Dạo này Thư Lan cũng không để ý gì tới Tiêu Thịnh Vũ, Thư Lan vốn nghĩ sẽ không về thành phố Z vì có Tiêu Thịnh Vũ, nhưng đã lớn lên ở đây từ nhỏ, thật sự không nỡ rời xa nơi này, bởi chính sự quen thuộc mới có thể khiến ta an lòng, việc dây dưa với Tiêu Thịnh Vũ còn hơn là phiêu bạt bên ngoài, ngược lại mình quyết định như thế này, cùng lắm Tiêu Thịnh Vũ cũng chỉ tới dây dưa nhưng cũng không quấy rầy gì nhiều.
Đúng như dự đoán, Thư Lan mới dàn xếp xong xuôi thì Tiêu Thịnh Vũ lại tới nữa, Tiêu Thịnh Vũ đứng từ xa đã thấy Thư Lan ôm bé con bước ra, thế là anh liền mang theo bộ dạng cường thế như trước mà bước tới, dáng người thành thục khoác lên mình bộ âu phục, thân hình cao lớn vây lấy Thư Lan ngay cửa nhà.
Thư Lan đã không còn bộ dạng ngây ngô như trước, tùy tiện vung tay nhấc chân mấy cái cũng toát lên phong thái bình tĩnh và khí chất ôn hòa của cậu, thân hình thon dài, vô cùng tuấn mỹ, ôm thêm đứa nhỏ trên tay lại có chút đáng yêu, Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu liền bị hấp dẫn, càng ngày càng trầm mê, lún sâu vào tình cảm đối với Thư Lan.
Sự thực chứng minh rằng người xử sự khéo léo như Thư Lan, lại là một người ôn hòa tuấn kiệt, cộng thêm nụ cười dịu dàng thì đi đâu cũng được mọi người trong khu phố và đồng nghiệp ở công ty hoan nghênh, cho dù là đám con gái 18 hay 80 nhìn thấy Thư Lan một thân gà trống chăm con như thế cũng đau lòng thay, tuy rằng ít ra ngoài nhưng đi tới đâu cũng nghe thấy người ta khen ngợi cậu, Thư Lan rất nỗ lực cố gắng học và làm việc, không còn vẻ sợ sệt giống như trước, giờ đây con trai chính là động lực sống của cậu, cậu phải cố gắng kiếm tiền để chăm sóc con, do đó Thư Lan buộc mình phải thành thục trong mọi phương diện khác.
Thư Lan cũng quyết định tránh mặt Tiêu Thịnh Vũ, chỉ nhàn nhạt gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
Có thể nhìn thấy tâm tình của Tiêu Thịnh Vũ rất tốt, khóe miệng vẫn luôn cong lên, “Anh rất nhớ em.”
Thư Lan im lặng.
“Không mời anh vào ngồi một chút sao? Anh đã đợi em 3 tiếng đồng hồ rồi.”
“A, thật không tiện, mới vừa rồi ra ngoài mua ít đồ với bé con.” Một tay Thư Lan quả thật đang cầm cái túi đồ lớn mua ở siêu thị, “Anh ngồi chờ một chút.”
Bé con nghịch ngợm ngồi dưới đất, đôi mắt lúng liếng nhìn Tiêu Thịnh Vũ, mặc dù nhóc con chưa lớn nhưng ngũ quan vẫn có thể nhìn ra có chút giống Thư Lan.
“Để chú ôm một cái nha?” Tiêu Thịnh Vũ tỏ ra rất thân mật, không biết từ đâu lấy ra một hộp đồ chơi dụ dỗ bé.
Thư Cách do dự một chút, quyết đoán đưa hai tay ra làm nũng đòi ôm, thế là Tiêu Thịnh Vũ liền cẩn thận bế Thư Cách đặt lên đùi mình, cánh tay mềm mại trắng nộn, nhỏ như ngón sen ôm lấy đồ chơi không buông, không khóc lấy một tiếng, chỉ im lặng ngồi đó, quả là một đứa trẻ ngoan.
Trong lòng Tiêu Thịnh Vũ có chút mềm yếu, “Có thích đồ chơi chú đưa cho không?”
Đôi mắt trong veo của Thư Cách liếc nhìn qua, “Thích ạ.”
Thư Lan bưng chén trà nóng đi ra liền nhìn thấy một màn hài hòa như vậy, hai người họ ở chung thật hòa hợp, trong lòng Thư Lan có chút mờ mịt, tiến lên ôm bé con đặt xuống thảm rồi đưa cho nó chút đồ chơi, Thư Cách cũng rất ngoan ngoãn, im lặng nghịch đồ chơi của nó.
Tiêu Thịnh Vũ có chút sững sờ, sau đó tiếp nhận trà, nhìn kĩ người trước mắt, vẫn khiến cho anh quyến luyến, tưởng niệm giống như trước.
“Quyết định công việc rồi sao?” Tiêu Thịnh Vũ hỏi.
“Vẫn chưa, nhóc con vẫn chưa đi nhà trẻ nên tôi chưa yên tâm.”
Bé con đã ba tuổi rưỡi, cực kỳ ngoan, giống y như Thư Lan khi còn bé, bụ bẫm, đáng yêu, chỉ là lúc nói chuyện vẫn còn dùng nửa tiếng Anh, nửa tiếng Trung vụng về để nói, đến Thư Lan cũng không sửa được cho nó, chỉ đành chờ nó lớn thêm một chút rồi mới biết mà sửa lại, Thư Cách rất quấn Thư Lan, cứ hay làm nũng, Thư Lan không cưng chiều cũng không được, lúc trước nó nghe Chung Kình nói muốn đem mình vào nhà trẻ liền ôm cổ Thư Lan nói thế nào cũng không chịu buông, e rằng tuy nó không hiểu người lớn đang nói gì nhưng nghe thấy phải rời khỏi ba ba liền nhất quyết không đồng ý.
Thư Lan cảm thấy Thư Cách vẫn còn nhỏ, còn chưa tới bốn tuổi, sợ đưa vào nhà trẻ rồi thầy cô trong đó lại không chăm sóc nó chu toàn được nên đành dời việc đó sang năm sau, cậu quyết định chăm sóc Thư Cách trong khoảng thời gian đó, đợi công việc ổn định rồi tính tiếp.
“Anh vốn định qua Anh quốc thăm em nhưng không ngờ công việc bộn bề như vậy.” Tiêu Thịnh Vũ giải thích.
Thư Lan không nói gì, chỉ gật gật đầu không quan tâm lắm.
“Thư Lan, em có nguyện ý trở về bên cạnh anh không.” Ánh mắt Tiêu Thịnh Vũ mang theo mong chờ, “Anh sẽ cho em một cuộc sống an ổn.” Nghĩ Thư không thể hiểu nghĩa của câu “cuộc sống an ổn” mà anh nói, liền nói tiếp: “Anh bây giờ kinh doanh trong sạch, không dính vào mấy vụ mờ ám nữa, chúng ta bên nhau rồi sống cuộc sống bình thường như bao người khác nhé.”
“Xin lỗi,” Thư Lan lắc đầu một cái.
“Tại sao? Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chúng ta cùng nhau nỗ lực lần nữa chẳng lẽ lại khó đến thế sao?” Tiêu Thịnh Vũ không thể nào tiếp thu được, mấy năm qua tự mình tẩy sạch công ty cũng không phải thuận buồm xuôi gió, còn phải mỗi thời mỗi khắc đề phòng người khác dồn anh vào chỗ chết, bây giờ vất vả lắm mới rửa sạch một thân bùn đất kia, tất cả cũng chỉ vì muốn Thư Lan và nhóc con có một cuộc sống bình yên mà thôi.
Chỉ vì suy nghĩ đơn giản đó mà anh vẫn luôn chống đỡ không để bản thân gục ngã, cố gắng giữ khoảng cách với hắc đạo, chỉ sợ một ngày nào đó vạn nhất không có cách nào tỉnh lại, để Thư Lan ở lại một mình thì biết làm sao, cho nên anh cắn răng tới bây giờ, nhưng cái người mà anh đặt ở đầu quả tim, nâng niu bảo vệ lại cho anh một nhát dao đau đớn.
“Xin lỗi, vấn đề không phải ở anh, anh rất tốt,” Thư Lan cúi đầu, “Nhưng bây giờ tôi đã quyết định đến với Chung Kình rồi.”
“Đến với Chung Kình? Có ý gì!” Nháy mắt cả người Tiêu Thịnh Vũ liền toát lên sự âm trầm đáng sợ, hiển nhiên là dự báo cho cơn thịnh nộ sắp tới, “Anh đã nói em chỉ có thể về cạnh anh, anh cho em thời gian như thế chẳng lẽ còn chưa đủ sao, thời gian đó để em suy nghĩ thật kĩ chứ không phải dùng để câu dẫn đàn ông!”
“Tiêu Thịnh Vũ!” Thư Lan cuống lên, “Chúng ta đã chia tay rồi, tôi cũng là người và có quyền lựa chọn ở cùng với ai!”
“Được rồi!” Tiêu Thịnh Vũ gầm lên một tiếng, trầm giọng nói: “Anh nói rồi, ai dám đụng tới em anh liền cmn giết chết thằng đó, em và hắn có làm qua chưa?”
Tuy rằng đã thu liễm vài phần nhưng lệ khí trong mắt Tiêu Thịnh Vũ cứ cuồn cuộn lên chỉ chờ bộc phát khiến Thư Lan khẽ run lên, cậu phát hiện anh vẫn còn để ý đến cậu như trước, thậm chí lời anh nói lúc trước vẫn còn nhớ như in.
“Có hay không?!” Tiêu Thịnh Vũ rống lên một tiếng.
“… Không có.”
Tiêu Thịnh Vũ miễn cưỡng đè ép cơn giận lại, cưỡng bách Thư Lan ngẩng mặt lên nhìn mình mới phát hiện ánh mắt Thư Lan nhìn mình tràn đầy sợ hãi.
Trong lòng Tiêu Thịnh Vũ nổi giận rồi, hận không thể ngay lập tức thủ tiêu Chung Kình sau đó trói Thư Lan lại xách lên giường, nhưng nghĩ đến Thư Lan sẽ đau lòng thế nào khiến anh không nỡ nhẫn tâm ra tay như vậy, ngay cả đánh nhau cũng phải để Chung Kình chiếm chút tiện nghi, thật là bức anh tức muốn chết.
Tiêu Thịnh Vũ chỉ nghĩ muốn thuyết phục Thư Lan, không ngờ một hồi thành ra dọa cậu sợ hãi, Thư Lan lại đột nhiên tách ra, trốn tránh anh như tránh rắn rết vậy.
Động tác của Tiêu Thịnh Vũ cứng đờ, sắc mặt lần nữa trở nên vô cùng khó coi.
“Tiêu Thịnh Vũ, thật ra từ trước đến nay anh vẫn không thay đổi gì… Vẫn là bộ dạng như trước, không hài lòng liền tát một cái, sau đó lại dùng một quả táo như ban ân mà bù đắp, nhưng cái việc đánh rồi xoa ấy của anh lại tổn thương tôi,” Thư Lan vẫn luôn rũ đôi mắt xuống, hơi nước chua xót từ từ dâng lên “Trước đây anh vui đùa tôi thế nào tôi cũng mệt mỏi tính toán với anh, nay vất vả lắm mới tìm được một người tôn trọng và yêu thương mình nhưng tại sao anh cũng không buông tha cho tôi? Dựa vào cái gì lại làm như vậy!”
Lời mà anh nói sẽ ôn nhu với cậu đều là giả tạo, một khi cậu đồng ý quay về rồi, chỉ sợ rằng anh sẽ trở mặt vô tình ngay thôi…
Tiêu Thịnh Vũ nhìn bộ dạng không kìm được nước mắt của Thư Lan, đột nhiên cảm thấy đó là oán hận tích lũy bao năm qua, là do mình năm đó phong lưu thành tính, đây coi như là báo ứng của anh, thì ra cảm giác nhìn thấy người mình thích đến với người khác là như thế này đây, so với việc nhìn thấy Thư Lan bên cạnh người phụ nữ kia còn đau hơn, bởi vì cậu không yêu cô ta, nhưng bây giờ cậu chọn được người mình sẽ nguyện ý ở cạnh rồi thì anh biết làm sao đây…
Đúng như dự đoán, Thư Lan mới dàn xếp xong xuôi thì Tiêu Thịnh Vũ lại tới nữa, Tiêu Thịnh Vũ đứng từ xa đã thấy Thư Lan ôm bé con bước ra, thế là anh liền mang theo bộ dạng cường thế như trước mà bước tới, dáng người thành thục khoác lên mình bộ âu phục, thân hình cao lớn vây lấy Thư Lan ngay cửa nhà.
Thư Lan đã không còn bộ dạng ngây ngô như trước, tùy tiện vung tay nhấc chân mấy cái cũng toát lên phong thái bình tĩnh và khí chất ôn hòa của cậu, thân hình thon dài, vô cùng tuấn mỹ, ôm thêm đứa nhỏ trên tay lại có chút đáng yêu, Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu liền bị hấp dẫn, càng ngày càng trầm mê, lún sâu vào tình cảm đối với Thư Lan.
Sự thực chứng minh rằng người xử sự khéo léo như Thư Lan, lại là một người ôn hòa tuấn kiệt, cộng thêm nụ cười dịu dàng thì đi đâu cũng được mọi người trong khu phố và đồng nghiệp ở công ty hoan nghênh, cho dù là đám con gái 18 hay 80 nhìn thấy Thư Lan một thân gà trống chăm con như thế cũng đau lòng thay, tuy rằng ít ra ngoài nhưng đi tới đâu cũng nghe thấy người ta khen ngợi cậu, Thư Lan rất nỗ lực cố gắng học và làm việc, không còn vẻ sợ sệt giống như trước, giờ đây con trai chính là động lực sống của cậu, cậu phải cố gắng kiếm tiền để chăm sóc con, do đó Thư Lan buộc mình phải thành thục trong mọi phương diện khác.
Thư Lan cũng quyết định tránh mặt Tiêu Thịnh Vũ, chỉ nhàn nhạt gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
Có thể nhìn thấy tâm tình của Tiêu Thịnh Vũ rất tốt, khóe miệng vẫn luôn cong lên, “Anh rất nhớ em.”
Thư Lan im lặng.
“Không mời anh vào ngồi một chút sao? Anh đã đợi em 3 tiếng đồng hồ rồi.”
“A, thật không tiện, mới vừa rồi ra ngoài mua ít đồ với bé con.” Một tay Thư Lan quả thật đang cầm cái túi đồ lớn mua ở siêu thị, “Anh ngồi chờ một chút.”
Bé con nghịch ngợm ngồi dưới đất, đôi mắt lúng liếng nhìn Tiêu Thịnh Vũ, mặc dù nhóc con chưa lớn nhưng ngũ quan vẫn có thể nhìn ra có chút giống Thư Lan.
“Để chú ôm một cái nha?” Tiêu Thịnh Vũ tỏ ra rất thân mật, không biết từ đâu lấy ra một hộp đồ chơi dụ dỗ bé.
Thư Cách do dự một chút, quyết đoán đưa hai tay ra làm nũng đòi ôm, thế là Tiêu Thịnh Vũ liền cẩn thận bế Thư Cách đặt lên đùi mình, cánh tay mềm mại trắng nộn, nhỏ như ngón sen ôm lấy đồ chơi không buông, không khóc lấy một tiếng, chỉ im lặng ngồi đó, quả là một đứa trẻ ngoan.
Trong lòng Tiêu Thịnh Vũ có chút mềm yếu, “Có thích đồ chơi chú đưa cho không?”
Đôi mắt trong veo của Thư Cách liếc nhìn qua, “Thích ạ.”
Thư Lan bưng chén trà nóng đi ra liền nhìn thấy một màn hài hòa như vậy, hai người họ ở chung thật hòa hợp, trong lòng Thư Lan có chút mờ mịt, tiến lên ôm bé con đặt xuống thảm rồi đưa cho nó chút đồ chơi, Thư Cách cũng rất ngoan ngoãn, im lặng nghịch đồ chơi của nó.
Tiêu Thịnh Vũ có chút sững sờ, sau đó tiếp nhận trà, nhìn kĩ người trước mắt, vẫn khiến cho anh quyến luyến, tưởng niệm giống như trước.
“Quyết định công việc rồi sao?” Tiêu Thịnh Vũ hỏi.
“Vẫn chưa, nhóc con vẫn chưa đi nhà trẻ nên tôi chưa yên tâm.”
Bé con đã ba tuổi rưỡi, cực kỳ ngoan, giống y như Thư Lan khi còn bé, bụ bẫm, đáng yêu, chỉ là lúc nói chuyện vẫn còn dùng nửa tiếng Anh, nửa tiếng Trung vụng về để nói, đến Thư Lan cũng không sửa được cho nó, chỉ đành chờ nó lớn thêm một chút rồi mới biết mà sửa lại, Thư Cách rất quấn Thư Lan, cứ hay làm nũng, Thư Lan không cưng chiều cũng không được, lúc trước nó nghe Chung Kình nói muốn đem mình vào nhà trẻ liền ôm cổ Thư Lan nói thế nào cũng không chịu buông, e rằng tuy nó không hiểu người lớn đang nói gì nhưng nghe thấy phải rời khỏi ba ba liền nhất quyết không đồng ý.
Thư Lan cảm thấy Thư Cách vẫn còn nhỏ, còn chưa tới bốn tuổi, sợ đưa vào nhà trẻ rồi thầy cô trong đó lại không chăm sóc nó chu toàn được nên đành dời việc đó sang năm sau, cậu quyết định chăm sóc Thư Cách trong khoảng thời gian đó, đợi công việc ổn định rồi tính tiếp.
“Anh vốn định qua Anh quốc thăm em nhưng không ngờ công việc bộn bề như vậy.” Tiêu Thịnh Vũ giải thích.
Thư Lan không nói gì, chỉ gật gật đầu không quan tâm lắm.
“Thư Lan, em có nguyện ý trở về bên cạnh anh không.” Ánh mắt Tiêu Thịnh Vũ mang theo mong chờ, “Anh sẽ cho em một cuộc sống an ổn.” Nghĩ Thư không thể hiểu nghĩa của câu “cuộc sống an ổn” mà anh nói, liền nói tiếp: “Anh bây giờ kinh doanh trong sạch, không dính vào mấy vụ mờ ám nữa, chúng ta bên nhau rồi sống cuộc sống bình thường như bao người khác nhé.”
“Xin lỗi,” Thư Lan lắc đầu một cái.
“Tại sao? Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chúng ta cùng nhau nỗ lực lần nữa chẳng lẽ lại khó đến thế sao?” Tiêu Thịnh Vũ không thể nào tiếp thu được, mấy năm qua tự mình tẩy sạch công ty cũng không phải thuận buồm xuôi gió, còn phải mỗi thời mỗi khắc đề phòng người khác dồn anh vào chỗ chết, bây giờ vất vả lắm mới rửa sạch một thân bùn đất kia, tất cả cũng chỉ vì muốn Thư Lan và nhóc con có một cuộc sống bình yên mà thôi.
Chỉ vì suy nghĩ đơn giản đó mà anh vẫn luôn chống đỡ không để bản thân gục ngã, cố gắng giữ khoảng cách với hắc đạo, chỉ sợ một ngày nào đó vạn nhất không có cách nào tỉnh lại, để Thư Lan ở lại một mình thì biết làm sao, cho nên anh cắn răng tới bây giờ, nhưng cái người mà anh đặt ở đầu quả tim, nâng niu bảo vệ lại cho anh một nhát dao đau đớn.
“Xin lỗi, vấn đề không phải ở anh, anh rất tốt,” Thư Lan cúi đầu, “Nhưng bây giờ tôi đã quyết định đến với Chung Kình rồi.”
“Đến với Chung Kình? Có ý gì!” Nháy mắt cả người Tiêu Thịnh Vũ liền toát lên sự âm trầm đáng sợ, hiển nhiên là dự báo cho cơn thịnh nộ sắp tới, “Anh đã nói em chỉ có thể về cạnh anh, anh cho em thời gian như thế chẳng lẽ còn chưa đủ sao, thời gian đó để em suy nghĩ thật kĩ chứ không phải dùng để câu dẫn đàn ông!”
“Tiêu Thịnh Vũ!” Thư Lan cuống lên, “Chúng ta đã chia tay rồi, tôi cũng là người và có quyền lựa chọn ở cùng với ai!”
“Được rồi!” Tiêu Thịnh Vũ gầm lên một tiếng, trầm giọng nói: “Anh nói rồi, ai dám đụng tới em anh liền cmn giết chết thằng đó, em và hắn có làm qua chưa?”
Tuy rằng đã thu liễm vài phần nhưng lệ khí trong mắt Tiêu Thịnh Vũ cứ cuồn cuộn lên chỉ chờ bộc phát khiến Thư Lan khẽ run lên, cậu phát hiện anh vẫn còn để ý đến cậu như trước, thậm chí lời anh nói lúc trước vẫn còn nhớ như in.
“Có hay không?!” Tiêu Thịnh Vũ rống lên một tiếng.
“… Không có.”
Tiêu Thịnh Vũ miễn cưỡng đè ép cơn giận lại, cưỡng bách Thư Lan ngẩng mặt lên nhìn mình mới phát hiện ánh mắt Thư Lan nhìn mình tràn đầy sợ hãi.
Trong lòng Tiêu Thịnh Vũ nổi giận rồi, hận không thể ngay lập tức thủ tiêu Chung Kình sau đó trói Thư Lan lại xách lên giường, nhưng nghĩ đến Thư Lan sẽ đau lòng thế nào khiến anh không nỡ nhẫn tâm ra tay như vậy, ngay cả đánh nhau cũng phải để Chung Kình chiếm chút tiện nghi, thật là bức anh tức muốn chết.
Tiêu Thịnh Vũ chỉ nghĩ muốn thuyết phục Thư Lan, không ngờ một hồi thành ra dọa cậu sợ hãi, Thư Lan lại đột nhiên tách ra, trốn tránh anh như tránh rắn rết vậy.
Động tác của Tiêu Thịnh Vũ cứng đờ, sắc mặt lần nữa trở nên vô cùng khó coi.
“Tiêu Thịnh Vũ, thật ra từ trước đến nay anh vẫn không thay đổi gì… Vẫn là bộ dạng như trước, không hài lòng liền tát một cái, sau đó lại dùng một quả táo như ban ân mà bù đắp, nhưng cái việc đánh rồi xoa ấy của anh lại tổn thương tôi,” Thư Lan vẫn luôn rũ đôi mắt xuống, hơi nước chua xót từ từ dâng lên “Trước đây anh vui đùa tôi thế nào tôi cũng mệt mỏi tính toán với anh, nay vất vả lắm mới tìm được một người tôn trọng và yêu thương mình nhưng tại sao anh cũng không buông tha cho tôi? Dựa vào cái gì lại làm như vậy!”
Lời mà anh nói sẽ ôn nhu với cậu đều là giả tạo, một khi cậu đồng ý quay về rồi, chỉ sợ rằng anh sẽ trở mặt vô tình ngay thôi…
Tiêu Thịnh Vũ nhìn bộ dạng không kìm được nước mắt của Thư Lan, đột nhiên cảm thấy đó là oán hận tích lũy bao năm qua, là do mình năm đó phong lưu thành tính, đây coi như là báo ứng của anh, thì ra cảm giác nhìn thấy người mình thích đến với người khác là như thế này đây, so với việc nhìn thấy Thư Lan bên cạnh người phụ nữ kia còn đau hơn, bởi vì cậu không yêu cô ta, nhưng bây giờ cậu chọn được người mình sẽ nguyện ý ở cạnh rồi thì anh biết làm sao đây…
Danh sách chương