Kỷ Lăng đang nhắm mắt để suy nghĩ, bỗng nhiên thấy một đôi môi hơi lạnh áp lên, cậu kinh ngạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang cách cậu trong gang tấc.
Đôi mắt cậu thẫn thờ, ngốc nghếch quên cả phản ứng.
Ninh Ngọc nhìn đôi mắt mơ màng của cậu thiếu nhiên, ngẩng đầu nở một nụ cười khẽ, âm thanh từ cổ họng phát ra trầm thấp, khàn khàn: “Nhắm mắt lại, nhé?”
Rồi anh lại cúi đầu xuống hôn ghì lấy.
Cả người Kỷ Lăng cứng đờ vì căng thẳng, hoàn toàn không biết phải đối mặt như thế nào, chỉ biết ngơ ngác nhắm mắt lại, giống như một con rối ngốc nghếch… Bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông giữ lấy đầu cậu, cơ thể rắn chắc, cường tráng tiến lại gần, giữ cậu thật chắc bên trong lồng ngực, hơi thở nóng bỏng len qua kẽ môi, nhẹ nhàng nhưng vô tình, lấy hết đi không khí trong não cậu.
Không biết làm sao, dòng suy nghĩ của cậu bay đi rất xa, nghĩ lại khoảng thời gian lúc ở thế giới kia…
Khi cậu bị Gabriel bịt mắt lại rồi hôn.
Đáng lẽ cậu phải cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc đó cậu lại không hề cảm thấy sợ hãi tẹo nào? Chẳng lẽ chỉ bởi vì người kia đã cứu cậu sao?
Hay là do nụ hôn của người kia lúc nào cũng dịu dàng, khắc chế, biết dừng đúng lúc, mạnh mẽ nhưng cũng đầy thương xót.
Có những thứ vô hình không nhìn thấy được, nhưng thực ra trong lòng có thể mơ màng cảm nhận thấy…
Cậu biết người này sẽ không làm hại mình.
Ngay từ đầu cậu đã biết được điều này.
Trái tim của cậu sáng suốt hơn so với lý trí.
Mặc dù người này luôn bị cậu làm khó, chọc tức nhưng anh vẫn tình nguyện nhường nhịn, yêu thương và chiều chuộng cậu, từ rất lâu, rất lâu trước đây anh đã nhìn rõ con người của cậu.
Ninh Ngọc nhẹ nhàng buông tay ra, dựa đầu vào bên tai Kỷ Lăng, phát ra một tiếng cười thấp: “Em xem, thực ra việc đưa ra quyết định không hề khó như em nghĩ…”
Kỷ Lăng từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt.
Cậu thật sự không thể tự lừa dối bản thân về tình cảm của mình dành cho người này thêm nữa.
Nếu cậu thật sự chán ghét, muốn từ chối thì vừa nãy cậu có thể đẩy người này ra, giống như đẩy những người khác ra… nhưng cậu đã không làm như vậy.
Không có thứ gì gọi là hạn chế, không có nguy hiểm mất mạng, không có uy hiếp cũng không có lừa gạt.
Cậu không đẩy người này ra nên để lỡ mất cơ hội tốt nhất để đẩy ra.
Đây chính là suy nghĩ trong lòng của cậu.
Và cũng là suy nghĩ mà Ninh Ngọc muốn cậu hiểu rõ.
Nhưng, cậu vẫn thấy có chút không thoải mái… rốt cuộc là vì sao nhỉ?
Bởi vì Ninh Ngọc không hề định “hầu chung một chồng”? Những gì anh vừa nói chỉ để thăm dò cậu, chỉ để ép cậu sớm đưa ra quyết định, anh biết rõ cậu tuyệt đối sẽ không chấp nhận toàn bộ đề nghị đó.
Nên giả vờ để cho cậu suy nghĩ rồi lại giữa lúc đó lại hôn trộm…
Lại bị lừa rồi! : )
Kỷ Lăng tức giận trừng mắt nhìn anh, không thể không thừa nhận là cậu đã bị anh lừa.
Cậu kiêu ngạo, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh rồi hừ một tiếng: “Em nghĩ rồi, cảm thấy đề nghị đầu tiên của anh rất tốt, em xếp anh ở thứ 5 nhé.”
Nói rồi, cậu giẫm mạnh lên chân Ninh Ngọc một cái, đỏ mặt rồi quay đầu đi.
Đi nhanh, nếu còn không đi cậu nhất định sẽ bị bản thân làm cho ngượng chết mất.
Ninh Ngọc hơi ngẩn người ra, nhìn cậu thiếu niên bỏ chạy, anh nhìn theo bóng lưng cậu một lúc lâu, ánh mặt ngập tràn yêu thương, khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười.
…
Kỷ Lăng chạy một mạch về ký túc xá của mình, cũng may hiện giờ trong ký túc xá không có ai, nếu bị mấy người Vương Nhất Hâm nhìn thấy dáng vẻ này, không biết bọn họ sẽ nói lung tung những gì…
Kỷ Lăng sờ môi mình, ngây ngốc nhớ lại chuyện lúc nãy rồi ngã xuống giường.
Cậu, cậu, cậu làm như vậy không phải là đã đồng ý với Ninh Ngọc rồi sao?
Vậy là từ bây giờ, cậu coi như đã là người có bạn trai rồi, chờ đã… không phải lúc trước nói rằng khi lên đại học sẽ có bạn gái sao?
Mọi chuyện trên đời này đúng là vô thường!
Nói tóm lại, bạn học Kỷ Lăng lần đầu tiên yêu đương nên rất căng thẳng.
Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là mặc dù đã xác định quan hệ nhưng tần số Ninh Ngọc xuất hiện không có nhiều thay đổi so với trước đây, cũng không đưa ra đòi hỏi gì khi làm bạn trai của cậu, càng không thân mật với cậu ở những nơi công cộng, biểu hiện từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh.
Nếu nhất định phải tìm ra một điểm khác biệt thì có lẽ là số lượng tin nhắn gửi đến nhiều hơn một chút, sự thân thiết tự nhiên vô hình cũng nhiều hơn.
Cảm giác này giống như thể hai người là một cặp vợ chồng già đã yêu nhau rất lâu rồi.
Lúc đầu Kỷ Lăng còn thấp thỏm không yên, nghi hoặc vì việc nhận lời Ninh Ngọc với không nhận lời hình như không có gì khác nhau… Nhưng về sau cậu cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Nói thật, nếu Ninh Ngọc vội vàng công bố thân phận, nói cho mọi người biết về quan hệ tình cảm của hai người, hai người giống như một đôi tình nhân trẻ, lúc nào cũng dính lấy nhau thì Kỷ Lăng cũng thấy do dự, dù sao giữa bọn họ cũng là quan hệ đồng tính, đối tượng của cậu còn là chú của bạn học nữ....!Nhìn thế nào cũng thấy không giống lắm với kiểu của Vương Nhất Hâm, chắc là sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Đối với Kỷ Lăng, cậu đã làm một nam thẳng 18 năm nay, quyết định có một người bạn trai đã là một chuyện rất khó vượt.
Nếu ngay lập tức muốn cậu come - out, đối diện với sự chất vấn của cả thế giới thì thật sự cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc này.
Vậy nên thái độ hiện giờ của Ninh Ngọc cũng rất tốt, khiến cậu không cảm thấy áp lực.
Cậu muốn mọi chuyện từ từ, mà Ninh Ngọc cũng biết được những suy nghĩ của cậu.
Từ trước tới nay Ninh Ngọc vẫn biết quan tâm đến tâm trạng của người khác, chỉ cần đó là chuyện cậu không bằng lòng, anh sẽ không ép cậu làm những chuyện khó xử.
Kỷ Lăng cũng không phải người ngốc, ít nhất cậu vẫn nhận ra được chuyện này.
Hôm nay, mấy người kia vẫn ở trong phòng ngủ chơi game, nhóm người Vương Nhất Hâm rất thích chơi game cùng với Kỷ Lăng, bởi vì bình thường chỉ cần có Kỷ Lăng thì đại thần tên Tiểu Gia kia cũng sẽ xuất hiện.
Vương Nhất Hâm: “Kỷ Lăng, Kỷ Lăng, Gia thần hôm nay có online không? Mời Gia thần vào đi để giúp tôi thể hiện một chút đi.”
Trịnh Lâm: “Lăng Lăng, nhất định là cậu quen Gia thần đúng không? Sao cậu lại quen biết với người này vậy?”
Trần Minh: “Tôi muốn làm đồ đệ của người này…”
Kỷ Lăng: “Khụ khụ.
À… chắc là sẽ online thôi.”
Cậu nói xong câu này liền lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Ngọc: “Bây giờ anh có tiện chơi game không? Trần Minh nói muốn làm đồ đệ của anh.”
Ở bên kia Ninh Ngọc nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: “Anh tiện, được thôi.”
Kỷ Lăng: “Sao lúc nào anh cũng trả lời tin nhắn nhanh vậy…”
Ninh Ngọc: “Bởi vì anh cài đặt em ở chế độ quan tâm đặc biệt, còn em?”
Người nào đó vẫn chưa cài đặt chế độ quan tâm đặc biệt âm thầm thêm một ngôi sao ở hình đại diện của người nào đó, trả lời tự nhiên như không: “Em cũng cài đặt rồi.”
Ninh Ngọc: *Icon cười mỉm.
Toi rồi, sao cậu có cảm giác như mình bị nhìn thấu, Kỷ Lăng chột dạ bỏ điện thoại xuống.
Nhưng cho dù có bị anh phát hiện ra thì cậu cũng sẽ không thừa nhận, hừ!
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng thời gian này Cảnh Tùy và Carlos không xuất hiện nữa, Kỷ Lăng cũng rất ít khi rời khỏi trường học, thỉnh thoảng gặp Văn Ngạn nói mấy chuyện trong game, bản thiết kế nhân vật đã nộp xong, bình thường không có việc gì làm cậu cũng chỉ lên lớp, ngủ và chơi game.
Thỉnh thoảng Kỷ Lăng sẽ vào kiểm tra email, hệ thống vẫn chưa trả lời nhưng cậu cũng không để ý lắm.
Sau khi trút đi gánh nặng trong lòng, cậu mới phát hiện ra hóa ra những người đó cũng không có gì đáng để sợ.
Bây giờ cậu đã có thể tự do làm những gì mình muốn, có thể từ chối mà không cần sợ hãi, hơn nữa… cậu căn bản không cần sợ hãi bọn họ nữa.
Vương Nhất Hâm bước vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, ngày nào trong phòng ngủ cũng toả ra “mùi chua” của tình yêu.
Còn Trịnh Lâm và Trần Minh vẫn đang FA.
Đến lúc bọn họ cảm thấy cuộc đời tăm tối thì lại nhìn thấy Kỷ Lăng, nói cậu nhìn Tiểu Lăng đi, cậu ấy đẹp trai như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, chúng tôi vội gì chứ.
Ít nhất vẫn còn Tiểu Lăng đồng hành với chúng tôi, cậu chính là chúa tể trong hội những người FA chúng tôi, chúng tôi đợi các cậu dẫn chúng tôi thoát kiếp FA.
Những lúc thế này Kỷ Lăng đều không nói gì, cậu chỉ cầm điện thoại rồi cười cười.
Xin lỗi, đã phản bội tổ chức rồi.
Hôm đó, Kỷ Lăng ra khỏi phòng đọc sách của thư viện, cậu đang đi thong thả trên con đường nhỏ thì tự nhiên điện thoại vang lên.
Tin nhắn của Ninh Ngọc xuất hiện: “Anh đợi em ở chỗ cũ.”
Kỷ Lăng ngẩn ra một lát rồi đi về góc phía đông của trường học, ở đó có một cánh rừng phong, buổi tối ở đây khá tối và kín đáo.
Đây là thánh địa hẹn hò cho những cặp đôi trong trường, bọn họ thường xuyên hẹn nhau ở đây, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị người khác phát hiện.
Tối nay trăng sáng, ánh sáng dịu nhẹ phủ xuống mặt đất, rọi qua những cành cây phong tạo ra những vùng sáng tối loang lổ.
Không khí mát mẻ, có cảm giác trong lành sau khi mưa xong.
Kỷ Lăng vừa bước tới đã bị người đàn ông vươn tay ra kéo lấy, đẩy cậu vào một gốc cây phong rất lớn.
Chóp mũi của người đàn ông chạm vào cổ cậu một lát rồi khẽ cười, nói nhỏ: “Anh rất nhớ em.”
Kỷ Lăng thấy cổ ngứa ngứa, cũng may đang là buổi tối nên cũng không thấy rõ là mặt cậu đang đỏ lên.
Kỷ Lăng thì thầm: “Sao anh lại tới đây…”
Giọng nói Ninh Ngọc khàn khàn: “Hôm nay là thứ năm, em quên rồi sao?”
Kỷ Lăng: “…”
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong bóng đêm trông càng sâu và u tối hơn, ánh mắt phảng phất sự dịu dàng quyến luyến: “Một tuần anh mới được gặp em một lần.”
Mặt Kỷ Lăng đỏ bừng, sao không thể vượt qua được cái khúc mắc trong lòng này chứ? Rõ ràng là cậu nói đùa mà?
Ninh Ngọc nhìn cậu chăm chú, ánh mắt vừa thâm tình vừa ẩn nhẫn, giọng nói khàn khàn của anh vang lên thầm thì: “Anh chỉ là một tình nhân bí mật của em, hơn nữa một tuần lại chỉ được gặp em một lần, nếu như anh không xuất hiện trước mặt em… anh sợ em sẽ quên anh mất.”
Kỷ Lăng: “…”
Chuyện gì thế này? Sao cảm giác như cậu vừa là một người đa tình, vừa là một người vô tình không ra gì thế này…
Mặc dù cậu nói sắp xếp cho anh vào thứ năm chỉ là câu nói lúc đang tức giận nhưng chuyện bí mật hình như là thật.
Cậu vẫn chưa chuẩn bị xong việc công bố chuyện tình cảm với người khác, việc này đối với Ninh Ngọc mà nói… đúng là có hơi không công bằng.
Kỷ Lăng nhìn lên, thấy vẻ lo được lo mất ẩn hiện trong ánh mắt của Ninh Ngọc, tự nhiên cậu bắt đầu cảm thấy áy náy.
Cậu khẽ ho một tiếng: “Em, cũng đâu phải em nói chỉ cho anh tới một lần… Anh muốn đến lúc nào cũng được…”
“Cảm ơn em.” Ninh Ngọc tự nhiên bật cười, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn: “Anh có thể hôn em được không?”
Kỷ Lăng đơ ra một lúc rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Ninh Ngọc cúi đầu xuống hôn, một tay anh đỡ lấy cổ Kỷ Lăng.
Nụ hôn này vô cùng bỏng cháy, Kỷ Lăng thấy hơi khó thở nhưng lại thấy ngại nếu đẩy ra, hôn không được bao lâu mắt cậu đã long lanh nước.
“Cuối tuần chúng ta ra ngoài hẹn hò được không?” Ninh Ngọc yêu thương hôn vào gò má của Kỷ Lăng, thấp giọng cười.
Kỷ Lăng còn hơi khó chịu vì lúc nãy anh thô bạo như vậy nhưng bây giờ thấy anh thấp giọng hỏi han như thế, nghĩ tới chuyện hiếm khi anh mới gặp mình một lần nên không đành lòng từ chối: “Vâng…”
Đúng lúc đó, tiếng gió thổi qua xào xạc, Kỷ Lăng vội vàng đứng dậy, nói: “À, em về trước đây.”
Ninh Ngọc nhìn cậu rất dịu dàng rồi gật đầu.
Kỷ Lăng nhìn trái nhìn phải rồi bước nhanh đi, không cẩn thận nhìn thấy cánh rừng bên cạnh cũng có mấy đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết, cậu thấy mình và bọn họ hình như đều đang làm những chuyện lén lút, không thể để người khác thấy được.
Hờ, cũng may không bị người khác phát hiện ra.
Ninh Ngọc đứng nguyên ở chỗ cũ, đợi đến khi Kỷ Lăng đi khỏi hẳn, nụ cười trên khuôn mặt mới biến mất.
Ninh Ngọc thờ ơ nhìn về một phía khác.
Văn Ngạn từ bóng tối bước ra, từ lúc Kỷ Lăng ra khỏi thư viện anh ấy đã đi theo sau lưng cậu.
Mặc dù Kỷ Lăng chưa từng nói với người ngoài về chuyện này nhưng Văn Ngạn từ lâu đã nhạy cảm cảm giác thấy Kỷ Lăng có gì đó không giống trước đây.
Mặc dù đã có tất cả mọi tài liệu nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, sự đố kỵ trong lòng vẫn khiến Văn Ngạn tức giận.
Rõ ràng Ninh Ngọc đã phát hiện ra Văn Ngạn nên mới cố tình làm vậy cho đối phương xem để tuyên bố chủ quyền.
Văn Ngạn lạnh lùng lên tiếng: “Cậu chẳng qua chỉ lợi dụng sự mềm lòng của em ấy thôi.”
Ninh Ngọc hơi nhướng mày lên, ánh mắt sắc bén mang theo sự trêu chọc: “Không phải anh cũng lợi dụng sự mềm lòng của em ấy sao? Anh dùng cách đó để giữ em ấy lại bên mình.”
“Ít nhất… em ấy còn thích tôi.”
Văn Ngạn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Cậu nói không sai, nhưng cậu có chắc mình có thể chăm sóc tốt cho em ấy không? Nếu cậu làm em ấy đau lòng, tôi nhất định không nhượng bộ đâu.”
Ninh Ngọc bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không để anh có được cơ hội này đâu.”
Anh nhấc chân bước đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Văn Ngạn anh liếc mắt cười khẽ: “Anh cần gì phải tự làm khổ mình như thế, cứ làm tốt vai trò của đàn anh Uất không phải là xong rồi sao?”
Ngón tay của Văn Ngạn lập tức siết chặt lại.
Mãi sau khi Ninh Ngọc rời khỏi đó một lúc lâu, Văn Ngạn mới chán nản buông tay ra, nhếch mép cười khinh bỉ.
Đúng vậy, cuối cùng anh ấy cũng chỉ có thể là đàn anh Uất.
Nhưng nếu từ bỏ như vậy, thật sự có chút không cam tâm.
….
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái hai ngày đã lại kết thúc, đã tới thời gian cậu và Ninh Ngọc hẹn hò với nhau.
Kỷ Lăng ngồi trên giường vươn vai rồi ra đứng lên đi tắm rửa.
Gần đây bận rộn nên cậu và Ninh Ngọc không ra ngoài hẹn hò, nghĩ tới chuyện gặp mặt, trong lòng cậu lại hơi thấy căng thẳng, có lẽ đây là cảm giác khi đang yêu…
Kỷ Lăng nhìn điện thoại rồi đi tới cửa phía bắc, vừa nhìn cậu đã thấy xe của Ninh Ngọc đang đỗ bên cạnh đường.
Cậu mở cửa xe rồi ngồi lên xe, hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
Ninh Ngọc mặc một bộ vest khá thoải mái màu xám nhạt, cổ áo sơ mi để hở làm lộ ra phần yết hầu gợi cảm, nhìn vào vừa có cảm giác tùy ý vừa có cảm giác tự do, lười biếng.
Mái tóc đen mềm cắt ngắn phủ trước trán, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười: “Dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”
Nói đến chuyện ăn uống, từ trước tới nay Kỷ Lăng đều không từ chối, cậu vui vẻ đồng ý.
Chỉ có điều lần này thời gian đi trên đường khá lâu, Ninh Ngọc không tìm một nơi ở gần trường học mà lái xe tới tận một sơn trang ở ngoại ô.
Ở đây phong cảnh rất đẹp, ngoài việc ăn uống ra còn có thể nghỉ ngơi thư giãn.
Ninh Ngọc dừng xe lại, mỉm cười nói: “Đồ ăn đặc sản ở đây rất ngon, vậy nên anh dẫn em tới đây ăn thử.”
Kỷ Lăng: “À.”
Cậu đi theo Ninh Ngọc đi vào một căn nhà bằng tre, những cô gái mặc Hán phục đi tới bày đồ dùng ăn uống, gọi món và bưng đồ ăn lên.
Kỷ Lăng nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon, cảm thấy rất có khẩu vị, ừm, quả nhiên là rất ngon, nhất là món cá kho này đúng là không tệ…
Cậu đang ăn, tự nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười trêu chọc.
Kỷ Lăng ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang cười của Ninh Ngọc, anh chậm rãi nói: “Sở thích của em đúng là không thay đổi chút nào…”
Kỷ Lăng: “…”
Cảm ơn anh đã nhắc nhở, cậu lại nhớ lại chuyện lúc đầu ở căn cứ bị “gã đạo diễn” đáng ghét kia tự biên tự diễn, lừa cậu chuyện con cá khô, sao trên thế giới này lại có những người khốn nạn không biết xấu hổ như thế chứ : )
Rõ ràng là anh biết cậu thích ăn mà không biết chuẩn bị thêm mấy con nữa sao?
Kỷ Lăng giả vờ: “Vậy sao?”
Ninh Ngọc nhìn cậu rất chân thành: “Đúng vậy, hơn nữa lúc đấy anh còn chưa nói là muốn mà em cứ nhất quyết muốn chia cho anh.”
Chết chết chết !!!
Đậu xanh, hình như đúng là có chuyện như vậy thật.
Cũng bởi vì cậu trông thấy bộ dạng đáng thương không ăn được cơm của Ninh Ngọc nên mới nhất quyết chia cho anh…
Tức hơn rồi đấy nhé.
Ninh Ngọc lại chậm rãi nói: “Nhưng điều anh không thể ngờ tới là có một ngày, một cậu thiếu niên dùng một con khô mà đã mua chuộc được anh rồi, anh đường đường là người tiến hóa cấp độ SSS, ngôi sao trong tương lai, thần tượng của Đế quốc, còn có vô số người hâm mộ…”
“Không ngờ có một ngày giá trị của anh lại bèo bọt như vậy.”
“Muốn anh lấy thân báo đáp, thì chỉ cần một con cá con là đủ rồi.” Đôi môi mỏng của Ninh Ngọc mấp máy, anh nhìn sâu vào mắt của Kỷ Lăng, nói chầm chậm từng chữ một.
Cơn tức giận trong lòng Kỷ Lăng hoàn toàn bị dập tắt, cậu bị anh nói ngọt tới mức đỏ mặt tía tai, con, con người anh rốt cuộc là kiểu gì vậy hả…
Nói linh ta linh tinh!
Suốt ngày chỉ biết nói linh ta linh tinh!
Kỷ Lăng vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm, cậu không dám ngẩng đầu lên nữa, cậu thật sự nói không lại người đàn ông này.
Ăn cơm xong, Kỷ Lăng ngẩng đầu lên mới phát hiện Ninh Ngọc gần như không động đũa, phần lớn thời gian đều là ngồi nhìn cậu.
Cậu thắc mắc: “Anh không đói sao?”
Ninh Ngọc mỉm cười: “Cũng bình thường.”
Kỷ Lăng: “…”
Ninh Ngọc nhìn cậu thiếu niên, nơi đáy mắt sâu thẳm xuất hiện tia nhìn quyến luyến khó hiểu.
Mặc dù Ninh Ngọc tỏ ra rất thản nhiên bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh cũng cảm thấy chán chường, tuyệt vọng, cũng cảm thấy bất an không yên… cũng từng vì anh tưởng rằng mình không thể nào gặp lại người này nữa.
Anh cũng không dám khẳng định mình chắc chắn có được sự yêu mến của cậu, so với người khác anh chỉ may hơn là có thêm một thân phận khác.
Tất cả những gì anh nói vừa nãy, không có câu nào là gạt cậu cả.
Chuyện động lòng có lẽ đã xảy ra rất lâu rất lâu trước đây rồi.
Nhưng bắt đầu từ khi nào anh lại không thể buông bỏ được con người này nhỉ? Để cậu bắt được rồi cam tâm tình nguyện giao trái tim của mình ra.
Có lẽ chắc là từ khi đó…
Lúc đầu cậu là một người xa lạ, ngơ ngác không hay bước vào thế giới của anh, thu hút anh.
Cậu không thể biết được bản thân mình đã trở thành một sự tồn tại thế nào trong lòng anh.
Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa, bởi vì chính em là người đã trêu chọc anh.
Ninh Ngọc đứng lên cầm áo khoác, ánh mắt dịu dàng, anh mỉm cười: “Em ăn no rồi đúng không? Vậy chúng ta đi dạo một lát.”
Kỷ Lăng xoa xoa bụng mình, ừm, ăn no rồi.
Cậu đứng lên bước tới, vừa tới bên cạnh Ninh Ngọc thì bàn tay đã bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay người đàn ông vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, nắm chặt lấy bàn tay cậu.
Nhiệt độ truyền sang từ hai bàn tay đang đan vào nhau làm Kỷ Lăng hơi ngẩn ra.
Động tác nắm tay của Ninh Ngọc rất tự nhiên, anh mỉm cười: “Ở đây không ai quen biết chúng ta cả.”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, cậu không nói năng gì, để mặc cho Ninh Ngọc nắm.
Hai người cùng đi dạo, có lẽ bởi bầu không khí khá mập mờ nên không ai lên tiếng nói chuyện trước.
Sau khi đi được một quãng đường rất xa, tự nhiên Ninh Ngọc quay đầu lại nói với cậu: “Anh thừa nhận là anh sai rồi.”
Kỷ Lăng: “???”
Ninh Ngọc thở dài một hơi, ánh mắt vừa bất lực vừa chân thành: “Đáng ra anh không nên đưa ra lời đề nghị đó với em, thật ra anh rất nhỏ mọn, cũng hay đố kỵ với người khác, cũng không rộng lòng gì cho cam.
Anh không muốn em nhìn gặp bọn họ thêm một lần nào nữa, anh muốn trong mắt em chỉ có duy nhất một người là anh…”
Kỷ Lăng thất thần một lát rồi lập tức cười đắc ý: “Nể tình hôm nay anh thành khẩn nhận sai, em đồng ý với anh sẽ không gặp bọn họ nữa.”
Ninh Ngọc nhìn cậu, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn em…”
Anh lập tức quay người lại kề sát người Ninh Ngọc, đưa tay nâng khuôn mặt của cậu thiếu niên lên, bên trong đôi mắt đen thẳm như có những vì sao lấp lánh, vừa đẹp vừa rất dịu dàng.
Tim Kỷ Lăng không khỏi đập nhanh hơn, toi rồi, hình như cậu lại bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
Ninh Ngọc chuẩn bị hôn xuống, tự nhiên bên cạnh lại vang lên một tiếng ho.
Hai người vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy người đang đứng trước mặt là một người đàn ông trung niên mặc đồ vest, khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị, đang dùng tay che miệng, khẽ ho một tiếng.
Kỷ Lăng vội vàng lùi về sau một bước, những lúc thế này bị người khác xen vào đúng là xấu hổ không để đâu cho hết.
Đáng ra vừa nãy hai người nên tìm một nơi không có ai mới phải, đúng là quá sơ sót.
Nhưng thái độ của Ninh Ngọc lại có vẻ khác, anh chỉ hơi kinh ngạc rồi nhún vai cười: “Anh cả.”
Kỷ Lăng ngơ ngác: “?”
Anh cả, anh cả cái gì?
Người đàn ông trung niên bước tới, bước đi rất vững vàng và chững chạc, trông có vẻ như một bậc bề trên nhưng ánh mắt người này nhìn Kỷ Lăng lại không hề nghiêm khắc.
Đối phương nhẹ nhàng giới thiệu, giọng nói trầm thấp: “Xin chào, tôi là Ninh Trấn, anh cả của Ninh Việt.”
Kỷ Lăng: “…”
Não cậu suýt nữa ngừng hoạt động, mãi một lúc sau Kỷ Lăng mới lắp ba lắp bắp nói: “Chào, chào anh cả ạ…”
Chờ đã, vì sao cậu cũng phải chào là anh cả chứ?
Ninh Trấn nhìn Kỷ Lăng rồi mỉm cười như không có chuyên gì, sau đó nhìn sang phía Ninh Ngọc, thái độ nặng nề: “Có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi nào đó rồi nói chuyện.”
Ninh Ngọc nhìn Ninh Trấn một lúc rồi khẽ gật đầu.
Trong lòng Kỷ Lăng thầm nghĩ, vừa nhìn người anh cả này cậu đã biết đây không phải là người bình thường, hiện giờ Ninh Trấn tìm đến nhất định là chuyện quan trọng, cậu định giả vờ là người qua đường, coi như không có chuyện gì rồi lén chuồn khỏi đây.
Nhưng không ngờ đúng lúc đó Ninh Trấn lại quay đầu lại, từ từ nói với cậu: “Cậu cũng đi cùng đi.”
Kỷ Lăng: “…?”
Đôi mắt cậu thẫn thờ, ngốc nghếch quên cả phản ứng.
Ninh Ngọc nhìn đôi mắt mơ màng của cậu thiếu nhiên, ngẩng đầu nở một nụ cười khẽ, âm thanh từ cổ họng phát ra trầm thấp, khàn khàn: “Nhắm mắt lại, nhé?”
Rồi anh lại cúi đầu xuống hôn ghì lấy.
Cả người Kỷ Lăng cứng đờ vì căng thẳng, hoàn toàn không biết phải đối mặt như thế nào, chỉ biết ngơ ngác nhắm mắt lại, giống như một con rối ngốc nghếch… Bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông giữ lấy đầu cậu, cơ thể rắn chắc, cường tráng tiến lại gần, giữ cậu thật chắc bên trong lồng ngực, hơi thở nóng bỏng len qua kẽ môi, nhẹ nhàng nhưng vô tình, lấy hết đi không khí trong não cậu.
Không biết làm sao, dòng suy nghĩ của cậu bay đi rất xa, nghĩ lại khoảng thời gian lúc ở thế giới kia…
Khi cậu bị Gabriel bịt mắt lại rồi hôn.
Đáng lẽ cậu phải cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc đó cậu lại không hề cảm thấy sợ hãi tẹo nào? Chẳng lẽ chỉ bởi vì người kia đã cứu cậu sao?
Hay là do nụ hôn của người kia lúc nào cũng dịu dàng, khắc chế, biết dừng đúng lúc, mạnh mẽ nhưng cũng đầy thương xót.
Có những thứ vô hình không nhìn thấy được, nhưng thực ra trong lòng có thể mơ màng cảm nhận thấy…
Cậu biết người này sẽ không làm hại mình.
Ngay từ đầu cậu đã biết được điều này.
Trái tim của cậu sáng suốt hơn so với lý trí.
Mặc dù người này luôn bị cậu làm khó, chọc tức nhưng anh vẫn tình nguyện nhường nhịn, yêu thương và chiều chuộng cậu, từ rất lâu, rất lâu trước đây anh đã nhìn rõ con người của cậu.
Ninh Ngọc nhẹ nhàng buông tay ra, dựa đầu vào bên tai Kỷ Lăng, phát ra một tiếng cười thấp: “Em xem, thực ra việc đưa ra quyết định không hề khó như em nghĩ…”
Kỷ Lăng từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt.
Cậu thật sự không thể tự lừa dối bản thân về tình cảm của mình dành cho người này thêm nữa.
Nếu cậu thật sự chán ghét, muốn từ chối thì vừa nãy cậu có thể đẩy người này ra, giống như đẩy những người khác ra… nhưng cậu đã không làm như vậy.
Không có thứ gì gọi là hạn chế, không có nguy hiểm mất mạng, không có uy hiếp cũng không có lừa gạt.
Cậu không đẩy người này ra nên để lỡ mất cơ hội tốt nhất để đẩy ra.
Đây chính là suy nghĩ trong lòng của cậu.
Và cũng là suy nghĩ mà Ninh Ngọc muốn cậu hiểu rõ.
Nhưng, cậu vẫn thấy có chút không thoải mái… rốt cuộc là vì sao nhỉ?
Bởi vì Ninh Ngọc không hề định “hầu chung một chồng”? Những gì anh vừa nói chỉ để thăm dò cậu, chỉ để ép cậu sớm đưa ra quyết định, anh biết rõ cậu tuyệt đối sẽ không chấp nhận toàn bộ đề nghị đó.
Nên giả vờ để cho cậu suy nghĩ rồi lại giữa lúc đó lại hôn trộm…
Lại bị lừa rồi! : )
Kỷ Lăng tức giận trừng mắt nhìn anh, không thể không thừa nhận là cậu đã bị anh lừa.
Cậu kiêu ngạo, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh rồi hừ một tiếng: “Em nghĩ rồi, cảm thấy đề nghị đầu tiên của anh rất tốt, em xếp anh ở thứ 5 nhé.”
Nói rồi, cậu giẫm mạnh lên chân Ninh Ngọc một cái, đỏ mặt rồi quay đầu đi.
Đi nhanh, nếu còn không đi cậu nhất định sẽ bị bản thân làm cho ngượng chết mất.
Ninh Ngọc hơi ngẩn người ra, nhìn cậu thiếu niên bỏ chạy, anh nhìn theo bóng lưng cậu một lúc lâu, ánh mặt ngập tràn yêu thương, khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười.
…
Kỷ Lăng chạy một mạch về ký túc xá của mình, cũng may hiện giờ trong ký túc xá không có ai, nếu bị mấy người Vương Nhất Hâm nhìn thấy dáng vẻ này, không biết bọn họ sẽ nói lung tung những gì…
Kỷ Lăng sờ môi mình, ngây ngốc nhớ lại chuyện lúc nãy rồi ngã xuống giường.
Cậu, cậu, cậu làm như vậy không phải là đã đồng ý với Ninh Ngọc rồi sao?
Vậy là từ bây giờ, cậu coi như đã là người có bạn trai rồi, chờ đã… không phải lúc trước nói rằng khi lên đại học sẽ có bạn gái sao?
Mọi chuyện trên đời này đúng là vô thường!
Nói tóm lại, bạn học Kỷ Lăng lần đầu tiên yêu đương nên rất căng thẳng.
Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là mặc dù đã xác định quan hệ nhưng tần số Ninh Ngọc xuất hiện không có nhiều thay đổi so với trước đây, cũng không đưa ra đòi hỏi gì khi làm bạn trai của cậu, càng không thân mật với cậu ở những nơi công cộng, biểu hiện từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh.
Nếu nhất định phải tìm ra một điểm khác biệt thì có lẽ là số lượng tin nhắn gửi đến nhiều hơn một chút, sự thân thiết tự nhiên vô hình cũng nhiều hơn.
Cảm giác này giống như thể hai người là một cặp vợ chồng già đã yêu nhau rất lâu rồi.
Lúc đầu Kỷ Lăng còn thấp thỏm không yên, nghi hoặc vì việc nhận lời Ninh Ngọc với không nhận lời hình như không có gì khác nhau… Nhưng về sau cậu cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Nói thật, nếu Ninh Ngọc vội vàng công bố thân phận, nói cho mọi người biết về quan hệ tình cảm của hai người, hai người giống như một đôi tình nhân trẻ, lúc nào cũng dính lấy nhau thì Kỷ Lăng cũng thấy do dự, dù sao giữa bọn họ cũng là quan hệ đồng tính, đối tượng của cậu còn là chú của bạn học nữ....!Nhìn thế nào cũng thấy không giống lắm với kiểu của Vương Nhất Hâm, chắc là sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Đối với Kỷ Lăng, cậu đã làm một nam thẳng 18 năm nay, quyết định có một người bạn trai đã là một chuyện rất khó vượt.
Nếu ngay lập tức muốn cậu come - out, đối diện với sự chất vấn của cả thế giới thì thật sự cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc này.
Vậy nên thái độ hiện giờ của Ninh Ngọc cũng rất tốt, khiến cậu không cảm thấy áp lực.
Cậu muốn mọi chuyện từ từ, mà Ninh Ngọc cũng biết được những suy nghĩ của cậu.
Từ trước tới nay Ninh Ngọc vẫn biết quan tâm đến tâm trạng của người khác, chỉ cần đó là chuyện cậu không bằng lòng, anh sẽ không ép cậu làm những chuyện khó xử.
Kỷ Lăng cũng không phải người ngốc, ít nhất cậu vẫn nhận ra được chuyện này.
Hôm nay, mấy người kia vẫn ở trong phòng ngủ chơi game, nhóm người Vương Nhất Hâm rất thích chơi game cùng với Kỷ Lăng, bởi vì bình thường chỉ cần có Kỷ Lăng thì đại thần tên Tiểu Gia kia cũng sẽ xuất hiện.
Vương Nhất Hâm: “Kỷ Lăng, Kỷ Lăng, Gia thần hôm nay có online không? Mời Gia thần vào đi để giúp tôi thể hiện một chút đi.”
Trịnh Lâm: “Lăng Lăng, nhất định là cậu quen Gia thần đúng không? Sao cậu lại quen biết với người này vậy?”
Trần Minh: “Tôi muốn làm đồ đệ của người này…”
Kỷ Lăng: “Khụ khụ.
À… chắc là sẽ online thôi.”
Cậu nói xong câu này liền lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Ngọc: “Bây giờ anh có tiện chơi game không? Trần Minh nói muốn làm đồ đệ của anh.”
Ở bên kia Ninh Ngọc nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: “Anh tiện, được thôi.”
Kỷ Lăng: “Sao lúc nào anh cũng trả lời tin nhắn nhanh vậy…”
Ninh Ngọc: “Bởi vì anh cài đặt em ở chế độ quan tâm đặc biệt, còn em?”
Người nào đó vẫn chưa cài đặt chế độ quan tâm đặc biệt âm thầm thêm một ngôi sao ở hình đại diện của người nào đó, trả lời tự nhiên như không: “Em cũng cài đặt rồi.”
Ninh Ngọc: *Icon cười mỉm.
Toi rồi, sao cậu có cảm giác như mình bị nhìn thấu, Kỷ Lăng chột dạ bỏ điện thoại xuống.
Nhưng cho dù có bị anh phát hiện ra thì cậu cũng sẽ không thừa nhận, hừ!
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng thời gian này Cảnh Tùy và Carlos không xuất hiện nữa, Kỷ Lăng cũng rất ít khi rời khỏi trường học, thỉnh thoảng gặp Văn Ngạn nói mấy chuyện trong game, bản thiết kế nhân vật đã nộp xong, bình thường không có việc gì làm cậu cũng chỉ lên lớp, ngủ và chơi game.
Thỉnh thoảng Kỷ Lăng sẽ vào kiểm tra email, hệ thống vẫn chưa trả lời nhưng cậu cũng không để ý lắm.
Sau khi trút đi gánh nặng trong lòng, cậu mới phát hiện ra hóa ra những người đó cũng không có gì đáng để sợ.
Bây giờ cậu đã có thể tự do làm những gì mình muốn, có thể từ chối mà không cần sợ hãi, hơn nữa… cậu căn bản không cần sợ hãi bọn họ nữa.
Vương Nhất Hâm bước vào giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, ngày nào trong phòng ngủ cũng toả ra “mùi chua” của tình yêu.
Còn Trịnh Lâm và Trần Minh vẫn đang FA.
Đến lúc bọn họ cảm thấy cuộc đời tăm tối thì lại nhìn thấy Kỷ Lăng, nói cậu nhìn Tiểu Lăng đi, cậu ấy đẹp trai như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, chúng tôi vội gì chứ.
Ít nhất vẫn còn Tiểu Lăng đồng hành với chúng tôi, cậu chính là chúa tể trong hội những người FA chúng tôi, chúng tôi đợi các cậu dẫn chúng tôi thoát kiếp FA.
Những lúc thế này Kỷ Lăng đều không nói gì, cậu chỉ cầm điện thoại rồi cười cười.
Xin lỗi, đã phản bội tổ chức rồi.
Hôm đó, Kỷ Lăng ra khỏi phòng đọc sách của thư viện, cậu đang đi thong thả trên con đường nhỏ thì tự nhiên điện thoại vang lên.
Tin nhắn của Ninh Ngọc xuất hiện: “Anh đợi em ở chỗ cũ.”
Kỷ Lăng ngẩn ra một lát rồi đi về góc phía đông của trường học, ở đó có một cánh rừng phong, buổi tối ở đây khá tối và kín đáo.
Đây là thánh địa hẹn hò cho những cặp đôi trong trường, bọn họ thường xuyên hẹn nhau ở đây, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị người khác phát hiện.
Tối nay trăng sáng, ánh sáng dịu nhẹ phủ xuống mặt đất, rọi qua những cành cây phong tạo ra những vùng sáng tối loang lổ.
Không khí mát mẻ, có cảm giác trong lành sau khi mưa xong.
Kỷ Lăng vừa bước tới đã bị người đàn ông vươn tay ra kéo lấy, đẩy cậu vào một gốc cây phong rất lớn.
Chóp mũi của người đàn ông chạm vào cổ cậu một lát rồi khẽ cười, nói nhỏ: “Anh rất nhớ em.”
Kỷ Lăng thấy cổ ngứa ngứa, cũng may đang là buổi tối nên cũng không thấy rõ là mặt cậu đang đỏ lên.
Kỷ Lăng thì thầm: “Sao anh lại tới đây…”
Giọng nói Ninh Ngọc khàn khàn: “Hôm nay là thứ năm, em quên rồi sao?”
Kỷ Lăng: “…”
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong bóng đêm trông càng sâu và u tối hơn, ánh mắt phảng phất sự dịu dàng quyến luyến: “Một tuần anh mới được gặp em một lần.”
Mặt Kỷ Lăng đỏ bừng, sao không thể vượt qua được cái khúc mắc trong lòng này chứ? Rõ ràng là cậu nói đùa mà?
Ninh Ngọc nhìn cậu chăm chú, ánh mắt vừa thâm tình vừa ẩn nhẫn, giọng nói khàn khàn của anh vang lên thầm thì: “Anh chỉ là một tình nhân bí mật của em, hơn nữa một tuần lại chỉ được gặp em một lần, nếu như anh không xuất hiện trước mặt em… anh sợ em sẽ quên anh mất.”
Kỷ Lăng: “…”
Chuyện gì thế này? Sao cảm giác như cậu vừa là một người đa tình, vừa là một người vô tình không ra gì thế này…
Mặc dù cậu nói sắp xếp cho anh vào thứ năm chỉ là câu nói lúc đang tức giận nhưng chuyện bí mật hình như là thật.
Cậu vẫn chưa chuẩn bị xong việc công bố chuyện tình cảm với người khác, việc này đối với Ninh Ngọc mà nói… đúng là có hơi không công bằng.
Kỷ Lăng nhìn lên, thấy vẻ lo được lo mất ẩn hiện trong ánh mắt của Ninh Ngọc, tự nhiên cậu bắt đầu cảm thấy áy náy.
Cậu khẽ ho một tiếng: “Em, cũng đâu phải em nói chỉ cho anh tới một lần… Anh muốn đến lúc nào cũng được…”
“Cảm ơn em.” Ninh Ngọc tự nhiên bật cười, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn: “Anh có thể hôn em được không?”
Kỷ Lăng đơ ra một lúc rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Ninh Ngọc cúi đầu xuống hôn, một tay anh đỡ lấy cổ Kỷ Lăng.
Nụ hôn này vô cùng bỏng cháy, Kỷ Lăng thấy hơi khó thở nhưng lại thấy ngại nếu đẩy ra, hôn không được bao lâu mắt cậu đã long lanh nước.
“Cuối tuần chúng ta ra ngoài hẹn hò được không?” Ninh Ngọc yêu thương hôn vào gò má của Kỷ Lăng, thấp giọng cười.
Kỷ Lăng còn hơi khó chịu vì lúc nãy anh thô bạo như vậy nhưng bây giờ thấy anh thấp giọng hỏi han như thế, nghĩ tới chuyện hiếm khi anh mới gặp mình một lần nên không đành lòng từ chối: “Vâng…”
Đúng lúc đó, tiếng gió thổi qua xào xạc, Kỷ Lăng vội vàng đứng dậy, nói: “À, em về trước đây.”
Ninh Ngọc nhìn cậu rất dịu dàng rồi gật đầu.
Kỷ Lăng nhìn trái nhìn phải rồi bước nhanh đi, không cẩn thận nhìn thấy cánh rừng bên cạnh cũng có mấy đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết, cậu thấy mình và bọn họ hình như đều đang làm những chuyện lén lút, không thể để người khác thấy được.
Hờ, cũng may không bị người khác phát hiện ra.
Ninh Ngọc đứng nguyên ở chỗ cũ, đợi đến khi Kỷ Lăng đi khỏi hẳn, nụ cười trên khuôn mặt mới biến mất.
Ninh Ngọc thờ ơ nhìn về một phía khác.
Văn Ngạn từ bóng tối bước ra, từ lúc Kỷ Lăng ra khỏi thư viện anh ấy đã đi theo sau lưng cậu.
Mặc dù Kỷ Lăng chưa từng nói với người ngoài về chuyện này nhưng Văn Ngạn từ lâu đã nhạy cảm cảm giác thấy Kỷ Lăng có gì đó không giống trước đây.
Mặc dù đã có tất cả mọi tài liệu nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, sự đố kỵ trong lòng vẫn khiến Văn Ngạn tức giận.
Rõ ràng Ninh Ngọc đã phát hiện ra Văn Ngạn nên mới cố tình làm vậy cho đối phương xem để tuyên bố chủ quyền.
Văn Ngạn lạnh lùng lên tiếng: “Cậu chẳng qua chỉ lợi dụng sự mềm lòng của em ấy thôi.”
Ninh Ngọc hơi nhướng mày lên, ánh mắt sắc bén mang theo sự trêu chọc: “Không phải anh cũng lợi dụng sự mềm lòng của em ấy sao? Anh dùng cách đó để giữ em ấy lại bên mình.”
“Ít nhất… em ấy còn thích tôi.”
Văn Ngạn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Cậu nói không sai, nhưng cậu có chắc mình có thể chăm sóc tốt cho em ấy không? Nếu cậu làm em ấy đau lòng, tôi nhất định không nhượng bộ đâu.”
Ninh Ngọc bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không để anh có được cơ hội này đâu.”
Anh nhấc chân bước đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Văn Ngạn anh liếc mắt cười khẽ: “Anh cần gì phải tự làm khổ mình như thế, cứ làm tốt vai trò của đàn anh Uất không phải là xong rồi sao?”
Ngón tay của Văn Ngạn lập tức siết chặt lại.
Mãi sau khi Ninh Ngọc rời khỏi đó một lúc lâu, Văn Ngạn mới chán nản buông tay ra, nhếch mép cười khinh bỉ.
Đúng vậy, cuối cùng anh ấy cũng chỉ có thể là đàn anh Uất.
Nhưng nếu từ bỏ như vậy, thật sự có chút không cam tâm.
….
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái hai ngày đã lại kết thúc, đã tới thời gian cậu và Ninh Ngọc hẹn hò với nhau.
Kỷ Lăng ngồi trên giường vươn vai rồi ra đứng lên đi tắm rửa.
Gần đây bận rộn nên cậu và Ninh Ngọc không ra ngoài hẹn hò, nghĩ tới chuyện gặp mặt, trong lòng cậu lại hơi thấy căng thẳng, có lẽ đây là cảm giác khi đang yêu…
Kỷ Lăng nhìn điện thoại rồi đi tới cửa phía bắc, vừa nhìn cậu đã thấy xe của Ninh Ngọc đang đỗ bên cạnh đường.
Cậu mở cửa xe rồi ngồi lên xe, hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
Ninh Ngọc mặc một bộ vest khá thoải mái màu xám nhạt, cổ áo sơ mi để hở làm lộ ra phần yết hầu gợi cảm, nhìn vào vừa có cảm giác tùy ý vừa có cảm giác tự do, lười biếng.
Mái tóc đen mềm cắt ngắn phủ trước trán, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười: “Dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”
Nói đến chuyện ăn uống, từ trước tới nay Kỷ Lăng đều không từ chối, cậu vui vẻ đồng ý.
Chỉ có điều lần này thời gian đi trên đường khá lâu, Ninh Ngọc không tìm một nơi ở gần trường học mà lái xe tới tận một sơn trang ở ngoại ô.
Ở đây phong cảnh rất đẹp, ngoài việc ăn uống ra còn có thể nghỉ ngơi thư giãn.
Ninh Ngọc dừng xe lại, mỉm cười nói: “Đồ ăn đặc sản ở đây rất ngon, vậy nên anh dẫn em tới đây ăn thử.”
Kỷ Lăng: “À.”
Cậu đi theo Ninh Ngọc đi vào một căn nhà bằng tre, những cô gái mặc Hán phục đi tới bày đồ dùng ăn uống, gọi món và bưng đồ ăn lên.
Kỷ Lăng nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon, cảm thấy rất có khẩu vị, ừm, quả nhiên là rất ngon, nhất là món cá kho này đúng là không tệ…
Cậu đang ăn, tự nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười trêu chọc.
Kỷ Lăng ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang cười của Ninh Ngọc, anh chậm rãi nói: “Sở thích của em đúng là không thay đổi chút nào…”
Kỷ Lăng: “…”
Cảm ơn anh đã nhắc nhở, cậu lại nhớ lại chuyện lúc đầu ở căn cứ bị “gã đạo diễn” đáng ghét kia tự biên tự diễn, lừa cậu chuyện con cá khô, sao trên thế giới này lại có những người khốn nạn không biết xấu hổ như thế chứ : )
Rõ ràng là anh biết cậu thích ăn mà không biết chuẩn bị thêm mấy con nữa sao?
Kỷ Lăng giả vờ: “Vậy sao?”
Ninh Ngọc nhìn cậu rất chân thành: “Đúng vậy, hơn nữa lúc đấy anh còn chưa nói là muốn mà em cứ nhất quyết muốn chia cho anh.”
Chết chết chết !!!
Đậu xanh, hình như đúng là có chuyện như vậy thật.
Cũng bởi vì cậu trông thấy bộ dạng đáng thương không ăn được cơm của Ninh Ngọc nên mới nhất quyết chia cho anh…
Tức hơn rồi đấy nhé.
Ninh Ngọc lại chậm rãi nói: “Nhưng điều anh không thể ngờ tới là có một ngày, một cậu thiếu niên dùng một con khô mà đã mua chuộc được anh rồi, anh đường đường là người tiến hóa cấp độ SSS, ngôi sao trong tương lai, thần tượng của Đế quốc, còn có vô số người hâm mộ…”
“Không ngờ có một ngày giá trị của anh lại bèo bọt như vậy.”
“Muốn anh lấy thân báo đáp, thì chỉ cần một con cá con là đủ rồi.” Đôi môi mỏng của Ninh Ngọc mấp máy, anh nhìn sâu vào mắt của Kỷ Lăng, nói chầm chậm từng chữ một.
Cơn tức giận trong lòng Kỷ Lăng hoàn toàn bị dập tắt, cậu bị anh nói ngọt tới mức đỏ mặt tía tai, con, con người anh rốt cuộc là kiểu gì vậy hả…
Nói linh ta linh tinh!
Suốt ngày chỉ biết nói linh ta linh tinh!
Kỷ Lăng vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm, cậu không dám ngẩng đầu lên nữa, cậu thật sự nói không lại người đàn ông này.
Ăn cơm xong, Kỷ Lăng ngẩng đầu lên mới phát hiện Ninh Ngọc gần như không động đũa, phần lớn thời gian đều là ngồi nhìn cậu.
Cậu thắc mắc: “Anh không đói sao?”
Ninh Ngọc mỉm cười: “Cũng bình thường.”
Kỷ Lăng: “…”
Ninh Ngọc nhìn cậu thiếu niên, nơi đáy mắt sâu thẳm xuất hiện tia nhìn quyến luyến khó hiểu.
Mặc dù Ninh Ngọc tỏ ra rất thản nhiên bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh cũng cảm thấy chán chường, tuyệt vọng, cũng cảm thấy bất an không yên… cũng từng vì anh tưởng rằng mình không thể nào gặp lại người này nữa.
Anh cũng không dám khẳng định mình chắc chắn có được sự yêu mến của cậu, so với người khác anh chỉ may hơn là có thêm một thân phận khác.
Tất cả những gì anh nói vừa nãy, không có câu nào là gạt cậu cả.
Chuyện động lòng có lẽ đã xảy ra rất lâu rất lâu trước đây rồi.
Nhưng bắt đầu từ khi nào anh lại không thể buông bỏ được con người này nhỉ? Để cậu bắt được rồi cam tâm tình nguyện giao trái tim của mình ra.
Có lẽ chắc là từ khi đó…
Lúc đầu cậu là một người xa lạ, ngơ ngác không hay bước vào thế giới của anh, thu hút anh.
Cậu không thể biết được bản thân mình đã trở thành một sự tồn tại thế nào trong lòng anh.
Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa, bởi vì chính em là người đã trêu chọc anh.
Ninh Ngọc đứng lên cầm áo khoác, ánh mắt dịu dàng, anh mỉm cười: “Em ăn no rồi đúng không? Vậy chúng ta đi dạo một lát.”
Kỷ Lăng xoa xoa bụng mình, ừm, ăn no rồi.
Cậu đứng lên bước tới, vừa tới bên cạnh Ninh Ngọc thì bàn tay đã bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay người đàn ông vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, nắm chặt lấy bàn tay cậu.
Nhiệt độ truyền sang từ hai bàn tay đang đan vào nhau làm Kỷ Lăng hơi ngẩn ra.
Động tác nắm tay của Ninh Ngọc rất tự nhiên, anh mỉm cười: “Ở đây không ai quen biết chúng ta cả.”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, cậu không nói năng gì, để mặc cho Ninh Ngọc nắm.
Hai người cùng đi dạo, có lẽ bởi bầu không khí khá mập mờ nên không ai lên tiếng nói chuyện trước.
Sau khi đi được một quãng đường rất xa, tự nhiên Ninh Ngọc quay đầu lại nói với cậu: “Anh thừa nhận là anh sai rồi.”
Kỷ Lăng: “???”
Ninh Ngọc thở dài một hơi, ánh mắt vừa bất lực vừa chân thành: “Đáng ra anh không nên đưa ra lời đề nghị đó với em, thật ra anh rất nhỏ mọn, cũng hay đố kỵ với người khác, cũng không rộng lòng gì cho cam.
Anh không muốn em nhìn gặp bọn họ thêm một lần nào nữa, anh muốn trong mắt em chỉ có duy nhất một người là anh…”
Kỷ Lăng thất thần một lát rồi lập tức cười đắc ý: “Nể tình hôm nay anh thành khẩn nhận sai, em đồng ý với anh sẽ không gặp bọn họ nữa.”
Ninh Ngọc nhìn cậu, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn em…”
Anh lập tức quay người lại kề sát người Ninh Ngọc, đưa tay nâng khuôn mặt của cậu thiếu niên lên, bên trong đôi mắt đen thẳm như có những vì sao lấp lánh, vừa đẹp vừa rất dịu dàng.
Tim Kỷ Lăng không khỏi đập nhanh hơn, toi rồi, hình như cậu lại bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
Ninh Ngọc chuẩn bị hôn xuống, tự nhiên bên cạnh lại vang lên một tiếng ho.
Hai người vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy người đang đứng trước mặt là một người đàn ông trung niên mặc đồ vest, khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị, đang dùng tay che miệng, khẽ ho một tiếng.
Kỷ Lăng vội vàng lùi về sau một bước, những lúc thế này bị người khác xen vào đúng là xấu hổ không để đâu cho hết.
Đáng ra vừa nãy hai người nên tìm một nơi không có ai mới phải, đúng là quá sơ sót.
Nhưng thái độ của Ninh Ngọc lại có vẻ khác, anh chỉ hơi kinh ngạc rồi nhún vai cười: “Anh cả.”
Kỷ Lăng ngơ ngác: “?”
Anh cả, anh cả cái gì?
Người đàn ông trung niên bước tới, bước đi rất vững vàng và chững chạc, trông có vẻ như một bậc bề trên nhưng ánh mắt người này nhìn Kỷ Lăng lại không hề nghiêm khắc.
Đối phương nhẹ nhàng giới thiệu, giọng nói trầm thấp: “Xin chào, tôi là Ninh Trấn, anh cả của Ninh Việt.”
Kỷ Lăng: “…”
Não cậu suýt nữa ngừng hoạt động, mãi một lúc sau Kỷ Lăng mới lắp ba lắp bắp nói: “Chào, chào anh cả ạ…”
Chờ đã, vì sao cậu cũng phải chào là anh cả chứ?
Ninh Trấn nhìn Kỷ Lăng rồi mỉm cười như không có chuyên gì, sau đó nhìn sang phía Ninh Ngọc, thái độ nặng nề: “Có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi nào đó rồi nói chuyện.”
Ninh Ngọc nhìn Ninh Trấn một lúc rồi khẽ gật đầu.
Trong lòng Kỷ Lăng thầm nghĩ, vừa nhìn người anh cả này cậu đã biết đây không phải là người bình thường, hiện giờ Ninh Trấn tìm đến nhất định là chuyện quan trọng, cậu định giả vờ là người qua đường, coi như không có chuyện gì rồi lén chuồn khỏi đây.
Nhưng không ngờ đúng lúc đó Ninh Trấn lại quay đầu lại, từ từ nói với cậu: “Cậu cũng đi cùng đi.”
Kỷ Lăng: “…?”
Danh sách chương