Nói xong, Hoắc Đình Sâm mới phát hiện hàm nghĩa mơ hồ trong lời của mình, vẻ mặt anh bỗng hơi hốt hoảng, anh vội buông cánh tay Cố Chi ra.
 

Cố Chi cũng lờ mờ thấy không đúng, nhưng lại không nói ra được cụ thể ở chỗ nào.
 
Trước đây cô còn cần tặng quà cho Hoắc Đình Sâm sao? Thế chẳng phải lấy tiền anh mua quà cho anh, vẽ vời thêm chuyện à?
 
Cố Chi phồng má, chẳng lẽ Hoắc Đình Sâm thiếu chút tiền này, sao bỗng để ý một món quà thế nhỉ.
 
Nhưng mà cô tự nhận mình là một người hào phòng, dù sao cũng mua nhiều, bây giờ chẳng thiếu chút tiền này, nếu Hoắc Đình Sâm đã muốn như vậy… Cô bèn nhặt đồng hồ trên đất lên, may là chỉ bị bung hộp, đồng hồ bên trong không có vấn đề gì.
 
Cố Chi nhìn đống đồng hồ cố ý mua cho tiểu tình nhân: “Anh đã muốn như vậy thì chọn một chiếc đi.”
 
Hoắc Đình Sâm quay đầu sang chỗ khác, có vẻ không muốn nhận đồ bố thí: “Không cần.”
 
Cố Chi không hiểu sao người này lúc muốn lúc không, cô im lặng, chẳng lẽ đeo đồng hồ của cô là sẽ trở thành tình nhân nhỏ của cô? Anh có muốn thì cô cũng không cần.
 
Cố Chi trợn trắng mắt, thầm nói: “Không cần thì thôi.”

 
Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi lẩm bẩm, quay đầu nhìn cô, tóc cô được uốn xoăn ngang vai, một cây kẹp tóc kim cương kẹp tóc mai ra sau tai, khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà, xinh đẹp đến nỗi ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã không thể xem thường.
 
Hoắc Đình Sâm thu tay lại, nghĩ đến sinh viên trường đại học St. John, đột nhiên hỏi: “Em đang học chữ sao?”
 
Cố Chi không hiểu vì sao Hoắc Đình Sâm bất chợt hỏi đến chuyện này: “Thì sao?”
 
Hoắc Đình Sâm: “Học đến đâu rồi?”
 
Cố Chi “Hứ” một tiếng, trình độ văn hoá cô thế nào thì Hoắc Đình Sâm cũng đã biết, không cần phải giả vờ, cho nên nói: “Không có giỏi giang như anh, chỉ mới lớp hai tiểu học, mà anh hỏi làm gì?”
 

Hoắc Đình Sâm: “Không có gì.”
 
Hoắc Đình Sâm rời đi.
 
Cố Chi làm mặt quỷ với bóng lưng anh.
 
Bên ngoài Âu Nhã Lệ Quang, Trần Gia Minh ngồi đợi trong xe mãi mới thấy Hoắc Đình Sâm ra, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
 
Trần Gia Minh cầm tay lái: “Hoắc tổng? Về công ty ạ?”
 
Hoắc Đình Sâm “Ừ” một tiếng.
 
Sau khi trở lại Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm trầm tư rất lâu, bỗng nhiên gọi Trần Gia Minh vào: “Đi tìm giúp tôi vài cuốn sách.”
 
Trần Gia Minh đáp: “Vâng thưa Hoắc tổng, xin hỏi anh cần sách gì?” Hoắc Đình Sâm có rất nhiều sách, tủ bày đủ loại sách tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài, trong đó còn không ít những quyển sách khó mua trên thị trường, hoặc những quyển sách văn nước ngoài chỉ mua được ở nước ngoài.
 
Trần Gia Minh hơi nghiêng người, rửa tai chuẩn bị nghe Hoắc tổng của anh ta nói tên một quyển sách cao thâm uyên bác nào đó.
 
Sau khi cây bút máy quay một vòng hoàn hảo trên tay Hoắc Đình Sâm, anh bất ngờ nói: “Sách giáo khoa lớp hai tiểu học.”
 
Trần Gia Minh suýt chút nữa ngã sấp mặt.
 
“…”
 
 ——
 
Cổ Dụ Phàm giúp Cố Chi thanh minh với bên ngoài, thì ra sinh viên học trường danh tiếng kia là em họ bà con xa với Cố Chi, không có chuyện yêu đương nồng nhiệt gì với nữ minh tinh xinh đẹp cả, trước mắt Cố Chi vẫn độc thân, khiến những người đang hóng hớt chịu một phen hụt hẫng, ngược lại, những người đam mê giọng ca của Cố Chi thở phào nhẹ nhõm.
 
Cố Chi bày một đống đồng hồ trước mặt Lâm Tư Bác như đang bày sạp trên vỉa hè, bảo cậu ta chọn một cái: “Tôi mua hết đấy, nếu giờ cậu không muốn cái nào, tôi phải chịu mất trắng thôi.”
 

Dáng vẻ Lâm Tư Bác rất câu nệ, nhưng không chịu nổi Cố Chi thúc giục, cuối cùng vẫn chọn một chiếc: “Cảm ơn.”
 
Cố Chi thấy cậu ta nhận quà, rốt cuộc cũng có thể thở phào.
 
Cổ Dụ Phàm luôn giục Cố Chi ra đĩa nhạc mới, bình thường ông ta cũng giúp cô không ít việc, cho nên lần này Cố Chi đã chịu đi chuẩn bị chọn bài, dù sao thì tiệm may vẫn đang sửa chữa, ngoài lên lớp thì cô chẳng có việc gì làm.
 
Những bài hát lần này công ty đĩa nhạc Thắng Lợi chuẩn bị cho cô không khác “Mạt Lị Chi Dạ” là mấy, Cố Chi chọn bài hát chủ đề là “Phi Hoa Lưu Mộng” mà cô ưng ý nhất, quá trình ghi đĩa rất thuận lợi, đĩa nhạc còn chưa chính thức lên kệ, báo chí vừa đưa tin, các cửa hàng bán đĩa nhạc đã bắt đầu dán hoạ báo của Cố Chi lên sẵn.
 
Lần này, Cổ Dụ Phàm đề nghị Cố Chi đến nhà hát mở một nhạc hội thay vì phát nhạc lên đài phát thanh, ở đó, cô sẽ hát trực tiếp hát ca khúc chủ đề “Phi Hoa Lưu Mộng” của đĩa nhạc thứ hai.
 
Ca sĩ bây giờ đều thích mở nhạc hội, lợi nhuận từ việc bán vé là một bộ phận quan trọng trong thu nhập của ca sĩ, Cố Chi không thiếu tiền nên vẫn luôn không mở, lần này mở nhạc hội nhân dịp ra đĩa nhạc thứ hai, bán vé chỉ là phụ, chủ yếu là để đáp tạ những người mê ca nhạc.
 
Cố Chi cảm thấy Cổ Dụ Phàm nói rất có lý, cô không chỉ là phú bà bí ẩn, cô còn là một ca sĩ, nếu đã chọn làm ca sĩ, mở nhạc hội thì có sao. Tuy cô và những người hâm mộ không quen biết, nhưng ngày nào bọn họ cũng viết thư thổ lộ với công ty Thắng Lợi, nói muốn chính tai nghe cô hát, họ đã mua nhiều đĩa nhạc vậy rồi, trước khi đĩa mới ra còn tuyên truyền giúp cô, hẳn phải nên đáp tạ một chút.
 
Địa điểm sẽ là nhà hát Thượng Hải. Tin tức ca sĩ Cố Chi sắp đến hát ca khúc chủ đề “Phi Hoa Lưu Mộng” ở nhà hát Thượng Hải vừa tung ra, đến vé còn chưa được mở bán, rất đông người đã đến xếp hàng chờ mua.
 
Đây là lần đầu Cố Chi mở nhạc hội, trước kia cô chỉ hát một mình, hoặc hát trong phòng thu, nghĩ đến lần này phải hát trước mặt nhiều người như vậy, tâm lý cô hơi hồi hộp.
 
Cô rất nhớ mẹ. Nếu mẹ cô còn sống thì tốt biết bao, cô sẽ nói cho bà biết giờ người hát được gọi là ca sĩ, kiếm được rất nhiều tiền, được rất nhiều người thích, không ai xem thường cô cả, điều này rất đáng để kiêu ngạo.
 
Ngoài mấy bài trong đĩa, Cố Chi chuẩn bị thêm vài bài bên ngoài nữa, cuối cùng còn tìm tỳ bà của mình ra.
 
Cố Chi ôm tỳ bà hát dân ca Bình đàn.
 
Cổ Dụ Phàm rất ngạc nhiên, không ngờ ngoại trừ nhạc lưu hành, Cố Chi còn biết gảy tỳ bà hát dân ca Bình đàn, Ngô nông nhẹ nhàng tha thiết, giọng ca cô như một chiếc lông vũ cọ vào lòng người nghe, đẹp khiến tim rung động.
 
Cổ Dụ Phàm khó nén vui sướng trong ánh mắt: “Sao cô biết hát kiểu này, học với ai thế?”
 

Cố Chi đã lâu không chơi tì bà, cô gảy gảy vài cung để luyện tập, sau đó hỏi Cổ Dụ Phàm: “Có thể hát kiểu này được sao?”
 
Cổ Dụ Phàm: “Đương nhiên!” Rốt cuộc ông ta nhặt được bảo bối gì thế này!
 
Hằng ngày, Cố Chi không học chữ thì sẽ tập hát, vé vào nhạc hội của cô vừa được mở bán thì lập tức bị cướp sạch, vé sang tay ở bên ngoài nâng cao gấp mấy lần, không biết bao nhiêu người muốn đến chính tai nghe Cố Chi hát.
 
Đến hôm biểu diễn, người bên ngoài nhà hát Thượng Hải nhốn nháo chật như nêm, những người có vé bước vào trong hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ, những người không có vé thì canh bên ngoài nhà hát, thậm chí dán tai lên vách tường, muốn nghe thử xem âm thanh bên trong có thể truyền ra không.
 
Cố Chi đứng sau cánh gà, lặng lẽ nhìn ra ngoài sân khấu.
 
Một mảnh đen nghịt toàn là người, hàng trước còn thấy tân khách ngồi trang nhã, chứ từ hàng sau thì chỉ thấy đầu người.
 
Bên cạnh hàng ghế trước của khách quý là một nhóm ghế đặc biệt, phóng viên các báo lớn sẽ ngồi ở đó, đa số phóng viên đều mang theo máy ảnh, ca sĩ Cố Chi mở nhạc hội, hát ca khúc mới “Phi Hoa Lưu Mộng”, đây cơ bản sẽ là tiêu đề ngày mai.
 
Thấy bên dưới có nhiều người như vậy, Cố Chi bỗng hơi căng thẳng.
 
Cô hít sâu mấy cái mới khiến tim đập về nhịp thường, sau đó xoa xoa lòng bàn tay đang rỉ mồ hôi.
 
Trước đây, Cổ Dụ Phàm từng dẫn cô đi xem mấy nhạc hội của các ca sĩ trong công ty Thắng Lợi, kĩ năng biểu diễn của họ thật không tệ, Cổ Dụ Phàm bảo rằng nếu căng thẳng thì cô hãy coi như bên dưới không có ai là được, tưởng tượng như cô đang hát một mình, nếu không làm được nữa thì xem khán giả như cà rốt cải trắng hết đi.
 
Nhạc hội sắp sửa bắt đầu.
 
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, khán giả đang huyên náo bỗng yên lặng, không biết ai dẫn đầu, mọi người bắt đầu vỗ tay, đồng thanh hô to: “Cố Chi! Cố Chi! Cố Chi! Cố Chi! Cố Chi!”
 
Ở dưới náo nhiệt không thôi.
 
“Cảm ơn các vị cảm ơn các vị!” Người dẫn chương trình nói trước micro, ra hiệu mọi người hãy yên lặng.
 
Vậy là bên dưới dần tắt tiếng.
 
Người dẫn chương trình đọc một đoạn dẫn, đến khi khán giả như sắp không thể đợi được nữa, rốt cuộc anh ta mới nói vào micro: “Khán giả hãy để chúng tôi mời tiểu thư Cố Chi!”
 
Bên dưới reo hò nhiệt liệt, tiếng vỗ tay như sấm rền.
 
Người dẫn chương trình bước xuống, sân khấu trống không.

 
Cố Chi hít một hơi, nhìn khán giả ở bên dưới, tự nhủ bọn họ là cà rốt cải trắng đang ngồi, sau đó chuẩn bị lên sân khấu. 
 
Nhưng cô còn chưa kịp bước lên, đột nhiên, không biết có chuyện gì xảy ra, vài bóng đen ở dưới khán đài nhanh chóng nhảy lên sân khấu.
 
Tay chân bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, có hai người móc biểu ngữ từ trong áo ra, một người khác vọt thẳng đến chiếc micro đang dựng ở giữa.
 
Tình huống này xảy ra quá nhanh, đến khi khán giả kịp phản ứng lại, mọi người lập tức bắt đầu xôn xao, Cổ Dụ Phàm bị dọa sợ, giờ ông ta mới nhận ra có người đang cố ý phá đám, đây là lần đầu ông ta gặp chuyện như thế này, nhưng vẫn nhanh nhẹn chỉ huy bảo vệ xông lên.
 
Trên sân khấu loạn thành một đoàn, bảo vệ xông lên quần nhau với mấy người kia, tên đã đến trước micro thì ôm lấy micro, rống lên: “Hôm nay tôi đến nói cho mọi người biết! Mọi người biết vì sao Cố Chi hát êm tai như vậy không? Mọi người biết cô ta xinh đẹp giống ai không? Mọi người tưởng cô ta cao quý đến nhường nào?!”
 
“Tất cả đều nhờ giống mẹ cô ta đấy, à, mọi người biết mẹ cô ta là ai không? Mẹ cô ta là ca kỹ nổi danh trong thành Nam Kinh, đầu bài đại danh đỉnh đỉnh trên sông Tần Hoài, chỉ cần gặp đàn ông là dạng chân, tất cả đàn ông thành Nam Kinh đều chơi mẹ cô ta rồi! Cố Chi là một đứa con hoang mà đến cha là ai cũng không biết, mọi người đang dùng tiền mua đĩa nhạc của con kỹ nữ, dùng tiền để vào đây nghe cô ta hát ha ha ha ha!”
 
“Cố Chi, chậc, tên hay quá, mọi người nghĩ trước đây cô ta tên là gì? Đúng, Cố Chi ha ha ha ha, đúng rồi, Cố Chi đâu, mày nhớ trước đây mày tên gì không?”
 
Nhà hát Thượng Hải đang dùng những thiết bị âm thanh nhập khẩu hiện đại nhất, cho nên từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng.
 
Bảo vệ đè mấy tên cầm biểu ngữ lên mặt đất, biểu ngữ bung ra, ở trên là hai chữ “Cố Chỉ” to tướng được biết bằng mực đỏ.”
 
Bảo vệ tiếp tục xông tới đè ngã tên đang nói, micro cũng bị đổ, âm thanh chát chúa khiến màng nhĩ mọi người đau nhức.
 
Sau âm thanh bén nhọn đó, cả nhà hát bỗng lặng như tờ.
 
Đám gây chuyện bị bảo vệ túm đi, khán đài nhiều người như vậy, song yên lặng đến khó tin.
 
Những lời tên phá đám kia vừa rống vào micro như còn đang vọng lại trong đại sảnh.
 
Dường như ở đây chỉ còn các phóng viên nhớ đè cửa chớp.
 
Cố Chi đứng sau cánh gà, cả người run rẩy, cô nghe thấy rõ ràng tiếng mình hít thở, tiếng tim đập.
 
Sau đó nắm chặt quyền.
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện