Kỷ Lăng đối diện với ánh mắt sắc bén của Ninh Ngọc, cuối cùng vẻ mặt cũng cương cứng, cảm giác lạnh lẽo khi sắp bị nhìn thấu hoàn toàn khiến cậu lập tức bình tĩnh lại.
Ninh Ngọc đang thăm dò cậu.
Thực ra quãng thời gian bị ‘Gabriel’ bắt đi, ở lại trong căn cứ, cậu gần như đã không còn chỗ nào che giấu trong mắt anh.
Rõ ràng là anh đã nhìn thấy hết những gì mà cậu che giấu, cũng biết rằng cậu không hề giống như vẻ bề ngoài, thế mà còn cố ý nói như vậy, chính là để ép cậu thừa nhận rằng, cậu không phải là người giống như lời anh nói...!không phải là một quý tộc tàn nhẫn giảo hoạt vênh váo.

Nếu như cậu có thể đối xử thẳng thắn chân thành, vậy thì đương nhiên anh cũng có thể dùng một phương thức và một thái độ khác, chân thành đối xử với cậu chân chính.
Anh muốn biết được bí mật của cậu.
Thế nhưng đây lại là đáp án mà cậu không thể nào nói ra được, câu hỏi không thể nào trả lời được.
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Kỷ Lăng, giọng nói chậm rãi mà thanh thúy, đôi mắt thâm trầm mà tìm tòi: “Em sợ tôi biết em không hề ghét tôi, em sợ tôi biết em muốn cứu tôi, chỉ có khi đang che giấu, em mới thể hiện thiện ý với tôi...!rốt cuộc là vì sao thế?”
Là thứ gì đã làm khó em? Rốt cuộc thứ em muốn là gì?
Nếu như em bằng lòng nói ra, dùng để trao đổi, tôi cũng sẽ nói ra tâm ý thực sự của tôi với em, đối diện tất cả cùng với em.
Kỷ Lăng đối diện với đôi mắt đen của Ninh Ngọc, trong ánh mắt ôn hòa đó, có cổ vũ, có tìm tòi, có không hiểu, dường như ôn hòa đáng tin, giống như...!cái người mà trước đây cậu từng cho rằng vậy.
Nhưng thực ra không phải là như thế.
Ninh Ngọc mà cậu từng cho rằng đó, trời quang trăng sáng, chính trực dũng cảm, trước giờ luôn sống dưới ánh nắng, bóng tối chưa bao giờ để lại một chút hình bóng nào trên người anh...!nhưng Ninh Ngọc trước mắt này, có trái tim càng thâm trầm hơn bất kì người nào, giống như một ngọn lửa cháy rực đi ra từ trong đống phế tích, anh vẫn có sự kiên trì của anh, nhưng cũng không phải là người mà cậu đã từng quen.
Kỷ Lăng hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần dành trở lên lạnh nhạt, nói: “Anh nói rất đúng, là tôi có lỗi với anh trước, cho nên anh không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi.”
Ánh mắt Ninh Ngọc tối đi, vẻ thất vọng lướt ngang qua.
Kỷ Lăng nhướng mày cười, một mặt không hề sợ hãi, lại nói tiếp: “Nếu như tôi đã rơi vào trong tay quân phiến loạn anh rồi, đương nhiên anh muốn làm gì tôi cũng được, dù sao thì tôi cũng là một quý tộc cao cấp rất có giá trị lợi dụng, không phải sao?”
Dù sao thì trước đây không phải là anh chưa từng lợi dụng tôi.
Cậu nhìn Ninh Ngọc đầy khiêu khích, nào, tổn thương lẫn nhau đi.
Cái tên lừa đảo khốn nạn nhà anh, lừa tôi thê thảm tới vậy, lãng phí nhiều tình cảm của tôi như vậy, còn vòng vo tam quốc muốn moi ra lời thật lòng của tôi, nghĩ hay lắm, nằm mơ đi!
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm Kỷ Lăng, nhìn vào ánh mắt sáng ngời nóng bỏng của cậu thiếu niên, tức giận tràn ngập không hề lùi bước, một lúc sau, anh khẽ thở dài một tiếng: “Em vui là được rồi.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Kỷ Lăng nhìn bóng lưng rời đi của Ninh Ngọc, giương cằm lên hừ lạnh một tiếng, không phải là anh cứ nhất quyết theo thiết lập mà nói đạo lý với tôi sao? Bây giờ tôi diễn theo anh thì anh lại không vui nữa.
Diễn vai thì ai mà không biết? Nào nào nào, lên kịch bản quý tộc và quân phiến loạn tương ái (gạch bỏ) tương sát!
Hệ thống im lặng một lúc, nói: “Tôi cảm thấy, có thể thật ra anh ta thật sự không có ý đó đâu...”
Kỷ Lăng phá lên cười: “Đương nhiên tôi biết anh ta không thật sự có ý đó rồi, cũng sẽ không làm như vậy với tôi, thế những lẽ nào tôi còn có thể nói với anh ta thân phận thật và nhiệm vụ của tôi sao? Tôi nhớ cậu đã từng nói, tỷ lệ tử vong khi ký chủ bại lộ thân phận là rất cao, hơn nữa cũng không phù hợp với quý định nhỉ.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Hơn nữa, tôi là người muốn về nhà, cần gì phải bỏ trái tim ra với người ở đây cơ chứ?”

Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Cho dù tôi nói ra mục đích của tôi, lẽ nào anh ta còn có thể giúp được tôi hay sao? Nếu như là như vậy, cũng không phải là không thể suy nghĩ: )”
Hệ thống lập tức nghẹn họng.
Nó đột nhiên nhớ tới điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Ninh Ngọc và Cảnh Tùy yêu thương nhau HE.
Hầy, vẫn là ký chủ suy nghĩ chu toàn hơn, có vài chuyện đúng thật là không cần thiết phải nói, không cần thiết.
Kỷ Lăng chặn lời được Ninh Ngọc thì cảm thấy thoải mái hơn một chút, nghĩ thầm đều là cái đồ khốn nạn nhà anh chơi tôi, khiến tôi không hoàn thành được nhiệm vụ để về nhà! Nếu như anh thực sự muốn giúp tôi thì hãy cùng Cảnh Tùy yêu thương nhau đi, bây giờ chuyện đã trở thành như thế này rồi, còn có mặt mũi mà hỏi tôi gì nữa! Đúng mà muốn làm tôi tức chết mà!
Đừng có hỏi, hỏi thêm nữa thì tôi sẽ cho anh và Cảnh Tùy lập tức kết hôn!

Kỷ Lăng bực bội đi lên tầng.
Nhà Ninh Ngọc là một căn nhà hai tầng đơn giản, trong nhà trống trải chẳng có thứ đồ gì, có thể nhìn ra được anh rất ít khi ở lại đây.
Dù sao thì cái tên này cũng không chạy loạn lung tung, chính là thần tượng của nhân dân toàn Đế Tinh mà, làm gì có thời gian thường xuyên về đây chứ? Nếu phải nói là nhà, còn chẳng bằng nói đây là một nơi dừng chân.
Kỷ Lăng cũng không khách sáo, tùy tiện tìm một căn phòng vừa mắt dọn dẹp một chút rồi vào ở.
Cậu tích tụ đầy lửa giận chuẩn bị cãi nhau với Ninh Ngọc, Ninh Ngọc nhìn ra được cậu không hề có ý làm tổn thương người khác, thêm cả hành vi lộ tẩy của mình trước đó, cho nên mới dám bức ép người như vậy, nhưng lẽ nào không phải mình cũng nhìn ra được anh ta không hề có ý làm hại mình sao? Cái tên này ngoài biết giảo biện ra, cũng chẳng làm gì được mình...! còn về cái chuyện ép hôn hít kia, lúc đó mình không biết rõ nên bị anh ta uy hiếp, bây giờ đương nhiên là không có chuyện đó rồi!
Đều tại mình lúc đầu vì hoảng loạn, mà bị cái tên này ra tay trước chiếm được lợi thế khiến cho trở tay không kịp, nhưng điều này không có nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh đâu!
Có giỏi thì quân tử động thủ không động khẩu.
Kỷ Lăng cảm thấy mình đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến đấu, thế nhưng...!Ninh Ngọc anh ta không xuất hiện nữa rồi!
Cảm giác này giống như cái người vừa mới cãi nhau thua, cuối cùng cũng vắt hết óc nghĩ ra được sách lược để cãi lại, kết quả là cái người cãi thắng kia lại biến mất rồi! Không hề cho cậu cơ hội thắng lại một ván.
Đê tiện, đê tiện quá rồi!
Tuy rằng Kỷ Lăng tức giận nhưng cũng chẳng có cách nào cả, cậu chắc chắn cũng sẽ không cố ý tới tìm Ninh Ngọc để cãi nhau, cũng đâu phải ăn no rửng mỡ đâu.
Nếu như anh đã không xuất hiện, vậy thì dứt khoát coi như mắt không thấy tim không mệt.
Tuy rằng không gặp được Ninh Ngọc nhưng Kỷ Lăng lại quan được không ít bạn mới ở đây, ví dụ như dì Zola mới đầu còn nhiệt tình mời cậu tới nhà ở, thiếu niên Aman cách vách, còn có chú Hank ở phố đối diện...
Mọi người đều cho rằng Kỷ Lăng là ân nhân cứu mạng của Ninh Ngọc, vô cùng thân thiện với cậu.
Thiếu niên Aman là fan siêu cấp của Ninh Ngọc, vô cùng cảm kích Kỷ Lăng, hơn nữa nghe cậu ta nói rằng Ninh Ngọc ra ngoài làm việc, sợ rằng Kỷ Lăng ở nơi xa lạ không quen, còn cố ý nhờ cậu cậu ta tới chăm sóc Kỷ Lăng.
Hôm nay buổi sáng Kỷ Lăng tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt mình, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy thiếu niên mắt đen tóc đen đi vào, cậu ta đeo một cái giỏ trúc trên lưng, cười hì hì nhìn cậu: “Anh Bạch dậy rồi à, hôm nay chúng ta lên phố đi dạo chút nhé?”
Kỷ Lăng nở nụ cười với cậu ta, gật đầu: “Được.”
Qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, Kỷ Lăng đã trở thành bạn tốt với Aman nhiệt tình hoạt bát, Aman nhỏ hơn cậu hai tuổi, thế là cậu ta gọi cậu là anh Bạch.
Hai người vừa đi vừa dạo chơi.
Ven đường có không ít người nhận ra bọn họ, Kỷ Lăng nghiễm nhiên cũng là một người nổi tiếng.
Aman đang mua rau ở một bên, bác gái bán rau lập tức tặng thêm cho Kỷ Lăng thêm mấy quả nữa, cười nói: “Chính là cậu cứu Ninh Ngọc hả, cậu cứu Ninh Ngọc nghĩa là cứu chúng tôi rồi! Cảm ơn cậu, đây là tặng cậu đó, sau này cậu tới mua rau đều giảm giá 50% nha!”
Kỷ Lăng: “...!Cảm ơn.”
Kỷ Lăng và Aman đi tới chỗ bác trai bán đồ nướng đầu phố, bác trai vừa nhìn thấy Kỷ Lăng cũng cười tới mức mặt đầy nếp nhăn: “Ôi, đây không phải là cậu bé cứu Tiểu Ninh sao, nào nào nào, miễn phí mời cậu ăn đó, đừng khách sáo!”
Nói rồi bưng lên một đĩa đồ nướng to.
Kỷ Lăng: “...!Cảm ơn.”
Chuyện giống như thế này, mấy ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều lần rồi, mới đầu Kỷ Lăng còn giật mình cảm thấy có chút bất an, tới cuối cùng cũng đã có chút quen rồi.

Thế nhưng...!cậu còn chẳng thực sự cứu Ninh Ngọc lấy một lần nào, mỗi lần Ninh Ngọc đều giả vờ, căn bản không cần cậu cứu : )
n nhân cứu mạng thực ra là hữu danh vô thực!
Nhưng cậu lại không thể nói, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Aman được thơm lây Kỷ Lăng, ngồi ở đó ăn tới sung sướng, vừa ăn vừa nói với Kỷ Lăng: “Anh Bạch đừng khách sáo, anh cứu anh Ninh Ngọc có nghĩa là cứu tất cả chúng em, mọi người cảm ơn anh là điều đương nhiên! Không cần phải ngại ngùng.”
Kỷ Lăng: “...”
Nhận mà thấy hổ thẹn đó!
Nhưng cậu có thể nói được gì đây? Nhìn cá nướng thơm phưng phức trước mặt, chỉ đành ngồi xuống ăn thôi.
Miệng Kỷ Lăng ngậm cá, ăn nhưng không tập trung, mấy ngày nay cậu ở đây nghe được không ít chuyện liên quan tới Ninh Ngọc, có cái rất kỳ lạ, có cái lại rất gần gũi, mọi người ở đây đều thích Ninh Ngọc, cảm thấy Ninh Ngọc ôn hòa bình dị gần gũi, mạnh mẽ thông minh đáng tin, giúp bọn họ đánh bại kẻ địch rất nhiều lần, bảo vệ bọn họ.

Tuy rằng Ninh Ngọc chỉ là một người, nhưng càng giống như tượng trưng tinh thần của quân phiến loạn hơn.
Hơn nữa ở đây, không có bất kì một ai nói Ninh Ngọc hung tàn cả, giống như anh ta là một người vô cùng tốt hoàn mỹ không có khuyết điểm vậy.
Kỷ Lăng có chút không hiểu.
Thần tượng Ninh Ngọc đúng thật là có thể nói không có gì xấu, thế nhưng Gabriel thì...
Kỷ Lăng suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi Aman: “Trước đây tôi sống ở bên ngoài, không hiểu về anh ấy lắm, mọi người đều nói Gabriel đại nhân là người rất hung tàn, giết người như ma lạnh lùng tàn nhẫn...”
Aman không hề tức giận một chút nào, hoàn toàn không cảm thấy lời Kỷ Lăng nói có gì xúc phạm, cười nói: “Anh ở bên ngoài không hiểu cũng là điều bình thường, những quý tộc kia hận không thể bôi nhọ anh Ninh Ngọc mọi lúc đó, dẫn tới việc có rất nhiều người hiểu lầm anh ấy.

Anh Ninh Ngọc sao có thể giết hại người vô tội được, anh ấy giết những tên quý tộc kia đều là người đáng chết, trên tay mỗi người bọn họ đều dính máu tươi của rất nhiều người vô tội, là kẻ thù của chúng em...!nếu không thì cho dù là quý tộc, anh ấy cũng sẽ không giết tùy tiện đâu.”
Cậu ta dừng một chút rồi nói: “Đúng thật là chúng em rất hận quý tộc, cũng có người hận không thể giết chết hết quý tộc...!thế nhưng anh Ninh Ngọc không phải như vậy, anh ấy nói trong quý tộc cũng không phải đều là người xấu, muốn sống cùng nhau thì phải buông bỏ hận thù, bởi vì hận thù sẽ che mờ hai mắt con người, thứ mang tới chỉ có hủy diệt.

Anh ấy còn nói giết chóc chưa bao giờ là mục đích, chỉ là con đường để đạt được mục đích mà thôi.”
Kỷ Lăng im lặng một lúc, nói: “Anh ấy nói không sai.”

Aman vui vẻ cười nói, trong mắt là ánh sáng sùng bái, rực rỡ lấp lánh: “Đúng vậy, những lời anh Ninh Ngọc nói đều đúng hết! Anh ấy là người em sùng bái nhất!”
Kỷ Lăng nhịn không được bật cười, cậu lại hỏi: “Ninh Ngọc là tên thật của anh ấy sao? Tôi thực sự không ngờ tới, thần tượng Ninh Ngọc và Gabriel lại là cùng một người đấy, thật là khiến người ta kinh ngạc.”
Aman cười nói: “Chắc là vậy đấy ạ, chúng em đều quen gọi anh ấy với cái tên Ninh Ngọc này rồi.

Gabriel chỉ là một cái tên giả mà thôi, đeo mặt nạ lên, bất kì người nào cũng có thể là Gabriel.”
Kỷ Lăng gật đầu, thực ra đây là một cách làm vô cùng thông minh, Ninh Ngọc lựa chọn cách đeo mặt nạ khi gặp người khác, không chỉ là để che giấu vẻ bề ngoài, dù sao thì muốn giấu giếm thay đổi khuôn mặt cũng có rất nhiều cách, nhưng nếu là mặt nạ...
Như vậy thì nếu có một ngày anh chết đi, người khác đeo mặt nạ lên, cũng có thể tiếp tục hy vọng này.
Gabriel đối với người ở đây mà nói, càng giống như một ký hiệu, một phó thác tinh thần, một hy vọng sẽ không chết không thể phá hủy...!còn Ninh Ngọc, mới thực sự là anh.
Thế nhưng Ninh Ngọc này khác với Ninh Ngọc mà Kỷ Lăng biết, nếu nhất định phải nói, thì càng giống như hợp thể của Ninh Ngọc và Gabriel hơn.
Đột nhiên Kỷ Lăng nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Đôi mắt của anh ấy, rốt cuộc là màu đen hay là màu xanh lục vậy?”
Aman nói: “Màu đen ạ.”
Kỷ Lăng cười ha ha trong lòng, tưởng thế nào, cái tên đỏm dáng nhà anh suốt ngày đeo lens! Là một chàng trai tinh tế à!
Hai người đi dạo một ngày, lúc quay về nhà đã là buổi tối rồi, Aman bỏ đồ trong giỏ trúc ra, chưa hơn một nửa cho Kỷ Lăng, lúc chuẩn bị rời đi, đúng lúc nhớ tới một chuyện, cười nói: “Đúng rồi, buổi tối nay chúng em định ra ngoài một chuyến, anh có muốn đi không?”
Kỷ Lăng nghi hoặc nói: “Ra ngoài?”
Aman gật đầu: “Căn cứ chúng em là ở dưới lòng đất mà, nhưng đồ vật bên dưới lòng đất cũng không đủ, sẽ định kì sắp xếp một tiểu đội ra ngoài tìm vật tư và mua đồ, hôm nay đến lượt tiểu đội bọn em rồi, nếu như anh muốn ra ngoài đi dạo một chút thì có thể đi cùng với bọn em, như vậy khá an toàn.”
Ánh mắt Kỷ Lăng hơi dao động, gật đầu, nói: “Được thôi.”
Aman nói: “Vâng, vậy thì mười phút sau chúng ta tập hợp nhé.”
Kỷ Lăng về nhà chuẩn bị một chút, thay đổi quần áo giày dép thuận tiện một chút, mấy phút sau thì ra ngoài, đúng lúc gặp được Aman đang tới đây tìm cậu.
Aman đưa cậu lên đầu con phố tập hợp, đoàn người có tổng cộng mười mấy người, nam nữ đều có, dẫn đội chắc hẳn là một người tiến hóa, bọn họ nhìn thấy người mới là Kỷ Lăng đều rất thân thiện, đồng loại mỉm cười chào hỏi cậu, không hề có chút nghi ngờ hay dò hỏi gì, tốp năm tốp ba trò chuyện.
Đợi khi mọi người tới đủ, mọi người cùng nhau xuất phát.

Đoàn người đi vào một con đường kim loại đã cũ, ngoằn ngoèo vòng vo, trên mặt đất còn có vũng nước và chuột, kêu chít chít chít, chắc hẳn là cống thoát nước bị bỏ hoang, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, bên trên xuất hiện mùi không khí mới mẻ.
Người đàn ông dẫn đội đẩy tấm sắt nửa che đằng trước ra, cười nói: “Mọi người tự do hoạt động đi, hai tiếng sau thì tập hợp ở đây.”
Mọi người lập tức giải tán.
Aman nói với Kỷ Lăng: “Anh mới tới nên không quen thuộc chỗ này, cứ đi theo em đi, địa hình nơi này phức tạp đừng có đi lạc đó.”
Kỷ Lăng gật đầu ông ý, nhắm mắt đi theo Aman.
Mới đầu còn có chút lo lắng, sợ rằng người ở đây đề phòng cậu, nghi ngờ cậu, cuối cùng từ đầu tới cuối đều không có ai hỏi cậu nhiều thêm một câu, cũng không có con đường ra vào bị che giấu, ra ngoài đơn giản như vậy...
Kỷ Lăng có chút thất thần, cậu đi một đoạn đường, dần dần nhìn rõ hoàn cảnh ở đây, ánh mắt đầy sự kinh ngạc.
Đây, đây là một tòa phế tích mà!
Aman chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Lăng, trong mắt cậu ta ánh lên vẻ cô đơn rồi biến mất, chỉ một đám phế tích màu đen nhìn không ra hình dạng ở đằng xa, cười nói: “Trước đây nhà em ở ngay chỗ đó.”
Kỷ Lăng sững sờ nhìn cậu ta.
Aman lại rất bình tĩnh, dường như đã quen với tất cả mọi thứ từ lâu, giải thích rằng: “Trước đây nơi này là một thành phố nhỏ phồn hoa, năm năm trước có một quan chấp chính mới tới, nghe nói là tới từ Đế Tinh, hình như là tới từ gia tộc lớn nào đó, em cũng không rõ lắm...!tóm lại là ông ta làm rất nhiều chuyện quá đáng ở đây, mọi người đều oán than đầy đất, cuối cùng có một ngày mọi người không nhịn được nữa, phát động bạo loạn giết ông ta, điều này đã chọc giận quý tộc ở Đế Tinh xa xôi, gia tộc của ông ta ra lệnh một tiếng, liền san phẳng nơi này dễ như trở bàn tay, lúc đó em không ở trong thành phố nên mới tránh được một kiếp.”
Aman mỉm cười: “May mắn là, không lâu sau anh Ninh Ngọc tới đây phát hiện ra bọn em, dẫn những người may mắn còn sống sót là bọn em xây dựng căn cứ dưới đất ở đây, chắc hẳn đội quân Đế quốc cũng không ngờ rằng bên dưới tòa phế tích này vẫn còn có người sinh sống đâu nhỉ, dù sao thì bọn họ cũng không thèm quan tâm đến những con kiến tham sống sợ chết chúng em.”
Kỷ Lăng im lặng, tâm trạng có chút sa sút.
Aman thoải mái nhìn Kỷ Lăng, cười nói: “Không sao đâu, đã trôi qua rất lâu rồi.”
Kỷ Lăng miễn cưỡng mỉm cười: “Ừm.”
Bước chân Aman linh hoạt đi xuyên qua đám phế tích, vừa chạy vừa dặn dò Kỷ Lăng: “Cẩn thận một chút nhé, chỗ này không dễ đi đâu.”
Để tránh cho đội quân Đế quốc chú ý tới, bọn họ không xây dựng lại nhà cửa ở trên mặt đất mà di dân toàn bộ xuống lòng đất, cho nên bên ngoài hoàn toàn là dáng vẻ chết chóc âm trầm, nhưng cho dù không có ai dọn dẹp, những thực vật màu xanh vẫn kiên cường sống sót, cỏ dại mọc trên những vết nứt nơi phế tích, kiên cường tỏa ra sự sống bất khuất.
Aman thuần thục đi tới trước một đám phế tích, chắc hẳn trước đây chỗ này là một tòa nhà, cậu ta lật cái nắp hơi đậy, bên trong là một mảnh đất nhỏ, trồng một chút củ quả, cậu ta quay đầu gọi Kỷ Lăng: “Anh Bạch tới giúp em một chút, hôm nay hái hết chỗ này, có thể ăn được rất lâu đó.”
Kỷ Lăng vội vàng đi tới, xắn tay áo lên cùng làm với Aman.
Không lâu sau hai người đã làm đầy cái sọt, Aman lại lấy cái nắp đậy lại, hơn nữa còn quét bùn đất dưới chân, xóa đi hết dấu chân, như vậy thì sẽ không bị người khác phát hiện ra.
Bọn họ quay trở về lối vào lúc bọn họ tới, mọi người đã lần lượt quay về rồi, đều cõng rất nhiều đồ, còn có một số gia vị vải vóc chỉ có thể mua được ở bên ngoài, cùng với các loại đồ tiếp viện.
Bọn họ đi men theo lối cũ quay về căn cứ, người đàn ông dẫn đội cười nói với mọi người: “Vất vả rồi, mọi người vất vả rồi, giải tán được rồi.”
Kỷ Lăng và Aman cùng những người khác tách ra trở về.
Trên đường Aman thấy cảm xúc Kỷ Lăng có chút sa sút, có hơi thấp thỏm nói: “Ôi, anh thực sự đừng buồn mà, bây giờ bọn em rất tốt, ít nhất cũng có nhà mới và người thân bạn bè mới, không có trôi dạt khắp nơi, nếu như không phải có anh Ninh Ngọc, bây giờ có thể là em đã chết rồi, cho nên thật sự không sao đâu.”
Kỷ Lăng khẽ nói: “Vậy sao?”
Aman xoa xoa đầu mình, nhớ tới Ninh Ngọc nói rằng Kỷ Lăng cũng là người không có nhà để về, còn tưởng rằng chuyện ngày hôm nay gợi lại chuyện đau buồn của Kỷ Lăng, nghiêm túc an ủi cậu, nói: “Sau này chúng ta chính là người nhà, cho nên đừng buồn nữa!”
Kỷ Lăng chỉ đành gật đầu, cậu nhìn Aman rời đi, đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: “Ninh Ngọc, anh ấy cũng như vậy sao...”
Aman thoáng sửng sốt, một lúc sau hoàn hồn lại, nhận ra rằng Kỷ Lăng đang hỏi có phải Ninh Ngọc cũng như vậy nên mới gia nhập vào quân phiến loạn hay không, cậu ta suy nghĩ một chút, nói: “Cái này thì em không rõ lắm, hình như không có ai biết rõ lai lịch của anh ấy, không có người thân không có gia đình, chắc là cũng như vậy...”
Cậu ta đột nhiên cười, không để ý nói: “Chỗ này của chúng em có nhiều người không có lai lịch lắm, dù sao thì đó cũng chẳng phải quý khứ vui vẻ gì, không cần thiết phải nhắc tới, cho dù là trước đây như thế nào, mọi người vẫn sẽ nhìn về phía trước mà.”
Kỷ Lăng gật đầu, thấp giọng nói: “Cậu nói đúng.”
Aman nói: “Tóm lại là anh đừng suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm ở lại đây là được, ngày mai em lại tới thăm anh nhé.”
Kỷ Lăng nhìn bóng lưng rời đi của Aman, im lặng xoay người.

Lại mười mấy ngày nữa trôi qua.
Kỷ Lăng đã hoàn toàn quen thuộc với nơi đây, về sau cậu đi ra ngoài thêm mấy lần với Aman nữa, đã quen thuộc đường bên ngoài rồi.


Thi thoảng cậu cũng sẽ làm việc giúp Aman, dì Zola rất thích cậu, thường xuyên mời cậu tới nhà mình ăn cơm, dì Zola cho rằng cậu là một đứa trẻ đáng thương mất ba mẹ người thân, vô cùng dịu dàng với cậu, Kỷ Lăng cũng không biết niên giải thích như thế nào.
Hôm nay Kỷ Lăng vẫn như thường lệ tới nhà dì Zola ăn cơm tối rồi trở về, cậu dừng lại một chút, không về nhà mà xoay người đi ra ngoài.
Đi qua đường cống nước nhỏ bé, bò lên bên trên một đoạn, đẩy cái nắp đi ra ngoài.
Nơi phế tích vào ban đêm vô cùng yên lặng, dường như bởi vì vừa mới mưa xong, trong không khí xen lẫn mùi tươi mới của bùn đất.
Kỷ Lăng hít thật sâu một hơi không khí hơi lạnh, so với bầu không khí có chút nóng nực của căn cứ dưới lòng đất, cậu càng thích bên ngoài hơn, cho dù nơi đây chỉ là một mảnh phế tích...
Mấy ngày nay cậu thường một mình đi ra ngoài hóng gió, cho dù trên đường có người nhìn thấy cậu cũng không hỏi nhiều lấy nửa câu… không có ai biết thân phận thực sự của cậu, cũng không có ai giám sát cậu nghi ngờ cậu, cho dù cứ im lặng rời khỏi nơi đây như vậy, hoặc là mật báo, cũng hoàn toàn không có ai biết cả...
Kỷ Lăng cười khổ một tiếng, vậy là anh tin tưởng tôi tới như vậy sao? Tin tưởng một quý tộc luôn luôn khiêu khích anh?
Cậu lang thang không có mục đích trên con đường lầy lội.
Lọt vào trong tầm mắt đều là những bức tường đổ nát, Kỷ Lăng thở dài một tiếng, chỉ cần đi ra khỏi Đế Tinh, là có thể nhìn thấy rất nhiều mặt tàn khốc.
Thế giới này đối với cậu chỉ là một trò chơi, nhưng đối với người ở đây mà nói thì lại là hiện thực, hơn nữa so với đám quý tộc hủ bại sa đọa ở Đế Tinh kia, con người ở đây...!càng cho Kỷ Lăng cảm giác thân thuộc hơn, nơi đây đều là người không khác mấy so với cậu, bình thường, lương thiện, đơn giản, có ưu điểm cũng có khuyết điểm, sống bình thường mà chân thực.
Nhưng những người này sống không hề tốt chút nào.
Trên thế giới này, luôn có một vài chuyện, cần có người đứng ra để làm.
Cho dù phải trả cái giá vô cùng thảm thiết.
Kỷ Lăng cảm thấy mình không có tư cách để chỉ tay chỉ chân với lý tưởng của Ninh Ngọc, cho dù cách thức của anh là sai hay là đúng, trên tay có dính máu tươi hay không, điều này cậu đều không thể lo được, thậm chí rằng, cho dù anh lợi dụng tôi cũng chẳng sao cả.
Nếu như nhất định phải nói vì sao tức giận, vẫn là vì Ninh Ngọc giả vờ anh hùng cứu mỹ nhân, lại vô liêm sỉ dùng mạng sống của bản thân để đe dọa cậu, khiến cậu bị ép phải làm chuyện khinh nhục! Đây không giống như chuyện một nhân sĩ chính nghĩa nên làm, cũng không phải là chuyện nhất định phải làm, thuần túy chỉ là làm điều thừa, rõ ràng là lấy việc công báo tư thù!
Anh ta đang báo thù cậu chơi đùa cậu!
Uổng công trước đây mình còn cho rằng cái tên này là người không ghim thù, sự thật còn không phải vô cùng nhỏ mọn sao, tìm được cơ hội là trêu đùa bỡn cợt mình ngay.
Thấy mình vì cứu anh ta, bị ép để một ‘người xa lạ’ khinh bạc, thì rất hay ho đắc ý sao?
Cái tên khốn nạn này!
Cho dù trong mắt người khác anh như thế nào, nhưng tôi đã nhìn rõ được bộ mặt ác liệt của anh rồi!
Kỷ Lăng hung hăng đá một hòn đá dưới chân, hít sâu một hơi, đi một vòng liền chuẩn bị về nhà.
Nhưng vừa mới vòng qua cái cây đại thụ trước mặt liền nhìn thấy trên đỉnh đốn phế tích đằng xa, có một người đàn ông đang ngồi ở đó, Kỷ Lăng bị dọa cho giật nảy mình, nhìn kĩ lại, không ngờ lại là Ninh Ngọc!
Ninh Ngọc im lặng ngồi ở đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh trăng lẻ loi treo ở giữa bầu trời, cũng không biết có gì đẹp.

Anh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn về phía Ninh Ngọc, đôi mắt đen bị màn đêm bao trùm, có thêm một chút lạnh lẽo thần bí, khiến người ta gần như muốn cuốn vào.
Kỷ Lăng không nói gì cả, quay người bỏ đi.
Cậu vẫn còn đang giận anh đó, không hề muốn gặp cái tên khốn nạn này đâu!
Cuối cùng còn chưa đi được hai bước, chỉ nghe thấy một trận tiếng gió lướt qua tai, Ninh Ngọc nhẹ nhàng nhảy xuống, ngay lập tức tới trước mặt Kỷ Lăng, chắn đường đi của cậu, thân hình cao toa thon dài của người đàn ông che đi ánh trăng, khiến bóng tối bao trùm xuống, khuôn mặt anh tuấn trông càng thêm sắc sảo hơn một chút.
Trong đôi mắt đen của anh là vẻ ôn hòa, nhưng dường như có ánh mắt phức tạp mang theo chút thăm dò, đen tối.
Kỷ Lăng lạnh lùng trừng anh: “Anh tránh ra! Chắn đường rồi!”
Khóe môi Ninh Ngọc hơi kéo ra, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, anh không tránh ra, ngược lại còn đi lên trước một bước, giọng nói mang theo ý cười, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày không gặp, hoàn toàn không có lời gì muốn nói với tôi sao? Xem ra em thật sự không quan tâm tôi một chút nào nữa rồi.”
Kỷ Lăng nghĩ thầm, đó là điều đương nhiên rồi, ai muốn quan tâm anh chứ? Anh cần được quan tâm sao? Một người từng quan tâm lo lắng cho anh là tôi cũng là do bị mù thôi!
Ninh Ngọc cúi đầu cụp mắt, nhìn chăm chú ánh mắt lạnh lùng trong đôi mắt cậu thiếu niên, trong đó còn xen lẫn những cảm xúc như thẹn quá thành giận, tức muốn hộc máu, cũng không có oán giận không cam lòng gì, nhưng cũng không có sự dịu dàng quan tâm trước đây, xem ra cậu thực sự rất tức giận nhỉ...
Thực ra anh có thể hiểu được tâm trạng của Kỷ Lăng.
Thật ra trước khi thăm dò ép hỏi, anh cũng không chắc chắn mình có thể có được đáp án mình muốn hay không, bây giờ xem ra anh đã thất bại rồi.
Cậu thiếu niên cố chấp quật cường hơn so với anh nghĩ nhiều, cậu có sự kiên trì của cậu, không dễ dàng thỏa hiệp.
Lừa gạt chơi đùa, cũng không phải là một hai ba câu là có thể xóa bỏ được.
Trên thế giới này, không phải bất cứ chuyện gì cũng đều có thể nắm bắt được, ít nhất thì không phải chuyện này, không phải người này.
Nhưng trước khi trò chơi đó bắt đầu, trước khi thăm dò hiểu được, anh không hề biết, rốt cuộc mình để ý cậu thiếu niên tới mức nào, cũng không hề biết, rốt cuộc chuyện này sẽ đi về hướng nào.
Môi mỏng của Ninh Ngọc hé mở, giọng nói rất khẽ, giống như mơ hồ mang theo một chút thở dài, anh nói: “Em có hối hận, vì cứu tôi không?”

Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Lăng: Bây giờ hối hận rồi, vô cùng hối hận.
Ninh Ngọc: ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện