Trong biệt thự nhà họ Uất ở Nam Sơn.
Hàn Vận vừa mới mua đồ ở bên ngoài về, bà ta trang điểm tinh tế, mái tóc dài để xõa sau đầu, mặc một bộ đồ Chanel.

Tài xế đằng sau xác túi to túi nhỏ, Hermes Givenchy Louis Vuitton...!nhiều không xách nổi một lần, người không biết còn tưởng rằng bà ta tới mấy cửa hàng xa xỉ này khuân hết về.
Bảo vệ nhìn thấy bà ta trở về, chạy chậm tới mở cổng ra, khom lưng ân cần lại cung kính nói: “Bà chủ về rồi ạ.”
Bảo vệ cổng này đã làm việc ở nhà họ Uất rất nhiều năm rồi, bởi vì biết điều cho nên mới được giữ lại, còn mấy cái tên không biết điều kia đi đâu ấy à? Đương nhiên là bị đuổi việc rồi.
Hàn Vận không thích mấy người hầu không biết điều kia, đặc biệt là mấy cái đồ cậy già lên mặt không thích xuất thân của bà ta, lại luôn bàn ra tán vào chửi rủa bà ta là loại bồ nhí không có liêm sỉ, đã bị bà ta đuổi ra ngoài từ lâu rồi.
Bây giờ trên dưới cả nhà họ Uất đều là người của bà ta, chỉ nghe theo lệnh của bà ta.
Bà ta không những quang minh chính đại ở trong đây với thân phận Uất phu nhân, còn có thể dùng danh nghĩa Uất phu nhân để kết bạn với mấy phụ nữ quý tộc bên ngoài, việc trong nhà cũng là do bà ta quyết định, cái người chồng lười nhác lại không hiểu cách săn sóc người khác kia, bây giờ lúc nào cũng sẽ nịnh nọt khiến bà ta vui lòng.

Còn cái lão già chưa bao giờ coi bà ra gì động một chút là chửi mắng bà ta kia, ha...!tuy rằng bây giờ lão già đó vẫn không coi bà ta ra gì, nhưng thế thì đã làm sao? Bây giờ còn không phải là cái loại tàn phế nửa sống nửa chết trên giường hay sao, có ngứa mắt hơn đi nữa thì cũng không đuổi được bà ta đi, tốt nhất là tức tới mức lìa đời luôn đi cho xong.
Hàn Vận đi vào trong biệt thự, cởi áo khoác đưa cho Tiểu Trương đứng ở cửa, cất tiếng hỏi: “Đúng rồi, tối nay Văn Ngạn sẽ về đây ăn cơm, đã chuẩn bị xong cơm tối chưa?”
Tiểu Trương cười nói: “Phu nhân cứ yên tâm, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi ạ.”
Hàn Vận vừa lòng gật đầu, lại dặn dò kỹ càng: “Nó không thích ăn cay cho lắm, nhớ là mùi vị phải thanh đạm một chút, còn nữa nó đi làm quá vất vả, phải chuẩn bị một vài thứ để bồi bổ.”
Tiểu Trương nói: “Tôi đã nhớ hết rồi ạ.”
Lúc này Hàn Vận mới nói: “Ừm, tôi vào bên trong trước, lát nữa nó tới thì gọi tôi.”
Tiểu Trương nói: “Vâng thưa phu nhân.”
Hàn Vận đổi giày đi vào trong phòng khách, liền nhìn thấy Uất Nguyên đang ngồi trên sofa xem điện thoại, ông ta nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nở một nụ cười dịu dàng với Hàn Vận: “Em về rồi đấy à.”
Tuy rằng Uất Nguyên đã tới tuổi trung niên, nhưng bề ngoài thực sự vẫn không tệ, nhưng bởi vì không thường xuyên rèn luyện nên có hơi phát tướng, hơn nữa quanh năm trầm mê trong rượu chè gái gú nên trông có hơi tái nhợt.

Nhưng chỉ cần ông ta muốn thì trước giờ luôn biết cách dỗ cho phụ nữ vui vẻ, cho nên thời gian này cũng rất ân ái với Hàn Vận, chiều chuộng nhường nhịn hết mực.
Ông ta đứng dậy kéo tay Hàn Vận ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt lóe sáng, nói: “Nghe nói tối nay Văn Ngạn sẽ về đây ăn cơm à?”
Hàn Vận liếc ông ta một cái, kiêu ngạo giương cằm cười: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Uất Nguyên có hơi mất tự nhiên: “Khụ, thế sao lại không nói trước với bọn anh một tiếng, bọn anh cũng tiện chuẩn bị hơn, em thấy đó gần đây sức khỏe của ba cũng không ổn lắm...”
Sắc mặt Hàn Vận lập tức lạnh xuống: “Sao, con trai em về nhà ăn cơm còn phải có được sự đồng ý của các anh trước mới được à?”
Trong mắt Uất Nguyên thoáng chút khó chịu rồi vụt mất, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ thở dài: “Đương nhiên là anh không có ý đó rồi, chỉ là em cũng biết đó, hôm qua ba bị em làm cho tức giận, hôm nay em cũng không nói tiếng nào mà lại tự mình quyết định, anh sợ ông ấy...”
Hàn Vận rút tay mình ra khỏi tay Uất Nguyên, lạnh nhạt nói: “Vậy sao? Sao anh không hỏi xem hôm qua ông ta nói em như thế nào? Chỉ nhớ rằng em khiến ông ta tức giận thôi sao? Anh đúng là hiếu thuận thật đấy.”
Uất Nguyên mím môi, một lúc lâu sau thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy Uất Nguyên không nói gì nữa, dáng vẻ thuận theo, trong lòng Hàn Vận vô cùng hả hê.

Mấy năm trước, để có thể vào được cửa nhà này mà mỗi ngày bà ta đều phải ăn nói khép nép dỗ dàng cái tên đàn ông không học vấn không nghề nghiệp này, khom lưng cúi đầu trước mặt ông ta, bị lão già kia mắng chửi cũng không dám lên tiếng mà nhẫn nhịn hết thảy, trong lòng ba ta hận cái lão già kia muốn chết, ông ta cũng không nhìn xem bây giờ nhà họ Uất đang dựa vào ai? Còn dám không nể mặt bà ta à?

Nếu như nhà họ Uất không có Văn Ngạn, thì mấy năm trước đã sụp đổ rồi!
Bây giờ các người đều phải nhìn sắc mặt của mẹ con chúng tôi, nếu không phải có Văn Ngạn ở đây, thì mấy người đâu được sống cuộc sống sung sướng như bây giờ? Phải biết rằng sáu năm trước Uất Văn Sâm vào tù, nhiều tội gộp lại bị phán hai mươi năm, anh ta coi như là hoàn toàn vứt đi rồi, lúc đó nhà họ Uất lay lắt trước gió, xung quanh đều là kẻ địch.
Vào thời khắc quan trọng, Văn Ngạn từ bỏ việc học lên cao để vào công ty làm việc.

Lúc đó chẳng có ai coi trọng người thanh niên không có kinh nghiệm này cả.

Vô số người ở bên cạnh như hổ rình mồi, ai ai cũng muốn nuốt chửng cái miếng thịt mỡ là nhà họ Uất này, là Văn Ngạn mạo hiểm tính mạng giúp nhà họ Uất vượt qua sự khốn khó ấy.
Mấy năm trôi qua...!nhà họ Uất không những không bị ảnh hưởng bởi lần khốn khó đó, ngược lại còn phát triển lớn mạnh trong tay Văn Ngạn, doanh thu kinh doanh tăng lên mấy lần, đã vậy còn thâm nhập vào rất nhiều ngành nghề, trở thành một đế quốc thương nghiệp hùng mạnh.
Mọi người đều tâm phục khẩu phục Văn Ngạn, cũng không dám nghi ngờ năng lực của anh ấy nữa, đến cả ông cụ cũng mất đi quyền quản lý công ty, bị ép dưỡng lão ở nhà, bây giờ Văn Ngạn chính là người quản lý thực tế của công ty.
Vì có Văn Ngạn, thân phận của Hàn Vận đương nhiên cũng theo đó mà lên như diều gặp gió, Uất Nguyên bắt đầu trở nên dịu dàng với bà ta, ông cụ Uất cũng không dám làm gì bà ta nữa, người ngoài cũng bắt đầu gọi bà ta là phu nhân, mời bà ta tham gia các bữa tiệc của giới thượng lưu.
Thực ra mới đây Hàn Vận không quen lắm với sự thay đổi thân phận như thế này, có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ, bà ta không dám tin rằng chuyện thế này có thể xảy ra với mình, con trai của bà ta...!giỏi giang tới mức như vậy sao? Lúc một bước lên trời, ngoài vui sướng ra, còn có một chút sợ hãi lo lắng sẽ lại ngã xuống.
Thế nhưng dần dần, Hàn Vận nhận ra rằng tất cả những điều này đều là thật, bà ta không còn là người phụ nữ cần phải khom lưng uốn gối nữa.
Dần dần bà ta vứt đi sự cẩn thận dè dặt, để lộ bộ mặt thật của mình, phát tiết ra những oán hận tích tụ bao năm qua trong lòng mình.

Sau khi vào nhà họ Uất nhanh chóng lên làm chủ, dùng thủ đoạn thô bạo để củng cố địa vị của mình, đồng thời cũng trả thù những người từng khinh thường bà ta.
Tuy rằng Hàn Vận làm những việc này, nhưng bà ta vẫn thấy hơi lo lắng hành động của mình sẽ chọc cho Văn Ngạn không vui, cũng không biết nếu như mình có quá đáng quá, không biết Văn Ngạn có chống lưng cho bà ta nữa không.

Dù sao thì Uất Nguyên cũng là ba ruột của anh ấy, thế nhưng rất nhanh...!Hàn Vận phát hiện ra Văn Ngạn không hề để ý tới điều này, anh ấy đồng ý dung túng cho tất cả hành động của bà ta, cho dù hành động của bà ta có quá đáng hay không, chỉ cần không trái pháp luật, Hàn Vận có làm gì Văn Ngạn cũng không quan tâm.
Mấy năm trôi qua, Hàn Vận đã hoàn toàn quen với cuộc sống hiện tại.
Thế nhưng bà ta sẽ không quên rằng tất cả những gì mà bà ta có được bây giờ, đều là vì có Văn Ngạn.
Hàn Vận nghĩ tới đây, cũng lười nhìn Uất Nguyên tiếp, đứng dậy đi ra ngoài.

Đúng lúc này Văn Ngạn từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, Hàn Vận vội vàng mỉm cười đi lên đón, cân cần hỏi han: “Sao bây giờ mới về thế? Công việc bận quá sao? Đã nói là đừng vất vả như vậy rồi mà, mẹ cho người hầm canh bồ câu cho con bồi bổ đấy, mau vào đi...”
Văn Ngạn ngước mắt lên nhìn bà ta, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ đáp một chữ: “Ừm.”
Trước giờ Văn Ngạn luôn tiếc chữ như vàng, Hàn Vận không hề để ý, bà ta kéo lấy tay Văn Ngạn đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, quay đầu bảo Tiểu Trương bưng thức ăn lên.
Uất Nguyên nhìn thấy Văn Ngạn, chần chừ một lát rồi cũng đi tới, cười nói: “Về là tốt rồi.”
Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Văn Ngạn, Uất Nguyên đều cảm thấy hoảng sợ.

Văn Ngạn khác với Hàn Vận, Hàn Vận chẳng qua chỉ là một ả đàn bà tham lam nhỏ nhen hay ghi thù mà thôi.

Tuy rằng để mặc cho bà ta tác oai tác quái chẳng qua đó cũng chỉ là nể mặt Văn Ngạn, Hàn Vận muốn làm cái gì chỉ cần nhìn là biết được ngay, thế nhưng người con trai này...!ông ta không thể nào nhìn thấu được.
Thậm chí Uất Nguyên bắt đầu nghi ngờ rằng Uất Văn Sâm vào tù có khi nào là Văn Ngạn nhúng tay vào trong đó hay không.
Nghĩ tới đây, ông ta cố gắng đè nén lại sự phẫn nộ và phức tạp đang đảo lộn trong lòng, bên ngoài giả vờ như không có chuyện gì, ngẩng đầu vẻ mặt ôn hòa nói chuyện về công việc với Văn Ngạn.
Không lâu sau thì món ăn được bưng lên, thế nhưng ông cụ Uất vẫn còn chưa xuống.
Hàn Vận cười lạnh một tiếng, cái lão già này, cho mặt mũi mà không muốn à! Bà ta đứng phắt dậy, nói với giọng điệu kì lạ: “Sao ông cụ vẫn chưa xuống vậy, mẹ lên xem xảy ra chuyện gì.”
Mí mắt Uất Nguyên giật nảy, suýt chút nữa thì quát bà ta, thế nhưng nhớ tới tình cảnh bây giờ, ông ta hít sâu một hơi rồi nhịn lại.
Văn Ngạn đang thong dong chậm rãi ăn cơm lại đột nhiên vươn tay ra kéo lấy cổ tay Hàn Vận, ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Nếu như cơ thể ông không thoải mái, thì không cần phải làm phiền ông ấy đâu.”
Hàn Vận sửng sốt, nếu như là người khác khuyên nhủ thì sẽ chẳng có tác dụng nào cả, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa khiến bà ta càng tức giận thêm, nhưng nếu như đã là Văn Ngạn nói như vậy, đương nhiên bà ta sẽ không làm trái.

Dù sao thì bây giờ lão già kia cả ngày nằm trên giường nửa sống nửa chết, khó có khi con trai mới về nhà ăn bữa cơm, đương nhiên không thể để Văn Ngạn mất vui rồi, bao giờ lão già đó xuống rồi xử lý sau.
Thế là Hàn Vận lập tức nở nụ cười ngồi xuống.
Tuy rằng có chút chuyện không vui, nhưng bữa cơm này vẫn rất hòa thuận vui vẻ.
Hàn Vận không ngừng gắp đồ ăn cho Văn Ngạn, chẳng khác nào hầu hạ tổ tông của mình vậy, tuy rằng trong lòng Uất Nguyên khó chịu với hai mẹ con này, nhưng trên mặt vẫn là vẻ quan tâm giả tạo.
Dù mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng bên ngoài vẫn rất hòa thuận.
Ăn cơm xong Uất Nguyên nói mình muốn ra ngoài đi dạo tiêu cơm, ông ta thực sự giả vờ tới mức có chút khó chịu rồi, cảm thấy bản thân không có tôn nghiêm trước vợ và con trai mình.

Năm đó ông ta cũng là cậu cả của nhà họ Uất, ngày tháng này đúng thật là khiến ông ta cảm thấy ấm ức.
Hàn Vận lại kéo Văn Ngạn ngồi xuống sofa, bà ta đã nhìn thấu rồi, cái thứ như đàn ông thì không thể dựa vào được, nhớ tới năm đó bà ta vắt hết óc nịnh nọt cái tên đàn ông tệ hại Uất Nguyên kia, cuối cùng bà ta chẳng lấy được cái gì tốt cả, còn ghét bỏ bà ta tham lam hám giàu, lãng phí hơn hai mươi năm thanh xuân của bà ta, lại chỉ là bồ nhí không có mặt mũi bị người đời khinh bỉ...!Nói cho cùng thì dựa vào cái gì cũng không bằng dựa vào con trai mình.
May là con trai mình là một đứa con trai tốt!
Hàn Vận hài lòng về Văn Ngạn không chịu được, tất cả những điều bây giờ đều là những điều bà ta tha thiết cầu mong, thế nhưng vẫn có một chuyện không được hoàn hảo cho lắm, Văn Ngạn vẫn chưa tìm một cô con dâu cho bà ta.
Nhớ tới những hành động ép buộc Văn Ngạn đi xem mắt trước đây của mình, trong lòng Hàn Vận cảm thấy áy náy, cảm thấy mấy năm qua con trai chỉ tập chung vào sự nghiệp, không quan tâm tới chuyện tình cảm cá nhân của bản thân, có thể là giận dỗi bà ta.
Hàn Vận dừng lại một lát, dịu giọng nói: “Thực ra hôm nay mẹ có một chuyện muốn thương lượng với con.”
Văn Ngạn quay đầu lại, như cười như không nhìn bà ta: “Chuyện gì vậy?”
Hàn Vận cười nói: “Là thế này, thời gian trước đây Chu phu nhân nói với mẹ, rằng là con gái bà ấy vô cùng ngưỡng mộ con, muốn làm quen với con một chút...”
Trước đây cô Chu này chẳng hề vừa mắt Văn Ngạn đâu, mấy cô chiêu kia đều là mắt cao hơn đầu, ghét bỏ Văn Ngạn là thứ con riêng chẳng thể lộ mặt, bây giờ còn không nhanh chóng muốn làm quen với con trai bà ta sao? Khỏi phải nói trong lòng Hàn Vận hả hê tới mức nào, đắc ý chấp nhận, bây giờ cô chiêu nhà giàu còn đang xếp hàng đợi Văn Ngạn lựa chọn nữa kìa, chỉ cần nó vừa ý là được, tốt nhất là nhanh chóng sinh cho bà ta một thằng cháu bụ bẫm.
Quan trọng là có cháu trai, sau này tài sản trong nhà mới có thể ổn định hơn, không đến mức rơi vào trong tay người khác.
Hàn Vận đã bắt đầu tính tới chuyện mấy chục năm sau rồi.
Nghĩ tới đây, Hàn Vận nhìn Văn Ngạn với ánh mắt tràn ngập hy vọng mong đợi, nói: “Mẹ nhìn ảnh rồi, là một cô gái rất xinh đẹp, bao giờ con rảnh thế? Mẹ hẹn con bé tới ăn bữa cơm nhé?”
Văn Ngạn liếc bà ta một cái, giọng nói lạnh nhạt không có độ ấm: “Không rảnh.”
Hàn Vận không khỏi cương cứng cả người, không ngờ rằng Văn Ngạn sẽ từ chối quyết đoán như vậy.

Thực ra mấy năm nay bà ta thử thăm dò mấy lần bên cạnh đều bị Văn Ngạn từ chối, sau này bà ta cũng không dám tùy tiện hỏi nữa.


Thế nhưng hai năm nay bà ta tưởng rằng Văn Ngạn đã thay đổi rồi, thái độ của Văn Ngạn đối với bà ta tốt hơn trước đây một chút, bản thân có yêu cầu nhỏ gì thì cũng không bị từ chối, cho nên lá gan Hàn Vận cũng lớn hơn, do dự rất lâu mới nhắc tới chuyện này một lần nữa, thế nhưng cuối cùng vẫn lại trắc trở...
Sắc mặt Hàn Vận có hơi xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: “Vì sao vậy? Con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ cảm thấu có thể suy nghĩ tới vấn đề cá nhân một chút...”
Văn Ngạn bật cười: “Vì sao? Không phải bà biết rất rõ ràng hay sao?”
Anh ấy đứng dậy, khom lưng đối diện với Hàn Vận, đôi mắt phượng chất chứa ý cười: “Bởi vì tôi thích đàn ông đấy.”
Sắc mặt Hàn Vận trắng bệch: “Mẹ, mẹ...”
Quả thực bà ta đã biết chuyện này, đó là vào mấy năm trước, Văn Ngạn từng công khai come out trong trường học, nhưng bà ta không quá để tâm, bà ta cho rằng chỉ để báo thù bà ta cho nên Văn Ngạn mới nói mấy lời tức giận đấy thôi, không hề giống đồng tính luyến ái...
Thế nhưng lúc này Văn Ngạn lại nói câu này thêm một lần nữa, Hàn Vận đột nhiên không xác định lắm.
Bà ta ngây ngốc nhìn người thanh niên trước mặt, lẽ nào Văn Ngạn thật sự thích đàn ông sao? Nếu không thì vì sao mấy năm nay lại không gần gũi phụ nữ? Hàn Vận ngay lập tức lo sốt vó, thế thì sao mà được! Nếu như là trước đây, e là bà ta đã chửi rủa một trận bằng những lời lẽ ác độc rồi, thế nhưng bây giờ bà ta không dám.
Một lúc lâu sau, Hàn Vận nở nụ cười cứng đờ với Văn Ngạn, nói: “Chuyện này, thực ra nếu như con thực sự thích đàn ông, thì cũng không sao cả...!Bây giờ mọi người đều cởi mở cả rồi, mẹ sẽ không ngăn cản con yêu đương, con muốn tìm đàn ông cũng được...”
Văn Ngạn nhướn mày nhìn bà ta: “Thật sao?”
Hàn Vận vội vàng gật đầu, nịnh nọt cười nói: “Thật mà, nhưng con có thể tìm một người phụ nữ để kết hôn sinh con, sau này chuyện trong nhà mẹ sẽ xử lý thay con, con có thể không về nhà, muốn ra ngoài tìm ai cũng được...”
Bà ta còn chưa nói hết, thì đã nhìn thấy đôi mắt Văn Ngạn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trở nên vô cùng đáng sợ, lập tức cảm thấy yết hầu như bị thứ gì đó bóp chặt, không nói lên lời.
Đã rất lâu rất lâu rồi bà ta chưa nhìn thấy ánh mắt đáng sợ này của Văn Ngạn.
Văn Ngạn lạnh lùng nhìn bà ta, môi mỏng hơi hé, ánh mắt mỉa mai, khẽ khàng nói bên tai bà ta: “Xem ra tôi rộng lượng với bà quá rồi đấy nhỉ, khiến cho bà nảy sinh ảo giác, rằng bà có thể khoa tay múa chân với chuyện của tôi.”
Mặt Hàn Vận không còn màu máu, hai tay nắm chặt, thất vọng cùng hoàng sợ nhìn người thanh niên trước mặt.
Bởi vì sợ hãi mà răng bà ta va vào nhau lập cập.
Văn Ngạn xoay người rời đi.
Lâu sau, lúc này Hàn Vận mới hoàn hồn lại từ kinh hoàng ban nãy.
Bà ta lo lắng đi qua đi lại tại chỗ, trong mắt tràn ngập oán giận, cũng không biết rốt cuộc bên ngoài có tiểu yêu tinh vô liêm sỉ nào, có thể bỏ bùa Văn Ngạn, nếu như bà ta tìm ra được, bà ta nhất định sẽ không tha cho tên đó đâu!

Ngày hôm sau Văn Ngạn tới công ty, trợ lý chuẩn bị xong kế hoạch thu mua giao cho anh ấy, cung kính nói: “Đây là chuyện mà ngài dặn dò lần trước, qua mấy lần đàm phán, đã có kết quả đàm phán bước đầu với công ty Khoa học kỹ thuật internet Lam Ức rồi ạ, mời ngài xem.”
Trợ lý nói xong thì đứng sang một bên, cẩn thận dè dặt nhìn Văn Ngạn, thực ra anh ta có chút không hiểu vì sao Văn Ngạn lại muốn thu mua công ty này.

Tính ra thì mấy năm trước đúng thật là công ty này rất không tệ, một app game mobile mà công ty bọn họ xuất bản rất nổi tiếng trong một thời gian.

Nhưng sau đó bởi vì kinh doanh không tốt nên dần dần xuống dốc, không còn nhiều người chú ý như trước, về sau công ty này lại phát hành vài game khác nhưng không có tăm hơi gì, năm nay bên mảng game có vài lời đồn, bởi vì không đủ tài chính nên mới khó khăn không tiếp tục được, nghe nói đã suy nghĩ tới việc đóng server.
Với cái nhìn của trợ lý, năm đó đúng thật là trò chơi này rất sáng giá, nhưng bây giờ thu mua công ty này lại có chút mất nhiều hơn được, bởi vì cho dù bọn họ có tới làm, cũng không thấy được coi trọng huy hoàng gì.

Tổng giám đốc Uất quản lý công ty mấy năm nay, chưa bao giờ mua bán lỗ vốn, lẽ nào anh ấy có cách để công ty này hồi sinh trong cái chết sao? Bây giờ lấy với giá thấp, nhân cơ hội tiến quân vào ngành sản xuất game?
Văn Ngạn mở văn kiện ra nhìn, mấy phút sau thì đặt xuống, ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “Được, cứ làm theo phương án này đi.”
Trợ lý trả lời: “Vâng ạ, vậy tôi đi sắp xếp giờ đây.”
Văn Ngạn gật đầu, lại nói tiếp: “Tạm thời không cần phải chính thức công bố tin tức thu mua, nhưng có thể quảng bá về game trước, chúng ta sẽ tổ chức buổi lễ long trọng kỷ niệm sáu năm của game này, dùng việc người chơi cũ quay lại để thu hút những người chơi mới.”
Trợ lý sừng sờ, sau đó cảm thấy tâm phục khẩu phục, sao anh ta lại không nghĩ tới điều này chứ! Tuy rằng bây giờ trò chơi này đã không còn nổi nữa, thế nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, năm đó nổi đình nổi đám luôn đó! Tổ chức một buổi hoạt động để thu hút sự chú ý trước, có sự đầu tư của công ty, chỉ cần vận dụng phù hợp thì sẽ không lỗ, còn về việc sau đó làm gì, chắc chắn là Tổng giám đốc Uất đã có dự tính của mình rồi!
Trợ lý lập tức đi ra ngoài, bắt đầu trở nên bận rộn, nếu như đã phải chuẩn bị buổi tiệc, thì đầu tiên phải khuấy động dư luận đã.

Gần đây Kỷ Lăng nhận được thư mời tới từ phòng làm việc game “Thế giới tương lai”.
Cậu có ấn tượng rất sâu sắc về trò chơi này, năm đó khi cậu và Văn Ngạn vẫn còn là sinh viên, Văn Ngạn đã tham gia phát hành trò chơi này, hơn nữa còn được anh ấy mời cùng thiết kế đồ họa.

Tuy rằng bây giờ đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, nhưng từ hình tượng và vẻ bề ngoài của nhân vật vẫn có thể nhìn thấy những thứ cậu thiết kế vào lúc đó.
Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa cậu và Văn Ngạn, cũng là lần hợp tác cuối cùng.
Kỷ Lăng vẫn còn nhớ năm đó trò chơi này rất nổi, gần như tất cả mọi người xung quanh đều chơi, nhưng mấy năm gần đây bởi vì không cập nhật sửa lỗi phiên bản cũ, thêm việc vận hành không tốt nên dần dần không còn được chú ý như ngày xưa nữa.

Nhưng dù sao cũng là hồi ức của rất nhiều người chơi lâu năm, lần này phòng làm việc bỗng nhiên đăng tin tức tổ chức tiệc kỷ niệm, có rất nhiều tranh ảnh cùng siêu thoại nổi lên không dứt.
Buổi tiệc kỉ niệm vô cùng lớn, ngoài việc mời rất nhiều blogger nổi tiếng ra, còn mời không ít nhà thiết kế đồ họa game nổi tiếng, Kỷ Lăng được coi là người nổi tiếng nhất trong đó, chính vì vậy nên mới nhận được thư mời.
Cậu có thể hiểu được quyết định của phòng làm việc, đây đúng thật là một một cuộc mua bán tốt.
Người thiết kế đồ họa cho trò chơi này có không ít, trong đó còn có bạn của Kỷ Lăng, người bạn đó cũng nhận được thư mời, mời Kỷ Lăng cùng đi tham gia để mọi người cùng có bạn.

Năm đó đều là những cậu thiếu niên cùng nhau chơi game vẽ vời, bởi vậy mà Kỷ Lăng rất vui vẻ đồng ý tham gia.
Thời gian hơn một tháng chớp mắt liền trôi qua.
Ngày tổ chức buổi lễ, Kỷ Lăng cùng với bạn bè tới buổi lễ ngoài trời, số lượng fan vượt qua sức tưởng tượng của họ.
Người bạn kia nói: “Không ngờ rằng lại có nhiều fan như vậy.”
Kỷ Lăng gật đầu: “Phải đấy.”
Cậu và người bạn cầm thư mời đi vào, nhận được quà tặng từ bên ban tổ chức, lại được nhân viên công tác dẫn tới chỗ ngồi, trên sân khấu nhân viên cosplay đang biểu diễn tiết mục, mọi người xem rất chăm chú, buổi kỷ niệm vô cùng ồn ào náo nhiệt, bầu không khí đầy hứng khởi.
Không bao lâu sau màn biểu diễn kết thúc, MC đi lên sân khấu, cất cao giọng nói: “Bây giờ chúng ta hoan nghênh Tổng giám đốc Uất Văn Ngạn lên phát biểu.”
MC vừa dứt lời, người thanh niên có khuôn mặt tuấn tú âm nhu mặc tây trang được cắt may khéo léo bước lên sân khấu đầy phong độ.
Người bạn kia kinh ngạc nói: “Nghe nói công ty Lam Ức được mua lại rồi, có được nguồn tài chính mới nên quyết định mở rộng trò chơi này một lần nữa, hóa ra lời đồn là thật à, không ngờ lại bị Uất Văn Ngạn thu mua? Thế thì sau này có chỗ dựa vững chắc rồi.”
Kỷ Lăng im lặng không nói gì.
Người bạn kia không hề chú ý tới sự bất thường của cậu, hứng thú bừng bừng nói: “Năm đó tôi còn nghe một vụ drama, nghe nói Uất Văn Ngạn là con riêng của nhà họ Uất, năm đó nếu như Uất Văn Sâm không xảy ra chuyện thì anh ta sẽ không về nhà thừa kế gia nghiệp thế này đâu.

Lúc đầu anh ta học ngành IT, còn tham gia thiết kế trò chơi này, lẽ nào vì vậy nên mới mua lại Lâm Ức sao? Đúng rồi, Kỷ Lăng cậu cũng học cùng một trường với Uất Văn Ngạn nhỉ, cậu có nghe nói chuyện này chưa?”
Kỷ Lăng dừng một chút, cuối cùng cười nói: “Hình như có nghe nói chuyện này.”

Người bạn kia chậc chậc một tiếng, sau đó quay đầu nhìn lên sân khấu, tiếp tục dỏng tai nghe Uất Văn Ngạn phát biểu.
Một tay Văn Ngạn nhẹ nhàng đỡ lấy micro, hơi ngước mắt lên, trong đôi mắt phượng là ý cười nhàn nhạt, fan bên dưới nhìn thấy anh ấy liền gào rú ầm ĩ, tổng giám đốc này thực sự là đẹp trai quá xáaaaaa! Còn đẹp trai hơn cả mấy idol kia nữa!
Văn Ngạn giơ tay lên, xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
“Rất hoan nghênh mọi người tới đây ngày hôm nay, đầu tiên tôi muốn nói, tôi cũng từng là một thanh niên chìm đắm nghiện ngập trong game...!“Thế giới tương lai” là trò chơi mà tôi tự mình tham gia thiết kế...” Văn Ngạn mỉm cười nói: “Trò chơi này tạo nên rất nhiều hồi ức tốt đẹp cho chúng ta, cho nên tôi không muốn để cho hồi ức này cứ kết thúc như vậy, bị vùi lấp trong bụi bặm lịch sử, tôi hy vọng có thể thông qua trò chơi này, đem đến càng nhiều niềm vui hơn cho tất cả mọi người...”
Người bạn kia nghe thấy vậy thì có chút kích động, suýt chút nữa thì đỏ cả vành mắt, thật đúng là một tổng giám đốc có tình cảm mà.
Kỷ Lăng có chút thất thần nhìn người đàn ông trên sân khấu, anh ấy dường như đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại như chưa hề thay đổi.

Dù sao thì con người này cũng giỏi ngụy trang thành dáng vẻ mà bất cứ người nào cũng thích, giống như ở thế giới kia vậy, anh ấy có thể đi từ bình dân lên vị trí Nghị trưởng, ở thế giới này chỉ cần anh ấy muốn, anh ấy cũng có thể ở trên cao nhận lấy sự yêu mến và sùng bái của tất cả mọi người, nắm chặt tất cả trong lòng bàn tay.
Xem ra, Văn Ngạn đã thực sự hòa nhập vào thế giới này rồi, sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng trước đây nữa.
Kỷ Lăng đột nhiên nhớ tới khi đó cậu và Văn Ngạn cùng ngồi trong thư viện, thảo luận về tạo hình trò chơi tới tận đêm khuya, không nhịn được mà bật cười.

Những năm nay tuy rằng Kỷ Lăng đã không còn chủ động liên lạc với Văn Ngạn nữa, cũng không cố ý quan tâm tới tình hình của Văn Ngạn, nhưng dù sao thì cũng sống trong cùng một thành phố, vẫn sẽ biết một vài tin tức về Văn Ngạn.
Kỷ Lăng biết rằng bây giờ Văn Ngạn đã là người quản lý nhà họ Uất, chỉ là không ngờ rằng sẽ gặp lại trong tình cảnh như thế này.
Không lâu sau Văn Ngạn đã phát biểu xong.
Lúc anh ấy đi xuống khỏi sân khấu, tầm mắt bỗng nhiên đối diện với Kỷ Lăng ở đằng xa, cong khóe môi nở một nụ cười, Kỷ Lăng sửng sốt, sau đó cũng nở nụ cười với anh ấy.
Vốn dĩ định sẽ âm thầm rời đi, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện ra, cũng không có gì phải tránh né cả, vẫn nên chào hỏi một tiếng rồi hẵng rời đi.
Kỷ Lăng nói với người bạn kia rằng mình có chút chuyện, sau đó tách ra khỏi đám đông.
Cậu đi vòng qua hành lang, tới một chỗ trống yên tĩnh ở bên ngoài, liền nhìn thấy Văn Ngạn đúng thật là đang đợi cậu ở đây.
Kỷ Lăng nở một nụ cười nói: “Đàn anh, lâu rồi không gặp.”
Văn Ngạn cười nói: “Lâu rồi không gặp.”
Kỷ Lăng suy nghĩ một chút, sau đấy lại cất lời: “Nghe nói bây giờ anh đã là Tổng giám đốc của tập đoàn Uất thị rồi, chúc mừng chúc mừng.”
Văn Ngạn mím môi cười, sắc mặt ôn hòa, nói: “Cảm ơn.”
Sau đó anh ấy chuyển chủ đề, hàng lông mày khẽ nhướng lên, âm thanh trêu chọc: “Cậu có biết vì sao tôi lại tổ chức buổi lễ kỷ niệm này không?”
Kỷ Lăng nhìn anh ấy.
Văn Ngạn nghiêng mắt cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, chậm rãi nói: “Bởi vì đây là hồi ức của cả hai chúng ta.”
Kỷ Lăng sửng sốt, đột nhiên có hơi chật vật né tránh ánh mắt của Văn Ngạn, cậu không biết phải trả lời câu nói này như thế nào.
Văn Ngạn nhìn vẻ kinh ngạc và mất tự nhiên của cậu thanh niên, một lúc sau bật một tiếng cười khẽ, giống như đang trêu đùa đối phương vậy, khóe môi cong lên: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cậu nghĩ rằng tôi vẫn chưa buông bỏ cậu sao? Lẽ nào...!tình cảm bạn học chân thành thân thiện giúp đỡ nhau, không phải là hồi ức tốt đẹp đáng để nhớ mãi sao?”
Kỷ Lăng: “...”
“Hơn nữa, chắc hẳn cậu cũng hiểu rất rõ, tình cảm đối với con người như tôi chưa bao giờ là cần thiết cả.” Văn Ngạn cong khóe môi: “Bây giờ tôi nhận ra so với yêu đương, thì việc tranh quyền đoạt lợi càng phù hợp với tôi hơn, tôi thích cảm giác đứng ở trên cao được mọi người ngưỡng mộ, đây mới là điều mà tôi muốn làm.”
Ích kỷ tư lợi, đê tiện vô tình, quỷ quyệt xảo trá.
Đây từng là những điều được gắn lên người tôi, tôi quả thật cũng là người như vậy, bởi vì tôi được sinh ra trong thế giới đầy bóng tối, lớn lên trong bùn đất lầy lội, tôi đã quen với việc đạp tất cả kẻ thù dưới chân, tôi làm việc trước nay không từ thủ đoạn...
Tôi cho rằng tôi vẫn cứ như vậy mãi, tới khi giữa chặng đường tôi đi, may mắn gặp được một người có thể sưởi ấm tôi trong bóng tối.
Theo đuổi ánh sáng là bản năng của con người, tôi cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng lại không nên nghĩ xem làm thế nào để chiếm lấy ánh sáng đó làm của riêng.
Chỉ cần tôi có thể quay trở lại trước đây, tất cả đều sẽ giống như mới bắt đầu, không có gì thay đổi cả, ánh sáng của tôi, cậu thiếu niên của tôi, thực ra chưa bao giờ rời đi.
Văn Ngạn nhìn Kỷ Lăng, mở rộng hai cánh tay của anh, dịu dàng mỉm cười: “Không làm chậm trễ thời gian của cậu nữa, tôi cũng còn có việc, đúng rồi, có thể ôm tôi một cái được không?”
Kỷ Lăng cũng đột nhiên bật cười, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Văn Ngạn, nói với anh: “Lần sau có cơ hội thì lại gặp nhé.”
Văn Ngạn: “Cậu nói phải giữ lấy lời đấy nhé.”
Kỷ Lăng chớp đôi mắt, nói: “Đương nhiên.”
Đúng lúc này ở nơi xa vang lên tiếng kêu gọi của người bạn, Kỷ Lăng phải đi rồi, cuối cùng cậu nói với Văn Ngạn: “Hoạt động ngày hôm nay đỉnh lắm đấy.”
Văn Ngạn mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Gần như anh quay người đi cùng lúc, nếu như hoạt động đã kết thúc rồi, buổi biểu diễn đã hạ màn, anh ấy cũng nên quay về thôi, còn có rất nhiều việc đang đợi anh xử lý.
Trợ lý ở bên ngoài nhìn thấy Văn Ngạn đi ra, lập tức mở cửa xe giúp anh ấy, nhìn thấy anh ấy ngồi lên xong liền đóng lại.
Anh ta nhớ tới tin tức mà mình vừa biết được, do dự một lúc vẫn thấp thỏm nói với Văn Ngạn: “Tổng giám đốc Uất, tôi nghe nói phu nhân mời thám tử tư, đang điều tra về ngài...”
Văn Ngạn cứ như không hề để ý tới chuyện này, mười ngón tay anh ấy đan vào nhau, nở nụ cười ôn hòa nói: “Xem ra gần đây bà ta rảnh rỗi quá rồi, thế này đi...!nói tin tức bồ nhí của ba tôi cho bà ta, nghe nói người phụ nữ kia đã có thai rồi, được ba và ông cụ giấu diếm rất cẩn thận, bà ta nhất định sẽ hứng thú với tin tức này thôi.”
Trợ lý nghe Văn Ngạn nói lời như vậy với giọng điệu ôn hòa bình tĩnh, vô thức cảm thấy sống lưng lạnh căm, hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, nhưng anh ta không dám làm trái Văn Ngạn, chỉ nói: “Vâng ạ, tôi sẽ cho người làm.”
Văn Ngạn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Trợ lý liền im lặng, anh ta tưởng rằng Văn Ngạn sẽ không nói gì nữa.
Thế nhưng một lúc sau, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ bẫng vang lên từ đằng sau, như có như không: “Con người xưa nay đều như vậy, cái thứ như dục vọng này luôn là vô cùng vô tận, cho dù có được rồi, cũng sẽ muốn có được nhiều hơn, vĩnh viễn cũng chẳng thấy thỏa mãn.”
Trợ lý cẩn thận dè dặt nói: “Ngài đang nói tới phu nhân ạ...”
Văn Ngạn mở mắt ra, đôi mắt phượng chan chứa ý cười, giọng nói lạnh lạnh lùng nhạt nhẽo: “Đúng vậy, cho nên phải tìm một chút chuyện cho bà ta làm, bận rồi thì sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa, đi làm những chuyện không nên làm, cậu thấy có đúng không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện