vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ ngại dơ đẩy Lâm Diệu ra.
Lại không nghĩ rằng bệ hạ lại vươn tay ôm lấy eo Lâm Diệu.
Tần Chí cũng không vạch trần Lâm Diệu ném thái giám ngã qua vai, rất sủng nịch nói: “Đừng sợ, có trẫm đây, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
Chu Liên Thước nghe được lời này, tay chân đã bắt đầu run run.
Có thái giám thậm chí bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Kiều Hạc rất hứng thú quan sát Lâm Diệu.
Hắn đã từng nghe bệ hạ nói Lâm Diệu bướng bỉnh, còn không tin, hiện tại tận mắt nhìn thấy mới biết không giả.
Thức thời, biết tiến lui, co được dãn được, Lâm Diệu này có chút khôn khéo.
Khó trách bệ hạ sẽ sủng ái như vậy.
Nhưng mà Kiều Hạc nhìn Lâm Diệu, lại luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Diệu này quá khác so với người hắn gặp trước đây.
Quả thực…… giống như một người khác.
Lâm Diệu bị Tần Chí ôm, trong lòng biết tránh được một kiếp, rũ mắt nói: “Tạ bệ hạ.”
Tần Chí nắm lấy tay Lâm Diệu, đau lòng nói: “Diệu Diệu của trẫm mấy ngày nay chịu khổ, theo trẫm về điện đi.”
Lâm Diệu bị Tần Chí nắm tay ra khỏi Hoán Y Cục, trong lòng mắng ——
Bạo quân da mặt thật dày, nói lời này cũng không đỏ mặt, rốt cuộc ai đã khiến cậu phải chịu khổ ở đây?
Đầu sỏ gây tội không có tư cách đau lòng.
Đương nhiên, cậu cũng nghĩ thôi, không dám nói trước mặt Tần Chí.
Đi xa hơn một chút, Lâm Diệu liền nghe được Hoán Y Cục truyền đến tiếng xin tha thê lương của Chu Liên Thước.
Lâm Diệu hơi dừng bước.
Tần Chí đột nhiên hỏi: “Diệu Diệu cũng cảm thấy trẫm tàn nhẫn?”
Lâm Diệu lắc đầu: “Chu ma ma mạo phạm bệ hạ, nàng ta đáng tội.”
Cho dù là dùng Liễu Miên thay thế Chu Tú, hay muốn giết Lâm Diệu diệt khẩu, Chu Liên Thước làm đều thuận tay, rõ ràng là sai phạm nhiều lần.
Lâm Diệu không phải thánh mẫu, Chu Liên Thước muốn mạng cậu, Tần Chí lại cứu mạng của cậu, ai đúng ai sai cậu phân biệt rõ.
Tần Chí đột nhiên cười: “Diệu Diệu quả thực không giống những người khác.”
Lâm Diệu mở miệng liền nói ra lời âu yếm: “Bởi vì ta yêu bệ hạ. Đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ở trong mắt ta, bệ hạ cái gì cũng tốt.”
“Miệng ngươi toàn lời ngon tiếng ngọt, học được ở đâu?”
Lâm Diệu thấy Tần Chí bị hống rất vui vẻ, vì vậy tiếp tục nói: “Tâu bệ hạ. Có người trong lòng, việc này tự nhiên vô sự tự thông, cần chi phải học? Lời nói của ta đều xuất phát từ đáy lòng.”
Tần Chí nhất thời không nói gì.
Lâm Diệu nhìn y bằng ánh mắt chân thành tha thiết và thẳng thắn, giống như đang nhìn tình nhân, khiến trái tim của Tần Chí cũng đập loạn nhịp.
“Diệu Diệu cũng biết khi quân là tội gì?”
Lâm Diệu tức giận, cẩu bạo quân, còn muốn chém đầu mình.
Trên mặt lại cười chân thành: “Khi quân là tử tội, bị chém.”
Tần Chí khẽ vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của Lâm Diệu, cười nhẹ nói: “Tốt lắm. Việc này Diệu Diệu phải nhớ kỹ.”
Lâm Diệu bị sờ cổ đến lạnh cả người.
“Bệ hạ hoài nghi ta?” Cậu rất tức giận, cảm thấy Tần Chí muốn vặn gãy cổ mình.
“Trẫm không có.”
“Bệ hạ không tin ta yêu ngài?”
“……” Tần Chí lẳng lặng nhìn Lâm Diệu, mắt lộ ra uy hiếp.
Lâm Diệu ngoan ngoãn câm miệng, không dám khiêu chiến điểm mấu chốt của Tần Chí.
Tần Chí thấy cậu ngoan, lại cười nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần trở về Hoán Y Cục.”
Lâm Diệu cũng không kinh ngạc: “Đa tạ bệ hạ.”
“Phải ngoan.”
Lâm Diệu bĩu môi: “Dạ.”
Ngoan cái con khỉ!
Kỳ thật Lâm Diệu rất muốn hỏi Tần Chí những cung nữ đó chết như thế nào.
Nhưng cậu không dám.
–
Lâm Diệu được Tần Chí đưa tới Dưỡng Tâm Điện.
Sau khi vào điện, Tần Chí sờ trán nóng ran của cậu, lại cho Lưu Kính Trung đi truyền thái y.
Lâm Diệu cởi bỏ áo ngoài bẩn thỉu, khuôn mặt đỏ ửng, nằm trên long tháp ấm áp mềm mại, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Tần Chí được thái giám hầu hạ thay áo ngoài, ngồi bên giường rũ mắt nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu mơ mơ màng màng hỏi: “Bệ hạ, ta có thể chết không?”
Tần Chí đáp: “Sẽ không. Trẫm không cho phép.”
“Bệ hạ còn lợi hại hơn Diêm Vương sao?”
“Ngoan ngoãn nằm xuống, ít nói lại.”
“Ân.” Lâm Diệu an tĩnh.
Lại bắt đầu cân nhắc ngã bệnh như thế nào để tăng sự sủng ái của Tần Chí.
Đây quả thực là cơ hội tốt ngàn năm có một, không thể bỏ qua.
Hống tốt vị bệ hạ này, cuộc sống của cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa cậu còn có việc cần Tần Chí.
“Bệ hạ ôm ta đi.” Lâm Diệu mở ra hai tay, cầu xin: “Ôm ta một cái sẽ không khó chịu.”
Tần Chí nhìn Lâm Diệu khuôn mặt ửng hồng, hai mắt ươn ướt.
Có chút đáng thương.
Trẫm đồng ý.
Y cúi người ôn nhu ôm Lâm Diệu một cái.
Lâm Diệu lại cong lên đôi mắt, mím môi: “Còn muốn hôn.”
Tần Chí cảnh cáo: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Trẫm là ai muốn hôn thì hôn sao?
“……Ân.”
Lâm Diệu đầy thất vọng mất mát: “Lúc ta ở Hoán Y Cục, mỗi ngày đều phải giặt rất nhiều quần áo, giặt xong còn không cho ăn cơm. Cơm kia rất khó ăn, đều là cơm nguội lạnh còn sót lại. Giường ngủ cũng rất cứng, buổi tối còn lạnh đến ngủ không được. Lúc nào ta cũng nghĩ đến bệ hạ, nghĩ đến ngài liền có động lực, nên ta không sợ gì cả….”
Tần Chí nghe được nhíu mày, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Lâm Diệu.
Đừng nói nữa.
Trẫm hôn là được chứ gì?
Nụ hôn này cũng chỉ lướt qua liền ngừng, rốt cuộc Lâm Diệu đang bệnh.
Nhưng hôn xong đôi mắt Lâm Diệu lại sáng lên, động tình mà nhìn Tần Chí, giống như được truyền sinh khí.
Tiểu gia hỏa chẳng lẽ thực sự thích trẫm?
Tần Chí tàn nhẫn nghĩ, tiểu gia hỏa thật đáng thương, trẫm là hoàng đế, động tình là điều tối kỵ.
Trẫm có thể sủng ngươi, có thể ban cho ngươi quyền lực của cải, lại không thể cho ngươi tình yêu.
Y sẽ không yêu ai.
Lại không biết Lâm Diệu cũng đang suy nghĩ, Tần Chí thật sự thỏa hiệp mà hôn cậu?
Xem ra điểm mấu chốt của bạo quân đối với cậu đã nhượng bộ, thật đáng mừng.
Danh sách chương