Lâm Diệu nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám cự tuyệt Tần Chí. Dù sao theo tính cách của Tần Chí, cậu muốn hoặc không muốn kết cục cũng không khác biệt lắm, hơn nữa còn có thể chịu khổ.

Uổng công cậu lúc trước còn có chút cảm động vì Tần Chí không làm ở rừng núi hoang vu, hiện tại xem ra, Tần Chí vẫn mơ ước thân thể của cậu.

Vậy cậu cũng sẽ tiếp tục làm cái máy ngủ không có tình cảm thôi.

Nhưng cho dù là máy ngủ, Lâm Diệu cũng muốn làm cái tốt nhất.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Chí, dùng cánh tay trắng nõn câu lấy cổ y, chủ động hôn lên môi Tần Chí.

Tần Chí tràn đầy thỏa mãn, ôm lấy Lâm Diệu, chậm rãi hôn lên môi, lên vành tai, lên cần cổ trắng nõn tinh tế của cậu.

Sau khi ở trên cổ in lên nhiều dấu hôn dày đặc, y dùng môi chạm vào phần gáy yếu ớt nhạy cảm của Lâm Diệu.

Lâm Diệu run rẩy cả người, như nhũn ra từ lúc nào, nhìn Tần Chí bằng ánh mắt sương mù ướt át, bị kéo vào vực sâu của biển tình.

Thân thể của cậu cực kỳ tương thích với Tần Chí, mỗi một tấc da thịt, mỗi một dây thần kinh, đều sẽ vì Tần Chí mà phấn khởi kích động.

Rất lâu sau đó.

Mây mưa kịch liệt tạm ngừng lại, Lâm Diệu mệt mỏi nằm trong vòng tay của Tần Chí thở dốc.

“Ngài có thể đi ra ngoài trước được không?” Cổ họng Lâm Diệu khàn khàn.

Tần Chí ý cười nồng đậm mà nhìn người trong ngực, cố ý hỏi: “Diệu Diệu bảo trẫm đi đâu?”

Lâm Diệu: “……”

Nếu cẩu bạo quân không phải hoàng đế, cậu hiện tại liền đánh y một trận!

Tần Chí thích nhiệt độ của Lâm Diệu, tất nhiên là không nhúc nhích. Chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Ngày đó bị Đỗ Miễn bắt cóc, sao ngươi lại nhắm mắt? Là sợ trẫm không cứu ngươi à?”

Lâm Diệu không ngờ Tần Chí lại nhớ tới chuyện nhỏ như vậy.

Nhưng câu hỏi này của đối phương khiến cậu rất khó trả lời, không khỏi yên lặng phun tào, có một số việc trong lòng hiểu rõ không cần nói ra là tốt nhất, hà tất phải vạch trần.

Tần Chí cười một cái, khẽ vuốt ve đôi môi mềm mại ướt át của Lâm Diệu: “Ngươi phải tin tưởng trẫm. Ngươi là quý quân của trẫm, trẫm sao lại không cứu ngươi.”

Lâm Diệu dám tin y mới là lạ, ngại sống quá lâu sao. Rốt cuộc, cứu cậu hoặc không cứu cậu, còn không phải đều trong một ý nghĩ của Tần Chí? Cậu cũng không dám đánh cuộc.

Nhưng Tần Chí đã chịu hạ mình cao quý để dỗ dành cậu, Lâm Diệu dù sao cũng phải tỏ vẻ cảm động: “Ta tin tưởng ngài. Khi ngài xuất hiện, ta không sợ gì cả. Nhưng bệ hạ là thiên tử, sau này tuyệt đối không thể lấy thân mạo hiểm vì ta.”

Diệu Diệu quan tâm trẫm như vậy? Tần Chí tức khắc rất cảm động.

“Từ nay về sau, trẫm sẽ bảo vệ tốt cho quý quân, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra nữa.”

Lâm Diệu nghe vậy nước mắt rưng rưng, vô cùng cảm động mà nhào vào lòng Tần Chí.

Nhưng trong lòng đang nghĩ, có thể cho cậu vinh hoa phú quý, quyền thế tối cao chính là Tần Chí, có thể ném cậu xuống địa ngục cũng là Tần Chí.



Cày cấy đến sau nửa đêm, Lâm Diệu vừa mệt vừa buồn ngủ, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi.

Cậu bị ác mộng đánh thức, ngoài cửa sổ tối đen như mực, trời còn chưa sáng, nơi Tần Chí ngủ bên cạnh lại trống rỗng, không thấy bóng người.

Lâm Diệu sờ soạng, phát hiện ổ chăn lạnh lẽo, cũng không biết đi bao lâu rồi.

Cậu trở mình nhắm mắt lại ngủ, làm sao cũng ngủ không được, mãi không thấy Tần Chí trở lại.

Muộn như vậy Tần Chí có thể đi đâu? Lâm Diệu kinh ngạc, liền nảy ra một ý, nhanh chóng đứng dậy rời giường mặc lại quần áo, đi hỏi Phán Xuân đêm nay trực đêm.

Phán Xuân không hề giấu giếm nói: “Bệ hạ nửa canh giờ trước đã dậy, sắc mặt rất khó coi, cũng không cho người đi theo.”

Lâm Diệu đóng lại áo choàng: “Ta đi tìm bệ hạ.”

“Vậy nô tài cầm đèn cho ngài?”

“Không cần. Ta tìm ở gần đây rồi trở lại.”

Lâm Diệu cầm lấy chiếc đèn lồng mà Phán Xuân đưa tới, một mình bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Đương nhiên, cậu không phải thật sự đi tìm Tần Chí, mà muốn nhân cơ hội đến Vĩnh Hoa Điện tìm địa đạo.

Vì tìm địa đạo, Lâm Diệu gần như lục tung cả hậu cung, giờ chỉ còn lại Vĩnh Hoa Điện đầy bí ẩn kia chưa lục soát.

Nghe nói Vĩnh Hoa Điện ban đầu là lãnh cung, nhưng sau khi Tần Chí lên ngôi đã bị bỏ hoang. Những người già trong cung đều rất kiêng kị, không dám nhắc đến, thậm chí còn có tin đồn rằng nơi đó bị ma ám, nói buổi tối thường xuyên có thể nghe tiếng khóc nỉ non, âm u ớn lạnh, bởi vậy ngày thường căn bản không ai dám đến gần.

Lâm Diệu trước giờ không tìm được cơ hội thích hợp, đêm nay đúng lúc dùng danh nghĩa đi tìm Tần Chí để điều tra, như vậy sẽ không dễ đưa tới hoài nghi.

Đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Lâm Diệu liền đi thẳng đến Vĩnh Hoa Điện.

Vĩnh Hoa Điện cách hơi xa. Đêm nay không có ánh trăng, con đường tối om tĩnh mịch, Lâm Diệu cầm đèn lồng mờ ảo, nghĩ đến những lời đồn ma ám kia, thực sự có chút hoảng loạn.

Đi đến Vĩnh Hoa Điện, xung quanh chỉ toàn là cảnh tượng tiêu điều, thậm chí còn có cỏ dại trên con đường đã lâu không có ai đặt chân đến.

Lâm Diệu quấn chặt áo choàng, giơ ngọn đèn mờ mịt lắc lư, thận trọng bước qua đống đổ nát đi vào trong điện.

Sân đầy cỏ dại, thật thê lương.

Sau khi tìm kiếm khắp nơi, Lâm Diệu không có chút thu hoạch nào, thất vọng mà đi vào thiện phòng (phòng ăn). Trong sân của thiện phòng đầy những cái chậu lớn bị vỡ, bên cạnh là một cái giếng bỏ hoang đầy rêu.

Bước qua sân đi vào trù phòng (phòng bếp), Lâm Diệu đột nhiên cảm thấy hàn ý, lạnh căm, thật đáng sợ.

Cậu là một người không tin quỷ thần, tuy có chút hoảng sợ, vẫn thấy kỳ lạ bước tới ngọn nguồn của hàn khí kia.

Suốt con đường đến tới phòng chứa đồ bỏ hoang, hàn khí càng lúc càng mạnh, nhưng con đường đã biến mất.

Lâm Diệu quan sát căn phòng, vẫn chưa bỏ cuộc, ngược lại có chút kích động. Đọc nhiều kịch bản, trực giác của cậu cảm thấy trong phòng này nhất định phải có cơ quan, không chừng chính là mật đạo cậu muốn tìm.

Cậu nghĩ và nhanh chóng tìm kiếm, những thứ có thể dùng làm cơ quan, Lâm Diệu thử từng cái một, không nghĩ tới thật đúng là tìm thấy rồi.

Trên sàn có mấy viên gạch rời. Sau khi Lâm Diệu gian nan dọn dẹp, phát hiện trong phòng chứa đồ lại có bí mật.

Trong lòng đất có những bậc thềm đá chạy dài xuống phía dưới, mơ hồ có ánh sáng phản chiếu. Phía dưới lạnh buốt thấu xương, Lâm Diệu đứng bên trên, không khỏi rùng mình vì lạnh.

Cậu đặt lồng đèn xuống, run rẩy quấn chặt áo choàng, do dự một chút, vẫn quyết định đi xuống xem một chút, tùy cơ ứng biến.

Bước chân Lâm Diệu rất nhẹ, vừa đi xuống mấy bước liền phát hiện bên dưới có một hàn đàm* rất sâu, nhiệt độ cực kỳ thấp, ít nhất dưới không độ.(*đầm, ao lớn và sâu)

Trên vách đá của hàn đàm được khảm mấy viên dạ minh châu, chiếu sáng bóng dáng quen thuộc ở hàn đàm kia.

Tần Chí đưa lưng về phía Lâm Diệu, không mặc áo, khoanh chân ngồi bên hàn đàm, tóc vẫn còn kết băng sương.

Lâm Diệu trừng lớn hai mắt, trên mặt đầy kinh ngạc. Tần Chí tại sao nửa đêm không ngủ lại chạy tới nơi này làm gì? Cậu đứng ở đây đã cảm thấy sắp chết cóng, có thể tưởng tượng phía dưới lạnh đến mức nào.

Hành vi này của Tần Chí nhìn thế nào thì cũng giống như tự ngược đãi bản thân.

“Ai?” Dưới hàn đàm trống trải, chợt vang âm thanh bạo nộ của Tần Chí.

Khi Lâm Diệu ngây người lại bị y phát hiện!

Cậu không chút nào do dự, xoay người bỏ chạy. Cũng không biết vì sao mà Tần Chí không nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Diệu chạy trốn rất nhanh, trở lại phòng chứa đồ. Cậu cảm thấy mình đã vô tình phát hiện ra bí mật Tần Chí không muốn để ai biết, nếu Tần Chí phát hiện ra, chắc chắn giết cậu diệt khẩu.

Nhặt lồng đèn lên lao ra khỏi trù phòng, tim Lâm Diệu suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Nhưng không ngờ đang chạy thì bất ngờ hụt chân, ngã vào cái hố.

Lưng Lâm Diệu chạm đất, đau đến hít một hơi, cũng không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng đứng dậy quan sát bốn phía.

Cậu phát hiện đây là một cái giếng bỏ hoang bị cỏ dại bao phủ, sâu khoảng 3 mét, hẳn là hoang phế từ lâu, phía dưới đáy chứa đầy đá và đồ vật linh tinh.

Cái giếng bỏ hoang không sâu, nhưng vách đá rất nhẵn, Lâm Diệu rất khó trèo ra ngoài. Cậu lập tức tìm kiếm xung quanh, cố gắng dọn mấy tảng đá lớn để làm chân đế, để có thể dễ dàng trèo lên.

Nhưng khi bắt đầu dọn đá, Lâm Diệu lại đột nhiên cảm thấy gió.

Cơn gió rất nhẹ và yếu, nhưng quả thực là thổi từ đáy giếng tới.

Lâm Diệu thoáng chốc vui mừng khôn xiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện