Cố Chi quyết định lần này vẫn áp dụng chiến lược marketing bỏ đói* lần trước, nhìn thấy trong cửa hàng đã nhận không ít đơn, thế là cô quyết định chặn đơn từ giờ trở đi, đồng thời thêu ký hiệu hình hoa sơn chi lên mỗi một chiếc túi xách.
 
*Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
 

Trưởng cửa hàng đã vô cùng hiểu thấu chiến lược marketing của Cố Chi, ông ta gật đầu: “Được bà chủ.”
 
Cố Chi ngẩng đầu, thỏa mãn mà quan sát cửa hàng của cô một chút.
 
Cô đang chuẩn bị rời đi thì trong cửa hàng lại có một vị khách nữ bước vào.
 
Giá cả của hiệu may Dệt Dương cao chót vót, người có dũng khí bước vào cửa hàng đều là người không phú thì quý, vị khách nữ nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, bà ta mang vòng tay phỉ thúy ngọc lục bảo, sao lưng còn có một tùy tùng đi theo.
 
Nhân viên trong cửa hàng lập tức đi lên tiếp đón, hai người hình như đang nói gì đó, Cố Chi nghe thấy giọng nói thất vọng của vị khách nữ: “Hả? Sao lại không đặt trước được nữa rồi?”
 
“Sườn xám lần trước tôi không đặt được, sao mà túi xách cũng được đặt hết rồi, tôi thêm tiền, thêm tiền được không?”
 
Nhân viên cửa hàng cung kính bày tỏ rằng đồ đều là bản số lượng có hạn, thêm tiền cũng không được.
 
Khách nữ thất vọng đến mức chống nạnh, lại nhìn quét qua trong cửa hàng hai vòng, đột nhiên nhìn thấy Cố Chi đứng ở bên kia.

 
Bà ta biểu hiện đánh giá Cố Chi một phen, sau đó mang theo vẻ mặt hưng phấn đi qua: “Cô, cô là ca sĩ Cố Chi kia đúng không!”
 
Cố Chi không nghĩ tới ở đây cũng sẽ bị nhận ra, cô có chút lúng túng mà gật đầu: “Là tôi.”
 
Vị khách nữ vô cùng thân thiết, đi lên bắt lấy tay Cố Chi, lời nói hết sức kích động: “Ôi chao tôi rất thích nghe đĩa nhạc của cô, cuối cùng cũng để cho tôi nhìn thấy người thật rồi! Trời ơi người thật còn xinh đẹp hơn trên báo!”
 
Lần đầu tiên Cố Chi gặp phải fan ca nhạc nhiệt tình như vậy, cô gượng cười nói: “Cảm ơn.”
 
Vị khách nữ tò mò nói: “Ôi, sao cô cũng ở đây, cô cũng đến đặt túi xách sao? Ôi chao tôi chỉ đến chậm một bước mà không đặt được, cô đặt được rồi sao?”
 
Cố Chi không nói mình là bà chủ nơi này, thấy người khách nữ là fan ca nhạc, người lại nhiệt tình, thế là cô cười một cái nói: “Tôi vừa mới đặt hai cái, nếu phu nhân muốn thì tôi có thể cho phu nhân một cái.”
 
Vị nữ khách nghe xong thì mừng rỡ không thôi: “Thật, thật sao? Ôi chao vậy thì thật là ngại quá, bao nhiêu tiền, nếu không tôi trả gấp đôi cho cô nhé.”
 

“Không cần đâu, phu nhân cứ nhận đi.” Cố Chi cười gật đầu, sau đó cô cho trưởng cửa hàng một ánh mắt, ra hiệu cho ông ta đi thêm một đơn.
 
Trưởng cửa hàng lập tức ngầm hiểu mà dẫn tùy tùng của vị khách nữ đi đăng ký thêm đơn.
 
Cố Chi cười cười với vị khách nữ, cô đang muốn nói tiếng tạm biệt, người khách nữ sau khi đặt được túi xách thì cực kỳ cao hứng, thế nào cũng phải mời Cố Chi đi ăn cơm.
 
Vị khách nữ thật sự nhiệt tình đến mức có chút quá, Cố Chi không từ chối được nên bị cưỡng ép kéo đến tiệm cơm Hòa Bình.
 
Bào ngư tổ yến vi cá gì đó được gọi đầy cả bàn.
 
“Ôi chao Cố tiểu thư tôi thật sự rất thích bài hát của cô, hôm nay có thể gặp được cô thật sự là xúc động.” Vị khách nữ vừa cười vừa không ngừng gắp thức ăn vào chén của Cố Chi: “Bữa này tôi mời, nào ăn ăn ăn.”
 
Cố Chi yên lặng nhìn vòng tay trên cổ tay còn có phỉ thúy được đeo trên cổ của người khách nữ.
 
Cô đi theo Hoắc Đình Sâm đã hao tốn nhiều đồ trang sức như vậy, bây giờ lại mở cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ cho nên cô cũng có thể biết một chút về hàng hóa, đối với đồ trang sức châu báu cũng coi như là có nghiên cứu, vòng tay và dây chuyền trên người của vị khách nữ này đều là vật phẩm quý giá có giá trị không nhỏ.
 
Có điều đây cũng không có gì ghê gớm, Thượng Hải cũng không thiếu phu nhân giàu có có tiền, chỉ là nhiệt tình giống như thế này thì thật sự là không thấy nhiều.
 
Mặc dù bây giờ địa vị của ca sĩ không giống như trước kia nữa nhưng Cố Chi tin rằng trong mắt phần lớn phu nhân quý cô, ca sĩ chính là hát rong, vòng giao tiếp của bọn họ nghiêm khắc đến cay nghiệt, có thể kết giao với nhau đều phải là các phu nhân tiểu thư có thân phận ngang nhau. Giống như mẹ của Hoắc Đình Sâm, cô đi theo Hoắc Đình sâm ba năm, đã là vợ bé chuẩn của con trai bà ta rồi nhưng mẹ của Hoắc Đình Sâm lại ngay cả gặp mặt với cô cũng không muốn, hoàn toàn không muốn gặp.
 
Cố Chi cười cười: “Vẫn chưa hỏi phu nhân xưng hô như thế nào?”
 
Vị khách nữ: “Chồng tôi họ Hà, cô gọi tôi một tiếng Hà phu nhân là được rồi.”
 
Cố Chi liền hỏi: “Hà phu nhân không phải là người bản xứ nhỉ.”
 
“Cô nhìn ra rồi?” Hà phu nhân vui vẻ: “Nhà chúng tôi mở mấy mỏ than ở Sơn Tây, năm nay mới chuyển đến Thượng Hải ở.”
 
Cố Chi gật đầu. Nhà mở mỏ than, ông chủ than đá, lại mới tới Thượng Hải, chẳng trách không giống với đám phu nhân bản xứ Thượng Hải.
 
Hà phu nhân vô cùng khéo nói, nói tới hứng khởi, còn ngẫu hứng hát một đoạn của Cố Chi, sau đó hỏi: “Cố tiểu thư, tôi hát thế nào?”
 
Cố Chi cười nói: “Hà phu nhân hát thật không tệ, nếu phu nhân ra đĩa nhạc thì sẽ vượt qua tôi rồi.”
 
“Ôi chao cảm ơn cảm ơn, nào có hay như cô.” Hà phu nhân được người hát gốc khích lệ, cười đến mức đôi mắt vốn không to lại híp lại: “Cố tiểu thư, hôm nay gặp cô thật sự là vui vẻ, tôi rất thích cô, lần sau có rảnh thì đến nhà chúng tôi chơi, tôi ở nhà một mình cực kỳ chán, vừa chuyển đến Thượng Hải không bao lâu nên không có được mấy người bạn.”
 

Cố Chi gật đầu. Cô nghĩ người tính tình nhiệt tình ngay thẳng như bà ấy có thể sẽ không hòa nhập được với đám phu nhân bản xứ như mẹ của Hoắc Đình Sâm nơi Thượng Hải.
 
Hai người lại hàn huyên một hồi, tùy tùng của Hà phu nhân tiến lên, anh ta nói rằng chờ một chút thiếu gia tới đón phu nhân về.
 
Cố Chi không lắng nghe đoạn đối thoại của Hà phu nhân và tùy tùng, hai người họ nói hai câu rồi tùy tùng liền rời đi.
 
Hà phu nhân nói chuyện với tùy tùng xong, sau đó quan sát Cố Chi ngồi ăn yên tĩnh ở đối diện một cách tỉ mỉ, đột nhiên nói: “Cố tiểu thư.”
 
“Hửm?” Cố Chi ngẩng đầu.
 
Hà phu nhân không biết vì sao lại đột nhiên có chút xấu hổ: “Cố tiểu thư vẫn chưa kết hôn nhỉ.”
 
“Hả?” Cố Chi không biết vì sao bà ấy đột nhiên lại hỏi chuyện này, cô có chút mờ mịt lắc đầu: “Chưa, chưa có.”
 
“Có vấn đề gì sao?” Cố Chi hỏi.
 
“Không có gì không có gì, tôi tùy tiện hỏi một chút.” Hà phu nhân vừa nghe thấy Cố Chi vẫn chưa kết hôn thì mắt sáng rực lên, sau đó vẫy vẫy tay: “Thấy Cố tiểu thư còn trẻ tuổi, đủ hai mươi tuổi chưa?”
 
Cố Chi trả lời thành thật: “Sắp rồi.”
 
“Ôi chao tốt tốt.” Hà phu nhân thoáng cái cười không ngậm được mồm: “Còn trẻ như vậy sao.”
 
Cố Chi gượng cười hai tiếng.
 
Ăn xong một bữa cơm, Hà phu nhân lôi kéo Cố Chi lưu số điện thoại, nói là sau này cùng nhau hẹn chơi mạt chược.
 
Cố Chi vừa nghe thấy là hẹn chơi mạt chược thì đồng ý, để lại số điện thoại.
 
Thời gian đã không còn sớm nữa, cô chào tạm biệt với vị Hà phu nhân này xong thì quay về Âu Nhã Lệ Quang.
 
Thím Lý nói Hoắc tiên sinh đến dạy học, đang ở thư phòng.
 
Cố Chi nghe được là Hoắc Đình Sâm tới thì phồng má.
 

Mấy ngày trước cô vừa mới đuổi tình nhân dâm loàn này cho nên anh cũng vẫn không đến dạy học, hôm nay sau khi bê bối mua giải của đĩa nhạc Cao Vang bị lộ ra ánh sáng anh mới lại tới.
 
Cố Chi đi vào thư phòng, Hoắc Đình Sâm đang cúi đầu soạn bài.
 
Hắn nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy cô đi vào nhìn không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Đi đâu mà muộn như vậy?” Phim trường của cô hôm nay rõ ràng là xong việc rất sớm.
 
“Anh quản tôi à.” Cố Chi không thích câu hỏi này của Hoắc Đình Sâm, vẻ mặt cô dữ dằn, sau đó nhíu mày: “Anh tới làm gì? Ai bảo anh tới?”
 
Hoắc Đình Sâm đứng dậy: “Tới dạy học.”
 
Anh giải thích: “Giải thưởng hữu âm lần trước, tôi vốn dĩ đến chúc mừng em, chỉ là sau đó lại gặp phải chuyện như vậy. Tôi đã đưa chứng cứ đút lót đến cục cảnh sát rồi.”
 
“Tôi biết.” Cố Chi lẩm bẩm: “Cũng không phải là trên báo không viết.”
 
Thật ra cô cũng đoán được, Hoắc Đình Sâm có lẽ cũng là bị hố.
 
Hoắc Đình Sâm thở ra một hơi, cẩn thận hỏi: “Cho nên… có thể tiếp tục không?”
 
Cố Chi quan sát anh từ trên xuống dưới một phen, sau đó cô ngồi xuống: “Được thôi.”
 
Cô là người phân rõ phải trái, lần trước cũng là Hoắc Đình Sâm bị hố oan, sau đó lại giúp cô tìm chứng cứ công ty Cao Vang đút lót mua giải, cho nên cô có thể tha thứ cho anh.
 
Hôm nay Hoắc Đình Sâm không giảng nội dung trong sách cho cô mà là chạy tới dạy thành ngữ cho cô, muốn dùng thành ngữ để dạy chữ mới cho cô.
 
Cố Chi gật đầu, tiếp nhận cách thứ này. Ngay từ đầu cô cũng coi như là tập trung lắng nghe, nghe thành ngữ mà Hoắc Đình Sâm dạy cho cô, sau đó càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
 
Hoắc Đình Sâm giảng xong thì để bút xuống, chỉ vào mấy thành ngữ mình vừa giảng nói với Cố Chi: “Em viết lại mấy thành ngữ này.”
 
Vẻ mặt Cố Chi nghiêm nghị, cô nhìn mấy thành ngữ trên giấy, cái gì mà “Tình hữu độc chung*”, “Toàn tâm toàn ý”, “ Tình sâu như một”, “Kiên trinh không đổi”, còn có “Tòng nhất nhi chung**”.
 
*Tình hữu độc chung: hình dung một người khi yêu một người hay bất cứ thứ gì đều chung tình và không thay đổi
 
**Tòng nhất nhi chung: Ý nói chỉ tập trung vào một người.
 
Cô nhấc bút lên tựa như muốn viết, sau đó lại đột nhiên buông xuống, tức giận hỏi Hoắc Đình Sâm: “Anh có ý gì?”
 
Dường như Hoắc Đình Sâm không biết vì sao cảm xúc của Cố Chi đột nhiên trở nên kém đi: “Hửm?”
 
Cố Chi phồng má: “Anh dạy tôi những thành ngữ này là có gì gì?” Cô càng nghĩ càng thấy không đúng: “Có phải anh đang châm chọc tôi là sớm ba chiều bốn dâm loàn nuôi rất nhiều tình nhân không?”
 
Hoắc Đình Sâm vội giải thích: “Không có, em đừng suy nghĩ nhiều.”
 

Anh rất để ý đến sự tồn tại của năm chàng trai kia, chỉ có điều anh vẫn cố kỵ Cố Chi mà vẫn luôn không hành động, nếu không thì năm người kia đã sớm biến mất khỏi Thượng Hải rồi.
 
Cố Chi quơ tay: “Vậy sao hôm nay anh không dạy bài trong sách mà dạy tôi mấy thứ này.”
 
“Có phải là anh có ý kiến về việc tôi nuôi tình nhân không, anh đừng quên bây giờ anh cũng là một tình nhân, không có tư cách để có ý kiến.”
 
“Nếu lần sau anh còn dám nói tôi một cách quanh co lòng vòng thế này nữa, cẩn thận ngay cả tình nhân tôi cũng không cho anh làm.”
 
“Cố Chi.” Hoắc Đình Sâm thừa nhận, hôm nay mình dạy mấy thành ngữ này cho cô quả thật có lòng riêng, nhưng bị cái cây xiêu vẹo trước mắt này xuyên tạc thành như vậy, anh cảm thấy vô cùng đau đầu.
 
Chỉ có điều đầu đau thì đau nhưng anh lại không nhịn được cười.
 
Cố Chi nhìn thấy nụ cười trên mặt Hoắc Đình Sâm thì càng tức hơn: “Anh, anh cười, anh còn cười.”
 
“Anh đi đi, tôi cũng không cần anh làm tình nhân nữa, anh đi đi.” Cố Chi muốn đẩy Hoắc Đình Sâm ra ngoài.
 
Hoắc Đình Sâm không bị một chút sức nhỏ này của Cố Chi đẩy được, anh giữ chặt tay Cố Chi, hướng khuôn mặt cô về phía mấy thành ngữ vừa viết.
 
“Em hiểu lầm rồi, tôi muốn nói,” Anh chỉ vào một hàng thành ngữ kia rồi dừng một chút, sau đó nói: “Mấy từ này đều là viết cho em.”
 
Cố Chi nhất thời không kịp phản ứng: “Có ý gì?”
 
Hoắc Đình Sâm hít một hơi, chỉ vào mấy chữ “Tình hữu độc chung, tình sâu như một, tòng nhất nhi chung” kia, nói: “Đây đều là lời tôi muốn nói với em, hiểu không?”
 
Cố Chi nhìn kỹ mấy từ Hoắc Đình Sâm chỉ, lại suy nghĩ một chút, sau đó gương mặt cô hơi nổi lên một tầng đỏ ửng.
 
Hoắc Đình Sâm hơi đưa tay nhốt thân thể Cố Chi ở giữa anh và bàn đọc sách: “Cho nên vì sao trước đó em lại cho rằng tôi đi chúc mừng người khác chứ, cúp điện thoại của tôi không để ý đến tôi, bây giờ chân tướng rõ ràng rồi, em hết giận chưa.”
 
Anh lại cắn răng: “Còn có, không được nói tôi, dâm loàn nữa.”
 
Trong lòng Cố Chi lung lay phức tạp không thôi.
 
Mặc dù cô từng nuôi không ít tình nhân, từ Trần Chiêu đến Lâm Tư Bác rồi lại đến năm người kia của công ty Hoa Anh, nhưng tình nhân số sáu đương nhiệm là người đầu tiên nói chuyện với cô như vậy.
 
Cố Chi cúi đầu đỏ mặt hồi lâu rồi mới nói: “Hoắc Đình Sâm.”
 
Hoắc Đình Sâm: “Hửm?”
 
Cố Chi không nhịn được mà cảm thán: “Anh thật sự rất biết tranh giành tình cảm đó.”
 
Hoắc Đình Sâm: “... … … … …”
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện