Bữa cơm này, một nhà ba người đều ăn thật sự vui vẻ, đến khi ăn xong, Lâm Nhất Niệm rốt cuộc đã nghĩ ra một cái tên hay cho cửa hàng của mình. Ban đầu cô muốn đặt tên là cửa hàng cây xanh siêu cấp, hiện tại liền thay đổi chủ ý, cô sẽ gọi nó là cửa hàng một nhà cá mặn.
Lâm Nhất Niệm nghĩ đến Lâm Tú Lệ là một giáo sư dạy mỹ thuật, bà vẽ tranh rất đẹp, liền nói :
“Mẹ, mẹ vẽ cho con mấy bức chân dung đi”
“Dạng chân dung gì?”
“Mẹ vẽ chân dùng một nhà ba người chúng ta. Chân dung của mẹ và ba phải thật đẹp một chút, soái một chút, còn chân dung con nhất định phải thật đáng yêu, đáng yêu giống con. Đến khi con mở cửa hàng ba mẹ còn có thể giúp con đón khách, chúng ta cùng nhau chơi”.
Lâm Nhất Niệm không ý thức được bản thận mở miệng lại đương nhiên bài trừ Hứa Vi Vi ra bên ngoài.
Lâm Tú Lệ mặt không biểu tình, không một chút thay đổi, cứ như vậy nhìn con gái một cái.
Diệp Tòng Vinh hỏi: “Vi Vi đâu?”
“Em ấy công việc bận rộn như vậy, làm sao có thể giúp con phục vụ khách hàng a?”Nói xong, Lâm Nhất Niệm lại nhìn ông ba mà mình có được này một cái, nói tiếp : “Hơn nữa, người ta còn không nhất định ở lại trong nhà chúng ta đâu, cái cửa hàng nhỏ của con cũng không cần đến nhiều người như vậy.”
Diệp Tòng Vinh theo bản năng nhìn về phía vợ mình, thấy thần sắc của vợ không có gì thay đổi, liền nhẹ nhàng thở ra.
Ông còn chưa biết nên nói với vợ như thế nào, sợ vợ biết được sẽ thương tâm.
Đúng lúc này, Lâm Tú Lệ mở miệng hỏi: “Tại sao lại nói Vi Vi không nhất định ở lại nhà chúng ta?”
Lâm Nhất Niệm không nói.
Diệp Tòng Vinh do dự một chút, sắp xếp từ ngữ, thấp giọng nói : “Vi Vi…… Có thể là ôm sai.”
Ngoài dự đoán của hai ba con chính là, khi nghe được tin này, Lâm Tú Lệ lại rất bình tĩnh, giọng nói cũng chỉ nhàn nhạt.
“Nga, ôm sai? Sẽ quay về nhà mình đi?”.
Diệp Tòng Vinh cả kinh, chiếc đũa đang cầm trong tay rơi xuống bàn.
Lâm Nhất Niệm cũng sợ ngây người.
Cô vốn còn đang lo lắng, bọn họ luyến tiếc Hứa Vi Vi. Ba của nguyên chủ quả thật luyến tiếc cô ta, giữa trưa lúc ở nhà ăn biểu hiện của ông thật sự rõ ràng, ông còn lo lắng cha mẹ đẻ của Hứa Vi Vi sẽ đối xử không tốt với cô ta.
Nhưng mẹ của nguyên chủ lại phản ứng quá kỳ quái.
Trừ bỏ tài sản trong nhà, còn có chuyện gì mà nguyên chủ không biết sao? Thấy hai bố con đều nhìn mình, Lâm Tú Lệ vẫn bình đạm như cũ, nói:
“Hai người nhìn tôi làm gì? Vốn dĩ chỉ là con gái nhận nuôi, mặc dù chúng ta đã đối xử như con cái trong nhà, nhưng bị ôm sai thì vẫn nên trở về nhà mình, sống cùng ba mẹ ruột, có cái gì không đúng sao?”
Lâm Nhất Niệm rất đồng ý với lời của mẹ liền gật gật đầu, nhưng ở trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Theo đạo lý, Hứa Vi Vi nên trở về nhà của cô ta, nhưng đạo lý là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác.
Nếu con gái nhà mình bị ôm sai, khi phát hiện ra không phải cùng huyết thống muốn đổi con trở về cũng có thể lý giải.
Nhưng vấn đề là, Hứa Vi Vi vốn dĩ ở cùng với bọn họ, ngay từ đầu đã là quan hệ không cùng huyết thống, vậy mà cả nhà vẫn đối xử rất tốt với cô ta, như vậy tình cảm của mọi người dành cho cô ta quả thật không tầm thường.
Lâm Nhất Niệm nghĩ đến Lâm Tú Lệ là một giáo sư dạy mỹ thuật, bà vẽ tranh rất đẹp, liền nói :
“Mẹ, mẹ vẽ cho con mấy bức chân dung đi”
“Dạng chân dung gì?”
“Mẹ vẽ chân dùng một nhà ba người chúng ta. Chân dung của mẹ và ba phải thật đẹp một chút, soái một chút, còn chân dung con nhất định phải thật đáng yêu, đáng yêu giống con. Đến khi con mở cửa hàng ba mẹ còn có thể giúp con đón khách, chúng ta cùng nhau chơi”.
Lâm Nhất Niệm không ý thức được bản thận mở miệng lại đương nhiên bài trừ Hứa Vi Vi ra bên ngoài.
Lâm Tú Lệ mặt không biểu tình, không một chút thay đổi, cứ như vậy nhìn con gái một cái.
Diệp Tòng Vinh hỏi: “Vi Vi đâu?”
“Em ấy công việc bận rộn như vậy, làm sao có thể giúp con phục vụ khách hàng a?”Nói xong, Lâm Nhất Niệm lại nhìn ông ba mà mình có được này một cái, nói tiếp : “Hơn nữa, người ta còn không nhất định ở lại trong nhà chúng ta đâu, cái cửa hàng nhỏ của con cũng không cần đến nhiều người như vậy.”
Diệp Tòng Vinh theo bản năng nhìn về phía vợ mình, thấy thần sắc của vợ không có gì thay đổi, liền nhẹ nhàng thở ra.
Ông còn chưa biết nên nói với vợ như thế nào, sợ vợ biết được sẽ thương tâm.
Đúng lúc này, Lâm Tú Lệ mở miệng hỏi: “Tại sao lại nói Vi Vi không nhất định ở lại nhà chúng ta?”
Lâm Nhất Niệm không nói.
Diệp Tòng Vinh do dự một chút, sắp xếp từ ngữ, thấp giọng nói : “Vi Vi…… Có thể là ôm sai.”
Ngoài dự đoán của hai ba con chính là, khi nghe được tin này, Lâm Tú Lệ lại rất bình tĩnh, giọng nói cũng chỉ nhàn nhạt.
“Nga, ôm sai? Sẽ quay về nhà mình đi?”.
Diệp Tòng Vinh cả kinh, chiếc đũa đang cầm trong tay rơi xuống bàn.
Lâm Nhất Niệm cũng sợ ngây người.
Cô vốn còn đang lo lắng, bọn họ luyến tiếc Hứa Vi Vi. Ba của nguyên chủ quả thật luyến tiếc cô ta, giữa trưa lúc ở nhà ăn biểu hiện của ông thật sự rõ ràng, ông còn lo lắng cha mẹ đẻ của Hứa Vi Vi sẽ đối xử không tốt với cô ta.
Nhưng mẹ của nguyên chủ lại phản ứng quá kỳ quái.
Trừ bỏ tài sản trong nhà, còn có chuyện gì mà nguyên chủ không biết sao? Thấy hai bố con đều nhìn mình, Lâm Tú Lệ vẫn bình đạm như cũ, nói:
“Hai người nhìn tôi làm gì? Vốn dĩ chỉ là con gái nhận nuôi, mặc dù chúng ta đã đối xử như con cái trong nhà, nhưng bị ôm sai thì vẫn nên trở về nhà mình, sống cùng ba mẹ ruột, có cái gì không đúng sao?”
Lâm Nhất Niệm rất đồng ý với lời của mẹ liền gật gật đầu, nhưng ở trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Theo đạo lý, Hứa Vi Vi nên trở về nhà của cô ta, nhưng đạo lý là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác.
Nếu con gái nhà mình bị ôm sai, khi phát hiện ra không phải cùng huyết thống muốn đổi con trở về cũng có thể lý giải.
Nhưng vấn đề là, Hứa Vi Vi vốn dĩ ở cùng với bọn họ, ngay từ đầu đã là quan hệ không cùng huyết thống, vậy mà cả nhà vẫn đối xử rất tốt với cô ta, như vậy tình cảm của mọi người dành cho cô ta quả thật không tầm thường.
Danh sách chương