Số lượng đơn đặt hàng mùa mới của Chức Dương Thành Y tăng lên nhanh chóng, giá cả cao hơn nữa cũng không ngăn được sự nhiệt tình đặt hàng của khách hàng, nhảy một cái lên bảo tọa cửa hàng quần áo cao cấp nhất Thượng Hải. Sau buổi biển diễn thời trang này, Chức Dương Thành Y, mang theo hình hoa sơn chi làm ký hiệu, cùng với báo chí đầy trời tiến vào trong tầm mắt của mọi người, nổi lên một đợt phát triển mới sau khi nổi tiếng, người ở Thượng Hải cho dù không mua được, nhưng chắc chắn đều biết đến biểu tượng của nhãn hiệu cao cấp cùng với chất lượng này.
Biểu tượng này được thêu lên cà vạt, có cái thì được làm thành tác phẩm điêu khắc nổi bật trên khuy áo, đặt ở trên tất cả các sản phẩm của Chức Dương Thành Y. Thế là chỉ cần khách hàng vừa nhìn thấy hoa sơn chi đó, là biết được đây là quần áo của Chức Dương Thành Y, là từ đại biểu cho chất lượng và đẳng cấp, trở thành hình vẽ có tính đại biểu vô cùng.
Chỉ thấy Chức Dương Thành Y đánh một trận xoay người lật ngược tình thế, việc buôn bán tốt đến làm người khác ghen ghét, không ít hiệu may ở Thượng Hải cũng đứng ngồi không yên, bắt đầu học theo muốn làm biểu diễn thời trang. Nhất thời Thượng Hải tràn đầy các loại biểu diễn thời trang lớn nhỏ, nhiều đến nỗi mọi người bắt đầu mệt mỏi vì thẩm mỹ, chỉ là bọn họ cho dù là từ chất lượng quần áo hay là trình độ của người mẫu, đều chênh lệch một mức độ nhất định với Chức Dương Thành Y.
Cố Chi đang bận kiếm tiền, nghe cửa hàng trưởng lo lắng nói các hiệu may khác cũng bắt đầu muốn làm biểu diễn thời trang, so với cửa hàng trưởng lo lắng, Cố Chi nghe xong miễn cưỡng ngáp một cái, lộ ra mười phần bình tĩnh.
Kiểu như này vừa nổi lên phía sau có người muốn làm theo là cái chắc rồi, thị trường có cạnh tranh mới có sức sống, chẳng qua xét đến cùng, có nhiều mánh lới tuyên truyền nữa vẫn là chất lượng quần áo quan trọng nhất.
Cô vẫn rất tự tin với chất lượng quần áo trong cửa hàng của mình.
Cố Chi đếm tiền xong, mới bắt đầu nghĩ lúc này nên cảm ơn Hoắc Đình Sâm từng trải như thế nào.
Dù sao ý tưởng ban đầu cũng là anh đề ra. Công ty dệt Hoa Thành dưới trướng Hoắc Thị, anh đại khái có thể không nói cho cô làm.
Tặng tiền tặng đồ cho anh đi, kiểu đàn ông như Hoắc Đình Sâm, cái gì cũng không thiếu, nhiều tiền hơn nữa anh cũng không vừa mắt,
Cho nên bây giờ rốt cuộc là Hoắc Đình Sâm muốn cái gì nhỉ?
Cố Chi suy tư một lát, sau đó chỉ nghĩ đến một cái:
Anh muốn phụ bằng tử quý...
Cố Chi đen mặt.
Xì. Cô xì một cái, quyết định mời Hoắc Đình Sâm ăn cơm, không quan tâm anh có cần bữa cơm này của cô hay không, dù sao là cô mời, trả nợ nhân tình là được rồi.
Cố Chi vốn là nguyên tắc chỉ chọn đắt không chọn đúng, chọn nơi mời khách ăn cơm là khách sạn lớn Hòa Bình.
Hoắc Đình Sâm vui vẻ đáp lời mời dự tiệc.
Sảnh long phượng của khách sạn Hòa Bình, nơi này cung cấp món ăn đắt nhất Thượng Hải và món Quảng Đông, Cố Chi biết khi cô và Hoắc Đình Sâm cùng xuất hiện sẽ làm người khác chú ý, thể là bao một phòng bao.
Vì che tai giấu mắt người, còn cố ý dặn dò Hoắc Đình Sâm bọn cô phải một trước một sau đến.
Đang là khách sạn buổi chiều, trời chiều trên sông Hoàng Phổ đẹp như tranh vẽ, bên ngoài, trong sảnh long phượng đã ngồi đầy khách, nhân viên phục đang bưng đĩa thức ăn, ngay ngắn trình tự đi qua từng chiếc bàn, hiện rõ vẻ bận rộn mà không loạn xạ.
Hoắc Đình Sâm hôm nay tăng ca một chút, Cố Chi đến sớm hơn hắn, khi anh đi vào, Cố Chi đang lật thực đơn.
Nhân viên phục vụ dẫn Hoắc Đình Sâm đến, kéo ghế cho anh, sau đó săn sóc đóng cửa lại, khi tiến vào một lần nữa trên tay là cuốn sổ nhỏ và bút, đợi bọn họ gọi món.
Khách sạn Hòa Bình mỗi ngày đến hội tụ đủ các nhân vật nổi tiếng của Thượng Hải, cho nên nhân viên phục vụ nhìn thấy ca sĩ bám vào nhà giàu nổi tiếng của Thượng Hải Cố Chi cùng với nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải Hoắc Đình Sâm ngồi cùng nhau, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bảo trì trấn định như cũ.
Lẽ nào nhà giàu mà Cố Chi bám vào là Hoắc Đình Sâm sao, nhưng sao cảm giác lại không giống nha.
Nào có đạo lý người bám vào nhà giàu lại mời nhà giàu ăn cơm chứ.
Nghi hoặc nhân sinh.
Cố Chi thấy Hoắc Đình Sâm tiến vào, ngẩng đầu lên khỏi thực đơn: "Đến rồi."
"Ừm." Hoắc Đình Sâm cười cười.
Cố Chi ra hiệu, bảo Hoắc Đình Sâm lật thực đơn của anh, hào phóng nói: "Anh muốn ăn cái gì cứ gọi thoải mái, tôi mời khách, không cần khách khí với tôi."
Lúc trước đều là Hoắc Đình Sâm dẫn cô đi ăn, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt cô nói với người đàn ông này muốn ăn cái gì tùy tiện gọi, trong lòng Cố Chi tự nhiên có cảm giác sảng khoái của một người có tiền.
Hoắc Đình Sâm lật lật thực đơn, gọi hai món ngày trước Cố Chi thích ăn là canh điệp ngân ti và tôm thạch anh.
Phục vụ đang dùng bút ghi lại, đột nhiên khom người nói với Hoắc Đình Sâm: "Tiên sinh, hai món này lúc nãy vị tiểu thư này đã gọi rồi."
Cố Chi không biết cô mời khách, Hoắc Đình Sâm gọi món cô thích làm cái gì, nói: "Những cái này trước khi anh đến tôi đã gọi rồi, anh gọi món anh thích đi, không cần tiết kiệm tiền cho tôi."
Sau đó Hoắc Đình Sâm lại nhìn nhìn thực đơn, nghĩ mấy ngày nay cua béo rồi, thế là gọi hai con cua đồng.
Sau khi gọi món xong, nhân viên phục vụ mang thực đơn ra ngoài, trong phòng bao chỉ còn lại hai người Cố Chi và Hoắc Đình Sâm.
Cố Chi cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm, thanh giọng, nói: "Hôm nay tôi mời anh ăn cơm là đặc biệt cảm ơn anh."
Hoắc Đình Sâm cười: "Cảm ơn tôi làm gì."
Cố Chi: "Đương nhiên là phải cảm ơn rồi. Người khác giúp tôi tôi đều phải cảm ơn, hôm nay tôi đặc biệt cảm ơn lần trước anh đưa ra suy nghĩ tổ chức buổi biểu diễn thời trang cho tôi."
Hoắc Đình Sâm gật gật đầu: "Không khách khí."
Cố Chi lại nghĩ một lát, nói: "Còn có chuyện anh dạy tôi học chữ nữa, anh cứ luôn chắc chắn mình không cần tiền lương, nhưng sao tôi có thể chiếm hời của anh như vậy được, ừm, vậy thì đợi anh dạy xong 6 cấp, tôi tốt nghiệp cấp 1 rồi, tôi lại một cảm ơn anh cái khác được không."
Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi luôn nhắc đến cảm ơn với không cảm ơn, cô luôn nói cảm ơn với anh, làm cho anh cảm thấy có loại ảo giác Cố Chi đang nóng lòng vứt bỏ mối quan hệ với anh.
Này làm cho người ta cảm giác vô cùng không tốt.
Thế là Hoắc Đình Sâm hơi cao giọng: "Cố Chi, không cần nói cảm ơn với tôi."
Cố Chi biểu tình nghi hoặc: "Tại sao? Tôi không nói cảm ơn với anh thì nói cái gì?"
Hoắc Đình Sâm đối diện với mắt Cố Chi: "Em biết, cái tôi muốn không phải là câu cảm ơn của em."
Sau khi Cố Chi nghe xong đầu tiên sững sờ, sau đó nghĩ thông rồi, cắn môi, sau đó hung dữ trừng mắt với Hoắc Đình Sâm: "Phụ bằng tử quý là không thể nào, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Hoắc Đình Sâm: "..."
Đầu đau quá.
May lúc này có tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ bưng thức ăn tiến vào, từng món ăn tinh xảo được bày lên bàn trước mặt hai người.
"Hai vị, mời dùng." Nhân viên phục vụ bày thức ăn xong nói.
Cố Chi nhìn con cua Hoắc Đình Sâm gọi trước mặt.
Con cua tựa như còn to hơn mặt cô, một con cua hoàn chỉnh, đang nằm trong đĩa, hai mắt thật giống như đang nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ là lúc nhỏ đói quen rồi, cô không thích ăn mấy thứ đồ ăn phiền phức toàn thân không được hai lạng thịt, khi ăn còn phải lột vỏ. Ngược lại Hoắc Đình Sâm, kiểu người chưa bao giờ bị đói, tựa như đối với thứ đồ ăn phí sức phí thời gian có tình cảm đặc biệt gì đó.
Nhân viên phục vụ mang đồ lột cua lên.
Cố Chi cuối đầu nhìn đồ giống như đao thương gậy gộc phiên bản thu nhỏ trước mặt.
Hoắc Đình Sâm rất tự giác ngồi bên cạnh Cố Chi, để cua và đồ bóc cua của cô đều đặt trước mặt mình.
"Em ăn, tôi bóc cho em."
Cố Chi gật gật đầu: "Ồ."
Cố Chi ăn tôm của mình, sau đó tò mò nhìn Hoắc Đình Sâm bóc cua.
Động tác của người đàn ông ưu nhã giống như đang ăn đồ tây, đầu tiên dùng kéo cắt càng cua và chân cua, sau đó dùng kẹp bỏ phần mang cua, ruột cua đi, cuối cùng dùng kẹp kéo một cái ở chân cua vừa mới cắt xong, một miếng thịt chân cua hoàn chỉnh bị kéo ra ngoài.
Cố Chi không ngờ được như vậy mà có thể kéo thịt cua ra ngoài được, tựa như rất kinh ngạc.
Đây là miếng thịt cua được lấy ra sớm nhất, Hoắc Đình Sâm nhìn bộ dáng nuốt nước miếng của Cố Chi, cười cười, chấm chút giấm cua, đút tới miệng cô.
"Thế nào?" Anh hỏi.
Cố Chi thưởng thức mùi vị thịt chân cua, rất tươi, mùi vị còn mang theo chút ngọt ngọt, rất ngon.
Cố Chi gật đầu, nếu như có người đặc biệt giúp cô bóc loại đồ ăn phức tạp như này cho cô ăn cô cũng rất nguyện ý, thế là cười lộ ra hàm răng trắng, tựa như đã quên là rốt cuộc là ai mời ai: "Tiếp tục, lại bóc cho tôi."
Nuôi tình nhân nhỏ chính là dùng như vậy, bóc cua cũng là một phần trong đó.
Hoắc Đình Sâm cũng là lần đầu tiên phát hiện bóc đồ cho người khác ăn, nhìn người khác ăn đồ mà anh bóc, cảm giác cũng có thể tốt như vậy, thế là tiếp tục bóc.
Cố Chi nhìn mấy cái xẻng nhỏ, búa nhỏ trong tay Hoắc Đình Sâm như là ảo thuật vậy, cả con cua vẫn còn hoàn chỉnh, thế nhưng thịt và gạch cua bên trong đều bị lấy ra ngoài.
Hoắc Đình Sâm để Cố Chi vừa ăn vừa bóc, Cố Chi lắc đầu, ăn từng chút từng chút ăn đến có chút nghiện, cô đợi Hoắc Đình Sâm lột hết xong lại ăn một lượt cho đã thèm.
Thế là Hoắc Đình Sâm tiếp tục bóc cua của anh.
Cố Chi ăn mấy miếng đồ ăn khác, sau đó nói mình muốn đi nhà vệ sinh.
Hoắc Đình Sâm đang dùng dao lấy từng chút từng chút gạch cua, nói: "Đi đi."
Trước khi Cố Chi đi lại quay đầu cảnh cáo một phen: "Không được nhân lúc tôi không ở đây mà lén ăn."
Hoắc Đình Sâm cười: "Được."
Cố Chi yên tâm đi vào nhà vệ sinh.
Cô rửa xong tay, nhìn gương chỉnh lại tóc, sau đó ra ngoài.
Tà dương đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, sắc trời tối dần, cả bãi ngoài đều đèn hoa rực rỡ, mặt nước sông Hoàng Phổ ánh nước lấp lánh, trên sông còn có mấy chiếc phà. Tường nhà sảnh long phượng gần sông Hoàng Phổ được đổi thành cửa sổ sát đất, liếc mắt nhìn cảnh đêm, nghĩ mình lần sau vẫn là muốn mua một căn phòng có cảnh sông.
Cô nghĩ Hoắc Đình Sâm có lẽ bóc cua gần xong rồi, đang chuẩn bị quay lại, đột nhiên đằng sau như có người gọi cô lại.
"Cố tiểu thư."
Hử? Cố Chi quay đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cô nhìn thấy Hà Thừa Ngạn.
Từ sau tiệc sinh nhật lần trước Cố Chi không gặp lại Hà Thừa Ngạn rồi, thiếu chút nữa thì quên anh ta.
Hà Thừa Ngạn vắt áo khoác tây trên cánh tay, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo gile, thắt cà vạt màu đỏ thẫm, đang đi về phía cô.
Thế là Cố Chi mỉm cười, chào hỏi: "Hà công tử."
Hà gia là gia tộc lớn, ở khách sạn Hòa Bình gặp được Hà Thừa Ngạn là chuyện bình thường.
Hà Thừa Ngạn đi đến trước mặt Cố Chi: "Đã lâu không gặp Cố tiểu thư."
Cố Chi: "Anh cũng đến đây ăn cơm?"
Hà Thừa Ngạn gật đầu: "Đi cùng với người nhà, tôi ra ngoài hít thở chút, không ngờ lại gặp phải Cố tiểu thư, thật sự trùng hợp."
Cố Chi cười gượng hai tiếng: "Khéo thật."
Hà Thừa Ngạn: "Cố tiểu thư đến cùng ai?"
Cố Chi: "Tôi..." Cô do dự một lát, "Cùng bạn tôi."
Nụ cười trên mặt Hà Thừa Ngạn hơi cứng lại, lại hỏi: "Là bạn của Cố tiểu thư sao, tôi có thể gặp không?"
Cố Chi vội vàng từ chối: "Không thể!"
Ánh mắt Hà Thừa Ngạn lập tức tối lại, nhớ đến tờ báo ca sĩ Cố Chi đầu hoài tống bão*, dựa vào nhà giàu để mua nhà.
(* ý chỉ phụ nữ chủ động đưa đến cửa.)
Cố Chi tựa như cũng phản ứng lại mình từ chối quá mức quả quyết, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Bây giờ cô mới nhớ ra, chắc chắn Hà Thừa Ngạn cũng đã đọc báo, bây giờ cô trong mắt anh ta đã không còn là cô ca sĩ Cố Chi đơn thuần rồi, mà là ca sĩ Cố Chi hư vinh thích bám vào nhà giàu.
Khó trách, sau này Hà phu nhân cũng không hẹn cô đi đánh mạt chược nữa. Hà gia dù tiến bộ thế nào, vợ của con trai có thể là ca sĩ, nhưng cũng không thể là ca sĩ thích dựa vào nhà giàu, có một chân với nhà giàu được.
Cố Chi phồng má, nói: "Hà công tử, nếu không có chuyện vậy tôi đi trước."
"Đợi chút." Hà Thừa Ngạn gọi Cố Chi lại, kéo cánh tay cô từ phía sau.
Cố Chi dừng lại, liếc nhìn cánh tay đang bị kéo lại của mình.
Hà Thừa Ngạn ý thức được mình đường đột, vội vã buông tay.
Anh ta nhìn Cố Chi, ánh mắt phức tạp: "Cố tiểu thư, cô, rất thiếu tiền sao?"
Cố Chi: "Hả?"
Hà Thừa Ngạn tựa như ý thức được lời của mình vừa rồi không quá lễ phép, lập tức nói: "Xin lỗi."
Anh ta nói: "Cố tiểu thư, tôi là muốn nói, Hà gia có lẽ cũng tính là giàu có, nếu cô đã... tại sao không suy nghĩ về tôi một chút?" Anh ta cười khổ, "Cô cũng biết, mẹ tôi rất thích cô, vậy có nghĩa là gì."
Hà Thừa Ngạn khi biết Cố Chi từ chối anh ta mà lại đi chọn bám vào nhà giàu đã tĩnh mịch một trận.
Nếu như đã muốn bám vào nhà giàu, tại sao không chọn anh ta, mà anh ta cũng thích Cố Chi, ba mẹ anh ta cũng rất thích Cố Chi, chắc cô cũng hiểu được, đi cùng Hà gia, cô có thể trực tiếp gả vào.
Hà gia có lẽ không có nhiều tiền bằng người mà cô đang theo, nhưng chuyện có thể gả vào, không nghi ngờ đều là mê hoặc cực lớn đối với bất kỳ người con gái muốn bám vào nhà giàu nào.
Cố Chi: "..." Cô nghĩ có lẽ cô còn giàu hơn anh ta.
Cố Chi biểu tình có chút khó xử: "Này, cái này, Hà công tử, chuyện này nói ra khá là phức tạp."
Cố Chi nghĩ hồi lâu cũng không biết nên giải thích thế nào, dù sao lúc trước suýt chút nữa Cố Dương đã tặng cô cho người đàn ông này, cuối cùng trực tiếp quyết tâm: "Con người tôi ấy à, thích làm vợ bé cho người ta, làm phu nhân chính thức gì đấy không phải là thứ tôi theo đuổi."
Hà Thừa Ngạn nghe xong bị kinh ngạc đến sửng sốt.
Cố Chi nói xong lại gật gật đầu, sau đó lại nhịn không được vỗ vỗ vai Hà Thừa Ngạn: "Đúng, chính là như vậy, cho nên Hà công tử, thật sự xin lỗi.”
Hà Thừa Ngạn: "..."
Nhất thời anh ta thậm chí không biết nên tiếp lời như thế nào.
Trên thế giới này thật sự có người con gái thích làm vợ bé cho người ta sao?
Anh ta lắc đầu cười khổ, hoặc là Cố Chi không giống mọi người, thoát tục như thế, hoặc là cô bịa ra để lấy lệ với anh ta.
Khả năng của cái sau cao hơn chút.
Trước khi đi Cố Chi không quên nói với Hà Thừa Ngạn: "Hà công tử, nhà anh thật sự tốt, thật sự."
Cả đời này dù sao cũng không xứng, kiếp sau, trước khi cô gả cho Hoắc Đình Sâm làm vợ bé, nếu như có thể gặp được Hà Thừa Ngạn, chắc chắn cô sẽ gả.
Vậy thì cô thật sự trực tiếp gả vào hào môn rồi.
Khi Cố Chi về phòng bao Hoắc Đình Sâm đã sớm bóc xong cua rồi, khi Hoắc Đình Sâm đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì cô quay lại, anh hơi chau mày, hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy."
Cố Chi ngồi lại chỗ, nhìn cua mà Hoắc Đình Sâm bóc cho mình, thật sự giống như không lén ăn một miếng nào.
Không biết tại sao, cảm giác nếu như nói lúc nãy gặp phải Hà Thừa Ngạn, Hoắc Đình Sâm sẽ không vui.
Cô còn nhớ lần trước Hoắc Đình Sâm nói Cố Dương gọi Hà Thừa Ngạn là anh rể, bộ dáng chua chết người không đền mạng kia.
Thế là Cố Chi lẽ thẳng khí hùng nói: "Đau bụng, không được sao."
Hoắc Đình Sâm tựa như không tin: "Thật?"
Cố Chi hừ một tiếng: "Lẽ nào tôi còn lừa anh sao?"
Hoắc Đình Sâm cười một cái, sau đó kéo toàn bộ cua đã lột xong cho Cố Chi về phía trước mặt mình.
Cố Chi đã thèm lắm rồi, lập tức đưa tay ra cướp: "Đây là của tôi!"
Hoắc Đình Sâm: "Cua tính hàn, đau bụng không thể ăn."
Cố Chi hối hận mình đã nói dối là đau bụng: "Không được, anh đưa tôi, bụng tôi đã khỏi rồi."
Cô vẫn luôn duỗi tay ra cướp, Hoắc Đình Sâm có lòng muốn trêu chọc cô, lại kéo đĩa về phía cách xa cô hơn, Cố Chi dùng hết sức lực kéo về, không dễ gì mới chạm được vào cái đĩa, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ lanh lảnh vang lên.
Thịt cua Hoắc Đình Sâm đã bóc xong, ngay cả giấm cua bên cạnh, toàn bộ đều rơi xuống đất.
Đĩa trắng viền vàng tinh xảo của khách sạn Hòa Bình rơi xuống đất vỡ làm đôi.
Hoắc Đình Sâm: "..."
Cố Chi há hốc mồm.
Một con cua to như vậy, cô tổng cộng chỉ ăn được một cái chân, bây giờ, toàn bộ đều tặng cho đất rồi.
"Hoắc Đình Sâm!" Cố Chi sắp tức muốn chết rồi.
Hoắc Đình Sâm giơ hai tay lên bày tỏ đầu hàng: "Tôi lại bóc cho em được không?"
Cố Chi nghiến răng nghiến lợi.
Cô mong đợi lâu như vậy, bây giờ sau khi tặng cho đất, phải đợi bóc lại.
Loại cảm giác chờ mong và vui vẻ được một mạch thưởng thức mỹ vị lập tức không còn rồi.
Cố Chi không ăn được cua rồi, tức giận xông lên, cắn vào vai Hoắc Đình Sâm, tựa như muốn ăn thịt anh.
Cố Chi cắn hai cái không cắn được, nhả ra, hứ hai tiếng.
Hoắc Đình Sâm kéo con cua khác lại gần.
Cố Chi tức hừ hừ đợi.
Lần này, Hoắc Đình Sâm lột cua xong, cẩn thận nhúng giấm cua, tất cả thịt cua và gạch cua, đút vào miệng Cố Chi.
Cố Chi ăn ngon xong mới phát hiện Hoắc Đình Sâm cả buổi tối dường như không động đũa: "Anh không đói?"
Cô mới phản ứng lại rõ ràng là cô mời khách, kết quả khách một miếng cũng không ăn, đều bận bóc cua cho cô.
Hoắc Đình Sâm lắc lắc đầu.
Hai người ra khỏi khách sạn, gió đêm trên sông Hoàng Phổ thổi qua người lạnh lẽo, Cố Chi không nhịn được hơi run, Hoắc Đình Sâm cởi áo khoác, khoác lên người Cố Chi.
Cố Chi mới phát hiện trang phục Hoắc Đình Sâm tối nay khá giống Hà Thừa Ngạn, đều là áo khoác tây trang, bên trong là áo sơ mi và áo gile, cà vạt đều là màu đỏ sẫm.
Có điều dung mạo của Hoắc Đình Sâm đẹp hơn một chút.
Hoắc Đình Sâm thấy Cố Chi như là thất thần: "Nghĩ gì vậy?"
Cố Chi hồi thần, ngại ngùng cười một cái: "Tôi đang nghĩ quần áo của anh đẹp."
Hoắc Đình Sâm không biết Cố Chi tại sao lại bắt đầu quan tâm đến quần áo của anh, xì một tiếng: "Muốn làm đồ nam?"
Cố Chi gật gật đầu: "Sau này có thể suy nghĩ."
Cố Chi khoác tây trang của Hoắc Đình Sâm lên xe, Hoắc Đình Sâm lái xe, đưa cô về nhà.
Âu Nhã Lệ Quang, bảo vệ nhận ra xe của Hoắc Đình Sâm, mở cửa.
Khi Hoắc Đình Sâm dừng xe, Cố Chi đang chợp mắt trên ghế phụ.
Hoắc Đình Sâm xuống xe trước, sau đó vòng qua xe, đi đến bên ghế phụ, mở cửa xe ra.
Cố Chi tỉnh lại, nhìn bên ngoài một chút: "Đến rồi?"
Cô đang chuẩn bị xuống xe, phát hiện Hoắc Đình Sâm chặn cửa ghế phụ lại. Một tay anh chống lên chỗ tựa lưng ghế phụ, một tay chống trên cửa xe.
Cố Chi xuống không nổi.
Cô hơi chau mày: "Làm gì? Tôi có vệ sĩ nhé."
Hoắc Đình Sâm cười một tiếng, từ từ tiến lại, mặc cho Cố Chi dựa về phía sau, khẽ hôn một cái lên chóp mũi xinh đẹp của cô.
"Được rồi." Hoắc Đình Sâm hôn xong, đứng dậy.
Cố Chi lau chóp mũi bị hôn đi, lại nhăn mũi với Hoắc Đình Sâm: "Hừ."
Hoắc Đình Sâm dựa vào thân xe, nhìn Cố Chi vào cửa mới lại ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.
...
Ngày hôm sau, công ty Hoắc Thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hoắc Đình Sâm theo thường lệ thích uống một ly cà phê buổi sáng, nâng cao tinh thần.
Trần Gia Minh gõ cửa tiến vào, cười báo cáo về việc trên báo.
Cố tiểu thư và Hoắc tổng lên báo rồi.
Hoắc Đình Sâm nghe xong đặt cà phê xuống, nhận tờ báo từ trong tay Trần Gia Minh.
Từ ngữ khí và biểu tình của Trần Gia Minh, tin tức lần này dường như không làm cho anh thất vọng.
Hoắc Đình Sâm mở báo ra ----
"Ca sĩ Cố Chi và nhà giàu hẹn hò ngọt ngào, cùng dùng bữa tối lãng mạn tại khách sạn Hòa Bình."
Nhà giàu này, đương nhiên là chỉ anh.
Hoắc Đình Sâm cười cười, ánh mắt nhìn đến bức ảnh ở bên cạnh.
Chụp rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, Cố Chi với một người đàn ông thân hình đẹp, kéo tay, vai sát vai đứng ở cửa sổ sát đất sảnh long phượng của khách sạn Hòa Bình, nhìn cảnh đêm.
Trần Gia Minh đang cười một mặt phơi phới, vừa định khen bức ảnh cảnh đêm chụp vô cùng ngọt ngào, chính là một đôi trai tài gái sắc, lại phát hiện sắc mặt của Hoắc tổng càng ngày càng khó coi, càng ngày càng khó coi.
Ngay cả khí áp xung quanh, tựa như cũng đột nhiên hạ thấp.
Trần Gia Minh cười không nổi nữa.
Hoắc Đình Sâm gập tờ báo trong tay lại, sắc mặt tái xanh.
Tối qua anh với Cố Chi tay nắm tay ngắm cảnh đêm lúc nào.
Biểu tượng này được thêu lên cà vạt, có cái thì được làm thành tác phẩm điêu khắc nổi bật trên khuy áo, đặt ở trên tất cả các sản phẩm của Chức Dương Thành Y. Thế là chỉ cần khách hàng vừa nhìn thấy hoa sơn chi đó, là biết được đây là quần áo của Chức Dương Thành Y, là từ đại biểu cho chất lượng và đẳng cấp, trở thành hình vẽ có tính đại biểu vô cùng.
Chỉ thấy Chức Dương Thành Y đánh một trận xoay người lật ngược tình thế, việc buôn bán tốt đến làm người khác ghen ghét, không ít hiệu may ở Thượng Hải cũng đứng ngồi không yên, bắt đầu học theo muốn làm biểu diễn thời trang. Nhất thời Thượng Hải tràn đầy các loại biểu diễn thời trang lớn nhỏ, nhiều đến nỗi mọi người bắt đầu mệt mỏi vì thẩm mỹ, chỉ là bọn họ cho dù là từ chất lượng quần áo hay là trình độ của người mẫu, đều chênh lệch một mức độ nhất định với Chức Dương Thành Y.
Cố Chi đang bận kiếm tiền, nghe cửa hàng trưởng lo lắng nói các hiệu may khác cũng bắt đầu muốn làm biểu diễn thời trang, so với cửa hàng trưởng lo lắng, Cố Chi nghe xong miễn cưỡng ngáp một cái, lộ ra mười phần bình tĩnh.
Kiểu như này vừa nổi lên phía sau có người muốn làm theo là cái chắc rồi, thị trường có cạnh tranh mới có sức sống, chẳng qua xét đến cùng, có nhiều mánh lới tuyên truyền nữa vẫn là chất lượng quần áo quan trọng nhất.
Cô vẫn rất tự tin với chất lượng quần áo trong cửa hàng của mình.
Cố Chi đếm tiền xong, mới bắt đầu nghĩ lúc này nên cảm ơn Hoắc Đình Sâm từng trải như thế nào.
Dù sao ý tưởng ban đầu cũng là anh đề ra. Công ty dệt Hoa Thành dưới trướng Hoắc Thị, anh đại khái có thể không nói cho cô làm.
Tặng tiền tặng đồ cho anh đi, kiểu đàn ông như Hoắc Đình Sâm, cái gì cũng không thiếu, nhiều tiền hơn nữa anh cũng không vừa mắt,
Cho nên bây giờ rốt cuộc là Hoắc Đình Sâm muốn cái gì nhỉ?
Cố Chi suy tư một lát, sau đó chỉ nghĩ đến một cái:
Anh muốn phụ bằng tử quý...
Cố Chi đen mặt.
Xì. Cô xì một cái, quyết định mời Hoắc Đình Sâm ăn cơm, không quan tâm anh có cần bữa cơm này của cô hay không, dù sao là cô mời, trả nợ nhân tình là được rồi.
Cố Chi vốn là nguyên tắc chỉ chọn đắt không chọn đúng, chọn nơi mời khách ăn cơm là khách sạn lớn Hòa Bình.
Hoắc Đình Sâm vui vẻ đáp lời mời dự tiệc.
Sảnh long phượng của khách sạn Hòa Bình, nơi này cung cấp món ăn đắt nhất Thượng Hải và món Quảng Đông, Cố Chi biết khi cô và Hoắc Đình Sâm cùng xuất hiện sẽ làm người khác chú ý, thể là bao một phòng bao.
Vì che tai giấu mắt người, còn cố ý dặn dò Hoắc Đình Sâm bọn cô phải một trước một sau đến.
Đang là khách sạn buổi chiều, trời chiều trên sông Hoàng Phổ đẹp như tranh vẽ, bên ngoài, trong sảnh long phượng đã ngồi đầy khách, nhân viên phục đang bưng đĩa thức ăn, ngay ngắn trình tự đi qua từng chiếc bàn, hiện rõ vẻ bận rộn mà không loạn xạ.
Hoắc Đình Sâm hôm nay tăng ca một chút, Cố Chi đến sớm hơn hắn, khi anh đi vào, Cố Chi đang lật thực đơn.
Nhân viên phục vụ dẫn Hoắc Đình Sâm đến, kéo ghế cho anh, sau đó săn sóc đóng cửa lại, khi tiến vào một lần nữa trên tay là cuốn sổ nhỏ và bút, đợi bọn họ gọi món.
Khách sạn Hòa Bình mỗi ngày đến hội tụ đủ các nhân vật nổi tiếng của Thượng Hải, cho nên nhân viên phục vụ nhìn thấy ca sĩ bám vào nhà giàu nổi tiếng của Thượng Hải Cố Chi cùng với nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải Hoắc Đình Sâm ngồi cùng nhau, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bảo trì trấn định như cũ.
Lẽ nào nhà giàu mà Cố Chi bám vào là Hoắc Đình Sâm sao, nhưng sao cảm giác lại không giống nha.
Nào có đạo lý người bám vào nhà giàu lại mời nhà giàu ăn cơm chứ.
Nghi hoặc nhân sinh.
Cố Chi thấy Hoắc Đình Sâm tiến vào, ngẩng đầu lên khỏi thực đơn: "Đến rồi."
"Ừm." Hoắc Đình Sâm cười cười.
Cố Chi ra hiệu, bảo Hoắc Đình Sâm lật thực đơn của anh, hào phóng nói: "Anh muốn ăn cái gì cứ gọi thoải mái, tôi mời khách, không cần khách khí với tôi."
Lúc trước đều là Hoắc Đình Sâm dẫn cô đi ăn, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt cô nói với người đàn ông này muốn ăn cái gì tùy tiện gọi, trong lòng Cố Chi tự nhiên có cảm giác sảng khoái của một người có tiền.
Hoắc Đình Sâm lật lật thực đơn, gọi hai món ngày trước Cố Chi thích ăn là canh điệp ngân ti và tôm thạch anh.
Phục vụ đang dùng bút ghi lại, đột nhiên khom người nói với Hoắc Đình Sâm: "Tiên sinh, hai món này lúc nãy vị tiểu thư này đã gọi rồi."
Cố Chi không biết cô mời khách, Hoắc Đình Sâm gọi món cô thích làm cái gì, nói: "Những cái này trước khi anh đến tôi đã gọi rồi, anh gọi món anh thích đi, không cần tiết kiệm tiền cho tôi."
Sau đó Hoắc Đình Sâm lại nhìn nhìn thực đơn, nghĩ mấy ngày nay cua béo rồi, thế là gọi hai con cua đồng.
Sau khi gọi món xong, nhân viên phục vụ mang thực đơn ra ngoài, trong phòng bao chỉ còn lại hai người Cố Chi và Hoắc Đình Sâm.
Cố Chi cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm, thanh giọng, nói: "Hôm nay tôi mời anh ăn cơm là đặc biệt cảm ơn anh."
Hoắc Đình Sâm cười: "Cảm ơn tôi làm gì."
Cố Chi: "Đương nhiên là phải cảm ơn rồi. Người khác giúp tôi tôi đều phải cảm ơn, hôm nay tôi đặc biệt cảm ơn lần trước anh đưa ra suy nghĩ tổ chức buổi biểu diễn thời trang cho tôi."
Hoắc Đình Sâm gật gật đầu: "Không khách khí."
Cố Chi lại nghĩ một lát, nói: "Còn có chuyện anh dạy tôi học chữ nữa, anh cứ luôn chắc chắn mình không cần tiền lương, nhưng sao tôi có thể chiếm hời của anh như vậy được, ừm, vậy thì đợi anh dạy xong 6 cấp, tôi tốt nghiệp cấp 1 rồi, tôi lại một cảm ơn anh cái khác được không."
Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi luôn nhắc đến cảm ơn với không cảm ơn, cô luôn nói cảm ơn với anh, làm cho anh cảm thấy có loại ảo giác Cố Chi đang nóng lòng vứt bỏ mối quan hệ với anh.
Này làm cho người ta cảm giác vô cùng không tốt.
Thế là Hoắc Đình Sâm hơi cao giọng: "Cố Chi, không cần nói cảm ơn với tôi."
Cố Chi biểu tình nghi hoặc: "Tại sao? Tôi không nói cảm ơn với anh thì nói cái gì?"
Hoắc Đình Sâm đối diện với mắt Cố Chi: "Em biết, cái tôi muốn không phải là câu cảm ơn của em."
Sau khi Cố Chi nghe xong đầu tiên sững sờ, sau đó nghĩ thông rồi, cắn môi, sau đó hung dữ trừng mắt với Hoắc Đình Sâm: "Phụ bằng tử quý là không thể nào, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Hoắc Đình Sâm: "..."
Đầu đau quá.
May lúc này có tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ bưng thức ăn tiến vào, từng món ăn tinh xảo được bày lên bàn trước mặt hai người.
"Hai vị, mời dùng." Nhân viên phục vụ bày thức ăn xong nói.
Cố Chi nhìn con cua Hoắc Đình Sâm gọi trước mặt.
Con cua tựa như còn to hơn mặt cô, một con cua hoàn chỉnh, đang nằm trong đĩa, hai mắt thật giống như đang nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ là lúc nhỏ đói quen rồi, cô không thích ăn mấy thứ đồ ăn phiền phức toàn thân không được hai lạng thịt, khi ăn còn phải lột vỏ. Ngược lại Hoắc Đình Sâm, kiểu người chưa bao giờ bị đói, tựa như đối với thứ đồ ăn phí sức phí thời gian có tình cảm đặc biệt gì đó.
Nhân viên phục vụ mang đồ lột cua lên.
Cố Chi cuối đầu nhìn đồ giống như đao thương gậy gộc phiên bản thu nhỏ trước mặt.
Hoắc Đình Sâm rất tự giác ngồi bên cạnh Cố Chi, để cua và đồ bóc cua của cô đều đặt trước mặt mình.
"Em ăn, tôi bóc cho em."
Cố Chi gật gật đầu: "Ồ."
Cố Chi ăn tôm của mình, sau đó tò mò nhìn Hoắc Đình Sâm bóc cua.
Động tác của người đàn ông ưu nhã giống như đang ăn đồ tây, đầu tiên dùng kéo cắt càng cua và chân cua, sau đó dùng kẹp bỏ phần mang cua, ruột cua đi, cuối cùng dùng kẹp kéo một cái ở chân cua vừa mới cắt xong, một miếng thịt chân cua hoàn chỉnh bị kéo ra ngoài.
Cố Chi không ngờ được như vậy mà có thể kéo thịt cua ra ngoài được, tựa như rất kinh ngạc.
Đây là miếng thịt cua được lấy ra sớm nhất, Hoắc Đình Sâm nhìn bộ dáng nuốt nước miếng của Cố Chi, cười cười, chấm chút giấm cua, đút tới miệng cô.
"Thế nào?" Anh hỏi.
Cố Chi thưởng thức mùi vị thịt chân cua, rất tươi, mùi vị còn mang theo chút ngọt ngọt, rất ngon.
Cố Chi gật đầu, nếu như có người đặc biệt giúp cô bóc loại đồ ăn phức tạp như này cho cô ăn cô cũng rất nguyện ý, thế là cười lộ ra hàm răng trắng, tựa như đã quên là rốt cuộc là ai mời ai: "Tiếp tục, lại bóc cho tôi."
Nuôi tình nhân nhỏ chính là dùng như vậy, bóc cua cũng là một phần trong đó.
Hoắc Đình Sâm cũng là lần đầu tiên phát hiện bóc đồ cho người khác ăn, nhìn người khác ăn đồ mà anh bóc, cảm giác cũng có thể tốt như vậy, thế là tiếp tục bóc.
Cố Chi nhìn mấy cái xẻng nhỏ, búa nhỏ trong tay Hoắc Đình Sâm như là ảo thuật vậy, cả con cua vẫn còn hoàn chỉnh, thế nhưng thịt và gạch cua bên trong đều bị lấy ra ngoài.
Hoắc Đình Sâm để Cố Chi vừa ăn vừa bóc, Cố Chi lắc đầu, ăn từng chút từng chút ăn đến có chút nghiện, cô đợi Hoắc Đình Sâm lột hết xong lại ăn một lượt cho đã thèm.
Thế là Hoắc Đình Sâm tiếp tục bóc cua của anh.
Cố Chi ăn mấy miếng đồ ăn khác, sau đó nói mình muốn đi nhà vệ sinh.
Hoắc Đình Sâm đang dùng dao lấy từng chút từng chút gạch cua, nói: "Đi đi."
Trước khi Cố Chi đi lại quay đầu cảnh cáo một phen: "Không được nhân lúc tôi không ở đây mà lén ăn."
Hoắc Đình Sâm cười: "Được."
Cố Chi yên tâm đi vào nhà vệ sinh.
Cô rửa xong tay, nhìn gương chỉnh lại tóc, sau đó ra ngoài.
Tà dương đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, sắc trời tối dần, cả bãi ngoài đều đèn hoa rực rỡ, mặt nước sông Hoàng Phổ ánh nước lấp lánh, trên sông còn có mấy chiếc phà. Tường nhà sảnh long phượng gần sông Hoàng Phổ được đổi thành cửa sổ sát đất, liếc mắt nhìn cảnh đêm, nghĩ mình lần sau vẫn là muốn mua một căn phòng có cảnh sông.
Cô nghĩ Hoắc Đình Sâm có lẽ bóc cua gần xong rồi, đang chuẩn bị quay lại, đột nhiên đằng sau như có người gọi cô lại.
"Cố tiểu thư."
Hử? Cố Chi quay đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cô nhìn thấy Hà Thừa Ngạn.
Từ sau tiệc sinh nhật lần trước Cố Chi không gặp lại Hà Thừa Ngạn rồi, thiếu chút nữa thì quên anh ta.
Hà Thừa Ngạn vắt áo khoác tây trên cánh tay, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo gile, thắt cà vạt màu đỏ thẫm, đang đi về phía cô.
Thế là Cố Chi mỉm cười, chào hỏi: "Hà công tử."
Hà gia là gia tộc lớn, ở khách sạn Hòa Bình gặp được Hà Thừa Ngạn là chuyện bình thường.
Hà Thừa Ngạn đi đến trước mặt Cố Chi: "Đã lâu không gặp Cố tiểu thư."
Cố Chi: "Anh cũng đến đây ăn cơm?"
Hà Thừa Ngạn gật đầu: "Đi cùng với người nhà, tôi ra ngoài hít thở chút, không ngờ lại gặp phải Cố tiểu thư, thật sự trùng hợp."
Cố Chi cười gượng hai tiếng: "Khéo thật."
Hà Thừa Ngạn: "Cố tiểu thư đến cùng ai?"
Cố Chi: "Tôi..." Cô do dự một lát, "Cùng bạn tôi."
Nụ cười trên mặt Hà Thừa Ngạn hơi cứng lại, lại hỏi: "Là bạn của Cố tiểu thư sao, tôi có thể gặp không?"
Cố Chi vội vàng từ chối: "Không thể!"
Ánh mắt Hà Thừa Ngạn lập tức tối lại, nhớ đến tờ báo ca sĩ Cố Chi đầu hoài tống bão*, dựa vào nhà giàu để mua nhà.
(* ý chỉ phụ nữ chủ động đưa đến cửa.)
Cố Chi tựa như cũng phản ứng lại mình từ chối quá mức quả quyết, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Bây giờ cô mới nhớ ra, chắc chắn Hà Thừa Ngạn cũng đã đọc báo, bây giờ cô trong mắt anh ta đã không còn là cô ca sĩ Cố Chi đơn thuần rồi, mà là ca sĩ Cố Chi hư vinh thích bám vào nhà giàu.
Khó trách, sau này Hà phu nhân cũng không hẹn cô đi đánh mạt chược nữa. Hà gia dù tiến bộ thế nào, vợ của con trai có thể là ca sĩ, nhưng cũng không thể là ca sĩ thích dựa vào nhà giàu, có một chân với nhà giàu được.
Cố Chi phồng má, nói: "Hà công tử, nếu không có chuyện vậy tôi đi trước."
"Đợi chút." Hà Thừa Ngạn gọi Cố Chi lại, kéo cánh tay cô từ phía sau.
Cố Chi dừng lại, liếc nhìn cánh tay đang bị kéo lại của mình.
Hà Thừa Ngạn ý thức được mình đường đột, vội vã buông tay.
Anh ta nhìn Cố Chi, ánh mắt phức tạp: "Cố tiểu thư, cô, rất thiếu tiền sao?"
Cố Chi: "Hả?"
Hà Thừa Ngạn tựa như ý thức được lời của mình vừa rồi không quá lễ phép, lập tức nói: "Xin lỗi."
Anh ta nói: "Cố tiểu thư, tôi là muốn nói, Hà gia có lẽ cũng tính là giàu có, nếu cô đã... tại sao không suy nghĩ về tôi một chút?" Anh ta cười khổ, "Cô cũng biết, mẹ tôi rất thích cô, vậy có nghĩa là gì."
Hà Thừa Ngạn khi biết Cố Chi từ chối anh ta mà lại đi chọn bám vào nhà giàu đã tĩnh mịch một trận.
Nếu như đã muốn bám vào nhà giàu, tại sao không chọn anh ta, mà anh ta cũng thích Cố Chi, ba mẹ anh ta cũng rất thích Cố Chi, chắc cô cũng hiểu được, đi cùng Hà gia, cô có thể trực tiếp gả vào.
Hà gia có lẽ không có nhiều tiền bằng người mà cô đang theo, nhưng chuyện có thể gả vào, không nghi ngờ đều là mê hoặc cực lớn đối với bất kỳ người con gái muốn bám vào nhà giàu nào.
Cố Chi: "..." Cô nghĩ có lẽ cô còn giàu hơn anh ta.
Cố Chi biểu tình có chút khó xử: "Này, cái này, Hà công tử, chuyện này nói ra khá là phức tạp."
Cố Chi nghĩ hồi lâu cũng không biết nên giải thích thế nào, dù sao lúc trước suýt chút nữa Cố Dương đã tặng cô cho người đàn ông này, cuối cùng trực tiếp quyết tâm: "Con người tôi ấy à, thích làm vợ bé cho người ta, làm phu nhân chính thức gì đấy không phải là thứ tôi theo đuổi."
Hà Thừa Ngạn nghe xong bị kinh ngạc đến sửng sốt.
Cố Chi nói xong lại gật gật đầu, sau đó lại nhịn không được vỗ vỗ vai Hà Thừa Ngạn: "Đúng, chính là như vậy, cho nên Hà công tử, thật sự xin lỗi.”
Hà Thừa Ngạn: "..."
Nhất thời anh ta thậm chí không biết nên tiếp lời như thế nào.
Trên thế giới này thật sự có người con gái thích làm vợ bé cho người ta sao?
Anh ta lắc đầu cười khổ, hoặc là Cố Chi không giống mọi người, thoát tục như thế, hoặc là cô bịa ra để lấy lệ với anh ta.
Khả năng của cái sau cao hơn chút.
Trước khi đi Cố Chi không quên nói với Hà Thừa Ngạn: "Hà công tử, nhà anh thật sự tốt, thật sự."
Cả đời này dù sao cũng không xứng, kiếp sau, trước khi cô gả cho Hoắc Đình Sâm làm vợ bé, nếu như có thể gặp được Hà Thừa Ngạn, chắc chắn cô sẽ gả.
Vậy thì cô thật sự trực tiếp gả vào hào môn rồi.
Khi Cố Chi về phòng bao Hoắc Đình Sâm đã sớm bóc xong cua rồi, khi Hoắc Đình Sâm đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì cô quay lại, anh hơi chau mày, hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy."
Cố Chi ngồi lại chỗ, nhìn cua mà Hoắc Đình Sâm bóc cho mình, thật sự giống như không lén ăn một miếng nào.
Không biết tại sao, cảm giác nếu như nói lúc nãy gặp phải Hà Thừa Ngạn, Hoắc Đình Sâm sẽ không vui.
Cô còn nhớ lần trước Hoắc Đình Sâm nói Cố Dương gọi Hà Thừa Ngạn là anh rể, bộ dáng chua chết người không đền mạng kia.
Thế là Cố Chi lẽ thẳng khí hùng nói: "Đau bụng, không được sao."
Hoắc Đình Sâm tựa như không tin: "Thật?"
Cố Chi hừ một tiếng: "Lẽ nào tôi còn lừa anh sao?"
Hoắc Đình Sâm cười một cái, sau đó kéo toàn bộ cua đã lột xong cho Cố Chi về phía trước mặt mình.
Cố Chi đã thèm lắm rồi, lập tức đưa tay ra cướp: "Đây là của tôi!"
Hoắc Đình Sâm: "Cua tính hàn, đau bụng không thể ăn."
Cố Chi hối hận mình đã nói dối là đau bụng: "Không được, anh đưa tôi, bụng tôi đã khỏi rồi."
Cô vẫn luôn duỗi tay ra cướp, Hoắc Đình Sâm có lòng muốn trêu chọc cô, lại kéo đĩa về phía cách xa cô hơn, Cố Chi dùng hết sức lực kéo về, không dễ gì mới chạm được vào cái đĩa, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ lanh lảnh vang lên.
Thịt cua Hoắc Đình Sâm đã bóc xong, ngay cả giấm cua bên cạnh, toàn bộ đều rơi xuống đất.
Đĩa trắng viền vàng tinh xảo của khách sạn Hòa Bình rơi xuống đất vỡ làm đôi.
Hoắc Đình Sâm: "..."
Cố Chi há hốc mồm.
Một con cua to như vậy, cô tổng cộng chỉ ăn được một cái chân, bây giờ, toàn bộ đều tặng cho đất rồi.
"Hoắc Đình Sâm!" Cố Chi sắp tức muốn chết rồi.
Hoắc Đình Sâm giơ hai tay lên bày tỏ đầu hàng: "Tôi lại bóc cho em được không?"
Cố Chi nghiến răng nghiến lợi.
Cô mong đợi lâu như vậy, bây giờ sau khi tặng cho đất, phải đợi bóc lại.
Loại cảm giác chờ mong và vui vẻ được một mạch thưởng thức mỹ vị lập tức không còn rồi.
Cố Chi không ăn được cua rồi, tức giận xông lên, cắn vào vai Hoắc Đình Sâm, tựa như muốn ăn thịt anh.
Cố Chi cắn hai cái không cắn được, nhả ra, hứ hai tiếng.
Hoắc Đình Sâm kéo con cua khác lại gần.
Cố Chi tức hừ hừ đợi.
Lần này, Hoắc Đình Sâm lột cua xong, cẩn thận nhúng giấm cua, tất cả thịt cua và gạch cua, đút vào miệng Cố Chi.
Cố Chi ăn ngon xong mới phát hiện Hoắc Đình Sâm cả buổi tối dường như không động đũa: "Anh không đói?"
Cô mới phản ứng lại rõ ràng là cô mời khách, kết quả khách một miếng cũng không ăn, đều bận bóc cua cho cô.
Hoắc Đình Sâm lắc lắc đầu.
Hai người ra khỏi khách sạn, gió đêm trên sông Hoàng Phổ thổi qua người lạnh lẽo, Cố Chi không nhịn được hơi run, Hoắc Đình Sâm cởi áo khoác, khoác lên người Cố Chi.
Cố Chi mới phát hiện trang phục Hoắc Đình Sâm tối nay khá giống Hà Thừa Ngạn, đều là áo khoác tây trang, bên trong là áo sơ mi và áo gile, cà vạt đều là màu đỏ sẫm.
Có điều dung mạo của Hoắc Đình Sâm đẹp hơn một chút.
Hoắc Đình Sâm thấy Cố Chi như là thất thần: "Nghĩ gì vậy?"
Cố Chi hồi thần, ngại ngùng cười một cái: "Tôi đang nghĩ quần áo của anh đẹp."
Hoắc Đình Sâm không biết Cố Chi tại sao lại bắt đầu quan tâm đến quần áo của anh, xì một tiếng: "Muốn làm đồ nam?"
Cố Chi gật gật đầu: "Sau này có thể suy nghĩ."
Cố Chi khoác tây trang của Hoắc Đình Sâm lên xe, Hoắc Đình Sâm lái xe, đưa cô về nhà.
Âu Nhã Lệ Quang, bảo vệ nhận ra xe của Hoắc Đình Sâm, mở cửa.
Khi Hoắc Đình Sâm dừng xe, Cố Chi đang chợp mắt trên ghế phụ.
Hoắc Đình Sâm xuống xe trước, sau đó vòng qua xe, đi đến bên ghế phụ, mở cửa xe ra.
Cố Chi tỉnh lại, nhìn bên ngoài một chút: "Đến rồi?"
Cô đang chuẩn bị xuống xe, phát hiện Hoắc Đình Sâm chặn cửa ghế phụ lại. Một tay anh chống lên chỗ tựa lưng ghế phụ, một tay chống trên cửa xe.
Cố Chi xuống không nổi.
Cô hơi chau mày: "Làm gì? Tôi có vệ sĩ nhé."
Hoắc Đình Sâm cười một tiếng, từ từ tiến lại, mặc cho Cố Chi dựa về phía sau, khẽ hôn một cái lên chóp mũi xinh đẹp của cô.
"Được rồi." Hoắc Đình Sâm hôn xong, đứng dậy.
Cố Chi lau chóp mũi bị hôn đi, lại nhăn mũi với Hoắc Đình Sâm: "Hừ."
Hoắc Đình Sâm dựa vào thân xe, nhìn Cố Chi vào cửa mới lại ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.
...
Ngày hôm sau, công ty Hoắc Thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hoắc Đình Sâm theo thường lệ thích uống một ly cà phê buổi sáng, nâng cao tinh thần.
Trần Gia Minh gõ cửa tiến vào, cười báo cáo về việc trên báo.
Cố tiểu thư và Hoắc tổng lên báo rồi.
Hoắc Đình Sâm nghe xong đặt cà phê xuống, nhận tờ báo từ trong tay Trần Gia Minh.
Từ ngữ khí và biểu tình của Trần Gia Minh, tin tức lần này dường như không làm cho anh thất vọng.
Hoắc Đình Sâm mở báo ra ----
"Ca sĩ Cố Chi và nhà giàu hẹn hò ngọt ngào, cùng dùng bữa tối lãng mạn tại khách sạn Hòa Bình."
Nhà giàu này, đương nhiên là chỉ anh.
Hoắc Đình Sâm cười cười, ánh mắt nhìn đến bức ảnh ở bên cạnh.
Chụp rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, Cố Chi với một người đàn ông thân hình đẹp, kéo tay, vai sát vai đứng ở cửa sổ sát đất sảnh long phượng của khách sạn Hòa Bình, nhìn cảnh đêm.
Trần Gia Minh đang cười một mặt phơi phới, vừa định khen bức ảnh cảnh đêm chụp vô cùng ngọt ngào, chính là một đôi trai tài gái sắc, lại phát hiện sắc mặt của Hoắc tổng càng ngày càng khó coi, càng ngày càng khó coi.
Ngay cả khí áp xung quanh, tựa như cũng đột nhiên hạ thấp.
Trần Gia Minh cười không nổi nữa.
Hoắc Đình Sâm gập tờ báo trong tay lại, sắc mặt tái xanh.
Tối qua anh với Cố Chi tay nắm tay ngắm cảnh đêm lúc nào.
Danh sách chương