Andrew ở trong một khách sạn tốt nhất Tây An.
Đường Mạn Văn ở trên đường chạy trốn vài lần, đều bị bắt lại, cuối cùng tay chân trực tiếp bị phó quan trói lại.
Andrew đưa cho số phòng, phó quan ném Đường Mạn Văn vào trong phòng, sau đó cảnh cáo cô tốt nhất nên thành thật một tý, sáng sớm ngày mai sẽ đến đón cô, rồi rời đi.
Phó quan là phản xạ theo tất cả hành động của Trần Thiệu Hoàn, Trần Thiệu Hoàn đã có thể đưa Đường Mạn Văn sang đây, vậy anh ta cũng không cần tôn trọng người phụ nữ này.
Đường Mạn Văn nằm ở trên giường.
Cô hận thấu xương.
Không bao lâu, cánh cửa lại bị mở ra, Andrew tiến vào.
Ông ta nhìn thấy Đường Mạn Văn bị trói cả chân tay ở trên giường, gần như rất kinh ngạc.
Ông ta dùng tiếng Đức nói: "Cưng ơi, Trần sư trưởng dùng cách này đưa em cho tôi sao?"
Đường Mạn Văn liếc nhìn anh ta một cái, cũng không có trả lời.
Andrew lại không để ý, thậm chí còn cười cười, đi qua, ngồi ở trước giường.
Đường Mạn Văn bị trói chặt tay chân, giống như con sâu lúc nhúc di chuyển vào bên trong.
Andrew đối với Đường Mạn Văn đang kinh sợ giống như động vật nhỏ, làm ra môt động tác tay "Tôi cái gì cũng chưa làm", một phát kéo cô qua, sau đó thế nhưng bắt đầu cởi bỏ dây thừng trên tay cô.
Vừa cởi vừa nói: "Cưỡng ép phụ nữ là biểu hiện vô năng nhất của đàn ông."
Đường Mạn Văn đương nhiên nghe hiểu, sửng sốt một chút.
Nếu như Trần Thiệu Hoàn cũng biết đến đạo lý này thì tốt rồi.
Andrew cởi dây thừng trên tay chân cô: "Được rồi, động đậy một chút, có cứng nhắc hay không?"
Đường Mạn Văn còn sợ hãi, tay chân đồng thời bò vào bên trong.
Andrew chống tay lên eo, cười cười.
Ông ta nói: "Em rất sợ tôi sao? Tại sao vậy?"
Đường Mạn Văn run run nói: "Andrew, cầu ông thả tôi được không."
Andrew chau mày: "Thả em, sau đó em sẽ lại trở về bên cạnh Trần sư trưởng sao?"
Ông ta này gần như không vừa ý với kết quả: "Tại sao, không lẽ tôi không anh tuấn như Trần sư trưởng? " Ông ta sờ sờ cằm của bản thân, "Có thể là tuổi tác tôi lớn một chút, có điều tôi cảm thấy bản thân so với anh ta càng có mị lực."
"Anh ta vì hai điểm mà đưa em cho tôi, nam nhân tuyệt tình như vậy, em thế nhưng còn đối với anh ta khăng khăng một mực."
Đường Mạn Văn nghé đến mơ hồ, cô đối với Trần Thiệu Hoàn khăng khăng một mực? Cô rõ ràng hận anh thấu xương.
"Không, tôi sẽ không," Cô cắn răng, "Tôi căn bản không thích anh ta, tôi căm ghét anh ta! Cả đời này cũng không muốn lại quay về bên cạnh anh ta!"
Andrew vui vẻ: "Vậy em đối với tôi thì sao?"
Ông ta nói: "Tôi rất thích em, lần đầu tiên tôi gặp được một cô gái Đông phương nói tiếng Đức giỏi đến như vậy, tài năng và sắc đẹp của em hấp dẫn tôi."
"Trước kia tôi có người vợ tên là Mary, có điều hai năm trước cô ấy đã qua đời rồi, tôi với cô ấy có một đứa con trai, hình như nhỏ hơn em một chút. Nó bây giờ đang ở nước Đức."
"Tôi nghĩ nó sẽ thích em làm mẹ mới của nó."
Đường Mạn Văn nghe xong mông lung.
Cô liều mạng nói bản thân bình tĩnh, ở trong lòng phân tích.
Nghe lời của Andrew, ông ta không phải đơn thuần muốn ngủ với cô, mà là thật sự đối với cô có chút ý tứ.
Ông ta không biết cô bị Trần Thiệu Hoàn giam cầm, cho rằng bản thân mỗi ngày đi theo Trần Thiệu Hoàn là bởi vì thích anh, đối với anh khăng khăng một lòng.
Nghĩ đến đây, Đường Mạn Văn giống như ở trong bóng tối nhìn thấy được một chút hy vọng duy nhất, cô bò qua, nắm lấy tay áo của Andrew.
"Ông lầm rồi Andrew! Tôi căn bản không yêu anh ta, tôi bị anh ta giam cầm, cuộc sống của tôi sống không bằng chết! Tôi hận không ăn được thịt anh ta, uống máu anh ta!"
"Nếu ông đã có một chút thích tôi như vậy, cầu ông phát chút từ bi, tha cho tôi, nhà tôi ở Thượng Hải, tôi muốn trốn đi!"
Cô thấy vẻ mặt nghi hoặc của Andrew, trực tiếp ngẩng cô lên, cho ông ta thấy.
Là vết tích mà mấy ngày trước Trần Thiệu Hoàn bóp, suýt nữa b/óp ch/ết cô, bây giờ vết đỏ đã nhạt hơn, biến thành xanh đen, nhàn nhạt một vòng vòng quanh cổ, tỉ mỉ xem có thể nhìn ra.
"Anh ta suýt nữa b/óp ch/ết tôi."
Nhìn thấy thần sắc của Andrew có chút động đậy, Đường Mạn Văn cũng không quan tâm nhục nhã, cho ông ta thấy dấu vết mà Trần Thiệu Hoàn lưu lại ở trên người cô.
Anh thích véo cô, véo cánh tay, véo eo, véo đùi, làm đau cô. Những thứ này đều lưu lại vết tích trên thân cô, mỡi có cũ có, chồng chéo lên nhau.
"Anh ta để tôi mang một thân vết tích đến gặp ông, anh ta cho rằng ông chỉ là muốn làm t ình với tôi."
Cô nắm lấy cánh tay của Andrew: "Cầu ông, cầu ông tha cho tôi, đây là cơ hội duy nhất mà tôi có, ông thích tôi, vậy thì đến Thượng Hải tìm tôi, Đường Mạn Văn sinh viên khoa ngoại ngữ đại học St. John"s, ông nhìn ngoại ngữ của tôi nói tốt như vậy, cũng liền biết tôi cũng sẽ không gạt ông, đến lúc đó, tôi… liền báo đáp ông."
Andrew không ngờ rằng giữa Trần Thiệu Hoàn và Đường Mạn Văn thế nhưng là loại quan hệ này, lúc trước ông ta đoán sai rồi, thế là nhiều chút ý vị hỏi: "Làm sao báo đáp tôi?"
Ngữ khí Đường Mạn Văn hoảng loạn: "Nếu ông đã có chút thích tôi, vậy tôi, tôi sẽ cùng ông yêu đương, tôi sẽ làm tình với ông, nếu như chúng ta ở bên nhau thích hợp, sau đó do ông đến an bài, đi nước Đức gì đó."
Cô không biết như vậy có thể đả động Andrew hay không, dù sao cô đã thêm điều kiện hạn định, ở trong tình huống hai người thích hợp, mới do ông ta an bài.
Andrew gần như đang trầm tư.
Đường Mạn Văn cảm thấy thời gian gian nan, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại nói: "Andrew, nghĩ đến Hegel mà chúng ta cùng thích."
Lúc trước khi Đường Mạn Văn trò chuyện với Andrew, phát hiện ông ta rất thích nhà triết học người Đức Hegel, vừa vặn trước kia cô từng ở trong thư viện thấy qua sách của Hegel, hai người liền trò chuyện hai câu.
Andrew không ngờ tới Đường Mạn Văn thế nhưng nhắc đến Hegel, cười to ha ha hai tiếng: "Được! Nghĩ đến Hegel mà chúng ta cùng thích, tôi thả em đi, sau đó tôi đi Thượng Hải tìm em, đừng quên lời em đã nói."
Đường Mạn Văn như trút được gánh nặng thở ra một hơi: "Sẽ không quên."
Sau đó vì biểu thị sự quyết tâm của bản thân, cô nhìn Andrew, sau cùng dứt khoát ôm lấy mặt ông ta, ở trên môi ông ta hôn một cái.
Đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông, lúc hôn môi râu của Andrew đâm lên mặt cô, có chút đau.
Trần Thiệu Hoàn chưa từng hôn cô, có lẽ là trong mắt anh, cô chỉ là món đồ chơi, dùng để phát tiết, đồng thời là món đồ chơi có thể tiện tay tặng cho người khác.
Món đồ chơi như vậy không xứng cho anh ta hôn môi.
"Cảm ơn ông Andrew." Cô hôn xong, xoay người muốn chạy.
"Chờ chút." Andrew ở sau lưng cô gọi lại.
Lúc Đường Mạn Văn bị gọi lạu trong lòng run rẩy, cho rằng Andrew muốn đổi ý.
"Bởi vì nụ hôn ngọt ngào của cục cưng, tôi muốn cho em một thứ khác." Andrew nói xong, thế nhưng từ giữa thắt lưng mở ra một khẩu súng bạc xinh xắn ném cho cô, "Sống trở về Thượng Hải, tôi sẽ càng thích em."
"Chúng ta ở nơi đó thảo luận tốt về Hegel."
Đường Mạn Văn phản xạ có điều kiện nhận lấy súng, nhìn như nhỏ nhắn, trọng lượng cầm trên tay lại khá nặng.
Đây là lần đầu trong cuộc đời cô cầm súng, trong lòng kích động không nói cũng rõ: "Được."
Súng cầm tay vô cùng nhỏ nhắn, Đường Mạn Văn mặc sườn xám, trên người không có chỗ lắp vào, nhưng cũng không thể luôn cầm trên tay chạy ra ngoài, sẽ dọa phục vụ sợ.
Cô ở trên người tìm tìm túi, đột nhiên linh cơ vừa động, cởi ra vài cúc áo phía trên sườn xám, bỏ khẩu súng nhỏ vào trong yếm.
Ánh mắt Andrew lộ ra tán thưởng: "Không hổ là cục cưng của tôi."
Đường Mạn Văn không dám tiếp tục trì hoãn, chỉ lo ông ta lúc nào đó sẽ đổi ý, lập tức chạy ra ngoài.
Andrew nhìn bóng lưng của Đường Mạn Văn, cười cười.
Sau lưng không có người đuổi theo.
Đường Mạn Văn một đường chạy đi.
Gió quất vào mặt, khoảng thời gian dài như vậy cô lần đầu tiên cảm nhận được tự do, xoang mũi cay cay.
Đường Mạn Văn chạy ra khỏi khách sạn.
Đã rất khuya rồi, trên đường không một bóng người.
Andrew cho cô súng, lại không đưa tiền cho cô.
Cô phát hiện trên thân không có một xu nào.
Có điêu không sao cả, vẫn may còn có trang sức, khuyên tai với dây chuyền là sau khi Trần Thiệu Hoàn đưa quần áo liền đưa qua, cho cô đeo lên.
Đồ Trần Thiệu Hoàn đưa không tệ, có thể đáng chút tiền.
Trạm xe lửa Tây An kinh doanh suốt đêm, cô muốn đi mua tấm vé, thuận tiện đến nơi nào đó, chỉ cần trước tiên rời khỏi nơi này là được.
Chỉ là cô không biết trạm xe lửa Tây An nằm ở đâu, cũng không biết bản thân hiện giờ đang ở nơi nào.
Cô mơ hồ cảm nhận ra vị trí địa lý của khách sạn kỳ thật không tệ, cách trạm xe lửa sẽ không quá xa, chỉ có điều bởi vì thời gian quá trễ, không có xe ngựa và xe kéo.
Cô nghĩ nên tìm một nơi trốn vào hay không, chờ đến trời sáng có xe lại đi đến trạm xe, sau đó nghĩ tới lời phó quan của Trần Thiệu Hoàn, run lên một cái.
Phó quan đó nói sáng ngày mai liền đến rước cô.
Nếu như chờ đến sáng ngày mai, Andrew nói cho phó quan của Trần Thiệu Hoàn là đã thả cô đi, Trần Thiệu Hoàn ắt sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ phái người đến bắt cô.
Đường Mạn Văn nghĩ đến Trần Thiệu Hoàn, nghĩ đến anh mạnh mẽ miêu tả cô, khống chế cô, vũ nhục cô, thậm chí đưa cô lên giường của Andrew, nhất thời ghê tởm đến muốn ói.
Không được, đêm dài lắm mộng, bây giờ nhất định rời đi.
Đường Mạn Văn đi ở bên đường, gió lạnh thổi làm cô ôm chặt lấy cánh tay, nghĩ muốn nhìn xem có người đi qua có thể giúp cô hay không.
Trong màn đêm, cô nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên đường.
Xe màu đen, trong bóng đêm cô nhìn không rõ loại xe, chỉ nhìn thấy đèn trong xe có hơi sáng, giống như có người ngồi.
Đường Mạn Văn không lên tiếng, sau đó nắm chặt thành quyền, lập tức đi qua.
Cô nghĩ khi vận mệnh của một người đã xấu đến lúc không còn cách tiếp túc xấu nữa, liền sẽ bắt đầu chậm rãi tốt lên.
Cô hy vọng đêm này là lúc vận mệnh của cô bắt đầu trở nên tốt hơn.
Cô gõ cửa xe, nửa khuôn mặt người trong xe bị bảo phủ trong bóng tối, nhìn không rõ.
Cô nói: "Tiên sinh, tôi gặp phải người xấu, có thể cầu ngài giúp đỡ đưa tôi đến trạm xe lửa, tôi muốn rời khỏi nơi này."
Người trong xe không nói chuyện, thậm chí ngay cả động đậy cũng không có.
Thế là Đường Mạn Văn gỡ xuống một bên khuyên tai của bản thân dán lên trên cửa xe, trên khuyên tai là một viên trân châu vô cùng quý giá, thậm chí đã mang theo tiếng khóc: "Thật sự cầu xin ngài."
Người trong xe lần này cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh xoay đầu lại, hạ cửa kính xe xuống.
Đường Mạn Văn nhìn thấy mặt của Trần Thiệu Hoàn.
Đường Mạn Văn ở trên đường chạy trốn vài lần, đều bị bắt lại, cuối cùng tay chân trực tiếp bị phó quan trói lại.
Andrew đưa cho số phòng, phó quan ném Đường Mạn Văn vào trong phòng, sau đó cảnh cáo cô tốt nhất nên thành thật một tý, sáng sớm ngày mai sẽ đến đón cô, rồi rời đi.
Phó quan là phản xạ theo tất cả hành động của Trần Thiệu Hoàn, Trần Thiệu Hoàn đã có thể đưa Đường Mạn Văn sang đây, vậy anh ta cũng không cần tôn trọng người phụ nữ này.
Đường Mạn Văn nằm ở trên giường.
Cô hận thấu xương.
Không bao lâu, cánh cửa lại bị mở ra, Andrew tiến vào.
Ông ta nhìn thấy Đường Mạn Văn bị trói cả chân tay ở trên giường, gần như rất kinh ngạc.
Ông ta dùng tiếng Đức nói: "Cưng ơi, Trần sư trưởng dùng cách này đưa em cho tôi sao?"
Đường Mạn Văn liếc nhìn anh ta một cái, cũng không có trả lời.
Andrew lại không để ý, thậm chí còn cười cười, đi qua, ngồi ở trước giường.
Đường Mạn Văn bị trói chặt tay chân, giống như con sâu lúc nhúc di chuyển vào bên trong.
Andrew đối với Đường Mạn Văn đang kinh sợ giống như động vật nhỏ, làm ra môt động tác tay "Tôi cái gì cũng chưa làm", một phát kéo cô qua, sau đó thế nhưng bắt đầu cởi bỏ dây thừng trên tay cô.
Vừa cởi vừa nói: "Cưỡng ép phụ nữ là biểu hiện vô năng nhất của đàn ông."
Đường Mạn Văn đương nhiên nghe hiểu, sửng sốt một chút.
Nếu như Trần Thiệu Hoàn cũng biết đến đạo lý này thì tốt rồi.
Andrew cởi dây thừng trên tay chân cô: "Được rồi, động đậy một chút, có cứng nhắc hay không?"
Đường Mạn Văn còn sợ hãi, tay chân đồng thời bò vào bên trong.
Andrew chống tay lên eo, cười cười.
Ông ta nói: "Em rất sợ tôi sao? Tại sao vậy?"
Đường Mạn Văn run run nói: "Andrew, cầu ông thả tôi được không."
Andrew chau mày: "Thả em, sau đó em sẽ lại trở về bên cạnh Trần sư trưởng sao?"
Ông ta này gần như không vừa ý với kết quả: "Tại sao, không lẽ tôi không anh tuấn như Trần sư trưởng? " Ông ta sờ sờ cằm của bản thân, "Có thể là tuổi tác tôi lớn một chút, có điều tôi cảm thấy bản thân so với anh ta càng có mị lực."
"Anh ta vì hai điểm mà đưa em cho tôi, nam nhân tuyệt tình như vậy, em thế nhưng còn đối với anh ta khăng khăng một mực."
Đường Mạn Văn nghé đến mơ hồ, cô đối với Trần Thiệu Hoàn khăng khăng một mực? Cô rõ ràng hận anh thấu xương.
"Không, tôi sẽ không," Cô cắn răng, "Tôi căn bản không thích anh ta, tôi căm ghét anh ta! Cả đời này cũng không muốn lại quay về bên cạnh anh ta!"
Andrew vui vẻ: "Vậy em đối với tôi thì sao?"
Ông ta nói: "Tôi rất thích em, lần đầu tiên tôi gặp được một cô gái Đông phương nói tiếng Đức giỏi đến như vậy, tài năng và sắc đẹp của em hấp dẫn tôi."
"Trước kia tôi có người vợ tên là Mary, có điều hai năm trước cô ấy đã qua đời rồi, tôi với cô ấy có một đứa con trai, hình như nhỏ hơn em một chút. Nó bây giờ đang ở nước Đức."
"Tôi nghĩ nó sẽ thích em làm mẹ mới của nó."
Đường Mạn Văn nghe xong mông lung.
Cô liều mạng nói bản thân bình tĩnh, ở trong lòng phân tích.
Nghe lời của Andrew, ông ta không phải đơn thuần muốn ngủ với cô, mà là thật sự đối với cô có chút ý tứ.
Ông ta không biết cô bị Trần Thiệu Hoàn giam cầm, cho rằng bản thân mỗi ngày đi theo Trần Thiệu Hoàn là bởi vì thích anh, đối với anh khăng khăng một lòng.
Nghĩ đến đây, Đường Mạn Văn giống như ở trong bóng tối nhìn thấy được một chút hy vọng duy nhất, cô bò qua, nắm lấy tay áo của Andrew.
"Ông lầm rồi Andrew! Tôi căn bản không yêu anh ta, tôi bị anh ta giam cầm, cuộc sống của tôi sống không bằng chết! Tôi hận không ăn được thịt anh ta, uống máu anh ta!"
"Nếu ông đã có một chút thích tôi như vậy, cầu ông phát chút từ bi, tha cho tôi, nhà tôi ở Thượng Hải, tôi muốn trốn đi!"
Cô thấy vẻ mặt nghi hoặc của Andrew, trực tiếp ngẩng cô lên, cho ông ta thấy.
Là vết tích mà mấy ngày trước Trần Thiệu Hoàn bóp, suýt nữa b/óp ch/ết cô, bây giờ vết đỏ đã nhạt hơn, biến thành xanh đen, nhàn nhạt một vòng vòng quanh cổ, tỉ mỉ xem có thể nhìn ra.
"Anh ta suýt nữa b/óp ch/ết tôi."
Nhìn thấy thần sắc của Andrew có chút động đậy, Đường Mạn Văn cũng không quan tâm nhục nhã, cho ông ta thấy dấu vết mà Trần Thiệu Hoàn lưu lại ở trên người cô.
Anh thích véo cô, véo cánh tay, véo eo, véo đùi, làm đau cô. Những thứ này đều lưu lại vết tích trên thân cô, mỡi có cũ có, chồng chéo lên nhau.
"Anh ta để tôi mang một thân vết tích đến gặp ông, anh ta cho rằng ông chỉ là muốn làm t ình với tôi."
Cô nắm lấy cánh tay của Andrew: "Cầu ông, cầu ông tha cho tôi, đây là cơ hội duy nhất mà tôi có, ông thích tôi, vậy thì đến Thượng Hải tìm tôi, Đường Mạn Văn sinh viên khoa ngoại ngữ đại học St. John"s, ông nhìn ngoại ngữ của tôi nói tốt như vậy, cũng liền biết tôi cũng sẽ không gạt ông, đến lúc đó, tôi… liền báo đáp ông."
Andrew không ngờ rằng giữa Trần Thiệu Hoàn và Đường Mạn Văn thế nhưng là loại quan hệ này, lúc trước ông ta đoán sai rồi, thế là nhiều chút ý vị hỏi: "Làm sao báo đáp tôi?"
Ngữ khí Đường Mạn Văn hoảng loạn: "Nếu ông đã có chút thích tôi, vậy tôi, tôi sẽ cùng ông yêu đương, tôi sẽ làm tình với ông, nếu như chúng ta ở bên nhau thích hợp, sau đó do ông đến an bài, đi nước Đức gì đó."
Cô không biết như vậy có thể đả động Andrew hay không, dù sao cô đã thêm điều kiện hạn định, ở trong tình huống hai người thích hợp, mới do ông ta an bài.
Andrew gần như đang trầm tư.
Đường Mạn Văn cảm thấy thời gian gian nan, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại nói: "Andrew, nghĩ đến Hegel mà chúng ta cùng thích."
Lúc trước khi Đường Mạn Văn trò chuyện với Andrew, phát hiện ông ta rất thích nhà triết học người Đức Hegel, vừa vặn trước kia cô từng ở trong thư viện thấy qua sách của Hegel, hai người liền trò chuyện hai câu.
Andrew không ngờ tới Đường Mạn Văn thế nhưng nhắc đến Hegel, cười to ha ha hai tiếng: "Được! Nghĩ đến Hegel mà chúng ta cùng thích, tôi thả em đi, sau đó tôi đi Thượng Hải tìm em, đừng quên lời em đã nói."
Đường Mạn Văn như trút được gánh nặng thở ra một hơi: "Sẽ không quên."
Sau đó vì biểu thị sự quyết tâm của bản thân, cô nhìn Andrew, sau cùng dứt khoát ôm lấy mặt ông ta, ở trên môi ông ta hôn một cái.
Đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông, lúc hôn môi râu của Andrew đâm lên mặt cô, có chút đau.
Trần Thiệu Hoàn chưa từng hôn cô, có lẽ là trong mắt anh, cô chỉ là món đồ chơi, dùng để phát tiết, đồng thời là món đồ chơi có thể tiện tay tặng cho người khác.
Món đồ chơi như vậy không xứng cho anh ta hôn môi.
"Cảm ơn ông Andrew." Cô hôn xong, xoay người muốn chạy.
"Chờ chút." Andrew ở sau lưng cô gọi lại.
Lúc Đường Mạn Văn bị gọi lạu trong lòng run rẩy, cho rằng Andrew muốn đổi ý.
"Bởi vì nụ hôn ngọt ngào của cục cưng, tôi muốn cho em một thứ khác." Andrew nói xong, thế nhưng từ giữa thắt lưng mở ra một khẩu súng bạc xinh xắn ném cho cô, "Sống trở về Thượng Hải, tôi sẽ càng thích em."
"Chúng ta ở nơi đó thảo luận tốt về Hegel."
Đường Mạn Văn phản xạ có điều kiện nhận lấy súng, nhìn như nhỏ nhắn, trọng lượng cầm trên tay lại khá nặng.
Đây là lần đầu trong cuộc đời cô cầm súng, trong lòng kích động không nói cũng rõ: "Được."
Súng cầm tay vô cùng nhỏ nhắn, Đường Mạn Văn mặc sườn xám, trên người không có chỗ lắp vào, nhưng cũng không thể luôn cầm trên tay chạy ra ngoài, sẽ dọa phục vụ sợ.
Cô ở trên người tìm tìm túi, đột nhiên linh cơ vừa động, cởi ra vài cúc áo phía trên sườn xám, bỏ khẩu súng nhỏ vào trong yếm.
Ánh mắt Andrew lộ ra tán thưởng: "Không hổ là cục cưng của tôi."
Đường Mạn Văn không dám tiếp tục trì hoãn, chỉ lo ông ta lúc nào đó sẽ đổi ý, lập tức chạy ra ngoài.
Andrew nhìn bóng lưng của Đường Mạn Văn, cười cười.
Sau lưng không có người đuổi theo.
Đường Mạn Văn một đường chạy đi.
Gió quất vào mặt, khoảng thời gian dài như vậy cô lần đầu tiên cảm nhận được tự do, xoang mũi cay cay.
Đường Mạn Văn chạy ra khỏi khách sạn.
Đã rất khuya rồi, trên đường không một bóng người.
Andrew cho cô súng, lại không đưa tiền cho cô.
Cô phát hiện trên thân không có một xu nào.
Có điêu không sao cả, vẫn may còn có trang sức, khuyên tai với dây chuyền là sau khi Trần Thiệu Hoàn đưa quần áo liền đưa qua, cho cô đeo lên.
Đồ Trần Thiệu Hoàn đưa không tệ, có thể đáng chút tiền.
Trạm xe lửa Tây An kinh doanh suốt đêm, cô muốn đi mua tấm vé, thuận tiện đến nơi nào đó, chỉ cần trước tiên rời khỏi nơi này là được.
Chỉ là cô không biết trạm xe lửa Tây An nằm ở đâu, cũng không biết bản thân hiện giờ đang ở nơi nào.
Cô mơ hồ cảm nhận ra vị trí địa lý của khách sạn kỳ thật không tệ, cách trạm xe lửa sẽ không quá xa, chỉ có điều bởi vì thời gian quá trễ, không có xe ngựa và xe kéo.
Cô nghĩ nên tìm một nơi trốn vào hay không, chờ đến trời sáng có xe lại đi đến trạm xe, sau đó nghĩ tới lời phó quan của Trần Thiệu Hoàn, run lên một cái.
Phó quan đó nói sáng ngày mai liền đến rước cô.
Nếu như chờ đến sáng ngày mai, Andrew nói cho phó quan của Trần Thiệu Hoàn là đã thả cô đi, Trần Thiệu Hoàn ắt sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ phái người đến bắt cô.
Đường Mạn Văn nghĩ đến Trần Thiệu Hoàn, nghĩ đến anh mạnh mẽ miêu tả cô, khống chế cô, vũ nhục cô, thậm chí đưa cô lên giường của Andrew, nhất thời ghê tởm đến muốn ói.
Không được, đêm dài lắm mộng, bây giờ nhất định rời đi.
Đường Mạn Văn đi ở bên đường, gió lạnh thổi làm cô ôm chặt lấy cánh tay, nghĩ muốn nhìn xem có người đi qua có thể giúp cô hay không.
Trong màn đêm, cô nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên đường.
Xe màu đen, trong bóng đêm cô nhìn không rõ loại xe, chỉ nhìn thấy đèn trong xe có hơi sáng, giống như có người ngồi.
Đường Mạn Văn không lên tiếng, sau đó nắm chặt thành quyền, lập tức đi qua.
Cô nghĩ khi vận mệnh của một người đã xấu đến lúc không còn cách tiếp túc xấu nữa, liền sẽ bắt đầu chậm rãi tốt lên.
Cô hy vọng đêm này là lúc vận mệnh của cô bắt đầu trở nên tốt hơn.
Cô gõ cửa xe, nửa khuôn mặt người trong xe bị bảo phủ trong bóng tối, nhìn không rõ.
Cô nói: "Tiên sinh, tôi gặp phải người xấu, có thể cầu ngài giúp đỡ đưa tôi đến trạm xe lửa, tôi muốn rời khỏi nơi này."
Người trong xe không nói chuyện, thậm chí ngay cả động đậy cũng không có.
Thế là Đường Mạn Văn gỡ xuống một bên khuyên tai của bản thân dán lên trên cửa xe, trên khuyên tai là một viên trân châu vô cùng quý giá, thậm chí đã mang theo tiếng khóc: "Thật sự cầu xin ngài."
Người trong xe lần này cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh xoay đầu lại, hạ cửa kính xe xuống.
Đường Mạn Văn nhìn thấy mặt của Trần Thiệu Hoàn.
Danh sách chương