Bùi Huyền Trì ôm cậu không nói gì, lúc trước hắn đã chuẩn bị tốt nước trong chậu nhỏ, nếu cậu còn là hình mèo vậy chỉ cần nằm trong chậu là được rồi, nhưng giờ mèo của hắn lại biến về hình người, nên tất nhiên không thể dùng nó được nữa.

Sợ cậu cảm lạnh, Bùi Huyền Trì trước tiên bế cậu ngồi lên trên cái ghế, hắn đi thay một cái chậu tắm khác, pha nước tốt rồi bế cậu về.

Vân Lạc Đình ngồi trong bồn tắm, nước đủ ngập đến cổ, cằm cậu vừa vặn chạm vào độ cao của nước.

Bùi Huyền Trì không đi ra ngoài, bây giờ linh lực của mèo nhỏ rất không ổn định, không biết khi nào cậu lại biến về hình mèo.

Nếu cậu đang ngồi trong bồn tắm lại biến về hình mèo, vừa lúc hắn không có ở đây, vậy cậu bị sặc nước là còn nhẹ.

"Ngươi có muốn vào trong này tắm một chút không?" Vân Lạc Đình ghé vào bên cạnh bồn tắm, ngửa đầu nhìn hắn: "Ta nghe thấy thanh âm của ngươi không đúng lắm, giống như là bị nhiễm phong hàn."

Khi nói chuyện, cậu chú ý tới mặt Bùi Huyền Trì có chút hồng, phía sau tai càng đỏ rõ ràng hơn.

Nước nóng được đun ở trong phòng bếp, bên phía thiên điện cũng không nóng lắm, vậy thì Bùi Huyền Trì tại sao lại......

Vân Lạc Đình nhăn mày lại: "Ngươi có phải là bị sốt rồi không?"

Người có thể chất yếu rất dễ dàng sinh bệnh, bị cảm lạnh rồi phát sốt cũng là chuyện bình thường, thân thể của Bùi Huyền Trì giống như vẫn chưa được chăm sóc tốt, có lẽ là do ở bên ngoài lâu nên bị nhiễm lạnh.

"Không có việc gì." Bùi Huyền Trì mặt không biểu cảm nói: "Trong phòng hơi nóng, tí nữa đi ra ngoài hít thở không khí là tốt rồi."

Bùi Huyền Trì múc một gáo nước, đứng ở sau lưng Vân Lạc Đình chậm rãi mội đầu cho cậu.

Bộ lông của mèo nhỏ rõ ràng là màu trắng thuần khiết, vậy mà sau khi cậu biến thành hình người, màu tóc lại hoàn toàn khác với màu lông, nhưng đôi mắt cậu vẫn là màu lam nhạt đẹp đẽ giống như mỹ ngọc tinh xảo.

Ban đêm trời trở lạnh, nước cũng nhanh nguội hơn, bồn tắm khá lớn nếu lại đổ thêm nước thì rất phiền toái, Vân Lạc Đình chỉ gội đầu rồi đi ra ngoài.

Quần áo sạch sẽ đã được đặt trên bàn từ sớm.

Mái tóc dài có hơi phiền toái, Vân Lạc Đình lau nó một lần nữa nhưng vẫn không thể khô hết nước.

Cậu mất kiên nhẫn cũng không quan tâm nữa.

Bùi Huyền Trì ở trong viện hóng gió, hít thở không khí, thấy cậu để tóc ướt đi ra, hắn lập tức nhăn mày: "Cẩn thận bị cảm lạnh."

Vân Lạc Đình nói: "Ta đã lau qua rồi, chờ nó tự khô là được."

Hắn dẫn người về trong điện, dùng khăn sạch sẽ lau tóc cho cậu.

Cậu ngồi ở bên cạnh bàn, một tay cậu chống cằm, một tay chán nản nghịch chén trà trên bàn: "Bùi Huyền Trì."

"Ừ?"

Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên: "Ngươi lại đây." Dừng một lát, cậu lại nói thêm: "Tới gần thêm một chút nữa."

"Làm sao vậy?" Bùi Huyền Trì không rõ nguyên nhân đi tới gần.

Vân Lạc Đình duỗi tay để ở trên trán hắn, một lúc sau cậu lại thu hồi tay: " Thân thể ngươi không tốt, có chỗ nào không thoải mái thì nên kịp thời tìm thái y."

Bùi Huyền Trì: "......"

Ánh nến trong phòng đong đưa, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên nửa khuôn mặt mèo nhỏ lộ ra tia ấm áp, quần áo cậu mặc hờ hững trên vai, chiếc thắt lưng buộc có lệ bên eo, có vài phần ý tứ tản ra.

Sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: "Ừ."

- --

Vân Lạc Đình đứng bên cạnh Bùi Huyền Trì giúp hắn mài mực, mấy quyển công pháp tu luyện của linh thú bị đặt sang một bên, không được mở ra.

Không có người chỉ dẫn, dù Vân Lạc Đình có xem qua công pháp cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, công pháp dùng đều là dùng loại văn tự mà chỉ có linh thú mới có thể đọc hiểu nên Vân Lạc Đình không thể tìm Bùi Huyền Trì giúp đỡ.

Vân Lạc Đình một bên mài mực, một bên suy nghĩ chuyện khác.

Vì cậu thất thần nên không để ý Bùi Huyền Trì đang viết cái gì, cứ nghĩ rằng hắn lại vẽ bùa giống như mọi khi, cậu đang định mài thêm chu sa cho hắn thì ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái.

Đó là một bức tranh, một bức tranh vẫn chưa được hoàn thành, người trong tranh ngồi trong mái đình hóng gió, trên tay còn cầm đồ vật giống như hình cây quạt để ở bên môi.

"Bức tranh này là......" Giọng nói Vân Lạc Đình chợt dùng lại: "Ngươi bỏ đôi tai kia đi."

Khi nhìn thấy người ngồi trong đình có một đôi tai mèo, cậu không cần hỏi nhiều đã biết người này là ai.

Nhưng mà, tranh đã vẽ ra, đôi tai cũng không phải nói bỏ là có thể bỏ, nếu trực tiếp đè mực lên, lúc đó trên bức tranh sẽ lưu lại hai nét mực làm hỏng cả bức tranh.

Bùi Huyền Trì đề bút, viết một dòng chữ, sau đó đoan trang chỉnh bức họa.

Hắn hỏi: "Vẽ giống không?"

"Rất giống." Vân Lạc Đình sau khi biến thành người chưa từng soi gương, nhưng khi cậu cúi đầu nhìn thấy dáng người mình, không khác gì bộ dáng trước khi xuyên sách.

truyện đam mỹ

Bùi Huyền Trì cầm bút, từ từ miêu tả đôi mắt và gương mặt mèo nhỏ, sau đó ký tên ở trên bức hoạ: "Không bằng một phần mười của ngươi."

Vân Lạc Đình đầu tiên là ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, cậu cong cong đôi mắt.

Nhìn Bùi Huyền Trì nét bút như rông rắn ký tên, Vân Lạc Đình nhịn không được hỏi: "Ngươi tại sao lại không hỏi tên họ của ta?"

Cẩn thận nghĩ lại, sau khi cậu biến thành người, đúng là Bùi Huyền Trì vẫn chưa có hỏi qua.

Bùi Huyền Trì treo bức tranh lên, vẫn chưa có ý tứ hỏi tên họ: "Ta gọi ngươi là Tiểu Bạch là được."

Tiểu Bạch, là tên hắn lấy.

Không biết là xuất phát từ lý do gì trong lòng, Bùi Huyền Trì cũng không muốn gọi Tiểu Bạch bằng cái tên khác.

Sau khi linh thú khai linh trí đều sẽ tự đặt cho mình một cái tên, Tiểu Bạch của hắn, hẳn là cũng có cái tên khác.

Nhưng......

Bùi Huyền Trì nắm thật chặt bức tranh trong tay, hắn không muốn một cái tên khác.

Vân Lạc Đình nhướng mày, giơ tay đặt lên vai hắn, dùng đầu ngón tay chọc chọc gương mặt hắn: "Sau khi ngươi biết được tên của ta, vẫn có thể kêu ta là Tiểu Bạch."

Động tác trên tay Bùi Huyền Trì dừng lại, hắn nắm thật chặt mép giấy, giấu đi một chút thần sắc không được tự nhiên, trải bức hoạ thật tốt: "Vậy tên của ngươi là gì?"

"Vân Lạc Đình."

"Được." Bùi Huyền Trì xoay người lại sờ đầu cậu: "Tiểu Bạch."

Vân Lạc Đình cười cười, đồng ý.

- --

Buổi trưa, Vân Lạc Đình đi bắt cá cùng với Bùi Huyền Trì.

Vân Lạc Đình phụ trách bắt cá, Bùi Huyền Trì phụ trách nhìn cậu, để tránh cậu lại không cẩn thận lại biến trở về hình mèo rồi ngã xuống.

Đêm hôm qua đã chuẩn bị đồ nướng rất tốt, nhưng lại xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, đồ vật liền để ở bên ngoài không có thu dọn lại.

Vừa lúc bữa cơm trưa hôm nay chưa nghĩ ra nên ăn cái gì, cậu đơn giản đem cá ra nướng.

Mấy con cá này đều được chọn lọc để khi ăn vẫn giữ được hương vị tươi ngon nhất, thịt cá cơ bản không có mùi tanh.

Cậu bắt cá bỏ đi nội tạng cùng vẩy cá, sau khi làm sạch sẽ thì để lên giá nướng là được.

Thậm chí cũng không cần thêm gia vị.

Vân Lạc Đình bắt được mấy con liền đi rửa tay, sau khi cậu chuẩn bị tốt rồi quay trở về, Bùi Huyền Trì đã bỏ cá lên giá nướng.

Ngoài cá nướng ra còn có ít thịt nướng, thịt đã được Ngự Thiện Phòng xử lý tốt rồi được Thải Hà đưa vào.

Thịt đều được cắt lát, từng lát thịt tươi ngon được đặt trên bàn nướng chỉ cần luân phiên lật lại là được.

Khi nướng cá thỉnh thoảng phải rắc thêm gia vị.

Vì Bùi Huyền Trì không rảnh tay nên Vân Lạc Đình liền dùng chiếc đũa gắp miếng thịt chín đút cho hắn, từng miếng từng miếng một, tuy đồ ăn cũng không nhiều lắm, nhưng cậu mới ăn mấy miếng đã no rồi.

"Điện hạ! Hạ tướng quân tới." Thải Hà khi không có việc, chỉ cần đứng ở ngoài điện điện truyền lời.

Vân Lạc Đình uống một ngụm nước trà: "Để hắn đi vào."

Ngày trước Hạ Dục Cẩn đã gặp qua cậu, nên giờ Hạ Dục Cẩn đến cậu cũng không cần phải trốn.

Được phân phó, Thải Hà cúi đầu mở cửa, thẳng đến khi Hạ Dục Cẩn đi vào trong điện nàng lại đóng cửa lại, vẫn không có ngẩng đầu.

Hạ Dục Cẩn thấy Vân Lạc Đình ở bên trong, trên mặt hắn không hề tỏ ra một chút ngạc nhiên nào, hiển nhiên là tự hiểu rõ trong lòng, hắn tiến lên, cầm cây quạt trong tay gọi một ít cá nướng, "Bên ngoài đều đã náo loạn hết cả lên rồi, vậy mà các ngươi vẫn rất nhàn nhã."

Vân Lạc Đình nghe ra ý tứ trong lời của hắn, cậu cảm giác chắc lại có rắc rối gì đó, nhưng mà bọn cậu biết muộn hơn Hạ Dục Cẩn, vậy việc này hẳn là không có liên quan gì tới Bùi Huyền Trì.

Nhiều việc cũng có chỗ tốt, nếu để bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm, thì thể nào cũng cả ngày chỉ biết nghĩ cách làm sao tính kế Bùi Huyền Trì.

Bùi Huyền Trì lật lại miếng cá nướng, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, mấy ngày nay tâm tình bệ hạ không tốt.

Ngoại trừ vị kia, còn có ai dám tại thời điểm mấu chốt này đi gây chuyện."

Vân Lạc Đình nhướng mày, tuy rằng Thái tử được sủng ái, nhưng hiện tại hẳn là không thể nào làm loạn: " Là Quý tần?"

"Bây giờ là Quý nhân." Hạ Dục Cẩn thở dài, hiển nhiên đối việc này rất là bất đắc dĩ: "Quý nhân ở trong tẩm điện thắt cổ tự sát, may mà bị hạ nhân bắt gặp nên nàng mới giữ được một mạng, hoàng đế lo lắng nàng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không khống chế được bản thân, sai người nâng kiệu đi cung Quý nhân."

Nói rồi, Hạ Dục Cẩn lại cười, "Ngươi đoán xem sau đó xảy ra chuyện gì, Hoàng đế vậy mà hai ngày không ra khỏi Điện Phong Hoa."

"Cái này cũng không biết là bị kẻ nào truyền ra, bên ngoài đều đang bàn tán xôn xao hết cả lên.

Hoàng đế sau khi biết được chuyện này liền ra lệnh cho người điều tra kỹ lưỡng.


Vậy mà cuối cùng lại tra được là do một vị Thường tại làm, nên trực tiếp hạ lệnh lôi ra ngoài chém đầu."

"Thường tại?" Vân Lạc Đình không nghĩ việc này là do vị Thường tại đó làm, địa vị trong cung của nàng khá thấp, dù nàng thật sự làm chuyện này cũng không có chỗ nào tốt, hơn nữa nghị luận hoàng đế, bị truyền ra ngoài chính là tử tội.

"Ngươi cũng cảm thấy trong chuyện này có chỗ kỳ quái đúng không?" Hạ Dục Cẩn lắc lắc đầu, ngữ khí bình đạm, hiển nhiên tập mãi thành quen: "Dù có kỳ quái thì thế nào, hoàng đế sau khi chém đầu vị Thường tại đó, âm thanh nghị luận liền dừng ngay lập tức, cũng không ai để ý rốt cuộc là do kẻ nào thả ra tiếng gió."

Phi tần chốn hậu cung không đơn giản chỉ là phi tần mà thôi, sau lưng Quý phi có Hạ gia chống lưng, nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu cũng không phải ăn chay, bên phía các phi tần khác cũng đều có nhà mẹ đẻ, huynh trưởng làm quan trong triều.

Loại chuyện này, đương nhiên là muốn chọn quả hồng mềm để nắn.

Bùi Huyền Trì đưa thịt cá đã nướng tốt cho mèo nhỏ: "Ngươi qua đây chính là để nói việc này?"

"Không phải, hoàng đế triệu mấy người vào cung, quốc sư vào trước, tiếp đó là tìm tả tướng cùng hữu tướng, kêu ta chờ ở bên ngoài.

Ta thấy thái giám đi ra nên thuận miệng hỏi một câu, thái giám nói bệ hạ lệnh hắn đi tìm Cửu hoàng tử, mà ta phải đợi khẩu dụ của bệ hạ mới được vào, liền cùng hắn đi dến đây."

Hạ Dục Cẩn chỉ ra bên ngoài: "Vừa rồi ở bên ngoài hắn bị cung nữ trong điện ngươi cản lại, giờ đang chờ ở ngoài cửa điện."

Vân Lạc Đình bực bội cau mày, tên cẩu hoàng đế này dây dưa mãi không xong? Hạ Dục Cẩn nói: "Đừng lo lắng, lần này hoàng đế triệu kiến, hẳn là có liên quan đến việc lập trữ của Thái tử."

Vân Lạc Đình quay đầu cùng Bùi Huyền Trì liếc mắt nhìn nhau.

Bùi Huyền Trì nói: "Ta đi một chút rồi sẽ về."

"Được."

Vân Lạc Đình vốn định đưa hắn tới cửa, kết quả cảm thấy trong lòng có chút hoảng, sau vài lần biến hoá qua lại giữa hình người và hình người, cậu đều có loại cảm giác này.

Nghĩ đến đây, Vân Lạc Đình đành quay về trong điện trước, còn chưa chờ cậu đóng cửa lại, tầm nhìn trước mắt chợt biến hóa.

Cậu lại biến về hình dáng mèo nhỏ.

- --

Vân Lạc Đình nằm trong phòng, nhàm chán hất đuôi.

Cậu không biết mình đã đợi trong bao lâu, nhưng mà ở trong hình dáng mèo mà chờ người thật sự có chút không thú vị.

Vân Lạc Đình đợi Bùi Huyền Trì nên có chút mệt mỏi, bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh cửa điện mở.

Nghe được tiếng động, đôi tai Vân Lạc Đình động đậy, đôi mắt mèo tức khắc sáng lên vài phần, cậu lập tức tỉnh táo lại, nhảy xuống giường chạy ra ngoài, "Meo meo ——!"

Toàn thân mèo tuyết trắng chạy qua hành lang dài, lông mèo trên người xoã tung bị gió thổi run rẩy.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Hạ Dục Cẩn đi vào, Vân Lạc Đình đột nhiên dừng bước chân, cậu theo quán tính đi về trước hai bước, nhanh chóng quyết định xoay người đi trở về trong phòng.

Hạ Dục Cẩn thấy mèo nhỏ chạy ra, đều đã chuẩn bị tư thế ngồi xổm xuống duỗi tay ôm cậu, lại trơ mắt nhìn biểu tình kinh kỉ của mèo nhỏ dần dần chuyển thành thần sắc bình đạm trầm mặc, sau đó mèo nhỏ rất dứt khoát lưu lại cho hắn bóng lưng, hắn có chút dở khóc dở cười.

"Đừng đi."

Vân Lạc Đình liếc về phía sau một cái, thấy Bùi Huyền Trì tụt lại so với Hạ Dục Cẩn nửa bước tiến vào.

Bộ lông trên cái đuôi cậu lập tức dựng thẳng lên, theo động tác vội vàng chạy của cậu mà lúc lắc, thậm chí tiếng kêu cũng mang theo chút âm rung: "Meo, meo meo ~ meo......".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện